( Hồi ký ) 11 năm

Hôm nay dọn phòng trọ cũ thì phát hiện ra vài cuốn nhật ký trong 11 năm xa nhà các thím ạ . Em chủ yếu lên đây viết lại thôi , văn em không hay lắm ( thật ra là rất dở ạ :beat_brick:, có gì nhắc nhở để em drop chứ đừng gạch nhá , tội nghiệp :nosebleed: ) . vvuivedxdKhi viết em sẽ xưng "tôi" cho nó cảm xúc nhé !
Chap 1
Nhà tôi có 5 người , bố , mẹ , em gái/trai , người còn lại là ai các thím cũng biết rồi đấy . Tên tôi là V.Anh , 15 tuổi , cao 2m ( thực ra éo nhớ lúc đấy mình cao bao nhiêu nữa :beat_shot: ) , da ngăm đen , khuôn mặt ưa nhìn . Gia đình lúc đó thì nói là rất nghèo , bố cờ bạc cá độ , ông thì ốm nặng liệt giường ( ông bà nội với bà ngoại mất rồi ) Mẹ tôi ngày nào cũng làm quần quật ngoài đồng , bốc vác để xoay tiền thuốc , tiền ăn từng bữa , có tháng phải nhịn cơm 2-3 ngày . Bố vay nóng , xã hội đen đến nhà báo nợ , đập phá nhà cửa . Đỉnh điểm đến năm lớp 9 thì tôi lúc nào cũng chịu những lần đánh đập của bố khi say rượu, lời sỉ vả , khinh bỉ của bạn bè :(. Ở đây thì tôi chỉ chơi với thằng T , nhà nó buôn hàng nên cũng đủ ăn đủ mặc , chính nó cũng là đứa đưa tôi vào mảnh đất Sài Gòn :LOL: .
Một cái hôm tôi vẫn nhớ rất rõ , ngày cái gia đình tôi coi như gần gũi nhất rời xa mình , 16/7/2009 .
Tối đó tôi qua nhà thằng T xin gạo nấu cháo cho 2 đứa em ăn , khi trở về thì không còn 1 ai ở đấy nữa , mọi người đâu rồi . Chạy đi khắp làng gọi:
- Bố mẹ ơi , CÚN CÒ ( Cún là tên con em , Cò là tên thằng nhóc ) ơi !
Đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt khinh bỉ , những câu chửi của mọi người . Lúc này tôi mới nhận ra cái xã hội này nó thối nát cỡ nào , tôi chán nản bỏ về nhà với suy nghĩ :
- Chắc là mọi người đi đâu thôi , mai lại về ý mà .
Cứ thế tôi đã đợi 3 ngày ròng rã cho đến khi nghe tin từ bọn đòi nợ :
  • Chúng nó trốn mẹ nó rồi
  • d** m* mày , đéo trả bố giết con mày
Nói xong chúng cầm gậy đuổi đánh tôi , chạy thục mạng cuối cùng trốn được vào bụi cây . Đợi đến tối tôi mới sang nhà thằng T xin ở nhờ .
  • T ơi , cho tao ngủ nhờ
  • Nam nữ thụ thụ bất thân , mày ngủ đất nhá
Thằng này nó nhây thế đấy nhưng tốt lắm nhá :still_dreaming:
  • kệ cmm , thôi mượn tạm bộ quần áo nhé
  • Mà mày sao phải qua đây ngủ nhờ thế này ?
Tôi thuật lại toàn bộ sự việc . Nghe xong nó gật gật đầu như ông cụ non , ra vẻ hiểu chuyện :
  • Mày tính thế nào
  • Đến đâu thì đến , thôi tao ngủ đây .
  • Ngủ cmm đi , đừng hấp diêm tao đấy nhé
Sáng dậy thấy cô chú ( mẫu thân và phụ thân thằng T ) đang sửa soạn đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ , tôi hỏi :
  • Cô chú đi đâu đấy
  • À chú giao lô hàng vào SG ý mà - chú H đáp , phải nói chú khá hiền , chăm chỉ .
Tôi chẳng biết lúc đó tôi làm sao nữa mà đốp luôn một câu :
- Cho cháu vào với !
Thằng T đứng sau tôi há hốc mồm , cô chú nhìn nhau ngơ ngác hỏi nhau :
- Là sao ?
Tôi kể dự định của mình , papa thằng T vỗ vai :
- Được , thanh niên có chí đấy , chú sẽ nhờ người quen trong đây làm thủ tục nhập học cho mày
Tôi rưng rưng nước mắt, muốn khóc luôn ( thím nào bảo mình con gái thì chịu , chứ mình dễ xúc động lắm :beat_brick: )
- Vâng ạ , cháu cảm ơn .
Và tôi đã lên đường vào Sài Gòn , 20/7/2009 !
Chuyến xe kéo dài hơn 1 ngày , chuyến đi dài nhất mà tôi từng đi . Một cậu con trai đặt chân xuống đất Sài Gòn , ấn tượng của cậu về nó là một nơi tấp nập , ồn ào , có những căn nhà san sát nhau , nhà thờ đức bà nguy nga tráng lệ ( em copy câu này đấy :)) đang ngắm nhìn những thứ mới lạ , chú nói :
- Thôi tự tìm hiểu nhé , đây những việc cần làm trong tờ giấy này , cầm đi .
Mở tờ giấy ra thì tôi thấy hơn 5 triệu đồng ( một số tiền lớn vào 2009 ), đầu tiên là đi tìm phòng trọ . Tôi loanh quanh 1 hồi thì thấy một cái biển cho thuê . Theo chân bà chủ , tôi nghía được một căn phòng 15 m2 , chia thành 2 gác , một nhà vệ sinh , 1 chiếc giường không có đệm , 1 cái bồn rửa tay . Giá khoảng 500k một tháng , nói chung là tạm ổn . Mượn điện thoại bà chủ thông báo địa chỉ cho chú rồi đi " khám phá " tiếp . Ghé cửa hàng mua 1 chiếc điện thoại , chỉ tay like a boss vào con iphone 3g :
  • Anh ơi con này bao nhiêu tiền vậy ?
  • 12 triệu - vừa nói ổng vừa liếc nhìn mình , ra vẻ khinh bỉ - mày có mua được không ?
  • Có cái nào rẻ không anh ? em mới ở quê lên chưa biết
  • Này , mày mua con này thôi ! - vừa nói vừa đưa cho mình con nokia 1200 - anh thấy mày hiền anh giảm cho 50k nhé ! ( giờ nghĩ lại thấy ông này 2 mặt thế nhỉ :cautious: )
Tôi hí hửng rời cửa hàng thì vấp vào một người :
- ĐI KHÔNG BIẾT NHÌN ĐƯỜNG HẢAAAAA !!!
Ps : văn em dở lắm , mấy thím đừng gạch nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Các chap sau :
chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7 - Special
Chap 8 - Phan thiết và em
Chap 9 - Phan thiết và em (p2)
Chap 10 - Phan Thiết và em (p3)
Chap 11 - Phan thiết và em (p4)
Chap 12 - Phan Thiết , tôi và em (final season)
Chap 13 - Ngày trở về
Chap 14
Chap 15 : Chung một nhà ?
Chap 16 - Chấp nhận
Chap 17 - Thằng chó
Chap 18 - Kết cục của những kẻ tiểu nhân
Chap 19 - Nhẹ nhàng
Chap 20 - Kế hoạch
Chap 21 - Sinh nhật và câu chuyện tình buồn
Chap 22 ( ngắn ) : Những ngày bình yên
Chap 23 : Quê tôi
Chap 24 ( ngắn ) : Quê tôi (p2)
Chap 25 : Quê tôi (p3)
Chap 26 : Quê tôi (p4)
Chap 27-Thành phố của ...
