Cố gắng lên em.
Sau này a đã rút ra được một câu nói đơn giản nhưng luôn đúng, ít nhất là đối với anh đó là: Rồi chuyện gì cũng sẽ qua.
Gia đình a cũng nghèo, từ nhỏ đến lớn trong ký ức của anh in hằn bóng dáng mẹ anh luôn thấp thỏm vì nợ nần, rồi chạy nợ mỗi ngày, gương mặt lo lắng, bần thần của me và tiếng ba anh chửi rủa mỗi ngày.
Vòng xoáy khổ cực, luẩn quẩn đó cứ kéo dài cho đến khi anh lớn lên, mới nứt mắt biết ra đời kiếm đồng tiền, a đã phải gánh những khoản nợ từ gia đình, thương mẹ, a cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, biết bao nhiêu ước mơ, hoài bão của một thằng thanh niên mới lớn bị cơn lốc cuộc đời kéo đến tàn phá ko thương xót, biết bao nhiêu đắng cay, tuổi hờn, những ước mơ, hoài bão đấy anh đành gác lại, hy sinh cả hạnh phúc riêng tư của bản thân, đến độ nhiều khi về nằm ngủ, trong đầu anh chẳng nghĩ chuyện gì nhưng tự nhiên nước mắt cứ rơi mãi, khi đấy a cũng chẳng biết vì sao mình như thế. Sau này a mới biết a của ngày đó đối với những nỗi đau, nỗi khổ anh đã chai lỳ mới thành ra vậy, nhưng những cảm xúc đó đã phai nhòa theo tháng năm rồi, nhưng nó tôi luyện cho anh trở thành người đàn ông thật sự bản lĩnh, mạnh mẽ và kiên cường hơn.
Anh nhớ ngày tháng a đi làm bốc vát, công việc nặng nhọc đến độ ai đến làm được vài ngày là bỏ, đúng ra là bốc lột sức lao động, không phải vì anh ngu dại mà để người ta bốc lột như thế nếu kể ra thì rất dài..nên thôi, vì cuộc sống mưu sinh, a vẫn lao đầu vào làm từ sáng sớm đến tối mịt, mỗi lần anh về trông anh như thằng công nhân trong hầm thang chui ra vậy, trong túi anh chẳng bao giờ biết đồng tiền lương là gì, nhiều khi để bụng đói đi làm là chuyện thường, đến bây giờ a vẫn nhớ những lúc a vờ đi mua gói xôi 5 ngàn, hoặc 2 ổ bánh mì không để ăn rồi vờ quên tiền hôm sau trả...a vẫn nhớ mãi những chuyện như thế...
Nhưng đối với anh, a chưa bao giờ chê trách cuộc đời, trách cha mẹ, trách ông trời sao lại cay nghiệt với anh đến như vậy. Những năm tháng cay đắng đến nghiệt ngã đó mỗi chuyện, mỗi chuyện lần lượt qua đi, có những chuyện khiến a muốn gục ngã, a đau đớn, đau đến cùng cực, chỉ có một lần duy nhất anh chủ động được xin bản thân rơi nước mắt đó là lần mà đến nơi thật xa khỏi thành phố, nơi ko có người, a đứng đấy nhìn ra thành phố náo nhiệt ấy, a gào lên khóc như đứa trẻ con, khóc đến độ muốn ngất đi, chỉ mỗi một lần đó cho đến bây giờ chưa lần nào anh rơi nước mắt nữa cả, nhưng rồi nó cũng đi qua, và a rút ra được như vậy.
Ko có khó khăn nào ta ko vượt qua được cả em ạ, và luôn nhớ rằng chỉ có mình cứu mình chứ ko ai cứu mình cả, đừng bao giờ để nước mắt mẹ rơi em nhé.