datkhong9
Senior Member
Hay quá thím ơi. Mong ngóng các phần sau quá nhất là về MyanmarDo bản chất công việc đi nhiều nơi nên mình lập thớt kể sơ về trải nghiệm đi công tác ở các nước. Tùy theo có được ủng hộ không mà mình viết tiếp.
Bangladesh
Một trong các nước nghèo nhất mà mình từng đi. Nền kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào ngành may mặc. Đa số người lớn trẻ em, bất kể nam nữ đều làm việc trong các xưởng may, xưởng vải, xưởng nhuộm. Thu nhập thì tuy có tăng hàng năm theo quy định nhưng tính theo tỉ giá $ thì vẫn thấp, thậm chí một số nơi giữ nguyên chỉ tầm trên dưới $100. Trong các xưởng may tỉ lệ nam thậm chí còn nhiều hơn nữ.
View attachment 348289
Đáp xuống sân bay thì quan cảnh y như sân bay tsn những năm 2000. Mặc dù giữa đêm nhưng người ở ngoài chờ kiều bào về đông nghẹt, lê lết khắp nơi.
Ấn tượng nhất với mình là hệ thống đường xá khá tệ. Đi một quãng đường từ thủ đô Dhaka tới khu công nghiệp cách 180km tốn khoảng 6h ngồi xe vì đường xá quá tệ. Sáng nào cũng phải thức từ 2-3h sáng mới đến chỗ làm đúng giờ. Ngồi trên xe cũng ko ngủ yên vì đường quá sốc.
View attachment 348290
Khách sạn để ở đàng hoang thì mắc kinh khủng. 1 đêm bằng tiền lương 1 tháng của công nhân. Mình ở Best Westerner Maple Leaf gần sân bay 1 đêm là $150 phòng ốc, ăn sáng hoàn toàn bình thường, không đặc biệt. Ăn sáng thì mình toàn nhờ nhân viên bỏ hộp đem theo vài món vì đi làm từ 2-3h sáng nên ks chưa dọn ra
View attachment 348291
Một điểm mình hơi chủ quan là cứ nghĩ thời tiết sẽ luôn nóng khoảng 40 độ nhưng thật ra mùa đông khá lạnh, có nơi xuống dưới 10 độ và sương mù dày. Hình này mình chụp lúc 9h sáng nhưng xung quanh cũng toàn sương.
View attachment 348292
Người dân Bangladesh thì hiền lành, không uống rượu, buổi tối cũng ko có nhiều loại hình giải trí nên họ thường đổ ra đường để nói chuyện với nhau như họp chợ. Đi ngoài đường buổi tối thấy rất nhiều người, mặc dù cũng ko buôn bán, hàng quán nhiều. Đồ ăn thì ngon, mình rất thích, theo mình thấy thì bề ngoài gần giống nhưng nêm nếm ngon hơn Ấn Độ, tuy không đẹp mắt lắm. Do ai cũng ăn bằng tay nên không tiện chụp lại món ăn. Ở bên đấy các quán fastfood như burger, pizza được coi là nhà hàng sang trọng và giá cũng rất đắt.
View attachment 348293
Hình này là 1 khu công nghiệp may. Các xưởng may ở đây thường đặt trong các nhà cao tầng chứ không phải nhà xưởng lộp tôn như ở vn. Các nhà thấp là khu trọ của công nhân. Thỉnh thoảng đi ngoài đường sẽ thấy rất nhiều nơi nhà cao tầng đang xây dựng chưa hoàn chỉnh thì người dân vào ở tạm luôn rất nguy hiểm.
Làm việc chung thì cảm nhận là tuy mình nói gì họ cũng sẽ làm theo nhưng do không hiểu bản chất quy trình nên làm đối phó hoặc không hứng thú lắm. Những người có học thức, nói tiếng Anh tốt, thì luôn ra vẻ và xem mình như một tầng lớp khác, khoe học vị, kiến thức, luôn dành phát biểu ý kiến(mặc dù vẫn ăn bóc)
Bên này đàn bà con gái ai cũng che đầu, quấn khăn, nên mình nhìn ai cũng như ai chẳng phân biệt dc
View attachment 348785
Myanmar
Phần 1
Myanmar, miến điện là nước mình đi nhiều, cảm xúc thích và ghét lẫn lộn. Thích vì người dân Myanmar hiền lành, lúc nào cũng cười thân thiện (kể cả những người gặp ngoài chợ, người lao động) mặc dù họ rất nghèo. Dân Myanmar thường xuất khẩu lao động sang các nước như Thái. Đất nước cũng hay có chiến tranh, thỉnh thoảng chính phủ tắt internet. Nhưng văn hóa các nước khác vẫn du nhập vào Myanmar khá nhanh, điển hình là xuống sân bay quán nước đầu tiên trong sân bay là Gong-cha
Nếu thích các hiệu khác như Koi cũng có
1 Góc bánh mì Việt Nam xứ bạn
Thời gian đầu đầu tư vào Myanmar sớm thì có Hàn Quốc, Nhật, và có cả Việt Nam (Viettel ở Myanmar là Mytel được rất nhiều người xài 4g cũng tốt, ngoài ra có 1 số cty như thức ăn chăn nuôi, hóa chất,..) Trong hình là 1 khu thương mại trung tâm do Hoàng Anh Gia Lai đầu tư
Nhìn có vẻ sầm uất nhưng thật ra khu trung tâm Yangon không rộng lớn, chủ yếu dành cho người nước ngoài với các căn hộ cho thuê đắt đỏ. Người dân Myanmar tầng lớp lao động thì ở nhà tre dọc xung quanh các con đường lớn. Nhà bằng tre và lá gồm luôn cả bếp và 1 góc vệ sinh, điện thì câu thẳng từ đường dây cao thế, thỉnh thoảng đi ngoài đường thấy nhiều người trèo lên chắc là để sửa điện
Khí hậu Myanmar dễ chịu với người gốc SG như mình, lạnh lắm cũng ko dưới 20, nóng thì như SG. Bầu trời trong xanh, ít nhà cao tầng nên đi ra các vùng xa rất thích. Nói chung mình rất có thiện cảm với con người và đất nước Myanmar.
