TuanHank
Senior Member
Danh sách truyện ngắn:
1. Cô gái với hình xăm anh đào
2. Chị tôi
3. Mình chia tay rồi đấy
4. Đéo ai quan tâm đâu
5. Bà già lẩn thẩn
6. Vẫn chưa đến Tết
7. Những giấc mơ
8. Em cứ sai đi
9. Cơm vua
10. Nỗi buồn màu xanh lá
11. Cúi đầu
12. Thư cuối năm viết cho em từ đảo
13. Chuyện của mùa đông
14. Phượng buồn!
15. Bài hát buồn của riêng em
Còn tiếp...
*Update:
Hi mọi người (các ông bà, cô bác, chị em voz)
Sau 2 năm chơi voz, mình thấy bản thân đã học hỏi được rất nhiều từ các chiếu cũ ở đây, từ tiếng Anh, lập trình, kinh tế cho đến Bịp lót,...có nhiều vấn đề trong cuộc sống mình lên đây hỏi thì đều được các thím trả lời tư vấn rất tận tình, làm mình rất cảm động.
Được các thím giúp nhiều vậy mà không đóng góp gì cho diễn đàn, thì bản thân mình cảm thấy áy náy vô cùng. Vì thế, mình lập nên thread này để chia sẻ cho mọi người những mẩu chuyện buồn ngắn, để mọi người thư thả đọc, vuốt ve tâm hồn đầy tổn thương sau một ngày dài chiến đấu với cơm áo gạo tiền ngoài kia.
Truyện mình chia sẻ được sưu tầm bởi nhiều nguồn khác nhau + bản thân mình thấy tâm đắc. Mình cũng tạo các link của từng truyện ở trên để mọi người dễ dàng điều hướng và tiết kiệm thời gian đọc hơn. Thím nào có cảm nghĩ gì về truyện nào thì chia sẻ để mọi người biết và học hỏi thêm các góc nhìn mới nhé. Thời gian update thường là 1-3 ngày/truyện, cũng có khi rất lâu sau mình mới update, nên mọi người cứ từ từ đọc nhé
Thanks for everything, chill and enjoy the show
1. Cô gái với hình xăm anh đào
Lúc nghe em bảo mình rất khác so với những gã trai em từng quen, hắn khẽ nhếch môi hỏi lại: “Ý em là khác ở chỗ vô học hả?”
Em không nhận ra đó là câu hỏi có phần nhiều ý đùa giỡn, yên lặng suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: “Em không biết nữa, chỉ là... khác thôi.”
Rồi, em lại tự khẳng định thêm một lần: “Thật đấy, khác lắm.”
Hắn tung cho em một trong hai quả táo vừa lấy ra từ cái tủ lạnh mini kê ở góc quán, em không kịp bắt lấy, quả táo rơi xuống đùi. Hắn đứng dựa lưng vào tường, cắn một miếng táo to, vừa nhai vừa chê bai em: “Ờ, em cũng khác đấy. Anh chưa gặp người nào mà bắt quả táo cũng không bắt được.”
Em bĩu môi, cầm quả táo lau lau vào vạt váy cho sạch nước đọng trên vỏ, rồi học theo hắn cắn một miếng to.
“Sao thế? Không đòi bổ táo nữa à?”
Không biết từ lúc mà việc trêu chọc em đã trở thành thú vui của hắn.
Em ương ngạnh hất mặt: “Đòi thì anh có bổ không?”
Bọn họ đã quen nhau đủ lâu để em biết được việc đòi hắn bổ quả táo cho em là một việc chỉ có ở trong mơ.
Nhìn xuống chỗ quả táo bị khuyết một miếng, em thấy dấu văng và cả vệt son đỏ còn lưu lại trên đó. Ngước mắt lên, em hỏi hắn: “Anh tặng em một thỏi son được không?”
“Ừ.”
Hắn không hỏi tại sao một đứa con gái nhà giàu như em không tự đi mua một thỏi son mới. Hắn không hỏi tại sao em còn chưa hài lòng với một ngăn kéo đầy son hàng hiệu ở trong phòng mình. Hắn không hỏi tại sao em lại đề nghị hắn tặng em một thỏi son chẳng vào dịp gì.
Hắn cứ đồng ý dứt khoát như vậy thôi.
Dường như luôn là thế. Nếu không phải là một yêu cầu quá sức, hắn sẽ luôn đồng ý với em.
Em nhìn hắn, mặc cả lại: “Bây giờ luôn được không?”
Hắn nhìn đồng hồ, hơn 12 giờ trưa.
“Ừ, đi.”
Thế rồi hắn đưa em đi mua son. Nhưng bọn họ chưa kịp tới chỗ bán son thì trời đổ mưa, em kéo hắn tạt vào trước một căn nhà xa lạ đã đóng cửa.
Vươn tay hứng những giọt nước lách tách nhỏ xuống từ mái hiên trên đỉnh đầu, em bảo: “Anh nhớ không? Ngày này năm ngoái chúng ta gặp nhau đấy.”
