lại chuyện góp vui với các thím, chuyện này hoàn toàn là thật và mới xảy ra hồi tháng 5,6 vừa rồi thôi.
Dì út nhà tôi (em út của mẹ tôi) mất hôm 29/5 sau 9 tháng chống trọi căn bệnh ung thư quái ác, có lúc tưởng đã triệt sạch tế bào ung thư, mà cuối cùng sau 7 đợt hóa trị, lại bị lại. Đến tận sáng hôm dì mất, dì vẫn rất tỉnh táo, đến trưa thì tự nhiên không thở, rồi dì ra đi.
Sáng 31/05 cả nhà tập trung để đưa dì về nơi an nghỉ cuối cùng. Sau đó về nhà làm mâm cơm để cả nhà cảm ơn mọi người đã góp sức đưa dì về nơi an nghỉ cuối cùng. Ăn xong, thì bỗng nhiên thằng em nuôi, con nuôi dì kế mẹ tôi (không phải dì út), bỗng nhiên khóc òa lên, rồi ôm chầm lấy chú chồng dì út. Rồi quay vào nhà và cứ thế ngồi nhìn hương án của dì út tôi mà khóc lóc. Sau đó mọi người thấy lạ, đoán chừng bị ai đó về nhập, mới gọi ông bà ngoại tôi xuống.
Hóa ra vong không phải ai khác mà chính là dì tôi. Lúc đầu mọi người cũng nghĩ thằng cu em bị làm sao, hoặc có thể say rượu, mệt mỏi mà ảo giác. Nhưng không, dáng ngồi, nói chuyện của nó không khác gì dì tôi cả. Lúc nói còn mô tả cả lúc mặc áo lục phù nhập quan cho dì tôi thì áo bị nhăn ở dưới lưng, hay lúc đưa ma quên không bỏ đôi dép đỏ, là đôi dép dì tôi thích nhất đi hóa. Lúc mở ngăn tủ ra, trời ơi đúng là có đôi dép đỏ thật các thím ạ. Thậm chí các chuyện ngày xưa, lúc dì út nhà tôi bé, các chị em chơi với nhau như thế nào, cũng được kể lại rành rọt. Mà thằng ku kia chỉ là con nuôi dì tôi mới nhận, cũng đc 1-2 năm. Nó đi bộ đội, qua nhà dì tôi chơi, rồi nhận làm con cháu trong nhà, chứ không quá thân đế biết đủ thứ chuyện. Đến tận 5h chiều, vong dì tôi mới đi. Thằng ku em nuôi ngơ ngác, người mệt mỏi bải hoải.
Sau hôm dì tôi mất vài hôm, thỉnh thoảng chú chồng dì lại nghe tiếng leng keng ở dưới tủ, tiếng như người pha cà phê tan đang dùng thìa khuấy. Lúc dì tôi còn sống cũng rất thích cà phê hòa tan g7. Hoặc thỉnh thoảng lại nghe loạt soạt trong tủ quần áo của dì. Chú sợ quá, nhiều đêm ko dám ngủ.
3 hôm sau đám tang dì, ông hàng xóm nhà chú tôi sang kể chuyện đêm qua mơ thấy dì tôi, nói là anh bảo chồng em qua lấy lại đồ. Thì đúng là hôm nhà có đám dì tôi, bàn ghế và loa đài, tivi chú tôi với mấy anh em trong nhà khiêng sang để nhờ nhà bác hàng xóm đó.
Ông ngoại tôi cũng già rồi, hôm đưa tang dì cả nhà cũng không cho đưa đi. Nhưng có hôm ông kể đêm qua mơ thấy dì, dì dẫn đi thăm quan nhà mới của dì. Mà các bác biết không, chưa đi xuống mộ, cũng chưa ai dẫn cụ đi, mà ông ngoại tôi kể tường tận vị trí, khoảng cách nơi dì nằm, ko sai một ly. Thậm chí còn bảo dì ở cạnh ông hàng xóm tệ, hay vứt rác sang. Đúng y như rằng hôm cả nhà xuống thăm mộ dì, thì mộ bên cạnh người ta đi thắp hương, mấy cái hoa cũ, ly nến vỡ họ lại ko gom ra sọt rác mà vứt sang phía gần mộ dì tôi.
Mẹ tôi với các dì khác cũng thường xuyên mơ thấy hoặc nghe thấy dì gọi.
