“Anh đối với tôi thực tốt lắm, nên tôi sẽ cho anh hưởng đãi ngộ chưa từng có. Những kẻ khác đều bị hỏa thiêu rồi mới đem nung thành sứ, anh có muốn thử được đưa ngay vào lò lúc sống, nếm trải cảm giác cơ thể sống hòa làm một với sứ không?”
Tôi chẳng hé răng, bởi biết không cần trả lời.
“Không vội đâu, anh cứ từ từ suy nghĩ. Tôi sẽ vời thợ giỏi nhất, trát cao lanh lên khắp người anh, rồi quét một lớp men dày ra ngoài, chỉ chừa hai lỗ mũi. Nếu anh bằng lòng, tôi còn có thể bảo họ vẽ thêm hoa văn lên nữa. Sau đó anh sẽ được đưa vào lò gốm, đặt dựa vào tường, từ từ tận hưởng sức nóng mấy nghìn độ. Nhiệt độ lò sẽ tăng dần dần, cao lanh cũng không dẫn nhiệt nhanh đâu, nên anh sẽ chết rất chậm. Sức nóng khiến cao lanh từ từ cứng lại, anh sẽ cảm thấy làn da bị bề mặt sứ nóng hút chặt lấy, như thể bị gí bàn là lên khắp người, nhưng anh chẳng chạy đi đâu được, cũng không nhúc nhích nổi, chỉ có đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cảm nhận rõ rệt da thịt rộp lên, cơ bắp chín nhừ, sứ lỏng nửa nóng chảy sẽ tràn vào bên trong cơ thể anh, thiêu cháy mạch máu và thần kinh của anh. Anh sẽ kinh hoàng cố hít thở, hít toàn không khí nóng giãy vào mũi để hấp chín bộ óc hèn hạ của anh. Nghĩ mà xem, anh có thể quan sát quá trình hỏa biến ở cự ly gần, đích thân hóa thành tro tàn hòa vào phôi sứ, bao nhiêu thợ gốm mong còn không được ấy. Hai mươi tư giờ sau, tôi sẽ mở lò, bấy giờ anh đã thành một món đồ sứ hình dáng kích thước y người thật. Nếu may mắn, trên đó thậm chí còn lưu lại cả nét mặt đau đớn tuyệt vọng của anh lúc lâm chung nữa. Ai da, nhà Phật nói người sống trên đời như trong lò lửa, anh như thế lại hợp với giáo lý nhà Phật, đẹp quá, đẹp quá.”
Liễu Thành Thao thao thao nói như mê như say, đắm chìm trong tưởng tượng tàn độc của mình. Long Vương đứng bên thán phục nhìn y, trầm trồ, “Đúng là đại ca có khác, em cùng lắm chỉ nghĩ được lăng trì tùng xẻo lóc từng miếng thịt nó thôi.”