Chương 1.
Lướt facebook, xem clip youtube, nhắn vài ba tin xàm xí với đám bạn bè thân thiết…cùng một ly coffe nâu đặc quánh. Buổi tối đối với tôi, cứ trôi qua nhạt nhẽo như vậy. Nhàm chán, một mình, vô vị…là tất cả những thứ mà tôi có thể cảm nhận được, dù một năm, hai năm rồi mười năm trôi qua đi nữa.
Một thằng con trai, hai mươi lăm và sắp bước sang tuổi hai sáu…mà vẫn chưa một lần có ai đó để nắm tay, để ôm hay đơn giản chỉ là tâm sự lúc cô đơn, mệt mỏi. Lúc nào cũng lẻ bóng, lúc nào cũng nhìn xa xăm với đôi mắt vô hồn. À…không, đấy là do tôi tự thấy thế thôi, ngay đối diện bên kia…đằng sau cánh cửa gỗ màu nâu sậm là phòng cô em gái.
Nó vẫn hay thi thoảng sang chỗ tôi chơi những lúc rảnh rỗi, tranh nghịch máy tính, lấy điện thoại tôi chụp ảnh, hay lén uống thử ngụm coffe. Mặc dù lần nào trán nó cũng nhăn nhúm, lưỡi thè ra, mắt nhắm tịt lại vì đắng…
Ít ra, cuộc sống của tôi…đâu đó giữa mảng màu xám vô tận…vẫn thấp thoáng những điểm màu rực rỡ.
- Không uống được thì đừng có cố - tôi nhéo cái má hồng của nó
- Kệ em…anh uống được thì em cũng uống được…hứ - hay tay chống nạnh, đôi mắt nó lườm tôi vẻ khó chịu.
- Chưa đến tuổi thì chưa được uống, bao giờ nhóc lớn bằng anh…anh dẫn nhóc đi uống thả bô – tôi nhấp một ngụm coffe đầy hào hứng
- Xì…em cóc cần
Nó làm bộ giận dỗi, nhảy phịch xuống đất, hay chân thùng thằng đi ra phía cửa…trước khi mất dạng, vẫn không quên thè cái lưỡi ngắn tũn ra trêu tôi.
- Ple…đồ ông già…ple
Lắc đầu ngao ngán, tôi tiếp tục với công việc lướt web quen thuộc. Chạy dọc newfeeds là vài tin về cô ca sĩ A, anh ca sĩ B dính phốt bla..bla..bla, một vài clip hài “nhảm”câu view…mà lần nào xem, tôi cũng cố nhếch mép lên “cố” cười cho đúng lệ. Hài bây giờ mất chất nhiều, đâu đâu cũng gái xinh, đâu đâu cũng khoe thân ngồn ngộn. Đúng là…lời thoại thì ít, da thịt thì nhiều.
“tinh…” – tiếng tin nhắn facebook.
- Ê mày, cuối tháng này rảnh không ? – cái T, bạn thân từ bé của tôi
- ờ…
- nhanh
- rảnh, sao thế ?
- đi từ thiện không ? đi với công ty tao.
- Really ?
- Ria cục c**…đi không để tao còn báo với tổ trưởng.
- ở đâu ? thời gian ?
- XX, cuối tháng, đi hai ngày một đêm.
- Xa thế…đi xe máy à
- Ngu à, đi oto…mất có hơn 2 tiếng thôi. Đi nhá...hề hề
- Cơ mà…tao ngại lắm
- Ngại c**, thế nhé. Bao giờ đi tao báo.
- Con điên
- Hê hê.
T là hàng xóm cũ của tôi, cách đây hơn chục năm về trước. Lúc đó, nhà hai đứa được chia cắt bởi con ngõ nhỏ sâu hút. Dọc lối đi chỉ có vài tán cây nhỏ, mọc chen chúc nhau dưới nền đất xen lẫn sỏi đá. Chẳng biết nó có từ bao giờ, cũng không biết nó dẫn đi đâu. Chỉ biết rằng, lúc tôi chuyển đi, từng mét vuông đất dần dần bị người ta lấn chiếm hết. Rồi sau đấy vài năm, dãy phố tôi ở trở thành con đường mới, rộng rãi, thoáng đãng và sạch sẽ hơn. Và những kỉ niệm thời thơ ấu của hai chúng tôi, cũng từ đó mà biến mất.
