khoe Truyện ngắn buồn

12. Thư cuối năm viết cho em từ đảo

Em thương,

Mấy hôm nay anh ở ngoài đảo. Anh sống cùng với một gia đình ngư dân nơi một eo biển vắng trong bốn ngày. Họ cho anh ở, cho anh ăn, cho anh đi theo đánh cá, bày cho anh lặn ốc, bắt cua, và cho anh được ngủ trên ghe của họ. Ở trên đảo, anh được leo núi, lặn ngắm san hô, và ngồi đọc sách hàng giờ bên bờ biển.

Anh sẽ không kể cho em làm sao anh lại đến được nơi này: thực ra rất dễ, chỉ cần em tránh xa những tour du lịch, những con đường nhựa phẳng lì, những resort cao cấp, những trò giải trí bày sẵn. Chỉ cần em đi thật xa, đến một nơi vắng người, trò chuyện với họ, và ngỏ ý xin ở lại cùng họ vài ngày. Anh tin rằng không những sẵn lòng đón em, họ còn thiết đãi em bằng tất cả những gì họ có.

Anh muốn nói với em nhiều hơn, về cách chúng ta sống. Bởi những ngày trên đảo anh càng vui sướng bao nhiêu, anh càng nghĩ đến thân phận của chúng ta – những con người thành thị – bấy nhiêu. Anh nghĩ chúng ta thật đáng thương. Chúng ta như những chú chuột lang cứ mải miết chạy trong cái lồng xoay do chính chúng ta dựng lên. Chúng ta quá coi trọng đồng tiền, quá coi khinh thời gian và sức khỏe. Chúng ta chạy như điên cho đến khi mệt rũ, chỉ để nhận ra rằng mình đã lún sâu hơn vào vòng xoáy của cái mà chúng ta nghĩ là cuộc sống.

Cái chúng ta nghĩ là cuộc sống chỉ là một mẩu rất nhỏ của cuộc sống rực rỡ thực sự. Em sẽ hiểu điều đó khi em ngước lên bầu trời đầy sao nằm đợi trăng lên. Em sẽ hiểu khi em bơi theo đàn cá đủ màu đang tung tăng giữa rặng san hô. Em sẽ hiểu điều đó khi em trò chuyện với nhiều người đến từ nhiều thế giới khác, từ nhiều cách sống khác. Em sẽ hiểu điều đó khi – nhất là khi – em ở một mình.

Em sẽ hiểu rằng điều quý giá nhất trên đời là việc SỐNG TRỰC TIẾP. Chúng ta đến đây để trải nghiệm, và trải nghiệm chỉ có được khi em nếm, chạm, tương tác trực tiếp với dòng chảy sống động xung quanh em. Em vẫn còn biết ngạc nhiên, còn biết khám phá, còn biết phiêu lưu. Con người trong sáng nhạy cảm đó ở trong em chưa bao giờ chết. Nó chỉ ngủ quên, bởi chúng ta đã sống gián tiếp bao lâu rồi. Ta ăn thức ăn đã qua quá nhiều khâu xử lý độc hại, ta uống thức uống đầy hóa chất, ta nạp vào người những ý tưởng, những cảm xúc, những câu chuyện đã được nhào nặn, thổi phồng, tung hứng qua bao nhiêu chiêu trò giáo dục, truyền thông. Ta bị nhét (và tự nhét) vào đầu hàng tỉ thứ công thức/định nghĩa, đến mức ta nghĩ rằng ta biết thế nào là ngon, là hay, là bổ, là tốt. Và rằng tất cả những thứ đó có thể mua được bằng tiền.

Em nghĩ rằng em sẽ dễ chịu và an toàn khi có tiền. Nhưng tiền có vẻ như không bao giờ đủ. Em thậm chí còn không dễ chịu trong cái gọi là comfort zone của chính mình. Em sợ. Em nghĩ là bước ra khỏi vùng dễ chịu đó, không nhận tháng lương tiếp theo, không uống lon nước ngọt kế tiếp, không lên tiếng về hoa hậu hay đội tuyển quốc gia, em sẽ không sống nổi. Sự thật là ngược lại: ngay khi em tự cho phép mình rời khỏi vòng xoay – đó sẽ là lần đầu tiên em sống.

Cuộc sống vốn bất định – chính vì bất định nên rực rỡ. Ngay khi em công thức hóa, an toàn hóa, dễ chịu hóa nó – chính là em đang làm hẹp nó. Để sống thực sự, em không cần phải làm gì quá nhiều. Việc của em, chỉ là dũng cảm.

Chúc em một năm mới dũng cảm kiên cường!
Yêu em


Anh

👉Quay về trang đầu
 
13. Chuyện của mùa đông

Muộn, cũng còn hơn không bao giờ bắt đầu...
***
Ngoài ô cửa là bầu không hanh hao của mùa lạnh. Những ánh vàng cam của đèn đường dường như khô cứng trên tán cây thẫm màu. Chỉ có thi thoảng làn gió rung nhẹ báo hiệu thế giới vẫn còn chuyển động, chưa khô cứng bởi cái buốt lạnh đến chạnh lòng.