Chap 28 - Gặp lại thằng chó
Chap 29 - Gây sự
Chap 30 - Sự chạy trốn
Chap 31 - Nhát dao và thiên thần
Chap 32 - Sorry ! Half Angel
Chap 33 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào (p1)
Chap 34 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p2 )
Chap 35 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p3 )
Chap 36 : Thổ lộ ( p1 )
Chap 37 : Thổ lộ ( p2 )
Chap 38 : Dưa bở ngon quá
Chap 38.5 ( ngắn ): Nhỉ ???
Chap 39 - Làm việc thôi nào !
Chap 40 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! (p1)
Chap 42 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p2 )
Chap 43 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p3 )
Chap 44 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức! (p4)
Chap 45 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p5 )
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
Chap 46 (2)
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
 
Last edited:
Chap 44 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p4 )
- Chào ... chào bạn !
Cô bé ấy ngước mặt lên , giờ tôi mới thấy rõ mặt . Mặt nàng có nước da trắng mịn , đôi má ửng hồng . Cái màu trắng ấy làm ta liên tưởng đến mùa đông lạnh giá , ngồi trước đống than củi đang cháy bập bùng . Mái tóc màu nâu hạt dẻ , mắt to tròn ánh giọt nước, cái vẻ đẹp kiêu sa toát lên từ một tiểu thư nhỏ tuổi , đủ làm thằng nhóc đen đúm bạo gạn như tôi phải tự ti .
- Umh ... - Nói ấp úng
Trời mưa càng ngày càng trở nên nặng hạt . Tiến vào bụi cây đó , tôi ngồi xuống cạnh công chúa " ngấn lệ "
  • Sao m... cậu ngồi đây khóc ?- Tôi bối rối lựa chọn cách xưng hô , cái thói lịch thiệp với phụ nữ ăn trong máu tôi từ khi còn nhỏ .
  • Bố ...
Đôi mắt dần đỏ hoe , nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng nào .Như bọn con gái trong làng , mỗi lần khóc là trâu bò cũng tránh xa .
  • Bố ? Bố cậu đâu ?
  • Mình cũng không biết
  • Sao cậu không biết ? Sao không về nhà đi
  • Mình không nhớ
  • Nhà mình cũng không biết ?- Tôi nhăn mặt khó hiểu , chất giọng hơi cau có khiến nhỏ nép người vào .
  • Mình mới tới đây , bố bảo đây là " quê "
  • Thế trước kia bạn ở đâu ?
  • Sendai - ???
Mặc dù không biết cái nơi kì quặc ấy , tôi đánh liều . Nắm chặt cái bàn tay nhỏ nhắn , mềm mịn như những sợi tơ . Bờ vai mỏng manh đang run rẩy ấy , tưởng chừng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào . Tôi thì thào giữa những hạt mưa đang gầm rú " Đi với mình "
.
.
.
Dưới mảnh đất cằn cỗi ấy , hai đứa trẻ dắt tay nhau . Những dấu chân nhẹ nhàng hằn xuống rồi bị cuốn trôi ngay bởi nước . Bỗng tay tôi như được siết chặt lại , nàng kẹp sát tay tôi vào người ! Khung cảnh ấy đã được lặp lại , nhưng là rất lâu về sau ...
Mở cánh cổng trước cửa nhà ra , tôi dắt nàng vào . Nghe tiếng mẹ vang từ trong :
- Làm gì mà giờ này mới về , vào đây mẹ lau người cho
Đứng trước cánh cửa , không một chút lo sợ ! Tôi đẩy nhẹ cửa ra , mẹ tôi hơi bất ngờ bật thành tiếng , mỉm cười:
  • Chào cháu - tôi để ý nàng gằm mặt xuống
  • Con thấy bạn này bị mưa ít nên ...