Chắc hắn chẳng nhớ đâu, nhưng em nhớ rất kĩ, ngày hôm ấy trời cũng đổ một cơn mưa không báo trước như thế này.
“Chắc anh không nhớ đâu.”
“Nhớ.”
Hắn đáp ngắn gọn. Bằng một cách kỳ lạ nào đó, người không cả nhớ nổi sinh nhật mình như hắn, lại nhớ ngày hắn gặp em.
*
Ngày hắn gặp em, nắng Sài Gòn khó chiều y như một cô nàng đỏng đảnh.
Trong bộ đồ ôm sát và chiếc túi LV đắt đỏ, em bước vào tiệm xăm với dáng vẻ như thể sợ người khác không biết rằng em là tiểu thư nhà giàu.
Em đẹp vô cùng. Nhưng trống rỗng. Nhìn vào đôi mắt của em, hắn không thấy hồn người.
“Em muốn xăm gì?” Hắn hỏi lịch sự.
Em thì lắc đầu, cục cằn đáp: “Gì cũng được, bừa đi.”
Em không phải là người đầu tiên đến tiệm xăm của hắn mà chưa chọn được hình xăm, nhưng em là người đầu tiên khiến hắn có cảm nhận rõ ràng sự bất cần như thế.
“Vị trí thì sao? Em muốn xăm lên đâu?”
Em ngước mắt lên nhìn hắn mấy giây, sau đó tự lột chiếc áo phông trắng bên ngoài ra.
“Đây.”
Em chỉ vào giữa khe ngực, nơi có một vết sẹo dài khoảng 5 phân. Đưa mắt qua, hắn phát hiện trên người em có nhiều vết thương tương tự như thế, giống như bị vật sắc cứa vào rồi lành lại, giờ trở thành những vết sẹo ngang dọc. Có lẽ vết thương giữa ngực là nặng nhất, nên sẹo mà nó để lại nhìn cũng rõ nhất.
Hắn xăm lên ngực em một cái cây khô. Không hoa, không lá. Trơ trọi, nhưng lại hợp với cơ thể em đến lạ.
Em đứng nhìn chăm chăm vào hình xăm mất năm phút.
“Tại sao lại là một cái cây chết?”
“Em khô cằn quá. Cây nào sống được?”
Em quay đầu nhìn hắn, khẽ ngẩn người. Hắn không né tránh ánh mắt ngờ vực của em, hai đôi mắt giao nhau. Trong đôi mắt em, hắn dường như đã tìm ra một chút cảm xúc ít ỏi, tựa như giọt nước bé xíu xuất hiện giữa hoang mạc khô cằn.
Em bảo với hắn: “Bọn họ nói đúng, anh là gã thợ xăm quái dị của khu này.”
Hắn nhún vai: “Sao cũng được.”
*
Từ hôm đó, em bắt đầu lui tới chỗ của hắn thường xuyên hơn, có hôm em tới chỉ để xăm một chữ cái lên cổ tay, có hôm là nửa chữ, thậm chí chỉ là một dấu hỏi chấm.
Cơ thể của em ngoài những vết sẹo, còn có cả những hình xăm vô nghĩa, rải rác khắp nơi.
“Anh có thấy em xấu không?”
“Chúng ta chưa đủ thân thiết để đưa ra những lời đánh giá kiểu vậy.”
Em ngồi bật dậy, động tác bất ngờ này đã làm đường xăm của hắn trên ở eo em chệch hướng, quẹt thành một vệt dài. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ nổi điên vì sự cố này, kể cả họ không nổi điên, thì hắn cũng sẽ nổi điên.
Nhưng em lại chẳng hề quan tâm tới điều ấy. Và vì em không quan tâm, nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Em ghé sát vào mặt hắn hỏi: “Vậy thế nào mới gọi là đủ thân thiết. Lên giường được không? Ngủ với em đi.”
Hắn ném kim xăm sang bên cạnh, nhíu mày nhìn em. Thấy thái độ của hắn, em nghiêng đầu: “Yên tâm, trông em có vẻ giống trẻ vị thành niên, nhưng em đủ mười tám tuổi rồi.”
Vừa mới đủ hôm qua. Sự thật là thế.
“Sợ không chịu trách nhiệm nổi.” Hắn nói.
“Em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”
Hắn nhìn em chằm chằm, nghiêm túc giải thích lời mình: “Nói em ấy. Em không chịu trách nhiệm với anh thì sao? Sau khi chúng ta lên giường, em sẽ đá anh như đá một quả bóng. Đúng không?”
Đó là lần đầu tiên em bật cười. Em ôm bụng cười vang suốt một hồi. Đó là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra nụ cười của em đẹp như vậy, âm thanh trong trẻo bắt tai. Nụ cười ấy đã lấn láp nốt phần trống rỗng kiên cố trong đôi mắt em, tạo ra một giếng nước tràn lan trong đó, tưới vào tâm hồn của em, khiến mọi thử nảy nở như mầm non giữa mùa xuân.
