[Truyện hay]

FoGxBape

Senior Member
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH -
Tập 1
Tập 2
Tập 3 (P1) (P2)
Tập 4 (P1) (P2)
Tập 5 (Cuối)

Phần 2: THIÊN ẤN LỆNH PHÙ -
Tập 1 (P1) (P2)
Tập 2 (P1) (P2)
Tập 3 (P1) (P2)
Tập 4 cuối (P1) (P2)
Tác giả: ĐẠI VIỆT

Cà Mau năm 1880.

Rừng thiêng nước độc thú bầy,
Xuống sông sấu bắt, lên bờ cợp tha.

Ấy là hai câu thơ diễn tả chân thật nhất mảnh đất Cà Mau quê tôi vào những thập niên đầu của thế kỉ trước.
Ngày ấy đất Cà Mau và Bạc Liêu được gộp chung lấy tên gọi là tỉnh Minh Hải, mãi về sau khi thống nhất về địa giới hành chính tỉnh thì mới được tách riêng.
Khi nhắc đến hai tiếng Cà Mau thì chắc chắn ai ai cũng đã từng nghe qua một địa danh vô cùng nổi tiếng và cũng không ít phần huyền bí cùng những câu truyện huyền thoại, bí ẩn của mảnh đất mang tên U Minh Hạ này.
Được biết đến là vùng đất nhiều huyền thoại, những câu chuyện về mảnh đất này cho thấy nó như một vùng đầy chướng khí, tai ương từ thuở đầu ông cha đi mở cõi.
Cũng như cái tên đã nói lên tất cả, U Minh ( âm u, đen tối).
Với những câu chuyện thật đến tê tái lòng người. Có những người vào đây sinh cơ lập nghiệp gần cả đời nhưng tay trắng vẫn hoàn trắng tay và nổi ám ảnh một vùng rừng đầy những câu chuyện rùn mình về thú hoan và những kẻ cho là khuất mặt khuất mày nơi đây.
Nhưng ko vì lẽ đó mà người dân mảnh đất Phương Nam này lại dễ dàng khuất khục mặc dù cuộc sống của họ luôn chìm trong sợ hãi sau khi bóng hoàng hôn chìm xuống.

Ông già tư câu sấu năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng thân hình của ông lão còn vẻ cường tráng lắm chắc là do nông dân lao động nhiều. Thuở ấy là lúc người dân về cái xứ U Minh nước đỏ này khai hoang mở đất, đối mặt với sự khắc nghiệt của thiên nhiên cũng như thế lực siêu nhiên nơi đây. Nghề của ông tư là hằng ngày len lõi theo mấy con mương nhỏ vào sâu trong rừng câu sấu.
Vùng này cá sấu nhiều vô kể, người ta thường nghĩ loài này chỉ sống ở các sông lớn, hồ sâu.
Nhưng không, ngày xưa ở nơi đây sấu lội dọc theo sông Cái Tàu ngược về đầu nguồn là cánh rừng U Minh Hạ, ở đó có rất nhiều ao nhỏ và kinh rạch chằng chịt, nguồn cá đồng rất nhiều, là nơi lý tưởng để làm tổ trú ẩn. Nên chúng tập trung về rừng đông lắm, nghe mấy lão niên kể ngày xưa đi rừng có khi thấy ao sấu lội đục nước, nhiều như mù u rụng.

Nhà của ông già tư nằm ngoài bìa rừng, trong một cái xóm nhỏ chừng chục mái nhà. Hồi đó dân ở đây thưa thớt lắm, đa số là dòng họ bởi vì người ta thường kéo cả nhà về vùng này để khai hoang mở đất. Đất rộng người thưa, sản vật thì nhiều, nhưng để mở được từng tất đất cũng đánh đổi biết bao xương máu và thăng trầm không dễ gì có được.
Gia đình ông già tư cũng có thể coi là cố cụ ở cái đất này, ông già thời trẻ cũng là một lục lâm có tiếng nhưng ông ta đã giải nghệ từ lâu.
Thật tình mà nói đất Cà Mau ngày xưa đa phần toàn là rừng rú. Không đơn thuần người ta chọn một nơi hoang vu, người thì ít mà thú dữ thì nhiều như đất U Minh mà an cư lập nghiệp.
Có một lý do, ai cũng rõ đất nước Việt Nam này có hình chữ S tựa như một con rồng. Điểm cực Bắc trung tâm là Hà Nội, tại vị trí thành Thăng Long xưa chính là mắt của con rồng. Và điểm cực Nam ko đâu khác là Cà Mau, đuôi con rồng.
Dãy Trường Sơn hùng vĩ có thể xem như là cột sống của con rồng lớn.
Chín nhánh Cửu Long tượng trưng cho chín con rồng con đang ngủ yên dưới đáy dòng sông, tạo thành một vùng linh khí ngất trời.
Nhưng thật chất mà nói chỉ có bảy nhánh sông lớn mà thôi, và hai con rồng còn lại nó ở đâu?

Theo nhiều nguồn tài liệu nếu logic chúng lại ta sẽ thấy, chín con rồng ấy là con của Thái Tử Kim Long trấn thủ mãnh đất Lãnh Nam này ngày trước.
Từ thời Thượng Cổ, nước ta còn có một tên gọi khác ít ai biết đó là đất Lãnh Nam, một vùng đất hun có đi mà chẳng có về, yêu tinh quỷ quái lộng hành. Trong số đó có bảy con Quỷ Vương vô cùng tàn ác, thần thông sánh thể như thần tiên.
Không một vị thần nào trên thượng giới có thể chế ngự được chúng.
Nhưng về sau khi thấy đây là vùng đất thiêng mà lại bị bọn quỷ dữ chiếm đóng, con người ko thể sinh sống được nên Ngọc Hoàng Thượng Đế đã phái người con trai út của mình đó là Thái Tử Kim Long hạ thế, tiêu diệt bảy con chúa Quỷ.
Xong sứ mệnh chưa hoàn thành, Kim Long kiệt sức, tiên khí tiêu hao nặng nề không thể nào quay trở về trời được. Đành bỏ mạng lại trần gian, thân xác hóa thành con rồng vàng mình cao như núi, dài vạn trượng nằm dọc theo bờ biển của đất Lãnh Nam. Hồn phách phân tán hóa thành mười con rồng vàng phong ấn bảy con chúa Quỷ tại vùng đất phía Nam này. Đó là lý do đất nước ta có hình chữ S, ấy là hình ảnh của Kim Long.

Trong những người con của Kim Long, Lạc Long quân là người con cả tộc rồng tiên, và cũng là người được giao xứ mệnh tạo hóa nên con người Việt Nam.
Chín anh em còn lại có tên lần lược là Đệ Nhất Kim Long, Đệ Nhị Mộc Long, Đệ Tam Thủy Long, Đệ Tứ Hỏa Long, Đệ Ngũ Thổ Long, Lục Đại Phong Long, Thất Đại Vân Long.
Bảy con rồng này hiện tại đang ẩn mình dưới bảy nhánh sông Cửu Long, long mạch nổi của vùng đất phía Nam này.
Con rồng thứ 8 có tên là Bát Đại Kim Long hiện đang ẩn mình ở Ngọa Long Sơn, một trong bảy ngọn núi của vùng Thất Sơn huyền thoại.
Con rồng cuối cùng không đâu khác chính là ông sấu Năm Chèo đang ẩn mình dưới đáy sông Vàm Nao, một nhánh thông giữ sông Tiền và sông Hậu, hai con sông nổi tiếng nhất đồng bằng SCL trong truyền thuyết mà ngày sau khi hội Long Hoa khai mở, Năm Chèo sẽ xuất hiện, cù lao trên lưng sẽ sụp xuống. Xong hội sẽ hóa rồng bay về trời.

Đất U Minh được xem là trung tâm của cái đuôi Kim Long, nên linh khí quy tụ tại đây cũng nhiều, kể cả một phần tà khí của lũ quỷ năm xưa vẫn còn chưa thể tan biến hoàn toàn.
Phần linh khí qua vạn năm kết tinh với tạo vật tự nhiên hóa thành những bảo vật vô giá, vì những thứ đó những kẻ Lục Lâm sẵn sàng liều mạng để có được.

Đấy là lý do tại sao gia đình ông già tư, một lục lâm lão làng lại chọn mảnh đất U Minh.
Nhưng ông tư cũng quên rằng vạn sự trên đời điều phải trả giá đắt mới có được. Gần 30 năm thập tử nhất sinh tại cái đất này nhưng ông vẫn chưa tìm được thứ mình mong đợi, chỉ biết rằng sức ông ngày một yếu và những người thân của ông lần lược từng người ra đi....

Hôm ấy như thường nhật, ông già tư vẫn cầm cái bao bố và cây dao mác bước xuống chiếc xuồng ba lá nhỏ cùng với mớ dây câu bắt đầu chóng nhanh chiếc xuồng hướng thẳng vào rừng. Lúc đó độ 8 h sáng, vì giờ này là giờ lý tưởng để thả mòi.
Lần này ông đi có dắt theo thằng bảy năm nay cũng tròn 16 tuổi, nó đòi đi theo học cái nghề của ông nội nó. Khổ lắm, năng nĩ cả ngày trời ông già tư mới cho đi theo, bởi vì ông già này khó tánh lắm, ông sợ đi theo vướng bận, ko câu được sấu.
Thế là hai ông cháu thay phiên nhau chóng xuồng. Đến một đoạn gần trung tâm khu rừng thì chợt chiếc xuồng ông tư bị khựng lại, giống như có một vật gì đó giữ chặt không cho nó đi tiếp.

Ông tư và thằng bảy cố gắng dùng hết sức lực đẩy mạnh về phía trước nhưng cũng đành bất lực. Thấy sự lạ, ông tư nghĩ bụng.

- Quái lạ. Vụ này là sao, rõ ràng con mương này mình vẫn chóng xuồng hằng ngày, sao hôm nay lại bị mắc kẹt ở đây.

Thằng bảy hỏi:
- Xuồng bị gì vậy nội. Chổ này nước sâu mà sao nó bị mắc cạn được.

Chiếc xuồng vẫn đứng yên không chút động đậy, giống như nó đang nằm yên trên bờ.

- Chẳng lẽ nào.........

Đột nhiên ông tư chợt nhớ ra cái gì đó vỗ đùi một cái.

-Đúng rồi! Chắc chắn là nó rồi.

Vẻ mặt ông tư đanh lại, hai hàng chân mày dày và bạc trắng đâu lại với nhau, gương mặt hằng lên những nếp nhăn theo năm tháng ẩn chứa bên trong là những thăng trằm hơn 50 năm qua ông sống trên cái đất này.

Thằng bảy thấy thái độ của ông nội nó mà mặt tái xanh, nó bắt đầu thấy sợ. Dù sao cũng 16 năm ở cái đất này, ít nhiều gì nó cũng nghe những câu chuyện mà ông bà kể lại về cái chốn khỉ ho cò gáy. Quỷ nhiều hơn ma, ma lại nhiều hơn người thế này.
Nó run rẩy hỏi.

- Có...có....ma hả nội......

Ông tư nạt một cái
- Ma quỷ cái gì, thanh niên mà chết nhát vậy bây.

Vừa dứt lời, ông vội lấy một bác hương trong rạp xuồng ra, cùng một nảy chuối xanh. Ông tư lẹ tay cầm nén nhang đưa lại cây đèn dầu thắp lên lầm thầm khấn.
Khi nén nhang vừa được cắm vào nảy chuối, lặp tức chiếc xuồng nhẹ hửng đi, nó tự động lướt nhẹ giống được một bàn tay vô hình buôn ra đẩy nhẹ tới. Ông tư thở phào nhẹ nhõm, mặt thằng bảy cũng đỡ xanh hơn một tí.
Nó liền hỏi.

- Nội khấn ai vậy nội?

Ông già tư nói nhỏ vừa đủ nghe như sợ mạo phạm.

- Khuất mặt khuất mày.

Thế là hai ông cháu tiếp tục bơi, đang bơi chợt thằng bảy nghĩ ngợi gì đó rồi lên tiếng hỏi ông già tư.

- Nội ơi, hồi nảy nội khấn những người khuất mặt khuất mày, mấy người đó là ai vậy nội? Sao người ta không cho mình đi?

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của thằng thanh niên mới lớn chưa hiểu chuyện đời, ông già tư vuốt râu cười và nói.

- Hà hà coi bộ bây hôm nay cũng hứng thú với mấy chuyện này nữa hả con. Được rồi để nội nói cho mà nghe.
Những người được cho là khuất mặt khất mày hiểu nôm na là những vong hồn vô danh mà mắt thường ko nhìn thấy được. Họ là những người đầu tiên từ nhiều đời trước đã đến đây khai phá đất này.
Rồi bỏ mạng lại vì nhiều lý do như bị sấu bắt, cợp tha, hay rắn hổ mây nó nuốt, rồi à bệnh tật này kia chết trong đây ko ai hay biết mà thờ cúng, trở thành những vong hồn lang thang chẳng thể nào thoát ra khỏi rừng được.
Ban nảy chắc là do ông dí bây bơi qua cái chổ mà ngày xưa có người chết tại đó, nên người ta phá mình đó mà. Hên cho tao dí bây chứ ko thôi nó lật úp xuồng là mệt à.

Thằng bảy tròn se đôi mắt nhìn trầm trầm ông nội nó đang phân tích mà hứng thú lắm.
Nó thầm nghĩ tại sao trên đời này lại có những chuyện kì lạ đến như thế. Còn chuyện gì đang chờ nó khám phá ở phía trước nữa ko đây.

Hai ông cháu tiếp tục bơi về phía trước, đường rừng khó đi lắm, mấy con mương cứ chằng chịt lấy nhau như cái tổ nhện. Nếu ko phải là dân đi rừng sành sỏi chắc chắn sẽ bị lạt.
Nước chổ sâu chổ cạn, có đoạn hai ông cháu phải cùng nhau phóng xuống mà đẩy. Càng đi sâu vào hướng cái ao sấu trong rừng thì trời cũng giữa trưa.
Những tán tràm già cao lớn cùng với dây trại leo xung quanh thân túa ra như những bàn tay xương xóc khổng lồ, tưởng chừng có thể vươn ra và vồ lấy hai ông cháu bất kì lúc nào.
Chổ này rất khó đi, những bộ rễ tràm già dày đặc, có những gốc tràm to đùn cả ôm, bên dưới là bộ rễ rậm rạp bắt chéo nhau tạo thành những hang nhỏ. Ông già tư chỉ tay vào đó và nói:

- Bây có thấy mấy cái ụ rễ kia không, đó là hang cá sấu đấy.

Thằng bảy lúc này trong lòng vừa có vẻ hứng thú, nhưng cũng ko ít phần lo lắng. Vì đây là lần đầu tiên nó đi rừng, nên còn nhiều điều lạ lẫm và quái dị chưa từng thấy.

Đang bơi bỗng ông già tư dừng phắc lại, thằng bảy hoảng hồn hỏi:

- Sao vậy nội, bộ có gì nữa hả?

Ông già tư ko nói ko rằng, chỉ đưa ngón tay lên môi ý ra hiệu cho nó biết là im lặng.
Mặt ổng nhìn có vẻ lo lắng lắm nên làm thằng nhỏ cũng muốn đái ra quần. Bò sát lại ôm chân ông nội nó.
Ông già tư cứ hít hít như đang ngửi cái gì đó rồi ông mới nói nhỏ với thằng bảy:

- Không xong rồi, lẹ quay lại đi đường khác thôi...

Thằng bảy ko hiểu chuyện gì xảy ra, nó hỏi:

- Nhưng mà tại sao?

Ông già tư có vẻ giận dữ, ông quát:

- Đi nhanh ở đó còn hỏi nữa, mày muốn bỏ mạng ở cái chổ này hay sao!

Nghe đến hai từ bỏ mạng, mặt nó tái xanh, nó hoảng hồn quơ lấy cây xào chóng cùng ông nội nó.
Sau khi chiếc xuồng đi được một khoảng tầm 30 thước. Hai ông cháu dừng lại thở hỗn hễn.
Ông vội lấy cái ráo dừa múc một ít nước trong chậu đem theo mà tuôn ừng ực.
Xong ổng mới thở phào một cái rồi nói:

- Hồi nảy bây có nghe mùi gì ko?

Thằng bảy đang thở hơi lên, nó không nói gì hết, chỉ lắc lắc cái đầu.
Ông già tư châm điếu thuốc rê, rít một hơi thật sâu rồi phả ra. Ổng chậm rãi nói:

- Đi rừng sợ nhất hai thứ, ko phải quỷ, ko phải ma. Nếu là ma hay quỷ thì ta còn có thể chế ngự được chúng, còn nếu gặp ngay cợp hoặc là rắn hổ mây thì kể như toi.

  • Vậy ban nãy có cợp sao nội?
  • Không. Là rắn hổ mây.
  • Sao nội biết? Con đâu có thấy gì đâu.

Ông già tư cười nhếch mép tỏ vẻ một già từng trải sự đời quá nhiều nên ko có cái gì qua mắt được ổng.

  • Lúc đang bơi nội nghe cái mùi tanh hôi nồng nặc bốc lên, ban đầu cứ ngỡ là mùi xìn non, nhưng càng lại gần thì mùi càng nồng, chứng tỏ có con rắn hổ mây gần đó.
  • Nội đã gặp nó bao giờ chưa? Tại sao nội biết có mùi tanh là có nó?

Thấy thằng nhỏ có vẻ hứng thú tò mò, ông già tư rít thật sâu một hơi thuốc nữa rồi bắt đầu câu chuyện.

- Cách đây 15 năm trước, nội dí tía bây cùng ông chú tám ba người lội vô rừng bắt heo. Lúc đó độ 8 h sáng. Đang đi nữa chừng thì thấy một lối mòn to lắm, cỏ sậy nằm dẹp xuống ngã ra hai bên đường, tụi tao cứ nghĩ là chắc có người đi vào đây rồi nên lần theo lối mòn đó mà đi.
Đi được một quảng thì chợt ông chú tám bây khựng lại, nó hỏi nội có nghe mùi gì tanh tanh ko? Mà thật sự thì lúc đó cái mùi tanh hôi bốc lên khủng khiếp lắm, ba người phải lấy khăn bịt mũi lại.
Đột nhiên trong đám khỉ trên mấy nhánh tràm có một con nó hú lên rồi run nhánh cây như xua đủi, lập tức không còn con nào ở trên đầu nữa, hình như chúng bỏ chạy vì sợ thứ gì đó đang đến.
Rồi tiếng rẽ nước xuất hiện, nó lớn lắm, tựa như có ai đó đang chóng xuồng lại gần vậy. Ba người mới lần theo tiếng nước mà đi, một lúc sau cả ba sững tóc gáy đứng chôn chân một chổ, kể cả thở cũng ko dám thở mạnh.

