Kiếp ở trọ



Cái tỉnh nghèo nằm gần cuối dải đất miền Trung ấy, quanh năm khô khốc, chó ăn đá, gà ăn sỏi, kỳ thực nếu có gà thì gà cũng bị chó ăn mất rồi.

Con người nơi đây cũng như cái thời tiết của xứ này vậy, khô khô khốc khốc, nói chuyện cộc lốc nhưng rất đơn thuần, tâm tư cũng đơn thuần.

Nhắc đến miền Trung người ta thường nghĩ đến bão lũ, nói đến xứ này người ta chỉ thấy nắng chói chang rát mặt, gió thổi quanh năm pha lẫn chút cát vàng, thổi vi vút như bất tận đến ngàn năm sau, như hàng vạn mũi tên vô hình tàn phá nhân gian.

Nếu có ai hỏi tôi thích điều gì nhất ở quê hương mình, thì đó không phải nho, chẳng phải mắm, không phải các làng nghề cổ xưa rêu phong nồng nặc hương vị cũ kĩ, cũng không phải ngọn tháp cao cao trầm mặc, mà đó là nắng gió.

Ở một nơi nhiều nắng gió như vậy, quần áo rất mau khô, lại thơm thơm một mùi đặc trưng của nắng. Nếu bạn có hẹn đột xuất với cô gái mình crush, nếu bạn muốn chọn một bộ quần áo mình thích nhất để đi gặp cô ấy nhưng chẳng may nó không được sạch sẽ thơm tho lắm, hãy để nắng gió làm việc đó, bạn vẫn còn dư chút thời gian bấm vài cái móng tay mọc dài dính đầy đất, tỉa vài cọng lông mũi tua tủa như đám cỏ hoang sau nhà, đánh cho hàm răng muốn bay hết cả men ra..

Và nếu cô ấy có cho bạn leo cây, thì cũng đừng buồn, cuộc đời này nếu việc gì cũng như như ý ý theo mình thì thành tựu đạt được liệu có đáng trân quý không. Nơi dương quang phủ đầy không có chỗ cho trầm uất dài lâu, không có chỗ cho tuyệt vọng vĩnh viễn, nếu bạn chịu bước ra khỏi góc tối sẽ thấy lạc quan tràn đầy, nhiệt ái tràn đầy như đoá xương rồng đỏ thắm trên triền cát khô khan.

................

Chap 1

Căn nhà trọ giá rẻ

Cái phường nhỏ nằm bên một con sông nho nhỏ hiền hoà. Trong cái phường nhỏ ấy có một căn nhà trọ nho nhỏ nằm cạnh bờ sông.

Căn nhà nhỏ ấy cũ kĩ, tại sao người ta rất thích dùng từ "cũ kĩ" để tả đồ vật và hiện trạng trong văn chương nhỉ, "cũ kĩ", "sờn rách", "bạc màu"... người ta cứ dùng đi dùng lại những từ này, riết tôi tưởng mình bị lỗi dòng thời gian nhảy về thời bao cấp rồi. Cái gì cũng cũ kĩ, cũng rách vài chỗ, không rách thì mình cào cho nó rách, màu gì cũng bạc thếch, phải chăng dùng từ như vậy sẽ nghe nó "văn chương" hơn, tôi cũng chả biết nữa, đôi khi mình cũng phải hoà nhập chút xíu.

Căn nhà này quả thật rất cũ kĩ, cũ như mấy căn nhà hoang trong các câu truyện ma hư hư thực thực, không ai đem một căn nhà mới như iphone đập hộp ra cho tôi thuê với giả rẻ mạt cả.

Rẻ thì phải chấp nhận, phận vozlit mà, ngoài chấp nhận còn làm được gì hơn. Trước khi đến thuê tôi đã nghe mấy thằng bạn, cũng sống kiếp du mục nói căn nhà ấy phảng phất như không có cửa, lại gần sông rất lạnh, để bảng cho thuê mấy năm chẳng ai rờ tới.

Tôi không tin cho lắm, thời đại nào rồi mà nhà không cửa, cho đến khi đến xem nhà, quả thật cửa có cũng như không.

Cửa trước là dạng cửa sắt nhà xưởng, là cửa dùng các thanh sắt vuông nhỏ hàn lại cách nhau tầm 10 cm, người đứng trong nhà nhìn phát là thấy rõ ngoài đường, người ở ngoài đường nhìn vào.. cũng vậy.

Cửa sau quả thật cũng không có, hình như đã từng có mà bị ai gỡ đi mất rồi, từ phòng bếp bước xuống là một khoảnh sân sau bé tí nền xi măng, vách lên cao met rưỡi, phần trên phủ lưới b40, nhìn xa ra vài chục met là bờ sông lộng gió.

Nền nhà lót gạch men xanh xanh giả cỏ, tường sơn màu da trời nhạt đã loang lổ bóc ra từng mảng lớn, la phông được ghép từ nhiều miếng nhưng chỗ có chỗ không, để lộ ra trần nhà đen đen tối tối.

Sau này thỉnh thoảng mỗi đêm khi ngủ, tôi thường nhìn trân trân lên chỗ trần nhà ấy, nhìn đến xuất thần. Tưởng tượng có một cái đầu thò ra, rồi một con ma nữ nhảy xuống, tóc dài bay lất phất trong gió, làn da trắng ngần như trong suốt, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Đè tôi ra cưỡng bức, rồi cười ha há bay đi mất để lại tôi hoảng sợ ngồi nép vào góc tường trùm mền khóc nức nở..

