Hành trình đi kiếm con và những nỗi niềm tâm sự

Chúc mừng thím, em cũng chật vật một năm mới được thằng cu, được hơn một tháng rồi, ngày nào cũng mong về sớm để ẵm thằng cu... ai mà khó có con đúng là phải cực kỳ kiên nhẫn và quan trọng nhất vẫn là tài chính phải vững... lần nữa xin chúc mình thím.
 
Có con và nuôi con là cả 1 quá trình. Chẳng mong chúng nó giỏi giang gì chỉ mong chúng nó có thể khỏe mạnh và tự lo đc cho bản thân sau này là được. Chúc mừng thím đã đạt được thành quả nhất định sau một thời gian dài cố gắng
gMO4OTQ.gif
chưa có bồ lẫn vợ, nghe xong muốn reset cho rồi
yNZb4dH.gif
yNZb4dH.gif
yNZb4dH.gif
 
Mình xin kể tiếp nhen các thím, sắp về nên chỉ viết dc đến đây

Sau tết, đầu năm 2020 lúc phát hiện ra vợ cấn bầu, tâm trạng mình lúc đó là vừa mừng vừa lo, nhưng mừng nhiều hơn lo, vì đây là kết quả sau hơn nửa năm gặp bác sĩ, và niềm tin lại được củng cố thêm sau lần đi cầu con dịp tết đó (trước đó mình là đứa ko có tin vào chuyện thần phật gì hết, vậy mà sau lần đi cầu con đó lại tin vào điềm đó, có lẽ khi con người bị dồn hết vào đường cùng rồi thì bất kể cái gì bấu víu để mang lại niềm tin họ cũng sẽ đều chấp nhận hết), trở lại với câu chuyện của mình, sau tết vào lại sg vc cứ hồi hộp theo dõi các mốc thời gian 6 tuần, 8 tuần, mỗi lần chở vợ đi siêu âm mình ngồi ngoài đợi mà cứ như rụng tim các thím ah, thời gian cứ như ngừng lại, hồi hộp kinh khủng vậy, có lẽ lúc này ông trời còn mỉm cười với mình nên mọi việc đều yên ổn cả, tới lúc qua tuần 11 rồi thai vẫn phát triển ổn, tim thai ổn, kích thước thai ổn, vậy là vc đều vỡ oà trong cảm xúc rằng đã sắp qua mốc 12 tuần định mệnh chăng, sau bao nhiêu khó khăn con đã về với gia đình mình chăng (mà quên mất rằng cái mốc 12t này là bs trong từ dũ đặt ra có lẽ chưa chắc đã đúng), nhưng thôi lúc đó có nghĩ dc j nữa đâu, cứ hạnh phúc trước đã, lúc này mình đã gọi về quê cho ba mẹ mừng rồi, mình con trai duy nhất trong nhà, ông bà mong mỏi cháu còn hơn cả mình

Nhưng định mệnh lại trớ trêu quá các thím, tới lúc này ông trời lại ngoảnh mặt với vc mình, 12 tuần cũng là lúc khám lại, các chỉ số vẫn ổn nhưng đo dmdg lại cao quá, lên tận gần 4.0 (dmdg cao như này là bất thường các thím ah, mặc dù ko phải đều là bất thường nhưng đa phần là vậy), bs chỉ định xn lại, và vc mình chọn làm NIPT cho nhẹ nhàng, 1 tuần làm NIPT là 1 tuần thực sự thử thách tâm lý của vc mình, như ngồi trên đóng lửa, mong cho ngày trôi qua nhanh, đi làm mà tâm trạng lúc nào cũng hồi hộp kinh khủng, lo lắng bồn chồn các kiểu, mãi mới có kq rồi vỡ ào trong cảm xúc các thím ah, mang kq lên bs đọc mà vui ko tả nổi, bs nói ok ko vấn đề gì (khúc này là bs Đức trợ lý bác Luân đọc kq nha các thím-bác Luân hình như đi công tác rồi, cả quá trình khám bác Luân đều note vào file trên máy, mỗi bênh nhân đều có 1 thư mục riêng theo dõi nên bs phụ khám cũng có thể đưa ra tư vấn khi bác Luân đi vắng)