  • Giỏi lắm , hai đứa ngồi xuống đây nào - mẹ tôi luôn hiền từ như vậy đấy , nếu ..., . Không , ở đây , không có chữ " nếu " nào cả !
Mẹ lau khô người cho cả hai đứa , bà đứng dậy :
- Nào , bé gái . Vào đây với cô , con thì ngồi yên đấy !
.
.
.
Trong lúc ngồi chờ tôi vớ được vào viên kẹo nhai tóp tép . Có tiếng bước chân vang lên , nàng bước ra . Một bộ váy trắng nhỏ nhắn từ đâu mà ra , lúc này tôi thề với trời rằng , dù có mất cả trăm viên kẹo ... tôi cũng muốn hôn lên đôi má đang ửng hồng của thiên thần !
  • ... bộ này ở đâu ra đây mẹ ?
  • Của em gái con , nhưng mẹ nghĩ đến 6 năm nữa nó mới mặc vừa . Nhưng ... đừng nhìn chằm chằm vào cô bé chứ . Nào , xinh không ?
Tôi bối rối đến cực độ , nhưng , ông già tôi đã để lại một gia sản , phải nó là vô giá " Con gái đẹp thì phải khen " :
- Dạ ... có
Mặt nàng đỏ bừng như thể ăn phải ớt , lắc đầu nguây nguẩy , làm tôi bật cười nắc nẻ ... Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới , cơn mưa cũng đã tạnh . Mẹ tôi bế nhỏ đi khắp làng tìm bố ... haizzz , "vậy là không được gặp lại bạn ấy nữa sao "- tôi than vãn trên chiếc trường kỉ
.
Có một chuyện xảy ra ngoài dự đoán ...
.
Sáng hôm ấy ...
kéo bác lên cả bác lặn lâu quá chết đuối mất :v
 
Bơi lên , lặn xuống ... :shame:
vào voz chỉ để đọc truyện của thím mà shao lại như này
tZkls7L.gif
EjJlI36.gif
 
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
+) em định kể thêm về thằng N , và nó liên quan đến chuyện của em như thế nào ! Nhưng vì sợ nằm vùng nên thôi , em ém đi vậy :pudency:
+) Bác nào bảo em drop là em gạch nhé
.
.
.
Hít thở một hơi sâu , tôi lặng lẽ bước ra cái cổng sắt , mông lung mà nhấc điện thoại :
N : Alo
T : Ừ , tao đây
N : Giọng nghẹt mũi thế , lên đây được chưa ?
T : Tao cũng chẳng biết lên để làm gì nữa , chán đời quá
N : Nghe vẫn bình thản thế nhỉ ! Lên đây rồi anh em nghĩ cách , mày đừng có làm bậy - tôi giật nảy mình , nó vừa đọc được cái suy nghĩ lướt qua trong đầu mình sao .
...tít...tít...tít
Sáng hôm sau tôi bắt chuyến xe từ sớm để trở về thành phố , một kế hoạch táo bạo với một đứa nhóc 17 tuổi được vẽ ra ! Mà tôi nghĩ , cậu ta cũng sẽ không bao giờ , không một chút nào hối tiếc về hành động này ...
Tôi đến trường như mọi khi , mấy đứa anh em cũng biết chuyện và tỏ ra cảm thông , biết ơn chúng nó lắm ! . Một tiết học buồn tẻ trôi qua mà nửa chữ cũng chẳng vào đầu , đôi lúc còn ngồi thần ra nghĩ trưa nay nấu món gì cho chị rồi lại bừng tỉnh , chị đi rồi ...
Tiếng trống giờ ra chơi vang lên , thằng N bá vai tôi chui vào một góc :
N : Mày tính thế nào ?
T : Thế nào là thế nào , tao bất lực rồi ! Có khi nghỉ học về quê ...
N : Im mẹ đi , mới có tí đã bàn lùi ! Mày còn phải học
T : Mày nói thì hay lắm , nhưng ...