Cho đến vài năm sau thì hiện tượng đó vẫn không xảy ra, chỉ có 2 tháng đầu tiên là đêm nào cũng bị bóng đè, làm tôi phải di chuyển chỗ ngủ liên tục từ phòng khách đến leo lên mặt bếp lạnh lẽo, từ căn gác bỏ hoang đến cái sân sau lộng gió..

Tôi đi khảo sát một dạo, đường điện trong nhà hầu như đã hư gần hết, chuột cắn nham nhở, ổ điện cháy đen xì. Các ống nước cũng vỡ nứt tan tành, thỉnh thoảng vài con gián thò mặt ra từ chỗ vỡ ấy nhìn tôi cười nham nhở.

Mất hai ngày để tự xử phục chế lại điện nước, sắm ít đồ dùng bếp, mua cái võng treo ngoài sân sau để thưởng gió, cột một cọng dây thép giăng ngang để phơi quần áo, lại sắm thêm cái nệm gấp 3 khúc chỉ 320k của mấy ông bán dạo. Đóng cái bàn gỗ nhỏ làm bàn trà, làm thêm cái hồ cá xi măng bằng thùng xốp. Trồng vài cây ớt, ít củ khoai tây găm đất, vài nhánh mười giờ.

Vậy là tạm đủ cho kiếp sống du mục.

Chap 2

Vị khách đầu tiên


Những tưởng sẽ được tận hưởng một kiếp sống nghèo mà yên yên bình bình. Nhưng chỉ một tuần sau đó lại xuất hiện trộm, trộm ở đây không phải là người, trộm ở đây không cướp tài vật hay mỹ sắc, trộm ở đây là một con mèo, cướp lương thực.

Con mèo hoang gầy ốm mình đầy vết sẹo, nó thường xuất hiện lúc nửa đêm, khi phố phường đã ngủ yên, khi ánh trăng bàng bạc phủ chiếu xuống khoảng sân sau, khi tôi còn đang mãi bật tool 1111 tìm vài idol yêu thích của mình.

Nó từ góc tối mò ra, như quỷ mỵ như ninja, ánh mắt rất cộc cằn dè dặt biểu thị cuộc đời vô tình đã hành hạ chà đạp nó từ lúc sinh ra.

Cước bộ của nó thoan thoắt, chỉ vài cú nhảy nhót đã nhẹ nhàng đáp xuống cái mặt bàn bếp. Tôi nằm gần đó, lẩn khuất trong bóng tối, mở mắt thao láo nhìn nó, nó là vị khách đầu tiên của tôi trong căn nhà này.

Nó thò tay hất cái nắp chảo ra, nhanh chóng ngậm một con cá chiên vào miệng phóng như bay mất hút vào màn đêm. Dĩ nhiên đó là đồ ăn thừa nên tôi cũng không để tâm lắm, rồi ngày nào cũng vậy, khuya nào cũng vậy, có đêm hết đồ ăn tôi còn cố tình đặt một cây xúc xích vào chảo cho nó trộm.

Một tháng sau nó chính thức nhập khẩu, đêm nào cũng chui lên cái tấm nệm rẻ tiền ấy và giành cái mền rách với tôi. Cũng có khi nó bỏ đi bụi nửa tháng mới về, đành chịu thôi, nó là mèo đực mà, đến tuổi cũng nên đi tìm tình nhân, để cùng nhau ngồi ngắm trăng trên mái nhà nào đó, cùng nhau làm vài trận sex public cho mấy thằng mèo hàng xóm thèm chơi, nghĩ đến điều đó làm tôi cảm thấy rất thoả mãn, không thể để nó FA truyền kiếp như mình được.



Chap 3 Thêm một miệng ăn

Chap 4 Mini xuất hiện

Chap 5 Vấn đề lương thực

Chap 6 Chuột và gián

Chap 7 Khắc tinh của Mini

Chap 8 Đêm giáng sinh
 
Last edited:
Văn phong rất quyến rũ độc giả fen ạ. Tui lại khác thích kiểu so sánh của fen. Mong ra chap mới để đọc, đã bookmark, đừng drop fen nha
 
Ok fen, chỉ có một chữ thôi, hình như là Ngạn, vậy chắc cô gái vẽ bức này là Hà Lan rồi :rolleyes:

2021a1e98e68-104c-4398-b682-963b4448048d.jpg
Xong thớt rồi
Bên trên tơ nhện kết thành hình con gà chết ngửa cổ
Bên dưới đề chữ ngu: hàm ý là kẻ thuê nhà ngu ngốc như một con gà và sẽ bị c...
kICPnuw.png


via theNEXTvoz for iPhone
 
Ủng hộ. Viết hay quá thím.
Mà chỗ nào NT vậy. Cũng mới vô đất BT 1 năm. Chán thấy bà nội. Được cái biển đẹp. Đã thế 6 tháng nay dịch không đi đâu nữa.
 
Ủng hộ. Viết hay quá thím.
Mà chỗ nào NT vậy. Cũng mới vô đất BT 1 năm. Chán thấy bà nội. Được cái biển đẹp. Đã thế 6 tháng nay dịch không đi đâu nữa.

