Hãy kể 1 câu chuyện lạ hoặc kỳ ảo mà các thím được nghe ông,bố,... kể lại

Hic, mình đàn ông, gần 40 rồi, gái cái gì mà gái? Thấy ai viết đúng chính tả, hợp ngữ nghĩa cũng nghĩ là gái hết nhỉ?
Kể chuyện ông Nội. Không rõ mấy người am tường về địa lý thiên cơ j j đó như thế nào, chứ ông Nội mình tìm hiểu về địa lý, tử vi, cúng kiến đều qua sách vở cũ của Cụ cố để lại, ai nhờ nhiều lắm mới làm và làm thì làm ko công, ko rõ lấy lý do hoặc là thật khi từ chối thường hay nói xem giúp địa lý thì tạm đc, nhưng cũng hao tài của nhà tôi, chứ bấm độn xem quẻ nói trc tương lai thì tổn thọ và phải bớt lộc đời con cháu sau này lắm. Nói am tường thì có lẽ là nâng tầm quá, mỗi lần làm gì đó liên quan thường mang kính rồi ngồi lật dở kỹ càng cả đống sách cũ, loại sách dùng giấy dầu nâu vàng như kiểu giấy bao xi măng, gáy sách dán bằng nhựa đường hay gì đó đen đen, và được cột bằng dây dù. Nhiều sách lắm, toàn chữ Tàu, dò dẫm rồi lấy bút bi viết nội dung tiếng Việt ra 1 tờ lịch. Đó là hình dung thực tế của mình cách Ông làm rồi nhé :LOL: (Nói về số sách này thì mình dám chắc là vẫn còn, đầy đủ theo bộ thì mình ko chắc vì trc khi về quê Ông có công tác ĐH Văn Khoa, những năm 90 có bạn bè đồng nghiệp, nghiên cứu, học trò gì về quê chơi mà xin sách,xin đồ vật, Ông hay mềm lòng mà cho tặng , còn cả bể bằng đá trắng, dĩa tô cổ, đồng xu cổ, mấy cây đao, kiếm có vỏ gỗ, nghiên mực bút lông, gạt tàn, ấm trà...sau khi Ông mất thì hiện tại lưu giữ trong tủ ở điện thờ chính nhà thờ tộc tại TC, YK, YY, NĐ. Bạn nào xin bản scan ở trên thì mình nghĩ là đc,nào có dịp về quê chụp hình cho xem.)
Thời Cụ cố ruộng đất nhiều, sau CM cào bằng thì Cụ cố đồng ý xung công hết chỉ trừ khuôn viên nhà đất của Cụ cố đang ở và khu mộ tổ trên gò Cao gần làng Vàng là nhất quyết ko chịu hiến dù 1 gang (cũng nhờ ông Nội đi làm CM mà ở nhà ko bị đấu tố đánh đập ép uổng thẳng tay) . Nhưng chuyện đất đai đấu tố khục khoặc cả mấy chục năm trời đến tận những năm 80 lúc ông Nội về lại quê vẫn chưa dứt, rồi ông Nội xuống nước chịu thu nhỏ khu mộ tổ lại còn 1/4 để dồn điền đổi thửa làm cánh đồng canh tác, cắt khu vườn sau nhà để làm ao htx, đen hơn nữa là mềm lòng để bọn xã cắm 2 cây cột điện đôi góc phía Đông rìa đất mộ tổ. Sau vụ cúng kiến mấy nhà trong làng đc xây từ ván áo quan và cột đình thì dở sách ra xem, từ đó Ông hay buồn và day dứt vì biết đã bị chạm nhiều đến phong thuỷ đất cát trong nhà khi hiến vườn làm ao ngay sau, thêm 1 vài hộ dân xung quanh xây nhà đã phá đi nhiều trụ đá, bia đá, non bộ trong vườn và khu bìa đất cho dù trc khi mất Cụ cố dặn ko đc đụng chạm bất kỳ thứ gì nếu ko coi sách( vì thời đi CM, tư tưởng ông Nội khác rồi, ko còn coi trọng sách vở địa lý phong thuỷ) Ông day dứt rồi mày mò tìm hiểu mãi tới 89 mới cúng xin âm dương chán chê rồi tải