( Hồi ký ) 11 năm

Hôm nay dọn phòng trọ cũ thì phát hiện ra vài cuốn nhật ký trong 11 năm xa nhà các thím ạ . Em chủ yếu lên đây viết lại thôi , văn em không hay lắm ( thật ra là rất dở ạ :beat_brick:, có gì nhắc nhở để em drop chứ đừng gạch nhá , tội nghiệp :nosebleed: ) . vvuivedxdKhi viết em sẽ xưng "tôi" cho nó cảm xúc nhé !
Chap 1
Nhà tôi có 5 người , bố , mẹ , em gái/trai , người còn lại là ai các thím cũng biết rồi đấy . Tên tôi là V.Anh , 15 tuổi , cao 2m ( thực ra éo nhớ lúc đấy mình cao bao nhiêu nữa :beat_shot: ) , da ngăm đen , khuôn mặt ưa nhìn . Gia đình lúc đó thì nói là rất nghèo , bố cờ bạc cá độ , ông thì ốm nặng liệt giường ( ông bà nội với bà ngoại mất rồi ) Mẹ tôi ngày nào cũng làm quần quật ngoài đồng , bốc vác để xoay tiền thuốc , tiền ăn từng bữa , có tháng phải nhịn cơm 2-3 ngày . Bố vay nóng , xã hội đen đến nhà báo nợ , đập phá nhà cửa . Đỉnh điểm đến năm lớp 9 thì tôi lúc nào cũng chịu những lần đánh đập của bố khi say rượu, lời sỉ vả , khinh bỉ của bạn bè :(. Ở đây thì tôi chỉ chơi với thằng T , nhà nó buôn hàng nên cũng đủ ăn đủ mặc , chính nó cũng là đứa đưa tôi vào mảnh đất Sài Gòn :LOL: .
Một cái hôm tôi vẫn nhớ rất rõ , ngày cái gia đình tôi coi như gần gũi nhất rời xa mình , 16/7/2009 .
Tối đó tôi qua nhà thằng T xin gạo nấu cháo cho 2 đứa em ăn , khi trở về thì không còn 1 ai ở đấy nữa , mọi người đâu rồi . Chạy đi khắp làng gọi:
- Bố mẹ ơi , CÚN CÒ ( Cún là tên con em , Cò là tên thằng nhóc ) ơi !
Đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt khinh bỉ , những câu chửi của mọi người . Lúc này tôi mới nhận ra cái xã hội này nó thối nát cỡ nào , tôi chán nản bỏ về nhà với suy nghĩ :
- Chắc là mọi người đi đâu thôi , mai lại về ý mà .
Cứ thế tôi đã đợi 3 ngày ròng rã cho đến khi nghe tin từ bọn đòi nợ :
  • Chúng nó trốn mẹ nó rồi
  • d** m* mày , đéo trả bố giết con mày
Nói xong chúng cầm gậy đuổi đánh tôi , chạy thục mạng cuối cùng trốn được vào bụi cây . Đợi đến tối tôi mới sang nhà thằng T xin ở nhờ .
  • T ơi , cho tao ngủ nhờ
  • Nam nữ thụ thụ bất thân , mày ngủ đất nhá
Thằng này nó nhây thế đấy nhưng tốt lắm nhá :still_dreaming:
  • kệ cmm , thôi mượn tạm bộ quần áo nhé
  • Mà mày sao phải qua đây ngủ nhờ thế này ?
Tôi thuật lại toàn bộ sự việc . Nghe xong nó gật gật đầu như ông cụ non , ra vẻ hiểu chuyện :
  • Mày tính thế nào
  • Đến đâu thì đến , thôi tao ngủ đây .
  • Ngủ cmm đi , đừng hấp diêm tao đấy nhé
Sáng dậy thấy cô chú ( mẫu thân và phụ thân thằng T ) đang sửa soạn đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ , tôi hỏi :
  • Cô chú đi đâu đấy
  • À chú giao lô hàng vào SG ý mà - chú H đáp , phải nói chú khá hiền , chăm chỉ .
Tôi chẳng biết lúc đó tôi làm sao nữa mà đốp luôn một câu :
- Cho cháu vào với !
Thằng T đứng sau tôi há hốc mồm , cô chú nhìn nhau ngơ ngác hỏi nhau :
- Là sao ?
Tôi kể dự định của mình , papa thằng T vỗ vai :
- Được , thanh niên có chí đấy , chú sẽ nhờ người quen trong đây làm thủ tục nhập học cho mày
Tôi rưng rưng nước mắt, muốn khóc luôn ( thím nào bảo mình con gái thì chịu , chứ mình dễ xúc động lắm :beat_brick: )
- Vâng ạ , cháu cảm ơn .
Và tôi đã lên đường vào Sài Gòn , 20/7/2009 !
Chuyến xe kéo dài hơn 1 ngày , chuyến đi dài nhất mà tôi từng đi . Một cậu con trai đặt chân xuống đất Sài Gòn , ấn tượng của cậu về nó là một nơi tấp nập , ồn ào , có những căn nhà san sát nhau , nhà thờ đức bà nguy nga tráng lệ ( em copy câu này đấy :)) đang ngắm nhìn những thứ mới lạ , chú nói :
- Thôi tự tìm hiểu nhé , đây những việc cần làm trong tờ giấy này , cầm đi .
Mở tờ giấy ra thì tôi thấy hơn 5 triệu đồng ( một số tiền lớn vào 2009 ), đầu tiên là đi tìm phòng trọ . Tôi loanh quanh 1 hồi thì thấy một cái biển cho thuê . Theo chân bà chủ , tôi nghía được một căn phòng 15 m2 , chia thành 2 gác , một nhà vệ sinh , 1 chiếc giường không có đệm , 1 cái bồn rửa tay . Giá khoảng 500k một tháng , nói chung là tạm ổn . Mượn điện thoại bà chủ thông báo địa chỉ cho chú rồi đi " khám phá " tiếp . Ghé cửa hàng mua 1 chiếc điện thoại , chỉ tay like a boss vào con iphone 3g :
  • Anh ơi con này bao nhiêu tiền vậy ?
  • 12 triệu - vừa nói ổng vừa liếc nhìn mình , ra vẻ khinh bỉ - mày có mua được không ?
  • Có cái nào rẻ không anh ? em mới ở quê lên chưa biết
  • Này , mày mua con này thôi ! - vừa nói vừa đưa cho mình con nokia 1200 - anh thấy mày hiền anh giảm cho 50k nhé ! ( giờ nghĩ lại thấy ông này 2 mặt thế nhỉ :cautious: )
Tôi hí hửng rời cửa hàng thì vấp vào một người :
- ĐI KHÔNG BIẾT NHÌN ĐƯỜNG HẢAAAAA !!!
Ps : văn em dở lắm , mấy thím đừng gạch nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Các chap sau :
chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7 - Special
Chap 8 - Phan thiết và em
Chap 9 - Phan thiết và em (p2)
Chap 10 - Phan Thiết và em (p3)
Chap 11 - Phan thiết và em (p4)
Chap 12 - Phan Thiết , tôi và em (final season)
Chap 13 - Ngày trở về
Chap 14
Chap 15 : Chung một nhà ?
Chap 16 - Chấp nhận
Chap 17 - Thằng chó
Chap 18 - Kết cục của những kẻ tiểu nhân
Chap 19 - Nhẹ nhàng
Chap 20 - Kế hoạch
Chap 21 - Sinh nhật và câu chuyện tình buồn
Chap 22 ( ngắn ) : Những ngày bình yên
Chap 23 : Quê tôi
Chap 24 ( ngắn ) : Quê tôi (p2)
Chap 25 : Quê tôi (p3)
Chap 26 : Quê tôi (p4)
Chap 27-Thành phố của ...
Chap 28 - Gặp lại thằng chó
Chap 29 - Gây sự
Chap 30 - Sự chạy trốn
Chap 31 - Nhát dao và thiên thần
Chap 32 - Sorry ! Half Angel
Chap 33 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào (p1)
Chap 34 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p2 )
Chap 35 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p3 )
Chap 36 : Thổ lộ ( p1 )
Chap 37 : Thổ lộ ( p2 )
Chap 38 : Dưa bở ngon quá
Chap 38.5 ( ngắn ): Nhỉ ???
Chap 39 - Làm việc thôi nào !
Chap 40 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! (p1)
Chap 42 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p2 )
Chap 43 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p3 )
Chap 44 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức! (p4)
Chap 45 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p5 )
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
Chap 46 (2)
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
 
Last edited:
Lâu mới đọc được truyện hay như vậy! Up đều tay nhá thím. Đọc truyện này lại nhớ đến "Tán gái ở nhà"
 
Chap 27 : Thành phố của ...
Sau hơn một tháng ăn chơi , chúng tôi về lại HCM . Cảm giác như ngày mới đến vậy , khí hậu thay đổi kinh khủng . Trời nóng bức , ra đường thì toàn khói bụi . Còn việc ở quán cafe tôi đã xin nghỉ vì một số lý do , vẫn còn kha khá tiền nên có lẽ sau hè tôi mới bắt đầu tìm việc :
C: Chán quá đi !
T : Umh, nóng nữa , có điều hòa rồi mà vẫn hầm hập !
C : Nè ,...
C : Hay đi chơi đi , hi , vừa nãy Vân với tụi bạn rủ chị với nhóc đi cùng nè !
Nói về bà Vân này thì tôi cũng biết , thỉnh thoảng hay qua nhà chị chơi ! Tính thì bựa cực kì kèm theo cái mặt damdang ( cho em xin lỗi ) ! Có hôm :
C : Mày qua chơi hả Vân ?
V : Ừ , tự nhiên nhớ hai vợ chồng mày !
C : Vợ...vợ chồng nào ?- Chị đỏ mặt quay đi
V : À cho tao xin cái b ăng vệ sinh coi , lười đi mua quá !
Tôi đơ người , mặt nóng bừng như khỉ ăn phải ớt . Bả nghĩ sao mà nói mấy cái này trước mặt con trai chứ !
C : À...à rồi , hi !
....Trở về hiện tại...
T : Hả , đi đâu ?
C : Đà Lạt !
T : Ở đâu vậy , có xa không ?
C : Gần mà , vài tiếng đi xe thôi !
T : Thôi e không đi đâu , nghĩ sao một thằng con trai đi với cả lũ vịt ! ( threesome :pudency: )
C : Đi đi mà , đi !
C : Đi đi , vui lắm
C : Ở đấy mát ơi là mát .
C : Nghe nói cảnh đẹp lắm
Chị cứ lải nhải cái bài ca đó suốt 1h đồng hồ , có lẽ đã mỏi miệng , dồn hức sức lực cuối cùng :
T : Thôi mà chị
C : THẾ CẬU CÓ ĐI KHÔNG HAY LÀ CÚT ?
Tôi đứng như trời trồng , lần đâu tiền chị quát tôi . Mồ hôi lưng nhễ nhãi , chân tay run lẩy bẩy :
- D...ạ , đi......ạ !
Tôi giả vờ gục xuống , ôm ngực , vừa hú hét : Arg , đau quá !
Chị hối hả đến bên cạnh hỏi :
- Ủa sao vậy , đừng hù nha , xin lỗi mà !
Tranh thủ tôi đưa tay ra sau cổ chị , kéo xuống , tay còn lại khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn :
  • Hehe , dám mắng em à !
  • Aaaaaa , chó , buông ra ! - Nói rồi chị ngẩng mặt lên , mắt nhìn mắt , mũi chạm mũi , thiếu mỗi " môi chạm môi " đang định tới công chuyện thì ...
..Tèo...tèo...teo...téo...téo
Chiếc điện thoại chó chết vang lên , chúng tôi đứng dậy chỉnh lại trang phục . Chị cầm điện thoại lên nghe :
- ********
C: Ừ
-*********
C : Có
-*********
C : Ừ
.
.
.
T : Ai gọi vậy ?
C : Con Vân nó hỏi xem nhóc có đi không còn đặt xe !
T : Vậy là em phải đi hả ?
C : Chứ gì nữa , hi !
Hi hi cái mả cha mầy ( đùa thôi chứ không dám nói ) :
T : Vậy bao giờ đi ?
C : Sáng mai !
T : Vậy thì chuẩn bị thôi
Tôi cũng không mang gì nhiều , vài bộ quần áo và bàn chải đánh răng . Đi vào phòng chị tôi thực sự choáng , chiếc giường chất đầy đồ đạc và một cái vali lớn :
T: Chị định chuyển nhà hả !
C : Trời , có xíu đồ à , chuyển gì mà chuyển
T : Tí xíu mà như vậy sao , hở ...
Bất giác , tôi đưa mắt đến mấy cái áo con . Thấy tôi nhìn chằm chằm, chị cú đầu:
  • Dê non , dê non nè !
  • Trời , có cố ý đâu , vô tình thôi mà
  • Vô tình mà nhìn chằm chằm vậy hả ...
.
.
Đang say giấc nồng với các thánh nữ thì cái chuông báo thức di động gọi :
  • CÓ DẬY KHÔNG HẢ CHÓ ?
  • mấy hờ ồi ?- t nói với giọng ngái ngủ
  • 4h sáng
  • Còn sớm mà
  • 5h bắt đầu đi đấy
  • rồi rồi , biết rồi !
Nói xong tôi bịt miệng chị lại , cánh tay mọc ra vài vết răng . Buộc phải dậy thôi , ra đến nơi thì gặp mấy bà cô . Ai cũng váy vóc , quần jean cứ như đi đám cưới vậy :
  • Chào mấy chị !
  • Rồi , rồi , đủ cả rồi , đi thôi nhỉ !
  • Hôm nay có thằng nhóc đi cùng ha ?
  • Nhóc lớp tám hay chín vậy , yêu ghê !
Lên xe tôi bắt đầu sự nghiệp của mình , ngủ , mặc kệ mấy bà cô kia ngồi chém gió .Đường hơi sốc khiến tôi bật dậy vài lần , đã đến khách sạn rồi , một nơi trên đỉnh langbiang !
  • wow , đẹp ghê ha !
  • umh umh !
Không khí ở đây không bụi bặm như sài gòn , đầy mùi đất như Quảng Trị . Mà nó thoai thoải một mùi thơm không rõ là gì . Những hàng thông xanh mọc hai bên con đường , làn sương chưa tan hết mờ ảo ( Đạt Lạt bây giờ đã quá khác xưa rồi ) . Khung cảnh đẹp đến nao lòng , tạo cho người ta một cảm giác yên bình hơn bao giờ hết . Nói sơ qua về nhóm tôi , có tổng cộng bốn người : Chị , Vân , Lan và ai các bạn ở đây cũng biết rồi :
V: Thuê một phòng đôi nhé !
T : Hả , sao không cho em một phòng riêng đi ? Tôi nói
3 đứa con gái còn gì là vui nữa ? Nhể P ? - Vân tiếp lời
C : Ừ
T : Ơ kìa !
Xong xuôi chúng tôi lên đường , đầu tiên là đỉnh langbiang . Ở đây tôi có thể thấy cả thành phố Đà Lạt , những căn nhà nhỏ san sát nhau , Hồ Xuân Hương , ô ruộng xanh mướt và những quả đồi nhỏ . Mấy đứa con gái cứ lấy điện thoại chụp liên tục , tôi ngồi xuống , hít một hơi thật sâu ! Một khoảng trời bình yên !
 
Last edited:
Chap 27 : Thành phố của ...
Sau hơn một tháng ăn chơi , chúng tôi về lại HCM . Cảm giác như ngày mới đến vậy , khí hậu thay đổi kinh khủng . Trời nóng bức , ra đường thì toàn khói bụi . Còn việc ở quán cafe tôi đã xin nghỉ vì một số lý do , vẫn còn kha khá tiền nên có lẽ sau hè tôi mới bắt đầu tìm việc :
C: Chán quá đi !
T : Umh, nóng nữa , có điều hòa rồi mà vẫn hầm hập !
C : Nè ,...
C : Hay đi chơi đi , hi , vừa nãy Vân với tụi bạn rủ chị với nhóc đi cùng nè !
Nói về bà Vân này thì tôi cũng biết , thỉnh thoảng hay qua nhà chị chơi ! Tính thì bựa cực kì kèm theo cái mặt damdang ( cho em xin lỗi ) ! Có hôm :
C : Mày qua chơi hả Vân ?
V : Ừ , tự nhiên nhớ hai vợ chồng mày !
C : Vợ...vợ chồng nào ?- Chị đỏ mặt quay đi
V : À cho tao xin cái b ăng vệ sinh coi , lười đi mua quá !
Tôi đơ người , mặt nóng bừng như khỉ ăn phải ớt . Bả nghĩ sao mà nói mấy cái này trước mặt con trai chứ !
C : À...à rồi , hi !
....Trở về hiện tại...
T : Hả , đi đâu ?
C : Đà Lạt !
T : Ở đâu vậy , có xa không ?
C : Gần mà , vài tiếng đi xe thôi !
T : Thôi e không đi đâu , nghĩ sao một thằng con trai đi với cả lũ vịt ! ( threesome :pudency: )
C : Đi đi mà , đi !
C : Đi đi , vui lắm
C : Ở đấy mát ơi là mát .
C : Nghe nói cảnh đẹp lắm
Chị cứ lải nhải cái bài ca đó suốt 1h đồng hồ , có lẽ đã mỏi miệng , dồn hức sức lực cuối cùng :
T : Thôi mà chị
C : THẾ CẬU CÓ ĐI KHÔNG HAY LÀ CÚT ?
Tôi đứng như trời trồng , lần đâu tiền chị quát tôi . Mồ hôi lưng nhễ nhãi , chân tay run lẩy bẩy :
- D...ạ , đi......ạ !
Tôi giả vờ gục xuống , ôm ngực , vừa hú hét : Arg , đau quá !
Chị hối hả đến bên cạnh hỏi :
- Ủa sao vậy , đừng hù nha , xin lỗi mà !
Tranh thủ tôi đưa tay ra sau cổ chị , kéo xuống , tay còn lại khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn :
  • Hehe , dám mắng em à !
  • Aaaaaa , chó , buông ra ! - Nói rồi chị ngẩng mặt lên , mắt nhìn mắt , mũi chạm mũi , thiếu mỗi " môi chạm môi " đang định tới công chuyện thì ...
..Tèo...tèo...teo...téo...téo
Chiếc điện thoại chó chết vang lên , chúng tôi đứng dậy chỉnh lại trang phục . Chị cầm điện thoại lên nghe :
- ********
C: Ừ
-*********
C : Có
-*********
C : Ừ
.
.
.
T : Ai gọi vậy ?
C : Con Vân nó hỏi xem nhóc có đi không còn đặt xe !
T : Vậy là em phải đi hả ?
C : Chứ gì nữa , hi !
Hi hi cái mả cha mầy ( đùa thôi chứ không dám nói ) :
T : Vậy bao giờ đi ?
C : Sáng mai !
T : Vậy thì chuẩn bị thôi
Tôi cũng không mang gì nhiều , vài bộ quần áo và bàn chải đánh răng . Đi vào phòng chị tôi thực sự choáng , chiếc giường chất đầy đồ đạc và một cái vali lớn :
T: Chị định chuyển nhà hả !
C : Trời , có xíu đồ à , chuyển gì mà chuyển
T : Tí xíu mà như vậy sao , hở ...
Bất giác , tôi đưa mắt đến mấy cái áo con . Thấy tôi nhìn chằm chằm, chị cú đầu:
  • Dê non , dê non nè !
  • Trời , có cố ý đâu , vô tình thôi mà
  • Vô tình mà nhìn chằm chằm vậy hả ...
.
.
Đang say giấc nồng với các thánh nữ thì cái chuông báo thức di động gọi :
  • CÓ DẬY KHÔNG HẢ CHÓ ?
  • mấy hờ ồi ?- t nói với giọng ngái ngủ
  • 4h sáng
  • Còn sớm mà
  • 5h bắt đầu đi đấy
  • rồi rồi , biết rồi !
Nói xong tôi bịt miệng chị lại , cánh tay mọc ra vài vết răng . Buộc phải dậy thôi , ra đến nơi thì gặp mấy bà cô . Ai cũng váy vóc , quần jean cứ như đi đám cưới vậy :
  • Chào mấy chị !
  • Rồi , rồi , đủ cả rồi , đi thôi nhỉ !
  • Hôm nay có thằng nhóc đi cùng ha ?
  • Nhóc lớp tám hay chín vậy , yêu ghê !
Lên xe tôi bắt đầu sự nghiệp của mình , ngủ , mặc kệ mấy bà cô kia ngồi chém gió .Đường hơi sốc khiến tôi bật dậy vài lần , đã đến khách sạn rồi , một nơi trên đỉnh langbiang !
  • wow , đẹp ghê ha !
  • umh umh !
Không khí ở đây không bụi bặm như sài gòn , đầy mùi đất như Quảng Trị . Mà nó thoai thoải một mùi thơm không rõ là gì . Những hàng thông xanh mọc hai bên con đường , làn sương chưa tan hết mờ ảo ( Đạt Lạt bây giờ đã quá khác xưa rồi ) . Khung cảnh đẹp đến nao lòng , tạo cho người ta một cảm giác yên bình hơn bao giờ hết . Nói sơ qua về nhóm tôi , có tổng cộng bốn người : Chị , Vân , Lan và ai các bạn ở đây cũng biết rồi :
V: Thuê một phòng đôi nhé !
T : Hả , sao không cho em một phòng riêng đi ? Tôi nói
3 đứa con gái còn gì là vui nữa ? Nhể P ? - Vân tiếp lời
C : Ừ
T : Ơ kìa !
Xong xuôi chúng tôi lên đường , đầu tiên là đỉnh langbiang . Ở đây tôi có thể thấy cả thành phố Đà Lạt , những căn nhà nhỏ san sát nhau , Hồ Xuân Hương , ô ruộng xanh mướt và những quả đồi nhỏ . Mấy đứa con gái cứ lấy điện thoại chụp liên tục , tôi ngồi xuống , hít một hơi thật sâu ! Một khoảng trời bình yên !
Hóng đoạn 4some nhé. Nghĩ tới cái cảnh bé trai lớp 10 bị 3 chị lớn cho trải mùi đời. Khác gì mấy cái truyện sẽ đâu :D
 
Chap 27 : Thành phố của ...
Sau hơn một tháng ăn chơi , chúng tôi về lại HCM . Cảm giác như ngày mới đến vậy , khí hậu thay đổi kinh khủng . Trời nóng bức , ra đường thì toàn khói bụi . Còn việc ở quán cafe tôi đã xin nghỉ vì một số lý do , vẫn còn kha khá tiền nên có lẽ sau hè tôi mới bắt đầu tìm việc :
C: Chán quá đi !
T : Umh, nóng nữa , có điều hòa rồi mà vẫn hầm hập !
C : Nè ,...
C : Hay đi chơi đi , hi , vừa nãy Vân với tụi bạn rủ chị với nhóc đi cùng nè !
Nói về bà Vân này thì tôi cũng biết , thỉnh thoảng hay qua nhà chị chơi ! Tính thì bựa cực kì kèm theo cái mặt damdang ( cho em xin lỗi ) ! Có hôm :
C : Mày qua chơi hả Vân ?
V : Ừ , tự nhiên nhớ hai vợ chồng mày !
C : Vợ...vợ chồng nào ?- Chị đỏ mặt quay đi
V : À cho tao xin cái b ăng vệ sinh coi , lười đi mua quá !
Tôi đơ người , mặt nóng bừng như khỉ ăn phải ớt . Bả nghĩ sao mà nói mấy cái này trước mặt con trai chứ !
C : À...à rồi , hi !
....Trở về hiện tại...
T : Hả , đi đâu ?
C : Đà Lạt !
T : Ở đâu vậy , có xa không ?
C : Gần mà , vài tiếng đi xe thôi !
T : Thôi e không đi đâu , nghĩ sao một thằng con trai đi với cả lũ vịt ! ( threesome :pudency: )
C : Đi đi mà , đi !
C : Đi đi , vui lắm
C : Ở đấy mát ơi là mát .
C : Nghe nói cảnh đẹp lắm
Chị cứ lải nhải cái bài ca đó suốt 1h đồng hồ , có lẽ đã mỏi miệng , dồn hức sức lực cuối cùng :
T : Thôi mà chị
C : THẾ CẬU CÓ ĐI KHÔNG HAY LÀ CÚT ?
Tôi đứng như trời trồng , lần đâu tiền chị quát tôi . Mồ hôi lưng nhễ nhãi , chân tay run lẩy bẩy :
- D...ạ , đi......ạ !
Tôi giả vờ gục xuống , ôm ngực , vừa hú hét : Arg , đau quá !
Chị hối hả đến bên cạnh hỏi :
- Ủa sao vậy , đừng hù nha , xin lỗi mà !
Tranh thủ tôi đưa tay ra sau cổ chị , kéo xuống , tay còn lại khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn :
  • Hehe , dám mắng em à !
  • Aaaaaa , chó , buông ra ! - Nói rồi chị ngẩng mặt lên , mắt nhìn mắt , mũi chạm mũi , thiếu mỗi " môi chạm môi " đang định tới công chuyện thì ...
..Tèo...tèo...teo...téo...téo
Chiếc điện thoại chó chết vang lên , chúng tôi đứng dậy chỉnh lại trang phục . Chị cầm điện thoại lên nghe :
- ********
C: Ừ
-*********
C : Có
-*********
C : Ừ
.
.
.
T : Ai gọi vậy ?
C : Con Vân nó hỏi xem nhóc có đi không còn đặt xe !
T : Vậy là em phải đi hả ?
C : Chứ gì nữa , hi !
Hi hi cái mả cha mầy ( đùa thôi chứ không dám nói ) :
T : Vậy bao giờ đi ?
C : Sáng mai !
T : Vậy thì chuẩn bị thôi
Tôi cũng không mang gì nhiều , vài bộ quần áo và bàn chải đánh răng . Đi vào phòng chị tôi thực sự choáng , chiếc giường chất đầy đồ đạc và một cái vali lớn :
T: Chị định chuyển nhà hả !
C : Trời , có xíu đồ à , chuyển gì mà chuyển
T : Tí xíu mà như vậy sao , hở ...
Bất giác , tôi đưa mắt đến mấy cái áo con . Thấy tôi nhìn chằm chằm, chị cú đầu:
  • Dê non , dê non nè !
  • Trời , có cố ý đâu , vô tình thôi mà
  • Vô tình mà nhìn chằm chằm vậy hả ...
.
.
Đang say giấc nồng với các thánh nữ thì cái chuông báo thức di động gọi :
  • CÓ DẬY KHÔNG HẢ CHÓ ?
  • mấy hờ ồi ?- t nói với giọng ngái ngủ
  • 4h sáng
  • Còn sớm mà
  • 5h bắt đầu đi đấy
  • rồi rồi , biết rồi !
Nói xong tôi bịt miệng chị lại , cánh tay mọc ra vài vết răng . Buộc phải dậy thôi , ra đến nơi thì gặp mấy bà cô . Ai cũng váy vóc , quần jean cứ như đi đám cưới vậy :
  • Chào mấy chị !
  • Rồi , rồi , đủ cả rồi , đi thôi nhỉ !
  • Hôm nay có thằng nhóc đi cùng ha ?
  • Nhóc lớp tám hay chín vậy , yêu ghê !
Lên xe tôi bắt đầu sự nghiệp của mình , ngủ , mặc kệ mấy bà cô kia ngồi chém gió .Đường hơi sốc khiến tôi bật dậy vài lần , đã đến khách sạn rồi , một nơi trên đỉnh langbiang !
  • wow , đẹp ghê ha !
  • umh umh !
Không khí ở đây không bụi bặm như sài gòn , đầy mùi đất như Quảng Trị . Mà nó thoai thoải một mùi thơm không rõ là gì . Những hàng thông xanh mọc hai bên con đường , làn sương chưa tan hết mờ ảo ( Đạt Lạt bây giờ đã quá khác xưa rồi ) . Khung cảnh đẹp đến nao lòng , tạo cho người ta một cảm giác yên bình hơn bao giờ hết . Nói sơ qua về nhóm tôi , có tổng cộng bốn người : Chị , Vân , Lan và ai các bạn ở đây cũng biết rồi :
V: Thuê một phòng đôi nhé !
T : Hả , sao không cho em một phòng riêng đi ? Tôi nói
3 đứa con gái còn gì là vui nữa ? Nhể P ? - Vân tiếp lời
C : Ừ
T : Ơ kìa !
Xong xuôi chúng tôi lên đường , đầu tiên là đỉnh langbiang . Ở đây tôi có thể thấy cả thành phố Đà Lạt , những căn nhà nhỏ san sát nhau , Hồ Xuân Hương , ô ruộng xanh mướt và những quả đồi nhỏ . Mấy đứa con gái cứ lấy điện thoại chụp liên tục , tôi ngồi xuống , hít một hơi thật sâu ! Một khoảng trời bình yên !
múi mít lớp 10 và 3 cô chị :sexy_girl:
 
Tranh thủ tôi đưa tay ra sau cổ chị , kéo xuống , tay còn lại khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn :
  • Hehe , dám mắng em à !
  • Aaaaaa , chó , buông ra ! - Nói rồi chị ngẩng mặt lên , mắt nhìn mắt , mũi chạm mũi , thiếu mỗi " môi chạm môi " đang định tới công chuyện thì ...
Hơi tiếc :shame:
 
Nhóc lớp tám hay chín vậy , yêu ghê !
Hồi đấy bác nhỏ con lắm à
ghXpJrI.png
 
Chap 28 - Gặp lại thằng chó

Chụp ảnh một hồi lâu ở thác nước , bà Vân ra gợi ý :

V: Thôi , muộn rồi , đi ăn đi !

C: Ăn gì bây giờ ? - Chị lên tiếng

V: Lẩu cho dễ nhé ? Cu ăn gì ?

T: Mấy chị ăn gì em ăn đấy !

V: Bác ơi chở chúng cháu đi tìm chỗ nào có lẩu đi !

Tôi thấy có vẻ chị Lan hơi ít nói , chắc hẳn có lý do gì đó ! Và đúng là như vậy :

T : Mà sao Lan có vẻ ít nói chị nhỉ ?

C : Thì nó mới thất tình xong đó ! Vì nó mới có chuyến đi này nè , Vân bảo đi chơi cho bớt buồn !

T : Umh , vậy hả !

Chúng tôi tiến vào trung tâm thành phố , ở đây đông đúc nhộn nhịp nhưng không ô nhiễm như sài gòn . Tiến vào một quán lẩu có khá đông người , gọi một nồi mực lớn . Ăn cũng được , nói chung tôi không thích cái món thập cẩm này lắm !

V : Ăn đi bay , không no chị em không về !

T : Tôi con trai mà

C : Thì là bê đê , hì !

Bê đê cái gì chứ ? À ừ , có khi như vậy thật , làm gì có thằng con trai nào ngủ với gái mà không làm gì ! Hôm sau phải chứng tỏ cho bả biết tôi là đàn ông đích thực :boss:

Ăn uống no say thì chúng tôi khách sạn thẳng tiến , đang đi thì Vân bảo ( nói nhiều vl ) :

V : Đợi xíu , tao mua ít đồ !

T : Lại băng vệ sinh hay cái gì nữa đây ? - tôi khịa

V : Im đi !

Nói xong bả nguẩy đít đi , nhìn mà muốn vỗ cho một cái :nosebleed:

Về đến khách sạn thì tôi được phân cho cái giường bên ngoài , còn ba con mắm thì cái giường cạnh ban công . Tắm táp qua qua tôi bảo chị :

- Đi chơi không tiểu thư !

- Trời , nghĩ sao vậy , 9 giờ rồi thì còn ở đâu mở nữa ?

- Ra đây một chút xíu thôi !

Tôi thuê một chiếc xe máy của khách sạn , địa điểm hướng đến là Hồ Xuân Hương . Vì sao tôi đến đó ư ? Chính tôi còn không biết , chỉ là một ấn tượng khi nhìn mặt hồ trên đỉnh langbiang hay sao ?
  • Mình đi đâu đây nhóc ?
  • Hồ Xuân Hương
  • Đâu có biết đường đâu mà đi ?
  • Thì hỏi thôi chứ làm sao
Sao một hồi mò mẫm tôi cũng đút vào , à nhầm , đến nơi . Buổi đêm ánh đèn phản chiếu xuống mặt hồ , vài ba cặp đôi đang dắt tay nhau đi bộ . Tôi dẫn chị đến chỗ một cô bán bánh tráng nướng , gọi hai cái :
C : Ra đây có việc gì hả ?
T : Không - Chị nhìn tôi với ánh mắt kì lạ
C : Cưng có ...
T : Ngắm cảnh thôi
Chúng tôi cứ yên lặng , mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng . Ngày đầu tiên tôi biết chị là trước cửa hàng điện thoại , chúng tôi thân thiết hơn những hôm ở bệnh viện . Và nơi quan trọng nhất , Phan Thiết ! Mặt hồ bây giờ cứ như là một thước phim diễn tả lại kí ức vậy ...
Cứ ngồi như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ , bỗng tôi thấy bóng dáng quen thuộc . Không chỉ một mà là hai , Vân ( quay trở về chap 6 nhé ) và thằng chó . Hai chúng nó cũng nhìn tôi , sáu mắt nhìn nhau ! Cảm xúc trong tôi như bùng lên , nắm chặt lấy tay chị kéo lên xe :
T : Về thôi chị !
C : Trời , về thôi làm gì mà gấp vậy , đau hết tay ...
Có lẽ chị cũng đã nhận ra thằng chó rồi , đôi mắt thoáng chút hồi niệm chứ không đầy buồn tủi như những ngày mới chia tay !
C : Umh , có lẽ nên về thôi !
Chúng tôi đi thật nhanh về khách sạn , vừa mở cửa ra thì bị mai phục :
V : Anh chị đi lẻ để lại hai con này một mình sao ?
T : Đi chơi xíu ấy mà ! Căng vậy
V : Thôi ngồi xuống đây nhậu đi
C : Trời , ở đâu ra bia với mực thế này ?
V : Vừa nãy tao mua chứ đâu ra nữa , zô mầy !
Tối đó ba bà kia uống được hơn chục lon , còn tôi bị cấm uống bia với lý do " Trẻ con không được uống " . Làm như mình lớn lắm vậy ...
Cuối cùng tôi phải là người hi sinh nhiều nhất , nhấc từng người lên giường ( em thề không đụng chạm lung tung đâu nhé , thật đấy )
Tối đó :
.
.
.
  • Không sao mà !
  • Không được
 
Back
Top