Viết lan man thôi fen, nói truyện thì cũng chưa tới nên mình giữ ở đây thôi, anh em thích thì đọc chơi, mình ở ngoài rìa của Phan Rang, 2 năm nay cũng ít đi đâu.
68747470733a2f2f692e696d6775722e636f6d2f4b674c376d63532e706e67
 
Con người nơi đây cũng như cái thời tiết của xứ này vậy, khô khô khốc khốc, nói chuyện cộc lốc nhưng rất đơn thuần, tâm tư cũng đơn thuần.
:baffle::baffle:
gặp mấy má xứ Quảng ranh thấy nội . Trước mặt ăn nói có vẻ ngây ngô, dễ thương,ai ngờ sau lưng xéo xắt, keo kiệt . Có tật hay xin. Tính thì sỹ, cho đồ cũ trước mặt thì lấy v xin cảm ơn. Sau lưng thì chửi mình ko thành ý , đồ mới hay tièn thì ko cho đồ cũ như bố thí. Rồi đem đồ đó lại đi cho đứa khác lấy lòng, ko thèm xài.
Người phú yên đổ vô thì đỡ. Ớn nhất QUảng trở ra
 
:baffle::baffle:
gặp mấy má xứ Quảng ranh thấy nội . Trước mặt ăn nói có vẻ ngây ngô, dễ thương,ai ngờ sau lưng xéo xắt, keo kiệt . Có tật hay xin. Tính thì sỹ, cho đồ cũ trước mặt thì lấy v xin cảm ơn. Sau lưng thì chửi mình ko thành ý , đồ mới hay tièn thì ko cho đồ cũ như bố thí. Rồi đem đồ đó lại đi cho đứa khác lấy lòng, ko thèm xài.
Người phú yên đổ vô thì đỡ. Ớn nhất QUảng trở ra
Mình ở Ninh Thuận nên có lẽ fen hơi trật đối tượng rồi. :rolleyes:
 
Mình ở Ninh Thuận nên có lẽ fen hơi trật đối tượng rồi. :rolleyes:
Ninh Thuận tui quen mấy em gái Chăm dễ thương cao ráo lắm. Con gái làng Chăm chịu khó, thương chồng con, rất chịu học hành, các em đậu đại học rất nhiều. Quen 1 em mới tốt nghiệp ĐH KHTN ngành sinh học. Trai thì hơi dở , ko học hành đỗ đạt nhiều, lười, thích bú rượu, thích sắm xe, diện thời trang, nhắm vợ có đất có của mới chịu lấy . Dân thích văn hóa Ấn và Thái. Bí thơ chi đoàn vẫn xem paris by nai và nói xấu chế độ :beat_brick:
phố Phan Rang toàn dân nhập cư gốc Bắc , Trung địa dô :big_smile:
Tui ưng tộc thiểu số hơn tộc đa số
 
Ninh Thuận tui quen mấy em gái Chăm dễ thương cao ráo lắm. Con gái làng Chăm chịu khó, thương chồng con, rất chịu học hành, các em đậu đại học rất nhiều. Quen 1 em mới tốt nghiệp ĐH KHTN ngành sinh học. Trai thì hơi dở , ko học hành đỗ đạt nhiều, lười, thích bú rượu, thích sắm xe, diện thời trang, nhắm vợ có đất có của mới chịu lấy . Dân thích văn hóa Ấn và Thái. Bí thơ chi đoàn vẫn xem paris by nai và nói xấu chế độ :beat_brick:
phố Phan Rang toàn dân nhập cư gốc Bắc , Trung địa dô :big_smile:
Tui ưng tộc thiểu số hơn tộc đa số

Mình dân gốc làng chài ba đời ở Ninh Thuận nhe fen, không phải dân nhập cư, fen hơi chủ quan ý kiến rồi đó.
 
Mình dân gốc làng chài ba đời ở Ninh Thuận nhe fen, không phải dân nhập cư, fen hơi chủ quan ý kiến rồi đó.
chỉ có Chăm mới là gốc
chớ đã là tộc Kinh thì nhập cư rồi. Nhưng mà nhập cư lâu thì tính thuần hậu hơn dân kinh tế mới sau 75. Dân mới vô hổ báo những thế hệ đầu để chiếm đất chiếm quyền lợi.
Tui góp vô cho xôn tụ thôi. Vẫn khá là thiện cảm với xứ Nắng như Rang , gió như Phang :big_smile:
 
Khắc tinh của Mini


Tịch dương.

Nền trời tím lịm, vài gợn mây trắng hững hờ, nắng từ trên không trung toả xuống phố phường một màu vàng nhợt nhạt như báo hiệu màn đêm sắp đến.

Thanh âm từ xe cộ ngoài đường, từ tiếng người cười cười nói nói, từ bản nhạc trẻ phát đi phát lại đến mức nhàm chán của quán cafe đối diện.

Trong căn nhà trọ ấy vẫn tĩnh lặng, dường như vĩnh viễn tĩnh lặng, dường như những thứ âm thanh hỗn tạp ồn ào ngoài kia không thể nào lọt vào trong nhà được.

Phải chăng nhà của những người cô đơn trên thế gian này đều như vậy ?

Cửa nhà của hắn thường thường là mở, hắn nghĩ rằng cửa nhà cũng giống như tâm của con người , một người nếu lúc nào cũng khoá chặt cửa nhà thì tâm tình tuyệt sẽ không thoải mái cho lắm.

