Chương 9 : Duyên Khởi
Nhạc :
” Duyên Phận là một cuốn sách. Nếu lật giở mà không để tâm sẽ bị lướt qua..Đọc quá chăm chú sẽ khiến người ta đau lòng..”
Tôi đã thu thập được một di sản, và cách thức để có thêm khách hàng tôi cũng đã tìm ra.
Tôi hiện đã có năm em đào, trong đó có một em là di sản.
Cứ mỗi người khách đến thuê phòng book một trong mấy em thì khi họ trả phòng tôi tiếp cận luôn, giả lả trò chuyện rồi giới thiệu tôi cũng là môi giới có mấy em rất ngon, phần lớn khách nghe đều khoái khi tôi giới thiệu mình quản lí mấy em. Vì đi qua web bị che mặt, tôi có thể show mặt cho xem trước cũng được. Tôi bỏ một tuần ra để lấy thông tin khách hàng như thế, lượng khách tôi vừa đủ để xoay vòng năm em thì tôi tạm dừng, đợi cập nhật thêm hàng mới.
Tất nhiên hàng di sản tôi luôn ưu tiên đi đầu, bốn em kia sẽ lần lượt theo từng đợt khách để đảm bảo sự cân bằng giữa khách riêng của mấy em và khách riêng của tôi, tránh chờ đợi và làm công nghiệp. Đã từng đi check đào nên tôi hiểu cảm giác một người đi chơi đ.i~ là như thế nào..
Hiện tại tôi đang cân bằng được cả hai và tránh bớt được phần nào về pháp luật cũng như sự để ý của chính quyền. Hmm, về vấn đề tình dục của bản thân tôi cũng chán, cái cảnh ngày nào cũng thấy gái nó đi qua đi lại trước mặt, đôi lúc đem đồ lên phòng dùm thấy bọn nó còn chẳng buồn mặc đồ cơ, ngày nào cũng thế nên tôi thấy việc gái gú nó trở nên nhạt nhẽo vô cùng..
Sau gần chục ngày không có sự kiện gì đặc biệt thì đến một buổi tối tôi đang trực, có một anh chàng đeo kính vào thuê phòng qua đêm lúc ba giờ sáng. Tôi lấy phòng làm thủ tục bình thường, tầm mười phút sau có một cô gái rất xinh tới, cô ta hỏi
“Bạn em thuê phòng 302 qua đêm hay giờ vậy anh”
Tôi kiểm tra hệ thống xong báo
“Qua đêm đó em, anh đeo kính phải không ?”
“Dạ, đúng rồi, cám ơn anh !”
Tôi gật đầu rồi tiếp tục công việc.
Tầm 3h40 tôi buồn ngủ quá bèn ra ghế nằm ngủ, đang thiu thiu thì có tiếng động, tôi ngủ rất tỉnh nên có tiếng tôi biết liền, cô gái lúc nãy xuống và chào tôi rồi ra băt taxi về.
Đâu đó gần mười phút sau anh chàng kia xuống, tôi thấy hơi kì, anh ta thuê qua đêm mà chưa được 2 tiếng đã xuống trả phòng, tôi tiếp cận đặng làm quen
“Sao về sớm vậy anh, anh thuê qua đêm mà”
“Giờ có tính theo giờ thối lại được không em” anh ta trả lời
Tôi “ Dạ không anh, vì từ đầu em nhập là thuê ngày rồi, từ đầu nhập thuê giờ thì thối được ạ.”
Ai làm lễ tân lanh trí một chút có thể cắn được đoạn tiền dư này, vì nếu chỉnh lại thành ở giờ thì máy nó tính thành giờ chứ không tính ngày và máy nó tự trừ khoảng thối vào tổng doanh thu. Cái này tôi biết rõ, nhưng tôi k thích cắn mấy kiểu này, thấy nó không trung thực nên tôi không làm ( mách nhỏ mấy anh em lễ tân dùng phần mềm skyhotel ).