đá xanh về kè bờ ao sau nhà, xong xây bệ đặt 2 con rùa đá quay ra hướng ao htx, phía trong trồng tre ngà, xem như phần từ hàng tre ra tới ao ko còn là đất nhà mình nữa. Trên khu mộ tổ thì cho đào phần đất chôn 2 cột điện đôi ngang mặt ruộng, phía trong làm đài vọng nguyệt, hồ sen khá tốn kém mà chẳng mấy ai khùng ra đó ngồi ngắm, trồng thêm duy nhất 1 cây đại(cây sứ) hoa đỏ gần hết đất phía hướng Tây, dịch lư hương chính bằng đá qua 3 4m gì đấy so với vị trí cũ. Sau đó hơn năm thì mọi thứ ổn. Biểu giải thích những gì Ông làm thì mình chịu. Mỗi lần về quê Bố Mẹ mình hay các Bác thường chỉ từng bia đá, hàng cây rồi kể về ngày xưa của Ông và lý do Ông làm, còn năm 89 thì mình đc 5t, ton hót đi theo chầu chực oản xôi nên tận mắt chứng kiến.
Lười viết nên kể vắn tắt nốt những chuyện sau:
-Ông coi sao đó biết trc con cái lấy vợ tuổi gì, lấy vào năm nào, sinh mấy con, trai gái đều trúng phóc, Ông ghi ra giấy, ai giữ đc thì đối chiếu, Ông ko bao giờ nói lại.
-Ông đi đầu trong công tác tận dụng vật liệu tháo dỡ đình chùa sau CMV Hoá nên dùng nhiều cột đình về xây nhà, 3 ngày liền nằm mơ cùng 1 giấc mơ đi ra vườn thấy tượng rùa đá nhắm mắt, lần 1 dắt 1 bé gái, lần 2 đi 1 mình Ông, lần 3 thấy Bố mình. Năm 88 chị đầu mình mất, năm 98 Ông mất, năm 2008 Bố mình mất. Chị đầu chưa sinh ra Ông đã lên chùa xin gởi chị, mà đẻ ra Bố mình ko chịu cho Ông đưa ra chùa, đc 7 năm thì mất tại cầu ao htx có 2 con rùa quay ra đó. Bố mình buồn trách móc Ông bấm số này kia, Ông bảo ko ngại tổn thọ bày cách giữ con mà ko nghe, Bố nổi sùng lên lấy búa tạ ra đập đầu rùa đá, miệng nói mỗi khi xuống tay : Này thì bói này, này thì tin này. Ông chỉ buồn rầu đứng nhìn. Trước lúc Ông mất 1 tuần, tự nhiên vết thương thời chiến tranh hành chân đi cà nhắc mà cứ đi bộ ra bưu điện xã 2 3 lần,gọi vô trong Nam cho tất cả các con: Thầy nhớ các cháu, cho chúng nó về chơi. 2 Bác cho anh chị về chơi, riêng Bố mình thì ko. Đc 1 tuần anh chị chuẩn bị bắt tàu đi vào Nam thì Ông ngủ ko dậy nữa. Cả nhà về chịu tang, Bố ko khóc, cứ lầm lỳ, trc ngày đi ra thắp hương rùa đá phía sau. Suốt 9 năm Mẹ mình giỗ Ông sao Bố ko quản, riêng năm Bố mất lại đòi cúng giỗ cho Ông. Trc khi Bố mình mất vài ngày, Mẹ mình nằm mơ Ông về hỏi giấy tờ đâu? Mẹ mình tưởng làm giỗ chưa trọn, đi xem bói, bà bói bảo ko có gì. Lúc về nhà Bố hỏi đi đâu về vậy, Mẹ ko dám chối là đi coi bói, Bố bảo: chưa chừa à mà bói vs toán. Đc mấy hôm cũng ngủ ko dậy luôn. Sau đi khai tử ngoài Phường, lục trong mớ giấy tờ có tờ lịch Ông viết cho Bố, có dòng Mậu Thân-Bính Thìn-Mậu Tý gạch chân.
Ông cũng lấy ván gỗ áo quan về làm cửa bếp, đêm trên mái bếp cứ rầm rập tiếng chân người đi, Ông lấy gạo muối 7h tối ném tứa lưa lên mái bếp, miệng khấn nôm gì đấy, chiều tối hôm sau cúng oản, xôi, cháo đậu rồi lấy 1 tảng đá xanh sân chùa chẻ làm 2, đục lỗ trũng chôn làm bản lề cửa bếp.