49 ngày
Nghe lời các sư thầy, nhà tôi tổ chức kiều hồn dì về trước 49 ngày để xem sao. Dì về nhập vào một người khác. Vẫn phong thái như lúc nhập vào thằng em nuôi, dì kể lại ở dưới đó bị đánh, rồi bị bắt nạt ra sao, thiếu đồ như thế nào. Thế là cúng 49 ngày (nhưng nhà tôi làm sớm, không đợi đủ 49 ngày), cả nhà cúng nhiều vàng mã, quần áo đỏ, đúng màu dì thích, và hai hình nhân thế mạng to, đã được sư thầy trì trú để bảo vệ dì ở dưới đó. Sau hôm làm 49 ngày xong, chú chồng dì mơ dì dắt tay bố mẹ chồng về, mặc bộ quần áo đỏ, cổ đeo chuỗi dây (đúng hệt như bộ đồ mã đã cúng), cười nói vui vẻ, sau lưng có hai bóng người hầu, và đi ra xa dần. Sau 49 ngày thì mọi người cũng ko mơ gặp dì nữa.
Có một bộ phim tôi xem của Hàn Quốc, hình như là thử thách thần chết, có vẻ rất giống tình thế này. Đó là giai đoạn khi mới chết, người ta thực sự hoang mang, và ý nghĩ lớn nhất là không thể chấp nhận được cái chết đã đến với mình. Hình như Phật giáo có gọi đây là giai đoạn thân trung ấm. Sau đó dần dần người ta bắt đầu nhận thức cụ thể hơn, và chấp nhận rằng mình đã không còn, phần thân xác đã được gửi vào đất, giờ chỉ còn là đời sống linh hồn. Còn sau 49 ngày là lúc người ta phải ra đi để xuống gặp phán quan xét hỏi tội trạng ở dương gian. Các sư thầy nói nếu chết trẻ thì nên làm 49 ngày sớm, để lúc ra đi và xét hỏi sớm, sẽ sớm được siêu linh.
100 ngày
Một tối trước khi làm 100 ngày cho dì khoảng 1 tuần, mẹ tôi đang nằm xem tivi thì bỗng có một giọng nói từ xa thoảng vào tai: "chị ơi em siêu thoát rồi".
Vậy là trước khi cúng 100 ngày, bà ngoại tôi nghe kể lại quá tín, lại mời thầy về kiều hồn dì. Lần này dì về, nhưng phong cách điềm đạm u buồn khác hẳn lần trước. Bằng giọng chậm chậm, dì kể lúc xuống bị tù, bị tra tấn, xét hỏi tội lỗi, có thể làm 10 điều tốt ở dương gian mà chỉ 1 điều không tốt đều bị đòn. Nhưng dì khôn khéo, đưa tiền cho quan sai để qua cửa. Dì kể gặp lại bạn bè, người này người kia. Tả nhà họ ở đâu, vị trí nằm chỗ nào. Nhà tôi xuống mộ thử tìm thì đúng y phóc các thím ạ.
Sau một loạt thử thách tra tấn thì dì qua được và được siêu linh, giờ làm việc cho các quan hàng sáng, còn lại về nhà dọn dẹp. Dì vẫn thường về để ngắm chồng con ở nhà, nhưng buồn vì âm dương cách trở. Mọi người còn hỏi thăm ở dưới đó thì dì kể dưới đó có tiền, tiêu bằng tiền âm phủ, cái loại tiền ghi ngân hàng địa phủ (chứ không phải làm giả tiền việt nam hay đô la nhé) với cả tiền xu, là loại tiền in trong giấy vàng vàng, in hình đồng xu đó các thím. Có bệnh viện, và theo chế độ phong kiến, có quan lại các kiểu. Nhưng nhiều người sống vất vưởng khổ sở lắm. Và quan sai cũng đi lùng những linh hồn không chịu về quy án (như phim các thím ạ). Rồi dì kể có người bị giam trong ngục, không có tiền đút lót quan sai, bị đánh, tra tấn.
Còn nhiều chuyện khác nữa, nó vừa như thật, vừa như mơ, vừa như phim, nên tôi cũng chả kể ở đâu, nhưng có thớt này thì ké vào cùng thím thớt, coi như góp vui thêm chút ít. Nhân gian như mộng, cũng không biết đâu là thật là ảo. Lại xin lỗi thím chủ thớt vì pha loãng thớt truyện.