[Tâm sự] Là một người đàn ông, khi gục ngã, yếu đuối biết nói với ai, biết chia sẻ cùng ai

shinta15

Senior Member
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào

Note: Dành cho mấy fen nào nói ngay cả tình yêu còn ko tâm sự gì được thì nên coi lại thì mỗi người mỗi vẻ, không ai giống ai được. Có người biết chăm sóc, có người biết lắng nghe, có người biết làm kinh tế, ... nên việc mình tâm sự không hẳn là người khác sẽ hiểu mình và không phải ai cũng là 1 người lắng nghe giỏi. Nhiều khi mình kể ra ngta thấy đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, khóc lóc cái gì, đàn ông đàn ang gì yếu đuối abc xyz ( đây chỉ là ví dụ, chứ nhiều câu chí mạng mà ko thể ngờ lắm).
Cảm ơn fen @zenblue97 đã tài trợ tấm ảnh :beauty:
1712038556753.png
 
Last edited:
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào
nuôi mấy con cá rồi kể cho nó nghe
hôm nào hết mồi thì vớt nó ra
 
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào
Chia sẻ làm gì khi sau đó cũng phải tự gánh vác hay tự vượt qua :sure:
Nói chung chả phải chia sẻ vs ai, lúc nào yếu đuối quá thì nên đi ngủ.
 
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào
Đồng cảm với thím :(
 
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào
:bad_smelly:làm thì làm đi, xong lau nước mắt mà chiến đấu tiếp :what:
 
Khi nhỏ sống vô tư, mỗi lần vấp ngã thì thường kể cho bạn thân, yêu ai đau khổ thế nào, bất mãn cuộc sống thế nào cũng có thể kể.
Giờ sống tới đầu 3x rồi, đời vùi dập biết bao nhiêu lần thì cũng phải gượng dậy tiếp tục sống cho ngày mai. Tự nhủ mình gục ngã rồi thì gia đình mình sẽ thế nào, sẽ sống ra sao.
Người đàn ông được biết tới như trụ cột, mạnh mẽ chống chọi mọi thứ. Nhưng là một con người thì đôi lúc cũng phải biết gục ngã, biết yếu đuối, những lúc như thế không biết trải lòng cho ai cả. Kể cho ba mẹ thì lại sợ để ba mẹ âu lo, ở tuổi này thì ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi nên để họ nghỉ ngơi chứ ko phải lo âu cho mình nữa. Kể với tình yêu của mình thì lại sợ họ không hiểu mình, cho rằng mình bạc nhược thế này thế kia. Còn bạn bè bây giờ có nỗi lo riêng của họ, cũng không thể nói với họ được nữa. Đôi lúc chỉ muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to thôi...
Lúc nhỏ thì muốn mau lớn, lúc lớn thì lại muốn được nhỏ lại. Có ai hiểu mình muốn nói gì thì vào đây tâm sự, chia sẻ nỗi lòng nào
Chắc chắn là ko kể trực tiếp với ai cả. Ngày nay năm sau. Nó sẽ thành chuyện bình thường thôi.
Nên voz kể thì ok. Ko ai biết ai cả.
 
Chia sẻ làm gì khi sau đó cũng phải tự gánh vác hay tự vượt qua :sure:
Nói chung chả phải chia sẻ vs ai, lúc nào yếu đuối quá thì nên đi ngủ.

ngày trước thì t hay chọn cách uống thật say. Lúc say có thể tạm quên mọi chuyện, nhưng đến khi tỉnh lại thì mọi thứ vẫn như thế, chả có gì thay đổi, còn mình thì mệt vkl, nên ngoài cách đi ngủ thì chả có cách gì cả, đi ngủ để quên đi, ngủ để cố gắng refresh lại tinh thần, vì ngày mai rồi mọi thứ vẫn sẽ như thế, khó khăn vẫn sẽ như thế, bố mẹ vợ con vẫn ở sau lưng nên chẳng có con đường nào khác cả.
EB2RUU6.gif
 
Hãy khóc đi khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng
Và hãy khóc nước mắt ướt đẫm chứa chan trong lòng
Khi bao nhiêu cơn mơ chấp cánh bay xa vời
Thì người đàn ông cũng vẫn phải khóc giống như ai.
:cry::cry::cry:
 
Mạnh mẽ lên fence. Đàn ông ai cũng phải trải qua điều đó. Sau lưng còn vợ , con, bố , mẹ.
Cố lên :smile::smile::smile:
vẫn phải gồng thôi fence, đang làm mà thấy yếu đuối quá nên lên khóc lóc trên này tý rồi lát tan làm rồi về thôi mà :beauty:
 
:bad_smelly:làm thì làm đi, xong lau nước mắt mà chiến đấu tiếp :what:
ý là con người chứ có phải cỗ máy đâu fen, chiến đấu mãi cũng phải mệt mỏi mà, 10 năm chiến đấu rồi mà vẫn chưa thấy kết quả đâu thì cũng phải rớt nước mắt thôi fen :beat_brick:
Tạo topic cho mấy fen đang bế tắc vào đây chia sẻ thôi, chứ mình quá quen với cảnh này rồi, lâu lâu trầm cảm tý rồi tự sốc tinh thần thôi.
 
Rủ bạn ra nhậu. Làm chục lon, hơi say say thì kể thôi. Kể xong cũng nhẹ được phần nào đấy. Đôi khi chỉ cần có người ngồi nghe thôi chứ chẳng cần làm j.
Mấy fen trên cứ bảo chia sẻ chẳng giải quyết đc gì. Đúng vậy. Chia sẻ ko giải quyết đc vấn đề. Nhưng chia sẻ ra có thể giúp tâm trạng bình ổn lại. Rồi ngày mai, ta sẽ có suy nghĩ thấu đáo hơn. Còn ko chia sẻ, tự mình mang 1 khối trong lòng, tới khi cái khối đó bùng nổ thì nhiều chuyện còn phức tạp hơn.
 
em cũng thế. làm việc xa quê. nhiều khi về nhà 4 bức tường cảm giác nó bí bách kinh khủng. bạn bè cũng ko có, cũng ko biết hút thuốc nhậu nhẹt gì. thú vui chỉ có nấu ăn. ko dám chia sẻ vs ai sợ mn lo. dạo này em hay hoài niệm quá khứ. Nhớ thời c1 cởi truồng tắm mưa hay thời trốn nhà đi chơi :( dạo này còn nhớ cả những kỉ niệm vs nyc cách đây 5 năm mặc dù có nym rồi. cảm giác cô đơn =((
 
Back
Top