Hoặc nguyên lai nhà hắn quá nghèo nên chẳng có gì để mất, để sợ, để bất an như người ta.

Nếu bạn là một tên trộm đã nhịn đói mấy ngày đến viếng nhà hắn, tuỳ thời tuỳ lúc hắn còn có thể quét cái thềm cho thật sạch, mời bạn ngồi xuống uống một ly trà ấm, chế cho bạn một tô mỳ nóng để lót dạ rồi vét mấy chục ngàn lẻ cuối cùng trong túi ra tặng bạn mà vẫn lẳng lặng không nói một lời nào cho đến khi bạn rời đi.

Bất quá là hắn nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn chưa được dịp thử nghiệm.

Đã hơn một năm trôi qua, cửa vẫn thường thường mở, vẫn chưa có tên trộm khùng khùng nào quáng gà đáp nhầm vào nhà hắn, cái nhà nghèo cùng cực nhất trong khu phố này.

..........................


Hắn có một cái tập quán là uống trà chiều trước hiên nhà, khi nắng chưa tắt hẳn, khi phố chưa lên đèn, khi gió cuộn những chiếc lá khô ngoài đường vào trong sân.

Hắn ngồi đó tựa lưng lên tường, tháo kính ra đặt tạm lên thềm để mắt nghỉ ngơi, nắng chiều rọi vào mặt hắn, một khuôn mặt không có biểu cảm, không vui không buồn.

Đôi mắt to ươn ướt đa tình, sống mũi cao cao thon gọn, đôi môi mỏng mím chặt, những thứ ấy khiến cho cuộc đời hắn thêm phần màu sắc, lại thêm phần bi thương, những thứ ấy như hoa nở chóng tàn, không níu kéo nổi cho tương lai, đã bao nhiêu nữ nhân đi ngang đời, nhưng sao hắn vẫn cô đơn..

Có người từng nói hắn đi đến đâu là có hoa cỏ ở đó, hắn cười cười, hoa cỏ dĩ nhiên không tự nhiên lúc nào cũng có tại nơi hắn ở, chỉ là hắn thường tìm hoa cỏ về trồng.

Hắn không như một cô gái chỉ thích những đóa hoa rực rỡ, hắn yêu thích mọi thứ, chỉ cần là có sinh mệnh, cả những thứ không có sinh mệnh nếu qua đôi bàn tay tạo tác của hắn cũng phảng phất có chút sinh mệnh, có chút biểu cảm trong đó.

Hắn cẩn thận tỉ mỉ, hắn khéo léo cầu toàn, nhưng dường như lại không thích sự hoàn mỹ. Có phải do cuộc đời hắn đã hư hao quá nhiều, thống khổ quá nhiều nên hắn thường đồng cảm với sự khiếm khuyết chăng..

................................

Hắn ghét chó, đó là một sự thật, vì cái mũi của hắn cực kỳ nhạy cảm, hắn tự nhận mũi mình thính như chó, vậy nên hắn thường thường ngửi ra rất nhanh cái mùi của chó.

Nếu có một con chó quanh quẩn gần hắn thì hắn rất bực bội, cái mùi đó làm hắn buồn nôn, vậy nên từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nuôi một chó nào.

Khi hắn còn đang có một cuộc sống không được bình bình yên yên cho lắm với hai con mèo sặc mùi phản diện, thì con chó đó xuất hiện.

Nó có chủ, không phải tứ cố vô thân chẳng rõ nguồn gốc như hai con mèo, chủ của nó là người quen của hắn, cũng không quen lắm, đem nó tới nhà hắn, nhờ hắn nuôi giùm, rồi không bao giờ quay lại.

Thế nên nó chính thức bị bỏ rơi, cũng chính thức gia nhập vào cái gia đình kỳ kỳ.

Lúc đó nó bé tí, nhưng cũng gấp rưỡi con mini rồi.

Hắn hy vọng nó và con mini sẽ hòa đồng sống với nhau.

Hắn cũng tin tưởng điều đó vì con chó nhỏ bé với ánh mắt long lanh, mặt luôn luôn cúi gầm như hối lỗi ấy thì không ai nghĩ nó lại ẩn tàng một tâm hồn tràn đầy bạo lực và những trò tinh quái ác liệt, nhưng đó là chuyện sau này.

Mít, là cái tên hắn đặt cho nó, hắn nghĩ chó thì cần tên hơn mèo, cái tên ấy tịnh không có ý nghĩa gì đặc biệt, vì hắn thấy bạn bè thường đặt tên chó là Mít nên hắn cứ tùy tiện đặt là Mít luôn.

Mít là giống chó cỏ lai phú quốc, nó có một bộ lông màu nâu pha lẫn những vệt đen đen trên lưng.

Mít rất dễ nuôi, chỉ cần có cơm nguội pha chút nước canh là nó đánh chén sạch, cơ hồ như cho cơm bao nhiêu nó cũng ăn hết, sức ăn của nó còn hơn cả hai con mèo cộng lại.

Được cái nó không hôi lắm, nên hắn nuôi nó cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm đi đôi chút. Cứ ăn xong là nó lại chui vào gầm bàn máy tính ngủ khò.

..........................................