Mùa lạnh thê lương, hẳn bởi khi chờ đợi ta thường đợi với tê cóng đôi bàn tay lẻ loi…

Cả tầng hai quán chỉ có mình tôi. Ánh sáng trắng nhạt của bóng tuýp vừa đủ vươn tới chỗ tôi ngồi, còn thì mặc những khoảng không gian khác trên tầng chìm trong bóng tối. Matcha chocolate vơi một nửa với lớp kem bị đánh lung tung, còn sự chờ đợi của tôi dường như đã chạm đáy. Dẫu tôi vẫn tin mình vốn rất giỏi chờ đợi. Giỏi đến mức, có biết người hẹn không đến, tôi vẫn có thể một mình ngồi yên trông vào một điều kì diệu. Như bước chân lên cầu thang nhỏ nhẹ không phải của nhân viên phục vụ, cùng lúc ánh vàng cam dịu dàng hắt qua cửa kính trong suốt, xuất hiện gương mặt xinh xắn mỉm cười, mái tóc dài hơi rối…

“Điều kì diệu đến rồi ?”
Ngoảnh nhìn. Lại một cơn gió rung khẽ ngoài kia

***
“Mùa đông chưa đến”, tôi ngắm cơn mưa rào khá lớn, những vệt nước trên ô cửa kính lăn dài.
Tầng hai quán cà phê chỉ có mình tôi. Âm thanh gõ phím laptop vốn nhỏ lại trở nên thật rõ ràng trong không gian chỉ cách tiếng mưa một lớp kính mỏng trong suốt. Tôi gõ nốt những chữ cuối trong bài tiểu luận giữa kì, tự nhủ lòng mình không sốt ruột vì chờ đợi. Chính thì có lẽ tôi bình thản thật. Kim đồng hồ mỗi lúc càng chỉ xa giờ hẹn, ly matcha latte cũng nguội từ bao giờ.

Cậu ấy hôm nay không đến.

Trời đổ mưa chẳng bao giờ là dấu hiệu tốt đẹp cho cuộc hẹn giữa tôi và cậu cả. Bởi thường tôi sẽ nhận được tin nhắn, hoặc cuộc gọi, bảo chúng mình hẹn hôm khác nhé. Trước đó tôi có liên lạc nhưng không nhận được hồi âm, đằng ấy hẳn là đang bận rộn ?

Tôi sau đó còn ngồi thêm một tiếng, hai tiếng, đến tiếng thứ ba kể từ giờ hẹn nữa. “Biết người ta không đến mà vẫn đợi, liệu có phải là ngốc không ?” Câu hỏi bơ vơ nơi ai đã ngồi, tôi ra về mà không tự trả lời cho chính mình.

Mấy hôm rồi đợt lạnh tràn về, tôi những tưởng mùa đông sẽ đến. Không ngờ rằng trời trở nên oi nồng ngay được, liền đó là cơn mưa rào tầm tã. Tôi quen mùa đông đến muộn rồi, cũng quen chờ mùa đông về nhắc những kỉ niệm chẳng rõ buồn vui. Vô tình, tôi mở lại những tin nhắn cũ giữa mình và cậu. Ngón tay cứ kéo lướt lên phía trên mãi. Những tin nhắn càng cũ hiện ra, tôi lại nghĩ về cuộc hẹn đã lỡ.

“Có thể sau này cậu sẽ quên tớ”, tin nhắn của cậu ấy.

“Tại sao ?”

“Thì lên đại học, môi trường mới, và các mối quan hệ mới. Chúng mình sẽ ít gặp nhau”, cậu nhắn, kèm với biểu tượng cảm xúc băn khoăn.

“Vậy cậu có quên tớ không ?”, tôi không có thói quen dùng biểu tượng cảm xúc.

“Khó biết lắm, nhưng có thể, như tớ nói ấy…”

Dấu ba chấm cuối dòng như để giữa chúng tôi một khoảng trống mơ hồ.

Năm cuối cấp của chúng tôi dường như trôi qua trong những dự cảm lạ lùng. Kì thi tốt nghiệp, rồi kì thi đại học. Những lo lắng về tương lai rất tự nhiên về trường, về khoa ngành, về những gì mình muốn làm,… ngày ngày hiện hữu nơi những người xung quanh tôi. Tôi lại như lạc khỏi bao mối lo hiển hiện kia, thường nghĩ về những người bạn thật thân, đặc biệt có cả cậu trong đó. Chắc tôi hoặc không để tâm, hoặc rất tự tin mình vượt qua kì thi đại học suôn sẻ, nên tôi chỉ nghĩ về cách giữ liên lạc sau khi lên đại học. Thời khắc đi qua cánh cửa trường phổ thông, bước chân vào giảng đường đại học với nhiều bạn bè tôi là một nấc thang kì diệu và lớn lao. Họ bảo tôi đó như dấu mốc của sự trưởng thành thực sự (chứ không hẳn là sinh nhật thứ mười tám – họ đủ tuổi để xem cơ số thứ nội dung nhạy cảm…). Tôi gật đầu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Điều tôi quan tâm chỉ là những gì còn lại sau “nấc thang trưởng thành” ấy.

“Những kì thi vô cùng quan trọng trong cuộc đời” (trích lời bố mẹ) không làm tôi bớt thời gian làm một số điều mình muốn. Tôi vẫn đọc những trang tiểu thuyết về tuổi thanh xuân, xem một vài bộ phim đầy hoài niệm tuổi trẻ,… và nói chuyện với cậu, dĩ nhiên. Những tin nhắn chậm chạp gửi đi từ chiếc điện thoại Samsung cũ kĩ của tôi, những tin nhắn liên tiếp có khi hơn cả trăm chữ của cậu ấy kéo tôi tuột đi một mạch khỏi những suy nghĩ sắp cạn hết tích cực về “hậu trưởng thành”. Những đêm nói chuyện rất dài, còn ngày dường như ngắn đi, chắc bởi người mong chóng hết ngày tới đêm. Hay bởi tối nhanh hơn, nên tưởng ngày ngắn lại ? Chúng tôi cứ trò chuyện với nhau bằng phương thức tâm sự đêm khuya chắc còn cần rất nhiều thập kỉ để trở nên lỗi thời ấy, xoa dịu đi những lo lắng mơ hồ trong nhau.

“Liệu rằng ngày ấy có đến không ?”

“Ừ ?”, tôi hỏi lại, dù trong lòng đã biết.

“Chúng mình chẳng gặp gỡ, hay chợt gặp rồi lặng lẽ lướt qua nhau…”, kèm ba khuôn mặt với biểu cảm buồn.

“Đợi đến lúc chúng mình chợt gặp nhau đi.”

“Sợ lắm, nếu chờ tới lúc ấy thì…”, một gương mặt mỉm cười.