-Mình sinh được 3 tháng, khóc dã đề, Ông lấy giấy vẽ chữ Tàu lên, xong lấy dao đẽo 4 chân giường mỗi chân 1 mảnh gỗ, gói vô lá bùa, chẳng biết làm gì nữa, sau ko khóc nữa, nghe Mẹ kể vậy.
-Biết trước em trai ông Nội té xong liệt giường gần 2 tháng rồi mất, Ông biểu lên nhà con ở tx Ninh Bình tháng sau hãy về, mà ông nội chú ko nghe.
-Ngày bốc mộ Ông, các Bác ko biết coi sách của Ông nên đi coi thầy tận trong Bình Lục HN, thầy bày 3h sáng bốc, Bố biểu nửa đêm tháng 11 rét mướt ai chịu nổi, 5h sáng hãy cải táng. Bác cả ko nghe, đêm hôm trc Bác cả nằm mơ Ông về, đứng quay lưng 2 tay chắp sau đít nhìn mặt trời ko nói gì. Nhưng nhất nhất theo lời thầy 3h sáng cúng kiến rồi cải táng. Đào tới đâu, nước dâng tới đó, chật vật hơn 4h sáng mới tới quan tài. Bố vs mấy người lên sau, hun rơm đốt đuốc mù mịt, mấy người kia bốc mộ lên vẫn thấy gân, đòi ngồi lóc, lại còn thiếu cốt. Bố bảo thôi để tôi lóc, tội Ông đau, vừa nhúng vô thau rượu chuẩn bị lóc thì gân rời ra, xương cốt được tìm đầy đủ luôn. Đúng lúc hơn 5h sáng 1 chút. Sau vụ đó Bác ko ỷ thế huynh trưởng nữa, tự nhiên đầm tính, thu xếp nhà cửa trong Nam rồi ra trông coi nhà thờ tộc.
-Trước 2đêm Bố mình mất, tự nhiên đang làm xa nhà, ko ngủ được, bt có mấy khi gọi di động, Bố Mẹ xài chung đt, mình mà nhắn kiểu gì Mẹ cũng nhắn lại. Đêm đó nhắn tin hỏi han, kể lể này kia ko thấy Mẹ nhắn lại. Sau đám tang Mẹ kể Bố đọc tn đt xong ra ban công hút thuốc rồi vào. Đêm hôm sau thì Bố ngủ ko dậy nữa. Về tới nhà chịu tang thì đã niệm xong, vừa vứt cái balo xuống thì tờ bùa phủ mặt Bố mình bị gió nâng lên khiến mình thấy mặt, họ trang điểm trắng bệch, môi tô son màu cam. Xót xa quá vỡ oà lên khóc. Đám xong đi làm tiếp đến 49 ngày thì về cúng 49 ngày, tự nhiên trằn trọc mãi ko ngủ đc. Cứ thấy tủi thân rồi rơm rớm nước mắt. Dưới nhà nghe tiếng Mẹ ho sặc sụa, chạy xuống thì Mẹ biểu: Bố mày vừa về, Mẹ ngủ lơ mơ thấy dáng ổng nhẹ nhàng đi vô dù cửa đóng, ổng đứng nhìn Mẹ xong quay đi ra. Lúc mình xuống, nghe phòng Mẹ mùi thúi thúi, được 1 lúc thì hết. Nghe thì nghe thế thôi, chứ ko tin lắm, nghĩ Mẹ nhớ thương rồi mộng mị, nhưng còn mùi hổi thì ko giải thích đc. Hơn tiếng sau mình lên lại phòng nghỉ tiếp, vẫn trằn trọc và chảy nước mắt, cảm giác cứ buồn lắm. Thế rồi 3h sáng ra cầu thang hút thuốc, tại giếng trời vẫn mở. Thì thấy con đom đóm ko nháy, cứ bay từ từ lên tới tấm kiếng đậy giếng trời, rồi đậu mãi ở đó. Mình ngồi nhìn lên rồi tuy đàn ông nhưng lại bật khóc nức nở, Mẹ mình nghe thấy dậy bật đèn hỏi thì mình im im vô phòng ngủ tiếp. Hôm sau cũng chẳng bàn tán gì vs Mẹ luôn. Truyện nghe mùi hôi 1 lát trong phòng, và thấy con đom đóm ko nháy là 100% mình thấy, và cũng ko biết giải thích sao.
Bác ở Yên Khánh ah
 