Thằng bảy nghe đến khúc này thì toát cả mồ hôi, nó hỏi tới tấp.

  • Sao sao nội, sao vậy, nội gặp ma hả.
  • Không. Là một con rắn hổ mây bự khủng khiếp, nó đang quấn thân từ cây tràm này sang cây tràm bên kia, rồi dùng đuôi quậy xuống nước bắt cá. Nếu ko nhìn kỉ nó chẳng khác gì một cái thân cây. Nó to lắm, ước chừng nó dài hơn 20 thước, cái thân nó to một người ôm ko hết. Tưởng chừng con này nặng dám hơn 5 tạ.
  • Trời đất. Thật hả nội.
  • Ừm! Nghe có vẻ vô lí, nhưng nó là sự thật. Vùng đất phía Nam này chỉ có hai nơi là có loài rắn khủng lồ ấy. Một là An Giang, hai là rừng U Minh.
  • Rồi sau đó sao nội?

Nghe thằng bảy hỏi, ông già tư khựng lại, mặt nghĩ ngợi gì đó rồi đôi mắt rưng rưng đỏ. Ổng đáp:
- Nội dí ông chú tám bây thì có kinh nghiệm, nên từ từ từng bước lui lại tránh nó phát hiện mùi. Còn tía bây thì nó sợ run người, ko dám nhấc chân lên, đến nổi ông chú tám bây phải lôi nó theo.
Nhưng....

- Nhưng sao nội?

- Hazz....... Nhưng trời xuôi đất khiến làm sao tía bây đạp phải một nhánh sậy, nó nổ cái bóc làm con rắn phát hiện. Nhanh như gió nó phóng thẳng vào đớp tía bây một cái như trời nháng, trước tình thế đó biết ko thể nào cứu nó được, nên nội dí ông chú tám bây đành nuốt nước mắt mà bỏ chạy ra khỏi chổ quái quỷ đó..

Nghe đến đây, thằng bảy cũng đỏ hoe đôi mắt, hai dòng nước mắt chảy xuống.

- Trời ơi, vậy là tía của con mất sớm là vì lý do đó sao.

Thế là hai ông cháu cứ ngồi đó, ko nói ko rằng. Độ một lúc sau ông già tư mới cất giọng nói.

- Thôi, chuyện cũng qua lâu rồi. Sanh nghề tử nghiệp là chuyện bình thường. Bây ko nên quá đau lòng, kẻo tía bây nó buồn, ko siêu thoát được.

Thằng bảy đưa tay lên dụi hai con mắt đỏ trạch lia lịa, rồi phát một ít nước rửa mặt.

- Mình đi tiếp thôi nội, gần chiều rồi.

Ông già tư nhẹ cả lòng, ông liền quăn điếu thuốc đang hút dở, rồi cầm cây xào chóng đi tiếp.

Cuối cùng cũng đã đến nơi, ấy là một cái đầm lớn giữa rừng, được bao bọc xung quanh bởi những bộ rễ tràm khổng lồ. Nước ở đây mang một màu đỏ như máu, màu đặc trưng của đất rừng tràm.
Trong cái ao có hàng trăm con cá sấu lớn nhỏ đang chen chút nhau, nhìn đúng thật là như mù u nổi trên mặt nước. Trên cái gò đất cao giữ đầm là một con sấu đực đang nằm há họng ra, thân đầy rong rêu bám lên. Chắc có lẽ nó là con chúa ở đây, nó dài chừng 4 thước, độ khoảng 4 tạ là ít.
Ông già tư tấp xuồng lại tại một nhánh mương nhỏ có lối rẽ vào đầm. Ông bắt đầu chuẩn bị dụng cụ câu sấu.
Đầu tiên ông lấy một bệ thịt vịt móc vào cái móc sắt. Sau đó ông thắp cây đèn dầu lên, ngọn lữa màu cam cam rất ma mị. Rồi ông đặt cây đèn dầu lên một cái bè chuối, bên dưới là cái móc câu và miếng thịt vịt ở đó.

Thằng bảy thấy lạ hỏi:

- Ủa nội, tại sao đi câu sấu mà phải thấp đèn dầu vậy nội?

Ông tư vừa đưa tay tạt nước cho chiếc bè trôi ra, vừa giải thích.

  • Cây đèn đó được đốt bằng mỡ người. Đó là mùi mà lũ cá sấu nó rất thích, đốt để vụ nó ra ăn mòi.
  • À à.....dạ.

Hai ông cháu cứ ngồi đó chờ đợi, trời cũng gần tối. Đột nhiên ông già tư hóng lên, rồi cười nhếch mép.

- Hừm! Cuối cùng mày cũng chịu ra rồi hen.

Thằng bảy nhìn theo hướng ông già tư nhìn thì thấy có một quợn nước lớn, xìn đen bắt đầu trào lên ùng ục. Từ chổ quợn nước đó, một vật gì đó như đang lao thẳng đến phía cái bè chuối, bọt nước nổi lên cuồn cuộn.
Ông già tư bắt đầu một tay cằm chắc ngọn giáo, tay kia cầm cây sào chóng xuồng lại gần.
Đùn một phát chiếc bè chuối bị táp tan nát, sợi dây câu bị kéo thẳng ra, nó lôi cả chiếc xuồng đi theo. Ông già tư thân thủ nhanh nhẹn, ông liền phóng thẳng ngọn giáo vào quợn nước bên dưới cái bè. Lặp tức máu đỏ trào lên, con sấu càng giãy dụa dữ dội.
Được một lúc mọi thứ trở nên tĩnh lặng như ko có chuyện gì xảy ra, biết con sấu đã chết. Ông già từ liền lôi sợi dây thừng buộc móc câu lên xuồng. Con sấu đực độ chừng 2 thước được kéo lên. Hai ông cháu nhìn chiến lợi phẩm của mình mà hào hứng đắc chí.
Ông già tư nói.

- Nay thu hoạch cũng ko tệ, kì này về nội mua cho bây bộ quần áo mới nghe con.

Thằng bảy nghe vậy liền vui mừng hò reo.

Vậy là hai ông cháu thu dọn chiến trường theo đường củ mà về.
Trên đường về thì trời đã nhá nhem tối, ông già tư kêu thằng bảy mà dặn dò, nhìn mặt ổng nghiêm túc lắm.

- Thằng bảy, nghe nội dặn nè. Từ đây đến khi về tới bìa rừng, dứt khoát ko được nhìn lại phía sau, cứ nhìn thẳng về phía trước mũi xuồng. Nhớ kỉ, dù có ai gọi tên cũng ko được phép quay đầu lại nghe chưa con.

Nhìn vẻ mặt của ông nội nó có vẻ chuyện này thật sự nghiêm túc, nên thằng bảy chỉ biết gật đầu lia lịa dạ vâng.

Nhưng mọi việc không đơn giản như thế.

Chiếc xuồng của hai ông cháu đang bơi ngan qua cái gò đất. Đột nhiên bị vướng mũi vào cái rễ tràm, thằng bảy ngã lăng về phía sau. Ông già tư hỏi có sao ko bây. Nó vội vàng quay lại đáp dạ ko sao đâu nội. Lặp tức nó hoảng hồn la lên.

- Nội! Nội ơi! Nội nhìn kìa!

Ông già tư biết có biến, đành quay lại nhìn xem có chuyện gì và cái kết ông cũng bị giật cả mình.
Là một ngôi miếu hoang nằm giữa cánh rừng. Ông già tư giọng run rẫy lấp bấp.

  • Thôi xong rồi! Bỏ mẹ rồi!
  • Rõ ràng ban nảy mình đi đâu có thấy nó đâu nội? Sao kì vậy.
  • Thì cũng tại mày không đó, nội đã dặn đừng có quay lại nhìn đằng sau rồi mà. Lần này bỏ mẹ rồi con....

Vừa dứt lời ông già tư dục thằng nhỏ bơi lẹ lên, ko thôi thì bỏ mạng. Nó cũng hoảng hồn mà bơi tới tấp. Đi được một lúc hai ông cháu dừng lại nghỉ mệt, thằng bảy quay ra sau nhìn ông nội nó, lần này nó lại một phen hú hồn xanh cả mặt.

- Nội! Nội......nó......nó......nó.....nữa kìa kìa kìa nội!

Ông già tư lúc này đã nghe lạnh sống lưng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi hột.
Ổng lầm bầm:

- Kì này bị ma che lối quỷ dẫn đường rồi. Nội dí bây chỉ còn đường chết rục xương ở đây thôi con à.

Ông già nói bằng cái giọng tuyệt vọng. Thằng bảy nghe dứt câu liền òa lên khóc như một đứa bé lên ba.

- Không, không,......con không muốn chết đâu nội ơi.....con còn trẻ lắm......không đâu......
 
Last edited:
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 2

Tác giả: ĐẠI VIỆT
***********
Hai người cứ ngồi đó như hai hòn đá ko dám động đậy, được một lúc lâu sau vẫn ko có chuyện gì xảy ra. Thấy lạ ông già tư mới nói thầm trong bụng.

- Kì lạ, sao nó chưa xuất hiện nhỉ.

Ông quay lại nhìn vào ngôi miếu, trong nó có vẻ đã lâu năm lắm rồi, mái ngối có những chổ bị bể nát, phủ kín bởi rêu và lá khô. Xung quanh toàn những dây xích lớn quấn quanh và những lá bùa đã phai màu gần hết, lúc này nhìn kỹ thì bên trong ngôi miếu có ánh đèn đỏ mờ ảo yếu ớt vọt ra. Thấy có gì đó ko đúng, ông già tư rủ thằng bảy chi bằng ngồi đây chờ chết, ta liều một phen xem sao.

Nói rồi ông già tư chóng chiếc xuồng về phía ngôi miếu, ông cặm chặt cây sào giữ chiếc xuồng lại rồi cùng thằng bảy đi lên bờ.
Tiến lại gần cả hai đều cảm thấy sởn gai ốc, cột sống cứ như có một bàn tay vô hình ướt át lạnh ngắt sờ lên.
Khung cảnh lúc này vô cùng quỷ mị, bên trên ngôi miếu là hàng trăm con dơi rất to, chúng đang treo ngược người nhe hai hàm răng nanh trắng xóa về phía hai ông cháu.
Dơi ở rừng U Minh to lắm, to hơn con cò ma nữa.
Đột nhiên một âm thanh gầm gừ quỷ quái từ trong miếu vọng ra, lúc trầm, lúc bổng.
Gió bắt đầu nổi lên làm lay động mấy tán tràm, lũ dơi bay tán loạn, phát ra những âm thanh ken két. Kèm theo đó là muôn ngàn tiếng hú chói tai vang động khắp khu rừng, ko biết là từ đâu vọng về. Khói đen trong miếu bắt đầu tỏa ra.
Những con cú lợn mặt trắng bệch bay đến đậu trên mấy đọt tràm cất tiếng kêu nghe mà rùng cả mình.
Thằng bảy lúc này sợ đến nổi đái ra quần, nó ngồi hụp xuống mà ôm mặt ko dám nhìn lên.
Đứng trước cửa miếu, ông già liền quỳ sụp xuống mà vái lấy vái để, giọng có vẻ kính cẩn lắm.

- Dạ con xin lạy ngài, chúng con lỡ mạo phạm đến ngài, con xin chịu mọi tội lỗi thế cháu nó, mong ngài rộng lòng tha mạng cho nó.

Vừa vái, ông già tư vừa lạy. Đột nhiên cuồn phong lắng xuống, tiếng cười cũng chợt mất. Mọi thứ trở lại bình thường như không có chuyện gì.
Ông già tư ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên. Ngôi miếu đã biến mất từ bao giờ.

Vậy là thoát chết, ông già tư cũng chả hiểu nổi là do cái gì. Chẳng lẽ nó lại dễ dàng bỏ qua cho hai ông cháu như vậy sao. Không phải! Theo kinh nghiệm của những người ở đây đi rừng thì khi gặp cảnh này, chỉ hoặc là chết, hoặc là điên dại suốt đời mà thôi.
Suy nghĩ hoài vẫn ko hiểu, thôi thì mặc kệ nó vậy, coi như chưa tới số chết. Hai ông cháu phóng thẳng xuống xuồng mà dùng hết sức bình sinh chóng nhanh về xóm.
Thật kinh ngạc, xác con sấu trên xuồng đã biến mất. Quái lạ, mà thôi còn mạng quay về đã là may mắn lắm rồi, nghĩ như thế ông già tư cũng ko để ý tới nó nữa.

Về đến bìa rừng, nhìn thấy những ngọn đuốc đang lấp ló ở đầu xóm, ông già tư mừng thầm trong bụng, nhẹ cả người. Thằng bảy nó hỏi:

- Sao xóm mình hôm nay đốt đuốc đi đâu đông quá vậy nội?

- Ờm thì đi kiếm nội dí bây chứ còn ai nữa, bây ko thấy ngót canh ba rồi sao.

Hóa ra thời gian trong rừng nó lại qua nhanh đến như vậy. Chả trách người nhà lo lắng, đốt đuốc rủ nhau đi tìm.
Thấy bóng hai ông cháu đang bơi về gần bến nước. Bà tư khóc lóc mà vái tạ trời phật.

- Trời ơi, con lạy trời, ông nhà con đã về....
Sao ông dí thằng bảy đi lâu như thế, một ngày trời ông có biết cả cái xóm này lo cho hai ông cháu lắm ko hửm....
Ông thừa biết cái quái quỷ gì ở trỏng mà, sao còn đeo theo cái nghề thập tử nhất sinh này mãi, đã vậy còn dắt thằng nhỏ theo, có chuyện gì làm sao tui ăn nói dí cha nó dưới suối vàng đây ông ơi là ông......

Bà tư nói như thác đổ, ông già tư cũng ko nói được tiếng nào. Đành im lặng mà nghe bã quát cho đã miệng thì thôi, dù sao cũng ko phải lần đầu.
Một lúc sau, ông già tư mới lên tiếng. Giọng cọc cằn.

- Thôi! Toàn mạng trở về được là mừng rồi, hôm nay tí nữa là bà phải khóc đưa hai cái mạng này rồi đó.

Bà con trong xóm cũng nóng ruột lắm, ông chú tám mới hỏi bằng cái giọng chọc ghẹo:

- Sao! Lại gặp miễu biết đi nữa ak, anh tư?

Là dân Bửu Kì, chỉ cần nói những từ ngữ kí hiệu thôi là đã hiểu hết ý nhau rồi. Miễu biết đi của ông chú tám nói là ám chỉ đến con quỷ rừng đã phá ông già tư lúc nảy. Do đã nhiều lần chạm trán nên ko gì là lạ với hai ông già cố cụ ở cái đất này.

Nói về ông chú tám, xét theo vai vế là em họ của ông già tư. Hai ông già này năm xưa cùng gia đình dẫn đầu là ông nội tuân theo lời đức Phật Thầy mà về vùng này khai hoang lập ấp.
Vốn đất Nam kì lục tỉnh ngày xưa toàn là rừng rú, tại An Giang có một đạo lớn ra đời gọi là đạo Bửu Sơn Kỳ Hương do đức phật thầy Tây An làm giáo chủ. Người mở đầu phát động phong trào khai hoang của vùng đất Tây Nam Bộ này.
Cả nhà ông già tư và ông chú tám đều theo đạo Bửu Kỳ và hai ông già cũng là đệ tử của Thất Sơn Thần Quyền, võ công cái thế, tài phép cũng hàng cứng cừ. Nên mới dám về cái đất hung này mà sống mấy chục năm qua.

Ông già tư tháo cái khăn rằn trên đầu xuống và lao đi mồ hôi trên mặt, ông lằm bằm:

- Mẹ nó! Xém chết bỏ mẹ. Mà hình như lần này nó mạnh hơn nhiều rồi.

Ông chú tám mặt đanh lại, hai chân mày dày như sâu rợm đâu lại với nhau, tay đưa vuốt vuốt hàm râu dài đen tuyền mà nói.

  • Ah thử sức dí nó sao?
  • Không! Tao cũng lớn tuổi rồi, chỉ một mình e là lấy trứng trọi đá, vả lại còn thằng bảy, nó ko nên chứng kiến những thứ chưa nên thấy.
  • Vậy sao ah nói nó mạnh hơn?
  • Lúc nãy tao có đến gần chổ đó, cảm nhận được tà khí xung thiên, sát khí rất lớn, có thể dễ dàng áp chế cả tao thì ko phải tầm thường. Vả lại phong ấn cũng gần như mất tác dụng, tao e là nó sẽ sớm thoát ra thôi.

Hai ông già nhìn nhau một hồi rồi cùng quay sang phía con sông hướng thẳng vào rừng, sương bắt đầu xuống. Cả một dòng sông trải dài màu sương trắng xóa mờ mờ ảo ảo. Phía xa xa là một vùng âm u đen tối của cánh rừng tràm, ẩn chứa bên trong là những âm thanh ghê rợn ám ảnh lòng người và cái thứ đang ngự trị trong đó. Chợt ông chú tám lắc đầu ngao ngán.

  • Lần này nó tha cho anh, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Thứ đó nó ko dễ gì bỏ qua mồi ngon đâu.
  • Ừm, tao cũng nghĩ như mày. Mà biết làm sao bây giờ, chạy thoát thân rồi tính tiếp.

Thằng bảy ngồi thở nảy giờ cũng phần nào lấy lại sức, nó nghe hai ông già nói chuyện mà tò mò theo:

- Ông nội, ông chú. Hai người nói cho con biết thứ kia là gì được không. Sao mà nó lại ghê gớm đến như vậy.

Cả xóm chừng chục người im bặc, ko ai nói với ai câu nào, bởi vì họ sợ, họ rất sợ đối diện với sự thật, nhất là khi nhắc về cái miễu biết đi đó.
Họ thừa biết thứ đó là gì. Họ cũng đã từng đối mặt với nó rất nhiều và chắc chắn mỗi khi nó đến sẽ là thảm cảnh.

Ông chú tám thấy vậy thì thở dài một tiếng:

- Hazz...... Lần này có lẽ là ý trời, đại nạn lại sắp đến nữa rồi....

Không khí cả xóm trở nên nặng nề vô cùng, một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài đầu xóm mấy con chó cứ tru lên từng hồi thê thiếp, dường như chúng cũng linh cảm được điều gì đó đang đến. Ai ai cũng hiểu, chỉ trừ thằng bảy và mấy đứa nhóc nhỏ trong xóm ra.

- Thôi. Ai về nhà nấy, cũng khuya rồi, ngủ đi mai tính tiếp.

Sau lời nói của ông già tư, mạnh ai nấy đi về, dường như xét về vai vế và tuổi tát thì ông già tư thuộc hàng cố cụ ở cái đất này rồi nên ai cũng kính trọng ông.
Sau khi mọi người ra về hết. Ông chú tám lại vỗ vai ông già tư.