N : Nhưng tao biết chị P đang ở đâu , nghe chưa ? - Nghe nó nói , tôi nhổm dậy , nắm chặt hai vai nó , hai mắt sáng lên vì sung sướng - Nói , nói đi !
N : Tao cũng không biết chắc , nhưng theo hai bác ( ý ở đây chỉ bố mẹ chị ) thì P đã được đưa qua Pháp , ở với anh trai đang định cư , có người quen nên xin theo học ở bển luôn! Chị phản đối dữ lắm , nhưng ông bà dọa ghê quá nên phải làm theo ...
T : Sao tao không biết ?
Nó nhếch mép cười đểu mình , như muốn nói rằng mình là một thằng ngu vậy :
N : Mày thì biết đếch gì
Hai cái miệng bỗng câm như hến , lại là ngõ cụt . Biết rồi thì tôi làm được gì chứ ? Mọi thứ đã quá mệt mỏi rồi , dây thần kinh đã căng ra cả ngày , nó như có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy . Bỗng có một giọng nói vang lên , những đứa chiến hữu của mình , chúng nó ngồi sau nghe lỏm từ lúc nào không hay :
T : Ơ ...
- Ơ quả mơ ! Hay mày đi tìm công chúa đi , haha - thằng B nói
H : tao cũng ủng hộ ý kiến
- bọn chị cũng ủng hộ nữa nhóc con - một vài cô bạn quen mặt của chị cũng từ đâu mà ra
T : Mọi người ... nghe hết rồi ạ ! - tôi bất ngờ vì bị phục kích - và ủng hộ gì nữa ?
Thằng N đứng lên khoát tay , cái mặt khẽ ngẩng lên , cao giọng :
- Mày để cho mọi người lo hết , mày chỉ việc đến và tỏ tình thôi !
Đấy , cứ như là trước khi tôi đến đây là đã có kịch bản rồi vậy :
T : tao chẳng hiểu mô tê gì cả !
.
.
.
Và , có thể nói là thần tốc, trong vòng hai tuần tôi đã có visa , vé may bay , hành lí và số tiền mặt khá lớn . Một thế lực ngầm đã can thiệp vào chuyện này ... cảm ơn !
N : Mày cầm lấy tất cả đi , địa chỉ đây , tao vất vả lắm mới có được .Mày không cần phải quan tâm đâu , yên tâm đi . Cố lấy lại sức , dạo này không ăn nhìn xanh xao lắm rồi , nếu không phải mày thì tao kệ mẹ luôn .
Nó xả một tràng không cho tôi nói , xúc động đến chảy nước mắt ...
( Em sẽ viết diễn biến câu chuyện thôi , chứ không viết văn . Bác nào chê thì chê chứ đừng đáp gạch tội em )
 
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
+) em định kể thêm về thằng N , và nó liên quan đến chuyện của em như thế nào ! Nhưng vì sợ nằm vùng nên thôi , em ém đi vậy :pudency:
+) Bác nào bảo em drop là em gạch nhé
.
.
.
Hít thở một hơi sâu , tôi lặng lẽ bước ra cái cổng sắt , mông lung mà nhấc điện thoại :
N : Alo
T : Ừ , tao đây
N : Giọng nghẹt mũi thế , lên đây được chưa ?
T : Tao cũng chẳng biết lên để làm gì nữa , chán đời quá
N : Nghe vẫn bình thản thế nhỉ ! Lên đây rồi anh em nghĩ cách , mày đừng có làm bậy - tôi giật nảy mình , nó vừa đọc được cái suy nghĩ lướt qua trong đầu mình sao .
...tít...tít...tít
Sáng hôm sau tôi bắt chuyến xe từ sớm để trở về thành phố , một kế hoạch táo bạo với một đứa nhóc 17 tuổi được vẽ ra ! Mà tôi nghĩ , cậu ta cũng sẽ không bao giờ , không một chút nào hối tiếc về hành động này ...
