Kiếp ở trọ



Cái tỉnh nghèo nằm gần cuối dải đất miền Trung ấy, quanh năm khô khốc, chó ăn đá, gà ăn sỏi, kỳ thực nếu có gà thì gà cũng bị chó ăn mất rồi.

Con người nơi đây cũng như cái thời tiết của xứ này vậy, khô khô khốc khốc, nói chuyện cộc lốc nhưng rất đơn thuần, tâm tư cũng đơn thuần.

Nhắc đến miền Trung người ta thường nghĩ đến bão lũ, nói đến xứ này người ta chỉ thấy nắng chói chang rát mặt, gió thổi quanh năm pha lẫn chút cát vàng, thổi vi vút như bất tận đến ngàn năm sau, như hàng vạn mũi tên vô hình tàn phá nhân gian.

Nếu có ai hỏi tôi thích điều gì nhất ở quê hương mình, thì đó không phải nho, chẳng phải mắm, không phải các làng nghề cổ xưa rêu phong nồng nặc hương vị cũ kĩ, cũng không phải ngọn tháp cao cao trầm mặc, mà đó là nắng gió.

Ở một nơi nhiều nắng gió như vậy, quần áo rất mau khô, lại thơm thơm một mùi đặc trưng của nắng. Nếu bạn có hẹn đột xuất với cô gái mình crush, nếu bạn muốn chọn một bộ quần áo mình thích nhất để đi gặp cô ấy nhưng chẳng may nó không được sạch sẽ thơm tho lắm, hãy để nắng gió làm việc đó, bạn vẫn còn dư chút thời gian bấm vài cái móng tay mọc dài dính đầy đất, tỉa vài cọng lông mũi tua tủa như đám cỏ hoang sau nhà, đánh cho hàm răng muốn bay hết cả men ra..

Và nếu cô ấy có cho bạn leo cây, thì cũng đừng buồn, cuộc đời này nếu việc gì cũng như như ý ý theo mình thì thành tựu đạt được liệu có đáng trân quý không. Nơi dương quang phủ đầy không có chỗ cho trầm uất dài lâu, không có chỗ cho tuyệt vọng vĩnh viễn, nếu bạn chịu bước ra khỏi góc tối sẽ thấy lạc quan tràn đầy, nhiệt ái tràn đầy như đoá xương rồng đỏ thắm trên triền cát khô khan.

................

Chap 1

Căn nhà trọ giá rẻ

Cái phường nhỏ nằm bên một con sông nho nhỏ hiền hoà. Trong cái phường nhỏ ấy có một căn nhà trọ nho nhỏ nằm cạnh bờ sông.

Căn nhà nhỏ ấy cũ kĩ, tại sao người ta rất thích dùng từ "cũ kĩ" để tả đồ vật và hiện trạng trong văn chương nhỉ, "cũ kĩ", "sờn rách", "bạc màu"... người ta cứ dùng đi dùng lại những từ này, riết tôi tưởng mình bị lỗi dòng thời gian nhảy về thời bao cấp rồi. Cái gì cũng cũ kĩ, cũng rách vài chỗ, không rách thì mình cào cho nó rách, màu gì cũng bạc thếch, phải chăng dùng từ như vậy sẽ nghe nó "văn chương" hơn, tôi cũng chả biết nữa, đôi khi mình cũng phải hoà nhập chút xíu.

Căn nhà này quả thật rất cũ kĩ, cũ như mấy căn nhà hoang trong các câu truyện ma hư hư thực thực, không ai đem một căn nhà mới như iphone đập hộp ra cho tôi thuê với giả rẻ mạt cả.

Rẻ thì phải chấp nhận, phận vozlit mà, ngoài chấp nhận còn làm được gì hơn. Trước khi đến thuê tôi đã nghe mấy thằng bạn, cũng sống kiếp du mục nói căn nhà ấy phảng phất như không có cửa, lại gần sông rất lạnh, để bảng cho thuê mấy năm chẳng ai rờ tới.

Tôi không tin cho lắm, thời đại nào rồi mà nhà không cửa, cho đến khi đến xem nhà, quả thật cửa có cũng như không.

Cửa trước là dạng cửa sắt nhà xưởng, là cửa dùng các thanh sắt vuông nhỏ hàn lại cách nhau tầm 10 cm, người đứng trong nhà nhìn phát là thấy rõ ngoài đường, người ở ngoài đường nhìn vào.. cũng vậy.

