brenner
Đã tốn tiền
Nếu Vạn Lịch sau năm 1582 chịu ngồi yên cho quần thần xử lý việc nước thì nhà Minh lẽ ra sống dai tới tận thế kỷ 18, 19 cũng nên. Nhưng Vạn Lịch không chịu và phá nát Nội các, hủy sạch công lao thiết kế bộ máy tốt do Thái Tổ, Thành tổ và nhiều đời cha ông dày công vun đắp:Sùng Trinh 17 năm lão đổi hơn 50 đời thủ phụ ( kiểu Tổng Thống Mẽo ấy ) thì không nát mới lạ.
Đổi thủ phụ tần suất còn cao hơn cả đổi lớp trưởng ở tiểu học thì chính sách nào thực hiện cho được? Ông này lên chưa kịp thực hiện thì xuống ông khác lên.
Cha Sùng Trinh mang tiếng cải cách nhưng phá hơn được việc. Hai cha nội Gia Tĩnh, Vạn Lịch nằm yên để quần thần nó xử lý việc nước lại còn yên ổn.
Chu Dực Quân tại vị 48 năm, từ năm Vạn Lịch thứ 18(1592) dứt khoát không hỏi đến công việc triều chính, tấu chương của đại thần, phê duyệt và chỉ dụ của nhà vua đều do thái giám truyền đạt, mãi đến năm Vạn Lịch thứ 43 (năm 1615) xảy ra sự kiện đâm chém trong cung, nhà vua mới triệu tập quần thần, các quan văn võ mới được thấy mặt nhà vua. Sau lần triệu tập hiếm hoi đó, nhà vua lại trốn vào thâm cung như cũ, không thèm gặp mặt các quan văn võ lần nào nữa.
Trong suốt thời gian đó, nhà vua không bao giờ chịu gặp mặt các đại thần để bàn bạc vấn đề đất nước, cũng không đích thân chủ trì việc cúng tế tại thái miếu, không kịp thời xử lý những bản tấu sớ của các đại thần. Các tấu sớ của đại thần, dù có đưa tận tay, nhà vua cũng không xem. Minh Thần Tông ngày càng tỏ ra mất hứng thú với việc trị quốc càng ngày càng không cảm thấy hứng thú. Lúc ban đầu nhà vua để mặc tình cho các Gián quan tố cáo các đại thần, và từ chối không tiếp nhận những lời can gián ngay thẳng của triều thần; sau đó lại có thái độ lạnh nhạt, xem lời nói của các Gián quan là một phương pháp để nổi danh của họ. Cho nên tất cả các bản tấu chương nhằm can gián nhà vua, đều bị gạt sang một bên, không thèm để ý tới.
Chính vì vậy, quan viên trong triều đình nhà Minh thời đó gần như lâm vào tình trạng nửa tê liệt. Những quan viên tại chức, không được thăng chức theo như lệ thường, còn những vị trí khiếm khuyết không có người đảm nhiệm thì cũng không được bổ sung nhanh chóng.
Các đại thần mới nhậm chức, thậm chí mới được bổ nhiệm vào Nội các, nhà vua cũng cự tuyệt không yết kiến. Triều Minh có quy định đến tuổi về hưu, có người đã đến tuổi hưu trí, hoặc có người xin nghỉ và các lí do khác, chỉ viết một báo cáo theo qui định, rồi chẳng đợi có đồng ý hay không, cứ tự động ra đi. Rất nhiều cơ quan giảm biên một cách tự nhiên, hoặc do từ chức mà thiếu người, hoặc thời gian tại nhiệm đã đủ, được rời nhiệm sở theo qui định, tạo nên tình huống cần bổ nhiệm hàng loạt quan viên, nhà vua không hỏi han một câu.