Trở lại cái buổi chiều tím biêng biếc, chút gió vờn nhẹ thốc chiếc lá bàng khô bay vào sân nhà hắn, con người có phải cũng sẽ đến lúc như chiếc lá khô, mặc cho gió thổi bay đi, bay mải miết trong hư không vô định..

Thỉnh thoảng gió còn cuộn đủ loại rác vào trong sân.

Hắn vẫn mặc kệ, dường như đó là sân nhà người ta chứ không phải nơi hắn đang ở.

Hắn vẫn ngồi đó thưởng thức ngụm trà nóng, thưởng thức cơn gió chiều mát lạnh, thưởng thức những đoá hoa cỏ dại trong sân đang lung linh khoe sắc dưới tia nắng vàng cuối ngày.

Chợt tiếng con Mít sủa um lên rồi chạy loạn trong nhà, lát sau lại chạy ra sân, chạy ngang chỗ hắn ngồi uống trà.

Với cặp mắt tầm nhìn xa 1m khi không đeo kính chỉ đủ cho hắn thấy con Mít như ngựa hoang đang phi nước đại, miệng ngậm một thứ gì đó như cục bông, phảng phất giống mấy con thú nhồi bông.

Mít rất hay ra đường tha linh tinh vào nhà, cái móc khoá hình con gấu bằng nhựa mà hắn đang gắn vào chìa con Cub ghẻ cũng là do con Mít tha ngoài đường về.

Con thú nhồi bông nhỏ xíu ấy phảng phất lại có chút động đậy, mường tượng như đang cầu cứu hắn, hắn giật mình ngớ người vội đeo kính nhìn ra thì thấy con Mít ngậm con Mini trong mồm rồi phi ra ngoài cổng.

Nó phi qua đám cỏ dại đầy hoa, như con sói đầu đàn ngậm con mồi phi qua vùng thảo nguyên đầy nắng gió, cái khoảnh khắc ấy thật bạo tàn, cũng thật mỹ lệ.

Bất quá con Mít không phải sói, Mini là bạn cùng nhà chứ không phải con mồi, cái sân đầy rác và cỏ dại ấy cũng không phải thảo nguyên, và hắn còn sống sờ sờ ra đấy.

" Mít " - Tiếng hắn nạt lên gãy gọn.

Con Mít đang lao như phi tiễn bỗng nghe gọi tên liền giật mình vội nhả con Mini khốn khổ bất lực đang cam chịu số phận xuống đất, rồi nó bẻ cua một vòng vừa chạy vừa vẫy đuôi cầu tài đến chỗ hắn đang ngồi, Mini vội chớp lấy thời phi như bay vào trong nhà, không quên thả tia nhìn đầy thù địch về phía con Mít rồi phóng lên mặt bàn vi tính, là vùng an toàn của nó.

Hắn hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía con Mít đang ngồi trước mặt hắn, đầu nó cuối xuống, hai mắt lại ngước lên nhìn hắn, chực như muốn khóc.

" Không có cắn nó nữa" - Hắn gằn giọng, chả biết con Mít có hiểu hay không mà nó lại vẫy đuôi mừng rỡ rồi như muốn sáp tới chỗ hắn để được nằm gần chủ, chừng như nó tưởng câu hắn nói là " cắn tiếp nữa đi " vậy.

Tia mắt của hắn chợt dịu dàng nhìn con chó nhỏ bé bị bỏ rơi, phảng phất như có một sự đồng cảm với nhau..


Mini không phải là nạn nhân duy nhất của Mít, trong nhà này ngoại trừ hắn và con mèo Lãng Tử lãnh khốc vô tình là nó không dám tấn công.

Thực ra đã có lần nó âm mưu chiếm ngôi vị chủ nhà của Lãng Tử, chỉ sau 5 giây giao chiến chớp nhoáng, nó đã bị ăn mười mấy cú vả, vài nhát cắn và khuyến mãi thêm ít nước bọt chưa tiệt trùng vào mặt của con mèo đực từng trải trăm trận ngoài kia.

Sau đó nó tự hiểu với chiến lực của mình thì nó chỉ được xếp hạng ba sau hắn và Lãng Tử, còn con Mini với thể hình nhỏ bé dễ bị hiếp đáp xuống hàng thứ tư, nó xem Mini như là pet riêng của nó, hắn không nhớ nổi đã bao lần phải giải cứu con Mini ra khỏi cái mồm luôn luôn hoạt động của con Mít.

Từ ngày con Mít về thì Mini chẳng thèm săn gián nữa, vì toàn bộ số gián trong nhà chỉ trong vòng ba ngày đã bị con Mít tận diệt.

Nó chẳng cần phải phí sức bay chụp vồ như Mini, nó cứ ngồi đó, vì nó biết thừa cái mấy con gián kia bay chán rồi cũng sẽ đáp xuống, chỉ cần con nào xuống đất là tàn đời với nó, chết không toàn thây.

Con Mini dạo ấy cũng như lũ gián, rất ít khi đáp xuống đất, con Mít lúc nào cũng chực chờ tấn công bất cứ thứ gì di chuyển dưới thềm nhà. Làm cho hắn phải đóng thêm một cái giá đựng cơm nước trên cao cho riêng Mini.

.............................

Ăn cơm xong phải rửa chén là điều hiển nhiên, hắn cũng có chỗ rửa chén ở sân sau, sát góc tường.

