Hội vozers mắc các chứng bệnh về Tâm lý - Thần kinh- Tâm thần!

Mình bị mất ngủ triền miên, ngủ nhiều nhưng ko sâu nên khi thức dậy giống như là chưa ngủ, người lúc nào cũng mệt mỏi, ko vui vẻ nên nếu cưới vợ về chắc gia đình sẽ ko hạnh phúc, tội người ta =((
Thể dục thể thao vào thím nhé. Yoga thiền vào nữa. Trước mình cũng ko đến nỗi mất ngủ nhưng ngủ ko ngon, sáng dậy người uể oải lắm, còn bị rối loạn thần kinh thực vật nữa. Sau mình tryhard gym với yoga 1 thời gian thì giờ hết bị rồi, ngủ ngon tinh thần sảng khoái. Nói chung siêng vận động thì bệnh tất nó hết thôi
 
Bác làm nghề gì thế, cuộc sống có khó khăn gì ko
Trước học fpt arena nhưng lý do cá nhân nên bỏ, chán đi làm bảo vệ nhưng ko tập trung sau cũng bị đuổi. Rồi về quê mở nét làm đc 3 năm thức đêm thức hôm rồi bị vợ lừa ôm tiền đi hết thua lỗ bán nhà. Mất ngủ dần trầm cảm h vào sài gòn chạy xe ôm kiếm sống....... Bệnh này nó làm m mất hứng thú, đam mê mất sạch, sợ ng ko dám giao tiếp, tự ti, tim đập nhanh, chân tay tun, trí nhơ giảm lúc nhớ lúc quên, ko vui, ko buồn tâm trạng thất thường. Đi khám uống thuốc rồi lại bỏ........ À luôn có ý định tự sát rất nhiều lần đi qua cầu nhìn nước chảy rồi nghĩ hay m tự tử cho rồi. Điều mà khi chưa bị ko bao h nghĩ tới.
 
Trước học fpt arena nhưng lý do cá nhân nên bỏ, chán làn bảo vệ nhưng ko tập trung sau cũng bị đuổi. Rồi về quê mở nét làm đc 3 năm thức đêm thức hôm rồi bị vợ lừa ôm tiền đi hết thua lỗ bán nhà. Mất ngủ dần trầm cảm h vào sài gòn chạy xe ôm kiếm sống....... Bệnh này nó làm m mất hứng thú, đam mê mất sạch, sợ ng ko dám giao tiếp, tự ti, tim đập nhanh, chân tay tun, trí nhơ giảm lúc nhớ lúc quên, ko vui, ko buồn tâm trạng thất thường. Đi khám uống thuốc rồi lại bỏ........ À luôn có ý định tự sát rất nhiều lần đi qua cầu nhìn nước chảy rồi nghĩ hay m tự tử cho rồi. Điều mà khi chưa bị ko bao h nghĩ tới.
Đoạn đỏ giống em quá
 