Đợt học cấp 3, muốn đến trường phải đi qua 1 cái đình (giống 1 căn cổ có cái sân gạch thôi), trước có cổng to và cái miếu, xung quanh cũng nhiều người ở, do ở trên thị xã mà.

Trưa nắng 11-12h, đạp xe hồng hộc ,nhất là cái đoạn qua cái đình đó là cái dốc, lên tới cái cổng là mồ hôi mẹ mồ hôi con nó chảy ròng ròng, lạ cái là tới khoản giữa cái miếu và cái cổng thì mát lạnh, giống có làn gió máy lạnh phả vào gáy ấy. Nên bữa nào mà mệt quá thì hay dừng lại chỗ đó cho nó mát, đứng tý là ráo mồ hôi, mặc dù không có đứng trong bóng mát gì hết.

Đợt đó có hội đình cúng kiếng gì đó, mấy bà mấy ông già thấy mình đứng giữa trời nắng thì đứng trong đình hỏi ra là mày làm gì, mình bảo đứng cho mát, xong ổng bả chửi cho 1 tràn, sợ quá leo lên xe chạy và từ đó về sau ko dám đi đường đó nữa sợ bị úp sọt :doubt:
 
Chuyện của thím phải đọc 3 lần mới hiểu vấn đề.
Tôi thắc mắc tại sao lúc đầu ko ai nhìn mà sau lại thấy cái bóng.
Té ra là bạn thím có khả năng cho người khác mượn mắt âm dương bằng cách vịn vai đúng ko ?
pveRi0p.png

Năng lực này vkl đấy, thường phải có căn mới thấy được mà ở đây lại giúp người khác nhìn luôn.
Còn gì hay kể nghe đi thím
Căn bậc mấy để nhìn được v thím?
Có cần biết thêm đạo hàm hay tích phân gì nữa ko ạ?

Sent from Samsung Galaxy S10 via nextVOZ
 
Căn bậc mấy để nhìn được v thím?
Có cần biết thêm đạo hàm hay tích phân gì nữa ko ạ?

Sent from Samsung Galaxy S10 via nextVOZ
Đâu cần phải nói đểu khích bác vậy? Ra vẻ ko tin thì vào đây đọc làm gì?
Tôi từng nghe vụ này nên gặp người có trải nghiệm thì hỏi, chứ có chém gió gì?
Mà thôi, anh cũng đừng quote hay tag tên tôi. Quan điểm khác nhau mất thời gian.
 
Up cho cuối tuần.
Em cũng xin kể câu chuyện của gia đình em. Cách đây 5 năm chị gái em có bỏ 1 đứa nhỏ, bỏ rồi cũng ko lập ban hay cũng kiếng gì thì phải (vì nhà em theo Thiên Chúa, nên có lẽ không cúng kiếng). Có lần ông anh rể em nằm ngủ trưa mơ thấy có đứa nhỏ vào kéo tay gọi ba..ba.., ba đặt tên cho con đi. Rồi chị lại có bầu lần nữa, lần này mẹ em bắt phải để ko cho phá (lần phá trước do mẹ em ko biết nên ko cản được) lần này là con gái, hồi nó đc khoảng 3 tháng, cứ 8h tối là nó khóc, mẹ nó, ba nó, bố mẹ em và cả em thi nhau ẵm nựng mà nó vẫn ko hết khóc. Cứ khóc bắt đầu từ 8h tối đến lúc mệt lả đi, đi Nhi Đồng khám thì không vấn đề gì lại về. Mẹ em đi Nhà thờ cầu nguyện, xin nước phép về vẩy quanh nhà cũng ko hết, nhắn tin xin Cha Long cầu nguyện cũng không hết. Ông anh lúc đó đi làm ở nhà hàng, nghe mấy người dưới nhà hàng nói có thể do đứa trước về chọc em nó nên con bé mới khóc như vậy, bày về mua đồ cúng ngoài cửa coi sao. Mẹ em thì nhất định ko chịu vì nhà theo Thiên Chúa. Vẫn vẩy nước phép nhưng con bé vẫn ko hết khóc, ông anh rể quyết định vẫn cúng trước cửa. Lạ cái là cúng ngày hôm trước thì hôm sau con bé ngưng khóc luôn. Giờ nó đã gần 5t rồi các bác ạ.
Còn chuyện liên quan tới em nữa em xin kể sau.
 
hay ngồi ăn đêm ở quán gần nhà , được bà chủ quán kể cho mấy chuyện chính bà ấy gặp . ở cánh đồng gần nhà có cái mương thủy lợi từ lâu rồi , có cái cầu bắc qua cái mương đó . Nhiều năm trước có ông đi làm về khuya đi qua cầu đó thì thấy có thằng bé ngồi ở thành cầu . Nhìn rõ thằng bé khoảng 6 7 tuổi ngồi vắt vẻo , do hồi đó xe máy còn ít , đi xe đạp nên chỉ nhìn thấy thấp thoáng chứ ko rõ hẳn . Lúc đi cách nó khoảng chục mét thì nó nhẩy xuống nước rồi cười ré lên . Ông kia dựng hết tóc gáy đạp thẳng xe về nhà . Cũng ở cầu đó có người đi qua còn nghe thấy tiếng cười the thé vọng lên từ dưới mương . Do ai cũng biết ở đó có ma nên chỉ cắm đầu đi thẳng ko dám nhìn ngó nghiêng . Chỗ đó có thằng bé con tắm mương nên bị chết đuối ở đó

Chuyện nữa là hồi năm 72 giặc Mĩ ném bom Hp thì có ném trúng 2 đứa trẻ ngồi trú ở gốc cây đa cuối làng , xác tan nát văng cả lên cây đa đó . Sau này người ta đi chợ sớm qua cây đó thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện trên cây đa . chỗ đó làng mình gọi là đống cao , nhiều ma lắm .

Còn 1 chuyện nữa xảy ra hồi năm 2006 gì ấy ở Tuyên Quang , chính là quê 1 đứa bạn mình . Chính mắt nó chứng kiến có anh thanh niên bị ma nhập , về chém chết bố với đứa con , chém vợ đứt lìa tay . Điều kì dị là anh này sau đó cả tuần không ăn uống gì mà không chết , rồi di chuyển trên cây cao nhanh như vượn :sweat::sweat::sweat: vụ này có lên báo rồi nhé
 