Có dạo hắn phát hiện một con ếch nhỏ cứ lẩn quẩn gần chỗ rửa chén, gần cái rổ đựng thức ăn thừa để chuẩn bị cho vào sọt rác.

Lúc đó hắn cũng không quan tâm cho lắm, cho đến vài tháng sau hắn lại thấy nó lần thứ hai, con ếch duy nhất trong nhà. Có lẽ nó không biết đường bò ra khỏi nhà hắn nên mấy tháng nay vẫn quanh vẫn ở đây, chừng như béo tốt lên nhiều, và nó chẳng có vẻ gì là sợ hắn khi ở gần.

Hơn một năm sau này nó vẫn còn tá túc ở khu vực sân sau và sống bằng đồ ăn thừa trong cái rổ nhỏ, vậy nên hắn đã xem nó là con ếch của hắn. Là thành viên dự bị trong nhà, chưa được kết nạp chính thức.

Chỉ có một điều mà con ếch không hề biết là con Mít cũng thường đến sục sạo kiếm ăn trong cái rổ ấy..

Cho đến cái buổi chiều mà hắn lại thấy con Mít phi như bay, miệng ngậm con ếch ấy ra sân phóng ra khỏi nhà rồi quay lại với nụ cười đắc thắng, thì hắn mới hiểu cái con chó nhỏ xíu vằn vện này không muốn thu nạp thêm bất kỳ một miệng ăn nào vào nhà nữa.

Con ếch tuy vẫn sống sót sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ dám quay lại , ít ra nó vẫn còn may mắn hơn con rắn..

......................


Căn nhà cùng cực, nam nhân đa tình, con mèo lãng tử, mèo con tinh quái, chó con khùng khùng, không một sinh vật nào có thể tồn tại dưới thềm nhà, đã tạo nên một địa phương bí ẩn lạ thường, hung hiểm phi thường, nghèo phi thường, nhưng hoa vẫn nở, nắng vẫn rạng rỡ, cửa nhà vẩn mở, nhiệt ái vẫn luôn luôn tràn đầy..
 
Last edited:
Hay lắm, nếu có dịp mong sẽ được ngồi trước hiên nhà ấy, cùng nhau làm một chén trà để biết thêm về vị thi sĩ đây

Tôi tin rằng chỉ bán nghệ thì huynh đài cũng sẽ có ngày thành công
 
Tịch dương.

Bầu trời tím lịm, vài gợn mây trắng hững hờ trôi, nắng từ trên không trung toả xuống phố phường một màu vàng nhàn nhạt như báo hiệu màn đêm sắp đến.

Thanh âm từ xe cộ ngoài đường, từ tiếng người cười cười nói nói, từ bản nhạc trẻ phát đi phát lại đến mức nhàm chán của quán cafe đối diện.

Trong căn nhà trọ ấy vẫn tĩnh lặng, dường như vĩnh viễn tĩnh lặng, dường như những thứ âm thanh hỗn tạp ồn ào ngoài kia không thể nào lọt vào trong nhà được.

Phải chăng nhà của những người cô đơn trên thế gian này đều như vậy ?

Cửa nhà của hắn thường thường là mở, hắn nghĩ rằng cửa nhà cũng giống như tâm của con người , một người nếu lúc nào cũng khoá chặt cửa nhà thì tâm tình tuyệt sẽ không thoải mái cho lắm.

Hoặc nguyên lai nhà hắn quá nghèo nên chẳng có gì để mất, để sợ, để bất an như người ta.

Nếu bạn là một tên trộm đã nhịn đói mấy ngày đến viếng nhà hắn, tuỳ thời tuỳ lúc hắn còn có thể quét cái thềm cho thật sạch, mời bạn ngồi xuống uống một ly trà ấm, chế cho bạn một tô mỳ nóng để lót dạ rồi vét mấy chục ngàn lẻ cuối cùng trong túi ra tặng bạn mà vẫn lẳng lặng không nói một lời nào cho đến khi bạn rời đi.

Bất quá là hắn nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn chưa được dịp thử nghiệm.

Đã hơn một năm trôi qua, cửa vẫn thường thường mở, vẫn chưa có tên trộm khùng khùng nào quáng gà đáp nhầm vào nhà hắn, cái nhà nghèo cùng cực nhất trong khu phố này.

..........................


Hắn có một cái tập quán là uống trà chiều trước hiên nhà, khi nắng chưa tắt hẳn, khi phố chưa lên đèn, khi gió cuộn những chiếc lá khô ngoài đường vào trong sân.

Hắn ngồi đó tựa lưng lên tường, tháo kính ra đặt tạm lên thềm để mắt nghỉ ngơi, nắng chiều rọi vào mặt hắn, một khuôn mặt không có biểu cảm, không vui không buồn.

Đôi mắt to ươn ướt đa tình, sống mũi cao cao thon gọn, đôi môi mỏng mím chặt, những thứ ấy khiến cho cuộc đời hắn thêm phần màu sắc, lại thêm phần bi thương, những thứ ấy như hoa nở chóng tàn, không níu kéo nổi cho cuộc đời hắn, đã bao nhiêu nữ nhân đi ngang đời, nhưng sao hắn vẫn cô đơn..