Mình cũng có chia sẻ vài lần trên voz này. Mình từ nhỏ đã sống khép mình, luôn tưởng tượng ra những điều ko có thật, kiểu tự nói chuyện 1 mình ấy. Lên cấp 3 bắt đầu mất ngủ nặng, suốt mấy năm trời nốc thuốc ngủ phải gọi là liên tục.
4 năm đại học lúc rảnh chỉ quanh quẩn trong phòng trọ, hoặc đạp xe đi lang thang 1 mình ngoài đường, tối về ngồi 1 mình trong bóng tối, ko biết tối nay có ngủ dc ko. Nếu nằm mãi ko ngủ dc thì lại dậy nốc 1-2 viên thuốc ngủ.:( Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng, toàn tưởng tượng ra đang nói chuyện, cười nói với 1 người nào đó.
Cứ vậy mấy năm trời. Sức khoẻ suy kiệt, người gầy như cái xác ko hồn, lờ đờ mệt mỏi, mắt thâm quầng, người như ko còn sức sống. Thế là 4 năm đại học qua đi. Ko lo học, ko chơi, ko yêu đương. May là từ ngày nhỏ cũng thuộc dạng thông minh, mất ngủ từ năm cấp 3 nhưng vẫn thi đậu đại học 1 trường dạng top, cũng lấy dc bằng khá ra trường dù chả lo học hành j.:( Cũng may ra trường rồi thì lại khỏi mất ngủ. Mất ngủ do vấn đề tâm lý. Cứ lo thuốc thang này nọ thì càng ngày càng nặng. Bị mất ngủ mấy năm trời, bất cần đời, kệ mẹ nó đi thì lại tự khỏi:confused:
Ra trường rồi thì do trầm cảm, sợ xã hội, sợ đám đông, sợ giao tiếp với mọi người nên ko dám đi xin việc. Thất nghiệp cả năm trời. Sau rồi nhà cũng xin cho việc để làm. Mà làm dc nửa năm rồi cũng tự nghỉ. Bỏ ra hà nội. Nhảy việc lung tung beng. Đỉnh cao là trong 6 tháng nhảy việc qua 4 cty. Vì tính cách hâm dở, ko hoà nhập dc với mọi người nên luôn cảm thấy lạc lõng, luôn cảm thấy sợ hãi, nên vào làm dc nửa tháng hay 1 tháng là lại tính đến chuyện nghỉ.
Chỗ làm lâu nhất là cty vừa rồi. Làm dc hơn 1 năm rưỡi. Đi làm thì như thằng dở hơi, chả nói cười với ai, đến làm hết giờ về như 1 cái bóng vô hình. Luôn chán nản, sợ hãi, stress, trầm cảm. Vừa nghỉ lúc trước dịch. Nghỉ xong cũng chả đi tìm việc mới. Cả ngày chỉ nằm trong phòng trọ, xem phim lướt web vơ vẩn. Ăn uống qua loa vơ vẩn cho xong bữa, ko có tiền nên toàn ăn trứng, lâu rồi chả nhớ lần cuối mình dc ăn thịt lợn là khi nào. Đợt rồi còn hút thuốc liên tục. Mấy nay thấy tim có vấn đề nên bỏ hút dc 2 ngày rồi, mà thèm quá:(
Niềm vui duy nhất là đeo tai nghe rồi lượn xe máy 1 mình lang thang ngoài đường, ngắm nhìn mọi người, ngắm nhìn phố xá. Những lúc đó cảm thấy thực sự hạnh phúc, cảm giác cứ muốn dc đi mãi như thế=((
Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng. Thực ra nó ko gọi là hoang tưởng. Mình tra google thì tình cờ biết dc nó là hội chứng mơ mộng quá mức. Là 1 dạng bệnh tâm thần cũng nhiều người bị. Mình thì có vẻ đã nặng. Kiểu như chối bỏ cuộc sống thực tế bên ngoài để sống trong thế giới do mình tưởng tượng ra. Ví dụ đọc 1 bài báo thì tự tưởng tượng ra mình là 1 người thành đạt, xem 1 clip đấu boxing thì liền tưởng tượng mình là 1 võ sĩ tài năng, nghe 1 bài hát cũng tưởng tượng ra khung cảnh này nọ...vv kiểu vậy. Vậy nên mình thích dành cả ngày để nằm trên giường nghe nhạc, xem phim hay đọc báo vơ vẩn, vì chúng kích thích sự tưởng tượng của mình, khiến mình như sống trong những thực tại khác. :( Ko đối diện dc với thực tại tàn nhẫn, nên cứ tưởng tượng ra những viễn cảnh tươi đẹp để tự du ngủ mình.=((
Năm nay mình cũng 27-28 tuổi rồi. Ko có bất cứ người bạn nào. Ko yêu đương, chưa từng có bạn gái. Từng gặp 1 số trục trặc gia đình nên mình hầu như ko liên hệ gì với anh em họ hàng. Mình còn căm thù 1 số người trong gia đình mình, nhiều khi chỉ ước có cơ hội để trả thù 1 cách tàn bạo với 1 số người trong gia đình mình(cái này do 1 số lý do mình ko tiện kể. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh)
Nhà mình cũng nghèo chứ ko giàu có j. Thất nghiệp nằm phòng trọ nửa năm rồi, tiền cũng sắp hết. Nên lại đang gửi CV vài nơi. Vì mình ko hứng thú hay phấn đấu công việc, nên đi làm mấy năm lương cũng chỉ 6-7 tr. Giờ cũng chỉ tìm xin mấy việc văn phòng đơn giản, lương 6-7tr sống qua ngày là dc.
Ko đam mê, ko định hướng j cả. Cảm thấy đời mình như trôi đi trong vô nghĩa. Thanh xuân cũng dần qua rồi, ko biết rồi mình sẽ sống nốt kiếp này như thế nào, hay sẽ chết như thế nào đây=((

Gửi từ Google Pixel 3a bằng vozFApp
 
Last edited:
Chắc là bị Social anxiety disorder, có trầm cảm ko bạn
không đến nỗi thành 1 bệnh kinh niên nhưng nhiều lúc dễ bị tụt mood bác ạ, kiểu ở trong 1 môi trường ko thoải mái, phải tiếp xúc với nhiều người, hoặc chỉ đơn giản là ở trong phòng quá kín bị bức bối hay đi ăn uống mà gặp bọn ồn ào quá mức là cũng tụt mood lập tức
 
Mình bị rối loạn thần kinh thực vật đây, dễ lo lắng, giật mình và rất sợ hãi phải nói trước đám đông hay bất chợt có người nhắc đến mình. Mỗi lần phát bệnh là người lạnh toát nhưng mồ hôi đổ ko kiểm soát, tim đập nhanh và thấy đau đầu khủng khiếp.. :( cho nên rất hạn chế chơi nhóm đông người.
 
Mình cũng có chia sẻ vài lần trên voz này. Mình từ nhỏ đã sống khép mình, luôn tưởng tượng ra những điều ko có thật, kiểu tự nói chuyện 1 mình ấy. Lên cấp 3 bắt đầu mất ngủ nặng, suốt mấy năm trời nốc thuốc ngủ phải gọi là liên tục.
4 năm đại học lúc rảnh chỉ quanh quẩn trong phòng trọ, hoặc đạp xe đi lang thang 1 mình ngoài đường, tối về ngồi 1 mình trong bóng tối, ko biết tối nay có ngủ dc ko. Nếu nằm mãi ko ngủ dc thì lại dậy nốc 1-2 viên thuốc ngủ.:( Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng, toàn tưởng tượng ra đang nói chuyện, cười nói với 1 người nào đó.
Cứ vậy mấy năm trời. Sức khoẻ suy kiệt, người gầy như cái xác ko hồn, lờ đờ mệt mỏi, mắt thâm quầng, người như ko còn sức sống. Thế là 4 năm đại học qua đi. Ko lo học, ko chơi, ko yêu đương. May là từ ngày nhỏ cũng thuộc dạng thông minh, mất ngủ từ năm cấp 3 nhưng vẫn thi đậu đại học 1 trường dạng top, cũng lấy dc bằng khá ra trường dù chả lo học hành j.:( Cũng may ra trường rồi thì lại khỏi mất ngủ. Mất ngủ do vấn đề tâm lý. Cứ lo thuốc thang này nọ thì càng ngày càng nặng. Bị mất ngủ mấy năm trời, bất cần đời, kệ mẹ nó đi thì lại tự khỏi:confused:
Ra trường rồi thì do trầm cảm, sợ xã hội, sợ đám đông, sợ giao tiếp với mọi người nên ko dám đi xin việc. Thất nghiệp cả năm trời. Sau rồi nhà cũng xin cho việc để làm. Mà làm dc nửa năm rồi cũng tự nghỉ. Bỏ ra hà nội. Nhảy việc lung tung beng. Đỉnh cao là trong 6 tháng nhảy việc qua 4 cty. Vì tính cách hâm dở, ko hoà nhập dc với mọi người nên luôn cảm thấy lạc lõng, luôn cảm thấy sợ hãi, nên vào làm dc nửa tháng hay 1 tháng là lại tính đến chuyện nghỉ.
Chỗ làm lâu nhất là cty vừa rồi. Làm dc hơn 1 năm rưỡi. Đi làm thì như thằng dở hơi, chả nói cười với ai, đến làm hết giờ về như 1 cái bóng vô hình. Luôn chán nản, sợ hãi, stress, trầm cảm. Vừa nghỉ lúc trước dịch. Nghỉ xong cũng chả đi tìm việc mới. Cả ngày chỉ nằm trong phòng trọ, xem phim lướt web vơ vẩn. Ăn uống qua loa vơ vẩn cho xong bữa, ko có tiền nên toàn ăn trứng, lâu rồi chả nhớ lần cuối mình dc ăn thịt lợn là khi nào. Đợt rồi còn hút thuốc liên tục. Mấy nay thấy tim có vấn đề nên bỏ hút dc 2 ngày rồi, mà thèm quá:(
Niềm vui duy nhất là đeo tai nghe rồi lượn xe máy 1 mình lang thang ngoài đường, ngắm nhìn mọi người, ngắm nhìn phố xá. Những lúc đó cảm thấy thực sự hạnh phúc, cảm giác cứ muốn dc đi mãi như thế=((
Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng. Thực ra nó ko gọi là hoang tưởng. Mình tra google thì tình cờ biết dc nó là hội chứng mơ mộng quá mức. Là 1 dạng bệnh tâm thần cũng nhiều người bị. Mình thì có vẻ đã nặng. Kiểu như chối bỏ cuộc sống thực tế bên ngoài để sống trong thế giới do mình tưởng tượng ra. Ví dụ đọc 1 bài báo thì tự tưởng tượng ra mình là 1 người thành đạt, xem 1 clip đấu boxing thì liền tưởng tượng mình là 1 võ sĩ tài năng, nghe 1 bài hát cũng tưởng tượng ra khung cảnh này nọ...vv kiểu vậy. Vậy nên mình thích dành cả ngày để nằm trên giường nghe nhạc, xem phim hay đọc báo vơ vẩn, vì chúng kích thích sự tưởng tượng của mình, khiến mình như sống trong những thực tại khác. :( Ko đối diện dc với thực tại tàn nhẫn, nên cứ tưởng tượng ra những viễn cảnh tươi đẹp để tự du ngủ mình.=((
Năm nay mình cũng 27-28 tuổi rồi. Ko có bất cứ người bạn nào. Ko yêu đương, chưa từng có bạn gái. Từng gặp 1 số trục trặc gia đình nên mình hầu như ko liên hệ gì với anh em họ hàng. Mình còn căm thù 1 số người trong gia đình mình, nhiều khi chỉ ước có cơ hội để trả thù 1 cách tàn bạo với 1 số người trong gia đình mình(cái này do 1 số lý do mình ko tiện kể. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh)
Nhà mình cũng nghèo chứ ko giàu có j. Thất nghiệp nằm phòng trọ nửa năm rồi, tiền cũng sắp hết. Nên lại đang gửi CV vài nơi. Vì mình ko hứng thú hay phấn đấu công việc, nên đi làm mấy năm lương cũng chỉ 6-7 tr. Giờ cũng chỉ tìm xin mấy việc văn phòng đơn giản, lương 6-7tr sống qua ngày là dc.
Ko đam mê, ko định hướng j cả. Cảm thấy đời mình như trôi đi trong vô nghĩa. Thanh xuân cũng dần qua rồi, ko biết rồi mình sẽ sống nốt kiếp này như thế nào, hay sẽ chết như thế nào đây=((

Gửi từ Google Pixel 3a bằng vozFApp
đù, bác này giống em vãi, mấy chỗ bôi đậm đều giống =((
 
Dịch bệnh này có lẽ làm khối người bị trầm cảm căng thẳng đấy nhỉ. Có ông làm chung cty. Xa nhà 1 năm. Chưa có ngy. Ăn ngủ đi đâu lm gì cũng cứ ôm con chó theo. Nghe mấy ông ở chung kháo nhau lâu lâu lại nghe tiếng thì thầm phát ra từ phòng ông đó. Rình rình thì phát hiện ra ông này nói chuyện với chó mới vl chứ
 
không phải là người có chuyên môn hay hiểu biết nhiều để đưa ra lời khuyên nên chỉ mong mod đừng xoá thớt để các bác có chỗ tâm sự.
 
Cụ nào đang nghi bệnh gì thì vào đây tự kiểm tra trước nhá.
K0965QV.png

https://www.psychologytoday.com/intl/tests/health/mental-health-assessment
 
Mình cũng có chia sẻ vài lần trên voz này. Mình từ nhỏ đã sống khép mình, luôn tưởng tượng ra những điều ko có thật, kiểu tự nói chuyện 1 mình ấy. Lên cấp 3 bắt đầu mất ngủ nặng, suốt mấy năm trời nốc thuốc ngủ phải gọi là liên tục.
4 năm đại học lúc rảnh chỉ quanh quẩn trong phòng trọ, hoặc đạp xe đi lang thang 1 mình ngoài đường, tối về ngồi 1 mình trong bóng tối, ko biết tối nay có ngủ dc ko. Nếu nằm mãi ko ngủ dc thì lại dậy nốc 1-2 viên thuốc ngủ.:( Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng, toàn tưởng tượng ra đang nói chuyện, cười nói với 1 người nào đó.
Cứ vậy mấy năm trời. Sức khoẻ suy kiệt, người gầy như cái xác ko hồn, lờ đờ mệt mỏi, mắt thâm quầng, người như ko còn sức sống. Thế là 4 năm đại học qua đi. Ko lo học, ko chơi, ko yêu đương. May là từ ngày nhỏ cũng thuộc dạng thông minh, mất ngủ từ năm cấp 3 nhưng vẫn thi đậu đại học 1 trường dạng top, cũng lấy dc bằng khá ra trường dù chả lo học hành j.:( Cũng may ra trường rồi thì lại khỏi mất ngủ. Mất ngủ do vấn đề tâm lý. Cứ lo thuốc thang này nọ thì càng ngày càng nặng. Bị mất ngủ mấy năm trời, bất cần đời, kệ mẹ nó đi thì lại tự khỏi:confused:
Ra trường rồi thì do trầm cảm, sợ xã hội, sợ đám đông, sợ giao tiếp với mọi người nên ko dám đi xin việc. Thất nghiệp cả năm trời. Sau rồi nhà cũng xin cho việc để làm. Mà làm dc nửa năm rồi cũng tự nghỉ. Bỏ ra hà nội. Nhảy việc lung tung beng. Đỉnh cao là trong 6 tháng nhảy việc qua 4 cty. Vì tính cách hâm dở, ko hoà nhập dc với mọi người nên luôn cảm thấy lạc lõng, luôn cảm thấy sợ hãi, nên vào làm dc nửa tháng hay 1 tháng là lại tính đến chuyện nghỉ.