Tôi đến trường như mọi khi , mấy đứa anh em cũng biết chuyện và tỏ ra cảm thông , biết ơn chúng nó lắm ! . Một tiết học buồn tẻ trôi qua mà nửa chữ cũng chẳng vào đầu , đôi lúc còn ngồi thần ra nghĩ trưa nay nấu món gì cho chị rồi lại bừng tỉnh , chị đi rồi ...
Tiếng trống giờ ra chơi vang lên , thằng N bá vai tôi chui vào một góc :
N : Mày tính thế nào ?
T : Thế nào là thế nào , tao bất lực rồi ! Có khi nghỉ học về quê ...
N : Im mẹ đi , mới có tí đã bàn lùi ! Mày còn phải học
T : Mày nói thì hay lắm , nhưng ...
N : Nhưng tao biết chị P đang ở đâu , nghe chưa ? - Nghe nó nói , tôi nhổm dậy , nắm chặt hai vai nó , hai mắt sáng lên vì sung sướng - Nói , nói đi !
N : Tao cũng không biết chắc , nhưng theo hai bác ( ý ở đây chỉ bố mẹ chị ) thì P đã được đưa qua Pháp , ở với anh trai đang định cư , có người quen nên xin theo học ở bển luôn! Chị phản đối dữ lắm , nhưng ông bà dọa ghê quá nên phải làm theo ...
T : Sao tao không biết ?
Nó nhếch mép cười đểu mình , như muốn nói rằng mình là một thằng ngu vậy :
N : Mày thì biết đếch gì
Hai cái miệng bỗng câm như hến , lại là ngõ cụt . Biết rồi thì tôi làm được gì chứ ? Mọi thứ đã quá mệt mỏi rồi , dây thần kinh đã căng ra cả ngày , nó như có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy . Bỗng có một giọng nói vang lên , những đứa chiến hữu của mình , chúng nó ngồi sau nghe lỏm từ lúc nào không hay :
T : Ơ ...
- Ơ quả mơ ! Hay mày đi tìm công chúa đi , haha - thằng B nói
H : tao cũng ủng hộ ý kiến
- bọn chị cũng ủng hộ nữa nhóc con - một vài cô bạn quen mặt của chị cũng từ đâu mà ra
T : Mọi người ... nghe hết rồi ạ ! - tôi bất ngờ vì bị phục kích - và ủng hộ gì nữa ?
Thằng N đứng lên khoát tay , cái mặt khẽ ngẩng lên , cao giọng :
- Mày để cho mọi người lo hết , mày chỉ việc đến và tỏ tình thôi !
Đấy , cứ như là trước khi tôi đến đây là đã có kịch bản rồi vậy :
T : tao chẳng hiểu mô tê gì cả !
.
.
.
Và , có thể nói là thần tốc, trong vòng hai tuần tôi đã có visa , vé may bay , hành lí và số tiền mặt khá lớn . Một thế lực ngầm đã can thiệp vào chuyện này ... cảm ơn !
N : Mày cầm lấy tất cả đi , địa chỉ đây , tao vất vả lắm mới có được .Mày không cần phải quan tâm đâu , yên tâm đi . Cố lấy lại sức , dạo này không ăn nhìn xanh xao lắm rồi , nếu không phải mày thì tao kệ mẹ luôn .
Nó xả một tràng không cho tôi nói , xúc động đến chảy nước mắt ...
( Em sẽ viết diễn biến câu chuyện thôi , chứ không viết văn . Bác nào chê thì chê chứ đừng đáp gạch tội em )
Ơ chap 45 của em đau thím mà đã ra 46 rồi:eek:
 
Ơ chap 45 của em đau thím mà đã ra 46 rồi:eek:
đây bác
Chap 45 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p5 )
Trước mặt tôi vẫn là cô bé thiên thần ngày hôm qua , nàng cười khúc khích , có lẽ là do cái bản mặt khó ưa của tôi lúc ngủ dậy :
- Ủa ...