Cửa sau quả thật cũng không có, hình như đã từng có mà bị ai gỡ đi mất rồi, từ phòng bếp bước xuống là một khoảnh sân sau bé tí nền xi măng, vách lên cao met rưỡi, phần trên phủ lưới b40, nhìn xa ra vài chục met là bờ sông lộng gió.

Nền nhà lót gạch men xanh xanh giả cỏ, tường sơn màu da trời nhạt đã loang lổ bóc ra từng mảng lớn, la phông được ghép từ nhiều miếng nhưng chỗ có chỗ không, để lộ ra trần nhà đen đen tối tối.

Sau này thỉnh thoảng mỗi đêm khi ngủ, tôi thường nhìn trân trân lên chỗ trần nhà ấy, nhìn đến xuất thần. Tưởng tượng có một cái đầu thò ra, rồi một con ma nữ nhảy xuống, tóc dài bay lất phất trong gió, làn da trắng ngần như trong suốt, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Đè tôi ra cưỡng bức, rồi cười ha há bay đi mất để lại tôi hoảng sợ ngồi nép vào góc tường trùm mền khóc nức nở..

Cho đến vài năm sau thì hiện tượng đó vẫn không xảy ra, chỉ có 2 tháng đầu tiên là đêm nào cũng bị bóng đè, làm tôi phải di chuyển chỗ ngủ liên tục từ phòng khách đến leo lên mặt bếp lạnh lẽo, từ căn gác bỏ hoang đến cái sân sau lộng gió..

Tôi đi khảo sát một dạo, đường điện trong nhà hầu như đã hư gần hết, chuột cắn nham nhở, ổ điện cháy đen xì. Các ống nước cũng vỡ nứt tan tành, thỉnh thoảng vài con gián thò mặt ra từ chỗ vỡ ấy nhìn tôi cười nham nhở.

Mất hai ngày để tự xử phục chế lại điện nước, sắm ít đồ dùng bếp, mua cái võng treo ngoài sân sau để thưởng gió, cột một cọng dây thép giăng ngang để phơi quần áo, lại sắm thêm cái nệm gấp 3 khúc chỉ 320k của mấy ông bán dạo. Đóng cái bàn gỗ nhỏ làm bàn trà, làm thêm cái hồ cá xi măng bằng thùng xốp. Trồng vài cây ớt, ít củ khoai tây găm đất, vài nhánh mười giờ.

Vậy là tạm đủ cho kiếp sống du mục.

Chap 2

Vị khách đầu tiên


Những tưởng sẽ được tận hưởng một kiếp sống nghèo mà yên yên bình bình. Nhưng chỉ một tuần sau đó lại xuất hiện trộm, trộm ở đây không phải là người, trộm ở đây không cướp tài vật hay mỹ sắc, trộm ở đây là một con mèo, cướp lương thực.

Con mèo hoang gầy ốm mình đầy vết sẹo, nó thường xuất hiện lúc nửa đêm, khi phố phường đã ngủ yên, khi ánh trăng bàng bạc phủ chiếu xuống khoảng sân sau, khi tôi còn đang mãi bật tool 1111 tìm vài idol yêu thích của mình.

Nó từ góc tối mò ra, như quỷ mỵ như ninja, ánh mắt rất cộc cằn dè dặt biểu thị cuộc đời vô tình đã hành hạ chà đạp nó từ lúc sinh ra.

Cước bộ của nó thoan thoắt, chỉ vài cú nhảy nhót đã nhẹ nhàng đáp xuống cái mặt bàn bếp. Tôi nằm gần đó, lẩn khuất trong bóng tối, mở mắt thao láo nhìn nó, nó là vị khách đầu tiên của tôi trong căn nhà này.

Nó thò tay hất cái nắp chảo ra, nhanh chóng ngậm một con cá chiên vào miệng phóng như bay mất hút vào màn đêm. Dĩ nhiên đó là đồ ăn thừa nên tôi cũng không để tâm lắm, rồi ngày nào cũng vậy, khuya nào cũng vậy, có đêm hết đồ ăn tôi còn cố tình đặt một cây xúc xích vào chảo cho nó trộm.

Một tháng sau nó chính thức nhập khẩu, đêm nào cũng chui lên cái tấm nệm rẻ tiền ấy và giành cái mền rách với tôi. Cũng có khi nó bỏ đi bụi nửa tháng mới về, đành chịu thôi, nó là mèo đực mà, đến tuổi cũng nên đi tìm tình nhân, để cùng nhau ngồi ngắm trăng trên mái nhà nào đó, cùng nhau làm vài trận sex public cho mấy thằng mèo hàng xóm thèm chơi, nghĩ đến điều đó làm tôi cảm thấy rất thoả mãn, không thể để nó FA truyền kiếp như mình được.



Chap 3 Thêm một miệng ăn

Chap 4 Mini xuất hiện

Chap 5 Vấn đề lương thực

Chap 6 Chuột và gián

Chap 7 Khắc tinh của Mini

Chap 8 Đêm giáng sinh
 
Last edited:
Drop ăn c nha

Gửi từ Samsung SM-C900F bằng vozFApp
68747470733a2f2f656d6f6a692e67672f6173736574732f656d6f6a692f343533342d6b656b6675636b796f752e706e67
68747470733a2f2f656d6f6a692e67672f6173736574732f656d6f6a692f343533342d6b656b6675636b796f752e706e67
68747470733a2f2f656d6f6a692e67672f6173736574732f656d6f6a692f343533342d6b656b6675636b796f752e706e67
 
Last edited:
Lâu lâu mới lại có giọng văn được được trên voz, cũng đã từng thích cuộc sống lửng lơ như của thớt, nhưng cuộc đời ko cho phép.
 
Giọng văn đọc thấy thư thái, pha chút bất cần, có darkdeep nhưng cũng đủ tươi sáng thế này lâu lắm mới đọc lại được ở Voz, mong chủ thớt đừng drop...
 
Viết được lắm huynh đài. Làm mình nhớ đến thuở sinh viên nghèo khó, cũng lửng lơ, lãng tử, bất cần... Nhưng rồi cuộc đời ép mình vào khuôn phép, trở nên kẻ thường tình giữa nhân sinh.
 
:baffle::baffle:
gặp mấy má xứ Quảng ranh thấy nội . Trước mặt ăn nói có vẻ ngây ngô, dễ thương,ai ngờ sau lưng xéo xắt, keo kiệt . Có tật hay xin. Tính thì sỹ, cho đồ cũ trước mặt thì lấy v xin cảm ơn. Sau lưng thì chửi mình ko thành ý , đồ mới hay tièn thì ko cho đồ cũ như bố thí. Rồi đem đồ đó lại đi cho đứa khác lấy lòng, ko thèm xài.
Người phú yên đổ vô thì đỡ. Ớn nhất QUảng trở ra
Xàm loz thế mày. Chỗ này để ngta thưởng truyện, đéo phải chỗ để mày phân biệt này kia. Cái thứ mà như mày, hở ra chê bai người xứ này xứ khác, thì cũng chẳng tốt lành gì đâu ha?:rolleyes:
À mà tao là dân SG, hiện đang ở Phan Thiết, ba tao cũng là gốc phía trong này, chứ đéo phải xứ Quảng ra mà nhảy vào chửi đâu.

Gửi bằng vozFApp
 
Last edited:
Mình hỏi troll chơi để ae biết mình còn sống thôi.

Kỳ thực nếu không có ai đọc đó mới thực sự là vấn đề.

Còn nếu, chỉ cần còn một ae hóng thôi cũng đủ để viết tiếp. Viết không phải để câu view, viết không phải vì nhiều người quan tâm mới viết, nếu viết vì điều đó thì tự mình đánh mất đi bản chất của mình rồi.

Chỉ sợ hành văn chưa tinh, ngữ pháp chưa chuẩn, chỉ sợ nhà đèn cắt điện..


..........................

Tiếng ca bán dạ của mèo hoang, vũ điệu nhiệt tình bạo tàn của chó con, thanh âm của thiên nhiên, bàn phím của vozlit cô đơn, một khi còn đó, tuyệt không buông tay.. :shame:
 
Hai mươi lăm tháng mười hai.

Đêm Noel.

Gần khuya, trăng trên cao phủ xuống con phố nhỏ một làn ánh sáng bàng bạc như dải lụa mờ.

Hàng hàng, lớp lớp các đốm đèn nhiều màu sắc nhảy múa với gió, như các tiểu tiên đang vui đùa từ trong các câu truyện thần thoại bước ra. Giai điệu rộn ràng của bản nhạc Singer Bell từ nhà ai đó càng góp thêm phần cho không khí đêm giáng sinh.

Các đôi tình nhân nép chặt vào nhau trên xe máy đang chạy ngoài đường, trời càng thêm lạnh, tình càng thêm ấm áp.

Rốt cuộc ái tình dù một năm hay bao nhiêu năm cũng chỉ cô đọng lại trong vài kỷ niệm, vài khoảnh khắc để rồi sau này khi ta hồi tưởng lại có chút nhớ nhung, có chút ray rứt, có chút đau thương hằn sâu trong tâm khảm.

