Công việc đầu tiên và hành trình xây dựng sự nghiệp của các bác ?

Tubg3124

Senior Member
Trên voz có bác nào học xong rồi làm trái ngành không ? Các bác chia sẻ câu chuyện của mình cho em học hỏi với :(

Gửi từ Iporn XXX bằng vozFApp
 
21 tuổi, như bao lớp trẻ khác, bước ra khởi ngưỡng cửa đh là bắt đầu bơi với đời, được cái thời tôi thì lúc công nghệ còn đang phát triển, chỉ cần kỹ năng khá tốt thì có thể sống khỏe với một công việc ổn định cùng mức thu nhập tương đối.

Tuổi trẻ còn sức khỏe, mài dũa 5 năm ở vài chỗ rồi cũng bắt đầu cái sự khởi nghiệp, 26-27t ra lập 1 cái doanh nghiệp công nghệ bé bé ở 1 tỉnh nho nhỏ, tự chủ tài chính, tự do hơn, thoải mái hơn nhưng cũng áp lực hơn. May mà thời vận lúc đấy cũng tốt, ban đầu khá khẩm, nhưng sau cũng bão hòa, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nên cũng tuột dần. Phần nhiều là bản thân vẫn quá kém ở mặt Marketing.

Trong lúc vẫn cầm chừng ở cái mảng công nghệ thì cũng rẽ huớng sang mảng kinh doanh, góp vốn cùng 1 tiền bối làm dịch vụ kho bãi, vận chuyển.
Mô hình này không mới, không sinh lợi nhuận nhiều, cũng phải làm và quản khá nhiều thứ, được cái nơi nào có cầu thì cung ắt sẽ sống, an toàn và ổn định cả chục năm nay rồi.

Thế là sau 1-2 năm mất ăn mất ngủ vận hành bài bản thì mọi thứ cũng ổn, bắt đầu có tí lợi nhuận dù chưa bằng số vốn bỏ ra ban đầu nhưng mọi thứ từ đấy về sau sẽ trơn tru hơn rất nhiều. Lúc đấy tiền bạc cũng k phải lo, mua sắm các thứ, chơi bời các kiểu, đồ đạc cứ mua chả thèm nghĩ, hỏng nhẹ lỗi vặt đem cho rồi làm cái mới.

Nhưng sống ở đời ngót 3 thập niên, đọc lịch sử vài trăm năm có mấy ai nhắc đến, biết được mấy cái dịch bệnh toàn cầu như này bao giờ xảy ra đâu.
Dịch vụ kho bãi vận chuyển quan trọng nhất 2 thứ, đó là mặt bằng và vận chuyển. Và ai cũng đoán đc gì rồi đấy. Covid lần 1 - giãy chết. Covid lần 2 - chết hẳn. Hàng trước giờ vận chuyển không nhóm ưu tiên nên k thể xoay được, còn mặt bằng thì tất nhiên phải đóng, mà không đóng thì mở cũng chả làm được gì.

Ôm vốn cầm cự năm rưỡi bù lỗ đắp nợ xoay vòng khắp nơi rồi cũng đến lúc chịu k nổi phải buông xuôi thôi, trắng tay đc thêm cục nợ sau 3 năm vất vả sống chết, ông boss góp vốn ở Đà Nẵng cũng bay luôn miếng đất tổ tiên (dù xưa mua 1 giờ bán 50) nhưng cái cảm giác căng thẳng, áp lực, tuần nhìn màn hình 🖥 hơn 100h đầu lúc nào cũng đau nó k còn nữa. Ho khan một lần kéo dài hơn 5 tháng cũng tự nhiên hết.

Giờ nợ thì vẫn nợ nhưng đúng nghĩa mất cái này thì đc cái kia, trắng trẻo hơn tí, mập mạp hơn chút, ở cùng gia đình ấm cúng, đc đọc vài bộ truyện khi xưa chỉ có thời gian xem mỗi tiêu đề, đc nghe hàng tá bản nhạc mới, chơi vài con game thể loại cày cuốc, đọc 1 quyển sách hoàn chỉnh trong tuần là như nào, xem đc 1 bộ phim ngoài rạp (trước khi đóng) dù nó hay hay dở, nhâm nhi ly cà phê ngắm cảnh mà không phải kiểu nốc lấy sức để tỉnh táo mà làm.
Ngặt cái vẫn bị ám thị cái tiếng báo tin nhắn mess, zalo, tele hay cuộc gọi lúc giữa chiều và chập tối 😒mỗi lần nghe lại thấy stress của quá khứ ám vào.
 