Ví dụ 1 giờ là 100k. Qua 5 giờ nó tự chuyển thành qua đêm là 500k vì lố 1 tiếng là thêm 100k. Lúc khách lấy phòng cứ để chỗ giờ nó mặc định tự động, nó tính theo giờ , lố qua 5 tiếng hệ thống mới tính qua ngày.Khách ở 4 tiếng vẫn có được 100k. Cứ thế mà tính.
Nhưng tôi khuyên không nên, muốn làm lâu dài phải trung thực, vì đi đêm có ngày sẽ gặp ma thôi.
Thế là anh chàng này nhờ tôi book grap dùm, tôi sẳn lòng, trong lúc đợi grap tranh thủ bắt chuyện :
“Sao về sớm vậy anh, sao k ngủ trưa về.”
Anh ta vỗ đùi cái bốp ! có vẻ giận lắm, nói
“A biết nó cũng lâu rồi, đi chơi đi ăn mấy lần, hôm qua khều nó đi nhậu xong qua thuê phòng, *** mẹ lên phòng tuột đồ ra thì nó bảo nó tới tháng, máu lol chảy siết bực vãi lol.”
Tôi cười phá lên, nói “ Tới tháng hả, trời đ.ụ má tới tháng mà còn cố tình đồng ý hẹn à”.
Ông anh bực dọc “ Nó nói từ đầu đi ăn rồi về, lên nó vẫn cho dâm dê bú c.ac chó, nhưng cởi đồ ra mới biết, anh bực quá tụt mẹ nu.ng, nghỉ, đ.eo chơi, về.”
Tôi tranh thủ cơ hội “ Anh đá phò mẹ cho nhanh, một củ khỏi dài dòng, đi ăn đi uống chi cho mệt, tốn thời gian.”
“ Không, con lo.n này nó khều anh đi miết mà, chẳng qua lâu rồi chưa xã nên đi chống vã thôi. Ai ngờ gặp con lo.n trụng nước sôi này đúng ngày tới tháng nữa, lúc kêu thuê phòng qua đêm nó không nói tiếng nào mới cay. Đen vãi lo.n”
Tôi vừa cười vừa đùa cho ông anh bớt nóng “ Haha, đi.t me lúc nãy anh chịch đại đi, chơi gái có kinh xã xui đó anh.”
Ông anh trố mắt nhìn tôi “ Người yêu thì còn ráng được, bọn chơi qua đường thấy nó bẩn vãi ấy, chịu, chơi đ.eo được.”
Tôi lại tranh thủ cáp kèo “ Xui chịu anh, mai qua đá phò đi, một tịu rưỡi em tính một tịu cho anh xã xui.”
Ông anh nghe giảm tiền liền khoái “ Có không đó, cho anh xem ảnh coi.”
“Anh add zalo em đi, xe tới rồi kìa. Mai nhắn em”.
Ông anh khoái chí nói “ Ok thằng em, mai a gọi, cay vãi lo.n.”
Tôi ráng với theo nói thêm câu nữa “ Đúng là vãi lo.n rồi anh, vãi lo.n là vậy đó,haha”.
Tôi buồn cười, nghỉ cái cảnh bản thân mình bị dính thì cũng cay lắm chứ không đùa. Mất gần tịu bạc mà chả làm ăn được gì, trong khi gái nó chủ động rủ mình đi mới đau. Có phải mình dụ người ta đâu, cay cú nhân đôi.
Hôm sau tôi đang ngồi thì anh VP gọi điện tầm một giờ sáng
“Chú lấy cho anh 4 phòng và 4 cô gái đẹp”
“Tầm mấy giờ anh zai”
“30 phút nữa, anh đang tiếp khách, vậy nhé”
Chu, lần đầu tiên khách đi một nhóm như vậy, cũng may là tầm giờ đó mấy em cũng hạn chế nhận khách sau mười hai giờ nên không bị trùng hay bận khách. Tôi lấy 4 phòng và báo cho mấy em chuẩn bị, tầm hai mươi phút sau Anh VP gọi lại.
