thảo luận [Truyện dịch] Âm gian thương nhân - phần 18 trở đi

Quý độc giả có muốn chuyển qua group fb để tiện cho tôi thống kê lượt đọc và tương tác ko?


  • Total voters
    366
82/28. gratz to @Bátchanhđạo

Có nhé thím, t có gg nhưng chắc ko đúng keyword nên ko tìm được. Mà Trương Học Lương hay Trương Học Thành hả thím?
Là Trương Học Lương, người trong phần trước đc giới thiệu là thiếu chủ của Dương Vũ Đình, và phần này là anh họ của Trương Học Thành đó. Ok, vậy tôi sẽ làm 1 post ngoại truyện về NV lịch sử này.
 

Chương 456: Nộ trảm Long Tuyền trưởng lão!

Nhưng khi tôi đã bước một chân ra khỏi Tam Thủy Thôn, một cánh tay lạnh lẽo cứng đờ đột nhiên đem túm lấy tôi kéo trở về. Lòng tôi trong nháy mắt đã chìm xuống thật sâu, khẩn trương quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trương Học Thành mặc một thân quân phục Nhật Bản, mặt đầy lệ khí nhìn chằm chằm tôi, hai tròng mắt đầy tơ máu, nhướn mày hung tợn nói: “Đồ chó má, ta và ngươi không thù không oán! Ngươi lại hại chết nữ nhân của ta, giờ còn muốn đánh tan hồn phách của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Nghe ngữ khí của hắn khẳng định là đã bị kẻ thần bí mê hoặc. “Mẹ nó, liều mạng.” Từ đáy lòng tôi nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên chụp linh phù vào trán hắn. Không ngờ linh phù đối với Trương Học Thành căn bản là vô dụng, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn! “Ngươi thua rồi, ha ha ha ha.” Trương Học Thành cười lạnh bóp chặt cổ tôi, nhưng hắn cũng không bóp nát yết hầu ngay, mà tăng dần lực đạo trên tay, tôi chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, từng luồng hàn khí theo tay hắn lan tràn đến toàn thân tôi, lạnh đến mức tôi muốn kết thành băng.

Tôi biết mình không thể thoát được, chỉ hy vọng sau khi tôi chết Trương Học Thành sẽ buông tha cho Lý mặt rỗ và Lý Tiểu Manh. Nhớ đến Tiểu Nguyệt, hy vọng cô ấy có thể sớm vượt qua, sau đó gả cho một người tốt… Đang lúc trong đầu tôi nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc cùng Tiểu Nguyệt, một đạo bóng trắng nhào về hướng cửa thôn, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo tia chớp màu lam, đâm vào ngực Trương Học Thành, người tới không phải là Nhất Sơ thì là ai?

Bởi vì Trương Học Thành chỉ chú ý đến tôi, căn bản không đề phòng, bị Nhất Sơ một kiếm đâm thủng ngực, lập tức ngực hắn toát ra một cỗ khói đen, sau đó cả người run rẩy. “A!” Trương Học Thành phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cùng lúc đó có một tiếng hộc máu truyền đến. Tôi nhìn về phía thanh âm phát ra, đó là trạm biến thế gần cửa thôn, cửa phòng bị khóa chặt. Khó trách Nhất Sơ có thể nhất kiếm đắc thủ, thì ra là tránh được tầm nhìn của kẻ thần bí! Nếu kẻ đó đã hộc máu, có thể tưởng tượng ra hiện giờ hắn đã bị thương nặng, để tránh cho tên gia hỏa này lại chạy, tôi vội vàng hỏi Nhất Sơ nên làm sao bây giờ.

“Một kiếm vừa rồi là ta thỉnh kiếm tiên Lữ Động Tân, hồn phách Trương Học Thành đã bị ngăn chặn, giờ cứ mặc kệ hắn, cùng ta đuổi theo hung phạm phía sau!” Nhất Sơ nói rồi xông tới trạm biến thế, tôi theo sát phía sau. Hắn tung một kiếm chém cửa phòng thành hai nửa, mau chóng tiến vào trong phòng. Tôi luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng muốn nhắc nhở Nhất Sơ chú ý an toàn đã không kịp rồi, đành phải cùng hắn đi vào.

Tôi cầm điện thoại bật đèn flash, phát hiện trên mặt đất có một bức thần tượng mặt mũi hung tợn, còn có nến, lư hương linh tinh, dường như là một pháp đàn. Mà dưới chân thần tượng có hai tờ giấy. “Đây là cái gì?” Tôi cầm lấy lập tức chấn động, trên đó ghi lại thông tin cuộc đời Trương Học Thành, còn có quan hệ thân tộc của hắn trong từ đường Trương gia. Lúc trước vị thương nhân Đài Loan đã gửi tài liệu qua bưu điện cho tôi, tôi từng xem qua vài lần cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra những gì ghi trên hai tờ giấy này là thật, nhưng rõ ràng chúng không phải là gia phả thật, mà chỉ là thứ sao chép.

“Đồ sao chép cũng có thể trở thành âm vật?” Tôi không chắc chắn hỏi. Nhất Sơ gật đầu nói tình huống này tuy rằng hiếm thấy nhưng quả thật có tồn tại. Đó không phải là âm vật tự nhiên hình thành, mà là có người tế luyện ra, dùng để chi phối âm linh Trương Học Thành. Nói xong hắn đốt cháy hai tờ giấy, sau đó đi tìm tòi gì đó, tôi phát hiện ra ở phía sau phòng có một cái cửa nhỏ đang mở. Nhưng Nhất Sơ nhìn thấy cái cửa thì sắc mặt xanh mét nói: “Trúng kế rồi!” - “Sao vậy?” Tôi nghi hoặc thò người qua cửa liếc mắt một cái, thình lình phát hiện ra ngoài cửa là một đường nhỏ lầy lội, hai bên có rất nhiều nến trắng, mà ở vị trí đối diện với cánh cửa có một con hung thú bằng giấy.

Hung thú bộ dáng xấu xí vô cùng, trong miệng ngậm một thanh bảo kiếm làm bằng giấy, hung tàn nhìn chằm chằm vào cửa. “Đây là Nhai Tí! Hắn đã bố trí Nhai Tí Cửu Tử Trận, ta đã xem nhẹ hắn rồi.” Nhất Sơ quay đầu lại phát hiện lối chúng tôi đi tới cũng đã bày ra một con đường giống y như thế. “Hắn đã hộc máu còn dám bố trí loại trận pháp không cần mạng này, không muốn sống nữa sao?” Tôi không dám tin tưởng nói. Tôi đã từng nghe ông nội nói về loại trận pháp này, đây là loại phong thuỷ tử cục vào hàng thiên hạ nhất đẳng, một khi trúng chiêu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong truyền thuyết Nhai Tí là con thứ hai của Long Vương, bởi vì sinh ra xấu xí vô cùng, rồng không giống rồng, yêu không giống yêu, cho nên bị Long Vương vứt bỏ. Từ đây Nhai Tí bắt đầu trả thù thế gian, phàm là kẻ chọc vào nó dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị đuổi giết, thành ngữ “có thù tất báo” chính là như vậy mà có. Nhưng loại phong thuỷ tử cục này yêu cầu kẻ thi triển phải có đại lượng tinh khí thần chống đỡ, người bình thường không dám dùng.

“Hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận! Ta thì không thể chết được, nhưng ngươi lại không.” Nhất Sơ đột nhiên sâu kín thở dài: “Xem ra chỉ có một biện pháp…” - “Biện pháp gì?” Tôi kinh ngạc hỏi. Tôi vừa hỏi xong, đã phát hiện trong cái bóng của mình có một tiểu đạo đồng đáng yêu tóc buộc sừng dê, tiểu đạo đồng mỉm cười ngọt ngào nói: “Nhất Sơ sư huynh, nơi này giao cho ta đi!” Nhìn thấy tiểu đạo đồng, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đạo hắc ảnh đi theo tôi từ khi vào thôn căn bản không phải là cái bóng của tôi, mà là tiểu đạo đồng. Khó trách Nhất Sơ có thể tìm được tôi mà tới cứu!

“Thực xin lỗi.” Nhất Sơ tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng môi giật giật không nói hết. Tiếp theo hắn lấy trong túi ra một tờ giấy trắng, gấp thành con hạc, sau đó viết một sinh thần bát tự lên. Tiểu đạo đồng không chút do dự liền chui vào hạc giấy. Nhất Sơ cắn ngón tay viết một hàng chữ tiểu triện, sau đó hạc giấy như sống lại bay về phía Nhai Tí ở cửa ra. “Ngươi viết bát tự của nó ư?” Tôi đột nhiên hiểu ra ý của Nhất Sơ, kẻ thần bí chỉ còn một hơi thở thoi thóp, Nhai Tí Cửu Tử Trận cùng lắm chỉ có thể phát động một lần, hắn muốn cho quỷ hồn của tiểu đạo đồng chết thay chúng tôi.

Hắn điên rồi sao? Như vậy tiểu đạo đồng sẽ hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh! Tôi điên cuồng muốn bắt lấy hạc giấy, Nhất Sơ lại túm chặt tôi nói: “Trương Cửu Lân, ngươi cần phải sống, không nên uổng phí ý tốt của nó.” Hắn vừa dứt lời, Nhai Tí đã truyền đến một tiếng vang lớn, cùng với hạc giấy hừng hực bốc cháy. Trong một khắc cuối cùng trước khi tiểu đạo đồng hôi phi yên diệt, tôi như nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh kỳ ảo: “Sư huynh, tạm biệt.”

Theo ngọn lửa nhảy lên, toàn bộ Nhai Tí Cửu Tử Trận đã bị phá. Trong một khắc đó, tôi kinh ngạc phát hiện Nhất Sơ đã rơi hai giọt nước mắt, tuyệt thế cao thủ không biết nước mắt là gì rốt cuộc đã rơi nước mắt trong kiếp này. Tôi biết, đó là nước mắt dành cho tiểu đạo đồng. “Kẻ đó chạy không xa đâu, đuổi theo!” Nhất Sơ lạnh như băng nói. Tôi cắn răng chạy theo sau, xa xa đã phát hiện trên mặt đất có một nam nhân trung niên đang vất vả bò ra ngoài thôn, trên mặt đất phía sau hắn lưu lại một vết máu ghê người. Không cần phải nói, hung thủ chính là thằng cháu này!

“Lão tử giết ngươi!” Tôi đoạt lấy kiếm trong tay Nhất Sơ, chém lên đầu kẻ đó. Tôi phải dùng cái đầu chó của hắn tế tiểu đạo đồng, dù sao nơi này hoang sơn dã lĩnh, giết người thì thần không biết quỷ không hay. Lúc này Nhất Sơ lại phá lệ không ngăn cản tôi. “Đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi! Ta là Hạng Nguyên Trấn, là cung phụng trưởng lão của Long Tuyền Sơn Trang, ngươi không thể giết ta…”

Không chờ hắn nói xong, tôi đã chém xuống! Đầu của hắn bay lên, máu ở cổ phun ra thành vòi, bắn cao tới 2-3 mét, khắp nơi là chấm máu, hai tay tôi vẫn duy trì tư thế chém xuống, nửa bên mặt đã bị nhuốm máu tươi. Đây là lần đầu tiên tôi giết người, tôi cảm nhận được sự thống khoái xưa nay chưa từng có. Tiểu đạo đồng, Trương Cửu Lân ta báo thù cho ngươi! Long Tuyền Sơn Trang, từ nay về sau ta và các ngươi thế bất lưỡng lập!

Tôi và Nhất Sơ vùi lấp thi thể qua loa, sau đó tìm khắp Tam Thủy Thôn, cuối cùng cứu được Lý mặt rỗ và Lý Tiểu Manh, bọn họ bị nhốt trong một căn phòng cũ, đã đói đến thoi thóp, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Âm linh Trương Học Thành đã không còn bị khống chế đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, tôi dùng lá thư của Bạch Hy Nhã đả động hắn, cuối cùng hắn cam tâm tình nguyện để cho chúng tôi siêu độ.

Vụ làm ăn này tuy biến đổi bất ngờ, cũng coi như đã hoàn toàn kết thúc. Ngoại trừ tiểu đạo đồng hy sinh ngoài ý muốn, những thứ khác đều xem như là hữu kinh vô hiểm, đối với kết cục của Trương Học Thành tôi không khỏi thổn thức. Hắn có được gia đình hiển hách, tiền tài tiêu cả đời không hết, quyền lực cao cao tại thượng lại không biết thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn nữa, cuối cùng làm Hán gian cho người Nhật. Đó không phải là hình ảnh thu nhỏ của mấy tên phú nhị đại (con nhà giàu), con cháu quan lại bất lương trong xã hội hiện nay sao?

Danh lợi, sống không thể có được, chết chẳng thể mang theo, cứ cố chấp theo đuổi, chỉ có thể mất đi tất cả. Đừng để cuối cùng giống như Trương Học Thành, không những để lại tiếng xấu muôn đời, mà nữ nhân mình yêu nhất cũng đánh mất.
P.S: Nhai Tí là con của Rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử. Nhai Tí có thân rồng đầu sói, hung dữ, thích chiến đấu, thường được trang trí trên thanh kiếm. Mẹ là Cửu Vĩ Tiên Hồ, có thuyết cho là Sói Mẫu Tinh.
ZZz1XazeSwiY6elrJs53LrGWbTKEldwydeqj1BoM61EKp0OFGB-e_rvAhirMNXWFXl3RPZpoejYnCD0h_37-Iz7GdbTYT9rDr3fGLf7-xCxhBrG_p2MuzBt1GqdCg6jdJmex0JC5
6HsEQZh7znyt0ooHMnZjznf7W7vh-zIhlQkyS_DImRVYVdKiFaKX-14cH2Gr1rryIU65WsLDyUDdqQwkUfCgBCgOg75Tb9GnfKGdhq4mfGYjHxAgQ6u65tpB-anLZmfKfO-DMd19

P.S 2: Một câu trong đoạn cuối tác giả gửi gắm “...sống không thể có được, chết chẳng thể mang theo...” là một câu trong ca khúc ‘Rất muốn ôm em sống cuộc đời bình thường’ của Lão Phàn Cách Vách. Cảm giác nghe rất thấm đẫm. Mời ae nghe thử.
 
