Nhà anh hải ở làng bên, ngăn cách giữa hai ngôi làng là lối lên nghĩa địa. Nhà anh hải ở cuối thôn bên kia còn nhà ông thành ở xóm bên này. Ông thành và anh hải vốn chẳng có quan hệ huyết thống gì cả ( các bác đừng nhầm với ông hải e ông thành, họ chỉ trùng tên thôi). Nghe đâu bố anh hải là người gốc Quảng Nam chỉ vì say nắng cô thiếu nữ thanh niên xung phong nơi đây mà lưu lạc tới chốn này. Ông bà hiếm muộn nên khi bố mẹ mất đi anh hải chẳng có họ hàng thân thích. Rừng vàng, bạc, ở đâu thì nương nhờ chốn đó. Người dân ở đây, nam giới quanh năm công việc chính vẫn là khai thác lâm sản của núi rừng. Kẻ thì chặt gỗ, người đặt bẫy thú rừng, chỉ khi vào mùa họ mới ở nhà phụ cánh đàn bà, con gái công việc đồng áng, cấy cày. Cũng vì không có bà con thân thích nên anh hải cũng chỉ làm thuê, làm mướn. Cũng may, ông trời thương lúc cha già yếu bệnh còn để lại cho anh một con bò làm vốn. Ngày mới cưới ra ở riêng nó chỉ là một con bê nhỏ bé, còi cọc đáng thương. Phải nói anh yêu quý nó tới nhường nào. Hằng ngày anh không quản ngại mưa gió bão bùng đi tới những triền đồi, núi cao cắt cỏ. Mùa hè nắng chảy cỏ chết gần hết anh lại lặn lội vào rừng tìm thức ăn cho bò. Con bò ngày một lớn, khỏe mạnh và cực kỳ dạn người. Những khi anh buộc nó ngoài bãi cỏ gần lối đi, mỗi lúc có người qua lại nó lại hếch mũi lên, chiếc đuôi ngoe nguẩy như chào mừng. Bởi thế làng bên ai cũng yêu quý nó, con bò cũng là gia sản lớn nhất của nhà anh , cũng là “nhân lực” chính nuôi sống gia đình những khi cày thuê, kéo mướn. Nhưng mấy bữa nay, nó lại không chịu ăn uống một thứ gì, mặc dù 2 bên hông nó hóp lại mới mấy hôm đã lộ rõ những chiếc xương sườn. Phải khó khăn lắm anh mới bón cho nó được ít cháo. Nhìn con vật tội nghiệp đôi mắt đờ đẫn như người mất hồn, lại hay giật mình mỗi khi người lạ đến. Nó nằm phục, lũ ruồi muỗi vây quanh nó không thèm khua chiếc đuôi xua đuổi như thường ngày. Đôi mắt nó ngấn lệ, miệng sùi bọt mép nhìn con vật tội nghiệp chảy nước mắt anh cũng khóc theo. Không biết ngày mai cuộc sống gia đình anh sẽ ra sao nếu như mất nó. Người ta nói con trâu là đầu cơ nghiệp quả thực thấm thía với anh lúc này. Từ tiền đóng học cho con, tiền ăn, tiền uống, thuốc men trước giờ trông cậy vào nó cả. Mấy bữa nay phải nhờ thú y tiêm thêm thuốc còn bò mới chịu ăn đôi chút nhưng trong ánh mắt xa xăm, đôi lúc vừa chợp mắt nó lại giật mình dường như nó đang chứng kiến một nỗi sợ khủng khiếp. Cũng vì lo cho con vật đáng thương mà anh hải cũng hốc hác, tiều tụy đi trông thấy. Anh hỏi kỹ những người trong nhà có cho nó ăn đồ gì lạ không ? có cho ăn sắn tươi trộn sắn chín hay không? anh nghi ngờ nó bị ngộ độc sắn. Nhưng vợ con anh quả quyết rằng không có chuyện đó và chỉ có heo mới bị ngộ độc chứ bò thì không. Anh cảm thấy bất lực và buồn bã vô cùng.
Anh hải và ông thành, hai ngôi nhà khác nhau, hai hoàn cảnh phức tạp khác nhau. Liệu có một mối lên hệ ràng buộc nào ở đây khi cái ngày con bò nhà anh bị ốm cũng là những ngày nhà ông hành bị “tấn công” bởi những tiếng động lạ ?
Quay về ngôi nhà của ông Thành, bây giờ đã là hôm thứ ba những người dân hiếu kỳ vẫn tụ tập nhà ông xem “chuyện lạ”. Những đứa cháu của ông vì cả nể vẫn canh gác cùng ông mấy đêm nay. Tối nay, sự việc vẫn diễn ra như hôm trước. Áp lực dư luận, và mất ngủ triền miên khiến ông thành càng trở nên cáu kỉnh, cục cằn hơn trước. Hôm nay ông đứng giữa sân, tay lăm lăm cầm khẩu tiểu liên mà được chính quyền cấp phát cho ban an ninh xã. Trợn mắt đảo qua một lượt, ông thề sẽ bắn bỏ “thằng” nào đó, đang quấy rối mình. Nhìn ông bây giờ người ta cảm thấy đáng thương hơn là đáng ghét, đôi mắt ông thâm quầng những quầng đen, dấu hiệu của người mất ngủ lâu ngày, vóc dáng nhỏ con nay lại thêm phần gầy guộc. Bên ngoài, tiếng gõ vẫn cứ luân phiên, dồn dập :
Đoàng….. đoàng …..đoàng !!!!
3 phát súng chỉ thiên bắn lên trời, lũ chim chóc đậu trên cành cây nháo nhác bay lượn, mấy con chó sợ hãi cúi rụp xuống đất, sợ hãi không dám ngóc đầu lên. Cả không gian như đóng băng, một lúc âm thanh đục đẽo gõ vào thành ghe kia lại tiếp tục vang lên, trong đêm vắng lặng, lạnh lẽo run người. Đám đông hồi hộp lo lắng nhưng cũng có người sợ liên lụy mà rảo bước lội xuống ruộng ra về. Sau cái giây phút tĩnh lặng kia những người hiếu kỳ nhận ra có một điều gì đó thân thuộc. đúng rồi! tiếng gõ… tiếng gõ nó không ngẫu nhiên mà đi theo một trật tự, tựa hồ như nhịp điệu của bài hát văn : Phụ Tử tình thâm của NSND Hồng Lựu được bật lên khi một gia đình có người thân quá cố vừa lìa xa cõi tạm. Lời bài hát là lời nhắc nhở con cái phải biết hiếu kính mẹ cha, răn dạy người đời sống tròn đạo hiếu:
“…..
À… À… ời.... à..à ơi....
Phụ tử tình thâm
Công thầy, rồi nghĩa mẹ
Đừng tiếng tăm, nặng lời
Đừng cả tiếng, dài hơi
Nói mẹ cha sao nên
Cãi mẹ thầy sao phải
……”
Vừa lúc đó, ông hải e ruột của ông thành bước tới thì thầm điều gì vào tai ông. Khuôn mặt ông biến sắc, đôi mắt mở to, thả lỏng tay súng xuống đất.
Phải vậy thôi ! biết rồi ! người ta chỉ nghe gỏn lọn mấy câu trong cuốc đối thoại ngắn ngủi ấy ! Người ta đã quen với tính cách của ông nên không dại gì tiếp cận khi ông đang căng thẳng và hơn nữa trong tay ông còn có súng. Không phải chỉ riêng ông thành mà ông hải cũng mơ thấy cha mình về báo mộng nhưng ông hải lại điềm tĩnh hơn, sau khi xâu chuỗi lại ông đã nhìn ra được vấn đề.
Dưới sự sắp xếp của ông hải, một đứa cháu trong đoàn sẽ có nhiệm vụ đi mời thầy Hai Đạo. Một nhóm khác về nhà ông mang theo đồ lễ và mâm cúng, vàng mã,… được ông kêu gọi mọi người chuẩn bị trước khi ông lên nhà anh trai mình. Họ không quay lại nhà ông thành mà dắt nhau đi luôn về hướng nghĩa địa.
Đường lên nghĩa địa không xa, thi thoảng vang lên tiếng chim cú tìm mồi. Phần mộ của cụ ông nằm cuối góc nghĩa địa gần bãi cỏ hoang. Vì lúc đầu nghĩa địa ít người nên người ta tận dụng cái lò gạch cũ để chôn cất người quá cố. Về sau, số lượng dân cư ngày một nhiều nên nó được mở rộng, phát quang rộng rãi. Những người mới mất sau này khoảng 3,4 năm trở lại đây sẽ nằm tuốt phần sau của nghĩa địa. Đoàn người hiếu kỳ nối đuôi nhau, rảo bước dưới ánh trăng yếu ớt lẩn khuất trong đám mây đen dày mù mịt. Trên tay họ là những cây đuốc cháy rực phát sáng trong đêm. Ông Thành đi trước theo sau là đám con cháu, họ hàng, ông Hai đạo và hàng xóm cũng như đám hiếu kỳ. Bước tới ngôi mộ của cha mình ông khóc trông thảm thiết. Bây giờ thì ông đã hiểu ra câu chuyện của gia đình mình. Chả là, thằng bé con nhà anh hải làng bên vì mê đánh khăng, đánh đáo mà để con bò đi lạc. Trời mùa mưa cỏ ngập úng, phần hư thối, phần vì bây giờ gia đình nào cũng phá đất trồng keo tràm. Vì thế, diện tích những bãi cỏ ngày một thu hẹp, con bò bị cơn đói giày vò mò mẫm đi kiếm tìm thức ăn. Nó lạc vào nghĩa địa này, ở đây chẳng có ai dọn dẹp nên cây cỏ mọc tốt um tùm xung quanh các đám mộ. Chẳng biết vì sơ suất hay thiếu hiểu biết mà cô con gái nhà ông lúc về hè lại mang chậu cây hồng đỏ làm bằng vải và ống nhựa lên đây đặt cho ông cụ. Con bò ăn no cỏ khi bước tới nấm mộ của cụ ông nó bị hấp dẫn bởi những hình ảnh màu đỏ của mấy cánh hoa hồng giấy. Chả biết giống bò nó có thù hằn gì với mấy thứ màu đỏ mà nó cứ thấy là lao đầu vào húc. Mấy ngày hôm nay trời mưa, đất mềm nhão ra, phần vì mộ ông cụ cũng mất đã lâu, tử thi và quan tài bắt đầu mục nát khiến huyệt mộ ngày thêm khoảng trống từ đó mà kéo sụp phần đất phía trên xuống. Người có điều kiện, 3 năm thường cải táng sửa sang. Còn những gia chủ nghèo khó mỗi năm lại phải bồi đắp thêm phần đất phòng khi về sau quên mất vị trí chỗ thân nhân nằm xuống. Bởi thế, các ngôi mộ ngày càng to ra cũng vì lẽ đó. Vậy mà, bao lâu nay vì chạy quan, tiến chức, vì sĩ diện bản thân mà ông nỡ bỏ quên việc săn sóc phần mộ cha mình. Nhìn bát hương vỡ nát , tấm bia lệch sang một bên như cái cây sắp bật gốc. Một góc mộ bị xới tung, sụt lún và dầy đặc dấu chân bò khiến ông không khỏi xót xa. Trước khung cảnh đau thương ấy những người lương giáo râm ran cầu niệm nam mô a-di-đà còn những giáo dân ra hiệu làm dấu thánh giá xin đấng cứu độ ban ơn phước lành cho mọi người.
Bận một bộ áo the, khăn xếp màu vàng của thầy cúng, ông Hai đạo từ từ bước ra, ông khua khua cánh tay như bảo mọi người đứng thành hai hàng nhường lối cho người quá cố đi ở giữa. Đốt hai bó hương to ông cắm một ít trên nấm mộ của cụ ông , một ít chia đều cho những nấm mồ bên cạnh. Ngồi trên tấm chiếu được trải sẵn trước nấm mộ, ông bắt đầu khấn vái :
“sống là gửi, thác là về !”….. những câu sau thì khó ai nghe được chi tiết nhưng đại loại như : Chúng con chỉ là người trần mắt thịt nên không khỏi phạm phải lỗi lầm, xin bề trên lượng thứ,…. Sau đó, ông yêu cầu gia đình ông Thành, thành tâm khấn vái, hứa từ nay không quên việc săn sóc mộ phần cho người quá cố. Hai ngọn đèn dầu thắp sáng trong đêm mưa phùn không hề vụt tắt mà chỉ chao nghiêng, dập dềnh lên xuống dường như đồng điệu khi mọi người cầu khấn. Cuối cùng, ông Hai xin thay mặt mọi người trong gia đạo xin chờ ngày lành tháng tốt sẽ sửa sang, làm mới mộ phần, còn bây giờ ông xin khắc phục tạm thời vì đêm khuya lại thời tiết không được thuận lợi. Ông bắt đầu gieo quẻ, đồng xu quay quay trên không rồi rơi xuống cái đĩa. Chẳng biết ra sao chỉ thấy ông hai thở dài lắc đầu. Chiều ý gia chủ ông cố xin thêm lần nữa, rồi lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ, chiếc đồng xu quay đều rồi lại cứ bật ngửa ra.
Khác với các thầy pháp khác khua tay, múa kiếm vẽ bùa, viết sớ,… ông Hai chọn cách gỡ rối cho những linh hồn lầm lạc. Bởi theo ông trấn yểm bằng bùa một linh hồn chẳng khác nào trói buộc linh hồn đó. Chỉ khi nào thực sự cần thiết ông mới dùng cách này, bằng không chỉ là gieo quẻ tam hoa ( 3 lần) gỡ rối.
Không được ! phải làm ngay trong đêm.
Như vậy là ông cụ không đồng ý đâu ! ông nhắc nhở ông Thành cùng đám con cháu. Cả đêm hôm ấy, tiếng hì hục vỡ đất vang vọng cả một góc làng. Đoàn người mỗi người một nắm đất, cố sửa sang đắp lại mộ phần dưới ánh sáng leo lắt của những ngọn đèn dầu và ánh lửa bập bùng của mấy ngọn đuốc lập lòe như đám lửa ma trơi.
Ò…ó...o..o..
Tiếng gà gáy tản canh, trời gần về sáng, đoàn người kéo nhau lũ lượt ra về chỉ còn mình ông Thành ở lại. Đôi mắt suy tư, mệt mỏi ông cố vái lạy trước nấm mồ cha mình lần cuối rồi rảo bước đi nhanh trong thâm tâm của ông vẫn vang vọng câu hát của nữ nghệ sĩ đa tài :
“….
Con đừng ở cậy thượng rồi át hạ
Ở ra dạ khinh thường
Con đừng đứa ghét thương
Cũng nhấp giai chi tử
Cũng giai bằng chi tử
…”
./.