Nhưng, trớ trêu thay, lúc con người ta đang vui vẻ thì sự cố lại ùn ùn kéo tới, lúc siêu âm lại vợ mình lại bị thiếu ối, ối thiếu nhiều quá đến nỗi siêu âm nhìn ko rõ em bé luôn, bác sĩ chỉ định 2 tuần sau tái khám, và về nhà phải uống thật nhiều nước vào để tăng ối, đến nỗi 2 tuần đó ngày nào vợ mình cũng nạp nước, sữa thật lực, ăn nhiều canh, chắc cũng phải cả gần 4 lít/ngày, tất cả vì con mà các thím, bất cứ thứ j có thể làm cũng đều cố gắng làm để níu kéo niềm hi vọng, rồi mốc 2 tuần lại qua, tái khám thì siêu âm vẫn vậy, lại thiếu ối, lúc này bác Luân khám lại và nói thai có vấn đề rồi, ko có lí nào ăn uống vậy mà thiếu ối, này là do thai, siêu âm nữa thì phát hiện thai bị cả 2 thận đều bị thận móng ngựa, làm cho thận ko hoạt động, ko thể có quá trình điều tiết giữa thai nhi và cơ thể mẹ dẫn đến tình trạng vô ối (các thím hiểu nôm na là lúc thai còn nằm trong bọc ối, thì thai hấp thu hoàn toàn chất dinh dưỡng qua hệ thống ối xung quanh, và đào thải ra ngoài, ở đây 2 thận bé bị móng ngựa giống như hỏng rồi ko hoạt động được nên quá trình trao đổi chất này nó ko diễn ra luôn), và kết luận bác đưa ra là chấm dứt thai kì các thím ah, nhưng bác cũng cho mình them chút hi vọng là giới thiệu mình qua bv Y dược khám lại bs Thăng (cũng là bs đầu ngành, chắc các bác biết), mình đưa vợ về nhà mà người như mất phương hướng, tương lai tối tăm và mịt mù, mặc dù vậy vẫn còn níu kéo chút hi vọng và cố tỏ ra mạnh mẽ để an ủi vợ, lúc này mình mà sụm thì vợ biết dựa vào ai

Ngày chở vợ qua Y dược theo lịch hẹn khám bs Thăng giống như ngày đi ra toà xử án vậy các thím, lo lắng ko biết mình có kết quả như thế nào (mình so sánh vậy chứ có ra toà nào đâu mà biết :) ), qua đó nộp hs vào siêu âm cũng ra kq giống vậy, rồi một bs khác vào tư vấn nói như bác Luân vậy, giải pháp đưa ra là bơm ối vào nuôi thai xem sao, cái này cũng hên xui may rủi vì nếu bơm ối vào nuôi chưa chắc đã nuôi dc, mà nuôi dc thì con bị bệnh vậy sau này tính sao, có thể nuôi dc vài hôm, hay vài tháng, rồi sau này sẽ ra sao, nếu nuôi mãi thì nó có sống dc ko, có ảnh hưởng tới mẹ không (vì để lâu vậy con chưa chắc nuôi dc nhưng sẽ ảnh hưởng tới mẹ rất nhiều), bao nhiêu câu hỏi bs tư vấn nó cứ lảng vảng trong đầu mình mãi, lúc đó không nhớ rõ mình chở vợ về nhà như nào nữa luôn
 
Mình xin kể tiếp nhen các thím, sắp về nên chỉ viết dc đến đây

Sau tết, đầu năm 2020 lúc phát hiện ra vợ cấn bầu, tâm trạng mình lúc đó là vừa mừng vừa lo, nhưng mừng nhiều hơn lo, vì đây là kết quả sau hơn nửa năm gặp bác sĩ, và niềm tin lại được củng cố thêm sau lần đi cầu con dịp tết đó (trước đó mình là đứa ko có tin vào chuyện thần phật gì hết, vậy mà sau lần đi cầu con đó lại tin vào điềm đó, có lẽ khi con người bị dồn hết vào đường cùng rồi thì bất kể cái gì bấu víu để mang lại niềm tin họ cũng sẽ đều chấp nhận hết), trở lại với câu chuyện của mình, sau tết vào lại sg vc cứ hồi hộp theo dõi các mốc thời gian 6 tuần, 8 tuần, mỗi lần chở vợ đi siêu âm mình ngồi ngoài đợi mà cứ như rụng tim các thím ah, thời gian cứ như ngừng lại, hồi hộp kinh khủng vậy, có lẽ lúc này ông trời còn mỉm cười với mình nên mọi việc đều yên ổn cả, tới lúc qua tuần 11 rồi thai vẫn phát triển ổn, tim thai ổn, kích thước thai ổn, vậy là vc đều vỡ oà trong cảm xúc rằng đã sắp qua mốc 12 tuần định mệnh chăng, sau bao nhiêu khó khăn con đã về với gia đình mình chăng (mà quên mất rằng cái mốc 12t này là bs trong từ dũ đặt ra có lẽ chưa chắc đã đúng), nhưng thôi lúc đó có nghĩ dc j nữa đâu, cứ hạnh phúc trước đã, lúc này mình đã gọi về quê cho ba mẹ mừng rồi, mình con trai duy nhất trong nhà, ông bà mong mỏi cháu còn hơn cả mình