Cả cảm xúc của em, và tình yêu cho hắn.
Em dường như có chấp niệm với việc phải lên giường cùng hắn cho bằng được. Một ngày hỏi gần mười lần, cả lúc chỉ có hai người, cả lúc có vài người, cả lúc quán chật khách.
Người ngoài nhìn hắn và em, không hiểu nổi.
Đúng là điên cả đôi.
“Tại sao anh không chịu ngủ với em?”
Lúc nào em cũng hỏi câu này, nhưng chỉ có một lần là hắn chịu trả lời.
“Bởi vì anh sợ. Sợ cả đời này chúng ta sẽ không quên được nhau.”
Em nghiêng đầu: “Có gì để sợ. Chẳng lẽ, em không đáng để anh nhớ sao?”
Khi hỏi, đôi mắt của em trở nên sống động, lấp lánh như ánh sáng của sao băng. Em vẫn đẹp. Nhưng vẻ đẹp khác với lần đầu bọn họ gặp nhau. Vẻ đẹp khiến tim hắn đập nhanh tới phát đau. Hắn cúi đầu, càng ngày càng gần, càng ngày càng ghé sát.
“Em đáng.”
Chỉ là, hắn không đáng.
Nhưng thôi, ai mà quan tâm được nhiều như thế. Giới hạn của hắn chắc là ở đây rồi. Ở trên môi của hắn, ở đầu lưỡi, đều cảm nhận rõ ràng sự non mềm của da thịt em. Khứu giác bị lấp đầy bởi hương hoa hồng nhàn nhạt.
Mê mẩn.
Suốt đêm, cả hai mệt rã rời.
*
Ở cạnh hắn ba tháng, em cũng bắt đầu học xăm. Em luôn có thắc mắc, tại sao ông chủ tiệm xăm như hắn lại không có một mình xăm nào? Và bởi vì không cam tâm với điều ngược đời ấy, em theo hắn học xăm để một ngày có thể tự tay để lại kỷ niệm của mình trên người hắn. Em bảo thế.
“Em đã nghĩ ra sẽ xăm hình gì chưa?” Hắn hỏi khi xăm một bông hoa anh đào lên cái cây khô ở giữa ngực em.
Mỗi khi bọn họ có kỉ niệm gì vui, hoặc điều gì làm em phấn khích, em đều đề nghị hắn xăm một bông hoa lên đó, hoặc một cái lá.
Em bảo khi nào cái cây khô trở thành một cây đầy sức sống, nghĩa là em đã “tốt nghiệp” được rồi. Tốt nghiệp khóa điều trị tâm hồn mà hắn dành cho em.
“Không cần nghĩ. Em biết chắc nó sẽ hợp với anh.”
Đợi sau khi hắn xăm xong bông hoa cho em, vị trí của hai người được đổi cho nhau. Em đeo găng tay cao su màu trắng, từng động tác đều y hệt như bản sao của hắn.
Thấy hắn nhìn mình chăm chú, em hất mặt vẻ kiêu ngạo: “Thế nào? Bây giờ đã công chịu công nhận em là học sinh xuất sắc nhất của anh chưa?”
Hắn nhếch môi cười: “Ừ.”
Là duy nhất. Nên gọi xuất sắc nhất thì cũng đúng. Miễn là em vui với điều đó, còn lại chẳng quan trọng gì.
Em xăm cho hắn chữ “Fluoxetine” ở sau gáy, chẳng hoa lá cầu kỳ, giống như chép từng chữ trên bảng chữ cái vào, đường nét rành mạch.
“Không đẹp, đúng không?” Em hỏi.
“Đẹp.”
Hắn đã từng xăm rất nhiều hình, cũng từng nhìn rất nhiều hình xăm của người khác, gặp rất nhiều thợ xăm giỏi. Nhưng với hắn, có lẽ đây chính là hình xăm đẹp nhất. Sẽ luôn là như thế.
“Anh biết Fluoxetine là gì không?”
“Là gì?”
Em ghé sát vào tai hắn nói: “Thuốc chống trầm cảm. Bên anh, em mới thấy mình còn sống.”
Sau đó, em thuận tiện hôn lên môi hắn. Người đàn ông này chính là liều thuốc ngọt ngào và hiệu quả nhất mà em từng uống.
*
Cơn mưa không lớn lắm, chỉ kéo dài hơn mười phút thì tạnh. Em đi bộ cùng hắn trên con đường ướt át, chỉ muốn thời gian lúc này ngừng trôi. Nếu không thì trôi chậm một chút cũng được.
“Bao giờ anh cưới?”
Chết tiệt thật, em chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ hỏi bao giờ hắn cưới, mà không phải hỏi rằng bao giờ bọn họ cưới.
“Cuối tháng.”
“Bao giờ xe chạy?”
“Tám giờ tối nay.”
Hỏi ngắn đáp ngắn, rồi cả hai lại lặng im đi bên cạnh nhau. Em chợt nhớ câu mà hắn từng nói: “Sau khi lên giường rồi, em sẽ đá anh như đá một quả bóng.”
Em bật cười, khẽ mím môi kìm nén cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.
“Có gì buồn cười?”
“Anh nhớ lại xem, trước kia anh là người lo sợ bị em đá. Thế mà bây giờ, anh lại là người đá em.”
“Ừ.”
Lạnh lùng chưa? Chẳng thèm nói thừa ra một chữ nào. Ghét hắn thế không biết.
Em đưa mắt nhìn qua, gương mặt hắn không có cảm xúc gì, nhưng em biết lòng hắn lúc này chắc cũng như em, nhộn nhạo chẳng yên. Để chứng minh suy nghĩ của mình, em vươn tay chủ động nắm lấy tay hắn. Quả nhiên, hắn không rũ bỏ, cũng chầm chậm siết lấy tay em.
Chỉ một cái siết tay đã có thể biểu đạt rất nhiều cảm xúc trong lòng cả hai, quyến luyến không muốn rời.
“Xin lỗi.”
Tiếng xin lỗi của hắn dường như bị dòng xe cộ qua lại nuốt chửng, không biết có đến được tai của em không.
Hôm nay là hôm cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau. Ngày mai, hắn trở về quê nhà của mình, cuối tháng, hắn kết hôn với một cô gái theo đúng sự mong đợi của gia đình.
Em lí nhí nói trong miệng: “Tại sao cô dâu không phải là em?”.
Em đã hỏi câu này cả trăm lần hoặc hơn, nhưng chưa bao giờ hắn đáp lại em cả.
Bởi vì hắn biết, em biết câu trả lời.
Bọn họ đều biết, em không phải là một người đúng với kỳ vọng của gia đình hắn.
Em trầm cảm, nổi loạn, khác người.
Em chẳng biết gì ngoài yêu hắn.
Để rồi cuối cùng, cũng chính vì tình yêu ấy, mà em phải buông tay. Thế là cuộc đời chung của hai người, đã trở thành cuộc đời riêng của mỗi người.
*
Vừa về tới quán, em chạy ngay tới chỗ chiếc gương treo tường, mở thỏi son mới mua ra đánh thử.
“Em đẹp không?”
Hắn gật đầu: “Đẹp.”
Em cười típ mắt. Hắn tiến lại gần, vươn tay chạm lên mặt em, dùng ngón cái lau đi giọt nước em vừa để rơi từ trong khóe mi.
Em không biết mình khóc. Hoặc biết, nhưng làm ngơ. Hắn thì chẳng cho em toại nguyện, cứ phải giúp em lau nước mắt. Cứ phải nhắc nhở em rằng, em đang đau lòng muốn chết.
“Anh ác thật.”
Em gục đầu vào ngực hắn, khẽ lẩm bẩm. Rồi em khóc, khóc thành những tiếng đứt đoạn, tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng.
Tay nhẹ nhàng ôm đôi vai run rẩy của em, hắn nói chậm rãi: “Cứ coi cuộc tình ngắn ngủi này như một cơn mưa thoáng qua.”
“Nếu như với em đó không phải là thoáng qua thì sao?“
Phải làm sao đây?
Nước mắt của em không giữ hắn lại được. Cơn mưa dai dẳng lúc 7 giờ tối cũng thế.
Em đi cùng hắn ra bến xe. Tiễn hắn lên xe, đứng nhìn xe lăn bánh rời đi.
Lúc về, em không che ô nữa. Mưa không lớn, nhưng chắc vì đi suốt một đoạn đường dài, nên những giọt nước lất phất trong gió vẫn khiến em ướt người. Trên đầu, trên mặt, trên quần áo. Là nước mưa, hoặc cũng có thể là nước mắt. Em khóc đến lạc giọng.
Ba tháng sau, hắn nhận được tin em mất.
Trong đám tang, mẹ em khóc tới nỗi ngất lịm. Ba em ngồi gục một góc phòng, sắc mặt suy sụp tái xanh.
Chị gái em dúi vào tay hắn một thỏi son, thấp giọng nói: “Của con bé để lại. Những đồ khác đều bị nó đập hết rồi.”
Người nhà phát hiện ra em quá muộn, cái chết đến với em dường như đã được em chuẩn bị kỹ càng. Hình ảnh cuối cùng của em chỉ toàn màu đỏ, đỏ của máu và đỏ của son.
Trên vỏ thỏi son, em khắc lên chữ “Fluoxetine”. Giống với chữ em đã xăm đằng sau gáy cho hắn. Hắn siết chặt tay, trong lồng ngực, trái tim đau đớn như bị nghiền nát.
“Anh biết Fluoxetine là gì không?”
“Là gì?”
“Thuốc chống trầm cảm. Bên anh, em mới thấy mình còn sống.”
Thế nên khi hắn rời đi, em chết rồi.
Chết trong chính cuộc tình tưởng chừng chỉ là vội vã thoáng qua.
The end.
Viết bởi Dạ Hi.
Quay về trang đầu
1. Cô gái với hình xăm anh đào
2. Chị tôi
3. Mình chia tay rồi đấy
4. Đéo ai quan tâm đâu
5. Bà già lẩn thẩn
6. Vẫn chưa đến Tết
7. Những giấc mơ
8. Em cứ sai đi
9. Cơm vua
10. Nỗi buồn màu xanh lá
11. Cúi đầu
12. Thư cuối năm viết cho em từ đảo
13. Chuyện của mùa đông
14. Phượng buồn!
15. Bài hát buồn của riêng em
Còn tiếp...
*Update:
Hi mọi người (các ông bà, cô bác, chị em voz)
Sau 2 năm chơi voz, mình thấy bản thân đã học hỏi được rất nhiều từ các chiếu cũ ở đây, từ tiếng Anh, lập trình, kinh tế cho đến Bịp lót,...có nhiều vấn đề trong cuộc sống mình lên đây hỏi thì đều được các thím trả lời tư vấn rất tận tình, làm mình rất cảm động.
Được các thím giúp nhiều vậy mà không đóng góp gì cho diễn đàn, thì bản thân mình cảm thấy áy náy vô cùng. Vì thế, mình lập nên thread này để chia sẻ cho mọi người những mẩu chuyện buồn ngắn, để mọi người thư thả đọc, vuốt ve tâm hồn đầy tổn thương sau một ngày dài chiến đấu với cơm áo gạo tiền ngoài kia.
Truyện mình chia sẻ được sưu tầm bởi nhiều nguồn khác nhau + bản thân mình thấy tâm đắc. Mình cũng tạo các link của từng truyện ở trên để mọi người dễ dàng điều hướng và tiết kiệm thời gian đọc hơn. Thím nào có cảm nghĩ gì về truyện nào thì chia sẻ để mọi người biết và học hỏi thêm các góc nhìn mới nhé. Thời gian update thường là 1-3 ngày/truyện, cũng có khi rất lâu sau mình mới update, nên mọi người cứ từ từ đọc nhé
Thanks for everything, chill and enjoy the show
1. Cô gái với hình xăm anh đào
Lúc nghe em bảo mình rất khác so với những gã trai em từng quen, hắn khẽ nhếch môi hỏi lại: “Ý em là khác ở chỗ vô học hả?”
Em không nhận ra đó là câu hỏi có phần nhiều ý đùa giỡn, yên lặng suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: “Em không biết nữa, chỉ là... khác thôi.”
Rồi, em lại tự khẳng định thêm một lần: “Thật đấy, khác lắm.”
Hắn tung cho em một trong hai quả táo vừa lấy ra từ cái tủ lạnh mini kê ở góc quán, em không kịp bắt lấy, quả táo rơi xuống đùi. Hắn đứng dựa lưng vào tường, cắn một miếng táo to, vừa nhai vừa chê bai em: “Ờ, em cũng khác đấy. Anh chưa gặp người nào mà bắt quả táo cũng không bắt được.”
Em bĩu môi, cầm quả táo lau lau vào vạt váy cho sạch nước đọng trên vỏ, rồi học theo hắn cắn một miếng to.
“Sao thế? Không đòi bổ táo nữa à?”
Không biết từ lúc mà việc trêu chọc em đã trở thành thú vui của hắn.
Em ương ngạnh hất mặt: “Đòi thì anh có bổ không?”
Bọn họ đã quen nhau đủ lâu để em biết được việc đòi hắn bổ quả táo cho em là một việc chỉ có ở trong mơ.
Nhìn xuống chỗ quả táo bị khuyết một miếng, em thấy dấu văng và cả vệt son đỏ còn lưu lại trên đó. Ngước mắt lên, em hỏi hắn: “Anh tặng em một thỏi son được không?”
“Ừ.”
Hắn không hỏi tại sao một đứa con gái nhà giàu như em không tự đi mua một thỏi son mới. Hắn không hỏi tại sao em còn chưa hài lòng với một ngăn kéo đầy son hàng hiệu ở trong phòng mình. Hắn không hỏi tại sao em lại đề nghị hắn tặng em một thỏi son chẳng vào dịp gì.
Hắn cứ đồng ý dứt khoát như vậy thôi.
Dường như luôn là thế. Nếu không phải là một yêu cầu quá sức, hắn sẽ luôn đồng ý với em.
Em nhìn hắn, mặc cả lại: “Bây giờ luôn được không?”
Hắn nhìn đồng hồ, hơn 12 giờ trưa.
“Ừ, đi.”
Thế rồi hắn đưa em đi mua son. Nhưng bọn họ chưa kịp tới chỗ bán son thì trời đổ mưa, em kéo hắn tạt vào trước một căn nhà xa lạ đã đóng cửa.
Vươn tay hứng những giọt nước lách tách nhỏ xuống từ mái hiên trên đỉnh đầu, em bảo: “Anh nhớ không? Ngày này năm ngoái chúng ta gặp nhau đấy.”
Chắc hắn chẳng nhớ đâu, nhưng em nhớ rất kĩ, ngày hôm ấy trời cũng đổ một cơn mưa không báo trước như thế này.
“Chắc anh không nhớ đâu.”
“Nhớ.”
Hắn đáp ngắn gọn. Bằng một cách kỳ lạ nào đó, người không cả nhớ nổi sinh nhật mình như hắn, lại nhớ ngày hắn gặp em.
*
Ngày hắn gặp em, nắng Sài Gòn khó chiều y như một cô nàng đỏng đảnh.
Trong bộ đồ ôm sát và chiếc túi LV đắt đỏ, em bước vào tiệm xăm với dáng vẻ như thể sợ người khác không biết rằng em là tiểu thư nhà giàu.
Em đẹp vô cùng. Nhưng trống rỗng. Nhìn vào đôi mắt của em, hắn không thấy hồn người.
“Em muốn xăm gì?” Hắn hỏi lịch sự.
Em thì lắc đầu, cục cằn đáp: “Gì cũng được, bừa đi.”
Em không phải là người đầu tiên đến tiệm xăm của hắn mà chưa chọn được hình xăm, nhưng em là người đầu tiên khiến hắn có cảm nhận rõ ràng sự bất cần như thế.
“Vị trí thì sao? Em muốn xăm lên đâu?”
Em ngước mắt lên nhìn hắn mấy giây, sau đó tự lột chiếc áo phông trắng bên ngoài ra.
“Đây.”
Em chỉ vào giữa khe ngực, nơi có một vết sẹo dài khoảng 5 phân. Đưa mắt qua, hắn phát hiện trên người em có nhiều vết thương tương tự như thế, giống như bị vật sắc cứa vào rồi lành lại, giờ trở thành những vết sẹo ngang dọc. Có lẽ vết thương giữa ngực là nặng nhất, nên sẹo mà nó để lại nhìn cũng rõ nhất.
Hắn xăm lên ngực em một cái cây khô. Không hoa, không lá. Trơ trọi, nhưng lại hợp với cơ thể em đến lạ.
Em đứng nhìn chăm chăm vào hình xăm mất năm phút.
“Tại sao lại là một cái cây chết?”
“Em khô cằn quá. Cây nào sống được?”
Em quay đầu nhìn hắn, khẽ ngẩn người. Hắn không né tránh ánh mắt ngờ vực của em, hai đôi mắt giao nhau. Trong đôi mắt em, hắn dường như đã tìm ra một chút cảm xúc ít ỏi, tựa như giọt nước bé xíu xuất hiện giữa hoang mạc khô cằn.
Em bảo với hắn: “Bọn họ nói đúng, anh là gã thợ xăm quái dị của khu này.”
Hắn nhún vai: “Sao cũng được.”
*
Từ hôm đó, em bắt đầu lui tới chỗ của hắn thường xuyên hơn, có hôm em tới chỉ để xăm một chữ cái lên cổ tay, có hôm là nửa chữ, thậm chí chỉ là một dấu hỏi chấm.
Cơ thể của em ngoài những vết sẹo, còn có cả những hình xăm vô nghĩa, rải rác khắp nơi.
“Anh có thấy em xấu không?”
“Chúng ta chưa đủ thân thiết để đưa ra những lời đánh giá kiểu vậy.”
Em ngồi bật dậy, động tác bất ngờ này đã làm đường xăm của hắn trên ở eo em chệch hướng, quẹt thành một vệt dài. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ nổi điên vì sự cố này, kể cả họ không nổi điên, thì hắn cũng sẽ nổi điên.
Nhưng em lại chẳng hề quan tâm tới điều ấy. Và vì em không quan tâm, nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Em ghé sát vào mặt hắn hỏi: “Vậy thế nào mới gọi là đủ thân thiết. Lên giường được không? Ngủ với em đi.”
Hắn ném kim xăm sang bên cạnh, nhíu mày nhìn em. Thấy thái độ của hắn, em nghiêng đầu: “Yên tâm, trông em có vẻ giống trẻ vị thành niên, nhưng em đủ mười tám tuổi rồi.”
Vừa mới đủ hôm qua. Sự thật là thế.
“Sợ không chịu trách nhiệm nổi.” Hắn nói.
“Em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”
Hắn nhìn em chằm chằm, nghiêm túc giải thích lời mình: “Nói em ấy. Em không chịu trách nhiệm với anh thì sao? Sau khi chúng ta lên giường, em sẽ đá anh như đá một quả bóng. Đúng không?”
Đó là lần đầu tiên em bật cười. Em ôm bụng cười vang suốt một hồi. Đó là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra nụ cười của em đẹp như vậy, âm thanh trong trẻo bắt tai. Nụ cười ấy đã lấn láp nốt phần trống rỗng kiên cố trong đôi mắt em, tạo ra một giếng nước tràn lan trong đó, tưới vào tâm hồn của em, khiến mọi thử nảy nở như mầm non giữa mùa xuân.