Last edited:

Ngoại truyện: Trương Học Lương

Phần 46 và 47 đều có nhắc đến 1 nhân vật lịch sử là Trương Học Lương, post này do dịch giả tạo ra để giới thiệu với độc giả về Trương Học Lương.

Thời Dân quốc, Trung Hoa bị chia cắt do rất nhiều thế lực nắm giữ đất đai, chiến loạn liên miên để tranh giành tài nguyên, thế lực. Ngoài khu vực chịu sự khống chế của chính phủ trung ương (chính phủ Bắc Dương và sau là chính phủ Quốc Dân Đảng), trong lãnh thổ Trung Hoa Dân Quốc có tới 17 đạo quân phiệt và còn tồn tại rất nhiều chính quyền địa phương, trong đó có chính quyền Ngoại Mông Cổ, chính quyền Tây Tạng, chính quyền Đảng Cộng sản và chính quyền bù nhìn của Nhật Bản từng tuyên bố độc lập. Các thế lực này lại được sự ủng hộ về ngoại giao, kinh tế, quân sự từ các cường quốc Nhật, Mỹ, Anh, Pháp, Liên Xô.

Đây được coi là một trong những thời kì loạn lạc nhất trong lịch sử Trung Quốc. Có thể dùng tình cảnh thời kì chư hầu cát cứ thời tiền Tam quốc để hình dung tình thế Trung Hoa lúc bấy giờ. Cha của Lương là Trương Tác Lâm - thủ lĩnh quân phiệt Đông Bắc, từng được xưng là Đông Bắc Vương đã kéo quân về khống chế Bắc Kinh, sau lại thần phục nhà Thanh để hợp sức chống Nhật nhưng vẫn giữ địa vị độc lập do có quân đội hùng mạnh. Trương Học Lương là con cả, được mệnh danh là Thiếu soái, đứng đầu Dân quốc Tứ công tử (gồm có Trương Học Lương, Viên Khắc Văn - con Viên Thế Khải và một số người khác tùy ý kiến như: Phổ Đồng - hoàng tộc Mãn Thanh, con của Gia Quận vương Hàm Cung Cần; Tôn Khoa - con trai của Quốc phụ của Trung Hoa Dân Quốc Tôn Trung Sơn; Trương Bách Câu - con trai Đô đốc Trực Lệ: Trương Trấn Phương..v.v... ) và Dân Quốc tứ đại mĩ nam tử (gồm Chu Ân Lai, Uông Tinh Vệ, Mai Lan Phương).

Năm 18 tuổi, ông theo học trường quân sự Phụng Thiên, tốt nghiệp hạng nhất khoa pháo binh 1 năm sau đó. Sau khi ra trường, ông công tác dưới quyền cha mình và thăng tiến nhanh chóng. Năm 1928, khi Trương Tác Lâm bị người Nhật ám sát, ông được các thủ hạ của cha mình tôn lên làm thủ lĩnh quân Đông Bắc. Ông nổi tiếng với tư tưởng kháng Nhật gay gắt. Sau cái chết của cha, ông đã ra tay giết hại Dương Vũ Đình vì hiểu lầm người này hàng Nhật, cũng quyết tuyệt ra lệnh giết Trương Học Thành vốn là anh họ mình vì đã đầu nhập quân Nhật.

Ông đã thi hành cải cách kinh tế, chính trị, quân sự khiến quân Đông Bắc trở thành lực lượng đáng gờm trong phe Phụng Hệ thời kì quần hùng cát cứ. Ngay sau khi nhậm chức ông đã gửi điện báo tới Tưởng Giới Thạch (lúc này đã đứng đầu chính phủ Quốc dân) và các phe phái khác, khẳng định lập trường yêu nước thương dân, quyết không ngả theo Nhật. Vì sự thống nhất đất nước, để tránh cho Trung Hoa rơi vào cảnh nồi da xáo thịt trong lúc ngoại địch Nhật Bản chuẩn bị thôn tính, ông cùng các thủ hạ tuyên bố trở cờ, ly khai chính phủ Bắc Dương (do Viên Thế Khải thành lập, sau đó đến cha ông đứng đầu), phục tùng chính phủ Quốc dân đảng.

Năm 1930, khi Tưởng đại chiến với Phùng Ngọc Tường, Diêm Tích Sơn (2 thủ lĩnh quân phiệt khác) ông đã dẫn quân giúp Tưởng dẹp loạn, giúp Tưởng thống nhất, giải tán các phe phái của Uông Tinh Vệ (người đứng đầu chính phủ bù nhìn thân Nhật). Ông được phong làm Thiếu Soái, phó tổng tư lệnh Hải Lục Không quân Trung Hoa khi mới 29 tuổi. Có thể nói, do sự quy thuận của Trương Học Lương, Tưởng Giới Thạch đã dễ dàng chấm dứt cục diện quân phiệt rối loạn, hoàn tất công cuộc thống nhất Trung Quốc.

Năm 1931, quân Nhật tấn công và chiếm lĩnh vùng Đông Bắc, đưa Phổ Nghi lên để lập ra nhà nước Mãn Châu (phim The Last Emperor do bác Tôn Long đẹp trai vcđ đóng chính hay lắm, xem để hiểu rõ thêm về thời kì chuyển giao loạn lạc này ae ạ). Sau đó người Nhật tấn công Thượng Hải, tiến tới đánh chiếm toàn bộ Trung Hoa. Trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, các phe phái quân phiệt trong nước vẫn đang liên tục nội chiến. Tưởng chủ trương nhượng bộ quân Nhật, muốn ưu tiên dẹp nội loạn bằng vũ lực “Muốn chống ngoài tất phải an trong”. Do đó, khi quân Nhật pháo kích vào đại bản doanh quân đội Dân quốc tại Thẩm Dương mà không hề gặp chống trả đã dễ dàng chiếm lĩnh nơi này, cả vùng Đông Bắc rộng 1,3 triệu km2 bị quân Quan Đông khống chế.