- Tui với anh cũng ở cái độ tuổi ngoài lục tuần rồi, ko biết đã bao lần vào sanh ra tử, biết sợ chết là gì. Nhưng chỉ tội cho sấp nhỏ, tụi nó còn trẻ quá. Chúng ta phải tìm cách thôi. Dù sao cũng ko thể để phụ lòng Tổ Sư và Nga Mi Lão Tổ.

Ông già tư ko nói gì, chỉ tuôn một hơi thở dài, rít thật sâu rồi phả vào không gian một luồng khói thuốc rê trắng xóa, trắng tựa như mái tóc của ông bây giờ.

" Đất Nam Bảy Núi
Linh khí ngất trời
Bốn phương long ẩn
Ấy mà lại hung "

Sáng hôm sau, ông già tư cùng ông chú tám đã ra sàn lãng ngoài mé sông ngồi uống trà bàn việc gì đó từ bao giờ. Trong đó có mặt của ông hai Cợp tuổi chừng ngoài 80, mái tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ mặc bộ bà ba đen đang ngồi đó se se điếu thuốc rê.
Sở dĩ gọi ông ấy là ông Hai Cợp bởi vì khi còn trẻ, ông là tay thợ săn khét tiếng cả vùng này. Từng giết ko dưới chục đầu hổ, nghe nói lão này biết thế võ đã hổ gì đó, chỉ cần một khúc cây cũng có thể hạ được một con mấy trăm kí.

Thằng bảy ngồi đó mà têm trầu, nó cũng hứng thú với cuộc trò truyện của mấy ông già này lắm.
Mấy bà già thì rủ nhau ra cái miếu thổ thần trước xóm mà lao chùi dọn dẹp sạch sẽ, nhan đèn hoa quả nghi ngút.
Mấy bã cầu xin thổ thần bảo vệ cái xóm nhỏ này thoát khỏi tai kiếp, thoát khỏi thế lực hắc ám đang cai trị khu rừng này.
Nhưng họ ko biết một điều, dù là thổ thần nhưng ông ta chỉ cai quản việc đất đai và những vong hồn tử nạn trên đất đó. Còn đối với cái thứ mà cả xóm lo sợ, thổ thần cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ chứ thân ông ta lo còn ko xong thì cứu giúp ai được.

Cả ba ông già ngồi nhìn ra xa xăm, ngoài cánh đồng mới mở phủ một làn sương trắng, ko ai nói với ai câu nào. Chợt ông già tư mới mở miệng:

- Kì này nghĩ mình phải một phen liều mạng với nó thôi. Chứ ko thể để nó tiếp tục ám cái xóm này mãi được.

- Anh tư nói phải, dù sao đây cũng là đất ông bà có công khai phá, thế hệ chúng mình cũng đã rồi, giờ còn sấp nhỏ. Mình phải liều cái mạng già bảo vệ mảnh đất này cùng con cháu chúng ta thôi.

Ông hai Cợp ngồi thẳng dậy, đặt ly trà nóng đang uống dở xuống và nói:

- Tụi bây chớ có làm liều. Mảnh đất này vốn dĩ là đất hung, mấy chục năm qua bao thế hệ đã cấm dùi tại đây rồi, nhưng nghèo vẫn là nghèo. Ko thể ngốc đầu lên nổi.
Sở dĩ như thế cũng ko có gì là lạ. Tụi bây còn nhớ lời của thằng Sáu Lục năm xưa ko?

Ông chú tám châu mày nghĩ ngợi gì đó, rồi đưa ly trà nóng bốc khói hớp một hơi, xong ổng mới lên tiếng:

- Ý của chú hai là thằng Sáu Lục con của Tứ Nương ngày xưa từng giúp xóm ta lập miếu thổ thần để trấn yểm đấy à.

- Đúng như vậy! Nhớ năm xưa lúc vừa dựng lên ngôi miếu, nó có dặn rằng mảnh đất này long mạch không tốt, âm thịnh dương suy. Nếu sống lâu dài, ắc có tai họa, hơn nữa đây là đất mà tà khí quy ẩn. Ko lâu sau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Tại sao lại như vậy, vùng đất phía Nam này chỉ duy nhất nơi đây là đất hung.

- Chuyện này thì tao nhớ năm xưa sư phụ chúng ta từng nói, vốn đất Nam Kì là đất trấn yểm bảy con Chúa Quỷ. Nên đức phật Thầy mới cho các đệ tử đi khắp nơi khai khẩn đất hoang, nói thì nói khai hoang chứ thật ra là chia nhau ra đi tìm tà khí mà diệt.
Mỗi một vùng đất mới mở sẽ được phật Thầy trấn yểm tại đó để thâu hết tà tinh, thế dân mới có thể mần ăn sinh sống được.
Hazz...nhưng đến vùng rừng này thì gặp phải tà khí quá mạnh, các đệ tử của phật Thầy bỏ sức suốt ba năm trời mà vẫn ko khống chế được thế lực tà tinh nơi đây. Nên đành trở về núi, tìm đến nhờ những đệ tử của Thất Sơn Thần Quyền ra tay cứu giúp.
Tụi bây nghĩ sức của tụi bây có thể ko? Ba cái mạng già này cũng ko đủ làm mòi nhắm cho nó nữa.

- Vậy chú hai nói coi giờ phải làm sao. Chẳng lẽ ngồi chờ chết.

Ông già hai ngồi đó vẻ mặt trầm ngâm.

- Cũng ko hẳn, tao đang đợi một người.

Sau câu nói của ông già hai, ông già tư và ông chú tám ko khỏi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi ông hai đợi ai thì ổng đã nói tiếp.

- Bây giờ chắc nó đã mạnh hơn nhiều rồi. Ta ko nên làm liều, kẻo mất cả chì lẫn chày.

Ông già tư chen vào.

- Tại sao năm xưa người của Thần Quyền ko giết nó đi chú hai. Biết để nó sống thì sớm hay muộn cũng có tai họa mà.

- Hazz. Ko phải là ko muốn giết, nhưng cái thứ đó nó đã tồn tại quá lâu. Lớn lên nhờ tà khí vùng này, muốn giết nó phải đúng người, đúng thời cơ.

Ông chú tám chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi.

- À người của Thần Quyền năm xưa đến đây giúp chúng ta là ai vậy chú hai?

- Lý Bá và Cao Mãng.

- Hai người đó là ai?

Nói giữa chừng, ông già hai cầm miếng trầu bỏ vào miệng nhai, độ chừng khi trầu đã miềm ông mới nói tiếp.

- Trong 7 đại đệ tử của Tổ Sư Thần Quyền, sư phụ của chúng ta là đại đệ tử của vị thứ 7. Chính là Nga Mi Lão Tổ.

- Nga Mi Lão Tổ? Có phải vị đạo sĩ trong bức tranh ở nhà chú ko?

- Ờm. Chính là vị ấy.

- Nói thật với chú, cho đến bây giờ tụi tui chỉ biết mỗi mình sư phụ, còn những bậc tiền bối khác chỉ nghe loáng thoáng qua. Mà thật sự thì môn phái của mình bí ẩn quá, các tiền bối hầu như mai danh ẩn tích về cuối đời, ko ai hay biết.

- Đúng là như vậy. Tao cũng chỉ nghe sư phụ kể lại, ổng cũng ít nhắc đến các vị thời trước lắm, nhưng tao biết Tổ Sư của phái chúng ta rất lợi hại. Khi về Thất Sơn ông ta lập ra phái Thất Sơn Thần Quyền, chuyên dạy võ công, trị bệnh, trừ tà, tài phép vô biên, thủy hỏa bất nhập. Cuộc đời ổng chỉ nhận 7 đệ tử và nghe đâu sau này 7 vị đó đều thành tụ và chứng quả, mỗi người tu một núi. Sư phụ của chúng ta là một trong những đệ tử của vị thứ bảy, núi Ông Két.

- Như vậy lai lịch của Lý Bá và Cao Mãng?

- Hai người đó là sư thúc của chúng ta, đệ tử của Nga Mi Lão Tổ.

- Tứ Nương thì sao?

- Còn Tứ Nương cũng là đệ tử của Thần Quyền, nhưng nghe đâu sư tổ của bà ta là vị đệ tử thứ 3 gì đó.

- Vậy rồi sau đó chú hai? Người của Thần Quyền có trấn được đất này ko?

Ấy là câu hỏi của Tám Mẹo, một tay bắt rắn lành nghề của cái xóm này. Nó là con của ông chú tám, từ nảy giờ lặn dưới mé sông vô tình nghe thoáng qua cuộc trò chuyện của mấy ông già nên cũng hứng thú lắm.

Thấy nó lội lên, ông chú tám mới móc nhẹ:

- Sao nay có đồ gì bén bén ko tí tía dí mấy chú bác mầy lai rai đỡ buồn miệng.

- Dạ nảy con mới chụp được ổ rắn hổ ngựa, tí đem lên nướng nhậu là hết sảy.

- Chà chà thằng này coi bộ được nghe bây, nhớ chừa tao cái mật nó nghe.

- À mà tía dí mấy mấy chú đang bàn về cái miễu biết đi đó hửm? Con nghe hết rồi.
Nhưng mà còn chuyện trấn yểm, nó xảy ra thế nào mà đến bây giờ lũ tà tinh đó vẫn còn tồn tại?

Nghe câu hỏi của Tám Mẹo, ông già hai thẫn thờ, đôi mắt già nua mơ màng nhìn về phía cái miếu nhỏ, tay chỉ thẳng vào đó và nói:

- Kìa, hai ổng nằm ở đó kìa.

Tám Mẹo ngơ ngát nhìn ngôi miếu tỏ vẻ ko hiểu. Ông hai nói tiếp.

- Ngày ấy loạn lạc lắm, nếu kêu kể lại thì tao cũng ko biết bắt đầu từ đâu. Đại khái là họ đến đây và lên kế hoạch giết con quỷ rừng đó, nhưng do nó quá mạnh, cả hai ko còn cách nào khác đành hy sinh thân xác để kết ấn nhốt nó lại. Nhưng cái gì cũng có giới hạn, phong ấn đó chỉ có thể cầm cự chừng vài mươi năm, có lẽ bây giờ nó đã thoát ra rồi.

- Vậy tại sao nó ko tìm đến xóm ta?

Nghe câu hỏi của Tám Mẹo, ba ông già im bặt, hai chân mày châu lại với nhau như suy nghĩ gì đó. Ông già hai vuốt vuốt hàm râu gật đầu:

- Ừm! Nếu tao đoán ko lằm thì là do phong ấn năm xưa nó cũng tác động phần nào đến con tà, tuy nó đã thoát ra được nhưng chưa thể tìm được cách ra khỏi rừng do một lời nguyền nào đó.

- Vậy tại sao hôm qua nó lại xuất hiện, chẳng lẽ ai đó đã giúp nó thoát khỏi lời nguyền.

- Ko sai! Do thằng bảy đã nhìn về phía sau khi đang đi ra khu rừng nên lời nguyền che mắt quỷ đã đến lúc bị phá. Giờ nó có thể tung hoành khắp nơi và chuyện nó tìm đến đây cũng là sớm hay muộn.

Nói đến đây, thằng bảy liền chen vào, có lẻ sức chịu đựng của nó ko còn nữa. Nó muốn biết ngay cái thứ mà mấy ông già và cả cái xóm này đang lo sợ là thứ gì.

- Ông nội, rốt cuộc thì cái thứ kia nó là cái gì mà khủng khiếp đến vậy?

Ông già tư ko trả lời, trong lòng ông có vẻ đang phân vân ko biết có nên nói sự thật cho thằng bảy nghe hay ko, chỉ sợ nó thêm phần lo sợ mà thôi. Chợt ông già hai thở dài....

- Hazz.....bây muốn biết thì cũng được thôi. Dù sao sớm hay muộn gì nó cũng đến.

Thằng bảy mừng thằm trong bụng, nó nhảy lên ngồi gần ông hai để nghe cho rõ, ông hai đưa tay lấy ly trà tuôn cạn, rồi từ từ vào câu chuyện.

- Cách đây 30 năm về trước, vùng này vốn là đồng không mông quạnh. Người thì ít mà thú dữ thiều nhiều. Nếu ko phải là dân sành sỏi trong việc khai hoang dí có chút ngón nghề thì ko dám bén mảng vào đây.
Ngày đó, tao cùng với ông cố của tụi bây rồi mấy ông chú bác từ đồng Nọc Nạng xuôi về đất này mà lập nghiệp. Trên kia tụi cường hào địa chủ nó cướp đất quá, mần ăn ko khá nổi nên đành chọn cái chốn khỉ ho cò gáy này làm nơi gắn bó hết cuộc đời.
Lúc ấy đất U Minh này toàn là rừng rú, cỏ lao mọc cao hơn cả đầu người. Mũi rừng cứ đêm đến nó bay ra như ong vỡ tổ, kêu như sáo thổi. Còn dưới nước đỉa nó lội từng đàng như bánh canh, như bây giờ bây cũng thấy rồi đó.
Nhưng cái mà cả xóm này ngày đêm lo sợ, không đâu khác chính là cái miễu biết đi đó.

- Miễu biết đi? Có phải cái mà đêm hôm qua mình gặp không nội.

Thằng bảy đưa đôi mắt nghi ngờ về phía ông già tư.

- Ừm... Nó đó.

Ông già hai mới nói tiếp:

- Sở dĩ người ta gọi nó là miễu biết đi, vì cứ hễ ban đêm ai đi rừng mà quay lưng nhìn lại đằng sau là sẽ thấy nó. Và nó sẽ che mắt ko cho chúng ta tìm thấy đường ra, cứ như là cái miễu đó lun đi theo sau lưng mình vậy.

- Vậy nó là cái gì ông hai, nếu chỉ là cái miễu sao ko đập bỏ đi cho xong?

Ông chú Tám lúc này cười phá lên.

- Khà khà đúng là suy nghĩ của tụi con nít. Nếu dễ vậy thì sẽ không có dụ đi gần chục cái mạng đạo sĩ rồi đâu con.

- Lúc mới về cái đất này khai hoang, tao đã thấy có gì đó kì lạ rồi. Khắp nơi ko một bóng người. Nước đỏ như máu, cứ hễ đi phá rừng hay động thổ gì đó mà ko xin phép đất đai thì bây sẽ ko bao giờ hoàn thành công việc.
Kì lạ nhất ở chổ đêm đến từ sâu trong cánh rừng tràm lại có những âm thanh gầm gừ phát ra.
Ban đầu cứ ngỡ là mấy con thú, nhưng càng về sau người ta lại thường hay bắt gặp những cặp mắt đỏ to đùn như hai đóm lửa, chúng cứ lướt qua lại trên những đọt tràm.
Người ta gọi nó là Quỷ Hầu.
Nó có tên gọi đó vì nó vốn là một con Âm Hầu tu luyện lâu năm ở cái đất này nên hóa thành tinh. Vốn đây là nơi hoang vu, tà khí tích tụ nhiều nên là cái chổ lý tưởng để bọn yêu quỷ ẩn náo, ngày qua ngày hấp thu tà khí mà lớn mạnh vô cùng.

- Vậy làm sao hai vị đạo sĩ kia thu phục được nó ông hai?

Đó là câu hỏi của Tám Mẹo, nó vừa nhai mấy trái bần mới bẻ chua lè. Ông già hai tặc lưỡi.

- Thật sự mà nói tao cũng nể hai ổng thiệt. Nhớ lúc đó Quỷ Hầu nó giết gần hai chục mạng nên nó mạnh lắm, hai ông đạo phải tự cắt tay dùng máu của mình dụ nó ra và lập trận phong ấn nó lại tại một khu đất giữa rừng.
Mà hai ông này làm việc rất bí ẩn, ổng chỉ dặn là sau đêm hai ổng đi phong ấn con quỷ hầu thì sáng hôm sau hãy vào tìm xác hai ổng ra. Dặn là sau này nên hạn chế đi rừng, nếu có đi tuyệt đối ko đc quay đầu nhìn lại phía sau.

- Rồi sao đó ông hai?

- Hai ổng ko cho ai theo hết nên cũng ko ai biết trong đó xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là trong cái đêm đó sấm chớp dậy động cả một vùng trời, những âm thanh la hú rùng gợn cứ vang lên trong gió. Sáng hôm sau người ta vào rừng tìm thì thấy xác hai ông đạo sĩ đang chết trong tư thế ngồi thiền. Trước mặt là một ngôi miếu nhỏ phủ đầy bùa chú.

Đi rừng sợ nhất là gặp thú dữ và thứ hai là nó. Ai mà bị nó ám rồi thì chỉ có đường chết, cơ hội sống sót rất là ít. Hôm qua hai ông cháu bây toàn mạng trở về, quả thật chuyện hiếm thấy.

- Ờm chú hai nói thì tui mới nhớ. Lúc đó thằng bảy nó ngồi rụt xuống lấy hai tay mà che mặt. Còn tui thì chỉ biết cầu xin. Nhưng khi ngước lên thì nó đã biến mất.

Nghe đến đây vẻ mặt ông già hai hơi sáng lên một tí như vừa nhớ ra cái gì đó rồi ông nói.

  • Quái lạ. Thằng bảy! Bây còn nhớ ngày sanh tháng đẻ của bây không?
  • Dạ......dạ....hình như là.....là....

Chưa kịp nhớ ra, ông già tư đã cắt ngan lời của nó.

- Ngày rằm tháng giêng.
 
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 2

Tác giả: ĐẠI VIỆT
***********
Hai người cứ ngồi đó như hai hòn đá ko dám động đậy, được một lúc lâu sau vẫn ko có chuyện gì xảy ra. Thấy lạ ông già tư mới nói thầm trong bụng.

- Kì lạ, sao nó chưa xuất hiện nhỉ.

Ông quay lại nhìn vào ngôi miếu, trong nó có vẻ đã lâu năm lắm rồi, mái ngối có những chổ bị bể nát, phủ kín bởi rêu và lá khô. Xung quanh toàn những dây xích lớn quấn quanh và những lá bùa đã phai màu gần hết, lúc này nhìn kỹ thì bên trong ngôi miếu có ánh đèn đỏ mờ ảo yếu ớt vọt ra. Thấy có gì đó ko đúng, ông già tư rủ thằng bảy chi bằng ngồi đây chờ chết, ta liều một phen xem sao.