“Gọi anh thêm 1 em nữa cho riêng anh nha, bao tiền cũng được.”
Tôi nhanh nhảu trả lời “ Ok anh “
Chết, vậy tôi bị thiếu một em , mà lại bao nhiêu tiền cũng được thì phải hàng cao cấp một chút.
Aaaa ! Lúc này tôi nghĩ mình chết chắc rồi, tôi gọi cho một cổ đông khách sạn mà tôi hay nói chuyện nên khá thân ( còn trẻ ). Tôi báo tình hình và cần ngay một em 2 3 4 tịu gì cũng được, ngon lành mà sang liền là được. Cổ đông trả lời
“Ok, để anh gọi thử” ( là cổ đông nên tôi kêu anh, mặc dù nhỏ hơn tôi 3 tuổi ).
Tầm 5 phút sau hắn gọi lại báo
“ Có hàng 3 tịu, nhưng 15 phút nữa mới sang kịp, muộn 10 phút có làm sao không?”
Tôi vui mừng đồng ý “ Không sao anh, khách quen của em..”
“Chốt nha. Tí nó sang bảo em anh Dương thì là nó. Chú lấy năm trăm ngàn tiền hoa hồng đi.”
“Ok cám ơn anh.”
Anh VP đúng hẹn, chỉ lệch tầm một hai phút, người thành đạt chuẩn chỉ. Tôi thì tính xếp em di sản lên cho anh ý, nhưng với tầm giá đó thì dù có là di quan* cũng không dám xếp vào nói chi di sản. Thế đành phải xếp em di sản vào anh nào nhìn hiền lành ok nhất.
*Di quan : Đưa quan tài ra mộ
Sắp xếp phòng rồi đưa mấy bạn của anh VP lên trước, anh VP đứng nán lại, đợi cả bốn lên phòng mới móc trong túi một cái phong bì có nhãn hiệu LV tip cho tôi. Tôi nhủ trong lòng tối nay vô mánh rồi, bốn em kia với năm trăm ngàn hoa hồng của em ba tịu nữa là xx+yy+zz = vãi lo.n. Sau bao ngày khởi nghiệp thì đến hôm nay là trúng mánh nhất. Anh VP đưa phong bì xong bảo :
“ Chú xếp cho anh chưa, hàng ngon không?”
Tôi bẻn lẻn nói “ Thú thật với anh con này hàng mới, em còn chưa biết mặt, em gọi chủ KS xếp cho a, chủ em bảo con này mới làm .”
Anh VP búng ngón tay “ Tách !”
“ Được..duyệt”
Ông anh chỉ vào phong bì trên tay tôi rồi nói
“ Cái này a cho chú, tí bạn anh không chê chắc tụi nó bo thêm.”
Tôi ríu rít vui mừng ra mặt “ Dạ cám ơn anh.”
Tôi đưa anh lên phòng vip bảo anh đợi mười phút. Xuống sảnh tôi háo hức mở bao lì xì ra……hic, giờ kể lại tôi vẫn thấy phê quá, đúng là dân chơi có khác, tip cũng khác người. Nói chung tôi không thể tin nổi luôn, ngày xưa có ăn chơi cở nào cũng không có cửa xách dép cho anh VP chứ đừng nói đến so sánh.
Đang háo hức với phong bì tiền tip là hai tờ 100$
“Anh ơi, em bên anh Dương.”
Chợt có âm thanh bất ngờ làm tôi khựng lại, nhét phong bì vào túi rồi ngước mặt lên nhìn.
Tôi chết điếng người, tim dừng đập vài nhịp
Cảm giác lúc đó như muốn ngừng thở, hai mắt tôi mờ đi, tay chân bủn rủn , mồ hôi ra khắp người, tôi choáng váng như bị tụt huyết áp.
Tôi Shock ! Rất Shock !
Cả hai đều im lặng, hai cặp mắt vô hình nhìn nhau, tôi đoán nó cũng sẽ có cảm giác y hệt tôi
Im lặng một lúc tôi lên tiếng
“Sao…sao mày lại ở đây ?”
Tôi thấy mắt nó ngấn lệ long lanh, nó im lặng, hai tay nó bấu chặt vào quai túi xách
Tôi cũng rơi lệ..mà lệ đổ trong tim…cả hai đều nghẹn lòng khi thấy nhau.
Tôi vòng ra khỏi quầy lễ tân ngắm nhìn bộ dạng nó
Chậc ! Tôi không quen nhìn nó như thế này, hình như ba năm rồi không gặp, chỉ nói chuyện trên fb vào mỗi dịp lễ. Giờ gặp lại ở hoàn cảnh này là chuyện hết sức bất ngờ và chưa bao giờ nghĩ tới.
Nó mặc cái váy ôm sát người đen tuyền cup ngực. Những đường cong trên cơ thể nó lộ rõ ra.
Tôi cam đoan cơ thể nó toàn bộ là tự nhiên không qua chỉnh sửa, mặt mũi tay chân đến cơ thể…à mà cơ thể nó thì tôi không chắc, vì tôi đã được chứng đâu, chỉ duy nhất một lần tôi đang ngủ thì nó xồng xộc vào phòng tôi thay đồ, tôi cứ giả điên ngủ say nhưng mắt vẫn ti hí nhìn lén nó.
Nếu nó k phải bạn thân tôi thì tôi hiếp nó là chắc rồi. Mà cũng là bạn thân nên nó mới tự nhiên như vậy….nhưng lúc đó nó bận áo ngực, nên đánh giá thì tôi không dám..chưa dám. Chỉ dám chắc một điều từ 3 năm trở về trước thì nó hoàn toàn tự nhiên mà thôi.
Nhìn nó một hồi tôi lại gần đưa tay lên vén những sợi tóc thưa thớt ra sau, tôi áp lòng bàn tay vào gò má nó, lấy ngón cái lau đi những giọt nước mắt trên mi nó, tôi không nghĩ nhiều, chỉ làm theo phản xạ..
Tôi nhỏ nhẹ nói nó
“Cuộc sống mà, tao ngồi đây mày không ngờ, mày đứng đây lại càng làm tao không ngờ hơn. Không ai biết trước được điều gì, tao shock thật sự, cơ thể tao giờ như cọng bún, có thể ngã bất cứ lúc nào, tao cảm thấy choáng váng quá.”
Nó lại khóc nức nở hơn..nhưng ở đây là chỗ làm việc nên tôi không có nhiều thời gian cho việc cả hai đứng đó mà vỗ về nhau. Camera quay lại thì không hay chút nào, chủ mà nhìn vào camera không có âm thanh dễ lầm tôi đang yêu hoặc tán tỉnh một con cave nữa.
Tôi lại bắt đầu phân vân với quyết định của mình, để nó lên tiếp khách, hoặc tôi xin nghĩ ngay lập tức đưa nó đi đâu đó..chưa rõ quyết định thế nào thì Anh VP gọi.
“Em nó tới chưa?”
“Dạ“ Tôi ậm ừ không biết trả lời thế nào thì nó gật đầu ý là nhận khách.
“Dạ rồi anh, em nó đang lên phòng đó anh” Tôi trả lời luôn.
Tôi lườm mắt nhìn nó tỏ vẻ không hài lòng , nó cuối đầu và đi một mạch lên phòng..
Tôi nhìn bóng lưng nó khuất dần sau thang máy..
Tôi buồn..trong lúc nó lên khách tôi ngồi ôn kỉ niệm vài năm về trước..cái lúc tôi bắt đầu gặp nó..biết nó..và thân với nó
8 năm về trước… ( Kí Ức )
” Cuộc đời tạo ra những cuộc gặp gỡ, có khi là duyên nợ, có khi là bi thương…”
——
Các bác có thể đọc bản full trước bằng cách donate , chi tiết xin vui lòng inb.
via theNEXTvoz for iPad