Năm 1936, Hồng quân của Mao Trạch Đông tiến đến Thiểm Bắc, Tưởng điều động các tướng Trương Học Lương dẫn quân Đông Bắc, Dương Hổ Thành chỉ huy quân Tây Bắc, Hồ Tông Nam cầm quân Trung ương tiến lên Thiểm Bắc đánh Hồng quân. Lương cám cảnh nước mất nhà tan, người trong nước nội chiến nên đã tìm mọi cơ hội khuyên can Tưởng đình chỉ nội chiến, Quốc Cộng hợp tác một lòng kháng Nhật, phía Mao cũng nhiều lần đề nghị hợp tác nhưng đều bị Tưởng cự tuyệt. Điều này xuất phát từ việc Tưởng có tư tưởng cực đoan, thù ghét và kiên quyết chống Cộng sản đến cùng, nhất quyết không chịu bắt tay với Mao dù phải đối đầu với phát xít Nhật và sự lăm le của Liên Xô.

Do chịu ảnh hưởng của Đảng Cộng sản về tư tưởng đoàn kết chống Nhật nên 2 tướng Lương, Thành đã cố tình trì hoãn việc tiến công. Lúc này, Tưởng đã nhận được tình báo của trùm mật vụ Đới Lạp về việc Lương tiếp xúc với yếu nhân của Hồng quân. Tưởng đã chỉ thị cho Đới Lạp làm rõ việc này nhưng trong đầu Tưởng cũng bị các tin tình báo rằng Trương Học Lương và Dương Hổ Thành bất hòa làm rối trí, hơn nữa lại tin tưởng Lương là người trung nghĩa quyết không làm phản nên dần bỏ qua tin tình báo bất lợi về Lương.

Tối 12/12/1936 hai tướng Trương, Dương đã bao vây bắt sống Tưởng và bộ hạ đưa về Tây An giam lỏng. Sau đó hai tướng tuyên bố giải tán Tổng bộ chỉ huy tiễu phỉ Tây Bắc (phỉ ở đây là quân Cộng sản của Mao), thành lập Ủy ban Quân sự lâm thời Liên quân Tây Bắc kháng Nhật do Trương làm Chủ tịch, Dương làm Phó chủ tịch. Vào thời đó, đây là quyết định trọng đại, ảnh hưởng đến bánh xe lịch sử, giúp cho đất nước Trung Hoa tiến vào giai đoạn Quốc Cộng hợp tác kháng Nhật. Bản thân việc ông khống chế Tưởng Giới Thạch cũng không khác gì tạo phản hay Tào Tháo hiếp thiên tử lệnh chư hầu, gây ra tiếng nổ lớn trong dư luận lúc đó.

Khi
Tưởng bị bắt, Lương đã gửi thông điện báo với quốc dân giải thích việc bắt Tưởng là để tạo áp lực cho 2 đảng Quốc Cộng thống nhất, kêu gọi toàn dân đoàn kết chống Nhật, đề xuất các yêu cầu đình chỉ nội chiến, mở hội nghị cứu quốc, đồng thời mời đại biểu của ĐCS Trung Quốc là Chu Ân Lai, Diệp Kiếm Anh… đến Tây An đàm phán hòa bình. Lúc này các ủy viên trung ương của chính phủ Nam Kinh đã mở hội nghị khẩn cấp. Tuy nhiên do các tướng ở Nam Kinh đứng đầu là Hà Ứng Khâm là phe thân Nhật, không đồng ý thỏa hiệp với Lương và đình chiến. Hội nghị quyết định cắt mọi chức vụ và bắt Lương về quy án, chuẩn bị quân lực thảo phạt quân phiến loạn, thậm chí ném bom Tây An.

Lúc đó, Tống Mỹ Linh, vợ Tưởng đã đến phủ đầu các tướng Nam Kinh, mắng họ là hồ đồ vì việc thảo phạt Tây An sẽ gây ra nội chiến trong nội bộ phe Dân Quốc. Bà ta biết cuộc binh biến này sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới khi chính phủ Dân Quốc đang nhận sự tài trợ rất lớn của Anh, Mỹ. Nếu có nội chiến thì chính phủ cũng tan rã mà Tưởng thì hiển nhiên là mất mạng. Lúc đó Liên Xô đang tập trung đánh phát xít Đức, muốn Quốc Cộng hợp tác chống Nhật để họ không phải đánh cả Nhật lẫn Đức trên hai mặt trận nên đã yêu cầu Lương thả Tưởng, chấm dứt nội chiến, bên Mao cũng sẵn sàng hợp tác, cử Chu Ân Lai đến Tây An giúp Lương giải quyết sự biến.

Tưởng khi biết mình bị bắt cóc thì nghi ngờ Lương muốn binh biến để hại mình cướp binh quyền nên tỏ thái độ bất hợp tác, không hội đàm với Lương thậm chí tuyệt thực. Hà Ứng Khâm biết Tưởng vẫn chưa hợp tác với Lương nên đã đưa mười mấy sư đoàn đánh Tây An, cho quân thả bom. Bành Đức Hoài của phe Cộng Sản cũng dẫn quân đến phối hợp với Trương Học Lương, Dương Hổ Thành giúp đánh Hà Ứng Khâm. Hai bên chuẩn bị đại chiến quy mô lớn. Khi Tống Mỹ Linh từ Nam Kinh đến nói rõ âm mưu của phe Hà Ứng Khâm muốn nhân cơ hội này diệt Tưởng thì Tưởng mới thay đổi thái độ, hội đàm với phe Cộng sản quyết định bắt tay chống Nhật.

Khi mọi người đang hoang mang có nên thả Tưởng về Nam Kinh không, sợ Tưởng trở mặt thì Lương kiên quyết thả Tưởng về, đã nói: “...Tôi vì sao dám phạm tội đại nghịch, bắt giữ Tưởng Giới Thạch, ấy là nhằm đình chỉ nội chiến, một lòng kháng Nhật. Nếu cứ trù trừ không quyết thì nội loạn còn lớn hơn hiện nay rất nhiều. Nếu tôi làm cho quốc gia nội loạn thì tôi là thiên cổ tội nhân, vậy tôi sẽ tự sát, tạ tội với quốc dân…” Tất cả đều cảm kính chân tình của thiếu soái, nhất trí thả Tưởng về Nam Kinh. Ngày 25/12/1936, nhiều người đã ngăn cản, Chu Ân Lai đến tận sân bay khuyên can nhưng Lương vẫn khẳng khái tháp tùng Tưởng Giới Thạch bay về Nam Kinh để đảm bảo uy tín cho lãnh tụ dù biết đã lên máy bay thì sẽ bị bắt giam, thậm chí mất mạng.

