Kể lại một giấc mơ lạ, gây ám ảnh.

Đợt hồi lâu có 1 giấc mơ cũng lạ như này.

Đang ngủ thì tỉnh dậy, thấy đang ở 1 bãi cỏ trống, trời thì mưa nhẹ nhẹ, sương mù nhiều, khá lạnh (chắc do nằm điều hòa), mình thấy lạ thì chạy lên chỗ đồi cao nhìn quanh thấy 1 cái mái đình đằng xa, mái đình kiểu ngoài Bắc hồi xưa, chạy lại gần thì ko thấy ai nhìn cổng đình thì chữ như chữ Nho, chữ Tàu gì đấy đọc ko hiểu, cũng có gốc đa to, mấy hàng tre quanh quanh tường, nhìn quanh thì thấy có cái bàn gỗ dài, kiểu bàn chân chữ X bằng tre, gác 1 tấm gỗ dài 3-4m rộng khoảng nửa mét, trên đấy thì toàn bát nhựa hoặc nhôm cũ, đũa tre cũ.

Xem xem 1 lát thì có 1 thầy chùa áo nâu sòng cũng trẻ trẻ lại gần, mình mới hỏi đây là đâu, ông ấy bảo ngoại ô Hà Nội (mình ở miền Trung), mình mới hỏi thêm là sao ở đây vắng vẻ vậy thì ông bảo mọi người đi làm ruộng sắp về, chỗ này là vùng quê, nơi mọi người đến trú bom đạn nên ko có đông người.

Lúc này mình thấy lạ, nên hỏi bom đạn của ai, ông nói của giặc Mỹ (lúc này mình vẫn đang nghĩ là hiện tại 2019) nên hỏi năm nay là bao nhiêu, ổng nói là đang là cuối năm 72 (1972 mình nghĩ vậy), rồi sau có thêm 1 đoàn người già trẻ lớn bé dắt nhau đến ăn, mình thấy vậy thì đi tiếp. Đi mù mù mờ mờ (ko nhớ lắm) 1 lát thì đến 1 khu phố hiện đại hơn 1 chút, có đường xi măng ko phải đường nhựa. Đang đi thì thấy 1 người tóc dài xoăn, bụi bặm, bẩn bẩn, mình lướt qua nhìn thì thấy nó là thằng bạn thân hay hút thuốc cùng nhau ở công ty (méo hiểu tại sao lại có nó ở đây), chạy lại hỏi thì nó nói ko biết ko quen, etc. Chặp thì đi tiếp thấy có cái nhà hàng gỗ trên sông, nhìn vào thấy cả lính Mỹ, bộ đội, người dân ăn uống nói chuyện rôm rả.

Đi thêm 1 quãng thì thấy trời xẩm xẩm tối, sương mù xuống khó thấy rõ xung quanh, nhìn đằng trước chả thấy gì nữa, chỉ thấy tối tối, rồi quay lại đằng sau thì chỉ thấy bãi đất trống, 1 con đường mòn mà điểm bắt đầu là ngay chỗ mình đứng, mình thấy vậy thì cứ đi theo đường mòn, được 1 quãng thì thấy 1 bà già tóc bù xù che cả mặt, ăn mặc rách rưới, cầm gậy và nón như người ăn xin, dẫn theo đứa bé cũng rách rưới. Nhìn thôi, rồi lướt qua, vừa qua đc 1 xíu thì bà ấy gọi "Ê Ê" mình quay lại thì bả chỉ vào mình, mặt có vẻ khó chịu, vừa chỉ vừa nói "Cậu không phải người ở đây", mình "Dạ, không ạ", bả lại nói 1 câu mình nhớ mãi "Nhưng mà cậu phải là người chịu trách nhiệm cho 300 người đã chết vì bom Mỹ", rồi hét lên "CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI!!!!", nghe bả hét thì mình giật mình tỉnh ngủ, thấy mồ hôi đầm đìa dù phòng máy lạnh ngắt.

Điều lạ ở chỗ là mình chưa bao giờ nghe hay biết hay nhớ gì về việc Mỹ ném bom Hà Nội năm 1972, mà ngay sau khi tỉnh dậy thì mình dùng điện thoại tra google "Mỹ ném bom Hà Nội 1972" thì ra thông tin vụ ném bom Bệnh viện Bạch Mai hình như cũng làm chết gần 300 người. Đọc thông tin này xong thì thấy hơi hoảng, vẫn chưa hiểu tại sao mình phải chịu trách nhiệm, ba mình là bộ đội xuất ngũ, gđ cũng ko có ai liên quan chính quyền SG hay làm gì chống phá cách mạng hết. Mấy hôm sau cũng thử cố gắng ngủ và nghĩ đến giấc mơ đấy để có thể hiểu tại sao phải chịu trách nhiệm nhưng ko thể tiếp nối được. Giờ vẫn còn nhớ cái giấc mơ kì lạ này. :)
 
IMG_20221016_034945.jpg

Hihi good boy :)
 
Có giấc mơ khá hay và ly kỳ sẽ kể cho các thím sau

Sent from Xiaomi Redmi Note 8 Pro using vozFApp
 
Chuyện là nhà mình có việc và mình là người phải ngủ lại ở khu đất cũ của gia đình và vô tình nằm thấy một giấc mơ rất kì lạ, giấc mơ mà mình nhớ rõ từng chi tiết từng lời thoại (trước giờ nằm mơ thức dậy toàn quên sạch).
Giấc mơ khá ám ảnh, mấy ngày nay những hình ảnh đó cứ chạy trong đầu mình. Bắt đầu giấc mơ là khung cảnh khu đất cũ nhà mình tầm những năm 96 97 TK20,
một khu đất trống tầm thấp(bây giờ đã dc bồi đấp cao để làm đường nhựa và khu dân cư ở). Nhìn xung quanh thì cảnh vật y như những như năm đó, phía sau vẫn là vài công đất rẩy được bao bọc bởi 1 rừng cây,đằng trước 1 con sông nhỏ, bên kia sông cũng thấp thoáng những căn nhà.
Nhìn xung quanh chả thấy bóng người, chỉ 1 chiếc xe đạp đang đựng trước cửa nhà mình, đó là chiếc xe của cha mình hay chở gạo. Vào bên trong nhà cũng không thấy ai,
mình nghỉ giờ này cũng tầm chiều tối chắc cha mẹ mình đi xuống xóm dưới chơi(phía dưới nhà mình là dòng họ bên ngoại khá là đông). Nên mình lấy con xe và xuống xóm tìm, chạy một hồi lâu thì chả biết lúc nào khung cảnh lại lạ lẫm vô cùng, một nơi mà mình chưa từng biết đến, một con đường lạ xung quanh vẫn là cây cối rậm rạp.
Mà hồi xưa thì nhà cửa ko sát nhau như bây giờ, tầm 50-100m đến 2-300m mới có một cái nhà. Mỗi lần chạy qua một căn nhà thì mình đều nhìn vào xem nhưng lại ko thấy ai,
Nhà ngày xưa là loại nhà sàn gỗ và được lợp lá nên từ đằng trước nhìn là có thể thấy tổng quát cả ngôi nhà. Mình chạy tầm hơn chục căn nhà như thế vẫn không thấy ai,
cả các loài động vật chim chóc cũng chả thấy. Chạy thêm một hồi lâu trời cũng vào tầm chạng vạng tối, mình chạy đến một khu đất đỏ, trên đường toàn đá to nên rất khó chạy xe, mình đành xuống dắt bộ, vừa đi vừa nghe tiếng gió thổi lá rơi nên cảm giác hơi sợ. Đi một hồi lâu nhìn xa xa thì thấy 1 bóng trắng, lúc đấy chả hiểu sao mình ko sợ mà lại rất mừng vì nhìn thấy được bóng người, mình tiến lại gần thì đó là một cô gái tầm 15-16 tuổi mặc chiếc áo dài của nữ sinh trường cấp 3 hồi xưa. Mình hỏi em sao lại về trễ thế này, em ấy ngước nhìn trả lời thì đập vào mắt mình là một khuôn mặt rất là xinh và dễ thương, xong ẻm bảo là nhà cách trường rất xa nên hôm nào em ấy cũng về nhà tầm này. Mình nghe rất thương cảm, sau một hồi trò chuyện mình có hỏi nhà để ngủ nhờ 1 đêm vì trời cũng đã tối lại khó kiếm nhà để nhờ. Em ấy chỉ đằng xa tầm 2-300m có một căn nhà lá, bảo đó là của ẻm kêu mình có xin ngủ nhờ thì đi trước vì người nhà thấy em ấy đi với mình sẽ bị la. Mình cũng lịch sự chào em rồi tiến về ngôi nhà trước. Tới nhà mình gọi thì có một ông cụ tầm 6-70 tuổi sau một hồi hỏi chuyện các kiểu thì mình cũng được cho phép ngủ nhờ lại. Vào trong căn nhà thì thấy đơn sơ vô cùng, đằng trước là 1 cái giường nhỏ mặt giường đc đặt bởi 1 tấm che và không có mềnh hay gối gì cả. Bên hong nhà có một lu nước kiểu xưa và cái gáo dừa. Ông cụ bảo mình ngủ trước nhà còn ông ra sau nhà ngủ, và có dặn dò là ngủ yên ở trong nhà có chuyện gì cũng đừng ra khỏi nhà. Ngồi 1 hồi lâu trời đã gần khuya mình cũng không thấy cô bé lúc nảy đi về nên đi ra phía sau nhà hỏi ông cụ nhưng lạ thay chả thấy ông cụ ở đâu cả. Mình nổi da gà và sợ hãi chạy lại góc giường ngồi co lại, một lát sau dưới ánh sáng nhẹ của ánh trăng thì mình thấy những bóng người rất là cao to, trong tay họ cầm những cây giáo và đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong lúc sợ hãi thì mình ngủ lúc nào chả hay. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong căn nhà của mình lúc đầu giấc mơ. Mình đi ra trước nhà thì thấy chiếc xe đạp vẫn đc dựng ở chỗ cũ, đằng xa kế mé sông thấy một bóng trắng giống cố gái lúc tối. Mình tiến lại gần thì đúng là em ấy, ẻm cười mình bảo ngủ giờ này mới thức à. Mình trả lời rồi trò chuyện một hồi lâu nhưng tuyệt nhiên là không nhắc lại chuyện tối qua. Sau một hồi nói chuyện thì khung cảnh lại chuyển về lúc chạng vạng tối, mình mới đề nghị đưa em ấy về và em đồng ý.
Mình đèo đưa ẻm về nhưng lại ko nhớ đường mặc dù tối qua mình đã đi 1 lần, mình mới hỏi đường thì ẻm cười bảo nhà em ấy rất khó tìm nếu ko đc chỉ đường sẽ không ai vào được, vừa chỉ đường mình và em ấy vừa nói chuyện. Em ấy bảo "Đáng ra nếu chúng mình cưới nhau thì em sẽ được ngồi sau xe anh được anh đèo mỗi ngày". Mình nói khờ quá nhà anh cũng gần nhà em, nếu em cho phép anh qua chở em đi học mỗi ngày, em ấy nghe xong im lặng chả thấy nói gì nữa. Sau một hồi lâu thì mình cũng chạy được đến con đường tối hôm qua. Và được biết thêm thông tin em ấy tên là Hiểu Nghi. Đến khúc đường đá đỏ 2 đứa xuống dắt bộ nói chuyện 1 lúc thì tới nhà. Em vào nhà trước mình dắt xe vào sau, em rót nước cho mình uống rồi bảo mình đợi em ấy ra sau nhà nấu cháo tối 2 đứa ăn và dặn dò thêm giống y như ông lão nói hôm trước"tối anh cứ ngủ yên trong nhà cho dù có xảy ra chuyện gì cũng ko được ra khỏi nhà nhớ chưa". Ngồi 1 lát mình nhớ tới chuyện ông lão và đám người cao to tối hôm trước nên ra sau hỏi em ấy nhưng lại không thấy em ấy đâu cả. Mình gọi cũng chả thấy ai trả lời, cảm giác lo sợ mình định đi kiếm em nhưng lại nhớ tới câu nói đó nên đành ngồi ở góc giường đợi. Một hồi lâu trời tầm đến nữa đêm thì những bóng người cao to ấy lại xuất hiện và mình nghe tiếng chó sủa inh ỏi giật mình thức giấc thì lại thấy đang ngủ trong căn nhà của mình. Đứng dậy ra trước sân thì thấy chiếc xe đạp vẫn nằm đó. nhìn lại chỗ bờ sông thì lại thấy bóng trắng, mình tiến lại gần đúng vẫn là em ấy, nhưng lần này em ko cười nữa mà đứng nhìn mình khóc, đôi mắt đỏ hoe, mình tính chạy lại ôm em thì nghe tiếng cho sủa ngày càng to và mình tỉnh giấc thật sự.

Chuyện kết thúc ở đây cũng chả có gì là lạ. Lạ ở chỗ là cái chỗ em ấy đứng đợi mình là chỗ bé gái té sông chết đuối năm xưa, bé gái ấy là con của một người bạn của cha mình. Ngày xưa 2 đứa mình chơi rất thân nên 2 người lớn có hứa hẹn sau này lớn lên sẽ cho 2 đứa cưới nhau, nên 2 người lớn toàn gọi nhau là anh xuôi. Đặc biệt hơn nữa tên cố bé ấy lại là cái tên Hiểu Nghi.
Mình có kể chuyện này cho gia đình, cha mình thì bảo chỉ là mơ thôi ko có gì cả, mẹ thì kêu mua trái cây gà vịt cúng @@. Riêng mình lại nghỉ cô bé với cô gái trong giấc mơ ko liên quan nhau vì cô bé chết lúc còn rất nhỏ thì ko thể nào là nữ sinh cấp 3 được, với mình nghe bảo người chết linh hồn của họ sẽ giữ nguyên hình dáng lúc họ chết nên cố bé ấy càng không thể là thiếu nữ mà mình mơ thấy.
hôm nọ cũng gặp 1 giấc mơ kỳ lạ. trân thật.
mà giờ quên cmnr
 
Tôi mơ chị..i..ch gái lúc gây cấn bị mộng tinh sáng dậy ướt lun quần :( thật méo đùa
 
Back
Top