Có cái chuyện mẹ thằng bạn mình_gọi là cô A đi, nhà cách nhà mình có 1 đoạn, bị ma nhập đúng ko phải mỗi mình cả làng chứng kiến cmnl. Xảy ra cách đây cũng hơn chục năm rồi, hồi mình học cấp 2.
Bữa đấy là tầm chiều chiều, trời cũng lạnh cắt da cắt thịt như bây giờ luôn, đang nằm nhà thì nghe tiếng ầm ĩ ngoài đường, chạy ra thấy có bà cụ trong làng đang cầm cái roi dâu, vừa quất vừa nạt cô A. Mà thế đéo nào mặt cô này đúng kiểu vui vẻ, cứ cười cười nói nói, hỏi người đứng ở đó thì người ta bảo cô này bị vong nhập, vừa xuống sông bơi :eek: ngó qua xem tiếp thì thấy cô ý vẫn cứ cười cười nói nói như đang nc với ai. Vừa nói vừa đi, đc thêm đoạn nữa, đến cái cây nhãn to đùng cạnh nhà thôn thì mình thề, chưa bao h mình thấy ai leo cây "mượt" đến thế, chắc trong tầm có 5s, nhanh đến mức mọi người xung quanh ko kịp kéo lại luôn, là cô ý đã leo lên đến gần ngọn cây rồi (cách mặt đất tầm 5m, cây nhãn đấy giờ vẫn còn). Xong cứ vắt vẻo trên đấy cười, đc tầm 15p thì cô ý tự leo xuống,và lại 1 lần nữa, cái bờ tường cao tầm 1m rưỡi (tường bao cái sân nhà thôn, giờ vẫn còn nguyên), bả lại vọt 1 phát lên, lên đc tường phát đứng thẳng k bám víu gì luôn, lại tiếp tục tiết mục đi đi lại lại cười nói :burn_joss_stick: đến đoạn này xong thì bà cụ lấy đâu ra mấy que hương, đốt rồi cắm vào gốc nhãn, để thêm tí gạo với mấy cái kẹo, gọi mấy ông đàn ông kéo cô A lại xong lấy cái roi dâu quất mấy phát nữa. Đc một lúc thì cô ý tỉnh tỉnh, ko cười nữa rồi người nhà dìu về.
Đến hôm sau mình nghe mọi người kể lại là cô ý đi qua cây nhãn bị vong của đứa con nít nào ngày xưa ngã chết ở đấy nhập, mà điều ko thể giải thích là cô này bình thường KHÔNG BIẾT BƠI, và sức khỏe khá là yếu, nên cái chuyện trèo cây hay vọt một phát lên tường như thế là không thể.
cũng có người chứng kiến chuyện tương tự ở Tuyên Quang . 1 thanh niên bị nhập trèo cây như bay luôn
 
Có một chuyện là mình trải nghiệm qua khá là tâm linh, ai tin được thì tin. Cũng hơn chục năm rồi mà vẩn nhớ như in
Chuyện là bà hàng xóm mình bả hiện về nói kiếm mẹ mình để trả tiền. Bả bị xe tông chết làm đám ma vừa xong 3 ngày thì mình ngủ mơ gặp, lúc trong mơ mình nằm võng ở nhà sau, bả đi vô nhà sau chứ không vô nhà trước( chắc do nhà mình có thờ cúng nên bả không vô bằng cửa trước được) gặp bả mình mới hỏi: “ bà đi đâu vậy bà 7?” Bả mới nói là “ tao đi trả tiền cho mẹ mày- mẹ mày đâu rồi” mình trả lời là đợi con chút, để kêu mẹ con. Kêu mẹ mình xuống xong bả trả tiền- xong bả nói với mẹ mình: thôi tui đi à, cám ơn bà nha bà 8.
Lúc đó mình tỉnh dậy, rồi tới tầm trưa mình mới nhớ là mình mơ gặp như vậy, kể mẹ mình nghe: thế quái nào mẹ mình nói là lúc còn sống bả có mượn mẹ mình 150k chưa trả , mẹ mình định cho bả luôn chứ bả chết rồi đòi làm gì. Mà việc bả mượn tiền mẹ mình là không ai trong nhà biết luôn. Rồi mẹ mình mới nói: thôi để tao qua nhà bả tao lấy tiền, mẹ mình lấy tiền lại thì không còn mơ gặp bả nữa. :censored:Dưới mình quan niệm là người chết mà còn thiếu nợ gì ai thì không đi đầu thai được, trả rồi mới được đầu thai :censored:
Sent from Xsmax via nextVOZ
 
Last edited:
Hồi trước mẹ mình đi học có ở 1 ngôi nhà bên hà nội, nhà đấy có 4 tầng, cạnh cái hồ gì nhỏ nhỏ ấy. Từ hồi đến ở đêm nào cũng có tiếng gõ vào cửa cạch cạch, chạy ra mở thì không thấy ai. Đêm ngủ thì mơ thấy 1 con quỷ có mùi rất thối (như chuột chết), mà không chỉ 1 người mơ vậy mà gần như cả phòng mơ thấy giấc mơ đó. Mãi sau mới biết được nhà đó có 1 thằng nghiện sốc thuốc chết trong nhà vệ sinh. Mẹ mình thì không mê tín hay nói điêu với mình làm gì, nghe mẹ kể cũng hoang mang không biết nên tin vào ma quỷ hay không nữa.
 