Cười, sao trông buồn đến lạ.

“Vậy cùng đợi, được không ?”

“Ok ok, nhưng đừng cho tớ leo cây đấy”, hình trái tim và đôi mắt long lanh chờ đợi.

“Giờ thì xách mông lên giường đi ngủ cho tớ.”

Tắt màn hình, tôi bất giác thở dài một tiếng.
Chông chênh lạ lùng.

Tâm trí tôi chợt nhớ lại những ngày tháng đâu đã xa xôi, nắng nhàn nhạt trên những tán lá dần khô và hàng cây điệp thôi không nở hoa nữa. Nhớ những buổi bước trong bầu không hanh hao và lơ đãng nhìn bóng nắng đổ trước thềm lớp quen, xuyên tán lá in trên tường lấp lóa.

Ngày đẹp lạ, nhưng vẫn muốn mau đêm. Và những tin nhắn sẽ lấp khoảng trống sao quá mênh mông từ giây này sang giây khác, phút này sang phút khác,… cả vài centimet của bàn trên và bàn dưới. Cậu ngồi trước, tôi ngồi sau. Thi thoảng nói đôi câu, còn chẳng ai đưa lời.

Tôi nằm xoài trên bàn, khẽ nấp sau lưng, thiếp đi trong hơi lạnh thoáng nhẹ và hương tóc cậu thật thơm. Thỉnh thoảng mảnh giấy đưa xuống cùng nét chữ dễ thương, tôi tạm ngưng trạng thái lười biếng, viết lời giải của mấy bài tập hóa học khô khan để cậu lên gỡ điểm. Hết giờ, mọi người vội vàng về nhà, ào ra quán điện tử, đến lớp học thêm,… Tôi nán lại một chút, lẳng lặng cầm cuốn sổ đầu bài trên bàn giáo viên xuống nhét vào cặp cậu, bởi cậu có chứng hay quên. Cậu nán lại một chút, nhắc khẽ về nhớ “hiện hình” sớm, bởi tôi toàn không để ý lúc có tin nhắn của cậu. Rồi mỗi người về một hướng. Nhìn cậu phóng xe đạp điện vút đi, tôi thầm nhủ tối về nhắn tin nhất định sẽ nhắc cậu mặc thêm áo khoác.

Chiều sập tối chỉ trong chốc lát, với se sắt hơi lạnh là lời chào của mùa đông.

***
Những tuần học cuối cùng của năm lớp mười một, tôi thu mình nơi góc lớp, biếng nhác không muốn rời chỗ. Các tiết học được nghỉ xuất hiện một cách thường xuyên, học sinh hết sức tự do trong lớp, tha hồ bày đủ trò. Tôi không nhập được vào những đám vui ấy, chỉ bâng quơ nhìn hàng điệp sau trường muộn mùa hoa phía bên kia cửa sổ. Lặng lẽ ngồi nhấm nháp kí ức buồn vui suốt nhiều năm theo đuổi một ai trở thành việc vô cùng tốn sức, tôi chẳng buồn về ngay cả khi tan học. Nhiều hôm liền như thế, cho đến một chiều nào, bóng người nhỏ nhắn ngồi xuống bên cạnh tôi. Giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ, cùng hương tóc thơm thơm dễ chịu.

“Tớ muốn kể một câu chuyện.”

“…”

“Cậu có thể viết cùng tớ không ?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt xinh xắn của cậu ấy mà không đáp. Nhìn và chờ đợi. Rồi cậu ấy cũng bắt đầu nói tôi nghe, những chi tiết cậu ấp ủ viết nên thành câu chuyện.

Sau gần hai năm học, đó là lần đầu tiên chúng tôi thực sự nói chuyện với nhau.

So với vẻ chán chường uể oải của tôi, ở cậu toát lên sự hào hứng lạ thường. Đôi mắt lấp lánh ấy là đôi mắt sẽ hiện ra khi con người nói điều mình thích. Gương mặt sáng lên ấy là gương mặt sẽ hiện ra khi con người nói về ước mơ. Chỉ một tiết cuối chiều ngắn ngủi, tôi đã cảm thấy muốn rời khỏi không gian nho nhỏ của mình hơn một chút. Chợt nghĩ khó mà biếng nhác được, khi một ai đến nắm tay và kéo mình về phía trước lúc mình đang vì chuyện đã qua mà ngồi hoài niệm.

Tôi không hỏi cậu ấy tại sao lại muốn viết truyện cùng tôi, cậu ấy cũng không nói.

Có lẽ để mãi đến sau này nhớ lại, chúng tôi hoài thắc mắc tại sao câu chuyện mơ mộng ấy cả hai lại viết cùng nhau. Rồi cứ lục tìm không thấy điều chưa ai nói nhau nghe ấy, để cuối cùng tôi phải tìm đến cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ tìm đến tôi. Và khi gặp nhau, cả hai bỗng thấy không cần biết câu trả lời nữa. Cuộc hẹn tình bạn, gặp được nhau đã đủ rồi.

Trở lại chiều hôm đó, cậu ấy một lần nữa nhẹ nhàng hỏi :

“Cậu sẽ viết cùng mình chứ ?”

Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, vẻ dễ thương lạ thường. Tôi hướng mắt ra bên ngoài ô cửa sổ. “Mọi thứ bắt đầu hơi muộn…”

Chỉ là, khi nhìn thấy hàng cây điệp sau trường lác đác nở hoa, tôi không kìm được mà mỉm cười. Muộn, cũng còn hơn không bao giờ bắt đầu.
Không nhớ bao lâu sau, tôi gật đầu.