…..
Hơn mười giờ tối, tôi vẫn cặm cụi vùi đầu vào màn hình máy tính. Chỉ là nhìn, và đọc đi đọc lại những mẩu tin hot trong ngày. Miễn làm sao cho mí mắt tôi díu lại, cho thời gian trôi qua thật nhanh để tôi có thể ẩn mình vào giấc ngủ .
Suốt mấy năm trời, cuộc sống của tôi vẫn diễn ra đều đều như vậy. Sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, đưa em gái đi học rồi đi làm. Chiều tan sở, ghé qua chợ gần công ty mua thức ăn, đón em từ nhà dì, rồi hai anh em tíu tít nấu bữa tối. Cứ vậy…cho đến bây giờ…tôi bước qua tuổi hai lăm.
Hôm nay tôi đi làm muộn, lần hiếm hoi đến văn phòng với gương mặt rệu rã, thiếu sức sống nên ai cũng nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, khó hiểu. Cũng đúng thôi, từ trước đến giờ, ở công ty, tôi vốn là đứa nhân viên ít nói, chả bao giờ ngồi túm năm tụm ba bàn tán chuyện nọ chuyện kia. Có chăng là vài ba câu xã giao với nhân viên cùng tổ, hay những trao đổi công việc cần thiết. Đi làm bao giờ cũng đúng giờ, mặt mũi, quần áo lúc nào cũng chỉn chu gọn gàng. Có thể do bản tính tôi thích sạch sẽ, ngăn nắp hoặc có thể là tôi muốn vậy.
Ngồi vào bàn làm việc, đập vào mắt tôi là một đống tài liệu, sổ sách…mà tờ nào cũng toàn số với số, công thức với công thức. Nếu là ngày bình thường, thì bấy nhiêu đó sẽ chẳng là vấn đề gì. Nhưng hôm nay thì khác, đầu óc tôi đang cực kì mệt mỏi, cực kì thiếu ổn định. Tôi muốn nghỉ ngơi, về nhà và vùi mình vào chiếc giường quen thuộc.
- Mệt à H ? – chị N, cùng tổ tôi
- À, không chị ạ - tôi cười nhẹ
- Mắt e thâm quầng hết cả kìa, nhìn là biết đêm qua mất ngủ rồi. Sao không xin sếp nghỉ một hôm ? tham công tiếc việc làm gì.
- Không sao đâu chị, ngồi tí là khỏe ngay ấy mà.
- ừ….
Làm đến trưa, cơ thể tôi càng lúc càng phản ứng gay gắt. Chân tê dại, tay run lên từng đợt, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí. Có lẽ tôi ốm thật. Chẳng biết sẽ chịu được bao lâu, tôi cố gắng lê lết ra ban công. Ở đó sẽ không có ai hỏi han, không có ai nhòm ngó gì tôi hết. Tôi thích một mình, thích ngồi đây thả hồn theo làn gió mát rượi ngoài kia.
- anh không nghỉ trưa à ? – khẽ giật mình, hóa ra Q đứng sau tôi từ lúc nào…
- tôi thích ở đây hơn – tôi buột miệng
- với cái ghế cũ, và mấy giỏ hoa lan sắp tàn ?
- Q ra đây làm gì ?
- Em đi qua đây, thấy a ngồi một mình nên…vào bắt chuyện thôi – Q nhìn tôi cười ngượng
- À…tôi xin lỗi
- Em có thể…ngồi cùng anh được không ? – một thoáng ngại ngùng giữa hai đứa.
- ừ…được chứ…Q ngồi đi – tôi nhích sát vào trong, để lại khoảng ghế trống bên cạnh.
Q là nhân viên tổ X, mới vào công ty tôi làm được vài tháng. Không biết có quen biết ai ở đây không, hay do năng lực vượt trội mà mới ra trường chưa lâu đã được sếp tổng nhận vào sau lần thi duy nhất. Trong khi tôi phải nộp CV mấy lần, thi lên thi xuống mới chen được chân dự phòng. Và sau vài tháng chật vật thử việc, hơn nửa năm cày cuốc, tôi cũng được trưởng phòng đồng ý làm nhân viên chính thức. Khỏi phải nói, lúc nhận được tờ hợp đồng, nhận cái bắt tay, lòng tôi vui đến nhường nào. Chỉ có điều, những người ghét tôi, không ưa tôi, muốn đẩy tôi ra…rất nhiều.
Mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi quên mất Q vẫn ngồi cạnh tôi, đôi tay vân vê tà áo trắng…nhìn tôi cùng ánh mắt ngập ngừng xen lẫn vẻ tò mò khó hiểu.
- mặt tôi có gì à ?
- dạ, không…không có gì đâu ? – cô ấy giật mình, chớp chớp mi mắt
- vậy, tôi vào trước nhé – tôi đứng dậy
- vâng…
Sau hôm đó, tôi và Q không gặp nhau lần nào nữa, ai cũng bận công việc của riêng mình cả. Đợt này công ty đang trong quá trình phát triển nên mọi người, từ sếp đến nhân viên đều phải làm hết công suất. Có khi tôi còn mang về nhà làm thêm cho kịp tiến độ. Tối nào cũng gõ gõ, bấm bấm đến độ tóc tai tôi dài ra trông thấy, người cũng gầy đi nhiều.
- Alo… - tôi ngái ngủ, bực dọc vì nay là cuối tuần
- Sao…chuẩn bị đến đâu rồi mày – giọng cái T oang oang trong điện thoại
- Chuẩn bị gì… - tôi mắt nhắm mắt mở
- Ơ, thằng này. Sáng mai đi từ thiện ở XX, tao dặn mày từ hôm trước rồi còn gì.
- ờ…ờ…còn gì nữa không ?
- XUỐNG MỞ CỔNG CHO TAO
Tiếng hét của nó làm tôi tỉnh hẳn ngủ, lóc cóc bò dậy với chiếc kính cận trên bàn.
- Chờ…tao tí…
- Nhanh lên, mày biết tao bấm chuông mòn cả tay rồi không
- Con điên.
Xuống nhà mở cửa trong tình trạng tóc tai bù xù, răng chưa đánh, mặt chưa rửa, miệng còn ngáp lên ngáp xuống, bụng thì đói còn cào. Tôi quên khuấy mất e gái tôi không ở nhà, nó được dì đón sang đó chơi từ hôm trước đến giờ, tối nay mới về.
- bé A đâu (nó tên P.A) – con bạn tôi tay xách lỉnh kỉnh những đồ là đồ, đi thằng vào sân, vứt cái xe đứng chỏng trơ ngoài cổng.
- nó sang dì chơi rồi…oáp…mày mang cái gì đấy…lách cách (tiếng khóa cổng)
- rau, củ, quả, thịt…
- mày tính ở luôn nhà tao à
- điên, đây là đồ mẹ tao cho anh em mày, toàn gửi dưới quê lên đấy. Ngon lắm.
- tao không lấy đâu – tôi ngồi phịch xuống ghế
- thằng này, bướng nó vừa thôi. Mẹ tao chứ có phải ai đâu – T lúi húi cất đồ vào tủ lạnh trong bếp.
- tao lớn rồi, tao kiếm ra tiền rồi, chứ có phải trẻ con như trước đâu. Mày bảo cô lần sau đừng thế nữa, tao không lấy đâu.
- Mày im đi, mày không lấy thì tao cho cái A, việc gì mà mày cứ sồn sồn lên thế. Có mỗi tí rau, tí thịt chứ bao nhiêu.
- Tao không thích
- Mày làm sao thế, mày nghĩ mẹ tao, tao đang thương hại mày à. Tao thương là thương bé A kia kìa, mới bé tí mà đã…
- Thôi đi… - tôi gắt lên
- Mày muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù gì bé A, nhà tao cũng coi nó như người nhà, mày không nhận cũng không có quyền bắt nó không nhận.
- ……
- Mày ích kỉ vừa thôi…tao về đây…nhớ sáng mai sang nhà tao rồi đi.
“RẦM” – tiếng đóng cổng.
“- à, mày nhớ đun sôi một lần nước cho sạch xương rồi hẵng nấu canh nhé. Nhớ hầm nhừ đi cho bé A ăn” – tin nhắn của T.
Vứt điện thoại sang một bên, tôi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Rồi bất chợt nhìn qua gương, tôi giật mình khi thấy tôi thay đổi đi nhiều. Từ một đứa hoạt bát, hay nói, hay cười thành một kẻ già dặn, ảm đạm. Dễ cáu bẩn, dễ nổi nóng. Nhưng bù lại, tâm hồn tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ cặn kẽ, thấu đáo hơn, biết lo nghĩ nhiều hơn. Tất cả cũng vì đứa e gái bé nhỏ – thứ đáng giá nhất, quý giá nhất mà tôi có.
Bỏ bữa sáng, tôi một mình đi bộ quanh con phố gần nhà. Những hàng cây, những quán ăn hay vài tia nắng mùa thu thay nhau đổ bóng, bám theo bước chân tôi từng nhịp, từng nhịp. Giống như một đoàn quân đang diễu hành, và tôi là chỉ huy của chúng vậy. Dù chuyển về đây đã lâu, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tự mình khám phá, tự mình mày mò về cuộc sống nơi này. Ở đây khá yên bình, không ồn ào, không vồn vã. Những tưởng như một làng quê nào đó, được người ta dựng lên giữa lòng Hà Nội - chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng gọi nhau í ới.
Bốn giờ chiều, tôi phóng xe sang bên dì đón em gái. Nhà dì cách chỗ tôi không xa lắm, chỉ mất hơn hai mươi phút đi xe máy. Đến nơi, thấy tôi chú chó trắng đã vẫy đuôi mừng ngúm sau cánh cổng cũ. Hai chân nó đạp lên khe sắt, miệng há to để lộ cái lưỡi dài lốm đốm mấy mảng màu nâu sậm. Người ta bảo, những con có đốm đấy thường rất khôn, dễ nuôi. Thế là lần ấy dì tôi bế khư khư con chó, nhận mua bằng được mới thôi. Giờ nó to tướng rồi, cứ nằm lù lù trong sân, thấy người quen thì mừng, người lạ thì sủa inh ỏi.
- Tiên sư mày, đi ra kia cho tao mở cổng – dì tôi túm lấy thân trên con chó, đẩy nó sang một bên
- Cháu chào dì – tôi xuống xe, đẩy cánh cửa vào trong.
“két…ét…ét” Tiếng han gỉ của những thanh sắt cũ cọ vào nhau, làm xua tan đi phần nào cái không khí nồng nồng, ẩm ẩm. Mà chúng vẫn đang bủa vây lấy tôi, bám trên da thịt, trên từng sợi vải . Giá như được dội ào một xô nước mát lúc nào thì hay biết mấy.
- ừ, cái A đang trong nhà ấy, khổ cứ nhắc mày mãi
- dạ, chú không có nhà hả dì ?
- ôi giời, lão ý lại ra quán nước hút thuốc lào rồi. Thôi vào nhà đi, để dì đi nấu cơm. Tối nay hai đứa ở lại ăn cơm nhé.
- Dạ…thôi, để hôm khác ạ. Cháu cho nó về sớm, sáng mai hai anh em còn đi chơi – tôi ngồi bên hiên nhà, vuốt ve chú chó. Mấy ngày không gặp mà nó cứ bám lấy tôi mãi.
- ừ…thế cũng được, thi thoảng dẫn e nó đi chơi cho đỡ chán. Thế để tao gói cho ít đồ mà mang về tối hai an hem ăn – dì tất tả đi xuống bếp
- thôi, thôi dì ơi…tủ lạnh nhà cháu đầy lắm rồi. Dì để cho hai em ăn
- thằng này, mày cứ ngồi đấy. Nhà tao cũng đầy đồ đây. Tí cầm về mà ăn.
Dì thua mẹ tôi bốn tuổi, là con gái út trong một gia đình có ba người con. Dù sinh sau đẻ muộn, nhưng cuộc sống của dì cũng không tốt cho lắm. Chú thì làm bảo vệ cho ngân hàng, có hôm về sớm, có hôm tận đêm mới được về nên mọi việc trong nhà đều do tay dì gánh vác. Nhìn đôi tay chai sần, mái tóc điểm bạc, mà nhiều lúc tôi phải gắng quay mặt đi vì sợ dì biết tôi khóc. Ngoài mẹ ra, dì là người phụ nữ thứ hai tôi rất mực yêu thương, trân trọng.
- a…anh H, anh đến bao giờ thế ? – cu Tí ngó mặt ra cửa cười toe
- ừ…mấy đứa ra đây chơi – tôi vẫy vẫy
- ra sân đi chị A, thằng Tũn…anh H đang ngoài sân này – cu cậu gọi to
Chỉ vài giây sau, cả ba đứa nhỏ đã ngồi quay lấy tôi. Đứa thì đi chân đất, đứa thì đi dép, đứa thì tay vẫn cầm khư khư con cá ngựa.
- anh H ơi, chị A chơi ăn gian, chơi gì mà toàn thắng không…hức – thằng Tũn nhìn tôi, mếu máo kể lể
- đâu, tại nó không biết chơi đấy chứ…hứ - đến lượt e gái tôi bức xúc
- ai bảo chị không nhường nó cơ – Tí chen ngang
- ơ…tại…
- thôi nào, thắng thua quan trọng gì, quan trọng là phải chơi vui, chị em hòa đồng với nhau chứ ? Đúng không ? – tôi bế cu Tún vào lòng, tiện tay nhéo cái má mũm mĩm của nó
- dạ…. – một cái dạ rõ to
- tốt, thế hôm nay Tũn với Tí không đi học à ?
- ơ…hôm nay thứ bảy mà
- ui cha…anh quên, thế Tũn đi học có hay khóc nhè, có hay trêu các bạn không ?
- Tũn ngoan lắm, hôm qua còn được cô phát bé ngoan nữa cơ – cu cậu cười tươi
- Giỏi ghê, để hôm nào a mua siêu nhân cho chơi nhé
- Thật ạ…anh hứa nhé…hứa nhé
- ừ - tôi xoa đầu cậu bé
- mày đừng có chiều nó quá, hư đấy. Tí vào tắm đi tí còn ăn cơm. Đây thức ăn đây, tao treo trên xe nhé, đi cẩn thận không rơi – dì tôi xách một túi khá lớn, mồ hôi lấm tấm trên mấy lọn tóc mai.
- Nhiều vậy, tụi cháu không ăn hết đâu – tôi chạy lại, đỡ lấy bọc thức ăn
- Ui…thơm quá – con em háo hức níu cánh tay dì
- Cha tiên nhân nhà cô, ăn đẫy vào mà chả thấy lớn tí nào – dì cốc nhẹ lên trán nó
- Cháu hông thích lớn, cháu thích bé thế này để dì ôm cháu ngủ cơ….
- Ơ….
- Cháu thích nằm trong lòng dì ngủ lắm, nó thơm thơm…lại còn ấm áp nữa… - em tôi cười tươi
DÌ chẳng nói gì, hai bàn tay run rấy xoa lên lưng nó vỗ về. Rồi từng nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ co rúm lại, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Ngăn thứ cảm xúc tủi hờn thời niên thiếu, mà mãi bây giờ dì vẫn chưa quên được. Bà quay mặt đi, đôi mắt thẫn thờ, đau khổ nhìn về phía xa xăm.
- Nào, về thôi A, sáng mai còn đi chơi sớm chứ - tôi nắm tay, kéo nó ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Em tôi còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện.
- A…dạ, tí quên…cháu chào dì, cháu về ạ. Chị về đây, hôm sau chơi tiếp nhé – Nó trèo tót lên xe, ôm chặt lấy tay tôi hí hửng
- Em chào anh chị
- ừ anh về đây, nhớ phải ngoan nhé. Cháu về đây dì…
- ừ…hai đứa về cẩn thận, ăn không hết thì bỏ tủ lạnh không hỏng – bà cười gượng
- vâng, cháu chào dì.
Dọc đường về, vì thời tiết dạo này khá oi nên em tôi ngồi im phía sau, chẳng nhí nhảnh, nhoi nhoi như những lần trước. Tay nắm hờ hai cánh áo, đầu nó dựa hẳn vào lưng, thở đều đều.
- Buồn ngủ à nhóc - đang đèn đỏ, tôi vòng tay ra sau lay nhẹ vai con bé.
- ứ…dạ không…về đến nhà rồi à a – giọng nó uể oải
- chưa, lát nữa…nhóc buồn ngủ thì ôm chặt vào kẻo ngã
- dạ…ơ….anh….nhìn kìa – nó nhổm người lên, vỗ vỗ tôi chỉ ra phía trước. Nơi góc đường bên kia, có bóng một người ngồi khuất sau làn xe đông đúc.
- Nhóc biết người ta à ? – tôi nhíu mày
- Dạ…em gặp mấy lần ở cổng trường ý. Nhìn thương lắm. Anh lái xe lại chỗ họ đi…
- ừ…ừ…được rồi
Đèn xanh vừa bật, tôi nhấc nhẹ ga lách từng nhịp nhỏ cùng đoàn xe máy, oto ùn nhau vượt qua ngã tư chật hẹp. Phải vất vả lắm tôi mới lại gần được chỗ gã kia đang ngồi. Gã mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xanh dương, cùng chiếc quần bò quá cỡ rách tả tơi ở gấu quần. Phía dưới là đôi chân trần bẩn thỉu, bám đầy bụi đường với cỏ dại. Bên cạnh là cái mũ vành rộng, đựng vài tờ tiền lẻ với một rỏ đồ đựng kẹo, bàn chải, cắt móng tay và vài thứ linh tinh khác.
- Cháu chào chú – em tôi chạy lại, cúi người lễ phép chào gã
Như thấy được sự hiện diện của tôi, ông ta sợ hãi dùng tay đẩy người lùi lại đằng sau. Ánh mắt nhìn tôi sợ sệt.
- Chú đừng lo, đây là anh trai cháu ạ. Chú cho cháu mua mấy cái kẹo nhé – con bé vẫn cười tươi, xòe bàn tay ra chờ đợi
- A…quay lại đây – tôi gọi giật
- Ơ, chú ấy tốt lắm, hôm trước còn cho em kẹo nữa
- Anh dặn bao nhiêu lần rồi, không được tiếp xúc với người lạ. Đi lại đây – tôi kéo nó lại, mắt trừng trừng nạt con bé
- Anh…bỏ em ra…chú ấy không làm hại em đâu…chú ấy còn bị đánh nữa… - nó hét lên
- Bị đánh….
- Vâng…chính mắt em nhìn thấy…anh không tin thì lại hỏi chú ấy mà xem
Từ trước đến giờ, tôi chưa lần nào tin tưởng những gã ăn mặc rách rưới, khổ sở đi bán hàng rong thế này cả. Bởi vì tôi không thể biết được, đằng sau bộ mặt đáng thương kia…là chính bản thân họ hay còn một người khác. Lợi dụng, lừa lọc tình thương của người khác để kiếm tiền. Nó làm cho đồng tiền đó trở nên bẩn thỉu, vô giá trị. Nó làm cho tình cảm con người có thể dễ dàng đong đếm được, dễ dàng gạt sang một bên để thỏa mãn nhu cầu cá nhân.
Và giờ, trước mắt tôi là một kẻ như vậy.
Tôi chậm rãi bước lại gần, nhìn kĩ từng điểm trên cơ thể, trên gương mặt khắc khổ in sâu nỗi sợ cùng cực. Ông ta ôm gọn cái mũ vào lòng, miệng ú ớ không nói rõ lời.
- Đừng sợ, tôi không làm hại ông đâu – tôi dơ tay ra hiệu
- Tôi…tôi…tôi…không…làm gì…
- Sao chân tay ông bầm tím thế này ? – tôi vén nhẹ cánh tay áo
- Đừng…đừng… - cơ mặt ông ấy kéo căng lại đau đớn
- Chú ấy bị đánh, đánh mạnh lắm. Chân chú ấy còn bị tật nữa… – em tôi nhìn ông rưng rưng
- Thật không chú ?
- Hai người…mua giúp…tôi đi…ngần này tiền…tôi không đủ…mua cơm…cho con…