các fen đều bị giống tôi nhỉ, xem ra mình không cô đơn rồi
ông già tôi nói thẳng ra là dốt đặc nhưng đặc biệt thích dạy đời người khác, gặp người ngoài thì lúc nào cũng giúp, nói chuyện vui vẻ, người ta tưởng ổng hiền, nhưng đâu ai biết về nhà, lão đánh vợ chửi con, xưa hằng ngày tôi đều phải ráng chịu đựng, đi học về tôi không tài nào ra khỏi phòng, tích tiền mua cái tay nghe loại rẻ đeo max loa để không nghe tiếng lão chửi mẹ mình (lúc đó tôi mới 15 16 tuổi thôi, ảnh hưởng đến tai tôi rất nhiều, bây giờ nghe yếu rõ rệt
) chịu dựng riết đâm ra tôi từ một thằng hoạt bát trở nên lầm lỳ, ít nói lúc nào không hay.
Cảm giác như đời lão không bằng ai nên kiếm được điểm yếu của tôi là lão bắt đầu chửi, xưa tôi thi học sinh giỏi lý, nên được cô cho nghỉ học mấy môn phụ để tập trung thi ông, thế là lão kiếm chuyện bảo mày đi học thì học hết nghỉ cái gì, lão muốn dạy đời tôi, nhưng không có gì để dạy nên lão kiếm cớ... rồi lão lại chửi cả tiếng
, tiểu học tôi được 10 điểm toán nhưng ngữ văn có 9 điểm, tôi chạy về khoe mẹ, lão nghe được chửi sao ngữ văn có 9, thứ cẩu thả,....
Đỉnh điểm là lúc tôi ôn thi đại học, học bài thâu đêm, bị lão chửi là sáng quá lão ngủ không được
)), tôi còn nhớ như in là đêm trước ngày thi đại học lão chửi mẹ tôi điên cuồng, tôi khùng lên đập nát cái cửa kính rồi đem đồ bỏ qua nhà bạn, sáng hôm sau đi thi (đương nhiên kết quả thi không mấy khả quan rồi).
Trong cuộc đời của tôi không biết bao lần tôi nghĩ đến ý định tự tử, có đợt lão trong cơn men chửi mẹ tôi rồi đánh cả hai mẹ con, tôi vào phòng lấy dao cắt tay tự tử, cắt hơi lệch, chưa đứt gân do thiếu kinh nghiệm,thấy cả thớ thịt và mỡ bên trong cổ tay. Nghĩ ngợi hồi lâu, về mẹ, về cuộc sống,... tôi hối hận bịt tay chạy qua hàng xóm nhờ họ chở đi vá tay, vá 6 mũi và là vá sống không thuốc tê, đau kinh khủng, đến bây giờ vẫn còn thẹo lồi ở cổ tay, mỗi lần nhìn lại tôi lại thấy cổ tay mình nó nhói lên, cảm giác như đó là tiếng uất ức của lòng tôi vậy.
Rất may cuộc đời tôi còn có mẹ, người hiểu và đùm bọc tôi, tự tay dạy tôi con chữ từ nhỏ, nuôi tôi khôn lớn, nếu không có lẽ tôi đã không còn trên cõi đời này nữa
Sau đợt đại học, tôi bỏ lên thành phố, tết thì ở lại đi làm không về quê, chỉ tới năm 3 tôi mới tạm nguôi đi cơn giận, một phần thương và nhớ mẹ nên tôi mới về quê dịp tết.
Tôi xem cha tôi như người dưng, đã hơn 10 năm rồi tôi chưa nói chuyện với lão, nói thật tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải nói chuyện, vết thương lão để lại trong cuộc đời tôi là quá lớn, tương lai của tôi từ một thằng học sinh giỏi nhất nhì lớp đến một thằng stress nặng thần kinh yếu cũng là tại lão, cuộc đời tôi có lẽ đã rẽ hướng khác nếu không có lão,....
bản thân tôi lận đận một thời gian dài, bây giờ cũng đã ổn định rồi, hi.
Qua tâm sự nhỏ của tôi, các fen mới thấy, dù qua lâu như tôi vẫn nhớ, ký ức tiểu học, trung học,.. bị chửi mắng vô cớ tôi vẫn luôn nhớ, nên việc có bố mẹ EQ thấp là cái gì đó rất kinh khủng, nó phá hủy không chỉ quá khứ, mà còn là tương lai của đứa trẻ.