Sau khi về tới Nam Kinh, Tưởng đã bắt giam Trương Học Lương. Từ đây, quân phiệt Đông Bắc tan rã. Sau đó, Trương Học Lương bị giam ở nhiều nơi đến năm 1975 khi Tưởng chết thì được thả. Trước khi chết, Tưởng Giới Thạch dặn dò con ruột Tưởng Kinh Quốc rằng “Trương Học Lương là hổ trong lưới, không được thả về.” Nhưng Tưởng Kinh Quốc vốn trọng Trương Học Lương là anh hùng nên đã cho ông tự do. Cuối đời ông tới Hoa Kỳ sinh sống. Năm 2001 ông mất tại Hawaii, hưởng thọ 100 tuổi.
zqTEcixD8OMfPQSJY74u6r1hg6Gr89U5T9phsiPfeB2fVHrQBFtRwywCshpYGNPA8WJcubNZyM48Bb2aexziPqEJ30dVgNvJGm4BAoooHZMr8ELSKNSVX4r0dzEPoxwCtodqRpcX
 
Last edited:

Phần 48: Lan Lăng Diện Cụ (Mặt nạ Lan Lăng)

Chương 457: Đoàn làm phim trong núi sâu

Tôi và Lý mặt rỗ bắt chuyến xe lửa lúc 3 giờ về tới Vũ Hán. Sau khi về Vũ Hán chuyện đầu tiên tôi làm là ra quán nhậu gọi một bàn đồ ăn phương Nam nhai ngấu nghiến, chúng tôi thật sự là không thích đồ ăn phương Bắc. Ngày hôm sau Tiểu Nguyệt tới tiệm đồ cổ gặp tôi, nàng nhìn tôi cười thần bí, nói có chuyện muốn tôi giúp, tôi cười hỏi nàng có phải là lại có người bạn nào không có mắt, thu thứ không nên thu phải không?

Nàng lắc đầu, nói lần trước công ty nàng đầu tư một bộ phim cổ trang, là một bộ phim võ hiệp, sắp phải quay nhưng đạo diễn là người nghiêm túc, cho rằng đạo cụ không đủ độ chân thực, nhất định đòi làm lại. Tổ trưởng tổ đạo cụ lập tức tới viện bảo tàng mời chuyên gia tới, nhưng đoàn làm phim mấy trăm người, dù không quay cũng có đủ các loại chi tiêu, tiền chi ra đều là của nhà sản xuất, thật sự không thể trì hoãn được nữa, làm sếp của Tiểu Nguyệt lo lắng như kiến bò chảo nóng. Nàng lập tức nghĩ tới tôi, hỏi tôi có đồ cổ triều Minh không cho mượn vài kiện dùng tạm?

Tôi nghĩ rồi nói: “Đồ của triều Minh ta có một ít, nhưng thứ ta thu đều là âm vật. Đưa đến đoàn làm phim, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta chẳng phải là có lỗi sao?” - “Vậy làm sao bây giờ, đoàn làm phim mỗi ngày ăn ở phải hơn một vạn tệ, đó là còn chưa tính phí thuê trường quay.” Tiểu Nguyệt ủy khuất nói: “Tên đạo diễn thối này, thật đúng là phiền chết người...”

Tôi linh cơ chợt động nói: “Đúng rồi, tìm Lý mặt rỗ, hắn hẳn là có không ít đồ cổ! Mà đoàn làm phim mượn đồ cổ của người ta có trả phí không?” Tiểu Nguyệt gật đầu: “Khẳng định là có, chuyện gì ra chuyện nấy, tuyệt đối không bạc đãi Lý mặt rỗ.” Tôi lập tức gọi điện cho Lão Lý kể lại sự tình, vừa nghe nói có tiền hắn rất hưng phấn, đáp ứng ngay. Tôi và Tiểu Nguyệt ra ngoài ăn cơm, khi trở về Lý mặt rỗ đã ở ngoài cửa tiệm, tôi giúp hắn mang đồ vào, mấy cái rương toàn là kiếm thời Minh, lư hương, ngọc bội... tôi hỏi hắn sao trong nhà lại có nhiều đồ cổ như vậy?

“Đều là đồ đã thu lúc trước, vẫn để đó không bán, sau này không phải lại đi theo ngươi làm nghề này sao? Cho nên mấy thứ này cũng chỉ để ở tầng hầm thôi.” Lý mặt rỗ giải thích. “Ngày nào đó nếu ngươi không làm nghề này nữa, tùy tiện mở một hiệu đồ cổ, những thứ ngươi có cũng đủ cho ngươi ăn cả đời, rất tốt đấy.” Tôi nói. “Tốt cái gì, 99% đều là đồ dỏm, chỉ trách ta lúc trước không có mắt.” Lý mặt rỗ lén nói với tôi.

Tiểu Nguyệt nhìn qua một chút, Lý mặt rỗ hỏi nàng có đủ không, không đủ hắn lại kéo mấy rương đến, Tiểu Nguyệt nói: “Đủ rồi, kỳ thật cũng không phải là dùng để đóng phim, là để cho tổ đạo cụ làm một mô hình phỏng chế.” - “Đệ muội (em dâu), phí cho thuê tính thế nào?” Lý mặt rỗ không hề hàm hồ hỏi thẳng. “Việc này còn phải nói với đạo diễn, nhưng hắn đang quay phim trong núi, ta sẽ giúp ngươi đi một chuyến! Dù sao ta cũng là một giám chế, cách vài hôm lại phải đi qua đó một chuyến.” Tiểu Nguyệt giải thích.

“Hay là chúng ta tự mình đến gặp đoàn làm phim bàn đi? Coi như mở rộng tầm mắt, ta đã xem qua không ít phim truyền hình, nhưng lại chưa từng đi xem đóng phim.” Lý mặt rỗ nhìn tôi làm mặt quỷ. Tôi hiểu ý của hắn, một bộ phim truyền hình quay mất mấy tháng, lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, hơn nữa đoàn làm phim nam nhiều nữ ít, Tiểu Nguyệt đi một mình tôi không yên tâm, vì thế phụ họa: “Dù sao gần đây không có vụ làm ăn nào, đi xem cũng tốt.”

Tiểu Nguyệt nghịch ngợm nhìn tôi chớp chớp mắt: “Trương ca, có phải huynh lo lắng muội bị người ta dùng những quy tắc bất thành văn ép không?” - “Không có không có!” Tôi vội vàng xua tay: “Sao ta lại nghĩ như thế, ta còn không yên tâm về nàng sao.” - “Yên tâm? Thì ra muội không có sức hấp dẫn như vậy.” Tiểu Nguyệt bĩu môi nói. “Ta tuyệt đối không có ý này!”

Tiểu Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn, nhân lúc này, Lý mặt rỗ mặt mày hớn hở nói với tôi: “Nghe nói mỹ nữ trong đoàn làm phim rất nhiều, vừa hay có thể đi nhìn cho đã mắt.” Tôi khinh bỉ nhìn hắn một cái, tôi còn cho rằng hắn nghĩ cho Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt đặt vé máy bay, đoàn làm phim ở một trấn nhỏ tại Hàm Đan, Hà Bắc, nàng lại đặt xe đưa mấy thứ này đến sân bay. Tuy rằng đều là những thứ vớ vẩn không bán được, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đồ vật đáng giá, Lý mặt rỗ liền đi cùng xe đó, tôi và Tiểu Nguyệt lên taxi, hẹn nhau gặp ở sân bay.