À có một chuyện nữa là hồi nhỏ lúc được mẹ mình chở đi ngang chỗ cái vườn của chùa làng mình thì mình nhìn thấy 1 cái gì bay và phát sáng.m, nhìn nó như con chuồn chuồn vậy nhưng cái tiếng của nó rất giống cánh quạt máy bay trực thăng, làng mình hồi đó rất nghèo nên chắc không có nhà nào cod tiền để mua được cái máy bay điều khiển từ xa được. Kể sơ qua vị trí đó, chùa làng mình nằm cạnh sân bóng, được chia cách nhau bằng 1 con mương nhỏ, bên phải thì là cánh đồng rộng. Con đường mình đi qua nằm giữa đó nên xung quanh không có nhà dân.
 
Up cho cuối tuần.
Em cũng xin kể câu chuyện của gia đình em. Cách đây 5 năm chị gái em có bỏ 1 đứa nhỏ, bỏ rồi cũng ko lập ban hay cũng kiếng gì thì phải (vì nhà em theo Thiên Chúa, nên có lẽ không cúng kiếng). Có lần ông anh rể em nằm ngủ trưa mơ thấy có đứa nhỏ vào kéo tay gọi ba..ba.., ba đặt tên cho con đi. Rồi chị lại có bầu lần nữa, lần này mẹ em bắt phải để ko cho phá (lần phá trước do mẹ em ko biết nên ko cản được) lần này là con gái, hồi nó đc khoảng 3 tháng, cứ 8h tối là nó khóc, mẹ nó, ba nó, bố mẹ em và cả em thi nhau ẵm nựng mà nó vẫn ko hết khóc. Cứ khóc bắt đầu từ 8h tối đến lúc mệt lả đi, đi Nhi Đồng khám thì không vấn đề gì lại về. Mẹ em đi Nhà thờ cầu nguyện, xin nước phép về vẩy quanh nhà cũng ko hết, nhắn tin xin Cha Long cầu nguyện cũng không hết. Ông anh lúc đó đi làm ở nhà hàng, nghe mấy người dưới nhà hàng nói có thể do đứa trước về chọc em nó nên con bé mới khóc như vậy, bày về mua đồ cúng ngoài cửa coi sao. Mẹ em thì nhất định ko chịu vì nhà theo Thiên Chúa. Vẫn vẩy nước phép nhưng con bé vẫn ko hết khóc, ông anh rể quyết định vẫn cúng trước cửa. Lạ cái là cúng ngày hôm trước thì hôm sau con bé ngưng khóc luôn. Giờ nó đã gần 5t rồi các bác ạ.
Còn chuyện liên quan tới em nữa em xin kể sau.
có thử cho bé đeo tràng hạt hay vòng tay làm phép chưa thím