Nhưng định mệnh lại trớ trêu quá các thím, tới lúc này ông trời lại ngoảnh mặt với vc mình, 12 tuần cũng là lúc khám lại, các chỉ số vẫn ổn nhưng đo dmdg lại cao quá, lên tận gần 4.0 (dmdg cao như này là bất thường các thím ah, mặc dù ko phải đều là bất thường nhưng đa phần là vậy), bs chỉ định xn lại, và vc mình chọn làm NIPT cho nhẹ nhàng, 1 tuần làm NIPT là 1 tuần thực sự thử thách tâm lý của vc mình, như ngồi trên đóng lửa, mong cho ngày trôi qua nhanh, đi làm mà tâm trạng lúc nào cũng hồi hộp kinh khủng, lo lắng bồn chồn các kiểu, mãi mới có kq rồi vỡ ào trong cảm xúc các thím ah, mang kq lên bs đọc mà vui ko tả nổi, bs nói ok ko vấn đề gì (khúc này là bs Đức trợ lý bác Luân đọc kq nha các thím-bác Luân hình như đi công tác rồi, cả quá trình khám bác Luân đều note vào file trên máy, mỗi bênh nhân đều có 1 thư mục riêng theo dõi nên bs phụ khám cũng có thể đưa ra tư vấn khi bác Luân đi vắng)

Nhưng, trớ trêu thay, lúc con người ta đang vui vẻ thì sự cố lại ùn ùn kéo tới, lúc siêu âm lại vợ mình lại bị thiếu ối, ối thiếu nhiều quá đến nỗi siêu âm nhìn ko rõ em bé luôn, bác sĩ chỉ định 2 tuần sau tái khám, và về nhà phải uống thật nhiều nước vào để tăng ối, đến nỗi 2 tuần đó ngày nào vợ mình cũng nạp nước, sữa thật lực, ăn nhiều canh, chắc cũng phải cả gần 4 lít/ngày, tất cả vì con mà các thím, bất cứ thứ j có thể làm cũng đều cố gắng làm để níu kéo niềm hi vọng, rồi mốc 2 tuần lại qua, tái khám thì siêu âm vẫn vậy, lại thiếu ối, lúc này bác Luân khám lại và nói thai có vấn đề rồi, ko có lí nào ăn uống vậy mà thiếu ối, này là do thai, siêu âm nữa thì phát hiện thai bị cả 2 thận đều bị thận móng ngựa, làm cho thận ko hoạt động, ko thể có quá trình điều tiết giữa thai nhi và cơ thể mẹ dẫn đến tình trạng vô ối (các thím hiểu nôm na là lúc thai còn nằm trong bọc ối, thì thai hấp thu hoàn toàn chất dinh dưỡng qua hệ thống ối xung quanh, và đào thải ra ngoài, ở đây 2 thận bé bị móng ngựa giống như hỏng rồi ko hoạt động được nên quá trình trao đổi chất này nó ko diễn ra luôn), và kết luận bác đưa ra là chấm dứt thai kì các thím ah, nhưng bác cũng cho mình them chút hi vọng là giới thiệu mình qua bv Y dược khám lại bs Thăng (cũng là bs đầu ngành, chắc các bác biết), mình đưa vợ về nhà mà người như mất phương hướng, tương lai tối tăm và mịt mù, mặc dù vậy vẫn còn níu kéo chút hi vọng và cố tỏ ra mạnh mẽ để an ủi vợ, lúc này mình mà sụm thì vợ biết dựa vào ai

