Pa ơi, muốn đc mấy cái này thì phải vứt liêm sỉ và tự nhục các loại sang 1 bên chứ. Tôi trước có đi vẽ truyện tranh, cũng làm bên tạp chí truyện tranh VN làm 1 năm.
Mẹ nó suốt ngày:
- Đi tìm nét vẽ Việt, phong cách vẽ Việt... Tụi tôi thì tìm hoài méo ra vì người đọc kiểu gì họ cũng bỉ bôi đc. Rồi còn đem ra so sánh với mấy nền manga comic đi trước cả trăm năm của người ta.
- Xuất bản. Admin phải bỏ vốn, tự vay tiền mấy chục củ, rồi chi phí xuất bản, giấy tờ lưu chiểu... để in tạp chí (đây mới là đặt trước thôi đấy. Hồi đó ôi chưa có chuyển khoản ngân hàng, chưa có crowd funding đâu), đặt nhiêu in nhiêu (có thể dôi ra tí so với đặt hàng, cái này là tất nhiên vì nhà in họ cần số lượng ấn định). Từng số gởi tới người đọc trên cả nước, đưa lên kệ bán ở các hiệu sách ở các thành phố. Mọi điều tuyệt vời cho tới khi ĐKM!!! Người đọc nhận hàng xong quỵt tiền!!! Nhà sách kiếm chuyện ăn chia. Người làm tạp chí đổ nợ. Rồi còn chê bai này nọ và so sánh với các jump shounen, Ribon (mẹ nó vẫn tiếp tục đặt, có người đã khấc nợ số trước, chê, vẫn đặt số sau??! Cái loại gì???)
Tôi xin lỗi cách làm việc của chúng tôi ngây thơ thật đấy. Nhưng lúc đó chúng tôi còn rất trẻ, rất đam mê, rrt yêu quý người đọc. Chúng tôi gom góp từng đồng vốn của bản thân, chạy vạy đủ đường, đổ bao tâm huyết, tuyển chọn tác phẩm, redraw, thảo luận rất nhiều với các tác giả, tham khảo các tạp chí nước ngoài và biên soạn lại theo nhu cầu đọc của người đọc trong nước... Thậm chí còn phải để nhiều tác giả góp tiền vô để có tiền xuất bản thay vì trả nhuận bút cho họ. Chúng tôi tự phát, ngây thơ vô cùng. Và mặc dù phát triển đc 1 cái diễn đàn hơn 20000 thành viên, khá có tiếng vào lúc ấy. Nhưng không một ai giúp chúng tôi về mặt thực tế hết.
Thậm chí, họa sĩ chính, trụ cột của tạp chí thay vì có lương ngon gì đấy, đã phải cõng khoản nợ kết xù gần 20 triệu (Một con số khủng khiếp vào những năm đầu 2k với một cô gái mới 19 tuổi). Họa sĩ vẽ bìa (giờ đang có cả phòng trưng bày cá nhân) chưa bao giờ nhận đc 1 đồng nhuận bút.
Sau đó, chúng tôi mệt mỏi, chúng tôi chỉ là những cô cậu học sinh sinh viên trẻ tuổi đã từng cố gắng mọi điều để phát triển một nền truyện tranh đáp ứng được nhu cầu của người Việt. Nhưng những gì nhận được khiến chúng tôi rất buồn. Có lẽ trong số những người mua tạp chí của chúng tôi cũng có một vài bạn thật lòng muốn truyện tranh Việt Nam phát triển, chịu đựng việc đọc những tác phẩm không được đẹp, hay... để cho chúng tôi một cơ hội và lý do để làm ra những sản phẩm tốt hơn, hoàn thiện hơn, Chúng tôi biết điều đó qua những bài góp ý rất hay. Có khi chúng tôi còn nhận mấy lá thư kèm tiền quyên góp, mười ngàn, trăm ngàn. Những lá thư đó làm chúng tôi đau lòng nhất. Chúng có ý nghĩa rất lớn, nhưng rốt cục lại không đủ để nuôi dưỡng mơ ước của chúng tôi, cũng là mơ ước của những người muốn có được một văn hóa truyện tranh kiểu Việt.
Và sau tất cả, tụi tôi bỏ cuộc sau 9 số nguyệt san. Thỉnh thoảng tụi tôi vẫn họp cái offline, vẫn rất vui là mình đã cố gắng. Và vẫn dặn nhau cổ vũ cho những nỗ lực của ai đó ngày nay, vẫn hy vọng. Riêng tôi, chưa bao giờ tôi nhạo báng những người làm truyện Việt chỉ vì họ đã không làm ra được một cuốn như Jump.
(Nếu ai đọc qua tạp chí manga Việt 1 thời chắc sẽ biết tụi tôi, còn ko biết thì chắc cũng là ko cần biết. Nên tôi nghĩ là cũng ko cần phải nói tên làm gì).