***
Tháng mười hai, mùa đông về lặng lẽ.

Thời gian không vì giá buốt mà khô cứng, trái lại trôi nhanh lạ thường. Ý niệm lãng mạn về một quán cà phê quen trong tôi có cơ hội để kiểm chứng khi tôi dần trở thành khách quen của “Ngộ” – một quán cà phê nhỏ sau trường. Tôi muốn trải nghiệm thử điều này một phần vì những tin nhắn của cậu. Cậu kể về những buổi một mình ngồi với ly matcha chocolate. Không có hẹn, chỉ tùy hứng thôi. Với cậu, một mình trong quán cà phê với món đồ uống quen đã trở thành niềm vui nho nhỏ, điều lãng mạn dễ thương. Tôi nghĩ mình hiểu, cảm nhận về chuyện này của chúng tôi khá tương đồng. Tôi cũng thích matcha chocolate nữa.

À quên, những tin nhắn vẫn bất chợt xuất hiện vào một đêm nào đó. Chỉ là chưa gặp nhau…
Mỗi lần vào Ngộ, bất kể đi cùng bạn hay đi riêng, tôi đều không tránh khỏi một chút nghĩ về cậu, vu vơ, tự nhiên. Được một thời gian tôi thôi mong chờ cuộc hẹn, dần thử các loại đồ uống khác nhau nữa. Sinh tố bơ, sinh tố bạc hà, nước việt quất, mocha, rồi bạc sửu,… Tôi vừa uống vừa nhìn vào trang word trống không, chẳng viết nổi một chữ của tiểu luận cuối kỳ. Tôi thử tự thay đổi thói quen, cho đến khi tìm ra món đồ uống mới hợp với mình. Hoặc, cho đến khi nhận ra tôi không thay đổi được điều đó.

Chiều nộp bài tiểu luận tôi chẳng rõ làm thế nào mình viết xong, tôi lại bước vào Ngộ. Cô chủ quán đã quen với việc tôi uống mỗi hôm một món, mỉm cười đưa thực đơn cho tôi. Tôi liếc tìm một món có matcha. Từ sau này chắc không cần phiền cô chủ đưa thực đơn nữa.
Ngồi nhấm nháp matcha, tôi lần lượt nhớ lại những lần lỡ hẹn.

Có hôm trời đổ mưa, cậu ngại ra ngoài, nhắn hoặc gọi xin lỗi và hủy hẹn. Cậu không thể đúng hẹn nếu ngày có mưa – luôn là bí mật tôi không biết, song cũng chưa từng thắc mắc. Có khi là hẹn trước với nhau rồi mà cậu lại hẹn sát giờ với bạn khác, vậy là chúng tôi cũng không gặp nhau. Rồi cả hai đều đi làm thêm, thời gian không hẳn rảnh rỗi. Để hẹn được nhau một buổi cũng không dễ dàng… Khó tránh khỏi cảm giác, mình giống như một nhân vật vốn có thể bỏ qua bất cứ lúc nào trong thước phim cuộc sống của cậu ấy.

Cảm giác ấy liệu chỉ thoáng qua thôi? Nếu tôi không nói, cậu ấy có nghĩ đến điều đó ? Cả hai chúng tôi hẳn đã cùng nghĩ “chỉ là một cuộc hẹn”. Không dễ dàng, song cũng không quá khó khăn. Không phải lần này thì là lần khác. Kiểu gì cũng hẹn gặp được nhau… Rồi liên tục bỏ lỡ, lỡ những hò hẹn, lỡ khoảng thời gian cùng ngồi trò chuyện. Ngồi đủ gần để có thể thì thầm mà vẫn nghe thấy, đủ gần để nghe hương tóc cậu thật thơm. Lỡ những lần tặng cậu món quà nhỏ, lỡ lần nghe giọng cậu háo hức về một câu chuyện dễ thương… Lỡ, nhiều đến nỗi chỉ nghĩ thôi cũng thấy rung mình mơ hồ lạnh, hai bàn tay run đan xen tìm hơi ấm.

“Liệu chúng mình có lỡ bước qua nhau ?”

Chợt nhận ra, tháng một mùa đông sắp hết từ bao giờ ?

***
Tháng một trôi đi một nửa , cũng gần tròn ba tháng cả hai không gặp nhau.

Cuộc hò hẹn của tình bạn với tôi luôn mang đến những xúc cảm mong đợi lạ kỳ. Tôi vẫn cho rằng ngay cả sự chờ đợi cuộc hẹn tình yêu cũng không hấp dẫn đến thế. Cảm giác một người muốn gặp bạn thân của mình, có nhung nhớ, có chờ mong, có hoang hoải,… song so với mong muốn gặp người yêu thì chừng như những nỗi niềm ấy đều vơi đi một nửa. Dĩ nhiên, nếu chẳng may lỡ hẹn, mình và bạn không gặp gỡ…

Niềm hụt hẫng có hay chăng vơi nửa, xót xa nuối tiếc, cũng chỉ một thoáng mà thôi.

“Phải vậy không ?”, tôi tự hỏi. Rồi lại tự trả lời.

Tôi ôm lấy suy nghĩ an ủi ấy chắc đủ lâu để có thể tạm ngừng, hoặc dứt khoát ném nó ra khỏi đầu được rồi. Tháng một sắp hết, tôi thật chẳng muốn đánh dấu cột mốc “đẹp đẽ” ba tháng không gặp nhau. Còn cậu ấy? Cậu ấy có vậy không?

“Ngày 27 tháng này là tớ thi xong rồi…”, tin nhắn đến sau khi tôi vừa an ủi cậu chuyện không vui ở chỗ làm thêm.

Tôi nhìn dấu ba chấm phía cuối, chợt cảm thấy như cậu đang ngồi đối diện mình, đôi mắt chúng tôi trao nhau buồn bã. Dấu ba chấm mơ hồ, ngập ngừng đến lạ… Chẳng thể nói suy nghĩ riêng cho nhau. Từ khi nào khoảng cách giữa cả hai lại xa đến thế ? Lúc chúng tôi bước chân qua cổng trường đại học ? Lúc mỗi người dần có những trải nghiệm mới, bạn bè mới ? Hay là lúc tôi từng thôi mong những lần hẹn, cậu từng hay một mình không hẹn ngồi ở quán cà phê ? Thời gian mang chúng tôi đi, hay vô số những nguyên cớ ken đầy khoảng không gian giữa chúng tôi? Để rồi, thế giới mà có tôi và cậu quan tâm đến nhau thật tự nhiên trở nên nhỏ bé, thay vào đó chỉ tìm nhau khi lòng vướng nỗi buồn.

Nhấn nút xóa dòng tin nhắn chúc ngủ ngon suýt gửi đi, tôi thở hắt ra. Hơi mờ trắng ngà phả nhẹ vào không trung rồi biến mất, mất như những mơ hồ giữa chúng tôi.

Ngay lúc ấy.

Ngón tay tê lạnh lặng lẽ gõ tin nhắn. Mình đưa bàn tay ra, chỉ mong cậu hãy nắm lấy.

“Chúng mình gặp nhau đi.”

“Nhé!”

“…”

Không biết bao lâu sau, tin nhắn đến. Tôi như thấy cậu ấy cười ngây ngô, mái tóc dài rủ sẽ. Khẽ gật đầu.


***
Chiều hôm 27, khung trời lầm lũi đẫm mưa.

Tôi ngồi ở nơi hẹn ngắm cơn mưa ngày một nặng hạt, chốc chốc liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay. Trời đổ mưa chẳng bao giờ là dấu hiệu tốt đẹp cho cuộc hẹn giữa tôi và cậu cả. Ý nghĩa đơn giản nhất của cơn mưa chính là: chúng tôi sẽ không gặp nhau. Biết vậy, tôi lặng lẽ chờ đợi nghe tiếng cậu qua điện thoại. Hay có chăng, tôi nên gọi điện trước. Để cậu phải nói lời hủy hẹn, có bối rối quá không…

Đúng lúc tôi bấm số thì có cuộc gọi đến.

“Alo !”

“…”

Một phút im lặng.

“Cậu ổn chứ ?”

“A, ừ, tớ thi xong rồi”, nghe giọng cậu có đôi phần vui vẻ.

“Chắc không cần hỏi cậu làm bài thế nào rồi.”

“Tất nhiên, tớ mà !”, tôi có thể tưởng tượng được chiếc mũi hơi hích lên đáng yêu của cậu.

“À, tớ bảo này…”, giọng cậu thoáng ngập ngừng.

Tôi nghĩ nói lúc này là thích hợp rồi.

“Chiều nay trời mưa quá cậu nhỉ ?”

“A, ừ, nhưng mà…”

“Mưa lớn thế này đi lại nguy hiểm lắm, cậu về thẳng nhà đi nhé.”

“…”

“Nhớ chưa ?”

“Cậu đang ở chỗ hẹn hay đang ở nhà thế ?”

“Tớ vẫn ở nhà thôi”, tôi nói dối. “Vậy nên…”

“Xin lỗi !”

Giọng nói của cậu lúc đó, tôi vẫn nhớ. Tiếng rất nhỏ, cơ hồ lẫn vào muôn vàn thanh âm của làn mưa ngoài ô cửa, xen xúc cảm buồn man mác, như tỏa khắp không gian.

“Tớ xin lỗi !”

“Là tớ phải xin lỗi cậu. Tớ bảo cậu về mà.”

“Tớ xin lỗi ! Thật sự xin lỗi…”, cậu ấy liên tục nói.

“Xin lỗi, vì tớ cứ liên tục lỡ hẹn như vậy.”

Tôi chỉ có thể hoài ngắm cơn mưa tưởng như không bao giờ tạnh và lắng nghe. Lời nói ra chính mình cũng thấy thờ thẫn, vô hồn.

“Vậy, cậu về cẩn thận nhé!”

“…”

Im lặng thật lâu. Cuối cùng tôi phải cúp máy trước.

Tiếng cậu buồn nhưng không nghẹn ngào. Thê lương không đến nỗi phải rơi lệ. Chúng tôi cùng nuốt từng chút nuối tiếc hôm nay, hôm hẹn trước, hôm hẹn trước trước nữa… Chợt cảm thấy chẳng thể nghĩ “chỉ là một cuộc hẹn” được nữa rồi. Siết chặt tay, tôi âm thầm quyết định.
Những cơn mưa vẫn lãng mạn cho đến khi mình lao vào thay vì ngắm nhìn nơi khung cửa.

Cơn mưa mùa đông buốt lạnh quất vào da mặt, ngấm vào đôi tay cầm lái tê cóng của tôi. Tôi phi xe nhanh, ánh mắt lướt vội qua những bóng xe tình nhân trú mưa hay đôi bạn trẻ nào chung ô sánh bước… thoáng ấm áp khẽ dâng lên trong lòng. Nhưng sẽ còn ấm áp hơn nếu tôi chạy đến “nơi hẹn” hôm nay, và khi cậu tới nơi thì có tôi đứng đợi.

Chẳng ích gì khi chúng tôi hoài chờ nhau trong một quán cà phê quen, hoài chờ mong và thở than về những lần lỡ hẹn. Chúng tôi đợi nhau, muốn gặp nhau, vậy “ở đâu” có quan trọng lắm không? Đâu cũng được, miễn là tôi tìm đến cậu ấy, cậu ấy có thể gặp được tôi. Không phải những dòng tin nhắn trĩu nặng niềm nỗi, không phải giọng nói nhau nghe sao quá đỗi mơ hồ qua những thiết bị điện tử thông minh. Dù trời có mưa hơn hôm ấy đi chăng nữa, giá lạnh mùa đông làm cho khoảng cách giữa hai người chừng như lê thê thêm đi nữa… Chỉ cần cậu không phiền, nhất định tôi sẽ đến đúng hẹn.

“Như hôm nay.”

Tôi tắt máy xe, chạy vội vào trong hiên khu chung cư cậu ở, tay ôm chặt chiếc túi quà trong tay. Vừa bấm máy gọi cho cậu, tôi vừa nghe làn da mình tê dại đến không còn cảm giác.

“Alo?”, giọng của cậu hơi nhỏ.