Nói rồi ông già tư chóng chiếc xuồng về phía ngôi miếu, ông cặm chặt cây sào giữ chiếc xuồng lại rồi cùng thằng bảy đi lên bờ.
Tiến lại gần cả hai đều cảm thấy sởn gai ốc, cột sống cứ như có một bàn tay vô hình ướt át lạnh ngắt sờ lên.
Khung cảnh lúc này vô cùng quỷ mị, bên trên ngôi miếu là hàng trăm con dơi rất to, chúng đang treo ngược người nhe hai hàm răng nanh trắng xóa về phía hai ông cháu.
Dơi ở rừng U Minh to lắm, to hơn con cò ma nữa.
Đột nhiên một âm thanh gầm gừ quỷ quái từ trong miếu vọng ra, lúc trầm, lúc bổng.
Gió bắt đầu nổi lên làm lay động mấy tán tràm, lũ dơi bay tán loạn, phát ra những âm thanh ken két. Kèm theo đó là muôn ngàn tiếng hú chói tai vang động khắp khu rừng, ko biết là từ đâu vọng về. Khói đen trong miếu bắt đầu tỏa ra.
Những con cú lợn mặt trắng bệch bay đến đậu trên mấy đọt tràm cất tiếng kêu nghe mà rùng cả mình.
Thằng bảy lúc này sợ đến nổi đái ra quần, nó ngồi hụp xuống mà ôm mặt ko dám nhìn lên.
Đứng trước cửa miếu, ông già liền quỳ sụp xuống mà vái lấy vái để, giọng có vẻ kính cẩn lắm.

- Dạ con xin lạy ngài, chúng con lỡ mạo phạm đến ngài, con xin chịu mọi tội lỗi thế cháu nó, mong ngài rộng lòng tha mạng cho nó.

Vừa vái, ông già tư vừa lạy. Đột nhiên cuồn phong lắng xuống, tiếng cười cũng chợt mất. Mọi thứ trở lại bình thường như không có chuyện gì.
Ông già tư ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên. Ngôi miếu đã biến mất từ bao giờ.

Vậy là thoát chết, ông già tư cũng chả hiểu nổi là do cái gì. Chẳng lẽ nó lại dễ dàng bỏ qua cho hai ông cháu như vậy sao. Không phải! Theo kinh nghiệm của những người ở đây đi rừng thì khi gặp cảnh này, chỉ hoặc là chết, hoặc là điên dại suốt đời mà thôi.
Suy nghĩ hoài vẫn ko hiểu, thôi thì mặc kệ nó vậy, coi như chưa tới số chết. Hai ông cháu phóng thẳng xuống xuồng mà dùng hết sức bình sinh chóng nhanh về xóm.
Thật kinh ngạc, xác con sấu trên xuồng đã biến mất. Quái lạ, mà thôi còn mạng quay về đã là may mắn lắm rồi, nghĩ như thế ông già tư cũng ko để ý tới nó nữa.

Về đến bìa rừng, nhìn thấy những ngọn đuốc đang lấp ló ở đầu xóm, ông già tư mừng thầm trong bụng, nhẹ cả người. Thằng bảy nó hỏi:

- Sao xóm mình hôm nay đốt đuốc đi đâu đông quá vậy nội?

- Ờm thì đi kiếm nội dí bây chứ còn ai nữa, bây ko thấy ngót canh ba rồi sao.

Hóa ra thời gian trong rừng nó lại qua nhanh đến như vậy. Chả trách người nhà lo lắng, đốt đuốc rủ nhau đi tìm.
Thấy bóng hai ông cháu đang bơi về gần bến nước. Bà tư khóc lóc mà vái tạ trời phật.

- Trời ơi, con lạy trời, ông nhà con đã về....
Sao ông dí thằng bảy đi lâu như thế, một ngày trời ông có biết cả cái xóm này lo cho hai ông cháu lắm ko hửm....
Ông thừa biết cái quái quỷ gì ở trỏng mà, sao còn đeo theo cái nghề thập tử nhất sinh này mãi, đã vậy còn dắt thằng nhỏ theo, có chuyện gì làm sao tui ăn nói dí cha nó dưới suối vàng đây ông ơi là ông......

Bà tư nói như thác đổ, ông già tư cũng ko nói được tiếng nào. Đành im lặng mà nghe bã quát cho đã miệng thì thôi, dù sao cũng ko phải lần đầu.
Một lúc sau, ông già tư mới lên tiếng. Giọng cọc cằn.

- Thôi! Toàn mạng trở về được là mừng rồi, hôm nay tí nữa là bà phải khóc đưa hai cái mạng này rồi đó.

Bà con trong xóm cũng nóng ruột lắm, ông chú tám mới hỏi bằng cái giọng chọc ghẹo:

- Sao! Lại gặp miễu biết đi nữa ak, anh tư?

Là dân Bửu Kì, chỉ cần nói những từ ngữ kí hiệu thôi là đã hiểu hết ý nhau rồi. Miễu biết đi của ông chú tám nói là ám chỉ đến con quỷ rừng đã phá ông già tư lúc nảy. Do đã nhiều lần chạm trán nên ko gì là lạ với hai ông già cố cụ ở cái đất này.

Nói về ông chú tám, xét theo vai vế là em họ của ông già tư. Hai ông già này năm xưa cùng gia đình dẫn đầu là ông nội tuân theo lời đức Phật Thầy mà về vùng này khai hoang lập ấp.
Vốn đất Nam kì lục tỉnh ngày xưa toàn là rừng rú, tại An Giang có một đạo lớn ra đời gọi là đạo Bửu Sơn Kỳ Hương do đức phật thầy Tây An làm giáo chủ. Người mở đầu phát động phong trào khai hoang của vùng đất Tây Nam Bộ này.
Cả nhà ông già tư và ông chú tám đều theo đạo Bửu Kỳ và hai ông già cũng là đệ tử của Thất Sơn Thần Quyền, võ công cái thế, tài phép cũng hàng cứng cừ. Nên mới dám về cái đất hung này mà sống mấy chục năm qua.

Ông già tư tháo cái khăn rằn trên đầu xuống và lao đi mồ hôi trên mặt, ông lằm bằm:

- Mẹ nó! Xém chết bỏ mẹ. Mà hình như lần này nó mạnh hơn nhiều rồi.

Ông chú tám mặt đanh lại, hai chân mày dày như sâu rợm đâu lại với nhau, tay đưa vuốt vuốt hàm râu dài đen tuyền mà nói.

  • Ah thử sức dí nó sao?
  • Không! Tao cũng lớn tuổi rồi, chỉ một mình e là lấy trứng trọi đá, vả lại còn thằng bảy, nó ko nên chứng kiến những thứ chưa nên thấy.
  • Vậy sao ah nói nó mạnh hơn?
  • Lúc nãy tao có đến gần chổ đó, cảm nhận được tà khí xung thiên, sát khí rất lớn, có thể dễ dàng áp chế cả tao thì ko phải tầm thường. Vả lại phong ấn cũng gần như mất tác dụng, tao e là nó sẽ sớm thoát ra thôi.

Hai ông già nhìn nhau một hồi rồi cùng quay sang phía con sông hướng thẳng vào rừng, sương bắt đầu xuống. Cả một dòng sông trải dài màu sương trắng xóa mờ mờ ảo ảo. Phía xa xa là một vùng âm u đen tối của cánh rừng tràm, ẩn chứa bên trong là những âm thanh ghê rợn ám ảnh lòng người và cái thứ đang ngự trị trong đó. Chợt ông chú tám lắc đầu ngao ngán.

  • Lần này nó tha cho anh, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Thứ đó nó ko dễ gì bỏ qua mồi ngon đâu.
  • Ừm, tao cũng nghĩ như mày. Mà biết làm sao bây giờ, chạy thoát thân rồi tính tiếp.

Thằng bảy ngồi thở nảy giờ cũng phần nào lấy lại sức, nó nghe hai ông già nói chuyện mà tò mò theo:

- Ông nội, ông chú. Hai người nói cho con biết thứ kia là gì được không. Sao mà nó lại ghê gớm đến như vậy.

Cả xóm chừng chục người im bặc, ko ai nói với ai câu nào, bởi vì họ sợ, họ rất sợ đối diện với sự thật, nhất là khi nhắc về cái miễu biết đi đó.
Họ thừa biết thứ đó là gì. Họ cũng đã từng đối mặt với nó rất nhiều và chắc chắn mỗi khi nó đến sẽ là thảm cảnh.

Ông chú tám thấy vậy thì thở dài một tiếng:

- Hazz...... Lần này có lẽ là ý trời, đại nạn lại sắp đến nữa rồi....

Không khí cả xóm trở nên nặng nề vô cùng, một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài đầu xóm mấy con chó cứ tru lên từng hồi thê thiếp, dường như chúng cũng linh cảm được điều gì đó đang đến. Ai ai cũng hiểu, chỉ trừ thằng bảy và mấy đứa nhóc nhỏ trong xóm ra.

- Thôi. Ai về nhà nấy, cũng khuya rồi, ngủ đi mai tính tiếp.

Sau lời nói của ông già tư, mạnh ai nấy đi về, dường như xét về vai vế và tuổi tát thì ông già tư thuộc hàng cố cụ ở cái đất này rồi nên ai cũng kính trọng ông.
Sau khi mọi người ra về hết. Ông chú tám lại vỗ vai ông già tư.

- Tui với anh cũng ở cái độ tuổi ngoài lục tuần rồi, ko biết đã bao lần vào sanh ra tử, biết sợ chết là gì. Nhưng chỉ tội cho sấp nhỏ, tụi nó còn trẻ quá. Chúng ta phải tìm cách thôi. Dù sao cũng ko thể để phụ lòng Tổ Sư và Nga Mi Lão Tổ.

Ông già tư ko nói gì, chỉ tuôn một hơi thở dài, rít thật sâu rồi phả vào không gian một luồng khói thuốc rê trắng xóa, trắng tựa như mái tóc của ông bây giờ.

" Đất Nam Bảy Núi
Linh khí ngất trời
Bốn phương long ẩn
Ấy mà lại hung "

Sáng hôm sau, ông già tư cùng ông chú tám đã ra sàn lãng ngoài mé sông ngồi uống trà bàn việc gì đó từ bao giờ. Trong đó có mặt của ông hai Cợp tuổi chừng ngoài 80, mái tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ mặc bộ bà ba đen đang ngồi đó se se điếu thuốc rê.
Sở dĩ gọi ông ấy là ông Hai Cợp bởi vì khi còn trẻ, ông là tay thợ săn khét tiếng cả vùng này. Từng giết ko dưới chục đầu hổ, nghe nói lão này biết thế võ đã hổ gì đó, chỉ cần một khúc cây cũng có thể hạ được một con mấy trăm kí.

Thằng bảy ngồi đó mà têm trầu, nó cũng hứng thú với cuộc trò truyện của mấy ông già này lắm.
Mấy bà già thì rủ nhau ra cái miếu thổ thần trước xóm mà lao chùi dọn dẹp sạch sẽ, nhan đèn hoa quả nghi ngút.
Mấy bã cầu xin thổ thần bảo vệ cái xóm nhỏ này thoát khỏi tai kiếp, thoát khỏi thế lực hắc ám đang cai trị khu rừng này.
Nhưng họ ko biết một điều, dù là thổ thần nhưng ông ta chỉ cai quản việc đất đai và những vong hồn tử nạn trên đất đó. Còn đối với cái thứ mà cả xóm lo sợ, thổ thần cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ chứ thân ông ta lo còn ko xong thì cứu giúp ai được.

Cả ba ông già ngồi nhìn ra xa xăm, ngoài cánh đồng mới mở phủ một làn sương trắng, ko ai nói với ai câu nào. Chợt ông già tư mới mở miệng:

- Kì này nghĩ mình phải một phen liều mạng với nó thôi. Chứ ko thể để nó tiếp tục ám cái xóm này mãi được.

- Anh tư nói phải, dù sao đây cũng là đất ông bà có công khai phá, thế hệ chúng mình cũng đã rồi, giờ còn sấp nhỏ. Mình phải liều cái mạng già bảo vệ mảnh đất này cùng con cháu chúng ta thôi.

Ông hai Cợp ngồi thẳng dậy, đặt ly trà nóng đang uống dở xuống và nói:

- Tụi bây chớ có làm liều. Mảnh đất này vốn dĩ là đất hung, mấy chục năm qua bao thế hệ đã cấm dùi tại đây rồi, nhưng nghèo vẫn là nghèo. Ko thể ngốc đầu lên nổi.
Sở dĩ như thế cũng ko có gì là lạ. Tụi bây còn nhớ lời của thằng Sáu Lục năm xưa ko?

Ông chú tám châu mày nghĩ ngợi gì đó, rồi đưa ly trà nóng bốc khói hớp một hơi, xong ổng mới lên tiếng:

- Ý của chú hai là thằng Sáu Lục con của Tứ Nương ngày xưa từng giúp xóm ta lập miếu thổ thần để trấn yểm đấy à.

- Đúng như vậy! Nhớ năm xưa lúc vừa dựng lên ngôi miếu, nó có dặn rằng mảnh đất này long mạch không tốt, âm thịnh dương suy. Nếu sống lâu dài, ắc có tai họa, hơn nữa đây là đất mà tà khí quy ẩn. Ko lâu sau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Tại sao lại như vậy, vùng đất phía Nam này chỉ duy nhất nơi đây là đất hung.

- Chuyện này thì tao nhớ năm xưa sư phụ chúng ta từng nói, vốn đất Nam Kì là đất trấn yểm bảy con Chúa Quỷ. Nên đức phật Thầy mới cho các đệ tử đi khắp nơi khai khẩn đất hoang, nói thì nói khai hoang chứ thật ra là chia nhau ra đi tìm tà khí mà diệt.
Mỗi một vùng đất mới mở sẽ được phật Thầy trấn yểm tại đó để thâu hết tà tinh, thế dân mới có thể mần ăn sinh sống được.
Hazz...nhưng đến vùng rừng này thì gặp phải tà khí quá mạnh, các đệ tử của phật Thầy bỏ sức suốt ba năm trời mà vẫn ko khống chế được thế lực tà tinh nơi đây. Nên đành trở về núi, tìm đến nhờ những đệ tử của Thất Sơn Thần Quyền ra tay cứu giúp.
Tụi bây nghĩ sức của tụi bây có thể ko? Ba cái mạng già này cũng ko đủ làm mòi nhắm cho nó nữa.

- Vậy chú hai nói coi giờ phải làm sao. Chẳng lẽ ngồi chờ chết.

Ông già hai ngồi đó vẻ mặt trầm ngâm.

- Cũng ko hẳn, tao đang đợi một người.

Sau câu nói của ông già hai, ông già tư và ông chú tám ko khỏi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi ông hai đợi ai thì ổng đã nói tiếp.

- Bây giờ chắc nó đã mạnh hơn nhiều rồi. Ta ko nên làm liều, kẻo mất cả chì lẫn chày.

Ông già tư chen vào.

- Tại sao năm xưa người của Thần Quyền ko giết nó đi chú hai. Biết để nó sống thì sớm hay muộn cũng có tai họa mà.

- Hazz. Ko phải là ko muốn giết, nhưng cái thứ đó nó đã tồn tại quá lâu. Lớn lên nhờ tà khí vùng này, muốn giết nó phải đúng người, đúng thời cơ.

Ông chú tám chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi.

- À người của Thần Quyền năm xưa đến đây giúp chúng ta là ai vậy chú hai?

- Lý Bá và Cao Mãng.

- Hai người đó là ai?

Nói giữa chừng, ông già hai cầm miếng trầu bỏ vào miệng nhai, độ chừng khi trầu đã miềm ông mới nói tiếp.

- Trong 7 đại đệ tử của Tổ Sư Thần Quyền, sư phụ của chúng ta là đại đệ tử của vị thứ 7. Chính là Nga Mi Lão Tổ.

- Nga Mi Lão Tổ? Có phải vị đạo sĩ trong bức tranh ở nhà chú ko?

- Ờm. Chính là vị ấy.

- Nói thật với chú, cho đến bây giờ tụi tui chỉ biết mỗi mình sư phụ, còn những bậc tiền bối khác chỉ nghe loáng thoáng qua. Mà thật sự thì môn phái của mình bí ẩn quá, các tiền bối hầu như mai danh ẩn tích về cuối đời, ko ai hay biết.

- Đúng là như vậy. Tao cũng chỉ nghe sư phụ kể lại, ổng cũng ít nhắc đến các vị thời trước lắm, nhưng tao biết Tổ Sư của phái chúng ta rất lợi hại. Khi về Thất Sơn ông ta lập ra phái Thất Sơn Thần Quyền, chuyên dạy võ công, trị bệnh, trừ tà, tài phép vô biên, thủy hỏa bất nhập. Cuộc đời ổng chỉ nhận 7 đệ tử và nghe đâu sau này 7 vị đó đều thành tụ và chứng quả, mỗi người tu một núi. Sư phụ của chúng ta là một trong những đệ tử của vị thứ bảy, núi Ông Két.

- Như vậy lai lịch của Lý Bá và Cao Mãng?

- Hai người đó là sư thúc của chúng ta, đệ tử của Nga Mi Lão Tổ.

- Tứ Nương thì sao?

- Còn Tứ Nương cũng là đệ tử của Thần Quyền, nhưng nghe đâu sư tổ của bà ta là vị đệ tử thứ 3 gì đó.

- Vậy rồi sau đó chú hai? Người của Thần Quyền có trấn được đất này ko?

Ấy là câu hỏi của Tám Mẹo, một tay bắt rắn lành nghề của cái xóm này. Nó là con của ông chú tám, từ nảy giờ lặn dưới mé sông vô tình nghe thoáng qua cuộc trò chuyện của mấy ông già nên cũng hứng thú lắm.

Thấy nó lội lên, ông chú tám mới móc nhẹ:

- Sao nay có đồ gì bén bén ko tí tía dí mấy chú bác mầy lai rai đỡ buồn miệng.

- Dạ nảy con mới chụp được ổ rắn hổ ngựa, tí đem lên nướng nhậu là hết sảy.

- Chà chà thằng này coi bộ được nghe bây, nhớ chừa tao cái mật nó nghe.

- À mà tía dí mấy mấy chú đang bàn về cái miễu biết đi đó hửm? Con nghe hết rồi.
Nhưng mà còn chuyện trấn yểm, nó xảy ra thế nào mà đến bây giờ lũ tà tinh đó vẫn còn tồn tại?

Nghe câu hỏi của Tám Mẹo, ông già hai thẫn thờ, đôi mắt già nua mơ màng nhìn về phía cái miếu nhỏ, tay chỉ thẳng vào đó và nói:

- Kìa, hai ổng nằm ở đó kìa.

Tám Mẹo ngơ ngát nhìn ngôi miếu tỏ vẻ ko hiểu. Ông hai nói tiếp.

- Ngày ấy loạn lạc lắm, nếu kêu kể lại thì tao cũng ko biết bắt đầu từ đâu. Đại khái là họ đến đây và lên kế hoạch giết con quỷ rừng đó, nhưng do nó quá mạnh, cả hai ko còn cách nào khác đành hy sinh thân xác để kết ấn nhốt nó lại. Nhưng cái gì cũng có giới hạn, phong ấn đó chỉ có thể cầm cự chừng vài mươi năm, có lẽ bây giờ nó đã thoát ra rồi.

- Vậy tại sao nó ko tìm đến xóm ta?

Nghe câu hỏi của Tám Mẹo, ba ông già im bặt, hai chân mày châu lại với nhau như suy nghĩ gì đó. Ông già hai vuốt vuốt hàm râu gật đầu:

- Ừm! Nếu tao đoán ko lằm thì là do phong ấn năm xưa nó cũng tác động phần nào đến con tà, tuy nó đã thoát ra được nhưng chưa thể tìm được cách ra khỏi rừng do một lời nguyền nào đó.

- Vậy tại sao hôm qua nó lại xuất hiện, chẳng lẽ ai đó đã giúp nó thoát khỏi lời nguyền.

- Ko sai! Do thằng bảy đã nhìn về phía sau khi đang đi ra khu rừng nên lời nguyền che mắt quỷ đã đến lúc bị phá. Giờ nó có thể tung hoành khắp nơi và chuyện nó tìm đến đây cũng là sớm hay muộn.

Nói đến đây, thằng bảy liền chen vào, có lẻ sức chịu đựng của nó ko còn nữa. Nó muốn biết ngay cái thứ mà mấy ông già và cả cái xóm này đang lo sợ là thứ gì.

- Ông nội, rốt cuộc thì cái thứ kia nó là cái gì mà khủng khiếp đến vậy?

Ông già tư ko trả lời, trong lòng ông có vẻ đang phân vân ko biết có nên nói sự thật cho thằng bảy nghe hay ko, chỉ sợ nó thêm phần lo sợ mà thôi. Chợt ông già hai thở dài....

- Hazz.....bây muốn biết thì cũng được thôi. Dù sao sớm hay muộn gì nó cũng đến.

Thằng bảy mừng thằm trong bụng, nó nhảy lên ngồi gần ông hai để nghe cho rõ, ông hai đưa tay lấy ly trà tuôn cạn, rồi từ từ vào câu chuyện.

- Cách đây 30 năm về trước, vùng này vốn là đồng không mông quạnh. Người thì ít mà thú dữ thiều nhiều. Nếu ko phải là dân sành sỏi trong việc khai hoang dí có chút ngón nghề thì ko dám bén mảng vào đây.
Ngày đó, tao cùng với ông cố của tụi bây rồi mấy ông chú bác từ đồng Nọc Nạng xuôi về đất này mà lập nghiệp. Trên kia tụi cường hào địa chủ nó cướp đất quá, mần ăn ko khá nổi nên đành chọn cái chốn khỉ ho cò gáy này làm nơi gắn bó hết cuộc đời.
Lúc ấy đất U Minh này toàn là rừng rú, cỏ lao mọc cao hơn cả đầu người. Mũi rừng cứ đêm đến nó bay ra như ong vỡ tổ, kêu như sáo thổi. Còn dưới nước đỉa nó lội từng đàng như bánh canh, như bây giờ bây cũng thấy rồi đó.
Nhưng cái mà cả xóm này ngày đêm lo sợ, không đâu khác chính là cái miễu biết đi đó.

- Miễu biết đi? Có phải cái mà đêm hôm qua mình gặp không nội.

Thằng bảy đưa đôi mắt nghi ngờ về phía ông già tư.

- Ừm... Nó đó.

Ông già hai mới nói tiếp:

- Sở dĩ người ta gọi nó là miễu biết đi, vì cứ hễ ban đêm ai đi rừng mà quay lưng nhìn lại đằng sau là sẽ thấy nó. Và nó sẽ che mắt ko cho chúng ta tìm thấy đường ra, cứ như là cái miễu đó lun đi theo sau lưng mình vậy.

- Vậy nó là cái gì ông hai, nếu chỉ là cái miễu sao ko đập bỏ đi cho xong?

Ông chú Tám lúc này cười phá lên.

- Khà khà đúng là suy nghĩ của tụi con nít. Nếu dễ vậy thì sẽ không có dụ đi gần chục cái mạng đạo sĩ rồi đâu con.

- Lúc mới về cái đất này khai hoang, tao đã thấy có gì đó kì lạ rồi. Khắp nơi ko một bóng người. Nước đỏ như máu, cứ hễ đi phá rừng hay động thổ gì đó mà ko xin phép đất đai thì bây sẽ ko bao giờ hoàn thành công việc.
Kì lạ nhất ở chổ đêm đến từ sâu trong cánh rừng tràm lại có những âm thanh gầm gừ phát ra.
Ban đầu cứ ngỡ là mấy con thú, nhưng càng về sau người ta lại thường hay bắt gặp những cặp mắt đỏ to đùn như hai đóm lửa, chúng cứ lướt qua lại trên những đọt tràm.
Người ta gọi nó là Quỷ Hầu.
Nó có tên gọi đó vì nó vốn là một con Âm Hầu tu luyện lâu năm ở cái đất này nên hóa thành tinh. Vốn đây là nơi hoang vu, tà khí tích tụ nhiều nên là cái chổ lý tưởng để bọn yêu quỷ ẩn náo, ngày qua ngày hấp thu tà khí mà lớn mạnh vô cùng.

- Vậy làm sao hai vị đạo sĩ kia thu phục được nó ông hai?

Đó là câu hỏi của Tám Mẹo, nó vừa nhai mấy trái bần mới bẻ chua lè. Ông già hai tặc lưỡi.

- Thật sự mà nói tao cũng nể hai ổng thiệt. Nhớ lúc đó Quỷ Hầu nó giết gần hai chục mạng nên nó mạnh lắm, hai ông đạo phải tự cắt tay dùng máu của mình dụ nó ra và lập trận phong ấn nó lại tại một khu đất giữa rừng.
Mà hai ông này làm việc rất bí ẩn, ổng chỉ dặn là sau đêm hai ổng đi phong ấn con quỷ hầu thì sáng hôm sau hãy vào tìm xác hai ổng ra. Dặn là sau này nên hạn chế đi rừng, nếu có đi tuyệt đối ko đc quay đầu nhìn lại phía sau.

- Rồi sao đó ông hai?

- Hai ổng ko cho ai theo hết nên cũng ko ai biết trong đó xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là trong cái đêm đó sấm chớp dậy động cả một vùng trời, những âm thanh la hú rùng gợn cứ vang lên trong gió. Sáng hôm sau người ta vào rừng tìm thì thấy xác hai ông đạo sĩ đang chết trong tư thế ngồi thiền. Trước mặt là một ngôi miếu nhỏ phủ đầy bùa chú.

Đi rừng sợ nhất là gặp thú dữ và thứ hai là nó. Ai mà bị nó ám rồi thì chỉ có đường chết, cơ hội sống sót rất là ít. Hôm qua hai ông cháu bây toàn mạng trở về, quả thật chuyện hiếm thấy.

- Ờm chú hai nói thì tui mới nhớ. Lúc đó thằng bảy nó ngồi rụt xuống lấy hai tay mà che mặt. Còn tui thì chỉ biết cầu xin. Nhưng khi ngước lên thì nó đã biến mất.

Nghe đến đây vẻ mặt ông già hai hơi sáng lên một tí như vừa nhớ ra cái gì đó rồi ông nói.

  • Quái lạ. Thằng bảy! Bây còn nhớ ngày sanh tháng đẻ của bây không?
  • Dạ......dạ....hình như là.....là....

Chưa kịp nhớ ra, ông già tư đã cắt ngan lời của nó.

- Ngày rằm tháng giêng.
Note lại tối đọc ạ :)

via theNEXTvoz for iPhone
 
Mặt tiền hóng
7PlKiO4.png
zSQI3Nf.png


Gửi từ Xiaomi M2007J3SG bằng vozFApp
 
mới tìm truyện này trên mạng mà có audio với sách thôi, chưa thấy bản truyện chữ như thớt đang up
ngồi lót dép hóng
 
mới tìm truyện này trên mạng mà có audio với sách thôi, chưa thấy bản truyện chữ như thớt đang up
ngồi lót dép hóng
Em cũng chưa nghe audio và đọc sách, thấy phần này có nên úp cho cả nhà cùng hóng.
 
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 3 (P1)

Tác giả: ĐẠI VIỆT
***********

Ông già hai với vẻ mặt đăm chiêu, mắt cứ nhìn trầm trầm vào thằng bảy rồi ngả lưng vào vách đưa tay lên bấm quẻ. Chợt đôi mắt ông sáng lên một tia hy vọng.
Ông gật gù tỏ vẻ vừa ý lắm.

- Cuối cùng cái gì đến nó cũng đến.

Ông già tư và ông chú tám mặt ngơ ngát nhìn, chưa kịp hỏi ông già hai cụ thể là gì thì ổng đã đưa tay lên khất ngan.

- Phàm vạn vật trên đời muốn tồn tại được thì đều phải tuân theo một quy luật tương sinh, tương khắc. Có sinh mà ko có khắc thì tràn lan, có khắc mà ko sinh thì tận diệt.
Nếu tạo hóa đã tạo ra thứ gì đó thì chắc chắn cái khắc chế nó cũng đc sanh ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chúng ta hãy ngồi yên mà chờ đợi, cứ để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên của nó.

Có lẽ ông già tư và ông chú tám cũng phần nào hiểu được ý của ông già hai nên cũng ngồi im lặng. Chợt thằng bảy nó hỏi.

- Ông hai ơi, ông kể cho con nghe chuyện ngày xưa ông bà mình lúc mới về đất này được ko ông?

Ông già hai mĩm cười nhìn thằng nhỏ với ánh mắt hiền từ, dường như lúc này ông đang kỳ vọng ở nó điều gì đó rất lớn.

- Ờm được, được chứ. Kể cho bây nghe để bây sau này còn biết mà liệu nữa.

- Liệu gì hả ông hai?

Thằng bảy hỏi với vẻ mặt hoang mang. Ông già hai vuốt đầu nó rồi nói.

- Rồi cái gì đến cũng sẽ đến thôi. Giống như câu chuyện 40 năm về trước.

Nói đến đây, ông già hai đưa tay lên kéo một hơi thuốc thật sâu rồi phả vào không gian một làn khói trắng xóa mờ mờ ảo ảo với bao ký ức ùa về.

Ngày ấy khi nhận lệnh đức phật Thầy Tây An đi khai hoang mở đất dần về vùng tây nam này, ban đầu người đi rất đông, cả thảy chừng mấy chục hộ nhà.
Khi mới đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, không ai biết đây là đâu và tên gì.
Bởi vì chỉ lần lần theo sông nước mà đi, đến đâu thấy địa thế tốt thì cắm dùi tại đó.
Nhớ lúc đó chinh chiến loạn lạc, bà con thì tay chỉ có mấy cây dao, cây phảng. Thú hoang thì phải nói nó đi theo bầy, giờ là ít chứ ngày xưa đất này cợp beo rất nhiều.
Nhà ở phải dừng vách thật kiên cố, muốn nuôi heo thì phải đốn cây để nguyên nhánh um tùm rồi dựng xung quanh chuồng y như cái ổ chim.
Chỉ chừa một lổ nhỏ để cho thức ăn vào bởi vì họ sợ cợp phá chuồng bắt heo.

Nói tới đây thằng bảy hỏi với vẻ hứng thú

- Vậy có bao giờ cợp nó vào đc thành công ko ông?

- Được chứ.

- Nó vào bằng cách nào?

- Cợp ngày xưa ở đây có con dài ba thước. Nó chỉ cần lấy đà là có thể nhảy qua hàng rào cao hơn đầu người.

- Như thế mik phải chịu thua nó sao ông, để nó ăn heo mik nuôi sao?

Ông già hai cười khà khà đưa tay vuốt chòm râu mép, nhìn có vẻ đắc ý lắm. Ổng lắc lắc đầu.

- Không.... Nếu là như vậy thì ta lời rồi.

Thằng bảy ngây người ra ko hiểu gì hết, biết nó đang ngơ ngát, ông già hai nói tiếp.

- Hổ nó có tính linh, nên rất khôn, nhưng dù sao đi nữa nó cũng chỉ là súc vật thì làm sao qua được con người. Tuy nó vào được, nó được một bữa no say, nhưng một khi nó đã ăn no thì ko thể nào nhảy nổi ra khỏi chuồng được nên bị nhốt lại ở đó.
Bà con nhân cơ hội đặt bẫy lưới ở ngoài rồi khoét đường dụ nó ra, kết liễu nó.

Thằng bảy nghe đến đây há hóc mồm, nó ko ngờ được tại mảnh đất nó đang sống, ngày xưa lại có những chuyện li kì đến thế.
Vốn da cợp là hàng cực phẩm, đem đổi cho mấy tai hội đồng thì cũng đủ gạo cho xóm ăn cả tháng. Chưa kể nào là nanh hổ, xương để nấu ca.o.....rất có giá trị.
Nhắc đến chuyện bắt hổ, ông già tư mới nhớ lại.

- À anh hai, anh còn nhớ vụ ở nhà bảy Thiêu không?

- Ờmm vụ con độc nanh đó hả.

- Ừm

- Độc nanh, là con gì vậy ông hai.

Thằng bảy ngạc nhiên hỏi.
Ông già hai cầm điếu thuốc dụi cho tắt rồi mới trả lời.

- Ờm nó là con cợp chúa của cái đất này ngày trước. Vùng này rất nhiều cợp, nhưng con nào cũng chạy mặt nó.

- Sao vậy ông hai?

- Tại vì nó to lắm, lại rất thông minh, hơn hẵn mấy con cợp thường nên đất của nó ko ai dám bén mãn bước vào. Tao còn nhớ trong một lần nó xuống sông bắt cá xấu, quật lộn dí con sấu bự lắm nên bị rẫy một cái răng nanh. Cái tên độc nanh bắt đầu từ đó.

- Trời ơi, nó bắt được cả cá xấu luôn hả ông hai.

- Ừm, tao là người từng nhiều lần theo dõi nó nên tao biết rất rõ. Con sấu đó tệ gì cũng 200 ký nhưng nó cũng phải chịu thua con độc nanh này.

- Vậy rồi nó có hại dân làng mình ko ông?

- Có, cả cái xóm này ngày xưa ko biết đi bao nhiêu cái mạng rồi. Bà con sợ nó đến nổi ban đêm ko ai dám bén mãn ra đồng, vừa nhá nhem tối là đã khóa cửa cẩn thận. Còn ban ngày muốn lên rừng phải đi theo đoàn năm bảy người, dắt chó theo để nó đánh hơi.
Tao nhớ rất rõ, cứ hễ vài ngày là có người mất tích, lên rừng tìm thì chỉ thấy còn lại đống đồ lòng ướt át với mớ vải vụn.
Mấy nhà nuôi heo thì ko dám ngủ, cứ có người thay phiên nhau thức mà canh chừng.
Đôi khi sáng ra thấy toàn dấu chân cợp đi xung quanh chuồng.
Mỗi một tháng, nó chỉ đến duy nhất một lần, đó là vào đêm trăng sáng nhất.

- Vậy rồi sao ông hai, mình có bắt được nó không?

Ông già hai cười lên khoái chí lắm

- Kakaka.... được! Được chứ. Mày quên tên tao là ông hai cợp à. Chính tao là người bắt nó.

Thằng bảy ồ lên một tiếng

- Mà làm sao ông bắt được con cợp to vậy.

- Chuyện này tao cũng ko biết nói sao, có lẽ hôm đó là ngày tận số của nó.

Ông già hai rót thêm ly trà nóng đưa lên miệng trong sự chờ đợi của thằng bảy, ko để nó chờ lâu, ông già hai tiếp lời.

- Hôm đó sau mấy lần rìn hụt, để nó chạy thoát. Tao với mấy anh em mới rủ nhau nhậu ngoài miếu.
Lúc đó đâu độ canh hai, tự nhiên mấy con chó đầu xóm nó chu lên ông ổng , rồi tiếng con heo la thất thanh từ nhà ông Bảy Thiêu. Biết có biến tụi tao chạy qua, đi vội ko đem đồ nghề gì hết.
Đi qua bên đó thấy bà con đốt đuốc đứng xung quanh chuồng heo, vài người cầm cây ném vào trong rồi la hét xua đuổi.
Nhìn dấu chân ngoài chuồng biết ngay con độc nanh đã đến, tao kêu ông bảy chỉ chổ cửa chuồng, rồi kiếm cho tao khúc tre thật to.
Xong tao kêu bà con tránh ra xa, đứng trước cửa chuồng tao nói lớn giọng vô.
Bớ con nghiệt súc kia, nếu mày đã mang danh là chúa đất này rồi thì có gan mà ra đây đánh với tao một trận.
Vừa dứt câu, một tiếng rầm lớn từ trong vọng ra, bà con ai nấy đều sợ chạy có cờ. Riêng tao đứng thủ thế, con cợp vừa phóng ra theo hướng cửa, tao nhanh tay né sang một bên, cầm khúc tre tươi quánh mạnh lên tử huyệt của nó chính là đầu mũi. Con cợp ngã sang một bên run rinh đất, máu từ mũi và họng bắt đầu trào ra. Nó run lên từng hồi rồi chết tại chổ.
Từ đó tên tao nổi danh khắp vùng, cái tên hai cợp được bà con phong tặng.

Thật tình mà nói nghe mấy ông già xưa kể chuyện là mê mệt, ngồi nghe ko dám chợp mắt sợ bỏ qua đoạn hay. Thằng bảy nãy giờ nó ko ngừng phấn khởi khi ông già hai vừa kể vừa múa mấy tay chân diễn tả theo.
Xong ổng lấy trong túi ra một cái túi vải đỏ rồi móc ra một vật gì đó như cái lưỡi dao.

- Đây bây coi đi, đây là cái nanh còn lại của nó.

Thằng bảy đưa hai tay cầm lấy cái nanh, nó soi rất kĩ vì đây là lần đầu tiên nó thấy nanh của cợp. Cái nanh dài độ nữa gang tay, cong như hình lưỡi liềm.

- Sao nó lạnh ngắt vậy ông hai?

- Nó lạnh sát khí. Tao giữ nó lại để phòng thân, vì cái thứ này nếu của con cợp càng già, càng dữ thì khả năng trị tà càng cao. Mấy tay hội đồng hùa tao bán lại giá cao, có ông trả cả ngàn giạ lúa (20 tấn) nhưng mà tao ko đổi.

Wa... Thằng bảy thốt lên. Hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt với nó, bởi vì lần đầu tiên trong đời nó được biết nhiều câu chuyện li kì ngay tại mảnh đất nó đang sống. Ko khỏi phấn khích, nó hỏi tiếp.

- Vậy còn chuyện con quỷ Hầu kia? Ông hai hãy kể luôn cho con nghe đi, thích quá.

Ông già hai phì cười, đưa tay vào túi móc ra cái bọc đựng mấy điếu thuốc rê, cầm lên se se châm lửa kéo một hơi dài nhắm nghiền đôi mắt già nua.

- Từ từ.....

Ông già hai phả vào không gian một luồng khói trắng xóa, đôi mắt mơ màng nhìn ra phía đầu sông. Giữa làn khói ấy, một câu chuyện hãi hùng của 40 năm về trước bắt đầu ngược thời gian ùa về......

Sáng hôm đó, tại tổ đình của đạo Bửu Sơn Kỳ Hương, đức phật thầy Tây An ngồi tại chánh điện, xung quanh có rất nhiều tín đồ ngồi nghe giản đạo. Phật thầy đứng lên, giọng nói trầm vang.

- Các đạo vất vã nhiều rồi. Cũng nhờ chúng ta trên dưới một lòng mà cùng nhau khai phá nên một phần của Bảy Núi hoang vu rừng rú ngày trước nay đã thành đồng thành ruộng. Cuộc sống đỡ cơ hàn.
Nay ta nhìn thấy vùng đất Tây Nam này rất hưng thịnh, là phần đuôi Kim Long nhưng còn nhiều nơi hoang vắng quá. Các đạo nên chia ra mà tìm đường khai phá, để con cháu chúng ta sau này có đất đai mà ở, mà lặp nghiệp, đứng lên chóng giặt. Rồi đến lúc ta cũng về chầu Ngọc Đế, ko thể mãi ở đây kề bên các đạo được, nên sau này các đạo phải tự lo lấy, nên nhớ rằng giáo lý của ta vẫn còn giá trị ngàn năm, các đạo hãy giúp ta rao truyền nó đi khắp nơi để cứu đời lập Hội Long Hoa. Ấy là sứ mệnh của ta đã hoàn thành rồi...

Sau hôm đó, ai về nhà nấy mà tất tật chuẩn bị đồ đạc lên đường xuôi dòng Hậu Giang đi mở đất.
Người người tấp nập, ghe nối đuôi ghe nhộn nhịn cả khúc sông. Đến những nhánh sông nhỏ, họ bắt đầu tẻ ra từ từ. Cũng vì đó mà gia đình ông già hai phiêu bạt về cái đất tận cùng này.
Ông bà xưa có một tập quán, cứ hễ đến đâu mở đất thì việc trước tiên họ phải làm đó chính là lập bàn thờ thắp nhang xin phép đất đai, những người khất mặt khuất mài rồi mới động thổ.
Cha của ông già hai là ông Thới, người dẫn đầu đoàn khai phá. Ông cho lập một đàn lễ tuy đơn sơ nhưng cũng đủ đầy, nào là trà, rượu, gạo, muối cùng với một ít trái cây rừng và hoa dại. Thắp ba cây nhang giọng kính cẩn thưa.

- Con tên là Trần Văn Thới, năm nay tròn lục tuần. Chúng con tuân theo lời đức phật Thầy Tây An, đạo Bửu Kỳ xuôi về vùng này khai phá. Kính mong chư vị chứng cho con sống đất này, chết cũng nằm tại đất này, con cháu đời đời được phép gọi đây là quê cha đất tổ.

Sau khi làm lễ xin phép xong, mọi người bắt tay vào việc khai phá.
Nào là người đốn cây chặt nhánh, nào là người phát sậy nhổ năng, đắp đặp be bờ, dựng nhà dựng cửa. Công việc ban đầu có vẻ thuận lợi lắm, ko lâu sau đó một mẫu đất chừng 200 công đã nên ruộng đồng. Bà con phấn khởi lắm.
Nhưng họ nào đâu hay, mối nguy hiểm đang ngày một cận kề vì họ đang lấn sâu vào đất của quỷ.

Hôm ấy như thường nhật, gia đình chú sáu gồm có năm người lớn nhỏ ra đồng nhổ năng.
Đột nhiên gió lồng lộng nổi lên, chổ mấy thằng con chú sáu đứng cách bìa rừng ko xa.
Thằng con thứ năm tên là Đen, nó đang đứng bỗng thấy dáng của một bà già. Bà ta đang nằm dưới một góc tràm to đưa tay vẩy vẩy nó lại.
Mặt dù môi bà ta ko cử động nhưng trong không gian hình như văng vẳng tiếng òm òm của bà ấy gọi.

- Con..... Ơi......! Đến đây giúp già với, già bị lạt đường........!

Tiếng kêu gọi vô cùng quỷ mị. Thằng năm liền chột dạ mắc bẫy. Mặc dù biết làm sao có thể một bà già lại xuất hiện giữa vùng rừng rú hoang vu thế này, nhưng nó cũng liều mình chạy lại xem sao, lỡ như đó là một bà lão cần giúp đỡ thật.

Mấy thằng anh nó đang đứng thì thấy nó chạy một mạch vào rừng dù có hỏi lớn cở nào nó cũng ko trả lời gì hết. Thằng anh ba nó mới nói.

- Ôi chắc là bị tào tháo dí rồi, kệ nó đi anh em mik làm sớm nghỉ sớm.

Rồi mấy anh em bắt tay vào làm tiếp ko ai để ý đến nó nữa. Chợt lúc lâu sau nghe một tiếng la thất thanh tưởng chừng như vô cùng đau đớn từ phía rừng vọng ra.

- Thằng năm! Phải rồi, là giọng của thằng năm. Mau đi cứu nó.

Vừa dứt lời bốn người chạy thẳng về phía rừng. Đến nơi thì hỡi ôi, ông chú sáu té sỉu.
Mội thứ đã muộn màng, mấy anh em nó đứng như trời trồng ko thằng nào nói nên lời. Bởi vì trước mắt bọn họ, xá.c thằng năm đang nằm dài với cái ngực bị khoé.t tung ra, trái tim đã bị m.oi từ bao giờ, má.u vẫn còn phún ra từ cái xá.c. Trên gương mặt nó còn in một nét sợ hãi tột độ, đôi mắt trừng ra trợn trồng.

Sau vụ việc của thằng năm. Bà con ai nấy cũng đều lo sợ. Nhiều lời bàn tán ra vào về cái chết kì lạ đó.
Người thì nói là chắc nó bị cợp vồ, người thì cho là bị quỷ nó moi tim....
Trong khi cả xóm đang nhốn nháo, những người lớn tuổi cũng ko thể nào đoán được, đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh này.
Ông Thới cha ông già hai mới lên tiếng trấn an bà con.

- Thôi thôi bà con đừng đón già đón non nữa. Theo tôi đây ko phải là do cợp làm đâu. Vì theo bản năng cợp săn mòi thì nó sẽ cắn ngay vào cuống họng. Xác thằng năm ko hề có bất kì vết thương nào do cợp làm cả. Vả lại xung quanh chổ xác nó nằm ko hề có dấu chân cợp.

Trong đám đông, một người đàn bà đứng lên hỏi ông Thới giọng lo lắng lắm.

- Chú Thới ơi ở đây chú là người lớn tuổi nhất, chú nói coi chuyện này là do cái thứ gì làm cho bà con biết đi, bà con lo lắm, ngày nào chưa tìm ra hung thủ thì ai mà dám ra đồng làm việc nữa đây.

- Được rồi bà con bình tĩnh đi. Tôi hứa sẽ sớm làm rõ chuyện này, tạm thời chưa kết luận được là thứ gì đã làm ra chuyện hãi hùng này. Nhưng trước mắt bà con khoan hả ra đồng nữa, tạm thời ai ở nhà nấy vài hôm đi, đợi khi nào có kết quả thì tính tiếp.

Nghe lời ông Thới, ai nấy cũng đều đồng tình.
Kể từ hôm đó, ko một ai dám bén mãn ra đồng.
Thời gian cứ trôi qua, một tháng sau dù đã bỏ công ra tìm kiếm nhưng vẫn ko thể nào biết được hung thủ là ai.
Rồi mọi việc cũng nguôi đi. Thoạt đầu chỉ một vài gia đình kéo nhau ra đồng làm trở lại, mặc dù ông Thới có ngăn cản kêu gán đợi thêm một thời gian nhưng họ ko nghe. Rồi thấy cũng chẳng sao nên bà con quyết định đi ra đồng canh tác lại bình thường.

Cứ tưởng cuộc sống bình yên đã trở lại, nào ngờ vào cái đêm định mệnh, có lẽ đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh trong tiềm thức của người dân nơi đây.
Hôm ấy khi cái nắng chiều vừa chợp tắt, độ khoảng 6 giờ tối bà con lên đường về nhà.
Đoàn chừng 7 người đang đi thì bất chợt trời đổ cơn mưa rất lớn, sấm sét cũng bắt đầu xé toạt bầu trời. Cả đám người phải chạy vào cái chòi dựng tạm ngoài bìa rừng để trốn mưa. Cơn mưa dai dẳng, đến khi nó tạnh thì cũng đã gần 8 giờ tối.
Tiếng ếch nhái trên cánh đồng vừa phát cỏ kêu ộp oạt ộp oạt.
Lúc này trong đám người, thằng Lĩnh tức ông già tư, con ông sáu Sơn tự nhiên cảm thấy trong lòng bất an. Nó mới nói với mấy người ở đó.

- Mấy anh em có thấy cảm giác gì lạ ko?

Thằng Bình tức ông chú 8, con trai út ông Thới cũng có mặt ở đó.

- Ý anh tư là sao, có gì kì lạ hửm?

- Thì mấy anh em coi đi, từ lúc mình về cái đất này đến giờ có cơn mưa nào lớn như vậy đâu. Hơn nữa nay cũng tháng 11 âm rồi còn gì.

- Ừ lạ thật. Mà thôi về nhà mấy ông ơi, tự nhiên thấy ớn ớn sao ấy.

Nói rồi cả đám khẩn trương quay về, hình như ai cũng sợ một điều gì đó trong lòng. Vừa bước ra khỏi cái chòi, chợt con chó của thằng Lĩnh dắt theo bắt chuột nó cứ đứng quay về hướng bìa rừng mà sủa in ỏi.
Vừa sủa, con chó vừa ngừ ngừ một cách dữ tợn, đôi mắt cứ dè chừng theo những tán tràm cao ngút đang đun đưa. Cả bọn nhìn theo thì chả thấy cái vì bởi trời tối thui. Thằng Lĩnh mới quát lớn, Phèn! Mày sủa cái gì vậy, mau về thôi.
Con chó vẫn ko ngừng sủa, đám thằng Lĩnh lúc này bắt đầu cảm thấy lo lắng đứng yên ko biết làm gì. Mọi thứ tụi nó nhìn thấy chỉ trong phạm vi chừng 5 thước dưới ánh sáng yếu ớt của mấy cây đuốc.
Chợt tụi nó thấy trên ngọn của cây tràm to trước mặt có cái gì đó cứ đun đưa mặc dù trời đang đứng gió. Những giọt nước đọng trên lá do cơn mưa lúc nảy rơi xuống xào xạc.
Cả đám ko rời mắt, con chó đột nhiên lao đầu chạy thẳng về phía gốc tràm nhìn lên sủa liên tục.
Lúc này nhìn kĩ, thì thấy trên đọt tràm có thứ gì đó đo đỏ như hai hòn than đang cháy, chúng cứ trầm trầm như đang hướng về tụi thằng Lĩnh.
Vụt một cái, một bóng đen thân hình to lớn lao từ đọt tràm thẳng xuống chổ con chó. Nó đưa tay bắt lấy con chó xé toạt ra rồi vứt sang một bên.
Cảm đám hốt hoản la hét rồi bỏ chạy, nhưng ko may một thằng trong đám bị cái thứ kia nó nắm chân kéo lại.
Lúc này nhìn kĩ vào cái hình thù quái dị ấy mới thấy rõ, nó giống như một con khỉ, nhưng thân hình to lớn cao hơn đầu người, đôi tay dài lêu nghêu với móng sắc nhọn.
Toàn thân nó tỏa ra khói đen, đôi mắt đỏ trừng trừng như hai hòn than, cái miệng rộng và dài như chó sói đầy răng nanh ở trỏng.
Nó nhìn thẳng vào đám thằng Lĩnh cất lên một tràn cười đầy quỷ quái.

- Hà hà hà..... Há....ha ha ha.......
Rồi chúng bây... Từng thằng. Phải. Chết.......
 
Last edited:
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 3 (P2)

Tác giả: ĐẠI VIỆT
***********

Cái giọng âm vang trong gió như từ cõi chết vọng về. Vừa nói xong nó đưa bàn tay đầy vuốt đâm thẳng vào ngực thằng thanh niên kia. Nó gào thét đau đớn, má.u từ đó phún ra.
Con quái kia giựt mạnh, lòn.g ngực thằng ấy bị bu.n toạt ra với trái tim đỏ hỏn đang đập thình thịch. Nó đưa tay moi lấy trái ti.m rồi đưa lên miệng nhai một cách ngon lành, xong lè cái lưỡi dài ra lượn một vòng quanh mép liếm sạch máu.
Cảm đám hoàn hồn bỏ chạy hụt mạng. Vừa chạy vừa kêu cứu, thằng Bình chạy trước, cứ ko lâu là nó nghe đằng sau có tiếng một thằng gào thét đau đớn, biết ko thể nào cứu được bọn nó nên cũng đành chạy hụt mạng về nhà báo cho bà con hay.

Đi đoàn 7 người mà về đến nơi chỉ còn thằng Bình và thằng Lĩnh. Tụi nó la hơi hới, bà con lúc này thấy đám thanh niên đi lâu quá chưa về cũng lo, kéo ra đầu sớm ngồi đó chờ chứ ko dám đi tìm. Chợt thấy bóng hai thằng chạy bỏ mạng về phía xóm, mọi người mừng lắm.
Đến nơi tụi nó ngả sang thở hồng hộc, bà con lo lắng hỏi tới tấp.

Có chuyện gì vậy? Sao tụi bây chạy dữ vậy? Sao về trễ quá vậy mấy đứa? Còn mấy đứa kia đâu? Lĩnh con tao đâu....?

Sau một lúc uống miếng nước hoàn hồn. Thằng Lĩnh cố bình tĩnh kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Người thì đứng như trời trồng, người thì rục xuống tại chổ khóc lóc kêu tên con.
Khung cảnh cái xóm lúc này tang thương làm sao.
Cuối cùng thì họ cũng đã biết, ko cần phải nói gì thêm nữa, ai ai cũng đoán được thứ đó là gì rồi. Không khí lúc này trở nên nặng nề vô cùng, mấy con chim cú ko biết đã đậu trên những tán tràm từ bao giờ. Chúng nó cứ thay phiên nhau cất lên những tiếng kêu ma quái nghe mà rùn mình.

Cù cú... Cú..... Cú............ Cú.........
Như một điềm báo tử.

Trở về nhà, ông Thới rầu rĩ thắp nhang lên một cái ban thờ chỉ có một tấm vải trần đỏ. Ấy là cách thờ Tam Bảo của đạo Bửu Kỳ, ko hình, ko tượng.
Sau đó ông ngồi trên bàn nước nói chuyện với mấy người con, trong đó có ông già hai.

- Trong vụ này tụi bây thấy sao? Chứ tao cũng đành bó tay, xưa giờ mới gặp thứ kì lạ như vậy.

Ông già hai nghĩ ngợi gì đó rồi lên tiếng

- Theo con nghĩ đây ko phải dạng tầm thường rồi.

- Trời ơi nhớ lại cảnh tượng ban nảy con còn rùn mình. Thứ đó nữa vượn nữa sói, mình toàn lông lá nhưng nhanh nhẹn vô cùng. Chưa kể nó còn nói được bằng cái giọng như con người. Trời ơi từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ mới gặp thứ như vậy.

Thằng Bình vừa kể lại, vừa lắp bắp như nó vẫn còn sợ lắm.

- Tuy là nữa vượn nữa sói, nhưng tao nghĩ nó chắc chắn ko phải là thú đâu.

Thằng em ông hai, ông ba cũng nói thêm

- Vậy ý anh là sao? Chẳng lẽ....

- Đúng! Chắc chắn chỉ thứ đó.

- Nhưng mà từ khi chúng ta về đây tới giờ mọi thứ vẫn yên ổn mà, sao bây giờ nó mới xuất hiện?

Ông Thới lúc này chợt nhớ ra gì đó

- Cũng rất có thể, vùng đất Nam kì này năm xưa vốn là đất phong ấn bảy con chúa quỷ. Theo lời của phật thầy thì khắp nơi trên mảnh đất này đều có tà khí của bọn chúng ẩn náo, nên muốn khai hoang ở đâu, phải trấn yểm tại đó thì mới nên. Tao quên mất điều đó.

- Vậy giờ phải làm sao đây tía?

- Trước mắt ngày mai tao sẽ lập đàn trấn yển thử xem sao.

Xong chuyện, ông Thới dặn dò kỹ lưỡng các con chuẩn bị những gì cho ngày mai.
Rồi mạnh ai nấy về giường ngủ. Đêm đó ông Thới ko thể nào chợp mắt được, trong lòng ông hình như đang có một linh tính gì đó chẳng lành.
Bà Thới biết chồng mình khó ngủ, nên cũng hỏi chuyện.

- Sao vậy ông? Không ngủ sớm đi để mai còn làm.

- Hơizzz....tui ko thể nào ngủ đc bà à. Trong lòng cứ nóng như lửa đốt.

Hiểu được ý ông Thới, bà cũng an ủi chồng mình.

- Sao ông không mời mấy huynh đệ đến đây giúp thử?

Nghĩ ngợi gì đó, ông Thới mới trả lời.

- Huynh đệ còn có việc của họ, tính tui bà cũng hiểu mà. Tui không muốn làm phiền ai. Vả lại đây là sứ mệnh của phật thầy giao phó. Tui là người dẫn đầu đoàn khai mở đất này, tui phải có trách nhiệm bà à. Chỉ tại sơ xuất của tui mà bây giờ đã năm bảy mạng người ra đi rồi.

- Thôi ông đừng có buồn, chuyện này ko ai muốn. Ông cũng tròn trách nhiệm ở đây rồi còn gì.

- Hazz. Tui chỉ sợ, lỡ tui ko may xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh vác cái xóm này đây.
Sấp nhỏ còn trẻ quá, nhưng cái thứ mà chúng ta sắp đối mặt nó ko hề đơn giản đâu.

Bà Thới cũng hiểu ý chồng mình, bà thở dài một hơi....

- Hời. Mong trời phật phù hộ cho đạo đồng chúng con được tai qua nạn khỏi.
A Di Đà Phật.

Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, sáng hôm sau mọi việc y như dự kiến. Một đàn lễ được bày ra giữa xóm với sự chứng kiến của tất cả bà con.
Ông Thới thắp ba cây nhang khấn trời phật. Xong ông đứng giữa đám đông nói lớn.

- Thưa bà con, đạo đồng đạo hữu.
Hôm nay Thới tôi xin được lập trận trấn yển đất này. Bà con cũng thấy rồi đó, hiện lai lịch con quỷ kia vẫn chưa được rõ ràng, nhưng nó quá lộng hành rồi. Chúng ta không thể để nó tiếp tục hại dân mình nữa. Thới tôi xin hứa, dù có bỏ mạng già này cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ bà con. Hoàn thành nhiệm vụ phật thầy giao cho.