Làm xong thủ tục, chúng tôi lên chuyến bay lúc giữa trưa, đến 1 giờ chiều đã tới Hàm Đan, nhưng từ Hàm Đan tới trấn nhỏ đó lại tốn cả một buổi chiều. Tôi hỏi Tiểu Nguyệt: “Đoàn làm phim vì sao không quay ở phim trường? Sao lại chọn nơi hẻo lánh như vậy?” - “Tới rồi sẽ biết, nơi đó có một cổ trấn đời Minh, cầu nhỏ nước chảy, cảnh vật vô cùng đẹp, chúng ta phí không ít công phu mới thuê được. Kỳ thật bộ phim võ hiệp này chia làm hai bộ phận quay, một bộ phận nhỏ ở đây, phần còn lại tới phim trường quay.”

“Đóng phim cũng rất vất vả!” Tôi thở dài. “Còn không phải sao, trước kia khi muội đóng phim một ngày chỉ được ngủ 4-5 tiếng đồng hồ, đi đứng còn không vững. Có khi mùa đông quay cảnh mùa hè, mùa hè lại quay cảnh mùa đông, huynh nghĩ xem mùa đông dưới 0 độ lại mặc áo đơn, hoặc là trời nóng thì áo bông là cái cảm giác gì.” Tiểu Nguyệt kể khổ.

Lý mặt rỗ nói một câu: “Vì sao phải quay loạn bậy, sao không thể mùa hè quay cảnh mùa hè, mùa đông quay cảnh mùa đông?” - “Một bộ phim quay mấy tháng là xong rồi, sao có thể thong dong mà quay cả năm, hiện giờ cạnh tranh rất kịch liệt, mọi người đều phải chạy đua với thời gian, bằng không một minh tinh sao có thể trong một năm quay 4-5 bộ phim được.” Tiểu Nguyệt vừa nói tới đề tài này thì không dừng được, phổ cập cho chúng tôi một ít thường thức về phim truyền hình.

Nàng nói Trung Quốc là nước lớn về phim truyền hình, một năm sản xuất hơn 1 vạn tập phim, hàng ngàn hàng vạn người làm nghề đang cống hiến mồ hôi và trí tuệ, nhưng mỗi năm số phim được phát sóng cũng chỉ có vài bộ, số còn lại đại đa số khán giả có lẽ đến tên cũng chưa nghe nói tới. Thật sự rất khó để nói một bộ phim có ăn khách hay không, có rất nhiều ví dụ về việc tiền đầu tư bị ném đi, có đôi khi dù đầu tư lớn, đội ngũ hoành tráng, có đạo diễn lớn cũng chỉ khốn khổ hơn mà thôi.

5 giờ chiều, chúng tôi tới trấn nhỏ có đoàn làm phim, quả thật là một tòa cổ trấn đời Minh được bảo tồn hoàn hảo, thuần một kiến trúc ngói cổ, gần sông, dựa lưng vào núi cho người ta một loại cảm giác yên lặng cổ xưa, đạo diễn quả thực rất biết chọn địa điểm. Lối vào trấn có không ít ô tô, rất nhiều xe riêng, trên thân xe có tên công ty điện ảnh, trên cây treo biểu ngữ: “Trường quay phim truyền hình võ hiệp cổ trang Hiệp Khách Hành”, tôi thấy trên mặt đất có không ít vụn giấy pháo đỏ, Tiểu Nguyệt nói trước khi khai máy đều phải tế bái Quan nhị gia, đó vốn là tập tục của Hongkong, hiện giờ nội địa cũng học theo.

Chúng tôi xuống xe ở giao lộ, Tiểu Nguyệt gọi điện thoại không bao lâu sau có một chiếc xe SUV đi tới, trên xe có một nam nhân bước xuống, Tiểu Nguyệt giới thiệu đó là tổ trưởng Từ của tổ đạo cụ, tổ trưởng Từ nói vài câu tỏ vẻ cảm kích, chúng tôi giúp hắn đưa đồ lên xe, sau đó lên xe của hắn vào trấn. Xe đi chầm chậm trong trấn, chúng tôi thấy cần cẩu, Tiểu Nguyệt nói đó là dùng để treo dây thép, còn có mấy nhân viên lắp ráp treo máy quay khi cần dùng, bên cạnh có một nam nhân trung niên đeo kính râm đang thảo luận với những người khác.

“Người đeo kính râm chính là đạo diễn Trương!” Tiểu Nguyệt nói. “Chúng ta ở đây sẽ không làm phiền người ta chứ?” Tôi hỏi. “Nếu không mọi người đi báo danh làm diễn viên quần chúng đi? Làm diễn viên đặc biệt cũng được, chính là đóng vai gia đinh, tiểu nhị gì gì đó, không có nhiều lời thoại.” Tiểu Nguyệt cười nói. “Nhưng chúng ta chưa từng đóng phim.” Tôi nói. “Không cần kỹ thuật gì, chỉ là xuất hiện nhiều hơn diễn viên quần chúng mấy lần.” Tiểu Nguyệt cười hì hì. “Vậy nàng cảm thấy hình tượng này của ta có thể lên phim được sao?” - “Không việc gì, quá đẹp trai ngược lại sẽ hút ánh nhìn, đạo diễn không dám cho quay đâu.” - “Ai nha, lời này của nàng làm ta thương tâm!” Tôi ôm ngực nói.
33
 
Last edited:
Mấy ngày dịch cũng đọc lại hết số chap dang dở cảm ơn thím max xoăn nhé,chỉ khích lệ bằng mồm thôi chứ cũng đói rã ass rồi
 

Ngoại truyện: Trương Học Lương

Phần 46 và 47 đều có nhắc đến 1 nhân vật lịch sử là Trương Học Lương, post này do dịch giả tạo ra để giới thiệu với độc giả về Trương Học Lương.

Thời Dân quốc, Trung Hoa bị chia cắt do rất nhiều thế lực nắm giữ đất đai, chiến loạn liên miên để tranh giành tài nguyên, thế lực. Ngoài khu vực chịu sự khống chế của chính phủ trung ương (chính phủ Bắc Dương và sau là chính phủ Quốc Dân Đảng), trong lãnh thổ Trung Hoa Dân Quốc có tới 17 đạo quân phiệt và còn tồn tại rất nhiều chính quyền địa phương, trong đó có chính quyền Ngoại Mông Cổ, chính quyền Tây Tạng, chính quyền Đảng Cộng sản và chính quyền bù nhìn của Nhật Bản từng tuyên bố độc lập. Các thế lực này lại được sự ủng hộ về ngoại giao, kinh tế, quân sự từ các cường quốc Nhật, Mỹ, Anh, Pháp, Liên Xô.

