tiếp nhé
tôn giáo có ảnh hưởng nhiều đến văn hoá của một quốc gia không? tốt hay xấu? tính đúng đắn?
những gì trước đây được gọi là phong tục truyền thống, hay bản sắc dân tộc, theo thời gian liệu có còn đứng vững trước văn hoá du nhập? có thể nào riêng rẽ tâm linh ý nghĩa và mê tín dị đoan? như là chuyện thờ cúng, hay gìn giữ tết...
xin lỗi vì vốn từ có hạn nên mình diễn đạt hơi lủng củng.
Tôn giáo mình nghĩ k nhữg ảnh hưởng mà còn ảnh hưởng rất nhiều là đằng khác, dĩ nhiên cả mặt hại lẫn những giá trị đi kèm theo nó. Với sự cởi mở không định kiến thì mình phải nhìn ra được cả mặt lợi và mặt hại này để biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ.
Giống như ở voz kiến thức, tranh luận, trao đổi là bản chất nhưng tác dụng phụ của nó là chửi nhau. Thì tôn giáo, nhất là vài tôn giáo đặc thù, tính minh triết, đức tính phụng sự mới là bản chất, nhưng nó cũng có tác dụng phụ là sự mê tín dị đoan, rườm rà.
Thật ra mê tín hay không nó cũng là một vấn đề nan giải vì người phương Đông có văn hóa, tập tục thường hướng về những điều như vậy, mọi phong tục của người phương Đông sau cùng thường gắn liên với sự dị đoan mê tín dầu cho mục đích ban đầu là rất đẹp.
Chẳng hạn như phong tục xin chữ đầu năm mới đầu nó thể hiện cho tinh thần hiếu học, yêu con chữ, nâng niu con chữ, tri thức nhưng lâu dần thì nó biến thành một phong tục mê tín, xin chữ thì vẫn xin nhưng không còn hiếu học, không còn nâng niu tri thức mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề tầm thường, cầu may mắn, cầu tài cầu lộc.
Căn bản là với sự giáo dục không đồng bộ, tầng lớp có nhận thức tốt và những tầng lớp có nhận thức chưa được tốt còn chênh lệch lớn dẫn tới làm hư hại luôn cả các giá trị văn hóa ấy theo chiều hướng mê tín dị đoan. Có giải thích thế nào họ cũng không chịu, họ chỉ thích những thứ dị đoan, mê tín, tất nhiên sau thời gian dài nó không còn phù hợp với thời đại thì việc bị loại bỏ sẽ là điều tất yếu.
[2] theo thời gian liệu có còn đứng vững trước văn hoá du nhập?
Khi hai nền văn hóa va chạm vào nhau, thứ gì không đủ sức mạnh để trụ vững, thiếu bản sắc thì việc đánh mất mình là hiển nhiên, nhưng câu hỏi này cần được quan tâm nhiều hơn vì nó ảnh hưởng đến nhận thức tự tôn dân tộc. Thật ra chúng ta vẫn có thể học, học của họ và làm sáng tỏ lại chính mình, chứ không nhất thiết là phải học để rồi quên mất mình là ai luôn.
Chẳng hạn nếu chúng ta nhận thức được ẩn chứa sau lớp hương tàn của mê tín ấy là một nền văn hóa rất đẹp, rất minh triết, chúng ta phải dùng sự sáng suốt mới học được của phương Tây để quay về phủi đi lớp bụi đó, lấy lại những giá trị đạo đức, lẽ sống đó làm chỗ dựa và rồi phát triển nó trở về với quỹ đạo.
[3] Còn câu hỏi cuối cùng có thể tách rời tâm linh và mê tín dị đoan thì mình nghĩ nó có thể làm được, nhưng cần một cộng đồng có tri thức chứ không phải với một cộng đồng còn thiếu hiểu biết, với người có tri thức, có văn hóa tốt, thì kiểu gì họ cũng sẽ nhận thức được đâu là phải đâu là quấy, quan trọng là làm thế nào để nâng cao nhận thức một cách đồng bộ, làm sao để những người có trí thức quan tâm vấn đề này và rồi quay ngược trở lại để phổ cập cho những người còn mê tín dị đoan để làm trong sáng nền văn hóa của nước mình, đây là một việc khó, nhưng mỗi người chung tay một ít, cứ bắt đầu ngay và luôn từ mỗi người thôi.