Nói xong, ông Thới bắt đầu vào công việc. Đứng trước đàn phép, ông cầm cây viết thấm vào lọ châu sa. Sau đó bắt đầu vẻ những chữ phù một cách uyển chuyển.
Vẽ xong 5 lá phù, ông Thới kính cẩn cầm chúng lên đưa trước mặt, lầm bầm niệm thần chú. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay già nua run run, mồ hôi trên trán bắt đầu đổ xuống.
Đột nhiên ông mở chừng mắt ra nhìn thẳng vào đạo bùa rồi thổi phù một cái, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong lúc ông Thới niệm thần chú thì toàn thân ông đều bóc khói.
Xong ông lấy 5 lá bùa nhét vào 5 thân tre già đã đục lỗ sẵn. Rồi ông dùng một cây dao nhỏ khắc lên 5 thân tre ấy mỗi cây một dòng chữ lệnh.

Đông phương thanh đế
Tây phương bạch đế
Bắc phương xích đế
Nam phương hoàn đế
Trung ương huỳnh đế.

Mỗi một thân tre ông cầm hai tay dân lên đi vòng vòng bát hương, miệng lầm bầm ko ngừng đọc chú.
Khi đã xong, ông Thới cho năm thằng thanh niên chưa vợ cầm 5 thân tre ấy đem trồng ở bốn hướng của xóm. Riêng thân tre có ghi chữ Trung ương huỳnh đế thì trồng ở trung tâm.

Khi mọi việc hoàn tất, ông già hai tức người con thứ hai của ông Thới mới hỏi nhỏ.

- Tía ơi, tía dùng trận gì vậy tía?

Ông Thới vừa đưa cái khăn rằn lên thấm thấm mấy giọt mồ hôi trên trán, uống hết ly trà ông mới nói.

- Là trận Tứ Phương Ngũ Đế.
Cụ thể đất có bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi một phương có một vị minh đế cai quản và ở trung tâm của bốn phương còn một vị nữa là năm vị. Ta dùng bốn cây tre trồng ở bốn hướng của xóm, mục đích là để nhờ sức mạnh của bốn vị ấy che chở.
Mỗi lá bùa thật chất là lệnh phù tượng trưng cho các vị đó. Nếu xin được lệnh thì chỉ cần cắm nó xuống đất, chổ đó sẽ có binh của các ngài canh giữ, bảo vệ.

Nói rồi, ông Thới tiếp tục bắt tay tiếp vào việc còn lại, đó là trục hồn quỷ.
Ông cho một thằng thanh niên tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi lên một tấm chiếu.
Trên đầu nó khoát lên một tắm vải màu đỏ. Miệng ngậm một lá ngải.

Ông Thới cầm một cái chuông đồng có gắng chỉ đỏ, đầu kia của sợi chỉ buộc vào đầu thằng thanh niên đang ngồi đó.
Sau đó ông lấy ba cái hình nhân mặt quỷ, cắt máu của mình cho nhỉu vào nó.
Lặp tức các hình nhân bốc khói, từ chổ những giọt máu ấy bùng cháy lên.
Khi các hình nhân đã hóa ra tro hoàn toàn thì lúc này một tràn cười trong không gian xuất hiện. Mây bắt đầu kéo lại làm âm u cả một vùng.
Bà con lúc này thấy sợ, quấn lấy nhau chấp tay mà niệm phật
Đột nhiên thằng thanh nhiên ngồi đó run lên từng hồi. Nó bắt đầu lắc lư lắc lư toàn thân. Rồi một tiếng cười khúc khích từ sau tắm vải đỏ phát ra.

- Khá kakaka....khá.......

Biết con quỷ đã nhập xác, ông Thới giựt mạnh cái chuông cho sợi chỉ xiếc chặt đầu nó rồi run chuông liên tục. Vong quỷ hú lên nghe chói cả tay, nó cất cái giọng ồm ề về phía ông Thới.

- Thằng già kia, mày ko biết lượng sức ak....

Ông Thới quát lớn.

- Yêu nghiệt phương nào? Tại sao lại tát quái ở đất của ta. Còn ko mau quy phục.

Vong quỷ lại cất lên một tràn cười rùn rợn.

- Khà khà kakaka.... Há ha ha ha....
Ngươi nói sao? Là đất của ai hửm.....?

- Bọn ta từ Thất Sơn xuôi về tận miệt này để khai hoang mở đất theo lời dặn của đức phật thầy. Đất ta mở thì là của ta chứ còn ai nữa?

- Hửm....! Có phải ngươi già quá rồi lú lẫn ko! Ngươi ko nghe đất có thổ công, sông có hà bá hửm.

- Ngươi chỉ là một vong quỷ tầm thường, ngươi chẳng phải thổ công. Khi mới về đây ta đã lập đàn xin phép đất đai rồi mới động thổ. Ấy ko phải việc của ngươi sao ngươi quản!

- Kakaka.... Ngươi sai rồi.... Ta ko phải thổ công, nhưng sẵn tiện ta nói cho ngươi biết, đất này không có thổ công, đất này là đất của ta.

Ông Thới giận dữ cầm chén nước tạt thẳng vào vong quỷ, người nó bốc khói nghi ngút, nó góng lên.

- Ngươi dám....!

- Rốt cuộc thì ngươi là ai?

Vong quỷ cứ đu đưa, một lúc lâu nó mới trả lời ông Thới

- Chắc ngươi có nghe qua vùng đất Lãnh Nam rồi chứ.

Vốn là người tu luyện lâu năm, có sự tìm hiểu về đạo pháp qua các thời kì, nghe đến hai từ Lãnh Nam lặp tức ông Thới hoảng hốt run giọng.

- Chẳng lẽ...ngươi là...

- Không sai! Kakaka........ta chính là con của bảy quỷ vương thời đó.
Ngày ấy Kim Long Thái Tử hạ thế tiêu diệt cha của ta. Nhưng đó là việc khó thành, cha ta chỉ bị phong ấn. Sự phẫn nộ và thù hận của bọn họ đã sanh ra ta, La Cát Quỷ Hầu.
Cái đất này ta đã ngự hơn vạn năm rồi, ngươi về đây có xin phép ta sao? Lại còn mạnh miệng bảo đất của ngươi à....!

Ông Thới lúc này cũng bắt đầu thấy sợ rồi, biết mình chẳng là gì với Quỷ Hầu. Nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh để đấu khẩu với nó.

- Nhưng dù sao đi nữa ngươi có cần giết nhiều người một cách dã man như thế ko? Họ là những người dân vô tội, họ biết cái gì.

- Ta là Quỷ từ thời Thượng cổ, vạn năm qua chỉ hấp thu tà khí vùng này mà lớn mạnh, nay có cơ hội thử qua thị.t người thì lẽ nào..... Kakaka......ta còn muốn cả xóm của ngươi chết. Chết hết......! Kakaka...

- Nếu ngươi đã cố tình đuổi cùng giết tận như thế thì đừng trách ta.

Nói là làm, ông Thới nhanh tay cầm lấy cây phất trần mà phật thầy ban tặng để phòng thân lên. Ông quật tới tấp vào vong quỷ, vừa vụt tay ông vừa bắt ấn niệm chú.
Quỷ Hầu rú lên, tiếng kêu nghe rất ám ảnh, nó đưa tay nắm lấy cây phất trần trong tay ông Thới. Lặp tức mọi người đều thấy cái cây đỏ lên như lửa rồi tan biến thành tro. Ông Thới bị phỏng tay nên phải rụt lại thủ thế.
Quỷ Hầu đưa bàn tay lên mặc dù ông Thới cách đó khoảng ba thước nhưng giống như có một bàn tay vô hình trong không gian bám chặt lấy cổ ông rồi nhấc lên cao. Ông Thới vùng vẫy trong đau đớn, bà con chạy tán loạn, các con và bà Thới quỳ hụp xuống cầu xin vong quỷ tha mạng.
Thế nhưng Quỷ Hầu ko ngừng cười khoái chí, tiếng cười thật dã man ăn sâu vào tiềm thức.
Bỗng nó dặn tay một cái, cổ họn.g ông Thới bị b.ẻ gãy ngan, má.u từ họng trào ra, tuyệt khí chết tại chổ.
Quỷ Hầu thoát ra khỏi xác thằng thanh niên, nó hóa thành đám mây đen lao vút về hướng rừng. Tiếng cười man rợ vẫn còn trong gió và lời đe dọa.

- Rồi cả xóm chúng bây, lần lược từng người sẽ giống như thằng già này.... Khà khà kakaka..........khá kakaka.....
 
Last edited:
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 4 (P1)

Tác giả: Đại Việt

************
Ông già hai ngồi rơm rớm nước mắt, đôi mắt già nua đầy những vết chân chim hằng sâu theo năm tháng cùng với những cay đắng trên mảnh đất này. Đang mơ hồ nhìn về phía ngã ba sông, nơi mộ phần của ông Thới cùng những người dân vô tội năm xưa đã chết dưới tay của quỷ Hầu.
Lúc này trời cũng xế trưa, không gian vô cùng yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào, có lẽ họ đang hồi tưởng lại theo lời kể của ông già hai và lặng người vì nó.
Chợt thằng bảy nó hỏi.

- Như vậy rồi quỷ Hầu nó có đến lần nào nữa không ông hai?

Ông già hai mới choàng tỉnh, ông vội lấy ấm nước đang đun châm vào bình trà. Thằng bảy nhìn thấy vẻ mặt ông hai lúc này có chút đượm buồn chứ ko như ban nãy.
Ông già hai nhẹ nhàng cầm bình trà châm ra ly nghi ngút khói, động tác vừa làm hình như cũng vừa suy nghĩ một chuyện gì đó. Xong ông hai mới trả lời.

- Sau cái ngày mà tía tao làm phép trấn ở bốn góc xóm thì quỷ Hầu tạm thời nó ko vào hại người được nữa. Nhưng khổ là bà con chỉ canh tác trong phạm vi trong xóm thôi chứ ko dám đi mở thêm đất. Mà cái gì nó cũng có giới hạn của nó, trấn yểm cũng ko chống cự đc bao lâu thì cũng bị quỷ Hầu phá đc.

Ông chú tám tiếp lời.

- Tôi còn nhớ cứ vào những đêm trăng sáng, nó lại đến và cố tấn công vào những cọc tre để phá trấn yểm. Nhưng cũng may phép trấn của tía lợi hại, mỗi khi quỷ Hầu lao vào thì giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Người ta vẫn thường thấy những chữ phù từ cọc tre phóng thẳng vào những khoảng tối sâu hung húc trong rừng. Ấy là biết quỷ Hầu đã đến.

Thằng bảy hỏi bằng cái giọng hoang man.

- Vậy rồi sao ông hai, sau đó xóm mình ra sao?

Ông già hai thở dài

- Hazz.... Nhớ hôm đó lại là một đêm ám ảnh đối với cái xóm nhỏ này.

Nói đến đây ông hai châm thêm một điếu thuốc rồi kéo một hơi dài như lấy lại kí ức đêm hôm đó...

Vào cái đêm định mệnh sau ngày ông Thới lập trận trấn yểm ba năm, đêm ấy mưa giông tầm tã. Lúc đó độ canh hai, ông già hai cứ thấp thỏm lo âu mà ko thể nào chợp mắt được.
Linh cảm việc chẳng lành, ông hai mới đi lên nhà thắp nhang cho bàn thờ ông Thới rồi lật đật chạy ra chổ mấy cây cọc tre kiểm tra coi sao.
Sấm chớp cứ rào thét, gió lạnh thấu xương cứ rú lên từng hồi. Đã đi xem hết ba cọc tre, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi đến cái cọc tre cuối cùng nằm ở phía nam thì xảy ra chuyện.
Đến nơi ông già hai đi xung quanh kiểm tra xem có gì bất thường hay ko, bất chợt một tiếng rầm lớn phát ra từ phía cánh rừng. Đoán có lẽ là quỷ Hầu lại đến, ông hai liền núp vào bụi rán gần đó theo dõi.
Quả đúng như dự đoán, từ phía xa xa trong cánh rừng tràm, một đôi mắt đỏ ngầu ngầu như hai hòn lửa xuất hiện. Nó đang tiến lại gần phía cọc tre, không, nói đúng hơn là nó đang lao nhanh đến.
Đùng một tiếng, bất ngờ từ phía cọc tre sáng rực lên phóng thẳng một ngọn giáo bằng lửa vào quỷ Hầu.
Nó bị văng ra xa chừng chục mét, ông già hai lặp tức nhắm mặt lại miệng đọc chú khai nhãn để xem xem có chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì là dân Bửu Kỳ nên ông được ông Thới truyền dạy một ít đạo pháp để giúp đời.
Vừa khai nhãn xong, trước mắt ông già hai là ba vị tướng mặc kim giáp đang lơ lửng trên cọc tre. Ấy có lẽ là binh của Nam phương hoàn đế, vì cọc tre này cắm ở hướng nam.
Quỷ Hầu nổi trận lôi đình, đôi mắt lại càng thêm đỏ rực. Nó chỉ thẳng ba vị tướng mà cất cái giọng giận dữ.

- Nếu chúng mày còn cản đường tao nữa, thì đừng trách...

Một trong ba vị tướng bước ra nói chuyện với quỷ Hầu.

- Yêu nghiệt to gan. Đã nhiều lần chúng ta đánh đuổi ngươi, cớ làm sao vẫn còn đến phá đất này? Chúng ta được lệnh trấn ở đây, nhất quyết ko để ngươi vào trong làm hại chúng sanh!

- Hừm! Để xem hôm nay chúng mày có chống nổi không....

Vừa nói xong, quỷ Hầu vung tay, lặp tức từ trong rừng, hàng chục vong quỷ lao ra đứng xung quanh nó.
Ông già hai lúc này sợ xanh cả mặt, ông thầm nói trong đầu lẽ nào đây là binh của nó sao, như vậy bao năm nay là nó cố tình đi thăm dò xem điểm yếu của trận này là gì. Thật là quá quỷ quyệt, lần này chắc tiêu rồi.
Chưa kịp dứt suy nghĩ, quỷ Hầu đã ra lệnh cho đám ma quỷ lao vào tấn công ba vị tướng. Mặc dù là lính nhà trời như mà làm sao chóng nổi với số lượng áp đảo của bọn quỷ Hầu.
Ba vị ấy dần kiệt sức, hào quang xung quanh cũng dần mờ nhạt đi. Biết thời cơ đã tới, quỷ Hầu hóa phép tung chưởng thẳng vào ba vị tướng. Áp khí quá lớn, ba vị ấy ko kịp chống đỡ mà lặp tức tan biến.
Bọn quỷ Hầu từ đó xong thẳng vào xóm.

Cũng may ông Thới tiên liệu được chuyện này nên sau khi chết, trong bức thư ông để lại có dặn dò ông già hai rất kĩ là ba năm sau khi ông lập trận phải đi mời hai vị pháp sư của Thần Quyền về đây ở. Kẻo quỷ Hầu sẽ phá trấn yểm vào xóm.
Hai vị ấy chính là Lý Bá và Cao Mãng. Đêm đó quả là một đêm đại chiến kinh hoàng. Lý Bá một đệ tử của Nga Mi Lão Tổ, ông ta có một cái hồ lô của sư phụ truyền cho, ổng dùng thâu hết tất cả binh của quỷ Hầu vào.
Thân cô thế cô, quỷ Hầu tức giận đùn đùn, nó hóa thành một cơn lóc lớn càng quét cái xóm, mọi thứ đều tan tát khi nó lướt qua.
Biết không chống cự được bao lâu, hai vị ấy hợp sức triệu hồi thiên hỏa lôi giáng xuống, một tiếng nổ lớn sáng trời tối đất. Quỷ Hầu dính đòn la rú lên rồi thẳng hướng rừng mà chạy chốn.
Biết nó đã yếu thế, ngay sáng hôm sau hai huynh đệ Lý Bá và Cao Mãng lặp tức đi vào rừng tìm bắt quỷ Hầu và phong ấn nó lại cho đến bây giờ........

Kết thúc câu chuyện, vẻ mặt thằng bảy có chút gì đó lo lắng kể cả ông già tư và ông chú tám cũng vậy. Có lẽ họ sợ cái ngày đó sẽ lặp lại khi ngôi miếu nhốt quỷ Hầu năm xưa đang dần dần mất tác dụng.
Ông già tư thở dài.

- Hazz...nếu lần này nó thoát ra coi bộ anh em tụi mình phải một phen thập tử nhất sinh rồi.

- Tao cũng lường trước được cái ngày này, bởi vì bùa phép nó cũng có giới hạn của nó. Nên bao năm qua tao đã tu luyện rất nhiều từ quyển Mật Tông Kinh của sư phụ để lại.

- Anh hai có sao?

- Ừm! Ngày ấy trước khi lên đường đi mở đất, sư phụ có cho gọi tao lại và giao cho tao quyển kinh này. Ổng còn nói là sau này ắc sẽ có lúc cần dùng đến và hãy nhớ tìm người thích hợp để trao lại nó.

Nói đến đây ông già tư thấp mắt hỏi

- Như vậy anh hai không phải là người được thừa hưởng quyển kinh này sao?

- Không. Tao chỉ đóng vai trò như một người giữ gìn nó thôi. Sư phụ có nói nếu ko phải là người nó thuộc về thì chỉ phát huy được một nữa công năng của quyển kinh.

- Vậy ta biết tìm người đó ở đâu ?

Ông già hai cười nhếch mép, đưa tay vuốt chòm râu, mắt nhìn thẳng ra hướng sông.

- Khỏi cần tìm, vì nó đã ở ngay đây rồi.

Vừa nói mắt ông hai nhìn thẳng vào thằng bảy. Nó giật mình sửng sốt, kể cả ông già tư và ông chú tám đều ko khỏi ngạc nhiên.

- Cái gì! Là thằng bảy sao?

Thằng bảy nó quýnh lên

- Gì vậy ông hai, ông có lầm không. Một thằng nhỏ còn khờ như con mà làm được gì?
Thôi thôi con ko dám đâu, con làm sao mà đánh lại được con quỷ Hầu khủng khiếp đó.
Thôi thôi.....

Thấy thái độ chưa gì đã hốt hoảng như thằng bảy, ba ông già ko khỏi nhịn cười. Ông già hai nhẹ giọng.

- Bây yên chí đi, quẻ bói của tao ko thể nào lầm được. Vả lại ngày xưa tao có hỏi sư phụ là làm sao để biết được người đó là ai. Thầy tao có nói là người đc chọn sẽ hạ sanh vào ngày rằm tháng giêng, đến lúc thích hợp sẽ lộ diện.
Mày sanh ngày ấy còn gì.

Ông già tư nhớ lại gì đó rồi nói thêm.

- Đúng rồi. Vào cái đêm mẹ nó hạ sanh, trên trời tối thui chỉ duy nhất có một ngôi sao rất sáng. Đoán là điềm lành, ko ngờ hôm nay nó lại là người đc giao sứ mệnh này.