Đây được coi là một trong những thời kì loạn lạc nhất trong lịch sử Trung Quốc. Có thể dùng tình cảnh thời kì chư hầu cát cứ thời tiền Tam quốc để hình dung tình thế Trung Hoa lúc bấy giờ. Cha của Lương là Trương Tác Lâm - thủ lĩnh quân phiệt Đông Bắc, từng được xưng là Đông Bắc Vương đã kéo quân về khống chế Bắc Kinh, sau lại thần phục nhà Thanh để hợp sức chống Nhật nhưng vẫn giữ địa vị độc lập do có quân đội hùng mạnh. Trương Học Lương là con cả, được mệnh danh là Thiếu soái, đứng đầu Dân quốc Tứ công tử (gồm có Trương Học Lương, Viên Khắc Văn - con Viên Thế Khải và một số người khác tùy ý kiến như: Phổ Đồng - hoàng tộc Mãn Thanh, con của Gia Quận vương Hàm Cung Cần; Tôn Khoa - con trai của Quốc phụ của Trung Hoa Dân Quốc Tôn Trung Sơn; Trương Bách Câu - con trai Đô đốc Trực Lệ: Trương Trấn Phương..v.v... ) và Dân Quốc tứ đại mĩ nam tử (gồm Chu Ân Lai, Uông Tinh Vệ, Mai Lan Phương).

Năm 18 tuổi, ông theo học trường quân sự Phụng Thiên, tốt nghiệp hạng nhất khoa pháo binh 1 năm sau đó. Sau khi ra trường, ông công tác dưới quyền cha mình và thăng tiến nhanh chóng. Năm 1928, khi Trương Tác Lâm bị người Nhật ám sát, ông được các thủ hạ của cha mình tôn lên làm thủ lĩnh quân Đông Bắc. Ông nổi tiếng với tư tưởng kháng Nhật gay gắt. Sau cái chết của cha, ông đã ra tay giết hại Dương Vũ Đình vì hiểu lầm người này hàng Nhật, cũng quyết tuyệt ra lệnh giết Trương Học Thành vốn là anh họ mình vì đã đầu nhập quân Nhật.

Ông đã thi hành cải cách kinh tế, chính trị, quân sự khiến quân Đông Bắc trở thành lực lượng đáng gờm trong phe Phụng Hệ thời kì quần hùng cát cứ. Ngay sau khi nhậm chức ông đã gửi điện báo tới Tưởng Giới Thạch (lúc này đã đứng đầu chính phủ Quốc dân) và các phe phái khác, khẳng định lập trường yêu nước thương dân, quyết không ngả theo Nhật. Vì sự thống nhất đất nước, để tránh cho Trung Hoa rơi vào cảnh nồi da xáo thịt trong lúc ngoại địch Nhật Bản chuẩn bị thôn tính, ông cùng các thủ hạ tuyên bố trở cờ, ly khai chính phủ Bắc Dương (do Viên Thế Khải thành lập, sau đó đến cha ông đứng đầu), phục tùng chính phủ Quốc dân đảng.

Năm 1930 tuổi, khi Tưởng đại chiến với Phùng Ngọc Tường, Diêm Tích Sơn (2 thủ lĩnh quân phiệt khác) ông đã dẫn quân giúp Tưởng dẹp loạn, giúp Tưởng thống nhất, giải tán các phe phái của Uông Tinh Vệ (người đứng đầu chính phủ bù nhìn thân Nhật). Ông được phong làm Thiếu Soái, phó tổng tư lệnh Hải Lục Không quân Trung Hoa khi mới 29 tuổi. Có thể nói, do sự quy thuận của Trương Học Lương, Tưởng Giới Thạch đã dễ dàng chấm dứt cục diện quân phiệt rối loạn, hoàn tất công cuộc thống nhất Trung Quốc.

Năm 1931, quân Nhật tấn công và chiếm lĩnh vùng Đông Bắc, đưa Phổ Nghi lên để lập ra nhà nước Mãn Châu (phim The Last Emperor do bác Tôn Long đẹp trai vcđ đóng chính hay lắm, xem để hiểu rõ thêm về thời kì chuyển giao loạn lạc này ae ạ). Sau đó người Nhật tấn công Thượng Hải, tiến tới đánh chiếm toàn bộ Trung Hoa. Trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, các phe phái quân phiệt trong nước vẫn đang liên tục nội chiến. Tưởng chủ trương nhượng bộ quân Nhật, muốn ưu tiên dẹp nội loạn bằng vũ lực “Muốn chống ngoài tất phải an trong”. Do đó, khi quân Nhật pháo kích vào đại bản doanh quân đội Dân quốc tại Thẩm Dương mà không hề gặp chống trả đã dễ dàng chiếm lĩnh nơi này, cả vùng Đông Bắc rộng 1,3 triệu km2 bị quân Quan Đông khống chế.

Năm 1936, Hồng quân của Mao Trạch Đông tiến đến Thiểm Bắc, Tưởng điều động các tướng Trương Học Lương dẫn quân Đông Bắc, Dương Hổ Thành chỉ huy quân Tây Bắc, Hồ Tông Nam cầm quân Trung ương tiến lên Thiểm Bắc đánh Hồng quân. Lương cám cảnh nước mất nhà tan, người trong nước nội chiến nên đã tìm mọi cơ hội khuyên can Tưởng đình chỉ nội chiến, Quốc Cộng hợp tác một lòng kháng Nhật, phía Mao cũng nhiều lần đề nghị hợp tác nhưng đều bị Tưởng cự tuyệt. Điều này xuất phát từ việc Tưởng có tư tưởng cực đoan, thù ghét và kiên quyết chống Cộng sản đến cùng, nhất quyết không chịu bắt tay với Mao dù phải đối đầu với phát xít Nhật và sự lăm le của Liên Xô.

Do chịu ảnh hưởng của Đảng Cộng sản về tư tưởng đoàn kết chống Nhật nên 2 tướng Lương, Thành đã cố tình trì hoãn việc tiến công. Lúc này, Tưởng đã nhận được tình báo của trùm mật vụ Đới Lạp về việc Lương tiếp xúc với yếu nhân của Hồng quân. Tưởng đã chỉ thị cho Đới Lạp làm rõ việc này nhưng trong đầu Tưởng cũng bị các tin tình báo rằng Trương Học Lương và Dương Hổ Thành bất hòa làm rối trí, hơn nữa lại tin tưởng Lương là người trung nghĩa quyết không làm phản nên dần bỏ qua tin tình báo bất lợi về Lương.