“Ừ,tớ đây. Cậu về đến nhà chưa?”

“Tớ vừa lên tầng rồi, chuẩn bị vào phòng đây. Cảm ơn…”

“Tớ bảo này, cậu có thể xuống dưới đây ngay được không?”, tôi nói vội vã.

“A?”

“Tớ đang ở dưới nhà cậu”, tôi bổ sung thêm.

Tôi không nghe thấy tiếng cậu trả lời. Cậu cũng chưa tắt máy. Tôi chợt nghĩ có phải mình đã hành động kì lạ lắm không? Đầu tóc và áo quần đều ướt, chỉ có túi quà cho cậu được bọc cẩn thận nên vẹn nguyên. Tôi bảo cậu ấy về, rồi lại phi xe đến thật nhanh. Kì lạ,có phải dọa cho cậu ấy sợ chết khiếp rồi?

Tôi nghĩ mình sẽ phải đợi cậu trả lời thật lâu. Dựa mình vào tường và…thở, tôi không cúp máy, bàn tay tê cóng giữ chặt túi quà trong tay. Tôi vẫn tin mình rất giỏi chờ đợi, kể cả khi đối phương không đến thì tôi vẫn có thể ở đó, chờ đợi.

“Một…”
“Phép màu!”

Tiếng bước chân cầu thang vội vã rất gần, rất gần, rồi ngừng lại. Tiếng đi đến bên cạnh nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi rối rủ sẽ, đung đưa. Có lẽ tôi đợi chỉ chưa đến một phút thôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Tôi nhìn thấy nét ngạc nhiên, rồi như thấy ánh lấp lánh trong đôi mắt ấy. Ánh mắt như lần đầu tiên cả hai cùng trò chuyện, cậu ngồi xuống bên tôi dịu dàng, với hương tóc thật thơm.

Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Và khẽ nở nụ cười.

***
Không rõ bao lâu từ hôm đó – tôi chạy xe dưới cơn mưa đến đưa cậu món quà sinh nhật trước một ngày, tôi và cậu ấy lại gặp nhau. Gặp trong buổi đi chơi của nhóm bạn cấp ba có năm người, cậu ấy trễ hẹn một chút, nháy mắt với tôi và mỉm cười lém lỉnh. Hẳn là cần thêm thời gian để cậu trở thành người đúng hẹn, nhưng có lẽ muộn còn hơn là không bao giờ. Nhìn cậu ấy rất hợp với chiếc áo dạ mùa đông mình tặng, tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Buổi đi chơi nhóm, có một khoảng riêng nho nhỏ để chúng tôi nhắc lại chuyện hôm ấy. Chiều mưa đó, tôi chỉ tặng cậu món quà, nói đôi lời rồi ra về. Đến đêm, cậu nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Cảm giác thân thiết quay trở lại, những dấu ba chấm chừng như chỉ giục tôi và cậu ấy gõ tin nhắn nhanh hơn. Chúng tôi chỉ gặp nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng khoảng cách giữa cả hai mà tôi vẫn chưa biết do thời gian hay điều gì tạo ra đã biến mất.

“Cậu biết khoảng cách lớn nhất là bao nhiêu không?”, tin nhắn của cậu ấy, kèm vô số các biểu tượng cảm xúc vui vẻ.

Tôi dường như không phải suy nghĩ. Tôi đã nghĩ về điều này rất lâu. Trả lời cậu ấy, tôi không rõ mình có vẫn suy tư? Hay đáp án rõ ràng...

“Khoảng cách lớn nhất, không phải thời gian và không gian cách biệt vô cùng, mà là hai người ở cùng một thành phố, nhưng mãi chẳng thể gặp nhau.”

“Chúng mình đã có lúc như thế nhỉ?”

“Ừ, cho đến hôm nay.”

Chúng tôi cùng thừa nhận điều đó rất tự nhiên, không một chút ngập ngừng. Nếu trên đời quả thực có “thần giao cách cảm”, tôi dám chắc trong khoảnh khắc đó, cả hai chúng tôi cùng nhìn những lời “thú tội” dịu dàng kia, nghĩ đến nhau và vô thức mỉm cười.

Chào tháng một mùa đông, một tình bạn "bắt đầu lại" như thế.


Hano

👉Quay về trang đầu
 
14. Phượng buồn!

"Tặng cho những tình yêu thầm lặng tuổi học trò, vấn vương như vết hằn đọng mãi trong tâm hồn, để rồi lòng không khỏi bâng khuâng mỗi khi nhìn thấy chùm phượng hồng lại nở tươi thắm một góc trời."

"… người ta thường nói, tình cảm học đường, đặc biệt là tình đầu thường không đến được với nhau. Đặc biệt hơn nữa là những mối tình đơn phương, chắc sẽ không bao giờ được nói ra, chỉ lặng im in dấu trên những cánh phượng, dù tươi thắm, đỏ rực nhưng rồi cũng sẽ lụi tàn và lùi dần theo những ký ức tuổi học trò.

Chỉ có điều, ai bảo thứ tình cảm một chiều ấy không có niềm vui, những hạnh phúc nho nhỏ của riêng nó. Đúng như những gì Milan Kundera đã viết, cái thú vị của cuộc đời, dù khó chấp nhận, nhưng lại bắt nguồn từ chính sự không chắc chắn của mỗi quyết định. 2 người đến với nhau, có thể là hạnh phúc, nhưng cũng có thể sẽ dẫn đến 1 kết cục đau thương. Cũng như vậy, không đến được với nhau, hay chăng lại bớt đi chút đau khổ.

Dù những vấn vương sẽ như vết hằn đọng mãi trong tâm hồn

…"

Nó biết em thật tình cờ, trong lớp võ cổ truyền ngày hè cho bọn trẻ ở 1 trung tâm văn hóa thể thao.

Em, tiểu thư lá ngọc cành vàng, luôn chỉnh chu trong bộ võ phục thẳng thớm, tóc buộc sau gọn gàng để lộ ra bộ mặt tròn trịa, trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng.

Nó, thật một trời một vực. Cuộc đời học sinh có thể gói gọn trong một chuỗi những ăn, ngủ, học hành, và đá banh. Nói đơn giản thì thế này, bạn có biết thế nào là áp lực của phụ huynh không, những tiếng ra rả suốt ngày đêm là mày luôn phải ở lớp chuyên, và ngay cả trong lớp chuyên ấy mày phải ở trong nhóm đầu, xuống nhóm sau là mày vứt, là đời mày còn tệ hơn nở hoa rồi (mẹ nó không nói thế, nhưng tương tự thôi).

Nên, với nó, trái bóng tròn đơn giản là cứu tinh của cuộc đời. Chỉ có trên sân, hết mình cùng anh em, nó mới thấm thế nào là sống. Nó yêu những trận bóng hơn cả bản thân mình. Nhiều như thế nào ư, dưới cái nóng 35 37 độ của trưa hè miền bắc, nó cùng bọn bạn quần nhau tơi tả trên sân đất cứng (đâu có cỏ nhân tạo như bây giờ), với lý do đi học thêm, và những trận đòn khi mẹ nó bắt được áo trắng đồng phục toàn đất sao chỉ thấy ngọt ngào. Chính mẹ nó có lẽ cũng đến mỏi tay với những trận đòn như thế, nhưng bà vẫn đánh. Nó đoán, như một cách mẹ làm trong vô vọng, những mong nó không đi xa (theo hướng hư hỏng) hơn ngoài bóng đá.

Thế nên chả có gì khó hiểu khi trước mỗi lần vào lớp võ nó lại rủ mấy thằng con trai khác làm trận bóng (vì không thể không tận dụng sân của trung tâm thể thao), dù chỉ được độ dăm mười phút mà thôi. Kết quả là vào lớp thằng nào thằng nấy mồ hôi nhễ nhại. Lại còn thêm cái khoản lôi thôi lếch thếch, đến cô giáo nhác trông thấy nó cũng phải phì cười: bộ võ phục xộc xệch, đai vắt vẻo trên vai, một bên mặt lắm khi lấm lem màu đất do những lần lấy tay quệt mồ hôi.

Và đó cũng là tâm trạng của em khi lần đầu 2 đứa nhìn nhau trong lớp võ. Nơi ánh mắt em, nó đọc thấy sự ... kinh hoàng, mà chả khó nó cũng đoán được do những khác biệt. Nhưng sau cái ánh nhìn ấy, chả hiểu sao em tặng cho nó 1 nụ cười (không chút gì ẻo lả điệu đà, mà lại tươi rói với cái vẻ tinh nghịch của một con bé lớp võ), để lần đầu tiên trong gần 14 năm sống trên đời nó thấy như tim mình ngừng đập. Nó rơi vô định vào 1 khoảng không trống trải với thứ mới mẻ chưa 1 lần quan tâm đến trong đời: Con gái.

Đọc đến đây, nếu theo mấy truyện ngôn tình thời hiện đại, chắc bạn sẽ đoán ra những diễn biến tiếp theo như: kể từ ngày hôm ấy, nó từ bỏ bóng đá, chỉnh chu hơn, cố gắng bắt chuyện với em, nó quan sát em nhiều hơn, rồi cơ hội cũng đến, nhà em có chuyện buồn, rồi em khóc, rồi nó ở bên em, âm thầm và nhẹ nhàng, đưa bờ vai ra cho em dựa, kimochi kimchi các thứ các thứ ...


Nhưng không! Đời không như là mơ, và thờ ơ vẫn luôn là bản tính của thằng khờ!

Cuộc sống của cái thằng nhóc nhát gái ấy gần như không có gì thay đổi, chỉ trừ duy nhất một điều. Đó là việc nó tự phong cho mình là "hiệp sĩ thầm lặng" bảo vệ che chở cho em, bằng cách luôn luôn đạp xe theo sau em trên đường về nhà mỗi lần tan lớp võ, không 1 lần leo lên bắt chuyện, không 1 lần để em bắt gặp. Chắc chỉ có trời mới thấu tại sao nó khờ đến vậy, nhưng, chỉ cần nhìn em nâng cái xe đạp lên 3 bậc cửa (nhà mặt phố lớn), là nó cảm thấy mãn nguyện rồi. Không, có vẻ dùng từ mãn nguyện không đúng lắm, phải là hãnh diện, sự hãnh diện của cậu nhóc trong cái chiến công thầm lặng: Đưa em về nhà an toàn. Bạn không biết thôi, hạnh phúc ấy cũng lớn lắm đấy, đủ để phần còn lại của quãng đường xa hơn gần gấp đôi về nhà nó được rút lại bởi 1 nụ cười.

Dần dần 2 đứa cũng quen nhau. Tình cờ em lại học cùng trường, dưới nó 1 lớp. Những lần trò chuyện ngắn ngủi, không đầu không đuôi thường kết thúc bằng 1 câu trêu đùa của nó, và việc khác với khá nhiều những đứa con gái bình thường khi bị trêu chỉ ngồi ăn miếng trả miếng đốp chát, em ... đuổi đánh nó quanh sân. Thật khó để tả cho bạn hiểu cái hy sinh cao cả của một thằng con trai chân dài cố tình chạy chậm để ăn trọn 1 vài cái đánh trên lưng, cái cảm giác của sự va chạm thể xác dữ dội và hằn in đến vài ngày sau ấy sao lại ngọt ngào và sung sướng đến thế !?! Thời gian như đã ngừng hẳn lại (một phần vì chả ai thay pin đồng hồ trong cái khu thể thao cấp quận cũ mèm ấy), và thế giới như chỉ có mình nó với cái hạnh phúc (đau vd) ấy mà thôi.

