newbyte
Senior Member
Đợt hồi lâu có 1 giấc mơ cũng lạ như này.
Đang ngủ thì tỉnh dậy, thấy đang ở 1 bãi cỏ trống, trời thì mưa nhẹ nhẹ, sương mù nhiều, khá lạnh (chắc do nằm điều hòa), mình thấy lạ thì chạy lên chỗ đồi cao nhìn quanh thấy 1 cái mái đình đằng xa, mái đình kiểu ngoài Bắc hồi xưa, chạy lại gần thì ko thấy ai nhìn cổng đình thì chữ như chữ Nho, chữ Tàu gì đấy đọc ko hiểu, cũng có gốc đa to, mấy hàng tre quanh quanh tường, nhìn quanh thì thấy có cái bàn gỗ dài, kiểu bàn chân chữ X bằng tre, gác 1 tấm gỗ dài 3-4m rộng khoảng nửa mét, trên đấy thì toàn bát nhựa hoặc nhôm cũ, đũa tre cũ.
Xem xem 1 lát thì có 1 thầy chùa áo nâu sòng cũng trẻ trẻ lại gần, mình mới hỏi đây là đâu, ông ấy bảo ngoại ô Hà Nội (mình ở miền Trung), mình mới hỏi thêm là sao ở đây vắng vẻ vậy thì ông bảo mọi người đi làm ruộng sắp về, chỗ này là vùng quê, nơi mọi người đến trú bom đạn nên ko có đông người.
Lúc này mình thấy lạ, nên hỏi bom đạn của ai, ông nói của giặc Mỹ (lúc này mình vẫn đang nghĩ là hiện tại 2019) nên hỏi năm nay là bao nhiêu, ổng nói là đang là cuối năm 72 (1972 mình nghĩ vậy), rồi sau có thêm 1 đoàn người già trẻ lớn bé dắt nhau đến ăn, mình thấy vậy thì đi tiếp. Đi mù mù mờ mờ (ko nhớ lắm) 1 lát thì đến 1 khu phố hiện đại hơn 1 chút, có đường xi măng ko phải đường nhựa. Đang đi thì thấy 1 người tóc dài xoăn, bụi bặm, bẩn bẩn, mình lướt qua nhìn thì thấy nó là thằng bạn thân hay hút thuốc cùng nhau ở công ty (méo hiểu tại sao lại có nó ở đây), chạy lại hỏi thì nó nói ko biết ko quen, etc. Chặp thì đi tiếp thấy có cái nhà hàng gỗ trên sông, nhìn vào thấy cả lính Mỹ, bộ đội, người dân ăn uống nói chuyện rôm rả.
Đi thêm 1 quãng thì thấy trời xẩm xẩm tối, sương mù xuống khó thấy rõ xung quanh, nhìn đằng trước chả thấy gì nữa, chỉ thấy tối tối, rồi quay lại đằng sau thì chỉ thấy bãi đất trống, 1 con đường mòn mà điểm bắt đầu là ngay chỗ mình đứng, mình thấy vậy thì cứ đi theo đường mòn, được 1 quãng thì thấy 1 bà già tóc bù xù che cả mặt, ăn mặc rách rưới, cầm gậy và nón như người ăn xin, dẫn theo đứa bé cũng rách rưới. Nhìn thôi, rồi lướt qua, vừa qua đc 1 xíu thì bà ấy gọi "Ê Ê" mình quay lại thì bả chỉ vào mình, mặt có vẻ khó chịu, vừa chỉ vừa nói "Cậu không phải người ở đây", mình "Dạ, không ạ", bả lại nói 1 câu mình nhớ mãi "Nhưng mà cậu phải là người chịu trách nhiệm cho 300 người đã chết vì bom Mỹ", rồi hét lên "CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI!!!!", nghe bả hét thì mình giật mình tỉnh ngủ, thấy mồ hôi đầm đìa dù phòng máy lạnh ngắt.
Điều lạ ở chỗ là mình chưa bao giờ nghe hay biết hay nhớ gì về việc Mỹ ném bom Hà Nội năm 1972, mà ngay sau khi tỉnh dậy thì mình dùng điện thoại tra google "Mỹ ném bom Hà Nội 1972" thì ra thông tin vụ ném bom Bệnh viện Bạch Mai hình như cũng làm chết gần 300 người. Đọc thông tin này xong thì thấy hơi hoảng, vẫn chưa hiểu tại sao mình phải chịu trách nhiệm, ba mình là bộ đội xuất ngũ, gđ cũng ko có ai liên quan chính quyền SG hay làm gì chống phá cách mạng hết. Mấy hôm sau cũng thử cố gắng ngủ và nghĩ đến giấc mơ đấy để có thể hiểu tại sao phải chịu trách nhiệm nhưng ko thể tiếp nối được. Giờ vẫn còn nhớ cái giấc mơ kì lạ này.
Đang ngủ thì tỉnh dậy, thấy đang ở 1 bãi cỏ trống, trời thì mưa nhẹ nhẹ, sương mù nhiều, khá lạnh (chắc do nằm điều hòa), mình thấy lạ thì chạy lên chỗ đồi cao nhìn quanh thấy 1 cái mái đình đằng xa, mái đình kiểu ngoài Bắc hồi xưa, chạy lại gần thì ko thấy ai nhìn cổng đình thì chữ như chữ Nho, chữ Tàu gì đấy đọc ko hiểu, cũng có gốc đa to, mấy hàng tre quanh quanh tường, nhìn quanh thì thấy có cái bàn gỗ dài, kiểu bàn chân chữ X bằng tre, gác 1 tấm gỗ dài 3-4m rộng khoảng nửa mét, trên đấy thì toàn bát nhựa hoặc nhôm cũ, đũa tre cũ.
Xem xem 1 lát thì có 1 thầy chùa áo nâu sòng cũng trẻ trẻ lại gần, mình mới hỏi đây là đâu, ông ấy bảo ngoại ô Hà Nội (mình ở miền Trung), mình mới hỏi thêm là sao ở đây vắng vẻ vậy thì ông bảo mọi người đi làm ruộng sắp về, chỗ này là vùng quê, nơi mọi người đến trú bom đạn nên ko có đông người.
Lúc này mình thấy lạ, nên hỏi bom đạn của ai, ông nói của giặc Mỹ (lúc này mình vẫn đang nghĩ là hiện tại 2019) nên hỏi năm nay là bao nhiêu, ổng nói là đang là cuối năm 72 (1972 mình nghĩ vậy), rồi sau có thêm 1 đoàn người già trẻ lớn bé dắt nhau đến ăn, mình thấy vậy thì đi tiếp. Đi mù mù mờ mờ (ko nhớ lắm) 1 lát thì đến 1 khu phố hiện đại hơn 1 chút, có đường xi măng ko phải đường nhựa. Đang đi thì thấy 1 người tóc dài xoăn, bụi bặm, bẩn bẩn, mình lướt qua nhìn thì thấy nó là thằng bạn thân hay hút thuốc cùng nhau ở công ty (méo hiểu tại sao lại có nó ở đây), chạy lại hỏi thì nó nói ko biết ko quen, etc. Chặp thì đi tiếp thấy có cái nhà hàng gỗ trên sông, nhìn vào thấy cả lính Mỹ, bộ đội, người dân ăn uống nói chuyện rôm rả.
Đi thêm 1 quãng thì thấy trời xẩm xẩm tối, sương mù xuống khó thấy rõ xung quanh, nhìn đằng trước chả thấy gì nữa, chỉ thấy tối tối, rồi quay lại đằng sau thì chỉ thấy bãi đất trống, 1 con đường mòn mà điểm bắt đầu là ngay chỗ mình đứng, mình thấy vậy thì cứ đi theo đường mòn, được 1 quãng thì thấy 1 bà già tóc bù xù che cả mặt, ăn mặc rách rưới, cầm gậy và nón như người ăn xin, dẫn theo đứa bé cũng rách rưới. Nhìn thôi, rồi lướt qua, vừa qua đc 1 xíu thì bà ấy gọi "Ê Ê" mình quay lại thì bả chỉ vào mình, mặt có vẻ khó chịu, vừa chỉ vừa nói "Cậu không phải người ở đây", mình "Dạ, không ạ", bả lại nói 1 câu mình nhớ mãi "Nhưng mà cậu phải là người chịu trách nhiệm cho 300 người đã chết vì bom Mỹ", rồi hét lên "CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI!!!!", nghe bả hét thì mình giật mình tỉnh ngủ, thấy mồ hôi đầm đìa dù phòng máy lạnh ngắt.
Điều lạ ở chỗ là mình chưa bao giờ nghe hay biết hay nhớ gì về việc Mỹ ném bom Hà Nội năm 1972, mà ngay sau khi tỉnh dậy thì mình dùng điện thoại tra google "Mỹ ném bom Hà Nội 1972" thì ra thông tin vụ ném bom Bệnh viện Bạch Mai hình như cũng làm chết gần 300 người. Đọc thông tin này xong thì thấy hơi hoảng, vẫn chưa hiểu tại sao mình phải chịu trách nhiệm, ba mình là bộ đội xuất ngũ, gđ cũng ko có ai liên quan chính quyền SG hay làm gì chống phá cách mạng hết. Mấy hôm sau cũng thử cố gắng ngủ và nghĩ đến giấc mơ đấy để có thể hiểu tại sao phải chịu trách nhiệm nhưng ko thể tiếp nối được. Giờ vẫn còn nhớ cái giấc mơ kì lạ này.