Hi các bác, chắc phải chục năm rồi mình mới lại lên tâm sự. Mình cũng già phết hơn 30 r.
Chuyện là đêm trước bố vợ mình bị tắc nghẽn mạch máu đột ngột, giữa đêm cả nhà đưa ra BV tuyến đầu của HN (gọi là BV A), họ bảo sáng ra sẽ mổ ngay lúc 8h, cấp cứu nên họ ko cho vào, cứ ngồi ngoài chờ. Chờ đến chiều thì y tá ra bảo đưa gửi quần áo và đồ ăn vào, mẹ vợ cứ đinh ninh mổ xong rồi nên cứ gửi vào và ko hỏi gì, rồi đi về. Đến sáng sau lại đến viện, hỏi y tá tình hình bố mổ xong thế nào, nó mới bảo là đã mổ đâu?
Lúc đó mới hoảng lên, vợ mình mới chạy vào hỏi tại sao, thì họ mới bảo là nặng rồi ko mổ được, trả về. Hoá ra cả ngày hqua họ chả làm gì, và cũng ko hề thông báo cho nhà mình về tình trạng của bố vợ cho đến khi nhà mình chủ động hỏi?? Vợ mình thương bố nên bảo bs cố gắng mổ giúp, kết quả sao cũng được. Họ nhất quyết từ chối mổ vì lý do là "tốn tài nguyên vô ích". Mà mình cũng đếch hiểu "tài nguyên" là cái quái gì nữa? Chẳng phải cứ đóng tiền là làm hay sao? Hay đóng tiền xong phải quỳ lại bọn nó nữa thì bọn nó mới mổ cho?
Lúc đó biết là đường cùng rồi, nhà mình mới nhờ mọi mqh quen biết và cuối cùng may sao xin được sang bên 1 bv tuyến đầu khác và bên đó chịu mổ (gọi là BV B), nhưng khi trình bày vấn đề với BV A thì bs bảo phức tạp lắm, phải xin ý kiến cấp trên, nói chung là có vẻ k có thành ý trong việc cứu người. Thế là phải tiếp tục nhờ ng quen có lời với đồng nghiệp ở BV A thì cuối cùng mới được cho sang, và chiều nay mới sang được.
Vậy là cuối cùng sau 1 ngày rưỡi bố vợ mình nằm ở bv A chả gỉai quyết được gì, và từ chỗ tỉnh táo bình thường lúc sáng qua thì chiều nay đã trở nặng và phải thở oxi. Sang bv B thì tối rồi nên sáng mai họ sẽ mổ, họ bảo sẽ mổ, còn kết quả thì ko dám chắc, phải chờ sau mổ.
Qua đây, mình thấy bv A mang tiếng 1 bv tuyến đầu (to nhất miền Bắc) mà ứng xử và thái độ quá kém, lương tâm nghề nghiệp quá tồi, không có thông báo, ko chủ động với bệnh nhân, ko có thành ý cứu người, coi thường mạng sống. Chắc đối với họ, hàng ngày họ gặp cả chục cả trăm người, nên họ coi nhẹ mạng sống bệnh nhân rồi.
Mình cũng tiếc là tự trách bản thân ko mang bố vợ đến bv B ngay từ đầu, thì chắc mọi việc đã được giải quyết sớm, cơ hội sẽ lớn hơn. Hnay nhìn vợ mình vừa khóc vừa gọi điện nhờ các nơi mới thấy thương, cũng chỉ biết động viên vợ, và cầu mong cho cuộc phẫu thuật ngày mai thành công.
Chưa bao giờ mình thấy bất lực như lúc này, khi bs bảo "phải trả về" là lúc mình thấy bất lực nhất rồi, nghe câu đó xong nước mắt tự tuôn ra. Nhưng rồi khi xin sang dc bv B cũng ko chắc chắn rằng sẽ qua khỏi, chỉ biết là hên xui vì muộn quá, nhưng thôi có chút hy vọng còn hơn ko.
Cuối cùng, sức khoẻ là quan trọng bậc nhất các bác ạ, vào viện rồi thì mấy chục mấy trăm triệu đi nhanh lắm, lúc đó cũng chả thiết gì thứ khác ngoài mạng sống và sức khoẻ nữa đâu. Bố vợ mình trước hay uống rượu, hút thuốc, ít tập td... nên bị mỡ máu men gan huyết áp tim mạch đủ cả. Từ đây chúng ta cũng cố gắng ăn uống sinh hoạt điều độ tập thể dục đều đặn để tránh xa bệnh viện ra các bác ạ, dính vào rồi mới thấy có nhiều bất cập lắm, nhiều lúc ko phải cứ có tiền là được chữa đâu.
Thôi lan man chút, cũng chả biết nói chuyện v ai, vì vẫn phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho vợ, vợ ngủ r nên mới vào online nói chuyện v các bác chút. Chúc các bác sức khoẻ các bác nhé