Tối 12/12/1936 hai tướng Trương, Dương đã bao vây bắt sống Tưởng và bộ hạ đưa về Tây An giam lỏng. Sau đó hai tướng tuyên bố giải tán Tổng bộ chỉ huy tiễu phỉ Tây Bắc (phỉ ở đây là quân Cộng sản của Mao), thành lập Ủy ban Quân sự lâm thời Liên quân Tây Bắc kháng Nhật do Trương làm Chủ tịch, Dương làm Phó chủ tịch. Vào thời đó, đây là quyết định trọng đại, ảnh hưởng đến bánh xe lịch sử, giúp cho đất nước Trung Hoa tiến vào giai đoạn Quốc Cộng hợp tác kháng Nhật. Bản thân việc ông khống chế Tưởng Giới Thạch cũng không khác gì tạo phản hay Tào Tháo hiếp thiên tử lệnh chư hầu, gây ra tiếng nổ lớn trong dư luận lúc đó.

Khi Tưởng bị bắt, Lương đã gửi thông điện báo với quốc dân giải thích việc bắt Tưởng là để tạo áp lực cho 2 đảng Quốc Cộng thống nhất, kêu gọi toàn dân đoàn kết chống Nhật, đề xuất các yêu cầu đình chỉ nội chiến, mở hội nghị cứu quốc, đồng thời mời đại biểu của ĐCS Trung Quốc là Chu Ân Lai, Diệp Kiếm Anh… đến Tây An đàm phán hòa bình. Lúc này các ủy viên trung ương của chính phủ Nam Kinh đã mở hội nghị khẩn cấp. Tuy nhiên do các tướng ở Nam Kinh đứng đầu là Hà Ứng Khâm là phe thân Nhật, không đồng ý thỏa hiệp với Lương và đình chiến. Hội nghị quyết định cắt mọi chức vụ và bắt Lương về quy án, chuẩn bị quân lực thảo phạt quân phiến loạn, thậm chí ném bom Tây An.

Lúc đó, Tống Mỹ Linh, vợ Tưởng đã đến phủ đầu các tướng Nam Kinh, mắng họ là hồ đồ vì việc thảo phạt Tây An sẽ gây ra nội chiến trong nội bộ phe Dân Quốc. Bà ta biết cuộc binh biến này sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới khi chính phủ Dân Quốc đang nhận sự tài trợ rất lớn của Anh, Mỹ. Nếu có nội chiến thì chính phủ cũng tan rã mà Tưởng thì hiển nhiên là mất mạng. Lúc đó Liên Xô đang tập trung đánh phát xít Đức, muốn Quốc Cộng hợp tác chống Nhật để họ không phải đánh cả Nhật lẫn Đức trên hai mặt trận nên đã yêu cầu Lương thả Tưởng, chấm dứt nội chiến, bên Mao cũng sẵn sàng hợp tác, cử Chu Ân Lai đến Tây An giúp Lương giải quyết sự biến.

Tưởng khi biết mình bị bắt cóc thì nghi ngờ Lương muốn binh biến để hại mình cướp binh quyền nên tỏ thái độ bất hợp tác, không hội đàm với Lương thậm chí tuyệt thực. Hà Ứng Khâm biết Tưởng vẫn chưa hợp tác với Lương nên đã đưa mười mấy sư đoàn đánh Tây An, cho quân thả bom. Bành Đức Hoài của phe Cộng Sản cũng dẫn quân đến phối hợp với Trương Học Lương, Dương Hổ Thành giúp đánh Hà Ứng Khâm. Hai bên chuẩn bị đại chiến quy mô lớn. Khi Tống Mỹ Linh từ Nam Kinh đến nói rõ âm mưu của phe Hà Ứng Khâm muốn nhân cơ hội này diệt Tưởng thì Tưởng mới thay đổi thái độ, hội đàm với phe Cộng sản quyết định bắt tay chống Nhật.

Khi mọi người đang hoang mang có nên thả Tưởng về Nam Kinh không, sợ Tưởng trở mặt thì Lương kiên quyết thả Tưởng về, đã nói: “...Tôi vì sao dám phạm tội đại nghịch, bắt giữ Tưởng Giới Thạch, ấy là nhằm đình chỉ nội chiến, một lòng kháng Nhật. Nếu cứ trù trừ không quyết thì nội loạn còn lớn hơn hiện nay rất nhiều. Nếu tôi làm cho quốc gia nội loạn thì tôi là thiên cổ tội nhân, vậy tôi sẽ tự sát, tạ tội với quốc dân…” Tất cả đều cảm kính chân tình của thiếu soái, nhất trí thả Tưởng về Nam Kinh. Ngày 25/12/1936, nhiều người đã ngăn cản, Chu Ân Lai đến tận sân bay khuyên can nhưng Lương vẫn khẳng khái tháp tùng Tưởng Giới Thạch bay về Nam Kinh để đảm bảo uy tín cho lãnh tụ dù biết đã lên máy bay thì sẽ bị bắt giam, thậm chí mất mạng.

Sau khi về tới Nam Kinh, Tưởng đã bắt giam Trương Học Lương. Từ đây, quân phiệt Đông Bắc tan rã. Sau đó, Trương Học Lương bị giam ở nhiều nơi đến năm 1975 khi Tưởng chết thì được thả. Trước khi chết, Tưởng Giới Thạch dặn dò con ruột Tưởng Kinh Quốc rằng “Trương Học Lương là hổ trong lưới, không được thả về.” Nhưng Tưởng Kinh Quốc vốn trọng Trương Học Lương là anh hùng nên đã cho ông tự do. Cuối đời ông tới Hoa Kỳ sinh sống. Năm 2001 ông mất tại Hawaii, hưởng thọ 100 tuổi.
zqTEcixD8OMfPQSJY74u6r1hg6Gr89U5T9phsiPfeB2fVHrQBFtRwywCshpYGNPA8WJcubNZyM48Bb2aexziPqEJ30dVgNvJGm4BAoooHZMr8ELSKNSVX4r0dzEPoxwCtodqRpcX
Cám ơn thím nhé. Đọc ngoại truyện này xong mới thấy người có tâm mà ko gặp đúng chủ có tầm thì khó thực sự. :doubt: :sad:
 

Chương 458: Tượng Quan công vỡ nát

Tiểu Nguyệt cười nói: “Trương ca, trong lòng muội huynh vĩnh viễn là đẹp trai nhất.” Tôi hỏi Lý mặt rỗ: “Thế nào, ngươi có muốn đóng diễn viên quần chúng không?” Lý mặt rỗ cười ha ha: “Lên TV hoá ra lại tốt nha, cho ta lộ mặt nhiều một chút, khi Tiểu Manh đi học cũng sẽ có mặt mũi! Không phải ai cũng có cha được đóng phim truyền hình.” - “Đợi lát nữa ta sẽ nói với đạo diễn một tiếng.” Tiểu Nguyệt gật đầu nói. “Đúng rồi, buổi tối chúng ta ở đâu?” Lý mặt rỗ hỏi. “Buổi tối có xe buýt đưa đoàn làm phim về khách sạn, mọi người nếu muốn ở lại đây cũng được, ở đây toàn là phòng trống.” Tiểu Nguyệt nói.

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
36/63
 
Last edited:
Back
Top