Kể cho nhau nghe những ngày tháng khổ cực trong cuộc đời

Khổ cả chục năm nay rồi

Năm 2010 thi đại học, học một năm thấy không ổn muốn bỏ sang CNTT nhưng bố-mẹ-anh trai đánh chửi ép quay lại trường bằng được. Vật vã gần 7 năm mới ra được trường. Trong thời gian đi học thì nhà cũng nghèo, bố mẹ kiểm soát chặt, học ngành mình không thích nên tự ti không dám tán gái, 7 năm mà ko một mảnh tình vắt vai. Ra trường thì chuyên môn kém, đi làm hay bị đì nên được 2 năm thì nghỉ, năm 2019 đang học để nhảy sang du lịch thì covid bùng, việc ít, tay ngang như mình ko cạnh tranh nổi. Giờ chạy grab qua ngày. Năm ngoái bị cái sedan đâm vài đít, mài đầu gối xuống đường, xước một mảng to, hôm sau vẫn phải chạy để kiếm tiền trọ, thế nên cả tháng vết thương mới lành. Tháng này cấm shipper nên đói, ăn cơm không 2 tuần nay rồi.
Nói chung cũng tại mình năm đó không quyết tâm bỏ học nên giờ mới khổ vậy
30 tuổi, không việc, không người yêu, không tiền, không gia đình, không ai ở bên...Thật sự mệt, mệt lắm rồi
Đồng cảm với fence. Fence vất stk đây hoặc inbox tui bơm cho ít đồng cầm cự ăn tạm. Hoạn nạn dịch bệnh giúp đỡ lẫn nhau. Đừng ngại.
Đừng lo trời sẽ lại sáng thôi.
 
Năm lớp 6, bà già chưa có tiền để đóng tiền học, xin khất vài ngày để đóng tiền thì cô giáo đuổi về, mang tiền lên tao cho học, ko thì nghỉ, vừa đi vừa khóc, thấm cái cảnh nghèo.:(( Lớp 7-9 tự học ở nhà vì éo có tiền học thêm.

Cấp 3, làng nhàng vì nghèo, éo có j nổi bật, lớp toàn tụi giàu có, tự ti éo dám chơi cùng. Xin đồ cũ của thằng bạn, về edit lại như mới làm quà tặng sinh nhật cho crush. Có 1 cái quần xanh và 2 cái áo trắng mặc đi học 3 năm, may mà giữ sạch ko ngả màu cháo lòng.

Lên đại học, tự bươn chải, kiếm tiền học, làm giữ xe, phụ hồ(theo nghề thì giờ cũng ngang cơ thầy Locfuho) phục vụ cafe, karaoke, dắt gái cho khách
Có những ngày ko một xu dính túi, xe hết xăng, trời mưa tầm tả, dắt bộ về nhà trong cái áo mưa 10K rách nát cùng chiếc bụng đói

Giờ thì vivu bên Nhật, thỉnh thoảng vác kiu đi chịch dạo, chăn rau, mb or đi chơi gái Nhật, phê chữ ê kéo dài. Qua rùi cái thời cơ hàn:look_down:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đồng cảm với fence. Fence vất stk đây hoặc inbox tui bơm cho ít đồng cầm cự ăn tạm. Hoạn nạn dịch bệnh giúp đỡ lẫn nhau. Đừng ngại.
Đừng lo trời sẽ lại sáng thôi.
Cám ơn fence, thật ra vay tạm bạn bè vài củ tiền ăn tôi vẫn vay được, nhưng tôi vẫn chịu được, vẫn còn bao gạo chục ký, cầm cự chắc cũng qua được đợt dịch này. Khi nào hết gạo mà vẫn lockdown thì nhờ fence bơm cho bao gạo nhé:)
 
Sốt suất huyết , 1 mình nằm ở bệnh viện 10 ngày. Lúc đấy mới nghỉ tết xong lên thành bão phố thì dính. Bệnh viện cũng vắng tanh. Phòng 6 giường mà có 1 mình :pudency::pudency:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thấy đi học 14 tiếng vẫn sướng hơn đi làm 8 tiếng fen à. Cố lên

via theNEXTvoz for iPhone
Đi làm thì cứ tà tà cũng được, chứ đi làm nghiên cứu mà một chủ đề mà hơn 3 tháng chưa kết quả thì là stress lắm fend. Mới học năm hai mà tóc cứ theo làn gió bay dần rồi. =(( =((
 
Năm 2012, đợt đó mới ra trường, bị thất nghiệp cả năm trời. Cứ tới tháng gọi về xin bố mẹ thì ngại. Nên cố gắng cầm cự dài dài ra để bố mẹ đỡ gửi tiền. Cám giác vô dụng các thứ. Đúng là nghỉ lại mới thấy quý mình của hiện tại ( không giàu có gì nhưng ít ra vẫn còn sướng hơn rất nhiều hồi đấy).

Sent from samsung SM-A505F via nextVOZ
 
thời đó mẹ mới sinh dậy , ba thì bị mất đồ nghề , đi học thêm toán bị thầy đuổi lý do không phải học dốt mà là không đóng tiền học phí 3 tháng :( kể cũng tội thầy , thầy cũng mưu sinh thôi
4gmOAMB.png
nhưng mà thật sự vì tiền mà đẩy lòng tự trọng của một đứa con nít lớp 6 xuống dưới tận đáy thì cũng tệ thật
 
Từ nhỏ đến lớn chưa chịu khổ ngày nào. Có lẽ vì vậy mà chả có ý chí vươn lên, cuộc sống lúc nào cũng tầm tầm, không tốt không xấu. Đi làm thì ai cũng mệt nhọc như nhau nên cũng chả nói là chịu khổ được. Còn sinh viên t cũng tiêu xài bình thường, chả bao giờ thiếu thốn không có cái gì ăn vào cuối tháng. Cuộc sống có nhàm chán quá không các a?
 
Ngày khổ hả :v dù biết là mỗi người mỗi vẻ nhưng em nghĩ chuỗi ngày hồi em ôn thi đại học là khổ nhất cuộc đời em
hồi đó nhà vẫn còn khá nghèo, trong người đôi khi không có nổi 2k để gửi xe. Ngoài thời gian đi học thì vẫn phải lo cơm nước nhà cửa vì bố ốm mẹ phải đi làm chính cho cả gia đình. Chị gái thì singlemom nên phải bế cháu, thay bỉm, pha sữa các kiểu. Nửa đêm đang ngủ cháu nó ốm cũng phải lên mà đút thuốc.
Bố em thì lại ốm bị sốt huyết não, phải mổ rồi sau ngã nên bị liệt nửa người, cứ 2 ngày em tắm cho ông 1 lần. Rồi đợt đó còn cho ông đi tập :v mà ông vẫn đi uống bia người hôi rình ra em vẫn phải tắm cho
:v đấy là chưa kể những lúc đi xe đạp hồi đó còn tuột xích, không có tiền sửa xe phải tự lắp lại đen xì cả tay nữa chứ. Nói chung cũng khổ nhưng em tự nhủ luôn có người khổ hơn để tự vươn lên :3
 
giai đoạn năm 2012-2013 tôi khởi nghiệp thất bại nghèo vỗn lài, chở bồ đi chơi mà trong túi chỉ có 20k, con bồ thấy tội quá nên bao hết dù nó là sinh viên. Thường ngày ăn cơm ở quán cơm của chùa, mỗi dĩa 5000đ được 2 miếng đậu hũ với nước tương, free cơm canh thêm.
Mặc dù nhà cũng không đến nỗi khó khăn nhưng lúc khởi nghiệp sĩ diện hảo cãi thầy u và không nhận trợ cấp tài chính, lúc thất bại xấu mặt quá đéo dám ngửa tay ra xin tiền :(.
Lúc đó tôi ở nhờ nhà thằng bạn, thằng đó vừa nghèo vừa ngu nhưng được cái tốt bụng, mỗi lần con wave ghẻ tôi hết xăng nó rút bình nó châm cho tôi. Có lần tôi đi công việc, trong túi có dưới 10k, kim xăng thì đang ở mức đỏ, định bụng ráng chạy về nhà thằng bạn rồi nó cho miếng xăng, ai dè đang chạy giữa chừng thì xe chết máy. Dắt con wave ghẻ từ quận 5 về quận 8 ngay giữa trưa thì không còn gì vkl hơn.
Sẽ đéo bao giờ quên quãng thời gian bất hạnh này :sure:

p/s: mỗi ngày tốn khoảng 13k tiền ăn, mỗi tháng tốn 200k tiền xăng. Thế mà tổng nợ tôi lúc đấy khoảng 10tr, giờ nghĩ lại thấy mình sống khổ cũng lâu vl. Sau khi có việc ổn định tôi trả hết trong 1 tháng.
thắc mắc là rồi sau này ông có báo ơn ông bạn của ông ko?
 
3 tháng nay và hiện giờ là những tháng ngày cực khổ nhất, stress kinh khủng, đủ áp lực. Dịch covid19 ập đến, nguyên 1 thị xã toàn dân F0 F1 F2 F3 tới bv khám, bs trẻ phải ra khu cấp cứu ban đầu vừa cấp cứu, vừa lọc dịch tễ bệnh nhân, vừa lưu bệnh theo dõi chờ PCR kết quả âm tính mới cho lên nhập viện. Trực 24/24 tại cấp cứu, 3 ngày trực 1 lần,có những ngày không biết ngủ là gì, bệnh vào ra liên tục, bệnh nhân người nhà thì chửi đòi làm xét nghiệm cận lâm sàng khẩn, giải thích giá tiền xét nghiệm thì chửi vào mặt kêu bv làm tiền bắt ép bệnh nhân. Trên đầu thì ban lãnh đạo chửi xuống bảo để lọt F3 F2 vào trong bệnh viện, mà nhiều cái vô lý F2 F3 mà âm tính 3 lần xét nghiệm, âm tính cả tháng vẫn chửi lên đầu sao được đưa vào. Bệnh nhân nguy hiểm tính mạng, cần đưa CTScan cấp cứu khẩn, ra quyết định bỏ qua yếu tố dịch tễ covid để làm còn cứu họ: lúc đúng thì không khen, lúc sai thì chửi như chó, thua cả chó. Xin nghỉ việc vì căng thẳng thì không cho, bv ko còn bs trẻ ra tuyến đầu nữa...3 lần tiếp xúc trực tiếp với F0 may mà bảo hộ đầy đủ không lây bệnh, chứ không xanh cỏ nữa. Không căng thẳng như Sài Gòn chứ đây cũng mệt kinh khủng, lương thì trừ 1/3 cũng không ưu đãi gì. Xong dịch chắc xin nghỉ cho rồi, chừ nghỉ thì không có cơm ăn. Haizz
 
3 tháng nay và hiện giờ là những tháng ngày cực khổ nhất, stress kinh khủng, đủ áp lực. Dịch covid19 ập đến, nguyên 1 thị xã toàn dân F0 F1 F2 F3 tới bv khám, bs trẻ phải ra khu cấp cứu ban đầu vừa cấp cứu, vừa lọc dịch tễ bệnh nhân, vừa lưu bệnh theo dõi chờ PCR kết quả âm tính mới cho lên nhập viện. Trực 24/24 tại cấp cứu, 3 ngày trực 1 lần,có những ngày không biết ngủ là gì, bệnh vào ra liên tục, bệnh nhân người nhà thì chửi đòi làm xét nghiệm cận lâm sàng khẩn, giải thích giá tiền xét nghiệm thì chửi vào mặt kêu bv làm tiền bắt ép bệnh nhân. Trên đầu thì ban lãnh đạo chửi xuống bảo để lọt F3 F2 vào trong bệnh viện, mà nhiều cái vô lý F2 F3 mà âm tính 3 lần xét nghiệm, âm tính cả tháng vẫn chửi lên đầu sao được đưa vào. Bệnh nhân nguy hiểm tính mạng, cần đưa CTScan cấp cứu khẩn, ra quyết định bỏ qua yếu tố dịch tễ covid để làm còn cứu họ: lúc đúng thì không khen, lúc sai thì chửi như chó, thua cả chó. Xin nghỉ việc vì căng thẳng thì không cho, bv ko còn bs trẻ ra tuyến đầu nữa...3 lần tiếp xúc trực tiếp với F0 may mà bảo hộ đầy đủ không lây bệnh, chứ không xanh cỏ nữa. Không căng thẳng như Sài Gòn chứ đây cũng mệt kinh khủng, lương thì trừ 1/3 cũng không ưu đãi gì. Xong dịch chắc xin nghỉ cho rồi, chừ nghỉ thì không có cơm ăn. Haizz
Ông ở tỉnh nào thế? Thôi cố gắng.
Mẹ ny tôi làm điều dưỡng ở bv bình dân trong tphcm vừa đc thông báo bv nợ lương tháng 7 tháng 8.
Và vẫn bắt đi làm. 2/3 nhân viên bình dân lao ra bv thu dung rồi.
Tôi éo hiểu lắm tại thời điểm hiện tại y tế đang căng thẳng sao bv nợ lương nv đc nhỉ?
 
Khổ nhất chắc là 1 năm đổi lại đây
Không phải khổ về vật chất mà là khổ tinh thần và tình thương
Tháng 12/2020 lấy vợ (quen nhau được gần 2 năm), mình thì từ nhỏ tới lớn đã không hợp tính với obz, thời gian từ 6/2020 đến lúc gần cưới là đỉnh điểm, bị chính bz đuổi khỏi nhà, nên mình ra thuê trọ ở riêng vào tháng 9/2020, phòng cách nhà tầm 4km và đã ở từ đó đến nay, obz mình cũng ko cho biết nơi ở
Cuộc sống phòng trọ vẫn ổn khi mình và vợ cũng từ từ sắm đầy đủ tiện nghi cho cái phòng từ bếp núc cho đến tủ lạnh, máy lạnh,... không thiếu thốn gì
Mình thì đi làm tháng thực lãnh cũng dc ~11-12tr (nay đang phải 3T), vợ thì tầm 8-10tr (từ khi giãn cách xh phải nghỉ thì lãnh lương trợ cấp 4-5tr)
Buồn nhất nhớ cái ngày dọn đồ ra ngoài, yên sau chở thùng đồ đạc, kẹp cái quạt máy đằng trước xe mà vừa đi vừa khóc. Ngày cưới, cũng đặt nhà hàng, 50 bàn, không nhận bất kỳ 1 đồng nào từ họ hàng bên nội và ngoại của gđ mình, phần mình 10 bàn thì mình thanh toán chi phí 10 bàn, lời lỗ gì đó mình lấy, còn lại không quan tâm lời hay lỗ, vàng vòng cưới cho vợ cũng bỏ tiền ra mua chứ cũng chẳng phải bên gđ cho. Cuối ngày cưới, 2 vợ chồng về phòng trọ ôm nhau khóc.
Nhìn lên chưa bằng ai nhưng nhìn xuống mình cũng không nghèo khổ gì, nên thôi 2 vc thương nhau rồi làm lụng tiết kiệm dần
 
Back
Top