Vạn Lịch mặc kệ các quan van nài, một mực trốn trong thâm cung không thèm nhìn mặt văn võ dẫn tới tình trạng quan viên bị khiếm khuyết vào niên hiệu Vạn Lịch năm thứ 26 (1598). Đáng lý số quan viên làm việc tại văn phòng Thượng Thư, Đô Ngự Sử ở hai kinh đô phía nam và phía bắc phải là 14 người, nhưng lúc đó chỉ còn lại có 6 người. Riêng các chức vụ Thị lang, Khanh Tự cũng thiếu mất 1/2. Các quan Ngự Sử, Cấp Sự Trung thậm chí chỉ còn lại 1/10. Kết quả của tình trạng thiếu người làm việc đó, đã khiến cho bộ máy quan liêu cuối đời nhà Minh gần như bị tê liệt.
Theo sử sách ghi chép, năm Vạn Lịch thứ 30 (năm 1602) chức Thượng thư ở hai kinh khuyết 3 người ; Thị lang, Khoa, Đạo khuyết 94 người ; Tuần phủ khuyết 3 người ; Các Ty Bố chánh, Án sát và các cơ quan Giám Ty khuyết 66 người, có 25 phủ khuyết Tri phủ. Năm Vạn Lịch thứ 34 (năm 1606) những nhân vật quan trọng trong Cửu khanh thiếu một nửa, có nha thự không có người nào. Đại thần Nội các Thẩm Nhất Quán(giữ chức Thủ phụ trong giai đoạn tháng 9 năm 1601 đến năm 1605) suốt 10 năm dài không được gặp mặt Vạn Lịch một lần nào. Đại thần Nội các Chu Canh(giữ chức Thủ phụ trong giai đoạn tháng 7 năm 1606 đến tháng 11 năm 1608) nhậm chức đã 3 năm mà chưa một lần gặp mặt nhà vua. Từ tháng 7 năm nay đến tháng 5 năm sau, nội các chỉ tuyển mỗi Chu Canh. Cơ quan giám sát ở hai kinh, chỉ lèo tèo vài viên quan. Những người đỗ Tiến sĩ đã treo bảng rồi mà vẫn không biết sắp xếp cho họ làm ở đâu. Đến năm Vạn Lịch thứ 40 (năm 1612) tình trạng khuyết quan mà chưa được bổ nhiệm lại càng nghiêm trọng. Nội các chỉ có một mình Diệp Hướng Cao, Lục khanh chỉ có một mình Triệu Hoán. Đô sát viện sau khi Ông Thuần ra đi, tám năm liền không có người cầm đầu, Lục khoa chỉ có một số ít người. Mười ba đạo chỉ một người kiêm nhiệm nhiều chức trên một nửa số phủ trong cả nước không có Tri phủ. Mấy nghìn người gồm Tiến sĩ văn võ và giáo chức tấn bốn phương sốt ruột năm chờ vì chức Chưởng ấn của hai khoa Lại và Binh thiếu người, chưa làm kịp thủ tục, những người chờ bổ nhiệm cứ nằm khàn ở kinh thành mà đợi.
Sau khi giáo sĩ truyền giáo Dòng tên Matteo Ricci qua đời vào năm 1610, trong triều có người đề nghị với Vạn Lịch phải phá hủy cơ sở truyền giáo của Matteo Ricci và đuổi các giáo sĩ truyền giáo ra khỏi đất Đại Minh. Vạn Lịch nghe theo ý kiến đó và nhanh chóng hạ chiếu chỉ cấm đoán, đuổi cổ các giáo sĩ Âu châu đang ra sức truyền giáo ở Đại Minh. Tuy nhiên, các quan dưới quyền Vạn Lịch dường như nhận lệnh vua mà không chịu thi hành. Rất nhiều cơ sở truyền giáo của Matteo Ricci và giáo sĩ người Âu đang truyền giáo ở Đại Minh vẫn sống tốt chẳng bị ảnh hưởng, không chịu thiệt hại gì đáng kể(chỉ chuyển vào hoạt động kín đáo hơn và không thể tiến hành các hoạt động truyền giáo công khai quá ồn ào rình rang như trước năm 1610) và họ không chút e sợ chiếu chỉ Vạn Lịch.
Tổng hợp từ sách của giáo sư chuyên nghành Lịch sử công tác ở đại học Phục Đán Cát Kiếm Hùng và 2 nhà nghiên cứu Trung Quốc Vương Hưng Á và Mã Hoài Vân.