( Hồi ký ) 11 năm

Hôm nay dọn phòng trọ cũ thì phát hiện ra vài cuốn nhật ký trong 11 năm xa nhà các thím ạ . Em chủ yếu lên đây viết lại thôi , văn em không hay lắm ( thật ra là rất dở ạ :beat_brick:, có gì nhắc nhở để em drop chứ đừng gạch nhá , tội nghiệp :nosebleed: ) . vvuivedxdKhi viết em sẽ xưng "tôi" cho nó cảm xúc nhé !
Chap 1
Nhà tôi có 5 người , bố , mẹ , em gái/trai , người còn lại là ai các thím cũng biết rồi đấy . Tên tôi là V.Anh , 15 tuổi , cao 2m ( thực ra éo nhớ lúc đấy mình cao bao nhiêu nữa :beat_shot: ) , da ngăm đen , khuôn mặt ưa nhìn . Gia đình lúc đó thì nói là rất nghèo , bố cờ bạc cá độ , ông thì ốm nặng liệt giường ( ông bà nội với bà ngoại mất rồi ) Mẹ tôi ngày nào cũng làm quần quật ngoài đồng , bốc vác để xoay tiền thuốc , tiền ăn từng bữa , có tháng phải nhịn cơm 2-3 ngày . Bố vay nóng , xã hội đen đến nhà báo nợ , đập phá nhà cửa . Đỉnh điểm đến năm lớp 9 thì tôi lúc nào cũng chịu những lần đánh đập của bố khi say rượu, lời sỉ vả , khinh bỉ của bạn bè :(. Ở đây thì tôi chỉ chơi với thằng T , nhà nó buôn hàng nên cũng đủ ăn đủ mặc , chính nó cũng là đứa đưa tôi vào mảnh đất Sài Gòn :LOL: .
Một cái hôm tôi vẫn nhớ rất rõ , ngày cái gia đình tôi coi như gần gũi nhất rời xa mình , 16/7/2009 .
Tối đó tôi qua nhà thằng T xin gạo nấu cháo cho 2 đứa em ăn , khi trở về thì không còn 1 ai ở đấy nữa , mọi người đâu rồi . Chạy đi khắp làng gọi:
- Bố mẹ ơi , CÚN CÒ ( Cún là tên con em , Cò là tên thằng nhóc ) ơi !
Đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt khinh bỉ , những câu chửi của mọi người . Lúc này tôi mới nhận ra cái xã hội này nó thối nát cỡ nào , tôi chán nản bỏ về nhà với suy nghĩ :
- Chắc là mọi người đi đâu thôi , mai lại về ý mà .
Cứ thế tôi đã đợi 3 ngày ròng rã cho đến khi nghe tin từ bọn đòi nợ :
  • Chúng nó trốn mẹ nó rồi
  • d** m* mày , đéo trả bố giết con mày
Nói xong chúng cầm gậy đuổi đánh tôi , chạy thục mạng cuối cùng trốn được vào bụi cây . Đợi đến tối tôi mới sang nhà thằng T xin ở nhờ .
  • T ơi , cho tao ngủ nhờ
  • Nam nữ thụ thụ bất thân , mày ngủ đất nhá
Thằng này nó nhây thế đấy nhưng tốt lắm nhá :still_dreaming:
  • kệ cmm , thôi mượn tạm bộ quần áo nhé
  • Mà mày sao phải qua đây ngủ nhờ thế này ?
Tôi thuật lại toàn bộ sự việc . Nghe xong nó gật gật đầu như ông cụ non , ra vẻ hiểu chuyện :
  • Mày tính thế nào
  • Đến đâu thì đến , thôi tao ngủ đây .
  • Ngủ cmm đi , đừng hấp diêm tao đấy nhé
Sáng dậy thấy cô chú ( mẫu thân và phụ thân thằng T ) đang sửa soạn đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ , tôi hỏi :
  • Cô chú đi đâu đấy
  • À chú giao lô hàng vào SG ý mà - chú H đáp , phải nói chú khá hiền , chăm chỉ .
Tôi chẳng biết lúc đó tôi làm sao nữa mà đốp luôn một câu :
- Cho cháu vào với !
Thằng T đứng sau tôi há hốc mồm , cô chú nhìn nhau ngơ ngác hỏi nhau :
- Là sao ?
Tôi kể dự định của mình , papa thằng T vỗ vai :
- Được , thanh niên có chí đấy , chú sẽ nhờ người quen trong đây làm thủ tục nhập học cho mày
Tôi rưng rưng nước mắt, muốn khóc luôn ( thím nào bảo mình con gái thì chịu , chứ mình dễ xúc động lắm :beat_brick: )