Yêu tịnh không sai, yêu một người không yêu ta cũng không sai, yêu một người lừa dối ta cũng tuyệt không sai, chỉ cần biết ta đã từng có một thứ tình yêu chân thành thuần khiết nhất thế gian dù là đơn phương, vậy là đủ rồi, tuyệt không hối hận.

****************

Gió mang đao phong vun vút len lỏi trên đại lộ, len lỏi vào khắp hang cùng ngỏ hẻm, len lỏi vào căn nhà phảng phất như không có cửa.

Bên trong dường như không thắp đèn, âm u tịch mịch, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Gió như lưỡi dao xuyên qua cổng trước lẻn vào sau nhà, chém từng nhát vào cơ thể hắn, hắn vẫn ngồi đó, gầy gò và hư nhược, chỉ vận một chiếc áo thun mỏng manh, cơ hồ không biết lạnh, ánh mắt tập trung hết mức vào một vật trên mặt bàn, nhìn đến xuất thần.

Cái bàn gỗ nhỏ bình thời để uống trà đặt ở sân sau, hiện tại cũng dùng để uống trà, lại có thêm một cái cỗ máy cũ kĩ trên mặt bàn. Chút ánh sáng từ cái đèn bàn dùng pin mà hắn chế ra, đang chiếu thẳng vào cỗ máy ấy.

Sáng hôm nay hắn cũng không biết là ngày Noel, hắn tịnh không có kỷ niệm về những ngày này, hắn chỉ biết hôm nay là ngày ve chai, tuyệt không thể tay không trở về.

Thực ra cũng chẳng có ngày nào là ngày ve chai cả, chỉ cần dư ra chút xíu tiền là hắn sẽ xắp sếp một chuyến chạy ra quốc lộ trên con Cub cà tàng, hành trình 20km đến một bãi rã điện tử ở vùng ngoại thành, là nơi yêu thích của hắn, là cái thế giới thần thoại mỹ lệ trong tâm tưởng hắn.

Trung bình mỗi tháng hắn đi ve chai một lần, khi về là trên yên sau của chiếc Cub ghẻ lại đèo thêm đủ thứ cũ kĩ mà người khác bỏ đi. Có khi là cái tivi trắng đen còn nguyên lớp bụi thời gian, có lúc lại là vài củ loa đủ các hình dạng, và những thứ rỉ sét khó gọi tên khác mà hắn đặc biệt tuyển chọn.

Lần này hắn vác về một cái máy, thực sự không biết gọi là máy gì, có lẽ từ thời Liên Xô.

................................

Đêm đã quá khuya, gió thốc lên từng cơn, gió gào rú như ai oán trách than nhân gian vô tình.

Khi nhà nhà đã chìm vào giấc ngủ, là lúc hắn đi tắm, hắn nghĩ trước khi làm chuyện này cần phải sạch sẽ, cơ thể sạch sẽ, tinh thần sạch sẽ, để tháo rã cái máy không hề sạch sẽ.

Dưới ánh đèn bàn nhỏ xíu, chỉ rọi vừa đủ chút ánh sáng vào cái máy trên mặt bàn. Đôi tay hắn thô ráp sần sùi, đôi tay từng leo lên bao nhiêu ngọn núi đá khô cằn khắc nghiệt, đôi tay từng bao lần bơi vượt ngang sông Dinh chỉ để thưởng thức cái cảm giác chơi vơi giữa dòng, đôi tay từng đấm vỡ sống mũi những kẻ tổn thương đến người nhà của hắn.

Đôi tay ấy giờ nhẹ nhàng với tua vít, nâng cái máy như nâng niu tình nhân, nhẹ nhàng tháo dỡ từng con ốc nhỏ, từng cái chi tiết kim loại nhỏ tí xíu, từng cái bánh răng bằng đồng đã ướm màu thời gian.

Thường ngày nếu không làm gì thì hắn chỉ vẩn vơ chú ý đến hoa cỏ, đến thời tiết, nắng gió, mưa bão, đến mấy con vật trong nhà. Nhưng khi đã đụng đến thứ đam mê ấy, thứ đam mê với kim loại cũ kĩ, là dường như hắn quên hết mọi thứ xung quanh.

Dù là tịch dương lúc về chiều hay ánh ban mai buổi sáng sớm hay đêm lạnh mưa tầm tã giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa, một khi đã hòa mình vào cái thế giới lạnh lẽo đầy mùi rỉ sét ấy là hắn cơ hồ còn quên cả bản thân mình, quên luôn cái hình bóng trắng trắng như bạch ngọc, ánh mắt sắc lạnh tựa tuyết trên núi cao ấy..