Ngày chở vợ qua Y dược theo lịch hẹn khám bs Thăng giống như ngày đi ra toà xử án vậy các thím, lo lắng ko biết mình có kết quả như thế nào (mình so sánh vậy chứ có ra toà nào đâu mà biết :) ), qua đó nộp hs vào siêu âm cũng ra kq giống vậy, rồi một bs khác vào tư vấn nói như bác Luân vậy, giải pháp đưa ra là bơm ối vào nuôi thai xem sao, cái này cũng hên xui may rủi vì nếu bơm ối vào nuôi chưa chắc đã nuôi dc, mà nuôi dc thì con bị bệnh vậy sau này tính sao, có thể nuôi dc vài hôm, hay vài tháng, rồi sau này sẽ ra sao, nếu nuôi mãi thì nó có sống dc ko, có ảnh hưởng tới mẹ không (vì để lâu vậy con chưa chắc nuôi dc nhưng sẽ ảnh hưởng tới mẹ rất nhiều), bao nhiêu câu hỏi bs tư vấn nó cứ lảng vảng trong đầu mình mãi, lúc đó không nhớ rõ mình chở vợ về nhà như nào nữa luôn
Viết thêm đi bác, cũng sắp lấy vợ, muốn nghe chia sẻ của bác
 
Muốn dễ sanh đẻ thì chọn con vợ như sau :

1. Trẻ. Đây là cái quan trọng nhất.
2. Không có quá khứ ăn chơi trác táng.
3. Thần thái, cơ địa khỏe mạnh.
cái này là bề ngoài thôi bác ơi, sao bác biết dc thể trạng bênh trong, hiếm muộn nó có vô vàn bn là nguyên nhân, khi nào vào viện bác sẽ hiểu bao nhiêu là hoàn cảnh, người kiếm ko ra, người đi phá bỏ
 
Em đang ở trong viện pstw ngay lúc này chờ sinh đứa con đầu lòng. Đọc câu chuyện của bác e thấy thật xúc động về hành trình đi tìm con của thím. E lấy vợ năm 2019, cũng trải qua 1 lần sảy không rõ nguyên nhân nên lần này 2vc rất cẩn thận, tuy e k đi khám sàng lọc nhưng cẩn thận 2vc e cũng thả cách lần sảy đầu tiên 6 tháng. E cũng theo 1 bác sỹ ở hưng yên và đặt thuốc ngay từ lần đầu tiên khám. Giờ đang ngồi hồi hộp chờ đợi đây :D
 
cái này là bề ngoài thôi bác ơi, sao bác biết dc thể trạng bênh trong, hiếm muộn nó có vô vàn bn là nguyên nhân, khi nào vào viện bác sẽ hiểu bao nhiêu là hoàn cảnh, người kiếm ko ra, người đi phá bỏ

Để tăng tỷ lệ thành công thôi chứ làm gì có chuyện tuyệt đối. Ví dụ gái > 30t khả năng sinh sản sẽ thấp hơn đám 2x là tất nhiên, tỷ lệ sanh con ra khỏe mạnh cũng thấp hơn đám mẹ 2x. Gái có quá khứ sạch cũng ổn hơn đám ăn chơi, uống thuốc tránh trai, phá thai vv...... Để giảm rủi ro mình phải tính đến mấy cái như thế.
 
Như các thím có (và sắp có) gia đình đã biết, sinh con, nuôi dạy con cái là thiên chức và là niềm hạnh phúc của mỗi cặp vợ chồng đúng ko các thím, mặc dù nó thật sự vất vả nhưng ai rồi cũng phải trải qua quá trình đó, ko ai muốn mình cưới rồi mà ko thể có được đứa con để mà nuôi nấng và chăm sóc, như vậy chạnh lòng lắm
Đầu tiên là chúc mừng vợ chồng anh đã toại nguyện với hạnh phúc của mình.

Thứ hai là xin phép lưu ý anh cái đoạn bôi đậm, không thể lấy ý kiến chủ quan của mình coi là chân lý áp dụng cho cả thiên hạ. Mỗi người một quan điểm, lẽ sống của người này có thể lại là gánh nặng của người khác. Vợ chồng tôi cưới nhau gần 10 năm nay, không con không cái, sống qua hai châu lục, đổi qua vài cái nhà (cái sau đắt hơn cái trước), vẫn hạnh phúc sung sướng vui vẻ chả ảnh hưởng gì. Tôi còn đang định đi thắt ống dẫn tinh luôn cho khoẻ.
 
Back
Top