21 tuổi, như bao lớp trẻ khác, bước ra khởi ngưỡng cửa đh là bắt đầu bơi với đời, được cái thời tôi thì lúc công nghệ còn đang phát triển, chỉ cần kỹ năng khá tốt thì có thể sống khỏe với một công việc ổn định cùng mức thu nhập tương đối.

Tuổi trẻ còn sức khỏe, mài dũa 5 năm ở vài chỗ rồi cũng bắt đầu cái sự khởi nghiệp, 26-27t ra lập 1 cái doanh nghiệp công nghệ bé bé ở 1 tỉnh nho nhỏ, tự chủ tài chính, tự do hơn, thoải mái hơn nhưng cũng áp lực hơn. May mà thời vận lúc đấy cũng tốt, ban đầu khá khẩm, nhưng sau cũng bão hòa, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nên cũng tuột dần. Phần nhiều là bản thân vẫn quá kém ở mặt Marketing.

Trong lúc vẫn cầm chừng ở cái mảng công nghệ thì cũng rẽ huớng sang mảng kinh doanh, góp vốn cùng 1 tiền bối làm dịch vụ kho bãi, vận chuyển.
Mô hình này không mới, không sinh lợi nhuận nhiều, cũng phải làm và quản khá nhiều thứ, được cái nơi nào có cầu thì cung ắt sẽ sống, an toàn và ổn định cả chục năm nay rồi.

Thế là sau 1-2 năm mất ăn mất ngủ vận hành bài bản thì mọi thứ cũng ổn, bắt đầu có tí lợi nhuận dù chưa bằng số vốn bỏ ra ban đầu nhưng mọi thứ từ đấy về sau sẽ trơn tru hơn rất nhiều. Lúc đấy tiền bạc cũng k phải lo, mua sắm các thứ, chơi bời các kiểu, đồ đạc cứ mua chả thèm nghĩ, hỏng nhẹ lỗi vặt đem cho rồi làm cái mới.

Nhưng sống ở đời ngót 3 thập niên, đọc lịch sử vài trăm năm có mấy ai nhắc đến, biết được mấy cái dịch bệnh toàn cầu như này bao giờ xảy ra đâu.
Dịch vụ kho bãi vận chuyển quan trọng nhất 2 thứ, đó là mặt bằng và vận chuyển. Và ai cũng đoán đc gì rồi đấy. Covid lần 1 - giãy chết. Covid lần 2 - chết hẳn. Hàng trước giờ vận chuyển không nhóm ưu tiên nên k thể xoay được, còn mặt bằng thì tất nhiên phải đóng, mà không đóng thì mở cũng chả làm được gì.

Ôm vốn cầm cự năm rưỡi bù lỗ đắp nợ xoay vòng khắp nơi rồi cũng đến lúc chịu k nổi phải buông xuôi thôi, trắng tay đc thêm cục nợ sau 3 năm vất vả sống chết, ông boss góp vốn ở Đà Nẵng cũng bay luôn miếng đất tổ tiên (dù xưa mua 1 giờ bán 50) nhưng cái cảm giác căng thẳng, áp lực, tuần nhìn màn hình 🖥 hơn 100h đầu lúc nào cũng đau nó k còn nữa. Ho khan một lần kéo dài hơn 5 tháng cũng tự nhiên hết.

Giờ nợ thì vẫn nợ nhưng đúng nghĩa mất cái này thì đc cái kia, trắng trẻo hơn tí, mập mạp hơn chút, ở cùng gia đình ấm cúng, đc đọc vài bộ truyện khi xưa chỉ có thời gian xem mỗi tiêu đề, đc nghe hàng tá bản nhạc mới, chơi vài con game thể loại cày cuốc, đọc 1 quyển sách hoàn chỉnh trong tuần là như nào, xem đc 1 bộ phim ngoài rạp (trước khi đóng) dù nó hay hay dở, nhâm nhi ly cà phê ngắm cảnh mà không phải kiểu nốc lấy sức để tỉnh táo mà làm.
Ngặt cái vẫn bị ám thị cái tiếng báo tin nhắn mess, zalo, tele hay cuộc gọi lúc giữa chiều và chập tối 😒mỗi lần nghe lại thấy stress của quá khứ ám vào.
Đọc cũng đồng cảm vs bác, cố gắng lên nha bác còn người còn của không sao hết
 
Học công nghiệp 2 năm bỏ, học cao đẳng mở đc bằng cao đẳng xong ra bán laptop dạo, học quảng cáo fb để bán laptop giờ thành bán mỹ phẩm tháng bèo bèo 100 củ còn tháng cao 500 củ
bớt lộn xào đi fen
 
Học công nghiệp 2 năm bỏ, học cao đẳng mở đc bằng cao đẳng xong ra bán laptop dạo, học quảng cáo fb để bán laptop giờ thành bán mỹ phẩm tháng bèo bèo 100 củ còn tháng cao 500 củ
Trái ngành nhưng có duyên buôn bác nhé bác là thành công rồi. Chứ đúng ngành đi làm culi như em thì ko dám mơ lương 100 củ :sweat::sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
 
21 tuổi, như bao lớp trẻ khác, bước ra khởi ngưỡng cửa đh là bắt đầu bơi với đời, được cái thời tôi thì lúc công nghệ còn đang phát triển, chỉ cần kỹ năng khá tốt thì có thể sống khỏe với một công việc ổn định cùng mức thu nhập tương đối.

Tuổi trẻ còn sức khỏe, mài dũa 5 năm ở vài chỗ rồi cũng bắt đầu cái sự khởi nghiệp, 26-27t ra lập 1 cái doanh nghiệp công nghệ bé bé ở 1 tỉnh nho nhỏ, tự chủ tài chính, tự do hơn, thoải mái hơn nhưng cũng áp lực hơn. May mà thời vận lúc đấy cũng tốt, ban đầu khá khẩm, nhưng sau cũng bão hòa, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nên cũng tuột dần. Phần nhiều là bản thân vẫn quá kém ở mặt Marketing.

Trong lúc vẫn cầm chừng ở cái mảng công nghệ thì cũng rẽ huớng sang mảng kinh doanh, góp vốn cùng 1 tiền bối làm dịch vụ kho bãi, vận chuyển.
Mô hình này không mới, không sinh lợi nhuận nhiều, cũng phải làm và quản khá nhiều thứ, được cái nơi nào có cầu thì cung ắt sẽ sống, an toàn và ổn định cả chục năm nay rồi.

Thế là sau 1-2 năm mất ăn mất ngủ vận hành bài bản thì mọi thứ cũng ổn, bắt đầu có tí lợi nhuận dù chưa bằng số vốn bỏ ra ban đầu nhưng mọi thứ từ đấy về sau sẽ trơn tru hơn rất nhiều. Lúc đấy tiền bạc cũng k phải lo, mua sắm các thứ, chơi bời các kiểu, đồ đạc cứ mua chả thèm nghĩ, hỏng nhẹ lỗi vặt đem cho rồi làm cái mới.

Nhưng sống ở đời ngót 3 thập niên, đọc lịch sử vài trăm năm có mấy ai nhắc đến, biết được mấy cái dịch bệnh toàn cầu như này bao giờ xảy ra đâu.
Dịch vụ kho bãi vận chuyển quan trọng nhất 2 thứ, đó là mặt bằng và vận chuyển. Và ai cũng đoán đc gì rồi đấy. Covid lần 1 - giãy chết. Covid lần 2 - chết hẳn. Hàng trước giờ vận chuyển không nhóm ưu tiên nên k thể xoay được, còn mặt bằng thì tất nhiên phải đóng, mà không đóng thì mở cũng chả làm được gì.

Ôm vốn cầm cự năm rưỡi bù lỗ đắp nợ xoay vòng khắp nơi rồi cũng đến lúc chịu k nổi phải buông xuôi thôi, trắng tay đc thêm cục nợ sau 3 năm vất vả sống chết, ông boss góp vốn ở Đà Nẵng cũng bay luôn miếng đất tổ tiên (dù xưa mua 1 giờ bán 50) nhưng cái cảm giác căng thẳng, áp lực, tuần nhìn màn hình 🖥 hơn 100h đầu lúc nào cũng đau nó k còn nữa. Ho khan một lần kéo dài hơn 5 tháng cũng tự nhiên hết.

Giờ nợ thì vẫn nợ nhưng đúng nghĩa mất cái này thì đc cái kia, trắng trẻo hơn tí, mập mạp hơn chút, ở cùng gia đình ấm cúng, đc đọc vài bộ truyện khi xưa chỉ có thời gian xem mỗi tiêu đề, đc nghe hàng tá bản nhạc mới, chơi vài con game thể loại cày cuốc, đọc 1 quyển sách hoàn chỉnh trong tuần là như nào, xem đc 1 bộ phim ngoài rạp (trước khi đóng) dù nó hay hay dở, nhâm nhi ly cà phê ngắm cảnh mà không phải kiểu nốc lấy sức để tỉnh táo mà làm.
Ngặt cái vẫn bị ám thị cái tiếng báo tin nhắn mess, zalo, tele hay cuộc gọi lúc giữa chiều và chập tối 😒mỗi lần nghe lại thấy stress của quá khứ ám vào.
Chốt lại sau mấy năm khởi nghiệp là bể nợ . Một lời cảnh tỉnh cho các anh em khởi nghiệp . Khi nào làm nhân viên mà đủ giỏi , tài chính đủ khoẻ thì hãng khởi nghiệp . Còn khởi nghiệp 10 ông thì 8 ông bể ,1 ông gia đình cứu ,1 ông thành công do có quan hệ .hết
 
Học xong 12 ra HN tính học nấu ăn, sau 20 ngày thấy không phù hợp.
Sau đó vào SG đi làm điện nước, điện công trình và điện lạnh, làm được 1 năm tích lũy được một số kinh nghiệm và một số tiền nho nhỏ.
Nghỉ việc, học cao đẳng chuyên ngành điện tử, hiện tại đã tốt nghiệp nhưng chưa lấy được bằng do dịch. Trong khi học cao đẳng thì làm SEO cho một doanh nghiệp y tế, làm được 3 năm nghỉ chuyển sang làm SEO cho một tờ báo, 1 năm nghỉ về Startup cùng với một ông anh gần nhà - chuyên đồ chơi công nghệ.
Vừa startup được mấy tháng thì nghỉ vì dịch bệnh không ship hàng được.
Rời công ty và tự startup, xây dựng hệ thống webblog global - sau 6 tháng thì hiện tại đã hái được quả ngọt.
1633674760874.png
 
Học ngành kỹ thuật, ra trường, vào làm 1 chỗ tới giờ, công việc trái ngành chiếm chủ yếu, đúng ngành chỉ làm 1 phần (vào làm đúng ngành nhưng sếp giao việc trái ngành).
Công việc kỹ thuật chiếm 1 phần nhỏ thời gian, còn lại là làm việc với hồ sơ giấy tờ liên quan tới thanh toán tiền, kiêm quản lý gián tiếp nhân viên của đối tác khi vào làm việc tại chỗ làm.
Kỹ thuật ko thích, làm hồ sơ thanh toán với tiền cũng ko thích, quản lý gián tiếp thì do có chút năng khiếu nên ổn.
Lý do đi làm là có chỗ đi làm cho giống người bình thường, lãnh lương sống qua ngày trong thời gian tìm hướng phát triển nào để gắn bó tới già.
Học tiếp lên theo ngành học, ko có chút yêu thích nào, ko làm được.
Hoặc học văn bằng 2 kinh tế, làm riết mới thấy ko hợp.
Hay học ngành liên quan tới năng khiếu nhân sự, ko phù hợp tính cách hướng nội, thích một mình, ko thích làm việc với đông người.
Ko có tính leo trèo, tranh chức gì cả, cố gắng né việc liên quan tới lên chức vụ để đỡ lấn vào quỹ thời gian dành cho cá nhân. Tuy nhiên quản lý gián tiếp thì càng phình to. Muốn làm 1 nhân viên bình thường mà khó quá.
GIờ vẫn còn mò mẫm con đường phát triển cho bản thân.
Ưu tiên thời gian cho cá nhân nhiều hơn nên, ko đặt nặng yêu cầu tiền, càng ko muốn áp lực quá, tốn thời gian xử lý. Mong muốn là vậy mà đi làm toàn thiên hướng xử lý sự cố, lương thì hơn 3tr/tháng 2009 tới giờ hơn 21tr/tháng cả thưởng.
 
Last edited:
28t năm nay trắng tay. Dự định mượn nhà 300tr mở trà sữa ở vùng quê :(. Chán ở thành phố

Sent from Xiaomi Redmi K20 Pro via nextVOZ
 
Học ngành kỹ thuật, ra trường, vào làm 1 chỗ tới giờ, công việc trái ngành chiếm chủ yếu, đúng ngành chỉ làm 1 phần (vào làm đúng ngành nhưng sếp giao việc trái ngành).
Công việc kỹ thuật chiếm 1 phần nhỏ thời gian, còn lại là làm việc với hồ sơ giấy tờ liên quan tới thanh toán tiền, kiêm quản lý gián tiếp nhân viên của đối tác khi vào làm việc tại chỗ làm.
Kỹ thuật ko thích, làm hồ sơ thanh toán với tiền cũng ko thích, quản lý gián tiếp thì do có chút năng khiếu nên ổn.
Lý do đi làm là có chỗ đi làm cho giống người bình thường, lãnh lương sống qua ngày trong thời gian tìm hướng phát triển nào để gắn bó tới già.
Học tiếp lên theo ngành học, ko có chút yêu thích nào, ko làm được.
Học văn bằng 2 kinh tế, làm riết mới thấy ko hợp.
Học ngành liên quan tới năng khiếu nhân sự, ko phù hợp tính cách hướng nội, thích một mình, ko thích làm việc với đông người.
Ko có tính leo trèo, tranh chức gì cả, cố gắng né việc liên quan tới lên chức vụ để đỡ lấn vào quỹ thời gian dành cho cá nhân. Tuy nhiên quản lý gián tiếp thì càng phình to. Muốn làm 1 nhân viên bình thường mà khó quá.
GIờ vẫn còn mò mẫm con đường phát triển cho bản thân.
Ưu tiên thời gian cho cá nhân nhiều hơn nên, ko đặt nặng yêu cầu tiền, càng ko muốn áp lực quá, tốn thời gian xử lý. Mong muốn là vậy mà đi làm toàn thiên hướng xử lý sự cố, lương thì hơn 3tr/tháng 2009 tới giờ hơn 21tr/tháng cả thưởng.

Em là 1 thằng sv kỹ thuật ( cơ điện tử ), học trường kt cấp thấp. Trường đào tạo hệ 4.5 năm, vậy nên năm sau sẽ ra trường. Sắp ra trường mà em thấy mông lung quá các bác ạ. Cầm tấm bằng khá của 1 trường cùi rồi xin vào đâu làm đây. Các cty đều ưu tiên tuyển người có kinh nghiệm, chưa kể còn các b học trường top vs chuyên môn vững vàng hơn. Em cũng có suy nghĩ sẽ đi làm trái ngành, nhưng trái ngành là làm gì, em cũng chẳng biết nữa :(. Em có người b cùng lớp, làm quán cafe từ thời sv và giờ lên được quản lý quán, người khác thì gđ nói nên học thêm 1 nghề mình yêu thích, thế là nó học lập trình web tại trung tâm vs chương trình 2 năm, giờ nó cũng sắp tốt nghiệp rồi. Nghĩ đến bản thân mình, nghĩ sau này mình sẽ làm gì, nghĩ về tấm bằng mất 80tr để có đc, em thật sự chán nản. Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác mất ăn mất ngủ các bác ạ :(

Gửi từ Iporn XXX bằng vozFApp
 
Em là 1 thằng sv kỹ thuật ( cơ điện tử ), học trường kt cấp thấp. Trường đào tạo hệ 4.5 năm, vậy nên năm sau sẽ ra trường. Sắp ra trường mà em thấy mông lung quá các bác ạ. Cầm tấm bằng khá của 1 trường cùi rồi xin vào đâu làm đây. Các cty đều ưu tiên tuyển người có kinh nghiệm, chưa kể còn các b học trường top vs chuyên môn vững vàng hơn. Em cũng có suy nghĩ sẽ đi làm trái ngành, nhưng trái ngành là làm gì, em cũng chẳng biết nữa :(. Em có người b cùng lớp, làm quán cafe từ thời sv và giờ lên được quản lý quán, người khác thì gđ nói nên học thêm 1 nghề mình yêu thích, thế là nó học lập trình web tại trung tâm vs chương trình 2 năm, giờ nó cũng sắp tốt nghiệp rồi. Nghĩ đến bản thân mình, nghĩ sau này mình sẽ làm gì, nghĩ về tấm bằng mất 80tr để có đc, em thật sự chán nản. Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác mất ăn mất ngủ các bác ạ :(

Gửi từ Iporn XXX bằng vozFApp
Huyên thuyên. Công việc trái ngành ở ngoài nhiều công việc còn chưa có tên gọi, chưa chính danh vì nó mới. Thế nên nó chưa có ngành trong nhà trường nên không cần nặng về bằng cấp. Nhiều công việc tiền còn cao hơn là có bằng cấp. Nhưng thường không bền và đòi hỏi sự thích ứng, biến hóa tốt, vì kinh nghiệm mới, hoặc kinh nghiệm chỉ theo thời vụ, không bền.
Đừng mà xâu chuỗi linh tinh. Cứ ra ngoài xã hội mà làm việc để biết là có những việc gì. Máy móc nó quen thân.
 
Back
Top