- Vâng ạ , cháu cảm ơn .
Và tôi đã lên đường vào Sài Gòn , 20/7/2009 !
Chuyến xe kéo dài hơn 1 ngày , chuyến đi dài nhất mà tôi từng đi . Một cậu con trai đặt chân xuống đất Sài Gòn , ấn tượng của cậu về nó là một nơi tấp nập , ồn ào , có những căn nhà san sát nhau , nhà thờ đức bà nguy nga tráng lệ ( em copy câu này đấy :)) đang ngắm nhìn những thứ mới lạ , chú nói :
- Thôi tự tìm hiểu nhé , đây những việc cần làm trong tờ giấy này , cầm đi .
Mở tờ giấy ra thì tôi thấy hơn 5 triệu đồng ( một số tiền lớn vào 2009 ), đầu tiên là đi tìm phòng trọ . Tôi loanh quanh 1 hồi thì thấy một cái biển cho thuê . Theo chân bà chủ , tôi nghía được một căn phòng 15 m2 , chia thành 2 gác , một nhà vệ sinh , 1 chiếc giường không có đệm , 1 cái bồn rửa tay . Giá khoảng 500k một tháng , nói chung là tạm ổn . Mượn điện thoại bà chủ thông báo địa chỉ cho chú rồi đi " khám phá " tiếp . Ghé cửa hàng mua 1 chiếc điện thoại , chỉ tay like a boss vào con iphone 3g :
  • Anh ơi con này bao nhiêu tiền vậy ?
  • 12 triệu - vừa nói ổng vừa liếc nhìn mình , ra vẻ khinh bỉ - mày có mua được không ?
  • Có cái nào rẻ không anh ? em mới ở quê lên chưa biết
  • Này , mày mua con này thôi ! - vừa nói vừa đưa cho mình con nokia 1200 - anh thấy mày hiền anh giảm cho 50k nhé ! ( giờ nghĩ lại thấy ông này 2 mặt thế nhỉ :cautious: )
Tôi hí hửng rời cửa hàng thì vấp vào một người :
- ĐI KHÔNG BIẾT NHÌN ĐƯỜNG HẢAAAAA !!!
Ps : văn em dở lắm , mấy thím đừng gạch nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Các chap sau :
chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7 - Special
Chap 8 - Phan thiết và em
Chap 9 - Phan thiết và em (p2)
Chap 10 - Phan Thiết và em (p3)
Chap 11 - Phan thiết và em (p4)
Chap 12 - Phan Thiết , tôi và em (final season)
Chap 13 - Ngày trở về
Chap 14
Chap 15 : Chung một nhà ?
Chap 16 - Chấp nhận
Chap 17 - Thằng chó
Chap 18 - Kết cục của những kẻ tiểu nhân
Chap 19 - Nhẹ nhàng
Chap 20 - Kế hoạch
Chap 21 - Sinh nhật và câu chuyện tình buồn
Chap 22 ( ngắn ) : Những ngày bình yên
Chap 23 : Quê tôi
Chap 24 ( ngắn ) : Quê tôi (p2)
Chap 25 : Quê tôi (p3)
Chap 26 : Quê tôi (p4)
Chap 27-Thành phố của ...
Chap 28 - Gặp lại thằng chó
Chap 29 - Gây sự
Chap 30 - Sự chạy trốn
Chap 31 - Nhát dao và thiên thần
Chap 32 - Sorry ! Half Angel
Chap 33 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào (p1)
Chap 34 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p2 )
Chap 35 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p3 )
Chap 36 : Thổ lộ ( p1 )
Chap 37 : Thổ lộ ( p2 )
Chap 38 : Dưa bở ngon quá
Chap 38.5 ( ngắn ): Nhỉ ???
Chap 39 - Làm việc thôi nào !
Chap 40 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! (p1)
Chap 42 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p2 )
Chap 43 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p3 )
Chap 44 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức! (p4)
Chap 45 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p5 )
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
Chap 46 (2)
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
 
