Hai con thằn lằn con
Senior Member
Em rất thích đọc truyện thần thoại của nền văn minh trên thế giới, từ thần thoại Hy lạp, thần thoại Trung Hoa, thần thoại Bắc Âu, thần thoại Nhật Bản, Ấn Độ, Ai Cập,...
Trong các thần thoại đó, họ đã xây dựng nên một hệ thống các vị thần, anh hùng, quái vật,...rất đồ sộ, có hệ thống, liên hệ chặt chẽ với nhau. Tồn tại trong suốt chiều dài lịch sử cho đến ngày nay vẫn còn được nhắc đến. Mặc dù có sự trao đổi văn hóa, nhưng thần thoại của họ vẫn giữ được những nét đặc trưng nhất định.
Trở lại Việt Nam, chúng ta tự hào mình có nền văn hóa 4000 năm lịch sử (?), tự hào về sự đa dạng văn hóa, về khả năng sáng tạo và tính tự cường dân tộc,...thế nhưng chúng ta lại không có một Thần thoại Việt Nam đúng nghĩa.
Ngoài trừ các câu chuyện về Tứ bất tử, và chuyện Lạc Hồng (đáng buồn thay cũng bị ảnh hưởng của Trung Quốc), thì thần thoại của chúng ta chỉ là những nét mờ nhạt, những câu chuyện không đầu không đuôi, không có tính hệ thống, nhân vật cũng không có gì đặc biệt, các vị thần thì cũng chẳng có tên mà chỉ gọi chung là thần cây thần mưa thần núi,...., phần lớn lại chịu ảnh hưởng rất rất nặng của Trung Quốc.
Thần thoại là thế giới quan, là cách nhìn về cách vận hành thế giới của một dân tộc, và việc không có một hệ thống thần thoại thật sự là điều đáng buồn cho văn hóa Việt Nam.
(p/s: hay là chúng ta đã từng có nhưng bị TQ đồng hóa mất rồi )
Trong các thần thoại đó, họ đã xây dựng nên một hệ thống các vị thần, anh hùng, quái vật,...rất đồ sộ, có hệ thống, liên hệ chặt chẽ với nhau. Tồn tại trong suốt chiều dài lịch sử cho đến ngày nay vẫn còn được nhắc đến. Mặc dù có sự trao đổi văn hóa, nhưng thần thoại của họ vẫn giữ được những nét đặc trưng nhất định.
Trở lại Việt Nam, chúng ta tự hào mình có nền văn hóa 4000 năm lịch sử (?), tự hào về sự đa dạng văn hóa, về khả năng sáng tạo và tính tự cường dân tộc,...thế nhưng chúng ta lại không có một Thần thoại Việt Nam đúng nghĩa.
Ngoài trừ các câu chuyện về Tứ bất tử, và chuyện Lạc Hồng (đáng buồn thay cũng bị ảnh hưởng của Trung Quốc), thì thần thoại của chúng ta chỉ là những nét mờ nhạt, những câu chuyện không đầu không đuôi, không có tính hệ thống, nhân vật cũng không có gì đặc biệt, các vị thần thì cũng chẳng có tên mà chỉ gọi chung là thần cây thần mưa thần núi,...., phần lớn lại chịu ảnh hưởng rất rất nặng của Trung Quốc.
Thần thoại là thế giới quan, là cách nhìn về cách vận hành thế giới của một dân tộc, và việc không có một hệ thống thần thoại thật sự là điều đáng buồn cho văn hóa Việt Nam.
(p/s: hay là chúng ta đã từng có nhưng bị TQ đồng hóa mất rồi )