Ông già hai gật gù

- Phải, tao đợi cái ngày này lâu lắm rồi. Ko ngờ thằng nhỏ lại ở gần một bên mà tao ko hề hay biết.
Mà thằng bảy bây đừng có sợ, do bây chưa được khai trí huệ thôi, chứ nếu có người khai cho bây thì lúc đó mọi thứ sẽ khác. Khi đã lĩnh hội hết quyển mật tông này, chắc chắn sẽ ko thứ gì làm khó được bây đâu. Vì bây là người được chọn.
 
PHẦN 1: ÁM ẢNH ĐẤT U MINH - Tập 4 (P2)

Tác giả: Đại Việt

************
Thằng bảy vẻ mặt trầm ngâm, có lẽ nó cũng hiểu được tầm quan trọng của bản thân nó bây giờ và cảm thấy nó cần có trách nhiệm bảo vệ cái xóm này, nơi đã cưu mang nó và được gọi là quê cha đất tổ.
Nó hỏi ông già hai bằng cái giọng nghiêm túc.

- Vậy thì làm sao để khai mở trí huệ cho con đây ông hai?

Có lẽ đây là câu hỏi mà ông già hai mong đợi từ nãy đến giờ. Ổng gật đầu bảo.

- Muốn khai mở trí huệ bây phải đến Thất Sơn, vùng đất linh thiên nhất miền Tây Nam Bộ này. Đến đó ắc có người nhận bây làm đệ tử thôi, vì mọi chuyện đã được an bày từ trước.

Suy nghĩ gì đó, thằng bảy hỏi tiếp.

- Vậy con đi với ai ông hai?

- Để tao thu xếp đã, sẽ có người đưa bây đến đó, còn việc tìm thầy thì bây phải tự lo. Vì đó là duyên số của bây.

Xong buổi sáng hôm ấy, thằng bảy về nhà mà trong lòng cứ thấp thỏm. Nó vừa sợ nhưng mà thật ra cũng đang mong đợi một cái đó.
Tối đêm đó nó ko thể chợp mắt được, cứ hễ nhắm mắt lại là những hình ảnh về cái miếu hoang sâu trong rừng và câu chuyện về nó 40 năm trước cứ hiện ra trong đầu.
Nó ngồi dậy đi ra sau hè hóng tí gió, chợt thấy đằng xa xa ngoài ruộng có một đám lửa đang cháy. Thằng bảy liền đi lại xem sao, ra tới đó nó mới biết thì ra là ông già hai đang đốt cái gì đó như giấy tiền mã, ông nội nó cũng ngồi kế bên.
Nó liền hụp xuống bờ đất ngóng xem hai ông già đang nói chuyện gì giữa đêm khuya thế này.
Nó nghe đc ông già hai nói cái gì đó.

- Tía à, cuối cùng thì con cũng tìm được người mang sứ mệnh diệt con quỷ Hầu đó rồi. Tía cứ yên tâm mà yên nghỉ đi, mọi việc còn lại có con và mấy anh em ở đây lo.

Ông già tư lúc này chen vào.

- Lở như quỷ Hầu nó lại đến, thì chúng ta sẽ đối phó ra sao đây anh hai?

Ông già hai đứng chắp hai tay ra sau, mắt nhìn thẳng vào cánh rừng trước mặt. Ông lắc đầu.

- Nếu lấy sức mình mà đấu tay đôi với nó thì cũng đỡ không được bao lâu.
Tao nghĩ tạm thời khi nó đến chúng ta hãy dùng phép phong ấn nó lại.

- Lại phong ấn nữa sao? Liệu có ổn ko?

- Với sức của tụi mình thì chỉ có thể nhốt nó được vài ba năm. Tao hy vọng chừng đó đủ cho thằng bảy kịp trở về.

Hai ông già đứng thẩn thờ, vẻ mặt đăm chiêu nhìn thẳng vào cánh rừng như đang đợi một cái đó chắc chắn nó sẽ đến.
Sáng hôm sau ông già hai cho gọi bà con đến trước miếu thổ thần hợp gấp. Đứng giữa đám đông ông hai nghiêm giọng.

- Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là có việc hệ trọng muốn nói. Rằng là ngôi miếu năm xưa hai vị Lý Bá và Cao Mãng đây trấn yểm quỷ Hầu giờ có lẽ đã gần như mất tác dụng. Quỷ Hầu nó sẽ thoát ra bất kì lúc nào.

Nghe đến đây, mọi người đều hoang mang. Trẻ già xôn xao lên.

- Vậy rồi phải làm sao đây chú hai? Nó mà lại đến thì bà con lại khổ...

- Chú hai ui chú coi nghĩ cách mà cứu bà con mình đi chú hai....

- Đúng đó ông hai, giờ chỉ có ông mới có thể cứu cái xóm này thôi......

Biết bao là lời thỉnh cầu từ bà con, ông già hai đưa hai tay lên ý kêu bà con im lặng để ông nói.

- Bà con cứ bình tĩnh đã, tôi nhất định sẽ dóc hết sức già này để chống cự đến cùng. Nhưng người tiêu diệt được con quỷ Hầu kia ko phải tôi, mà là thằng nhỏ này.

Vừa nói, ông già hai vừa chỉ tay thẳng vào thằng bảy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, nó hơi e dè, vì nó cứ sợ mọi người sẽ cười chê nó một thằng nhóc mà làm được tích sự gì. Nhưng ko, mọi thứ đều ngược lại, cái nó nhận được là những ánh mắt long lên sòng sọc đầy hy vọng.
Bởi vì ông già hai là một người có tiếng nói lớn trong xóm, tin thông đạo thuật nên bà con rất tin tưởng ông, biết ko đơn thuần mà ông hai lại chỉ thằng bảy nên bà con cũng tin tưởng vào nó.
Ông hai tiếp lời.

- Nay nó cần đi đến thất sơn một chuyến để tìm thầy dạy dỗ, tuy là người được giao sứ mệnh nhưng trên đời này ko ai tự làm nên chuyện mà ko cần thầy cả. Do đó nó cần đi bái sư tầm đạo.
Ai trong số bà con có thể giúp tôi đưa thằng nhỏ này lên miệt thất sơn?

Dứt lời có vài cánh tay đưa lên.
Chú hai để con, để tui.......
Ông hai nhìn một vòng rồi chỉ tay thẳng vào thằng thanh niên độ chừng 25 đang ngồi xước mía ở đó nhai rịu rịu.
Thằng này vốn đăm hơi, lười biến nhất xóm nhưng được cái vui tính và thông minh lanh lợi. Khi ông hai điểm mặt nó, nó giật mình làm rớt khúc mía, bà con cũng chưng hửng.

- Thằng Đặng này, mày có chịu đi không?

Nó không có dơ tay, nhưng ko hiểu sao ông già hai lại chọn nó.
Nó đứng lên lấp bấp...

- Sao...sao...ông hai chọn con. Con có.....

Đang nói chợt nó dừng lại suy nghĩ gì đó.

- Ừm hen quỷ Hầu sớm hay muộn cũng tới, ở đây chỉ có đường chết, chi bằng theo thằng nhóc này thì mai ra...

Nghĩ như thế lặp tức nó đổi giọng ngay
Nó tiếp lời.

- À à ông hai chọn con là đúng người rồi đó, mọi người yên tâm, con sẽ dốc hết lòng để đưa em nó đi và trở về nguyên hình nguyên vẹn.

Bà con cứ lắc đầu vì không hiểu nổi tính khí thất thường của thằng này. Còn ông già hai thì tỏ vẻ hài lòng lắm. Ông vuốt vuốt chòm râu nói.

- Thôi vậy là ổn rồi, cứ thế mà làm, tụi bây coi mà sửa soạn sáng sớm mai lên đường.

Nói rồi ai về nhà nấy, trong lòng bà con lúc bấy giờ giống y như lửa đốt.
Ông chú tám bước lại gần hỏi ông hai.

- Sao anh lại chọn cái thằng đăm hơi đó.

Ông già hai chỉ cười cười nói

- Thằng Đặng này tuy bề ngoài lười biến đâm hơi nhưng nó lại có khí phách hơn người. Do cha mẹ mất sớm nên ko ai dạy dỗ nó thôi. Kì này cứ xem như là một bài học giành cho nó vậy.

Thằng bảy bước ra sàn lảng dưới bến sông, nó ngồi ở đó một mình suy nghĩ gì đó. Chợt nó nghe tiếng kêu của một người phụ nữ đằng sau đang đi đến gọi nó.

- Bảy ơi...bây làm gì vậy con?

Người đàn bà đó không ai khác chính là má của nó.
Chị Láng bước xuống ngồi cùng thằng bảy rồi nói.

- Ngày xưa tía bây mất có để lại cho má cái vòng cổ, lần này bây đi má định bán nó làm lộ phí cho bây.

Thằng bảy giật mình, nó cản lại.

- Thôi đi má, đây là kỉ vật cuối cùng tía để lại cho, làm sao có thể bán được. Vả lại con đi có phần bà con lo, mẹ cứ để lại đi, tía biết tía buồn.

Chị Láng ôm trầm lắm con, chị khóc khúc khích.

- Lần này bây đi, má lo lắm. Má còn duy nhất con là niềm vui trên đời này, lỡ con có chuyện gì thì má biết sống với ai.

Thằng bảy nhẹ nhàng đưa tay áo lên lao nước mắt cho má nó rồi nói giọng an ủi.

- Má cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ không sao mà. Sứ mệnh của con thì con tất nhiên phải thực hiện để cứu lấy má, cứu cả cái xóm này chứ. Dù có chết cũng đáng mặt với ông bà tổ tiên mà má.

- Nhưng mà.....

Chị Láng chưa kịp nói, ông già tư đã đứng sau lưng từ bao giờ, ổng nói.

- Thôi mẹ con bây đừng có khóc lóc nữa. Bây cứ tin tưởng vào thằng bảy, rồi nó sẽ làm nên việc lớn cho coi, bây khóc vậy thì làm sao nó yên lòng mà đi cho đặng.

- Nhưng mà con lo quá tía ơi, thằng bảy xưa nay nó không hề bước chân ra khỏi xóm, mọi việc lớn nhỏ đều do tay con lo, bây giờ nó đi lỡ có bề gì thì sao.

- Bây yên chí đi, có thằng Đặng đi theo nó nữa mà. Bây cũng có sống đời với nó được đâu, đã đến lúc nó phải tự lập và có trách nhiệm với bản thân, với quê hương nó rồi.

Thằng bảy liền tiếp lời.

- Đúng rồi đó má, má yên tâm con hứa sẽ không sao đâu. Con đi tìm thầy học đạo mà, sẽ sớm về thôi....

Có lẽ từ cái ngày mà ông già hai điểm mặt nó là người mang sứ mệnh tiêu diệt quỷ Hầu thì nó đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Ăn nói cũng khôn khéo hơn phần nào.
Ông già tư gật gù có vẻ hài lòng lắm.

- Thôi bây lên coi chuẩn bị đồ cho nó đi, ở đây khóc hoài có ích gì đâu.

Chị Láng đành nuốc nước mắt, dạ tía.

Mọi việc có vẻ suôn sẻ, cho đến khi tối đến thì cái điều người ta ko mong đợi nó đã trở lại.
Đang đứng cho mấy con gà chiến ăn, chợt ông già hai hắc xì một cái làm rớt cả lon thóc trên tay. Rồi con gà mái ko biết tại sao nó nhảy òm lên nhánh xoài mà đập cánh gáy ba tiếng như gà trống.
Ông già hai thấy có điềm lạ, liền đứng lẩm bẩm một mình.

- Lạ vậy cà. Hắc hơi, thóc đổ, gà mái gáy... Lẽ nào....

Vừa nói ông già hai vừa đưa tay lên bấm độn. Chợt ông hai thở dài lắc đầu ngao ngán.

- Hazzz... Chả trách. Nhưng ko ngờ nó nhanh đến vậy.

Ông vào nhà lặp tức cho thằng con lớn chạy sang gọi ông già tư và ông chú tám lại bàn việc gấp, lúc đó cũng độ 5 giờ chiều.
Vừa qua đến nhà, ông già tư nói ngay.

- Anh hai, vừa lúc nãy tôi ra đứng ngoài sông dỡ cái vó thì thấy phía cánh rừng có một đàn dơi rất to bay cuồn cuộn kêu inh ỏi.
Tôi đoán có lẽ quỷ Hầu nó đã thoát ra nên tà khí làm kinh động lũ dơi.

Ông chú tám cũng tiếp lời.

- Anh tư nói phải, tôi cũng đoán là như vậy. Cách đây một tiếng trước thằng ba con chị tám đi rừng thăm bẫy về, nó có ghé qua nhà tôi uống nước trà.
Nó nói là hôm nay kì lạ quá, đi sâu vào rừng mà chẳng thấy bóng dáng con heo, con nai nào. Bẫy thì tất cả đều sập nhưng ko có dính thú, chỉ để lại một đống máu cùng đám lông và cái đầu nai mắc lại. Thằng ba nói là chắc vùng này có cợp về nên nó phá bẫy bắt mòi.
Tôi mới cầm cái đầu nai lên coi thì tá hỏa, là mùi của quỷ Hầu.

Nghe ông tư và chú tám kể lại, ông già hai cũng đã chắn chắc cho quẻ bói của mình hơn. Ổng thở dài.

- Hời.....đó là lý do tao kêu hai chú qua đây. Bây giờ chúng ta bàn chuyện cho tối nay thôi.

Nói rồi ba ông già ngồi lại với nhau vào việc ngay, lần này ko phải như những lần trước mà còn thảnh thơi trà nước, sắc mặt người nào người nấy có vẻ căn thẳng lắm.
Một lúc lâu sau ba ông mới đứng dậy, ông già hai kêu thằng con trai.

- Mày đi thông báo bà con tối nay quỷ Hầu nó đến, kêu bà con tối đến hãy ở yên trong nhà đóng cửa kỹ lưỡng, đừng đi ra ngoài. Rồi ghé nhà ông tư kêu thằng bảy với thằng Đặng ra miếu gặp tao gấp.

Nói là làm, có vẻ khẩn trương, ai vào việc nấy. Thằng bảy chạy ra miếu thì ông hai đã ngồi đợi ở đó từ bao giờ. Ổng kêu thằng bảy và thằng Đặng lại mà dặn dò.

- Tối nay quỷ Hầu nó sẽ đến, hai đứa tạm thời hãy ở trong miếu này, tuyệt đối ko để cho quỷ Hầu nó thấy, nhất là thằng bảy nghe con.

Hai thằng có vẻ sợ xanh mặt, lặp tức dạ vâng.

Tối đêm đó, mọi thứ như dự tính. Trời vừa sụp tối thì tất cả mọi người đã vào nhà đóng cửa cẩn thận, một ánh đèn cũng không. Không khí của cái xóm lúc này trở nên u uất làm sao.
Thằng bảy và thằng Đặng hai thằng cứ thấp thỏm trong miếu, lâu lâu chúng lại ngó đầu ra cửa xem xem có biến gì không.
Thời gian cứ trôi qua, thoáng cái canh ba đã tới. Ba ông già ngồi trấn ngay đường vào xóm, trước mặt ba ông là một đàn lễ đã chuẩn bị xong. Xung quanh là bốn hình nhân bằng giấy vàng cậm dưới đất.
Trời đang yên ả bổng bắt đầu nổi gió, hít vào một hơi sâu rồi ông già hai nói nhỏ.

- Nó đã đến.

Ba ông già lặp tức thủ thế. Mấy con chó hoảng loạn mà cứ quay đầu sủa liên hồi về phía đầu xóm.
Chợt trong không gian xuất hiện một tiếng cười man rợ. Là tiếng cười của quỷ.

- Hà hà ha....ha....ha....... Há ha...ha....ha.

Một bóng đen to đùn lao vút về phía đàn phép, kéo theo nó là một luồng âm phong lạnh thấu xương.
Bóng đen đã xuất hiện ngay trước mặt, một đôi mắt đỏ ngầu ngầu như hai hòn lửa, đôi tay dài to lớn đầy lông lá với bộ vuốt sắc nhọn, cái mõm dài như chó sói đầy răng nanh trắng xóa đang nhe ra.
Nó cất cái giọng khàn khàn như đã lâu rồi ko được nói.

- Chào người anh em...đã lâu rồi ko gặp, ta đã ngủ được bao lâu rồi nhệ...
Hà hà hà hà...

Ông già hai vẫn giữ cái thần thái của đạo sĩ thất sơn, ông đứng thẳng người một chân bước ra trước cùng với tay cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt quỷ Hầu.

- Yêu nghiệt, đã bao năm qua ngươi bị phong ấn sâu trong rừng, lại còn không biết hối cải hay sao mà tìm đến đây định tác quái tiếp.

- Hừm......thằng nhảy này mới ngày nào còn thanh niên mà bây giờ đã già rồi nhệ, chắc ta cũng ngủ ngót 40 năm rồi.
Nhớ ngày nào cha của ngươi bị ta giết một cách nhẹ nhàng, nếu hôm nay ngươi muốn ta cũng sẽ tiễn ngươi đi như thế. Kakaka.....

Ông già tư lúc này mới lên tiếng.

- Hay cho quỷ Hầu, ngươi toàn làm chuyện ác, trời đất bất dung. Ấy mà hôm nay ngươi muốn tiếp tục hại người nữa thì đừng trách bọn ta!

- Kakaka các ngươi nói sao? Đất này vốn dĩ là đất của ta, ai cho các ngươi đến chiếm mà còn lên giọng hửm.

Ông chú tám liền nói.

- Ngươi lầm rồi, vốn từ lúc khai thiên lập địa tạo hóa đã phân định rõ ràng. Các đấng thiêng liêng ngự ở cõi trời, con người và vạn linh thì sống ở dương gian, còn lũ yêu ma quỷ quái các ngươi thì ở ma giới. Cớ làm sao các ngươi đến chiếm đất của con người hàng vạn năm qua rồi lại bảo là đất của các ngươi, ai công nhận?

Quỷ hầu tức giận, nó nổi điên lên toàn thân tỏa ra hắc khí nghi ngút.

- Đừng nhiều lời, tóm lại hôm nay một lũ chúng mày phải chết hết, ta sẽ trả món nợ năm xưa các ngươi đã phong ấn ta.
Kakaka....

Ông già hai lúc này rằn giọng

- Ngươi đã nhất quyết như vậy thì đừng trách chúng ta, hôm nay dù có phải đánh đổi ba cái mạng già này đi nữa chúng ta cũng sẽ ko để cho người vào hại người. Nếu hôm nay ngươi không chết thì trong tương lai ko xa, ngươi cũng buộc phải chết thôi.

Quỷ Hầu cất cái giọng cười ma quái.

- Khà khà kakaka...... Để xem ba thằng già chúng mày làm được gì.
 
Back
Top