Phần 2
Phần 2. Mình viết hơi dài nên chắc phải 1 phần nữa mới nói hết về ăn uống, chỗ ở ở Myanmar. Các thím thông cảm.
Mình không thích đi công tác ở Myanmar lý do chính là vì phải làm việc chung với bọn chủ công ty người nước ngoài. Đặc điểm Myanmar là sản xuất gia công. Myanmar ngoại trừ đá quý thì các nguồn tài nguyên khác ít được đầu tư khai thác nên nguyên liệu thường nhập từ nước ngoài để gia công rồi lại xuất khẩu. Trích lời 1 giám đốc người Trung quốc “Đất nước này chả có cái gì, chỉ có nhân công là rẻ”. Và nhân công Myanmar rẻ thật, những người tỉnh lẻ cần phải có giấy chứng nhận tương tự như hộ khẩu thành phố ở vn để có thể đi làm ở các khu công nghiệp. Trong khi làm việc mình gặp vô số người Myanmar không biết đọc, biết viết chính ngôn ngữ của họ, không biết làm toán cộng trừ, môt số nhìn rõ ra là trẻ vị thành niên.
Thời gian đầu Hàn quốc đầu tư nhiều, mình còn nhớ rõ khoảng 5 năm trước lương công nhân Myanmar khoảng dưới $60 một người, khi ấy xưởng Hàn quốc mọc như nấm. Bây giờ thì trung quốc đầu tư vào nhiều, các công ty Hàn quốc lại thi nhau đóng cửa, nhất là đợt dịch vừa rồi nhiều nơi lấy cớ để đóng cửa vĩnh viễn hoặc bán lại cho các chủ Trung quốc để không trả tiền công. Hiện tại lương trung bình công nhân ở các xưởng trung quốc có thể lên tới $90
Tuy nghèo vậy nhưng người dân Myanmar, không thích tăng ca bằng được như một số nước. Ở Myanmar chủ lao động không được phép bắt công nhân tăng ca nếu không ký giấy phép đồng ý. Công nhân nếu không thích tăng ca có thể đi về sau khi hết giờ. Có nhiều trường hợp xảy ra đình công, biểu tình do chủ nhà máy Trung Quốc bắt tăng ca. Cảm nhận của mình là dân Myanmar không thích các chủ lao động Trung Quốc
Các nhà máy trong khoảng 5 năm gần đây do Trung Quốc đầu tư có quy mô rất lớn, thường là khoảng vài ngàn người trang máy móc thiết bị, dây chuyền sản xuất rất hiện đại. Do nhân công rẻ nên dây chuyền sản xuất thường to và dài hơn thích hợp làm đơn hàng lot lớn.
1 số máy tự động cắt vải, may, hệ thống hanger trong một nhà máy may. Ở vn các tay lớn như Việt Tiến cũng đầu tư nhưng tốc độ và quy mô thì không phát triển bằng .
View attachment 348748
View attachment 348749
View attachment 348750
Nhà xưởng cũng bưng nguyên mô hình từ Hàn, Trung qua nên rất vào quy cũ
Tuy nhiên có nhược điểm là các cty bán máy tự động này không có văn phòng đại lý ở Myanmar nên thường chỉ tới setup máy rồi về nước. Khi hư hỏng hoặc cài đặt mới thì rất tốn công nên một số máy đắp chiếu, mạng lưới điện 1 ngày cũng cúp 1,2 lần nên vẫn còn nhiều bất cập.
Hệ thống logistic cũng khá tệ, đi bằng đường tàu mất rất nhiều thời gian, có khi tính bằng tuần, tháng mới tới khách hàng. Sau này phía trung quốc còn nghĩ ra thêm chuyện đi đường bộ đến Thái Lan rồi đi Tàu để tiếp kiệm thời gian
Hình dưới là 1 kho của Hitachi. Sẽ dùng để chứa hàng hóa đã gia công, hàng này sẽ được vận chuyển bằng xe cont qua Thái Lan và khi xe cont về sẽ mang theo các mặt hàng nhu yếu phẩm như bột giặt, tã giấy, đồ gia dụng từ Thái ngược về để bán trong nước.
View attachment 348752
Người Myanmar làm việc chăm, làm đúng chỉ thị nhưng thao tác có hơi chậm, thong thả nên một số chủ Trung quốc đánh giá là lười. Theo mình thì tốc độ khoảng 70% so với lao động trung quốc mặc dù trẻ tuổi hơn. Chủ lao động người gốc Myanmar tự lập nghiệp, nói 2,3 thứ tiếng, mở văn phòng ở nước ngoài thì mình cũng có gặp nhưng rất ít, đếm trên đầu ngón tay và cũng bị chính dân Myamar ghét và trở thành đối tượng đình công, biểu tình.
(các chap sẽ update sau)
Myanmar phần 3 + chuyện vui tình cờ gặp dân vn bán ma túy
Campuchia
Indonesia
Malay
Ấn Độ
Lào
Thái Lan
(Các chap không liên quan đến ĐNA nhưng sẽ kể chi tiết nếu có hứng)
Nhật
Trung Quốc
Mỹ