[Dịch] Trung Hoa thập đại đồ phu

Thông Bảo Liên

Senior Member
1: Sát thủ đêm mưa
Phần 1
Sáng ngày mùng 8 tháng 2 năm 1990, Cảnh sát Quảng Châu nhận được tin báo khẩn cấp từ cấp dưới rằng người dân tìm thấy một thi thể phụ nữ trên đường Đôn Hòa, nghi là một vụ giết người.

Các cán bộ điều tra hình sự của thành phố khẩn trương đến hiện trường, lúc họ đến nơi, rất đông người dân đang đứng xem.

Hiện trường là đường cao tốc hẻo lánh, ít xe cộ qua lại. Trong bãi cỏ cách đường hơn 10m, có một thi thể nữ trong trạng thái nằm ngửa. Nạn nhân còn rất trẻ, trông vẻ ngoài chắc chưa quá 25 tuổi, có nét đặc trưng của người miền Nam, có vẻ là người ở tỉnh lẻ hoặc tỉnh lân cận.

Nạn nhân chết vì bị sát hại. Trên cổ thấy rõ những vết hằn, hai mắt lồi và đỏ ngầu, lưỡi thè ra, rõ ràng là bị bóp cổ đến chết. Nạn nhân chết trong trạng thái bán khỏa thân, trên người có quần áo nhưng phần thân dưới thì trần truồng, có vẻ đã bị cưỡng hiếp. Đánh giá bằng móng tay của nạn nhân cho thấy cô gái đã đánh trả quyết liệt với hung thủ trước khi chết. Móng tay chứa lông người và một ít vết máu, nguyên nhân là do cào cấu. Không có dấu vết của một vụ đánh nhau ở khu đất gần xác chết, có vẻ như đây không phải hiện trường vụ án mạng mà là nơi vứt xác. Theo kết quả phân tích tử thi, nạn nhân đã bị hiếp sau khi chết.

Theo trình báo của người dân, một vài nông dân đi ngang qua, sau khi phát hiện xác chết bên vệ đường đã vội vàng chạy đến đồn báo công an. Trong khoảng thời gian này, đã có rất nhiều người đến xem, hiện trường bị tàn phá nặng.

Có dấu chân ở khắp mọi nơi trên cỏ, và rất khó để phân biệt cái nào có liên quan đến kẻ sát nhân. Tại hiện trường, họ hỏi ngắn gọn những người nông dân đã báo án, và cảnh sát ngay lập tức loại trừ nghi phạm, tuy vậy kẻ sát nhân vẫn không biết là ai!

Tại viện pháp y Quảng Châu, các giám định viên đã khám nghiệm tử thi, kết quả chứng minh rằng nạn nhân chết vì ngạt thở, tinh dịch của kẻ sát nhân cũng được tìm thấy, có thể khẳng định đây là một vụ án hiếp dâm và giết người.

Quảng Châu là khu vực cải cách và mở cửa sớm nhất. Kể từ những năm 1980, an ninh của thành phố đã xuống cấp trầm trọng và liên tiếp xảy ra nhiều vụ giết người hàng năm.

Nhận định từ hiện trường cho thấy đây là một vụ án giết người và hiếp dâm vô cùng tàn ác, Văn phòng Cảnh sát Quảng Châu đã ra chỉ thị lập hồ sơ vụ án. Sau đó, cảnh sát mở cuộc điều tra theo hai hướng, một là điều tra danh tính của nạn nhân để tìm ra kẻ sát nhân, hai là thăm hỏi người dân xem có thấy người hay vật gì khả nghi không.

Không ngờ, cả hai hướng điều tra đều không thành công.

Đánh giá theo vẻ ngoài, rất có thể nạn nhân đến từ Quảng Đông, Quảng Tây, hoặc thậm chí là Quảng Châu. Một cuộc điều tra đã được tiến hành đối với tất cả những phụ nữ mất tích ở Quảng Châu, nhưng không ai có ngoại hình giống với của nạn nhân.

Điều tra người dân cũng không đạt được kết quả gì. Theo như người dân phản ánh, đoạn đường này vốn dĩ khá hẻo lánh, ban ngày chỉ có vài phương tiện qua lại, ban đêm hầu như không có xe.

Theo phân tích của pháp y, nạn nhân bị giết vào nửa đêm, người dân tìm thấy thi thể vào buổi sáng, chứng tỏ rằng lúc đêm khuya, hung thủ mới vứt xác, lúc đó, xung quanh không có người hay xe cộ, người dân cũng không thấy gì đáng ngờ.

Vậy là các hướng điều tra đều đi vào ngõ cụt.

Vụ án trở thành vụ án không thể tìm ra lời giải đáp. Hài cốt của cô gái giấu tên xấu số được cất giữ trong nhà xác rất lâu và không thể hỏa táng.

Trên thực tế, đã có nhiều vụ giết người xảy ra ở Quảng Châu vào những năm 90. Loại án hiếp dâm và giết người này không phải là ngày một ngày hai mới có, nên cảnh sát đã không chú ý đến nó.

Nhưng đúng một năm sau, ngày 10 tháng 2 năm 1991, chuyện kì quái khác lại xảy ra.

Thi thể một cô gái khác được tìm thấy bên lề đường ở ngoại ô.

Đây cũng là một cô gái ngoài 20. Trên cổ thấy rõ vết hằn, nạn nhân chảy máu ở mũi và miệng, lưỡi thè ra, chết rất thê thảm.

Nạn nhân không một mảnh vải che thân, không giày dép, chỉ có một đôi bông tai và một chiếc nhẫn. Mặc dù trong khoảng thời gian này thi thể nạn nhân được bảo quản rất tốt, nhưng không có manh mối nào được tìm ra. Kẻ sát nhân rõ ràng đã có một số kinh nghiệm trong việc chống trinh sát, hắn đi dọc theo bãi cỏ mà không để lại dấu chân rõ ràng. Không có nhân chứng xung quanh, và có vẻ như cái xác đã bị ném vào ban đêm.

Cảnh sát ngay lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi, nạn nhân cũng bị cưỡng hiếp, đây là một vụ án giết người và hiếp dâm tàn ác khác.

Cảnh sát một lần nữa điều tra những người mất tích trong thành phố và phát hiện ra rằng nạn nhân không nằm trong số những người này.

Không có camera, không có nhân chứng, không có manh mối và không có dấu vết của hiện trường, vụ án lại rơi vào bế tắc.

Tuy nhiên, cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra rằng vụ án này khác với vụ án đầu tiên.

Mặc dù nạn nhân bị cưỡng hiếp, nhưng cô ấy đã bị hung thủ hãm hiếp trước khi bị giết. Kỳ lạ là sau khi bị giết, tên đó lại hiếp cô lần thứ hai. Vì nạn nhân đã bị hiếp dâm từ trước nên việc hung thủ có thể thực hiện hành vi bạo lực tình dục nhiều lần trước khi giết chết nạn nhân là điều hoàn toàn có thể xảy ra, tại sao hắn lại muốn giết rồi hiếp tiếp?

Điều này không phù hợp với lẽ thường, và câu hỏi đó cũng đang đánh đố cảnh sát!

Chỉ nửa năm sau, vào tháng 8, một thi thể phụ nữ khác được tìm thấy.

Nạn nhân vẫn còn rất trẻ, bị bóp cổ đến chết. Thi thể ở trạng thái khỏa thân, bị bỏ ở bãi cỏ bên đường, và bị hãm hiếp. Tuy nhiên, điều kinh hoàng hơn là, thi thể cô gái bị kẻ sát nhân phá hoại nặng nề.

Phần ngực và một phần da của nạn nhân biến mất, có vẻ như nó đã bị kẻ sát nhân cắt bỏ và mang đi.

Có rất nhiều nhân chứng tại hiện trường, và khi chứng kiến các phần còn lại của nạn nhân, họ đã vô cùng hoảng sợ.

Theo khám nghiệm tử thi, sau khi nạn nhân tử vong, hung thủ đã dùng dao nhọn cắt xẻo thi thể nạn nhân. Hung thủ rõ ràng không hiểu cấu tạo của cơ thể con người, cũng không có kỹ thuật cắt; hắn đã sử dụng dao gọt hoa quả thông thường cùng những vật tương tự, cảnh sát phỏng đoán hắn mất ít nhất từ 2 đến 3 tiếng đồng hồ để cắt xác. Tương tự như vụ trước, cô gái đã bị hung thủ hãm hiếp trước khi bị giết, và bị hiếp tiếp sau khi chết.

Sau vụ thứ ba xảy ra vào tháng 8, Công an Quảng Châu bắt đầu tập trung vào những trường hợp này và thử xét nghiệm âm đạo của nạn nhân.

Vào những năm 1990, xét nghiệm ADN tương đối hiếm và chỉ những thành phố lớn như Quảng Châu, Bắc Kinh và Thượng Hải mới có khả năng xác định danh tính. Kết quả kiểm tra cho thấy ba cô gái bị giết và hiếp dâm bởi cùng một người, đây là một chuỗi các vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt tàn ác. Liên tiếp ba cô gái bị hãm hiếp và giết chết, đều gây án ở Quảng Châu, tuy vậy bản chất mỗi vụ án lại hoàn toàn khác nhau. Nếu không bắt được kẻ sát nhân trong thời gian ngắn, có khả năng hắn sẽ tiếp tục phạm tội, và địa điểm vẫn là Quảng Châu.

Từ tháng 8, cảnh sát bắt đầu điều tra nơi ở của những người mất tích. Cảnh sát đến điều tra từng người một và gửi ảnh của 3 cô gái về gia đình để xác minh.

Điều kỳ lạ là; việc kiểm tra không có kết quả, không ai trong ba người này ở Quảng Châu.

Theo đánh giá hiện trường và khám nghiệm tử thi, nạn nhân đã bị vứt bỏ trong vòng vài giờ sau khi bị giết chết, điều đó có nghĩa là nạn nhân phải sống ở Quảng Châu.

Vì sống ở đây nên phải có gia đình, người thân, ít nhất là bạn bè hoặc đồng nghiệp.

Vậy tại sao những người này không đến trình báo về vụ mất tích? Điều này không phù hợp với lẽ thường, và cảnh sát cũng khó hiểu.

Trong quá trình điều tra gian khổ ấy, một sự việc bất ngờ đã xảy ra – hung thủ tiến hành gây án lần thứ 4 vào tháng 10.

1642773062328.png

Lần này khác với những lần trước, hắn còn gây án tàn bạo hơn.

Nạn nhân cũng là một cô gái trẻ ngoài 20. Cô bị bóp cổ đến chết và bị quăng xác, bị kẻ sát nhân hãm hiếp nhiều lần trước và sau khi cô chết. Lần này nạn nhân bị cho vào bao tải và bị bỏ bên đường.

Điều đáng sợ là một vùng lớn da trên lưng, ngực và âm hộ của cô gái đều bị hung thủ cắt bỏ, toàn bộ cơ thể bị tàn sát một cách kinh hoàng. Xét nghiệm ADN sau đó đã chứng minh rằng cô gái cũng bị giết bởi cùng một người.

Sau vụ giết người thứ tư, Cảnh sát Quảng Châu đã vô cùng bàng hoàng. Họ cho rằng đây là vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt cực kỳ nghiêm trọng, cần phải đặc biệt lưu tâm.

Theo tần suất xuất hiện của hung thủ, vụ án thứ nhất và thứ hai cách nhau một năm, vụ án thứ hai và thứ ba cách nhau nửa năm, vụ án thứ tư lại chỉ cách hai tháng. Có thể thấy, khoảng thời gian giữa những vụ án ngày càng ngắn lại.

Theo thông lệ, hung thủ sẽ không dừng việc giết người ở Quảng Châu, trừ khi bị cảnh sát bắt.

Công an thành phố đã sớm thành lập tổ chuyên án, vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, nó xếp đầu trong danh sách những vụ phải phá được của thành phố năm đó.

Tổ công tác xác định hướng điều tra; bên cạnh đó, công an các cấp trên địa bàn thành phố, đặc biệt là Công an các quận Hải Hồ, Thiên Hà, Đông Sơn đã triển khai nhiều biện pháp phù hợp với sự triển khai của Công an thành phố. Họ tiến hành điều tra và kiểm tra các đối tượng khả nghi, thiết lập các biện pháp như chốt chặn, tuần tra phục kích, sử dụng công nghệ điều tra tội phạm, thu thập bằng chứng, thu thập dữ liệu tình báo, truy xuất và điều tra kỹ thuật. Thời gian điều tra kéo dài, khối lượng công việc lớn, cũng như số lượng lực lượng cảnh sát được triển khai nhiều chưa từng có.

Thành phố Quảng Châu đã huy động tất cả các chuyên gia pháp y để tiến hành phân tích hiện trường và khám nghiệm tử thi.

May mắn thay, cảnh sát đã tìm ra nhân chứng. Hiện trường vụ án mạng thứ 4 cách nhà của một tài xế lái xe tải ở địa phương không xa. Khi người tài xế đó lái xe về nhà vào ban đêm, anh ta từng nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ 4 bánh chở hàng đậu bên đường – nơi thi thể bị ném. Đèn sáng, nhưng không có ai trong cabin, và cửa cũng mở. Người tài xế lấy làm lạ, vì ban ngày ở đây thường rất ít xe qua lại, ban đêm làm sao có xe đậu bên lề đường. Tuy nhiên, anh đoán có thể tài xế xe tải nhỏ đang đi tiểu sau khi xuống xe nên không quan tâm.

Hôm sau, nghe tin ở đây xảy ra án mạng, tài xế biết chuyện liền vội vàng trình báo cơ quan Công an.

Điều đáng tiếc là đêm tối quá, người tài xế đã không nhìn rõ mẫu xe và biển số xe.

Mặc dù vậy, đó hiện là manh mối duy nhất.

Đội đặc nhiệm chọn ngay 30 cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự và từ các đồn khác có liên quan, tập trung điều tra ban đêm, lập các chốt kiểm tra tại các tuyến giao thông để kiểm tra các phương tiện chở hàng nhỏ 4 bánh đi qua địa bàn nhằm tìm ra hung thủ.

Ngoài chiếc xe, bao tải chứa thi thể bị ném cũng là vật chứng duy nhất.

Đầu tháng 3 năm 1992, Phòng Điều tra hình sự Công an thành phố đã in hơn 30.000 thông báo điều tra khẩn cấp kèm theo ảnh tử thi và gửi cho công an từng quận, huyện. Họ yêu cầu cảnh sát và các thành viên đội an ninh tham khảo các điều kiện có thể có của tội phạm được liệt kê trong thông báo, và làm công việc đã được sắp xếp ở từng đơn vị.

Đồng thời, kết hợp với tuần tra, mai phục, chốt chặn, kiểm tra các tuyến đường.

Thật không may, cuộc điều tra không cho ra kết quả gì.

Hoàn toàn không thể điều tra thêm được gì với bao tải hay xe.

Quảng Châu có nền kinh tế phát triển và có hàng chục nghìn phương tiện vận tải hàng hóa 4 bánh loại nhỏ. Loại xe chở hàng 4 bánh loại nhỏ này có thể chở người và hàng hóa, nó có mặt ở khắp thành phố.

Thay vào đó, tuy các nhóm tội phạm như buôn lậu và sở hữu trái phép súng và chất nổ đã bị bắt, một số kẻ cũng dính vào trọng tội, nhưng chúng không liên quan gì đến chuỗi án giết người hàng loạt này.

Trong khi lực lượng đặc nhiệm đang điều tra một số lượng lớn các phương tiện, hung thủ vẫn gây án một cách điên cuồng và thậm chí còn ngang ngược hơn.

Từ lần gây án đầu tiên vào tháng 2/1990 đến cuối năm 1991, hắn đã giết liên tiếp 6 cô gái. Những người này không chỉ bị hãm hiếp và sát hại, mà điều đáng sợ hơn là hầu hết các nạn nhân sau này đều bị hắn cắt bỏ phần ngực, da và âm hộ.

Cảnh sát đã cố hết sức phong tỏa tin tức nhưng không thành, tin tức đã lan ra rất nhanh, càng lan càng đáng sợ.

Nhiều người biết rằng ở Quảng Châu có một tên sát nhân biến thái, chuyên giết các cô gái xinh đẹp rồi cắt bỏ phần ngực.

Những tin đồn kiểu này đã tạo ra sự hoang mang trong quần chúng.

Nhiều cô gái không dám đi chơi đêm một mình chứ đừng nói đến đi đến chỗ đường xá xa xôi.

Trước áp lực lớn của người dân, dưới sự giám sát của cấp trên, đội đặc nhiệm đã thay đổi phương thức và mở rộng nhân sự thụ lý vụ án lên tới 60 người. Họ đã tiến hành một cuộc điều tra tập trung vào những người đã được thả ra khỏi các trại cải tạo lao động, những người từng có hành vi côn đồ và hãm hiếp trong những năm gần đây.

Nhưng cuộc điều tra này đã không diễn ra suôn sẻ!

Sau nửa năm triển khai, có những vụ hung thủ bị kết tội với nhiều tội danh khác nhau, và thậm chí có vụ nạn nhân là một đứa trẻ bị tấn công đến chết.

Tuy vậy, thật không may, sau khi so sánh DNA, không ai trong số họ là thủ phạm của chuỗi án giết người này.

Năm 1992, hung thủ lại tiếp tục gây án.

Vào cuối năm đó, có tới 10 nạn nhân được tìm thấy. Họ bị vứt bỏ trong bao tải, và hầu hết các phần da trên cơ thể đã bị cắt bỏ, chủ yếu là ngực và âm hộ.

Trong lịch sử Quảng Châu chưa bao giờ xảy ra một vụ án giết người đồi bại hàng loạt nghiêm trọng như vậy.

Vụ án gây chấn động Công an tỉnh Quảng Đông. Sở Công an tỉnh nghiêm túc yêu cầu Công an thành phố Quảng Châu giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, dập tan làn sóng hoang mang trong dư luận; mặt khác cử các chuyên gia điều tra tội phạm của tỉnh đến Quảng Châu để hỗ trợ.

Dưới áp lực nặng nề, Công an Quảng Châu bày tỏ họ cũng đã cố gắng hết sức!

Từ tháng 2 năm 1990 đến tháng 5 năm 1992, Công an Quảng Châu đã tiến hành các cuộc điều tra quy mô lớn gồm nhiều cảnh sát trong toàn thành phố, và từng mắt xích chính đều do lãnh đạo các cấp nắm bắt và đích thân ra quyết định.

Đích thân lãnh đạo cơ quan công an thành phố các cấp trực tiếp chỉ đạo, tra khám tất cả các tử thi.

Các chuyên gia từ Sở Công an tỉnh Quảng Đông đã mở một số cuộc họp phân tích vụ án để tìm ra dấu vết của hiện trường, tình trạng của tử thi và các manh mối hiện có.

Các chuyên gia về điều tra tội phạm đều tin rằng có một số điều rất kỳ lạ về vụ án này:

1. Không xác định được danh tính nạn nhân. Hiện tại, có khoảng 10 cô gái là nạn nhân, nhưng họ đều không nằm trong số những người bị mất tích ở Quảng Châu – một điều rất kỳ lạ. Các chuyên gia về điều tra tội phạm cho rằng những cô gái này có lẽ không phải là người địa phương mà là những cô gái từ nơi khác đến đây làm việc.

Tuy nhiên, ngay cả đối với lao động nhập cư, chắc chắn sẽ có chủ thuê, đồng nghiệp và đồng hương… Đặc biệt là những cô gái đến Quảng Châu làm việc, thường sẽ có một vài người cùng quê cùng làm với họ ở một số nơi nhất định.

Đã liên tiếp có nhiều người bị mất tích, tại sao ông chủ và đồng nghiệp của họ không báo cáo việc họ mất tích?

2. Có nhiều điểm kỳ lạ tại hiện trường vụ án mạng. Theo khám nghiệm tử thi, hầu như các nạn nhân đều bị hung thủ cưỡng hiếp nhiều lần. Dựa theo phân tích thi thể, trừ nạn nhân đầu, thì khi bị cưỡng hiếp lần đầu thì các nạn nhân không có phản kháng.

Và hầu hết nạn nhân đã chết vì hung thủ bất ngờ bóp chặt cổ họ sau khi bị cưỡng hiếp lần đầu tiên. Tại sao các nạn nhân khi bị cưỡng bức lần đầu không phản kháng lại? Điều này rõ ràng là không phù hợp với lẽ thường. Dù bạn có bị hung thủ uy hiếp thì cũng không thể có hơn 10 người đều giống như bạn, không dám chống cự đúng không? Kiểu gì cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ.

Đây là vụ án đầu tiên chứng kiến điều kỳ lạ như vậy.

Nạn nhân đầu tiên đã chống trả quyết liệt với hung thủ và trước khi chết đã không bị hắn cưỡng hiếp.

3. Hung thủ dường như không phải lần đầu tiên phạm tội. Vụ án đầu tiên đã cho manh mối hữu ích nhất, nơi hung thủ để lại những manh mối kỳ lạ.

Theo phân tích hiện trường, hung thủ định cưỡng hiếp nạn nhân, cô gái lập tức chống trả quyết liệt và định đánh chết tên côn đồ. Sau khi đánh nhau, hung thủ chuyển sang sát hại khi thấy không thể khuất phục được cô gái.

Đánh giá từ một dấu chân mơ hồ để lại tại hiện trường, hung thủ có vóc dáng thấp bé, khoảng 1,6-1,65 mét, nặng không quá 100 kg. Nhận định dấu vết của hung thủ khi hắn kéo bao tải để ném xác, hắn đã không có đủ sức để kéo.

Nạn nhân đầu tiên cao khoảng 1,65 mét, tay và đùi đầy đặn, cơ thể khỏe mạnh, thuộc dạng người có sức lớn. Nhưng hung thủ chỉ trong vài giây đã bóp cổ nạn nhân đến chết. Xem ra, hung thủ có lẽ không phải lần đầu tiên phạm tội, hắn đã từng có kinh nghiệm giết người. Hắn biết chính xác vị trí của cơ thể con người và thành thạo những kỹ năng giết người nhất định để có thể giết cô gái trong khoảng thời gian rất ngắn. Hắn hẳn phải có có tiền sử giết người, hoặc ít trên người có vết thương nặng!

4. Hung thủ có kinh nghiệm chống trinh sát. Tại hiện trường, hung thủ không để lại dấu vết, đồng thời cố tình tránh để có người chứng kiến. Không ai đã từng nhìn thấy sự xuất hiện hoặc có thể phác thảo vẻ ngoài của hắn. Hắn hẳn phải có tiền sử đi tù hoặc bị bắt, và có hiểu biết nhất định về cách xử lý vụ án của cảnh sát.

5. Hung thủ là một tên sát nhân biến thái Sau khi giết người, hắn đã quan hệ với thi thể nạn nhân, và tiêu hủy xác, cắt bỏ một số phần da của nạn nhân.

Vì vậy, cảnh sát đã khá bối rối vì không có manh mối trong một khoảng thời gian dài, họ không biết kẻ sát nhân là ai và tại sao hắn lại làm điều đó.

Dựa trên những phân tích này của các chuyên gia điều tra tội phạm, cảnh sát đã thay đổi cách xử lý vụ án.

Có rất nhiều câu hỏi chưa tìm ra lời giải, nhưng ít nhất có thể suy luận ra: hung thủ hẳn phải có tiền án và từng bị chính quyền xử lý.
 
Nếu điều tra tất cả những người đã mãn hạn tù, nói không chừng có thể tìm ra hung thủ.

Cảnh sát trước đây đã mở một số cuộc điều tra và mục tiêu của họ đều là những người có tiền án về tội hiếp dâm tập thể. Thế nhưng, phạm vi điều tra này quá hẹp và cần phải được mở rộng.

Câu hỏi được đặt ra là: hung thủ là người ở nơi này hay người ở nơi khác?

Nếu là người ở nơi khác, việc điều tra những người được thả sau khi đã thụ án xong ở Quảng Châu sẽ là vô nghĩa.

Các chuyên gia điều tra tội phạm đã nhiều lần tổ chức họp để phân tích những điểm mấu chốt của vụ án. Cuối cùng, hầu hết mọi người đều nhận định rằng hung thủ đến từ Quảng Châu.

Vì sao? Vì những nơi mà hung thủ vứt xác khá đặc biệt. Nhiều địa điểm trong số này không phải là các vùng ngoại ô và các quận, mà là các vùng ven vùng ngoại ô. Những khu vực này cách khu dân cư đông đúc không xa, nhưng lại rất hẻo lánh, là nơi yên tĩnh giữa khu vực náo nhiệt. Các nhà điều tra tội phạm cho rằng hung thủ hẳn phải là người dân địa phương, hắn đã sống ở đây từ nhỏ và rất quen thuộc với thành phố Quảng Châu nên mới lựa chọn nơi vứt xác kỹ như thế.

Một nửa số nơi vứt xác, hoặc cách rất xa hoặc rất gần với thị trấn Tân Diếu – ngoại ô phía đông nam Quảng Châu. Chuyên gia điều tra hình sự tin rằng hung thủ có khả năng đã từng sống hoặc đang sinh sống tại thị trấn Tân Diếu thuộc quận Hải Châu.

Dựa trên nhận định này, bắt đầu từ cuối năm 1992, đội đặc nhiệm đã mở rộng lên tới hơn 100 người và phát động một cuộc điều tra quy mô lớn. Riêng tại thị trấn Tân Diếu, hơn 3.260 người đã bị điều tra, và mở rộng tìm thêm 600 manh mối. Đồng thời, nhiều lực lượng cảnh sát khác đã được triển khai và 50 chốt kiểm tra phương tiện đã được thiết lập vào ban đêm trên toàn huyện.

Hơn nữa, một số đối tượng khả nghi đã được phát hiện trong quá trình làm việc, và 86 vụ án hình sự khác đã được giải quyết. Trong đó có 2 vụ án mạng không nằm trong chuỗi án này. Có tới 46 nghi phạm đã bị Phòng Điều tra Hình sự Thành phố điều tra, truy lùng và lấy mẫu; có hai nghi phạm cũng bị bắt vì cưỡng hiếp, giết người và chôn xác ở Đông Hoàn và Huệ Châu.

Thế nhưng, vẫn chưa tìm ra được hung thủ. Vụ án lại đi vào ngõ cụt.

Đến năm 1993, số nạn nhân lên tới 12 người, nhưng cảnh sát vẫn không hề biết danh tính của bất kỳ người nào, chưa nói đến việc tìm ra danh tính, nghề nghiệp và tâm lý chung của hung thủ.

Thời điểm này, truyền thuyết về kẻ giết người cắt bỏ ngực đã được bàn tán sôi nổi trong xã hội.

Có một khoảng thời gian, đặc biệt là gần thị trấn Tân Diếu ở quận Hải Châu, tất cả phụ nữ, từ bé gái 8 tuổi cho đến cụ già 80 tuổi, đều ngại ra ngoài một mình. Những người đi làm hay đi học về muộn vào đêm tối đều cần có người thân, bạn bè đưa đón. Họ không muốn để đồng nghiệp nam ở nhà máy hay bạn học nam ở trường đưa về; nếu không có ai đưa đón thì họ không đi làm, đi học.

Những lời nói xúc phạm, bàn về sự kém cỏi của cảnh sát Quảng Châu ngày càng nhiều hơn. Tin tức thậm chí đã lan đến cả Hồng Kông và được báo chí nơi này đưa tin rầm rộ.

Trường hợp này rất giống với trường hợp của vụ “sát thủ đêm mưa” ở Hồng Kông Lâm Quá Vân, nhưng có nhiều nạn nhân hơn. Truyền thông Hồng Kông thổi phồng vụ án thành “sát thủ đêm mưa” của Quảng Châu, và một số tờ báo lá cải thậm chí còn viết tin như một cuốn tiểu thuyết.

Hung thủ tiếp tục gây án. Đến đầu năm 1994, số nạn nhân đã tăng lên 16, đây là vụ án nghiêm trọng nhất ở tỉnh Quảng Đông.

Cả cảnh sát Quảng Châu và tỉnh Quảng Đông đều cảm thấy áp lực vô cùng.

Trong lúc tuyệt vọng, họ đã nhờ Bộ Công an hỗ trợ, và Bộ Công an ngay lập tức cử những chuyên gia điều tra tội phạm hàng đầu trong nước!

Những chuyên gia này đều rất nổi tiếng, đều là những nhà điều tra tội phạm hàng đầu ở Trung Quốc, đã từng giải quyết vô số vụ án. Qua phân tích vụ án và hiện trường, họ đã phát hiện ra những điểm mới về vụ án.

Họ đã phân tích hiện trường và tìm ra một điểm rất thú vị.

Khi phân tích di vật và hài cốt của nạn nhân, họ bất ngờ xác định được danh tính nạn nhân.

Trước đó, cảnh sát đã hoang mang về danh tính của nạn nhân. Có tới 16 người đã thiệt mạng liên tiếp, nhưng không có ai trong danh sách mất tích.

Sau năm 1992, thành phố Quảng Châu đã mở rộng phạm vi điều tra vụ án ra toàn tỉnh Quảng Đông, và cuối cùng chỉ xác định được danh tính của nạn nhân đầu tiên.

Nạn nhân quê ở thành phố Phiên Ngung ( quận Phiên Ngung ngày nay), họ Hoàng, mới 22 tuổi, chưa lập gia đình, làm việc ở Quảng Châu đã lâu! Trước ngày 7/2/1990 , cô Hoàng đã xin nghỉ việc do mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo và trở về Phiên Ngung để chăm sóc mẹ. Không ngờ rằng, không lâu sau đó, mẹ cô đã từ trần; ngày 7/2, cô trở lại Quảng Châu, chuẩn bị tìm một công việc khác.

Sau khi cô rời nhà đi, các anh chị cô đều mất liên lạc với cô, không ai còn gặp lại cô. Mối quan hệ giữa cô và các anh chị không được tốt lắm, gia đình lầm tưởng rằng cô cố tình không liên lạc với gia đình vì phải làm ở nhà máy và lúc đầu không để ý việc này. Mãi đến vài tháng sau, gia đình mới biết cô mất tích, hốt hoảng trình báo vụ việc.

Vì nạn nhân không phải là người gốc Quảng Châu, nên không được đưa vào danh sách trong các cuộc điều tra trước đó.

Năm 1992, cảnh sát Quảng Châu mở rộng điều tra ra toàn tỉnh vì không tìm ra được danh tính của nạn nhân, sau đó họ mới phát hiện ra nạn nhân là một cô gái họ Hoàng.

Đáng tiếc, việc tìm ra danh tính của nạn nhân đã không giúp ích gì cho việc giải quyết vụ án.

Theo ông chủ cũ và đồng nghiệp của cô Hoàng, họ đã không gặp cô hơn một năm, người ta nói rằng cô đã về quê để chăm sóc mẹ bị bệnh nặng.

Một số người bạn của cô kể lại rằng sau ngày 7/2 (ngày mà cô Hoàng trở về Quảng Châu), họ chưa bao giờ thấy nạn nhân đến gặp mình.

Có vẻ như nạn nhân đã bị hung thủ giết trên đường đến Quảng Châu vào ngày 7/2.

Hung thủ và nạn nhân trước đó không quen biết nhau, không thể tìm ra ai là thủ phạm.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, ngoại trừ nạn nhân đầu tiên, tất cả các nạn nhân còn lại đều không xác định được danh tính và không nằm trong danh sách những người mất tích ở tỉnh Quảng Đông.

Không thể xác định được danh tính của những người này thì rất khó để tìm ra quy luật phạm tội của kẻ sát nhân.

Vì lý do này, vụ án đã không thể có bất cứ điểm đột phá trong một thời gian dài và trở thành một vụ án chưa thể phá được.

Không ngờ, các chuyên gia điều tra tội phạm của Bộ Công an lại có phát hiện lớn ở những điểm “nhỏ”.

Họ phát hiện ra rằng mặc dù hầu hết các cô gái đều khỏa thân nhưng một số vẫn còn đeo một số đồ trang sức. Những chiếc bông tai và nhẫn này có màu vàng sáng và dường như được làm bằng vàng nguyên chất nên rất có giá trị.

Trước đó, các chuyên gia điều tra tội phạm Quảng Châu cũng nhận thấy điều này, nên suy ra rằng hung thủ muốn thực hiện một vụ cướp chứ không phải muốn giết người. Tuy nhiên, các chuyên gia của Bộ Công an đã cẩn thận phát hiện ra điểm mới. Trong số đó, có một chuyên gia đã có thâm niên trong nghề, khi ông cầm chiếc nhẫn vàng lên xem, đã phát hiện đó là vàng giả. Những cặp bông tai, vòng tay khác, thậm chí cả kim bài, tất cả đều là hàng giả.

Những đồ trang sức này trông giống như vàng, nhưng nó không phải là vàng, mà là kim loại mạ vàng.

Hóa ra chúng là những đồ trang sức giả vô giá trị!

Vì vậy, đây là điểm có vấn đề! Ai cũng biết người Quảng Đông, đặc biệt là phụ nữ Quảng Đông rất sĩ diện.

Không đeo vàng hay bạc còn được, chứ đeo trang sức giả thì ngượng chết. Nếu ai đó nhìn thấy bạn đeo đồ trang sức giả, bạn có bị mất uy tín không? Bạn có còn dám nhìn mặt mọi người không? Điều này không phù hợp với lối sống của người Quảng Đông.

Phụ nữ Quảng Đông bình thường sẽ không bao giờ làm điều như vậy.

Nếu chỉ có một hoặc hai người đeo trang sức giả, không phải không thể hiểu được, suy cho cùng, trong đám đông luôn có những người khác biệt. Nhưng hầu hết nạn nhân đều đeo trang sức giả, điều này rất kì lạ.

Điểm này không thể làm khó các chuyên gia lão làng.

Họ có trung bình là 30 năm trong ngành điều tra tội phạm, đã từng dạy và đang dạy cho rất nhiều người, chưa gặp cũng có thể biết những người này đang làm gì!

Họ đưa ra một kết luận gây sốc: tất cả các nạn nhân đều là gái mại dâm.

Toàn bộ Quảng Châu, chỉ có một loại phụ nữ chuyên đeo rất nhiều trang sức giả có vẻ đắt tiền, đó là gái ngành.

Như chúng ta đã biết, công việc của gái ngành rất nguy hiểm, thường xuyên bị đánh đập, cướp giật, tỷ lệ cướp bóc lên tới 90%. Nếu gái ngành không có tiền hoặc chống cự, tình huống sẽ dễ dàng tiến triển thành vụ cướp, gây thương tích hoặc thậm chí là vụ giết người.

Một trong những quy tắc của gái ngành là mang theo một hoặc hai món trang sức giả. Trong trường hợp bị cướp, họ sẽ chủ động đưa ra trang sức giả để làm phao cứu mạng. Một số tên cướp không biết phân biệt sẽ lấy, còn có đánh người không thì không biết.

Ngoài nghề này ra, không có nghề nào khác có đặc điểm này.

Căn cứ vào phán đoán này, cảnh sát một lần nữa phán đoán thi thể nạn nhân, thấy rằng nạn nhân đã nhuộm tóc, nhưng không phải kiểu bình thường. Hầu hết đó đều là những kiểu tóc khoa trương, không giống với kiểu của những người phụ nữ bình thường xuất thân từ gia đình nề nếp.

Họ đều sơn móng chân và móng tay, những bà nội trợ bình thường thường không làm điều này.

Không có nhiều quần áo còn lại tại hiện trường, và phân tích thấy rằng đó là loại quần áo tương đối hở hang, sexy và rẻ tiền, phù hợp với đặc điểm của gái ngành.

Khám nghiệm tử thi cũng cho thấy một số nạn nhân đã mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục.

Những chuyên gia lão làng đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất của vụ án trong nháy mắt: nghề nghiệp của các nạn nhân đã được xác định.

Điều này cũng giải thích tại sao không thể xác định được danh tính của nạn nhân trong suốt 2 năm.

Họ đều là người ngoại tỉnh, sau khi đến Quảng Châu thì lấy tên giả để che giấu danh tính.

Đương nhiên, họ không nói cho người thân biết, tự mình tìm “chỗ đứng”.

Những cô gái trẻ này có điểm chung: thứ nhất, họ hiếm khi kết bạn; thứ hai, mối quan hệ với các thành viên trong gia đình thường xa cách, thậm chí thù địch.

Vì vậy, bất kể người thân hay đồng nghiệp, đều không biết tên thật và thân phận của nạn nhân.

Gái ngành, đặc biệt là gái đứng đường, thường nay đây mai đó. Có hôm ở chỗ này, có hôm ở chỗ khác, nơi ở không hề cố định. Nếu gái ngành, đặc biệt là gái đứng đường, biến mất đột ngột, sẽ không ai quan tâm cả, và cũng không ai gọi cảnh sát. Ngay cả khi họ mất tích, tú bà cũng không dám gọi cảnh sát, xét cho cùng, mại dâm vẫn là nghề bất hợp pháp.

Nếu xác định được nghề nghiệp của nạn nhân thì vụ án đã có nhiều tiến triển đáng kể.

Cảnh sát lập tức xem xét các tài liệu về gái ngành, đặc biệt là đối chiếu dấu vân tay mà họ để lại.

Do số lượng gái khá lớn, số lượng cảnh sát tham gia không chỉ giới hạn ở Quảng Châu, mà tiến hành khám xét toàn bộ tỉnh Quảng Đông và cả các tỉnh lân cận.

Cảnh sát Quảng Châu đã rất nỗ lực để kiểm tra các dấu vân tay trong hồ sơ ( lên tới 1,6 triệu ), và cuối cùng đã tìm thấy dấu vân tay của hai nạn nhân.

Theo thông tin để lại trên Phụ Giáo Sở, danh tính và địa chỉ nhà của hai nạn nhân đã được xác định.

Cảnh sát tức tốc về quê họ để điều tra thân nhân thì phát hiện hai người này đúng là gái mại dâm, cả hai đều từ tỉnh khác vào Nam kiếm tiền.

Các thành viên trong gia đình họ vội vã đến Quảng Châu và xác nhận rằng các thi thể là của họ.

Việc xác định được danh tính của nạn nhân khiến cảnh sát Quảng Đông rất vui mừng.

Đáng tiếc, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Gái mại dâm là một nghề đặc biệt, một khi đã giết người thì hầu như không thể lần ra dấu vết của kẻ sát nhân. Hầu hết gái mại dâm và khách hàng của họ đều không quen biết nhau, nên không thể tìm ra danh tính của hung thủ thông qua các cuộc điều tra quan hệ xã hội thông thường. Ngay cả bản thân gái ngành cũng không biết khách hàng là ai!

Nếu tú bà bán dâm ở những khu vực cố định như tiệm làm tóc, hộp đêm, khách hàng có thể đến gặp họ nhiều lần hoặc bị người khác nhìn thấy, để lại manh mối.

Với một tia hy vọng, tổ công tác đã tiến hành điều tra cơ sở mại dâm của hai nạn nhân.

Đáng tiếc, họ đều là gái đứng đường cấp thấp.

Gái đứng đường gạ gẫm khách thường làm một mình, có khi trong một đêm kiếm được vài khách, chẳng ai thèm để ý đến họ và khách của họ.

Tuy nhiên, việc xác nhận nghề nghiệp của nạn nhân có thể giải thích được một số nghi vấn khác trước đó.

Tại sao hầu như tất cả các nạn nhân đều không chống cự khi họ bị hung thủ hãm hiếp lần đầu tiên?

Xem ra thủ phạm đã giả làm khách, hai bên giao dịch, cho nên nạn nhân đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Sau đó kẻ sát nhân đột ngột ra tay, nạn nhân biết rằng tai họa sắp xảy ra, cố gắng chống cự thì đã quá muộn.

Tại sao nạn nhân đầu tiên lại chống cự trước khi bị cưỡng hiếp?

Cô ấy không phải là gái ngành, là người bình thường. Sau khi bị hung thủ tấn công, theo bản năng, cô đã chống trả ngay lập tức.

Khi điều tra 2 nạn nhân hành nghề mại dâm, lục soát danh sách khách hàng thân thiết của họ cũng là một công việc vô cùng “đáng sợ”. Lấy một nạn nhân làm ví dụ. Có tới 100 thông tin liên lạc khách trong sổ địa chỉ mà cô ấy đã để lại. Trong lúc tuyệt vọng, đội đặc nhiệm không còn cách nào khác là đến thăm từng người một. Họ nhận thấy có đủ mọi tầng lớp xã hội, từ cán bộ, giáo viên, thậm chí một số nhân viên tư pháp cho đến dân nhập cư, người bán hàng rong, nông dân.

Sau nhiều lần điều tra và xét nghiệm ADN, hơn 100 người đã được loại trừ khỏi diện tình nghi.

Vụ án tưởng chừng như đã rơi vào ngõ cụt lại có bước đột phá.

Việc xác định nghề nghiệp của nạn nhân vẫn đóng một vai trò quan trọng.

Cảnh sát tin rằng việc hung thủ lựa chọn gái ngành để phạm tội không phải là ngẫu nhiên, mà là sự lựa chọn kỹ lưỡng.

Mục đích của hung thủ khi chọn gái ngành chủ yếu là để giết họ cho chắc ăn và dễ dàng hơn. Điều này chứng tỏ hung thủ không mạnh, không có dễ chắc thắng kể cả khi đánh nhau với phụ nữ.

Tại Quảng Châu, nếu sử dụng các biện pháp bạo lực để tấn công, cưỡng hiếp phụ nữ, nạn nhân thường chống trả quyết liệt và kêu cứu, nếu không cẩn thận có thể bị bắt.

Vào năm 1992, phong tục ở Quảng Châu vẫn còn bảo thủ, không dễ để hung thủ dụ gái nhà lành đến một địa điểm nhất định.

An ninh ở Quảng Châu không tốt, các cô gái sống ở đây cũng cẩn trọng hơn và thường không nói chuyện với người lạ.

Rốt cuộc thì hung thủ chẳng thể đối phó được với những cô gái nhà lành, chọn một cô hành nghề mại dâm thì dễ hơn nhiều!

Họ thường không từ chối yêu cầu của khách hàng, ngay cả khi phải đến những nơi xa xôi. Vì là gái mại dâm nên hai bên phải có sự tiếp xúc gần, điều này cũng thuận lợi cho kẻ sát nhân để có thể bất ngờ tấn công họ. Họ bị đánh lén khi đang trong vòng tay của hung thủ, và thường chết trước khi họ kịp kêu cứu.

Vậy câu hỏi đặt ra là: nếu thủ phạm có thể quan hệ tình dục trực tiếp với họ, tại sao hắn lại muốn giết họ và thậm chí là phá hủy xác họ sau đó?

Lúc đầu, vì không có kinh nghiệm, nên cảnh sát Quảng Châu không thể làm rõ được điểm này.

Sau khi các chuyên gia của Bộ Công an can thiệp, họ mới tin rằng đây chính là bản chất của vụ án.

Đây là một trường hợp giết người của một kẻ biến thái.

Hung thủ giết người không phải để cướp tiền hay thỏa mãn tình dục mà là để trút bỏ gánh nặng tâm lý không bình thường.

Giết người, cưỡng hiếp và phá hủy xác sẽ khiến hắn cảm thấy sung sướng tột độ, sung sướng hơn rất nhiều so với việc làm tình với gái ngành.

Để xác định được tâm lý và tính cách của thủ phạm, các nhà điều tra tội phạm đã tốn rất nhiều công sức.

Những vụ án giết người biến thái như thế này hiếm thấy trong lịch sử Quảng Đông, lực lượng đặc nhiệm không có kinh nghiệm, chỉ có thể tra cứu những vụ án tương tự trên toàn quốc.

Vào tháng 7 năm 1992, Cục Công an Quảng Châu đã phát hiện ra một trường hợp tương tự ở Thâm Quyến.

Qua quá trình nghiên cứu liên tục những trường hợp như vậy, có thể khẳng định hung thủ là một kẻ tâm thần, mắc bệnh ái tử thi nghiêm trọng.

Kẻ mắc ái tử thi chủ yếu là người nhu nhược và bất tài. Loại người này có một loại ham muốn mạnh mẽ trong việc chi phối quan hệ tình dục của họ, và việc thỏa mãn ham muốn này chiếm một vị trí rất quan trọng trong việc thỏa mãn tình dục của hắn. Xác chết sẽ không bao giờ chống lại mệnh lệnh của hắn, vì vậy hắn thà chọn xác chết làm đối tượng giao cấu. Trong đời thực, hắn có thể là một người thất bại.

Hắn không thể kiểm soát được thế giới của người sống nên quay sang thế giới của người chết. Trước mặt người chết, hắn dường như là một kẻ thống trị đầy quyền lực, những xác chết cúi đầu trước hắn và sẽ không từ chối yêu cầu của hắn hoặc cười nhạo sự bất tài của hắn. Nói tóm lại, hắn ở thế thống trị trong quan hệ này, hắn không phải lo lắng về sự thất bại của bản thân. Kẻ mắc ái tử thi thường đi kèm với bệnh tâm thần rõ ràng.

3 phần trên up nửa chừng thì drop. Phần còn lại mình sẽ dịch tiếp.
Nguồn 3 phần trên: https://trainghiemsong.vn/?s=Vụ+án+giết+người+dã+man+nhất+mà+bạn+từng+nghe+nói+đến+là+gì?+
 
Qua đó, chuyên gia pháp y đã có những nhận định sau:

-Thứ nhất: Hung thủ có xu hướng tình dục biến thái. Có khả năng là đang điều trị tại một phòng khám bệnh tâm thần trong thành phố hoặc các phòng khám ngoại trú chuyên khoa.

-Thứ hai: Hung thủ là một người nhu nhược. Bề ngoài rụt rè, nhút nhát. Là một kẻ sống nội tâm.

-Thứ ba: Hung thủ dễ dàng sát hại những cô gái làng chơi. Do đó, nên mở rộng điều tra đối với những người đã từng có hành vi mua bán dâm và tội phạm tấn công tình dục.

Ngoài những điểm trên, các chuyên gia đã nhiều lần xem xét các hiện trường và rút ra các điểm mấu chốt.
-Hung thủ là một người rất cẩn thận trong việc phi tang xác chết. Hắn không bao giờ lái xe trên đường đất vì sợ để lại chứng cứ.

-Đoạn đường phát hiện ra xác của một nạn nhân đang bị hư hỏng. Do hung thủ lái xe trong đêm, hắn đã bất ngờ phát hiện có ổ gà lớn ở phía trước nên đã đánh tay lái khiến xe lao vào bãi đất bên đường. Để lại vết lốp xe rõ ràng.

-Sau khi điều tra và phân tích, so sánh dấu tích lốp xe. Cuối cùng đã có thể khẳng định chiếc xe mà hung thủ sử dụng là một loại xe tải cỡ nhỏ. Khoảng 0.6 tấn.

Loại xe này phía trước có thể chứa được 2 người, phía sau có thể dùng để chứa hàng hóa. Có khoảng 2000 chiếc xe như vậy ở thành phố Quảng Châu. Đối tượng sử dụng chủ yếu là nhân viên xây dựng dùng để chở vật liệu hoặc một số ít sử dụng để giao hàng. Do đó phạm vi điều tra đã dần được thu hẹp lại. Ngoài ra, do một số thi thể bị vứt xung quanh khu vực thị trấn Tân Khiếu, quận Hải Châu. Cho nên rất có khả năng hung thủ chỉ sống đâu đó gần khu vực này.
Nhưng thật là kỳ lạ! Dù cảnh sát đã bố trí các trạm kiểm tra quanh khu vực. Tuy nhiên những vụ ném xác lại luôn diễn ra ngay trước mũi của họ. Đến đây, gần như có thể xác định hung thủ là người ở khu này.
Còn một điểm nữa đáng lưu ý chính là những vụ án thường xảy ra vào ban đêm. Hung thủ thường thực hiện việc phá hoại thi thể và ném thi thể trong vòng 12 tiếng. Không có trường hợp nào kéo dài cho đến ngày hôm sau. Hung thủ có thể là đã có gia đình. Hắn vội vàng xử lý và vứt bỏ cái xác vì sợ bị người nhà phát hiện. Để có thể làm được những việc này. Hung thủ nhất định phải có một không gian riêng tư. Như là nhà kho, gác xép hoặc là tầng hầm... Những nơi mà người nhà của hắn hoặc ai đó sẽ không bén mảng đến trong đêm. Đội điều tra cho rằng có lẽ gia đình của hung thủ đã không biết việc tày trời mà hắn đã gây ra.
Cuối cùng, bắt đầu từ tháng 5 năm 1992. Trong hơn nửa năm, hung thủ bất ngờ dừng tay. Đây cũng là một chi tiết đáng chú ý.
Thông thường, những kẻ sát nhân biến thái thường "nghiện" gây án sau khi đã "quen tay". Chúng sẽ không thể dừng tay lại trừ phi bị buộc phải như vậy. Có lẽ tên hung thủ đã bị bắt vì một tội danh nào khác. Bị trọng thương hoặc bị bệnh... nên không thể tiếp tục hành vi phạm tội.
Từ những điều đã phân tích bên trên. Cuối cùng các chuyên gia của bộ công an đã đưa ra kết luận. Nên tập trung điều tra những kẻ có tiền án, tiền sự và có bệnh tâm thần. Những kẻ từng tiếp xúc với gái mại dâm, có tầm vóc thấp bé, vẻ ngoài nhút nhát. Nơi ở có không gian riêng tư và đặc biệt là có xe tải loại 0.6 tấn. Quan trọng hơn, người này có thể đã bị bệnh hoặc bị trọng thương trong khoảng thời gian từ tháng 5 cho đến tháng 11 năm 1992.
Sau khi nghe các chuyên gia của bộ công an phân tích. Các đồng chí lãnh đạo của cục công an Quảng Châu bỗng mỉm cười:
-Có lẽ vụ án sắp được khép lại rồi!

Bắt đầu từ năm 1994(phân tích năm 1992 mà éo hiểu sao 1994 mới làm) theo phân tích của các chuyên gia. Cảnh sát đã bắt đầu bổ sung một số đối tượng tình nghi xung quanh thị trấn Tân Khiếu. Tuy nhiên trong thời gian từ tháng 3 đến tháng 9 lại có thêm 4 nạn nhân nữa thiệt mạng, họ đều là gái làng chơi. Cuộc điều tra được tiến hành ráo riết hơn, phạm vi đã được thu nhỏ lại chỉ còn vài chục người. Đến khi mọi người ai cũng nghĩ hung thủ đã sắp bị bắt đến nơi thì bất ngờ thay. Vụ án tự nhiên được phá một cách bất ngờ!!!

1642776338483.png
 
Vào lúc 8h sáng ngày 19 tháng 9 năm 1994. Một cô gái trẻ chỉ mặc trên người một chiếc áo ba lỗ và một chiếc quần lót đột nhiên xông vào đồn cảnh sát của thị trấn Tân Khiếu thuộc sở công an quận Hải Châu. Cô gái tên Huỳnh Diễm Hồng hoảng loạn khai rằng. Cô vừa gặp gã sát nhân biến thái hàng loạt ở Quảng Châu vào đêm qua. Cô đã bị gã lừa đến nhà. Sau đó bị cưỡng hiếp và suýt bị bóp cổ đến chết. May mắn thay, nhờ giả chết và kỹ năng leo tường tuyệt vời của mình. Cô đã trốn thoát khỏi bàn tay tử thần.
Huỳnh Diễm Hồng vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt và vị trí nhà của gã sát nhân. Điều này làm cho sở trưởng Lục Quảng Dung hết sức vui mừng. Để truy bắt tên sát nhân hàng loạt này. Cảnh sát Quảng Châu đã vất vả hơn 2 năm trời. Chịu không biết là bao nhiêu điều tiếng từ dư luận, cho rằng họ bất tài. Theo trí nhớ của Huỳnh Diễm Hồng, Lục sở trưởng đã dẫn theo hai nhân viên cảnh sát đến ngôi nhà nọ.
Hóa ra đó là nhà của một kẻ không mấy xa lạ đối với Lục sở trưởng. Đó là một gã "nhược phu" tên là La Thụ Tiêu. Theo đánh giá của Lục sở trưởng. Tay họ La này là một kẻ thấp bé, bản tính hèn nhát. Thấy trẻ con đánh nhau cũng sợ hãi mà bỏ đi?! Khi còn trẻ, La Thụ Tiêu đã từng vào tù ra tội liên tục vì tội trộm cắp và những tội danh lặt vặt khác. Tuy nhiên sau lần được trả tự do gần đây, hắn tỏ ra mình đã "cải tà quy chánh" và không có bất kỳ hành vi phạm tội nào nữa. Duy chỉ có một lần đó là vào năm 1992, La Thụ Tiêu đã bị bắt về tội mua dâm. Nhưng do bản tính đàn ông Quảng Đông rất dâm đãng. Cho nên việc họ bị bắt vì mua dâm cũng không phải là hiếm.
Lục sở trưởng hỏi:
- Cô có chắc đây là nhà của hắn chứ?
Huỳnh Diễm Hồng khẳng định:
- Dù nơi này có cháy ra tro tôi cũng nhận ra. Cái gác xép kia là nơi mà tôi phải vất vả lắm mới có thể thoát ra. Làm sao mà tôi quên cho được!
Lục sở trưởng gõ cửa, một người phụ nữ trung niên mở cửa bước ra. Đây là vợ của La Thụ Tiêu, tên là Lưu Mỹ Đình. Cô ta biết Lục sở trưởng cho nên vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên hỏi:
- Lục sở trưởng! ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?
Lục sở trưởng nói:
- Gió máy gì? Chồng chị đâu rồi?
Lưu Mỹ Đình đáp:
- Ảnh ra ngoài lúc sáng, đến giờ vẫn chưa thấy về? Có chuyện gì sao Lục sở trưởng?
Lục sở trưởng nhẹ giọng:
- Đừng lớn tiếng!
Rồi ra hiệu cho một viên cảnh sát theo dõi Lưu Mỹ Đình. Còn ông và một viên cảnh sát khác bắt đầu tiến vào trong khám xét căn nhà.
Vừa bước vào trong, Lục sở trưởng đã nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ của La Thụ Tiêu. Theo lời của Lưu Mỹ Đình, hắn thường lái xe thuê cho một doanh nghiệp nhỏ. Nhìn sơ qua cũng thấy gia cảnh của La Thụ Tiêu không mấy khá giả. Trong nhà chỉ có vài vật dụng đơn giản. Ngay cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng thiếu thốn, tủ cũng trống không. Sau một hồi xem xét không thấy có gì đặc biệt. Lục sở trưởng bèn leo lên căn gác nhỏ mà Huỳnh Diễm Hồng nói mình đã bị cưỡng hiếp và suýt bị giết chết trên đó. Tuy nhiên cửa đã bị khóa. Lục sở trưởng hỏi:
- Chìa khóa đâu?
Lưu Mỹ Đình ấp úng nói:
- Ơ...c...chìa khóa đó chỉ có chồng tôi giữ! Ảnh nói ảnh làm nghề mộc, trên đó có nhiều hóa chất rất độc hại nên cấm tiệt tôi và các con lên trên đó!
Nghe vậy, Lục sở trưởng bèn tìm một cây búa và phá khóa. Sau khi lên được trên gác, Lục sở trưởng liền thấy túi xách của Huỳnh Diễm Hồng dưới sàn! Đúng là cô ta đã không nói sai. Trên chiếc giường đặt ở góc phòng có khoảng mười mấy bộ quần áo phụ nữ. Lục sở trưởng bước đến bên chiếc tủ cạnh đó. Sau khi mở tủ ra, đập vào mắt ông là hàng trăm cái quần lót nữ chưa giặt, tất cả đều đã cũ. Lục sở trưởng buộc miệng mắng:
- Thằng chó đẻ này đúng là biến thái!
Trong khi Lục sở trưởng đang mân mê mấy cái quần lót. Thì viên cảnh sát kia lại hướng sự chú ý vào một chiếc tủ bị khóa lại ở phía đối diện. Chiếc tủ này được khóa rất kỹ bằng hai chiếc ổ khóa. Phải mất rất nhiều sức họ mới phá được nó ra. Nhưng đột nhiên khi cánh cửa vừa mở. Vị cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên bụm miệng lại rồi phi thân xuống nhà. Lục sở trưởng nhìn thấy liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Viên cảnh sát sau khi lồm cồm ngồi dậy liền ói mửa không tự chủ. Thậm chí còn ói ra đến mật xanh mật vàng. Lục sở trưởng lập tức quay lại nhìn vào bên trong chiếc tủ. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra làm cho ông bị choáng váng suýt ngã. Trong tủ là hơn một chục bình thủy tinh to lớn. Bên trong chứa đầy dung dịch ngâm những bộ ngực và âm hộ của phụ nữ bị cắt rời!!!!
Ngoài ra còn có một con búp bê hình dáng phụ nữ tự chế được khâu lại bằng nhiều mảnh da. Bằng vào kinh nghiệm phá án bao nhiêu năm. Ông nhận ra được đó chính là da người!
Lục sở trưởng ngay lập tức đã ói luôn tại chỗ, ói đến không thể kiềm chế! Vậy là đã rõ! La Thụ Tiêu chính là kẻ sát nhân biến thái mà cảnh sát truy lùng bấy lâu. Nhưng hiện hắn đã bỏ trốn, liệu có thể bắt được hắn không?

1642778687276.png
 
Dài quá, đọc đến chap 3.
mà vụ này có thật ko vậy ? ĐKM nó đọc đến đoạn mà 6 cô gái bị giết rồi mà Cảnh sát ko thấy 1 ai (người nhà, người thân, bạn bè đồng nghiệp)đến báo là cô đó mất tích, => là thấy ức chế và hư cấu vãi lìn ra rồi. :amazed:
 
Dài quá, đọc đến chap 3.
mà vụ này có thật ko vậy ? ĐKM nó đọc đến đoạn mà 6 cô gái bị giết rồi mà Cảnh sát ko thấy 1 ai (người nhà, người thân, bạn bè đồng nghiệp)đến báo là cô đó mất tích, => là thấy ức chế và hư cấu vãi lìn ra rồi. :amazed:
Hình minh hoạ trắng đen tại thời điểm năm 96 (lúc bắt hung thủ) thấy phi lí thế loằn nào ấy, năm 96 có cả tivi màu và hình màu cực phổ biến luonn:feel_good::feel_good::nosebleed:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Ngay sau đó, cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn Lưu Mỹ Đình. Tuy nhiên đây chỉ là một người phụ nữ nội trợ bình thường. Hằng ngày chỉ biết chăm sóc chồng và con cái. Đối với những việc mà La Thụ Tiêu làm, cô ta hoàn toàn không biết. Lục sở trưởng hỏi:
- Chồng cô hiện đang ở đâu?
Lưu Mỹ Đình bối rối đáp:
- Chồng tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm và nói rằng có việc gấp cần phải làm. Ảnh còn không lái xe đi...
Sau vài giây im lặng, Lưu Mỹ Đình tiếp:
- Lục sở trưởng, có phải có chuyện gì đã xảy ra với chồng tôi rồi không? Ả...ả...ảnh... trước đây ảnh rất tệ. Nhưng từ lần ra tù gần đây, ảnh đã hối cải rồi!
Lục sở trưởng "hừ" một tiếng rồi nói:
- Hối cải? hối cải mà đi chơi đĩ?
Lưu Mỹ Đình bối rối nói:
- C... chuyện đó thì... Ảnh đúng là rất háo sắc. Thường xuyên đi chơi gái sau lưng tôi. Anh cả và anh hai của tôi còn thường xuyên nhìn thấy ảnh chở một người phụ nữ nào đó đi nữa. Nhưng... nhưng tôi không thể thỏa mãn anh ấy. Chỉ còn cách là làm ngơ để ảnh... Mà mua dâm thì đâu phải tội gì lớn phải không Lục sở trưởng?
Đột nhiên Lưu Mỹ Đình đập tay vào trán rồi nói:
- Ồ, ồ! Tôi nhớ rồi!!
Lưu Mỹ Đình đã nhớ lại một chuyện cách đó 2 năm về trước...
La Thụ Tiêu nhận chở hàng bằng xe tải đã được vài năm và thường về nhà vào đêm muộn. Với lý do phải làm thêm nghề mộc. Anh ta thường ở trên gác xép một mình vào ban đêm, khóa trái cửa lại không cho Lưu Mỹ Đình vào. Một đêm năm 1992, Lưu Mỹ Đình thấy đèn trên gác xép bật sáng. Vài tiếng sau, độ khoảng 3h sáng, cô bất ngờ nghe tiếng xe nổ máy. Tuy nhiên đúng lúc đó cậu con trai út đang sốt cao, nên Lưu Mỹ Đình bèn chạy ra ngăn chồng lại. La Thụ Tiêu lúc đó đang khiêng một chiếc thùng lớn lên xe, nắp thùng chưa đóng. Bên trong trắng xóa nhìn không rõ là vật gì. Lưu Mỹ Đình tò mò tiến lại gần thì giật mình la hoảng. Bên trong chiếc thùng là xác một người phụ nữ khỏa thân, trên ngực đầy máu. Nghe thấy tiếng hét của vợ, La Thụ Tiêu giật mình quay lại và đứng như trời trồng. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, La Thụ Tiêu bèn ngồi xuống chộp lấy vai vợ mình và nói rằng. Anh ta đã lỡ tông phải một người phụ nữ trên đường đi làm về. Anh ta định chở người phụ nữ ấy đến bệnh viện, tuy nhiên trên đường đi thì người phụ nữ xấu số đã chết vì mất nhiều máu. La Thụ Tiêu nói rằng, gã quyết định vứt bỏ cái xác ở một nơi hẻo lánh vì sợ phải ngồi tù. Về phần cái xác không có quần áo, La Thụ Tiêu nói loanh quanh rằng nếu cái xác bị phát hiện, họ sẽ từ quần áo mà tìm ra được thân thế nên hắn buộc phải cởi ra tiêu hủy.
Lưu Mỹ Đình đang quáng, lại chậm tiêu nên nghe chồng nói sao thì biết vậy. Vả lại cô ta rất hiểu bản tính của chồng mình. Là một kẻ cực kỳ nhút nhát, đến cả con gián cũng sợ thì làm sao dám làm chuyện tày đình. Cho nên cô ta tin những gì La Thụ Tiêu nói là thật. Cuối cùng, cô đã để cho La Thụ Tiêu đi và giấu nhẹm chuyện đêm đó với mọi người. Ngày hôm sau, Lưu Mỹ Đinh đột nhiên nghĩ ra một điểm lạ. Tại sao sau khi tông chết người mà chiếc xe lại hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì? Rõ ràng là chồng cô đang nói dối. Lục sở trưởng sau khi nghe xong thì dừng lại vài giây rồi dắt Lưu Mỹ Đình lên gác để xem bộ sưu tập của chồng cô. Lưu Mỹ Đình nhìn xong lập tức ói đầy sàn rồi ngã vật ra khóc lóc thảm thiết. Cô mắng chồng mình không phải là con người, là cầm thú.
*
**
***
Lục sở trưởng thấy Lưu Mỹ Đình đã bình tĩnh được phần nào liền nói:
- Cô Lưu à! Chồng cô là một kẻ giết người và chắc chắn sẽ dựa cột. Cô đã sống với hắn quá lâu, ai sẽ tin cô nếu cô nói cô không liên quan gì đến vụ án? Nếu cả hai vợ chồng bị bắt thì hai đứa con cô sẽ sống làm sao? Cô nghĩ cho kỹ đi! Cô phải giúp tôi bắt hắn để xóa tội danh bao che hung thủ!
Lưu Mỹ Đình sau khi nhìn thấy "tác phẩm" của chồng mình thì hận gã đến tận xương tủy. Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Nó có gọi điện cho tôi và nói rằng cần đi nước ngoài để công tác gấp nhưng không có tiền. Để tôi đi rút tiền và gửi đến một nơi gần ga tàu...
Lục sở trưởng quyết định sẽ chọn một địa điểm để tiến hành mai phục và bắt giữ La Thụ Tiêu ngay khi hắn xuất hiện. Ông nói:
- Chỉ cần cô giúp chúng tôi bắt hắn. Tôi lấy uy tín ra bảo đảm cô sẽ không bị làm sao.
Mặc dù nói miệng là hận chồng, nhưng Lưu Mỹ Đình vẫn còn do dự. Phải sau một hồi thuyết phục, phân tích lợi hại. Cô mới đồng ý giúp phía cảnh sát. Địa điểm cuộc hẹn nằm gần một cửa hàng nhỏ. Lục sở trưởng cùng ba cảnh sát mặc thường phục đã phục kích ở gần đó. Khi La Thụ Tiêu vừa xuất hiện. Rất nhanh chóng họ đã khống chế đước hắn. Lúc bị đè xuống đất, La Thụ Tiêu nhìn thẳng vào mặt vợ mình và nói:
- Các anh đang làm gi vậy? Thả tôi ra! Con đàn bà đê tiện, cô thật ác độc! Cô bán đứng tôi!
Lục sở trưởng cười nhạt:
- Mày còn dám nói vợ mày ác độc? Tao làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi. Gặp không biết bao nhiêu là tội phạm giết người. Nhưng không thằng nào ác bằng một góc của mày! Mày chuyến này coi như xong rồi!
Vậy là La Thụ Tiêu đã bị bắt thành công!
1642780778169.png
 
Sau khi bị bắt giữ. Cục cảnh sát Quảng Châu đã ngay lập tức lấy mẫu DNA, dấu vân tay, dấu giày, vết lốp xe... của La Thụ Tiêu để đối chiếu với hiện trường thì hoàn toàn trùng khớp. La Thụ Tiêu chính là ác quỷ biến thái đã giết 16 người phụ nữ vô tội trong vòng 4 năm rưỡi!!
Các chuyên gia của bộ công an nhận định. Lần phạm tội của La Thụ Tiêu vào năm 1990 có lẽ không phải là lần đầu. Sau khi bắt giữ La Thụ Tiêu, cảnh sát đã bắt đầu điều tra lại những vụ án giết người vẫn chưa phá được trong quá khứ. Sau khi so sánh dấu vân tay của La Thụ Tiêu, kết quả bất ngờ cho thấy gã là hung thủ của một vụ án xảy ra vào năm 1977.
Năm 1977, ngay sau khi cách mạng văn hóa vừa kết thúc. An ninh xã hội còn hỗn loạn, trộm cướp xảy ra thường xuyên. La Thụ Tiêu lúc đó đã lẻn vào ký túc xá của một viện nghiên cứu để ăn trộm thì bất ngờ bị Phùng Lệ Vân phát hiện. Thấy vậy, gã đã bóp cổ cô cho đến chết và dùng bàn ủi đánh liên tiếp vào đầu cô khiến não vỡ ra, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn nhẫn. Do tại hiện trường không có dấu vết, chỉ để lại một dấu tay dính máu nên vụ án bị rơi vào ngõ cụt.
La Thụ Tiêu biết rằng mình đã giết quá nhiều người. Chứng cứ đã có đủ, khó lòng chối tội nên đã không chống cự. Nhanh chóng thuật lại quá trình gây án bao năm qua của mình. La Thụ Tiêu nói:
- Tôi biết rằng tôi đã gây án quá nhiều, sớm muộn cũng sẽ bị bắt. Dù tôi khai hay không thì cũng sẽ bị xử bắn. Nên tôi sẽ khai với điều kiện các anh đừng làm khó tôi(Đừng đánh)


Một viên cảnh sát đáp:
- Chỉ cần anh có thiện chí hợp tác, chúng tôi sẽ không làm khó anh!

La Thụ Tiêu rụt rè nhìn viên cảnh sát nọ rồi nói:
- V..vợ tôi không liên quan gì đến những việc tôi làm...


Viên cảnh sát tiếp:
- Theo điều tra của chúng tôi thì vợ anh không liên can đến những vụ giết người. Hiện đã được cho tại ngoại, anh cứ yên tâm...

La Thụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói:
- Tôi muốn hút thuốc!


Yêu cầu của gã nhanh chóng được đáp ứng. Sau vài làn khói, La Thụ Tiêu bắt đầu kể về quá trình phạm tội của mình...
 
Dài quá, đọc đến chap 3.
mà vụ này có thật ko vậy ? ĐKM nó đọc đến đoạn mà 6 cô gái bị giết rồi mà Cảnh sát ko thấy 1 ai (người nhà, người thân, bạn bè đồng nghiệp)đến báo là cô đó mất tích, => là thấy ức chế và hư cấu vãi lìn ra rồi. :amazed:
Bên TQ những năm 90 đất rộng người thưa, đi làm ăn xa lung tung khó quản lý lắm mai phen
 
Vụ này to vậy mà search trên google, phần lớn kết quả đều là về vụ tương tự bên Hồng Kông.
OG0lsXv.png
 
Back
Top