Last edited:
Chap 37 : Thổ lộ
( sorry mấy thím , dạo này có việc bận quá ! )
Tan học tôi lao lên lớp của chị , may không va phải anh tây đen hay mĩ ngựa , giữ gìn được trinh đuýt . Đến nơi thì cửa vẫn mở nhưng người đã đi đâu mất , theo lời dặn , tôi bắc máy lên alo :
T : Ở đâu vậy ? Sao không đợi em .
C : *** . Ra nhanh đi
T : Đợi em về nhà thay quần áo !
B : Ê , mày lên đấy làm gì ?
T : Chúng mầy về trước đi , tao ra *** đã ! Bà kia tự nhiên gọi ra đấy
B : Làm gì ? Cho đi theo phá coi :feel_good:
T : Thôi !
Lấy con xe đạp về nhà ! Thế méo nào đang đi nó trở về với cái tên " cà tàng " của mình , vật vã lắp lại cái xích mãi mới xong . Lao lên phòng rửa qua chân tay , kiếm bộ đồ tử tế để mặc ( Cho đến giờ em vẫn chưa nhớ được cái chỗ hẹn đấy và tại sao em lại phải ăn mặc như vậy . Sorry mấy thím:beated: )

T : Chị ngồi đâu vậy ?
C : Bên ngoài này , quay đầu sang phải !
T : Thấy rồi , hi !
Đặt ass xuống cái ghế gỗ to , liếc mắt xung quanh , xung quanh là ... cái cm gì cũng không nhớ nữa !
T : Rồi , rồi ! Gọi em ra đây làm gì vậy ?
C : Hì , nói chuyện xíu thôi !
T : Sao không phải ở nhà ? - tôi nhăn mặt
C : Đồ ăn ở đây ngon lắm ! Tự nhiên thèm ( em khẳng định chỗ đấy không phải nhà hàng hay quán ăn nhé ! )
T : Ở đây luôn hả ?
C : Umh , bác ơi ...
Một lúc xong một bàn ăn tươm tất đã được dọn ra ! Toàn những món mà một thằng nhà quê chưa được ăn bao giờ , rau cắt lát , miếng thịt đỏ lừ , những loại nước sốt lạ hoăc . Không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa . Sâu chuỗi lại sự việc :
1 - Hẹn ở một nơi lạ hoắc
2 - Muốn nói chuyện
3 - Đang ở một nơi mà bản thân không biết ! Mọi thứ quá mơ hồ
Nhai cái miếng thịt bò dai nhách , nhóp nhép nói :
T : ị gọi em ra ây làm gì ?
C : Nhai xong rồi nói ! Nhắc hoài mà không chịu bỏ .
T : Ực , quên quên , cho em xin cốc nước !
C : Nè .
T : Haizzz , nhẹ người , rồi có chuyện gì , nói đi ! Nô tỳ xin nghe .
C : Nhưng ... khó .
T : Hả ? Sao nay khó hiểu vậy .
C : À ... ùm thì...
Không phải gấp , tôi ngồi nhấm nháp cốc nước , vài phút sau :
C : Nhóc ... có thích ai không ?
T : Ơ ,...dạ
Đúng khoảnh khắc này tôi nhận ra trong thức ăn có cần sa ! Cảm giác như có con dao kề cổ , vừa sợ , vừa phê lại tê tê đến đỉnh e vơ dét ! Bỗng thấy có 3 con lợn múa nude theo vũ điệu cha cha cha trước mắt , tôi bừng tỉnh :
T : Sao ... sao tự nhiên lại hỏi vậy ?
C : À thì ...
Trước mắt tôi là một nàng công chúa , à không ...... là bán thiên thần . Mái tóc đen dài xõa ra sau , khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ , đôi môi căng mọng hé mở đầy khiêu gợi . Tay trái khẽ vuốt tóc , quay mặt đi chỗ khác . Lần đầu tiên tôi quan sát chị kĩ như vậy , một từ đẹp là không đủ .
C : Chị có thích một người từ lâu rồi , là ...
Đang nói bỗng chị bật khóc , ôm chầm lấy tôi , đời người thật lắm chữ ngờ ...
 
Chap 38 : Dưa bở ngon quá :burn_joss_stick:



Một lúc sau , tôi gỡ chị ra khỏi người , từ từ và nhẹ nhàng :

T : Nào , nào , sao tự nhiên khóc vậy trời !

C : Xin .... lỗi nhóc !

T : Haizzz , em chẳng hiểu cái gì nữa . Tự nhiên lại vậy ràng .

C : Umh

Hai đứa ngồi yên lặng một lúc , cánh cửa lớn đang mở toang . Gió lùa vào mái tóc chị , hoang dại và ngờ nghệch :

C : Nhóc biết N không ?

T : Hửm ? N nào ?

C : Hay đi với mấy đứa ấy ? Học cùng ...cùng lớp mà - giọng hơi run rẩy

T : À , ừm , cùng nhóm bọn em , mà sao ?

C : À , thì .... chị thích ... N !

T : H .... Hả !

Tại sao chứ ? Quả dưa bở cho những người hay ảo tưởng đây sao , nó có thật ư ! Hai người mới gặp nhau vài lần mà nhỉ ? Chị đang đùa thôi đúng không , trời ạ , sao mang chuyện này ra chọc mình vậy chứ ? Nhỉ , hì ........ Khi nỗi tuyện vọng xâm chiếm cơ thể con người , họ sẵn sàng làm bất cứ gì có thể với cái hy vọng hão huyền , cứu vớt . Nghe thật nực cười đúng không ?

T : Nhưng mà hai người mới ... mới

C : Chị biết N từ nhỏ cơ ...

T : Sao em không biết gì vậy ?

C : Lúc ba mẹ chị chưa đi thì cả nhà ở một căn hộ nhỏ , cạnh nhà N . Hai đứa chơi thân lắm , nói chung là ... chị thích nó từ nhỏ .

T : Vậy sao không tỏ...tỏ tình ?

C : Năm lớp chín , bọn chị giận nhau , bố mẹ chuyển nhà ra khu này ! Dần dần cũng quên .Từ đó chưa gặp lần nào cho đến cái hôm ở ...

Những câu nói không đầu không đuôi được tuôn ra . Một nỗi tuyệt vọng không thể đếm xuể , một nỗi buồn không có điểm kết thúc , ờ , thằng bạn ... Không có một suy nghĩ nào như là " Không được , phải giành lại " hay " Thay đổi suy nghĩ " gì trong tôi cả ! Tao đã thua mày , cái được gọi là " Thuở nhỏ " , chắc có lẽ bản thân tôi từng ở hoàn cảnh tương tự chăng ...

T : Vậy chị thích nó lại từ lúc đó ấy hả ?

C : Umh - bả đã ngượng chín mặt ( Giả tạo , gian manh , bội bạc :ah: )

T : Nói cho em làm gì ? - giọng tôi bỗng trở nên cộc cằn

C : Hả ! À .... thì giúp nhé .

T : Như nào ?

C : Thì giúp chị với N ....- tai tôi bỗng ù đi , chắc nó cũng không muốn nghe đâu !

T : Tại sao ?

C : Ủa , sao vậy ? Sao khó chịu thế , hay là ... Giúp đi mà , nhóc !

T : Rồi rồi , giúp là được chứ gì .

C : Hì , cảm ơn

....Chụt....