Nhưng, phượng nở rồi phượng cũng tàn, mùa hè ngắn ngủi ấy rồi cũng kết thúc. Nó ngậm ngùi quay vào chuỗi học thêm học nếm tất cả các buổi tối trong tuần, để những toán, lý, hóa, anh vô tình choán hết những giờ phút thiêng liêng và mộng mơ về cái tình cảm đầu đời. Nó nghỉ lớp võ, ngập chìm trong cái quỹ đạo quen thuộc chỉ có bài vở, truyện tranh, và lác đác một vài trận bóng mỗi khi trốn được. Chỉ có điều, tâm trạng nó không còn bình bình như xưa. Thay vào đó, thỉnh thoảng nó ngồi ngẩn người nhớ đến những cái đánh dữ dội em trao, hay cái bộ mặt hằm hằm của em mà mỗi lần lỡ chạy xa quá quay mặt nhìn nó lại không thể nhịn cười. Haizz, ai giải thích được sao khi yêu đến c** chó cũng có màu hồng !!!


*****
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ngoảnh lại, nó đã sắp sửa bước sang lớp 11. Đó là lần thứ hai em bước vào cuộc đời nó, vẫn chỉnh chu, nhưng lần này là trong bộ đồng phục quần vải xanh áo trắng, đứng ngơ ngác khi lần đầu đến ngôi trường cấp 3. Lại 1 lần nữa định mệnh đưa em và nó vào cùng trường. Em vẫn thế, vẫn cái khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo xinh như thiên thần với nụ cười tỏa nắng. Và lại 1 lần nữa, nó bần thần ngắm em, từ xa.

Số phận có thể đã mỉm cười với nó, ngôi trường cấp 3 đặt nhà nó trên con đường em đi học. Chắc bạn sẽ nghĩ cái mô típ vệ sĩ thầm lặng sẽ lặp lại, truyện trở nên nhạt nhẽo dtcn? Nhưng không, sau thêm vài năm từng trải đời học trò, tung hoành đánh đấm trên sân bóng, nó cũng cứng cáp lên nhiều, đủ để vượt lên và bắt chuyện cùng em ... vài tuần 1 lần. Bạn cứ cười đi, tôi kệ, vì làm sao bạn có thể hiểu được cái cảm giác của nó. Trước em đầu óc nó luôn biết cách tạm dừng hoạt động. Hội thoại được bắt đầu với đôi ba câu hỏi về bài vở, xong im lặng lo sợ, tập trung toàn bộ vào con đường trước mặt (như thể chú ô tô bên kia đường vừa chơi đá có thể lao vào 2 đứa bất cứ lúc nào), đến cổng trường, chào em, rồi tự hằn học, tự trách bản thân quá nhút nhát khờ khạo trong vài tuần sau đó đến khi cái chu kỳ ấy được lặp lại.

Nhưng, khi mà thần tình yêu đã quyết chí, dù ai cố tránh cũng không thể được.

Chuyện gì phải đến sẽ đến.


...

Em có người yêu!

Nó đã khóc, lần đầu tiên nó biết thế nào là đau từ bên trong. Nó thức cả đêm suy nghĩ mông lung. Nó có 1 niềm tin sắt đá rằng nó mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng vì xem quá nhiều phim Kim Dung nên nó biết rõ tình yêu chân thành của đấng quân tử là phải biết hy sinh, dù biết là ngu nhưng phải support cho người mình yêu được hạnh phúc. Thêm nữa, cái cảm giác chập chững trưởng thành cho nó cái suy nghĩ kiểu già dặn nửa chừng, tính xa đến việc nếu nó và em bên nhau, em sẽ phải trải qua sự đau khổ của việc chia tay thằng kia trước, điều với nó còn to tát hơn cả hạnh phúc được bên em. Càng nghĩ, nó càng khóc nhiều hơn (đến lúc ấy nó mới hiểu tại sao Lý Hải lại có thể nổi tiếng đến vậy chỉ sau bài "Khi người đàn ông khóc"). Kết quả là sáng hôm sau, đôi mắt nó sưng húp và phải nghỉ học 1 ngày để ngủ bù.

Và nó không bao giờ biết được rằng:

Em thường đến sớm trong lớp võ, chỉ để được nhìn nó đá bóng mà thôi. Hình ảnh nó hết mình trong từng đường bóng với em thực sự đẹp, đẹp lắm!

Sau mỗi lần đánh nó, em đều quay đi và mỉm cười.

Khi biết nó bỏ lớp võ, em đã rất buồn.

Sau mỗi lần 2 đứa đạp xe song song đến trường, cả tuần sau em đều vừa đạp xe vừa ngó quanh tìm nó đến nỗi người ta tưởng em chơi đá và tránh em trên đường.

Andy Luong

👉Quay về trang đầu
 
15. Bài hát buồn của riêng em

Gió thoảng...


Em khẽ nhắm mắt, cùng anh vào xe, và đôi ta hòa dần vào hư không
Đắng cay cùng nhau nếm trải, rồi cũng chìm vào cát bụi
Điều anh mong mỏi? Em nghĩ, ta có rồi đó anh
Và giờ đây, em phải tự nhủ chuyện đó cũng chẳng quan trong
Những dòng này em viết, những điều mà em hằng hi vọng
Giá như có cách để em níu giữ dù chỉ một khoảnh khắc
Nhưng em không thể chịu đựng nỗi đau, khi mọi chuyện đã kết thúc
Mắt em ngây dại, vào đêm em gặp anh
Và giờ đây, em viết những bản sầu ca trong phòng ngủ, thiếu anh
Nhưng em vẫn sẽ viết, những gì mà em hằng hi vọng

Ngày nào đó em về
Và làm như chưa ai phải ra đi cả
Hãy chơi bản nhạc này, vào ngày đó anh nhé
Để em biết, mình đã mạnh mẽ như thế nào
Vào một ngày kia, em sẽ lên giường, và quên đi hơi ấm của anh
Nhưng cho đến khi ngày đó tới

...
Em sẽ viết tiếp nên những bài hát buồn cho riêng em❤️

Annika Wells

👉Quay về trang đầu
 
Back
Top