via theNEXTvoz for iPhone
 
trà khuya!
đợt mới lập gia đình làm ăn gặp khủng hoảng,buồn và thất vọng vô cùng,ngày ko ăn nhậu thì cũng xách xe chạy như thằng điên vô định,mệt thì về.có 1 ngày,chạy đến 8h đêm thì đói quá mới mò vào 1 ngôi chùa quê làm bộ vãn cảnh thắp hương nhưng thực chất là xin ăn chực,thầy chủ trì cùng tuổi lại hiếu khách mời mình ăn cơm,sau bữa cơm lại mời trà,2 kẻ ko quen nói đủ chuyện rất tâm đầu ý hợp,gần về khuya mình lôi chuyện cá nhân ra kể với thầy,bảo rằng cuộc đời thất bại chỉ muốn chết quách cho gđ đỡ khổ,chết rồi hồn về chùa nương tựa cửa phật,thầy ko trả lời và mời ngủ lại chùa rồi mai hẵng về.nằm chỗ lạ ko tài nào ngủ dc,tầm 1h rưỡi thầy gõ cửa phòng xin phép nói chuyện.
trong chùa có 1 cây đa rất to,nó đứng ngay gần giữa sân chùa,nghồi ở đâu cũng thấy nó.thầy ngồi đối diện vói mình,nhìn vào trán mình rất lâu,miệng đọc cái gì đó thầm thì như khẩu quyết.tầm nữa h thì thầy ngừng đọc.thầy nhìn mình và nói: nghe câu chuyện của a không phải e không trả lời dc mà e mượn thời cơ để trả lời,cuộc sống rất đáng quý,a phải biết trân trọng nó,gieo cái chết trong đầu thì chỉ có ng còn sống nhận đau khổ,a hãy đón nhận cái nghiệp 1 cách bình thản,rồi tới lúc cái nghiệp đó cũng nhanh rời đi nhẹ nhàng và biết đâu sau cơn mưa trơì lại sáng,anh nhỉ?
a nhìn ra cây đa kìa,a có thấy rất nhiều người khổ sở chờ dc hoá duyên không?qua khe cửa sổ,mình thấy rất nhiều bóng trắng lớn nhỏ có đủ,nó ko phải kiểu mờ sương ảnh ma mị đâu các bác,mỗi cái bóng có viền rất rõ ràng,đậm nhạt khác nhau,trong viền là sắc cầu vồng cũng đậm nhát theo viền,đứng ngồi nằm quanh gốc đa,trên cành lá thì có nhiều bóng đen to cở con quạ lớn ngồi với nhau từng bầy.sống lưng dựng đứng,2 bàn chân lạnh toát,thầy bảo ;anh bình tĩnh,những cái anh thấy là thông linh đấy,màu trắng là oan sai,nuối tiếc,màu đen là sân hận oán thù.họ tụ về đây để mong nhận dc sự hoá kiếp.a thấy không,khi a chết đi cái a mang theo là những thứ a chưa cam tâm,a cứ vất vưỡng và chờ đợi dc giải thoát,thật khổ sỡ.
gà gáy sáng,choàng tỉnh,xô cửa như bỏ chạy.thầy đứng đó cười chào mình và thúc mấy chú làm vệ sinh chùa,mình chắp tay chào và cảm ơn thầy,đường về nhà tinh sương và trong đời có 1 trải nghiệm thật quí báu.
Sau này Fen ra sao?
 
chuyện xảy ra với mình hồi 3 tuổi, lúc đấy mình về quê ngoại chơi. buổi trưa không ngủ chạy sang nhà hàng xóm bắt ông chú hàng xóm làm cho cái ống phốc để bắn gà. mình ngồi xem ông chú chặt nứa làm ốc phốc, ngồi bên cạnh có bà mẹ với chị gái chú đang vót tăm, ông chú vừa làm vừa nói chuyện với mình rồi đang nói tự nhiên lại xổ ra 1 câu tiếng tàu (ông chú này học lớp 7 đã nghỉ học rồi chưa từng biết 1 chữ tiếng tàu nào, mà cũng không hề nói ngọng để mọi người hiểu nhầm, bản thân mình tất nhiên là cũng đếch biết tiếng tàu). lúc đấy mình vẫn thản nhiên đáp lại là 'chú nói điêu, không tin'. mẹ với chị ông chú thì ngạc nhiên hỏi lại tại sao ông chú lại nói đc tiếng tàu, chú thì sững người, không nhớ lúc nãy ông nói gì luôn, mấy người quay sang hỏi mình thì mình bảo ông chú nói là 'mày có tin ống phốc của chú bắn chết con lợn không? '. lúc đấy bé quá nên mình chẳng nhớ đc gì, chỉ nghe mọi người kể lại thế mỗi khi về quê. ông chú thì vẫn bình thường, không có dấu hiệu vong theo hay gì cả. đến giờ mỗi lần hỏi ông chú vẫn ko nhớ đc ông ý nói gì, mà chỉ nhớ câu mình đáp lại =((
 
Back
Top