Tôi bỏ về trước , vứt lại chiếc xe đạp . Lõng thõng dậm chân trên mặt đường cứng cáp , umh , nó rất cứng , không như tôi ... Cuộc nói chuyện không dài những đã hủy hoại bản thân , ít nhất trong ba tháng !
"..........................Tôi đã từng mất ................................."
" ..................................Và cứ như vậy , mọi thứ tôi thích dần rời khỏi vòng tay...................................."
........
12 năm trước
T : Lớn lên mình sẽ cưới nhau nhé !
*** : Umh , hứa luôn , móc tay nè !
 
Chap 38 : Dưa bở ngon quá :burn_joss_stick:



Một lúc sau , tôi gỡ chị ra khỏi người , từ từ và nhẹ nhàng :

T : Nào , nào , sao tự nhiên khóc vậy trời !

C : Xin .... lỗi nhóc !

T : Haizzz , em chẳng hiểu cái gì nữa . Tự nhiên lại vậy ràng .

C : Umh

Hai đứa ngồi yên lặng một lúc , cánh cửa lớn đang mở toang . Gió lùa vào mái tóc chị , hoang dại và ngờ nghệch :

C : Nhóc biết N không ?

T : Hửm ? N nào ?

C : Hay đi với mấy đứa ấy ? Học cùng ...cùng lớp mà - giọng hơi run rẩy

T : À , ừm , cùng nhóm bọn em , mà sao ?

C : À , thì .... chị thích ... N !

T : H .... Hả !

Tại sao chứ ? Quả dưa bở cho những người hay ảo tưởng đây sao , nó có thật ư ! Hai người mới gặp nhau vài lần mà nhỉ ? Chị đang đùa thôi đúng không , trời ạ , sao mang chuyện này ra chọc mình vậy chứ ? Nhỉ , hì ........ Khi nỗi tuyện vọng xâm chiếm cơ thể con người , họ sẵn sàng làm bất cứ gì có thể với cái hy vọng hão huyền , cứu vớt . Nghe thật nực cười đúng không ?

T : Nhưng mà hai người mới ... mới

C : Chị biết N từ nhỏ cơ ...

T : Sao em không biết gì vậy ?

C : Lúc ba mẹ chị chưa đi thì cả nhà ở một căn hộ nhỏ , cạnh nhà N . Hai đứa chơi thân lắm , nói chung là ... chị thích nó từ nhỏ .

T : Vậy sao không tỏ...tỏ tình ?

C : Năm lớp chín , bọn chị giận nhau , bố mẹ chuyển nhà ra khu này ! Dần dần cũng quên .Từ đó chưa gặp lần nào cho đến cái hôm ở ...

Những câu nói không đầu không đuôi được tuôn ra . Một nỗi tuyệt vọng không thể đếm xuể , một nỗi buồn không có điểm kết thúc , ờ , thằng bạn ... Không có một suy nghĩ nào như là " Không được , phải giành lại " hay " Thay đổi suy nghĩ " gì trong tôi cả ! Tao đã thua mày , cái được gọi là " Thuở nhỏ " , chắc có lẽ bản thân tôi từng ở hoàn cảnh tương tự chăng ...

T : Vậy chị thích nó lại từ lúc đó ấy hả ?

C : Umh - bả đã ngượng chín mặt ( Giả tạo , gian manh , bội bạc :ah: )

T : Nói cho em làm gì ? - giọng tôi bỗng trở nên cộc cằn

C : Hả ! À .... thì giúp nhé .

T : Như nào ?

C : Thì giúp chị với N ....- tai tôi bỗng ù đi , chắc nó cũng không muốn nghe đâu !

T : Tại sao ?

C : Ủa , sao vậy ? Sao khó chịu thế , hay là ... Giúp đi mà , nhóc !

T : Rồi rồi , giúp là được chứ gì .

C : Hì , cảm ơn

....Chụt....

Tôi bỏ về trước , vứt lại chiếc xe đạp . Lõng thõng dậm chân trên mặt đường cứng cáp , umh , nó rất cứng , không như tôi ... Cuộc nói chuyện không dài những đã hủy hoại bản thân , ít nhất trong ba tháng !
"..........................Tôi đã từng mất ................................."
" ..................................Và cứ như vậy , mọi thứ tôi thích dần rời khỏi vòng tay...................................."
........
12 năm trước
T : Lớn lên mình sẽ cưới nhau nhé !
*** : Umh , hứa luôn , móc tay nè !
plot twist vl
 
Chap 38 : Dưa bở ngon quá :burn_joss_stick:



Một lúc sau , tôi gỡ chị ra khỏi người , từ từ và nhẹ nhàng :

T : Nào , nào , sao tự nhiên khóc vậy trời !

C : Xin .... lỗi nhóc !

T : Haizzz , em chẳng hiểu cái gì nữa . Tự nhiên lại vậy ràng .

C : Umh

Hai đứa ngồi yên lặng một lúc , cánh cửa lớn đang mở toang . Gió lùa vào mái tóc chị , hoang dại và ngờ nghệch :

C : Nhóc biết N không ?

T : Hửm ? N nào ?

C : Hay đi với mấy đứa ấy ? Học cùng ...cùng lớp mà - giọng hơi run rẩy

T : À , ừm , cùng nhóm bọn em , mà sao ?

C : À , thì .... chị thích ... N !

T : H .... Hả !

Tại sao chứ ? Quả dưa bở cho những người hay ảo tưởng đây sao , nó có thật ư ! Hai người mới gặp nhau vài lần mà nhỉ ? Chị đang đùa thôi đúng không , trời ạ , sao mang chuyện này ra chọc mình vậy chứ ? Nhỉ , hì ........ Khi nỗi tuyện vọng xâm chiếm cơ thể con người , họ sẵn sàng làm bất cứ gì có thể với cái hy vọng hão huyền , cứu vớt . Nghe thật nực cười đúng không ?

T : Nhưng mà hai người mới ... mới

C : Chị biết N từ nhỏ cơ ...

T : Sao em không biết gì vậy ?

C : Lúc ba mẹ chị chưa đi thì cả nhà ở một căn hộ nhỏ , cạnh nhà N . Hai đứa chơi thân lắm , nói chung là ... chị thích nó từ nhỏ .

T : Vậy sao không tỏ...tỏ tình ?

C : Năm lớp chín , bọn chị giận nhau , bố mẹ chuyển nhà ra khu này ! Dần dần cũng quên .Từ đó chưa gặp lần nào cho đến cái hôm ở ...

Những câu nói không đầu không đuôi được tuôn ra . Một nỗi tuyệt vọng không thể đếm xuể , một nỗi buồn không có điểm kết thúc , ờ , thằng bạn ... Không có một suy nghĩ nào như là " Không được , phải giành lại " hay " Thay đổi suy nghĩ " gì trong tôi cả ! Tao đã thua mày , cái được gọi là " Thuở nhỏ " , chắc có lẽ bản thân tôi từng ở hoàn cảnh tương tự chăng ...

T : Vậy chị thích nó lại từ lúc đó ấy hả ?

C : Umh - bả đã ngượng chín mặt ( Giả tạo , gian manh , bội bạc :ah: )

T : Nói cho em làm gì ? - giọng tôi bỗng trở nên cộc cằn

C : Hả ! À .... thì giúp nhé .

T : Như nào ?

C : Thì giúp chị với N ....- tai tôi bỗng ù đi , chắc nó cũng không muốn nghe đâu !

T : Tại sao ?

C : Ủa , sao vậy ? Sao khó chịu thế , hay là ... Giúp đi mà , nhóc !

T : Rồi rồi , giúp là được chứ gì .

C : Hì , cảm ơn

....Chụt....

Tôi bỏ về trước , vứt lại chiếc xe đạp . Lõng thõng dậm chân trên mặt đường cứng cáp , umh , nó rất cứng , không như tôi ... Cuộc nói chuyện không dài những đã hủy hoại bản thân , ít nhất trong ba tháng !
"..........................Tôi đã từng mất ................................."
" ..................................Và cứ như vậy , mọi thứ tôi thích dần rời khỏi vòng tay...................................."
........
12 năm trước
T : Lớn lên mình sẽ cưới nhau nhé !
*** : Umh , hứa luôn , móc tay nè !
Hầy.
 