Chỗ làm lâu nhất là cty vừa rồi. Làm dc hơn 1 năm rưỡi. Đi làm thì như thằng dở hơi, chả nói cười với ai, đến làm hết giờ về như 1 cái bóng vô hình. Luôn chán nản, sợ hãi, stress, trầm cảm. Vừa nghỉ lúc trước dịch. Nghỉ xong cũng chả đi tìm việc mới. Cả ngày chỉ nằm trong phòng trọ, xem phim lướt web vơ vẩn. Ăn uống qua loa vơ vẩn cho xong bữa, ko có tiền nên toàn ăn trứng, lâu rồi chả nhớ lần cuối mình dc ăn thịt lợn là khi nào. Đợt rồi còn hút thuốc liên tục. Mấy nay thấy tim có vấn đề nên bỏ hút dc 2 ngày rồi, mà thèm quá:(
Niềm vui duy nhất là đeo tai nghe rồi lượn xe máy 1 mình lang thang ngoài đường, ngắm nhìn mọi người, ngắm nhìn phố xá. Những lúc đó cảm thấy thực sự hạnh phúc, cảm giác cứ muốn dc đi mãi như thế=((
Bệnh hoang tưởng càng ngày càng nặng. Thực ra nó ko gọi là hoang tưởng. Mình tra google thì tình cờ biết dc nó là hội chứng mơ mộng quá mức. Là 1 dạng bệnh tâm thần cũng nhiều người bị. Mình thì có vẻ đã nặng. Kiểu như chối bỏ cuộc sống thực tế bên ngoài để sống trong thế giới do mình tưởng tượng ra. Ví dụ đọc 1 bài báo thì tự tưởng tượng ra mình là 1 người thành đạt, xem 1 clip đấu boxing thì liền tưởng tượng mình là 1 võ sĩ tài năng, nghe 1 bài hát cũng tưởng tượng ra khung cảnh này nọ...vv kiểu vậy. Vậy nên mình thích dành cả ngày để nằm trên giường nghe nhạc, xem phim hay đọc báo vơ vẩn, vì chúng kích thích sự tưởng tượng của mình, khiến mình như sống trong những thực tại khác. :( Ko đối diện dc với thực tại tàn nhẫn, nên cứ tưởng tượng ra những viễn cảnh tươi đẹp để tự du ngủ mình.=((
Năm nay mình cũng 27-28 tuổi rồi. Ko có bất cứ người bạn nào. Ko yêu đương, chưa từng có bạn gái. Từng gặp 1 số trục trặc gia đình nên mình hầu như ko liên hệ gì với anh em họ hàng. Mình còn căm thù 1 số người trong gia đình mình, nhiều khi chỉ ước có cơ hội để trả thù 1 cách tàn bạo với 1 số người trong gia đình mình(cái này do 1 số lý do mình ko tiện kể. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh)
Nhà mình cũng nghèo chứ ko giàu có j. Thất nghiệp nằm phòng trọ nửa năm rồi, tiền cũng sắp hết. Nên lại đang gửi CV vài nơi. Vì mình ko hứng thú hay phấn đấu công việc, nên đi làm mấy năm lương cũng chỉ 6-7 tr. Giờ cũng chỉ tìm xin mấy việc văn phòng đơn giản, lương 6-7tr sống qua ngày là dc.
Ko đam mê, ko định hướng j cả. Cảm thấy đời mình như trôi đi trong vô nghĩa. Thanh xuân cũng dần qua rồi, ko biết rồi mình sẽ sống nốt kiếp này như thế nào, hay sẽ chết như thế nào đây=((

Gửi từ Google Pixel 3a bằng vozFApp
Vãi thật my fen giống tôi thế. thích đi dạo , hay suy nghĩ linh tinh.... mỗi tội tôi không bị mất ngủ. thế lúc lên giường ngủ thì my fen thử nghĩ linh tinh đi , 1 lúc là ngủ được mà. Với 1 thứ nữa là my fen mỗi ngày làm con vietlot :) . Ngày nào tôi cũng làm con vietlot rồi tưởng tượng trúng vietlot thì tiêu gì mà :)
 
Back
Top