KhungLongTaiTho
Member
Quê em có người rừng.
Này là chuyện ba em kể, chuyện xảy ra từ trước cả khi em đẻ ra.
Nhà em gốc Huế, vào Tây Nguyên từ đâu đó trước năm 90. Chỗ nhà em xưa là Đăk Lăk, sau tách thành Đăk nông, vốn giáp biên giới với Cam. Ngay cả lúc này thì chỗ em vẫn toàn là nương rẫy, chỉ có khu trung tâm thì trông khang trang, chắc cũng được 5 phần so với Ban Mê. Nói vậy để biết là hơn 20 năm trước nó hoang vắng cỡ nào.
Thời đó cũng còn rừng. Chứ nói thật bây giờ tìm được mảng rừng nào còn nguyên thì hơi khó.
Mấy lần em đi rẫy với ba mẹ, thì ba em có lần chỉ vô ngọn đồi đằng xa, nói là qua bên kia là đất của Cam. Hồi đó hay có mấy chuyến đi rừng mấy ngày mới về, ko phải là chặt gỗ, chủ yếu là đào củ bẻ măng gì đó. Em ko chắc là có săn thú hay không, thật ra chỗ em lâu lâu vẫn có mấy con hoẵng lạc về thôn, nên lúc xưa chắc cũng có nhiều thú rừng cho người ta bắt.
Rồi ba em kể về 1 ông kia, cùng trong đoàn đi rừng với ba.
Ba em với ổng không quen biết gì cả, chỉ là người khác trong đoàn dẫn theo thôi. Vợ ổng bỏ đi lâu rồi, giờ ổng 1 mình nuôi con trai, thằng nhóc mới tí tuổi, mà thời đó thì làm gì mà được đi học. Cái ba nó dẫn nó đi rừng theo.
Diễn biến vào rừng làm gì ba em kể em không nhớ rõ, mà cái đêm đầu tiên đó đứa con của ổng đi lạc. Cả làng kéo nhau đi tìm, nhưng không tìm ra. Người ta nghi là nó rớt sông rồi bị trôi đi rồi. Tìm hai ngày không được thì ai cũng nói ông kia chấp nhận mất con đi. Nhưng ổng không chịu, mình ổng đi tìm, ai nói gì cũng không nghe. Ổng hóa điên lên vì mất con, ở lỳ trong rừng không chịu ra. Sau vụ đó thì ổng chỉ về nhà 1 lần duy nhất để lấy thêm đồ đạc vô rừng, rồi không ai thấy ổng về lại nữa.
Thỉnh thoảng, mấy nhóm đi rừng lúc về lại nói là thấy ổng lang thang trong rừng, rách rưới và dơ bẩn. Thấy người lớn, không thấy trẻ con, ổng lại chạy trốn, họ không tiếp cận được. Rồi dần dần, không ai thấy ổng nữa. Chỉ là lâu lâu vài năm, có người kêu ổng chết rồi, có người thì kêu ổng vẫn còn sống.
Người ta di dân, rừng thưa dần, rồi cuối cùng cũng thành đồi canh tác, trồng tiêu trồng bắp. Ba em kêu sau vụ đó ba cũng không vô rừng nữa, đi kiếm việc khác. Nhưng mà sau đó tầm chục năm, có lần ba em đi chở cà cho người ta ở cái đồi đó, ba em nói, chắc là ba em thấy ổng.
Ổng không mặc đồ, người đen kịt, lông lá tùm lum, đang uống nước ở hồ tưới. Uống nước ở hồ xong ổng lại chạy đi sau những cột hồ tiêu, rồi biến mất vào một cái rẫy cà phê cạnh đó.
Mà cũng không chắc đó là ổng nữa.
Ba em nói không nhìn rõ mặt, mà có nhìn cũng chưa chắc nhận ra. Chỉ là, nếu lỡ như, đó lại là thằng con trai hồi xưa bị lạc mất thì sao?
Nếu như ông đó hoặc con trai của mình có thể tồn tại trong rừng cho đến tận khi người ta biến nơi đó thành đất canh tác có chủ mà không ai biết, thì biết đâu cho đến tận hôm nay, hai người đó vẫn còn sống?
Sau khi nghe câu chuyện đó thì mỗi lần về quê vào lại rẫy thăm nương cà phê, em lại không thể nào gột rửa khỏi đầu cái hình ảnh quái gở. Cái cảm giác đằng xa, sau từng lớp lá cà phê và cái không gian yên ắng của vùng đất xa rời với tiếng xe cộ thành phố, có một người đang đứng đó, nhìn về phía mình.
Này là chuyện ba em kể, chuyện xảy ra từ trước cả khi em đẻ ra.
Nhà em gốc Huế, vào Tây Nguyên từ đâu đó trước năm 90. Chỗ nhà em xưa là Đăk Lăk, sau tách thành Đăk nông, vốn giáp biên giới với Cam. Ngay cả lúc này thì chỗ em vẫn toàn là nương rẫy, chỉ có khu trung tâm thì trông khang trang, chắc cũng được 5 phần so với Ban Mê. Nói vậy để biết là hơn 20 năm trước nó hoang vắng cỡ nào.
Thời đó cũng còn rừng. Chứ nói thật bây giờ tìm được mảng rừng nào còn nguyên thì hơi khó.
Mấy lần em đi rẫy với ba mẹ, thì ba em có lần chỉ vô ngọn đồi đằng xa, nói là qua bên kia là đất của Cam. Hồi đó hay có mấy chuyến đi rừng mấy ngày mới về, ko phải là chặt gỗ, chủ yếu là đào củ bẻ măng gì đó. Em ko chắc là có săn thú hay không, thật ra chỗ em lâu lâu vẫn có mấy con hoẵng lạc về thôn, nên lúc xưa chắc cũng có nhiều thú rừng cho người ta bắt.
Rồi ba em kể về 1 ông kia, cùng trong đoàn đi rừng với ba.
Ba em với ổng không quen biết gì cả, chỉ là người khác trong đoàn dẫn theo thôi. Vợ ổng bỏ đi lâu rồi, giờ ổng 1 mình nuôi con trai, thằng nhóc mới tí tuổi, mà thời đó thì làm gì mà được đi học. Cái ba nó dẫn nó đi rừng theo.
Diễn biến vào rừng làm gì ba em kể em không nhớ rõ, mà cái đêm đầu tiên đó đứa con của ổng đi lạc. Cả làng kéo nhau đi tìm, nhưng không tìm ra. Người ta nghi là nó rớt sông rồi bị trôi đi rồi. Tìm hai ngày không được thì ai cũng nói ông kia chấp nhận mất con đi. Nhưng ổng không chịu, mình ổng đi tìm, ai nói gì cũng không nghe. Ổng hóa điên lên vì mất con, ở lỳ trong rừng không chịu ra. Sau vụ đó thì ổng chỉ về nhà 1 lần duy nhất để lấy thêm đồ đạc vô rừng, rồi không ai thấy ổng về lại nữa.
Thỉnh thoảng, mấy nhóm đi rừng lúc về lại nói là thấy ổng lang thang trong rừng, rách rưới và dơ bẩn. Thấy người lớn, không thấy trẻ con, ổng lại chạy trốn, họ không tiếp cận được. Rồi dần dần, không ai thấy ổng nữa. Chỉ là lâu lâu vài năm, có người kêu ổng chết rồi, có người thì kêu ổng vẫn còn sống.
Người ta di dân, rừng thưa dần, rồi cuối cùng cũng thành đồi canh tác, trồng tiêu trồng bắp. Ba em kêu sau vụ đó ba cũng không vô rừng nữa, đi kiếm việc khác. Nhưng mà sau đó tầm chục năm, có lần ba em đi chở cà cho người ta ở cái đồi đó, ba em nói, chắc là ba em thấy ổng.
Ổng không mặc đồ, người đen kịt, lông lá tùm lum, đang uống nước ở hồ tưới. Uống nước ở hồ xong ổng lại chạy đi sau những cột hồ tiêu, rồi biến mất vào một cái rẫy cà phê cạnh đó.
Mà cũng không chắc đó là ổng nữa.
Ba em nói không nhìn rõ mặt, mà có nhìn cũng chưa chắc nhận ra. Chỉ là, nếu lỡ như, đó lại là thằng con trai hồi xưa bị lạc mất thì sao?
Nếu như ông đó hoặc con trai của mình có thể tồn tại trong rừng cho đến tận khi người ta biến nơi đó thành đất canh tác có chủ mà không ai biết, thì biết đâu cho đến tận hôm nay, hai người đó vẫn còn sống?
Sau khi nghe câu chuyện đó thì mỗi lần về quê vào lại rẫy thăm nương cà phê, em lại không thể nào gột rửa khỏi đầu cái hình ảnh quái gở. Cái cảm giác đằng xa, sau từng lớp lá cà phê và cái không gian yên ắng của vùng đất xa rời với tiếng xe cộ thành phố, có một người đang đứng đó, nhìn về phía mình.