Chap 38 : Dưa bở ngon quá :burn_joss_stick:



Một lúc sau , tôi gỡ chị ra khỏi người , từ từ và nhẹ nhàng :

T : Nào , nào , sao tự nhiên khóc vậy trời !

C : Xin .... lỗi nhóc !

T : Haizzz , em chẳng hiểu cái gì nữa . Tự nhiên lại vậy ràng .

C : Umh

Hai đứa ngồi yên lặng một lúc , cánh cửa lớn đang mở toang . Gió lùa vào mái tóc chị , hoang dại và ngờ nghệch :

C : Nhóc biết N không ?

T : Hửm ? N nào ?

C : Hay đi với mấy đứa ấy ? Học cùng ...cùng lớp mà - giọng hơi run rẩy

T : À , ừm , cùng nhóm bọn em , mà sao ?

C : À , thì .... chị thích ... N !

T : H .... Hả !

Tại sao chứ ? Quả dưa bở cho những người hay ảo tưởng đây sao , nó có thật ư ! Hai người mới gặp nhau vài lần mà nhỉ ? Chị đang đùa thôi đúng không , trời ạ , sao mang chuyện này ra chọc mình vậy chứ ? Nhỉ , hì ........ Khi nỗi tuyện vọng xâm chiếm cơ thể con người , họ sẵn sàng làm bất cứ gì có thể với cái hy vọng hão huyền , cứu vớt . Nghe thật nực cười đúng không ?

T : Nhưng mà hai người mới ... mới

C : Chị biết N từ nhỏ cơ ...

T : Sao em không biết gì vậy ?

C : Lúc ba mẹ chị chưa đi thì cả nhà ở một căn hộ nhỏ , cạnh nhà N . Hai đứa chơi thân lắm , nói chung là ... chị thích nó từ nhỏ .

T : Vậy sao không tỏ...tỏ tình ?

C : Năm lớp chín , bọn chị giận nhau , bố mẹ chuyển nhà ra khu này ! Dần dần cũng quên .Từ đó chưa gặp lần nào cho đến cái hôm ở ...

Những câu nói không đầu không đuôi được tuôn ra . Một nỗi tuyệt vọng không thể đếm xuể , một nỗi buồn không có điểm kết thúc , ờ , thằng bạn ... Không có một suy nghĩ nào như là " Không được , phải giành lại " hay " Thay đổi suy nghĩ " gì trong tôi cả ! Tao đã thua mày , cái được gọi là " Thuở nhỏ " , chắc có lẽ bản thân tôi từng ở hoàn cảnh tương tự chăng ...

T : Vậy chị thích nó lại từ lúc đó ấy hả ?

C : Umh - bả đã ngượng chín mặt ( Giả tạo , gian manh , bội bạc :ah: )

T : Nói cho em làm gì ? - giọng tôi bỗng trở nên cộc cằn

C : Hả ! À .... thì giúp nhé .

T : Như nào ?

C : Thì giúp chị với N ....- tai tôi bỗng ù đi , chắc nó cũng không muốn nghe đâu !

T : Tại sao ?

C : Ủa , sao vậy ? Sao khó chịu thế , hay là ... Giúp đi mà , nhóc !

T : Rồi rồi , giúp là được chứ gì .

C : Hì , cảm ơn

....Chụt....

Tôi bỏ về trước , vứt lại chiếc xe đạp . Lõng thõng dậm chân trên mặt đường cứng cáp , umh , nó rất cứng , không như tôi ... Cuộc nói chuyện không dài những đã hủy hoại bản thân , ít nhất trong ba tháng !
"..........................Tôi đã từng mất ................................."
" ..................................Và cứ như vậy , mọi thứ tôi thích dần rời khỏi vòng tay...................................."
........
12 năm trước
T : Lớn lên mình sẽ cưới nhau nhé !
*** : Umh , hứa luôn , móc tay nè !
vkl đời như quạc :after_boom:
 
Back
Top