Cả cảm xúc của em, và tình yêu cho hắn.
Em dường như có chấp niệm với việc phải lên giường cùng hắn cho bằng được. Một ngày hỏi gần mười lần, cả lúc chỉ có hai người, cả lúc có vài người, cả lúc quán chật khách.
Người ngoài nhìn hắn và em, không hiểu nổi.
Đúng là điên cả đôi.
“Tại sao anh không chịu ngủ với em?”
Lúc nào em cũng hỏi câu này, nhưng chỉ có một lần là hắn chịu trả lời.
“Bởi vì anh sợ. Sợ cả đời này chúng ta sẽ không quên được nhau.”
Em nghiêng đầu: “Có gì để sợ. Chẳng lẽ, em không đáng để anh nhớ sao?”
Khi hỏi, đôi mắt của em trở nên sống động, lấp lánh như ánh sáng của sao băng. Em vẫn đẹp. Nhưng vẻ đẹp khác với lần đầu bọn họ gặp nhau. Vẻ đẹp khiến tim hắn đập nhanh tới phát đau. Hắn cúi đầu, càng ngày càng gần, càng ngày càng ghé sát.
“Em đáng.”
Chỉ là, hắn không đáng.
Nhưng thôi, ai mà quan tâm được nhiều như thế. Giới hạn của hắn chắc là ở đây rồi. Ở trên môi của hắn, ở đầu lưỡi, đều cảm nhận rõ ràng sự non mềm của da thịt em. Khứu giác bị lấp đầy bởi hương hoa hồng nhàn nhạt.
Mê mẩn.
Suốt đêm, cả hai mệt rã rời.
*
Ở cạnh hắn ba tháng, em cũng bắt đầu học xăm. Em luôn có thắc mắc, tại sao ông chủ tiệm xăm như hắn lại không có một mình xăm nào? Và bởi vì không cam tâm với điều ngược đời ấy, em theo hắn học xăm để một ngày có thể tự tay để lại kỷ niệm của mình trên người hắn. Em bảo thế.
“Em đã nghĩ ra sẽ xăm hình gì chưa?” Hắn hỏi khi xăm một bông hoa anh đào lên cái cây khô ở giữa ngực em.
Mỗi khi bọn họ có kỉ niệm gì vui, hoặc điều gì làm em phấn khích, em đều đề nghị hắn xăm một bông hoa lên đó, hoặc một cái lá.
Em bảo khi nào cái cây khô trở thành một cây đầy sức sống, nghĩa là em đã “tốt nghiệp” được rồi. Tốt nghiệp khóa điều trị tâm hồn mà hắn dành cho em.
“Không cần nghĩ. Em biết chắc nó sẽ hợp với anh.”
Đợi sau khi hắn xăm xong bông hoa cho em, vị trí của hai người được đổi cho nhau. Em đeo găng tay cao su màu trắng, từng động tác đều y hệt như bản sao của hắn.
Thấy hắn nhìn mình chăm chú, em hất mặt vẻ kiêu ngạo: “Thế nào? Bây giờ đã công chịu công nhận em là học sinh xuất sắc nhất của anh chưa?”
Hắn nhếch môi cười: “Ừ.”
Là duy nhất. Nên gọi xuất sắc nhất thì cũng đúng. Miễn là em vui với điều đó, còn lại chẳng quan trọng gì.
Em xăm cho hắn chữ “Fluoxetine” ở sau gáy, chẳng hoa lá cầu kỳ, giống như chép từng chữ trên bảng chữ cái vào, đường nét rành mạch.
“Không đẹp, đúng không?” Em hỏi.
“Đẹp.”
Hắn đã từng xăm rất nhiều hình, cũng từng nhìn rất nhiều hình xăm của người khác, gặp rất nhiều thợ xăm giỏi. Nhưng với hắn, có lẽ đây chính là hình xăm đẹp nhất. Sẽ luôn là như thế.
“Anh biết Fluoxetine là gì không?”
“Là gì?”
Em ghé sát vào tai hắn nói: “Thuốc chống trầm cảm. Bên anh, em mới thấy mình còn sống.”
Sau đó, em thuận tiện hôn lên môi hắn. Người đàn ông này chính là liều thuốc ngọt ngào và hiệu quả nhất mà em từng uống.
*
Cơn mưa không lớn lắm, chỉ kéo dài hơn mười phút thì tạnh. Em đi bộ cùng hắn trên con đường ướt át, chỉ muốn thời gian lúc này ngừng trôi. Nếu không thì trôi chậm một chút cũng được.
“Bao giờ anh cưới?”
Chết tiệt thật, em chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ hỏi bao giờ hắn cưới, mà không phải hỏi rằng bao giờ bọn họ cưới.
“Cuối tháng.”
“Bao giờ xe chạy?”
“Tám giờ tối nay.”
Hỏi ngắn đáp ngắn, rồi cả hai lại lặng im đi bên cạnh nhau. Em chợt nhớ câu mà hắn từng nói: “Sau khi lên giường rồi, em sẽ đá anh như đá một quả bóng.”
Em bật cười, khẽ mím môi kìm nén cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.
“Có gì buồn cười?”
“Anh nhớ lại xem, trước kia anh là người lo sợ bị em đá. Thế mà bây giờ, anh lại là người đá em.”
“Ừ.”
Lạnh lùng chưa? Chẳng thèm nói thừa ra một chữ nào. Ghét hắn thế không biết.
Em đưa mắt nhìn qua, gương mặt hắn không có cảm xúc gì, nhưng em biết lòng hắn lúc này chắc cũng như em, nhộn nhạo chẳng yên. Để chứng minh suy nghĩ của mình, em vươn tay chủ động nắm lấy tay hắn. Quả nhiên, hắn không rũ bỏ, cũng chầm chậm siết lấy tay em.
Chỉ một cái siết tay đã có thể biểu đạt rất nhiều cảm xúc trong lòng cả hai, quyến luyến không muốn rời.
“Xin lỗi.”
Tiếng xin lỗi của hắn dường như bị dòng xe cộ qua lại nuốt chửng, không biết có đến được tai của em không.
Hôm nay là hôm cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau. Ngày mai, hắn trở về quê nhà của mình, cuối tháng, hắn kết hôn với một cô gái theo đúng sự mong đợi của gia đình.
Em lí nhí nói trong miệng: “Tại sao cô dâu không phải là em?”.
Em đã hỏi câu này cả trăm lần hoặc hơn, nhưng chưa bao giờ hắn đáp lại em cả.
Bởi vì hắn biết, em biết câu trả lời.
Bọn họ đều biết, em không phải là một người đúng với kỳ vọng của gia đình hắn.
Em trầm cảm, nổi loạn, khác người.
Em chẳng biết gì ngoài yêu hắn.
Để rồi cuối cùng, cũng chính vì tình yêu ấy, mà em phải buông tay. Thế là cuộc đời chung của hai người, đã trở thành cuộc đời riêng của mỗi người.
*
Vừa về tới quán, em chạy ngay tới chỗ chiếc gương treo tường, mở thỏi son mới mua ra đánh thử.
“Em đẹp không?”
Hắn gật đầu: “Đẹp.”
Em cười típ mắt. Hắn tiến lại gần, vươn tay chạm lên mặt em, dùng ngón cái lau đi giọt nước em vừa để rơi từ trong khóe mi.
Em không biết mình khóc. Hoặc biết, nhưng làm ngơ. Hắn thì chẳng cho em toại nguyện, cứ phải giúp em lau nước mắt. Cứ phải nhắc nhở em rằng, em đang đau lòng muốn chết.
“Anh ác thật.”
Em gục đầu vào ngực hắn, khẽ lẩm bẩm. Rồi em khóc, khóc thành những tiếng đứt đoạn, tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng.
Tay nhẹ nhàng ôm đôi vai run rẩy của em, hắn nói chậm rãi: “Cứ coi cuộc tình ngắn ngủi này như một cơn mưa thoáng qua.”
“Nếu như với em đó không phải là thoáng qua thì sao?“
Phải làm sao đây?
Nước mắt của em không giữ hắn lại được. Cơn mưa dai dẳng lúc 7 giờ tối cũng thế.
Em đi cùng hắn ra bến xe. Tiễn hắn lên xe, đứng nhìn xe lăn bánh rời đi.
Lúc về, em không che ô nữa. Mưa không lớn, nhưng chắc vì đi suốt một đoạn đường dài, nên những giọt nước lất phất trong gió vẫn khiến em ướt người. Trên đầu, trên mặt, trên quần áo. Là nước mưa, hoặc cũng có thể là nước mắt. Em khóc đến lạc giọng.
Ba tháng sau, hắn nhận được tin em mất.
Trong đám tang, mẹ em khóc tới nỗi ngất lịm. Ba em ngồi gục một góc phòng, sắc mặt suy sụp tái xanh.
Chị gái em dúi vào tay hắn một thỏi son, thấp giọng nói: “Của con bé để lại. Những đồ khác đều bị nó đập hết rồi.”
Người nhà phát hiện ra em quá muộn, cái chết đến với em dường như đã được em chuẩn bị kỹ càng. Hình ảnh cuối cùng của em chỉ toàn màu đỏ, đỏ của máu và đỏ của son.
Trên vỏ thỏi son, em khắc lên chữ “Fluoxetine”. Giống với chữ em đã xăm đằng sau gáy cho hắn. Hắn siết chặt tay, trong lồng ngực, trái tim đau đớn như bị nghiền nát.
“Anh biết Fluoxetine là gì không?”
“Là gì?”
“Thuốc chống trầm cảm. Bên anh, em mới thấy mình còn sống.”
Thế nên khi hắn rời đi, em chết rồi.
Chết trong chính cuộc tình tưởng chừng chỉ là vội vã thoáng qua.
The end.
Viết bởi Dạ Hi.
Quay về trang đầu
Last edited: