JarvanIV
Senior Member
Hôm trước đọc được bài những áp lực vô hình cho đàn ông Việt, tính mình trước giờ cũng chẳng phải hay than thở mà chạy theo kể khổ này nọ. chỉ là hôm nay một sự việc tương tự vậy đã xảy ra với mình, cả đêm không ngủ được, sáng lên văn phòng sớm làm ly cafe đặc cho tỉnh táo rồi ngồi gõ linh tinh cho khuây khỏa.
Chắc nhiều thím cũng từng nghe qua câu chuyện của mình ở một vài comment trong forum, mình có quen một em người yêu nhỏ hơn mình 8 tuổi, lại đang yêu xa giữa Úc với Việt Nam, đã được 3 năm rồi.
Em là con gái SG, nhà có của ăn của để ở quận 5. khi quen em mình chưa bao giờ có suy nghĩ là chui chạn hay gì cả, thực tế là mình còn e dè con gái SG nữa vì cái tôi và sự tự tôn của mình rất cao, không thích điều tiếng. em quen mình em cũng rất hiểu chuyện, thật chứ sau biết bao điều khốn nạn mình làm với các cô gái khác thì không bao giờ nghĩ đời này có thể may mắn quen được cô gái như vậy, thấu hiểu cho bạn trai, đồng điệu trong suy nghĩ, chung sở thích và rất hòa hợp, mình có tính cưới xin thì em cũng đồng ý dọn ra ở thuê với mình.
Nói về mình thì mình đi làm cũng đã gần 10 năm, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống mấy ai bằng mình, lương cũng chỉ tàm tạm 1k3, lậu thì lâu lâu mình cũng có thêm tí, cũng tầm tầm ngang ngửa mức lương. nhà cửa đất cát ở SG thì không, ở trọ có mình trong 1 studio, đi con SH bị vozer chửi như hát, tài khoản tích góp mấy năm trời thì chỉ bằng một tháng lương của vozer. mình chỉ có mẹ thôi, cho nên từ nhỏ nhà mình rất cực nếu không muốn nói là nghèo, vừa học đại học vừa làm thêm để trả học phí và chi xài ở SG. ra đi làm may mắn theo được một cái ngành là ngách thị trường nên sau từng đó năm có thể xem mình thuộc hàng master trong lĩnh vực này ở VN, dự định năm nay lập công ty riêng.
Hôm qua video call, em buồn mà khóc nói với mình là ba em không thích mình, nguyên nhân thì có nhiều nhưng đại ý là mình lớn tuổi hơn em nhiều mà chưa có nhà cửa gì, sau này lấy nhau về em khổ. ba mẹ em từng gợi ý em mấy lần tìm người yêu ở bên Úc cho đỡ cực bản thân, có người ở cạnh chăm sóc (em đi du học có một mình), về lâu dài có quốc tịch nữa, mình nghe mà chán và buồn quá.
Mình thương em là thật, chưa bao giờ mình muốn nghiêm túc và xác định lâu dài với ai cho đến khi gặp em, yêu xa từng đó năm 2 đứa chẳng làm điều gì có lỗi với nhau, tin tưởng tuyệt đối vào người kia và cả 2 cùng cố gắng hết sức cho tình cảm này. chả bao giờ muốn em phải đứng giữa mình và gia đình của em để lựa chọn, bản thân mình hiểu vì sao ba em nói thế, nếu mình có con gái, mình cũng muốn con gái mình tìm được người có thể chu toàn cho con bé mọi thứ từ tình cảm đến vật chất.
Có câu yêu người ta là muốn người ta hạnh phúc, chắc giờ mình mới thấm thía được lời đó thật các thím à. cả năm trời dịch bệnh em chẳng về VN được lần nào, ở Úc có một mình, không người thân, bạn thì ít. hầu như cuộc sống chỉ xoay quanh đi làm, đi học, facetime với mình. nhiều lúc em bệnh, gặp khó khăn mà mình chẳng làm được gì, chỉ biết động viên qua lời nói, đặt uber đưa đón hay vài món ăn lặt vặt, một cái chạm tay cũng chẳng thể làm được nghe xót xa vô cùng. mình thì xác định bản thân sẽ chịu đựng để chờ ngày em về, nhưng thấy em chịu cực vậy mình thương quá, mình lớn rồi, chai lì với mọi thứ còn em còn nhỏ mà phải chịu những thứ như thế thật không công bằng.
Thế mới nói, làm thằng đàn ông mệt thật, nhiều lúc muốn than thở nhưng rồi cũng chẳng nói thành lời, cứ giữ trong lòng nặng trĩu rồi vùi đầu vào công việc để quên đi. đến lúc gặp được người con gái mà mình muốn yêu thương cả đời thì lại đúng lúc bản thân mình chẳng là gì trong cái xã hội...
ps: có vài vozer biết facebook người yêu mình, mong các bạn tôn trọng những chia sẻ cá nhân của mình và đừng gửi link em ấy biết post này. cảm ơn các bạn.
Chắc nhiều thím cũng từng nghe qua câu chuyện của mình ở một vài comment trong forum, mình có quen một em người yêu nhỏ hơn mình 8 tuổi, lại đang yêu xa giữa Úc với Việt Nam, đã được 3 năm rồi.
Em là con gái SG, nhà có của ăn của để ở quận 5. khi quen em mình chưa bao giờ có suy nghĩ là chui chạn hay gì cả, thực tế là mình còn e dè con gái SG nữa vì cái tôi và sự tự tôn của mình rất cao, không thích điều tiếng. em quen mình em cũng rất hiểu chuyện, thật chứ sau biết bao điều khốn nạn mình làm với các cô gái khác thì không bao giờ nghĩ đời này có thể may mắn quen được cô gái như vậy, thấu hiểu cho bạn trai, đồng điệu trong suy nghĩ, chung sở thích và rất hòa hợp, mình có tính cưới xin thì em cũng đồng ý dọn ra ở thuê với mình.
Nói về mình thì mình đi làm cũng đã gần 10 năm, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống mấy ai bằng mình, lương cũng chỉ tàm tạm 1k3, lậu thì lâu lâu mình cũng có thêm tí, cũng tầm tầm ngang ngửa mức lương. nhà cửa đất cát ở SG thì không, ở trọ có mình trong 1 studio, đi con SH bị vozer chửi như hát, tài khoản tích góp mấy năm trời thì chỉ bằng một tháng lương của vozer. mình chỉ có mẹ thôi, cho nên từ nhỏ nhà mình rất cực nếu không muốn nói là nghèo, vừa học đại học vừa làm thêm để trả học phí và chi xài ở SG. ra đi làm may mắn theo được một cái ngành là ngách thị trường nên sau từng đó năm có thể xem mình thuộc hàng master trong lĩnh vực này ở VN, dự định năm nay lập công ty riêng.
Hôm qua video call, em buồn mà khóc nói với mình là ba em không thích mình, nguyên nhân thì có nhiều nhưng đại ý là mình lớn tuổi hơn em nhiều mà chưa có nhà cửa gì, sau này lấy nhau về em khổ. ba mẹ em từng gợi ý em mấy lần tìm người yêu ở bên Úc cho đỡ cực bản thân, có người ở cạnh chăm sóc (em đi du học có một mình), về lâu dài có quốc tịch nữa, mình nghe mà chán và buồn quá.
Mình thương em là thật, chưa bao giờ mình muốn nghiêm túc và xác định lâu dài với ai cho đến khi gặp em, yêu xa từng đó năm 2 đứa chẳng làm điều gì có lỗi với nhau, tin tưởng tuyệt đối vào người kia và cả 2 cùng cố gắng hết sức cho tình cảm này. chả bao giờ muốn em phải đứng giữa mình và gia đình của em để lựa chọn, bản thân mình hiểu vì sao ba em nói thế, nếu mình có con gái, mình cũng muốn con gái mình tìm được người có thể chu toàn cho con bé mọi thứ từ tình cảm đến vật chất.
Có câu yêu người ta là muốn người ta hạnh phúc, chắc giờ mình mới thấm thía được lời đó thật các thím à. cả năm trời dịch bệnh em chẳng về VN được lần nào, ở Úc có một mình, không người thân, bạn thì ít. hầu như cuộc sống chỉ xoay quanh đi làm, đi học, facetime với mình. nhiều lúc em bệnh, gặp khó khăn mà mình chẳng làm được gì, chỉ biết động viên qua lời nói, đặt uber đưa đón hay vài món ăn lặt vặt, một cái chạm tay cũng chẳng thể làm được nghe xót xa vô cùng. mình thì xác định bản thân sẽ chịu đựng để chờ ngày em về, nhưng thấy em chịu cực vậy mình thương quá, mình lớn rồi, chai lì với mọi thứ còn em còn nhỏ mà phải chịu những thứ như thế thật không công bằng.
Thế mới nói, làm thằng đàn ông mệt thật, nhiều lúc muốn than thở nhưng rồi cũng chẳng nói thành lời, cứ giữ trong lòng nặng trĩu rồi vùi đầu vào công việc để quên đi. đến lúc gặp được người con gái mà mình muốn yêu thương cả đời thì lại đúng lúc bản thân mình chẳng là gì trong cái xã hội...
ps: có vài vozer biết facebook người yêu mình, mong các bạn tôn trọng những chia sẻ cá nhân của mình và đừng gửi link em ấy biết post này. cảm ơn các bạn.
Last edited: