Bây giờ thím chây lười, ko có động lực, thì 20 năm sau con của thím sẽ phải nai lưng ra làm, đôi khi phải làm cái mà nó ko muốn, chỉ vì ba má nó ko tiến thủ, an phận, làng nhàng.
Tin tôi đi khi bước ra xã hội ngoài kia, thím có thể ko quan tâm gì cả nhưng con thím sau này sẽ luôn tủi thân khi bạn bè cùng trang lứa được cái này, cái kia còn nó ko có.
Tôi là điển hình, luôn mang trong mình 1 sự tự ti từ nhỏ, luôn cảm giác thua thiệt. Câu cửa miệng từ ba mẹ tôi là "không có tiền", mọi thứ trong cuộc đời tôi đều bị giới hạn bởi câu nói đó. Chả phải ba mẹ tôi sống khổ sở gì, chỉ là họ thiếu động lực như thớt nói, sống đều đều ngày qua ngày 20-30 năm, để rồi con cái sau này phải bon chen vất vả.
Tôi biết ơn ba mẹ đã cho tôi cuộc đời này, nhưng đồng thời tôi cũng chảy nước mắt, đôi khi tôi suy nghĩ nếu nhà tôi khá hơn, thì tôi đã đỡ vất vả hơn, khỏi phải cày trâu cày bò vì thế hệ con cái tôi sau này.
Khi bạn thấy đầy đủ, bạn ko có động lực. Thì hãy thử thiếu thốn đi rồi biết