Có người từng nói hắn đi đến đâu là có hoa cỏ ở đó, hắn cười cười, hoa cỏ dĩ nhiên không tự nhiên lúc nào cũng có tại nơi hắn ở, chỉ là hắn thường tìm hoa cỏ về trồng.

Hắn không như một cô gái chỉ thích những đóa hoa rực rỡ, hắn yêu thích mọi thứ, chỉ cần là có sinh mệnh, cả những thứ không có sinh mệnh nếu qua đôi bàn tay tạo tác của hắn cũng phảng phất có chút sinh mệnh, có chút biểu cảm trong đó.

Hắn cẩn thận tỉ mỉ, hắn khéo léo cầu toàn, nhưng dường như lại không thích sự hoàn mỹ. Có phải do cuộc đời hắn đã hư hao quá nhiều, thống khổ quá nhiều nên hắn thường đồng cảm với sự khiếm khuyết chăng..

................................

Hắn ghét chó, đó là một sự thật, vì cái mũi của hắn cực kỳ nhạy cảm, hắn tự nhận mũi mình thính như chó, vậy nên hắn thường thường ngửi ra rất nhanh cái mùi của chó.

Nếu có một con chó quanh quẩn gần hắn thì hắn rất bực bội, cái mùi đó làm hắn buồn nôn, vậy nên từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nuôi một chó nào.

Khi hắn còn đang có một cuộc sống không được bình bình yên yên cho lắm với hai con mèo sặc mùi phản diện, thì con chó đó xuất hiện.

Nó có chủ, không phải tứ cố vô thân chẳng rõ nguồn gốc như hai con mèo, chủ của nó là người quen của hắn, cũng không quen lắm, đem nó tới nhà hắn, nhờ hắn nuôi giùm, rồi không bao giờ quay lại.

Thế nên nó chính thức bị bỏ rơi, cũng chính thức gia nhập vào cái gia đình kỳ kỳ.

Lúc đó nó bé tí, nhưng cũng gấp rưỡi con mini rồi.

Hắn hy vọng nó và con mini sẽ hòa đồng sống với nhau.

Hắn cũng tin tưởng điều đó vì con chó nhỏ bé với ánh mắt long lanh, mặt luôn luôn cúi gầm như hối lỗi ấy thì không ai nghĩ nó lại ẩn tàng một tâm hồn tràn đầy bạo lực và những trò tinh quái ác liệt, nhưng đó là chuyện sau này.

Mít, là cái tên hắn đặt cho nó, hắn nghĩ chó thì cần tên hơn mèo, cái tên ấy tịnh không có ý nghĩa gì đặc biệt, vì hắn thấy bạn bè thường đặt tên chó là Mít nên hắn cứ tùy tiện đặt là Mít luôn.

Mít là giống chó cỏ lai phú quốc, nó có một bộ lông màu nâu pha lẫn những vệt đen đen trên lưng.

Mít rất dễ nuôi, chỉ cần có cơm nguội pha chút nước canh là nó đánh chén sạch, cơ hồ như cho cơm bao nhiêu nó cũng ăn hết, sức ăn của nó còn hơn cả hai con mèo cộng lại.

Được cái nó không hôi lắm, nên hắn nuôi nó cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm đi đôi chút. Cứ ăn xong là nó lại chui vào gầm bàn máy tính ngủ khò.

..........................................


Trở lại cái buổi chiều tím biêng biếc, chút gió vờn nhẹ thốc chiếc lá bàng khô bay vào sân nhà hắn, con người có phải cũng sẽ đến lúc như chiếc lá khô, mặc cho gió thổi bay đi, bay mải miết trong hư không vô định..

Thỉnh thoảng gió còn cuộn đủ loại rác vào trong sân.

Hắn vẫn mặc kệ, dường như đó là sân nhà người ta chứ không phải nơi hắn đang ở.

Hắn vẫn ngồi đó thưởng thức ngụm trà nóng, thưởng thức cơn gió chiều mát lạnh, thưởng thức những đoá hoa cỏ dại trong sân đang lung linh khoe sắc dưới tia nắng vàng cuối ngày.

Chợt tiếng con Mít sủa um lên rồi chạy loạn trong nhà, lát sau lại chạy ra sân, chạy ngang chỗ hắn ngồi uống trà.

Với cặp mắt tầm nhìn xa 1m khi không đeo kính chỉ đủ cho hắn thấy con Mít như ngựa hoang đang phi nước đại, miệng ngậm một thứ gì đó như cục bông, phảng phất giống mấy con thú nhồi bông.

Mít rất hay ra đường tha linh tinh vào nhà, cái móc khoá hình con gấu bằng nhựa mà hắn đang gắn vào chìa con Cub ghẻ cũng là do con Mít tha ngoài đường về.

Con thú nhồi bông nhỏ xíu ấy phảng phất lại có chút động đậy, mường tượng như đang cầu cứu hắn, hắn giật mình ngớ người vội đeo kính nhìn ra thì thấy con Mít ngậm con Mini trong mồm rồi phi ra ngoài cổng.

Nó phi qua đám cỏ dại đầy hoa, như con sói đầu đàn ngậm con mồi phi qua vùng thảo nguyên đầy nắng gió, cái khoảnh ấy thật bạo tàn, cũng thật mỹ lệ.

Bất quá con Mít không phải sói, Mini là bạn cùng nhà chứ không phải con mồi, cái sân đầy rác và cỏ dại ấy cũng không phải thảo nguyên, và hắn còn sống sờ sờ ra đấy.

" Mít " - Tiếng hắn nạt lên gãy gọn.

Con Mít đang lao như phi tiễn bỗng nghe gọi tên liền giật mình vội nhả con Mini khốn khổ bất lực đang cam chịu số phận xuống đất, rồi nó bẻ cua một vòng vừa chạy vừa vẫy đuôi cầu tài đến chỗ hắn đang ngồi, Mini vội chớp lấy thời phi như bay vào trong nhà, không quên thả tia nhìn đầy thù địch về phía con Mít rồi phóng lên mặt bàn vi tính, là vùng an toàn của nó.

Hắn hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía con Mít đang ngồi trước mặt hắn, đầu nó cuối xuống, hai mắt lại ngước lên nhìn hắn, chực như muốn khóc.

" Không có cắn nó nữa" - Hắn gằn giọng, chả biết con Mít có hiểu hay không mà nó lại vẫy đuôi mừng rỡ rồi như muốn sáp tới chỗ hắn để được nằm gần chủ, chừng như nó tưởng câu hắn nói là " cắn tiếp nữa đi " vậy.

Tia mắt của hắn chợt dịu dàng nhìn con chó nhỏ bé bị bỏ rơi, phảng phất như có một sự đồng cảm với nhau..


Mini không phải là nạn nhân duy nhất của Mít, trong nhà này ngoại trừ hắn và con mèo Lãng Tử lãnh khốc vô tình là nó không dám tấn công.

Thực ra đã có lần nó âm mưu chiếm ngôi vị chủ nhà của Lãng Tử, chỉ sau 5 giây giao chiến chớp nhoáng, nó đã bị ăn mười mấy cú vả, vài nhát cắn và khuyến mãi thêm ít nước bọt chưa tiệt trùng vào mặt của con mèo đực từng trải trăm trận ngoài kia.

Sau đó nó tự hiểu với chiến lực của mình thì nó chỉ được xếp hạng ba sau hắn và Lãng Tử, còn con Mini với thể hình nhỏ bé dễ bị hiếp đáp xuống hàng thứ tư, nó xem Mini như là pet riêng của nó, hắn không nhớ nổi đã bao lần phải giải cứu con Mini ra khỏi cái mồm luôn luôn hoạt động của con Mít.

Từ ngày con Mít về thì Mini chẳng thèm săn gián nữa, vì toàn bộ số gián trong nhà chỉ trong vòng ba ngày đã bị con Mít tận diệt.

Nó chẳng cần phải phí sức bay chụp vồ như Mini, nó cứ ngồi đó, vì nó biết thừa cái mấy con gián kia bay chán rồi cũng sẽ đáp xuống, chỉ cần con nào xuống đất là tàn đời với nó, chết không toàn thây.

Con Mini dạo ấy cũng như lũ gián, rất ít khi đáp xuống đất, con Mít lúc nào cũng chực chờ tấn công bất cứ thứ gì di chuyển dưới thềm nhà. Làm cho hắn phải đóng thêm một cái giá đựng cơm nước trên cao cho riêng Mini.

.............................

Ăn cơm xong phải rửa chén là điều hiển nhiên, hắn cũng có chỗ rửa chén ở sân sau, sát góc tường.

Có dạo hắn phát hiện một con ếch nhỏ cứ lẩn quẩn gần chỗ rửa chén, gần cái rổ đựng thức ăn thừa để chuẩn bị cho vào sọt rác.

Lúc đó hắn cũng không quan tâm cho lắm, cho đến vài tháng sau hắn lại thấy nó lần thứ hai, con ếch duy nhất trong nhà. Có lẽ nó không biết đường bò ra khỏi nhà hắn nên mấy tháng nay vẫn quanh vẫn ở đây, chừng như béo tốt lên nhiều, và nó chẳng có vẻ gì là sợ hắn khi ở gần.

Hơn một năm sau này nó vẫn còn tá túc ở khu vực sân sau và sống bằng đồ ăn thừa trong cái rổ nhỏ, vậy nên hắn đã xem nó là con ếch của hắn. Là thành viên dự bị trong nhà, chưa được kết nạp chính thức.

Chỉ có một điều mà con ếch không hề biết là con Mít cũng thường đến sục sạo kiếm ăn trong cái rổ ấy..

Cho đến cái buổi chiều mà hắn lại thấy con Mít phi như bay, miệng ngậm con ếch ấy ra sân phóng ra khỏi nhà rồi quay lại với nụ cười đắc thắng, thì hắn mới hiểu cái con chó nhỏ xíu vằn vện này không muốn thu nạp thêm bất kỳ một miệng ăn nào vào nhà nữa.

Con ếch tuy vẫn sống sót sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ dám quay lại nữa, ít ra nó vẫn còn may mắn hơn con rắn..

......................


Căn nhà cùng cực, nam nhân đa tình, con mèo lãng tử, mèo con tinh quái, chó con khùng khùng, không một sinh vật nào có thể tồn tại dưới thềm nhà, đã tạo nên một địa phương bí ẩn lạ thường, hung hiểm phi thường, nghèo phi thường, nhưng hoa vẫn nở, nắng vẫn rạng rỡ, cửa nhà vẩn mở, nhiệt ái vẫn luôn luôn tràn đầy..
Được!!
 
Back
Top