Nhìn xa ngoài sân tôi thấy một người đàn ông cao ráo , cơ tay săn chắc , khuôn mặt hiện lên nét hiền từ ...
  • Bố mình dẫn mình sang , hì
  • Để làm gì ?
  • Chơi chứ làm gì - tôi đến buồn cười với cái giọng tiếng việt ngọng líu này
Nói rồi , chưa kịp cho tôi nhìn trời đất ra sao . Nàng kéo mạnh cánh tay tôi :
  • À ... cháu chào chú !
  • Ừ , cảm ơn cháu hôm qua nhé .
  • Dạ ...
.
.
.
Nhiều ngày sau đó , hôm nào thiên thần cũng ghé qua nhà tôi . Làm cho mấy thằng bạn cùng xóm bị bơ không thương tiếc , nhưng ... cuộc gặp gỡ có lẽ sẽ phải kết thúc ở đây :
  • Nè , nè !
  • Hửm
  • Mai ... mình phải về nhà !
Tôi lặng thinh mất mấy giây , đang chơi vui sao lại về ?
  • Tức là không ở đây nữa ?
  • Đúng
  • Mình xin lỗi , đừng ghét mình - tôi nghĩ tôi đã làm cô bé ấy giận nên muốn bỏ về
Mắt tôi đã mờ dần đi , và , người trước mặt tôi cũng vậy :
  • Hông , bố mình bảo phải về , không phải mình ghét cậu đâu - nghẹn ngào nói
  • Ừm ... hay là mình xin bố cậu đi ? Được không
  • Còn mẹ mình ở nhà ...
Cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ bỗng dừng lại , xung quanh lặng thinh . Tiếng gà kêu , tiếng lá xào xạt , hay tiếng chim hót , nó dần trở nên vô hình . Đôi đặt đôi tay còn đầy non nớt lên mái tóc mượt mà ấy , xoa nhẹ . Nàng ôm chầm lấy tôi ... và khóc
  • Khi nào cậu đi
  • Chiều tối nay ...
  • Umh , ... đừng cạch mình ra nhé - tôi gượng một nụ cười
Cô bé giật nảy mình , mỉm cười theo . Chúng tôi đưa hai ngón tay ra ,...
  • Không , sẽ gặp lại ! Mình cho cậu cái này ...
  • Một mảnh sắt ?
  • un un - nàng lắc đầu - mình đặt nó dưới gốc cây kia đi , đây là quà của mẹ mình , mình sẽ quay lại lấy ! Hoặc cậu mang trả cho mình cũng được ...
  • Thế sao lại là ở dưới gốc cây
  • Một câu chuyện mẹ mình kể thôi mà , hì ...
.
Chiều hôm ấy... cứ ngỡ ta không bao giờ gặp lại !
Cái buổi gặp bắt đầu ấy , chỉ có thể nói sơ bằng những dòng trên , nó còn nhiều ý nghĩa hơn ... Có lẽ ngôn ngữ đa dạng nhất cũng khó mà mô tả ...
 
Thớt toàn sủi là chính. Chứ em đọc xong r. Moẹ đọc nó cứ ảo ma như mấy truyện ướt quần của vozer ngày trước bên voz cũ ấy :ops:
Chứ không xàm lìn tấu hài vào các bác lại chửi cho là mày viết nhạt như nước ốc:shame:
 
Chứ không xàm lìn tấu hài vào các bác lại chửi cho là mày viết nhạt như nước ốc:shame:

Tiếp đi bác. Chap ngắn tũn lại ít. Mỗi cái này nó thế hay cái gì cũng ngắn với ít nên quen rồi thế bác :shame:

Gửi từ OPPO CPH2083 bằng vozFApp
 
Back
Top