Từng cái vỏ hộp pate rỗng đặt ngay ngắn trên bàn, dùng để phân loại các thứ tháo ra từ cái máy nhặt từ bãi ve chai về. Rồi đến một ngày đẹp trời nào đó hắn sẽ ráp nối gắn kết những thứ ấy lại để tạo nên những hình thù mà hắn nghĩ ra, có thể là một con robot đậm chất steampunk với kích thước bằng hộp diêm hay một thế giới cơ khí thu nhỏ trong một cái bể kính dùng để nuôi cá, hoặc bất cứ thứ gì mà hắn hình dung ra được.

Sau khi hoàn tất tháo rời những chi tiết cuối cùng, hắn xếp gọn lại rồi quyết định nán lại một chút, hút thêm điếu thuốc, thưởng thức chút gió lạnh đêm khuya rồi đi ngủ.

Hai giờ sáng, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt thềm sân sau như một lớp sương mù, gió vẫn không ngừng, từng nốt đàn piano của bài Hungarian Sotana vang lên từ cái loa sọ dừa. Tầng tầng lớp lớp các giai điệu lúc cao vút, lúc thì trầm buồn, không gian thêm phần tịch mịch thê lương khó tả, tâm hồn lại thanh tĩnh lạ thường..


Thuốc tàn, chỉ còn sót lại đóm lửa đỏ lập loè giữa đêm đông, hắn trở về với hiện thực, cảm xúc chỉ là nhất thời, nếu cứ đắm chìm mãi thì không thể nào no bụng được, không thể duy trì cuộc sống được.

Hắn tuyệt đối là người dễ ngủ, nhưng lại thường thường không chịu ngủ sớm, từ nhỏ đã vậy. Ngủ trễ, dậy sớm , có khi thức trắng mấy ngày liền nếu cần làm gì đó, có khi lại ngủ vùi liên tiếp ba bốn ngày.

Hắn nằm đó, trên cái nệm gấp rẻ tiền, thu hết người rồi cong lại như con tôm vào trong chăn, chừng như đó là nơi an toàn nhất của hắn, thỉnh thoảng cái cơ thể ốm yếu đó lại run run lên vì cơn gió canh khuya lạnh lẽo thốc vào chỗ hắn nằm.

Phải chăng chỉ khi ngủ một mình thì một người đàn ông dù có mạnh mẽ, dù có vô tình lãnh khốc đến đâu cũng phảng phất như một đứa trẻ run rẩy trước cái thế giới này.

Cô độc đáng sợ đến chừng nào, cô độc có thể huỷ diệt một người triệt để đến mức nào..

Nhưng ngày mai khi dương quang lên.

Khi tia nắng sớm mai đẩy lùi ánh trăng tịch mịch cô liêu, khi cơn gió sáng sớm nhè nhẹ vờn ngọn cỏ non thay cho trận cuồng phong vô tình đêm qua.

Thì con người ban đêm yếu đuối mong manh như một đứa trẻ xa nhà đó sẽ lại vươn vai dậy sớm pha một ấm trà nóng, tìm một chỗ đầy nắng ngồi đó, vuốt ve con mèo, ngắm nhìn nụ hoa xuyến chi lung linh đón nắng, thưởng thức cảm giác ấm áp của dương quang, thưởng thức những gì mỹ lệ khả ái nhất mà thiên nhiên mang lại cho hắn, để xóa nhòa đi vết thương trong tận cùng tâm khảm mà lòng người đổi thay đã gây ra cho hắn, vĩnh viễn không thể nào quên được..


202120de768f-c716-4a63-803b-15c5bfb111b0.jpg




Bất quá đêm nay không dễ gì mà hắn ngủ được.

Đêm đông chưa tắt, dương quang chỉ còn là giấc mơ.

Mini thất tung.

Lãng Tử vừa hồi đầu đã tạo nên một trận mưa máu hoa lệ dưới ánh trăng đêm giáng sinh.

Cuồng phong lại nổi lên, như muốn quét sạch nhân gian, quét tan hết bi hoan ly hợp trên cái thế giới vô tình này.

Biệt ly, chỉ có biệt ly mới làm cho lòng người lịm hồn sầu thảm, Mini có biệt ly ?

Lãng Tử gặp đối thủ đáng sợ nhất trong đời mình, Lãng Tử có qua được đêm giáng sinh ?

Một căn nhà âm u tịch mịch, một đêm giáng sinh không bình phàm..
 
Last edited:
Back
Top