T.H.H
Senior Member
Mình thì từ nhỏ tới giờ chỉ thích 1 cuộc sống bình yên, đi làm chỗ bình thường, có chỗ sáng đi, chiều về, lãnh lương sống qua ngày, làm con người bình thường, ko ý chí cầu tiến gì cả.đếch hiểu sao nhiều người nghĩ rằng cuộc sống phải phiêu lưu, phải có nhiều trải nghiệm hoành tráng, phải giàu có hơn đời trc... mới gọi là thành công ý nhỉ
tôi quan sát điều này và thấy là do nhiều anh chị đếch đánh giá được xuất phát điểm và giá trị của mình. nhiều ac thích đi lùi về vạch xuất phát để chứng tỏ bản thân, kỳ lạ thế cơ chứ
Thích chui rúc ở nhà, ko muốn đi đâu, gần giống Hội chứng Hikikomori.
Sự thật khá phũ, quá khó để có cuộc sống bình yên.
Éo hiểu, muốn cuộc sống bình thường sau khó quá vậy?
Nhớ vợ hay hỏi, vì sao anh để dành tiền, à, để dự phòng anh nghỉ làm có tiền chi tiêu sống qua ngày. Vì sao ko đầu tư như mua đất, mua nhà, à, tài sản đất đai mẹ mua cả đống mà toàn giấy tay, để tiền sống qua ngày tốt hơn, đất ko thiếu.
Nguyên nhân sâu xa bắt đầu từ lúc bé, vì nghèo, mẹ chửi bới, la mắng, đụng tay đụng chân suốt.
Lúc bé lấy muối chang vào cơm, ăn thấy vẫn ổn, ba mẹ chửi, tao nuôi mày có thiếu đâu mà mày ăn cơm với muối, bôi tro trát trấu vào mặt tao.
Nhớ như in lúc bắt đầu có trí nhớ là nghe câu thần chú:" tiền là tiên là phật" của mẹ. Hỏi mẹ, có nhiều tiền là có hạnh phúc à mẹ.
Kết quả, nhiều năm sau này, có tiền, mẹ mình vẫn ko có hạnh phúc, chuyển sang sợ mất tiền. Càng có tiền càng khổ, sợ đủ thứ, đúng nghĩa nô lệ của đồng tiền.
Last edited: