Kiếp ở trọ



Cái tỉnh nghèo nằm gần cuối dải đất miền Trung ấy, quanh năm khô khốc, chó ăn đá, gà ăn sỏi, kỳ thực nếu có gà thì gà cũng bị chó ăn mất rồi.

Con người nơi đây cũng như cái thời tiết của xứ này vậy, khô khô khốc khốc, nói chuyện cộc lốc nhưng rất đơn thuần, tâm tư cũng đơn thuần.

Nhắc đến miền Trung người ta thường nghĩ đến bão lũ, nói đến xứ này người ta chỉ thấy nắng chói chang rát mặt, gió thổi quanh năm pha lẫn chút cát vàng, thổi vi vút như bất tận đến ngàn năm sau, như hàng vạn mũi tên vô hình tàn phá nhân gian.

Nếu có ai hỏi tôi thích điều gì nhất ở quê hương mình, thì đó không phải nho, chẳng phải mắm, không phải các làng nghề cổ xưa rêu phong nồng nặc hương vị cũ kĩ, cũng không phải ngọn tháp cao cao trầm mặc, mà đó là nắng gió.

Ở một nơi nhiều nắng gió như vậy, quần áo rất mau khô, lại thơm thơm một mùi đặc trưng của nắng. Nếu bạn có hẹn đột xuất với cô gái mình crush, nếu bạn muốn chọn một bộ quần áo mình thích nhất để đi gặp cô ấy nhưng chẳng may nó không được sạch sẽ thơm tho lắm, hãy để nắng gió làm việc đó, bạn vẫn còn dư chút thời gian bấm vài cái móng tay mọc dài dính đầy đất, tỉa vài cọng lông mũi tua tủa như đám cỏ hoang sau nhà, đánh cho hàm răng muốn bay hết cả men ra..

Và nếu cô ấy có cho bạn leo cây, thì cũng đừng buồn, cuộc đời này nếu việc gì cũng như như ý ý theo mình thì thành tựu đạt được liệu có đáng trân quý không. Nơi dương quang phủ đầy không có chỗ cho trầm uất dài lâu, không có chỗ cho tuyệt vọng vĩnh viễn, nếu bạn chịu bước ra khỏi góc tối sẽ thấy lạc quan tràn đầy, nhiệt ái tràn đầy như đoá xương rồng đỏ thắm trên triền cát khô khan.

................

Chap 1

Căn nhà trọ giá rẻ

Cái phường nhỏ nằm bên một con sông nho nhỏ hiền hoà. Trong cái phường nhỏ ấy có một căn nhà trọ nho nhỏ nằm cạnh bờ sông.

Căn nhà nhỏ ấy cũ kĩ, tại sao người ta rất thích dùng từ "cũ kĩ" để tả đồ vật và hiện trạng trong văn chương nhỉ, "cũ kĩ", "sờn rách", "bạc màu"... người ta cứ dùng đi dùng lại những từ này, riết tôi tưởng mình bị lỗi dòng thời gian nhảy về thời bao cấp rồi. Cái gì cũng cũ kĩ, cũng rách vài chỗ, không rách thì mình cào cho nó rách, màu gì cũng bạc thếch, phải chăng dùng từ như vậy sẽ nghe nó "văn chương" hơn, tôi cũng chả biết nữa, đôi khi mình cũng phải hoà nhập chút xíu.

Căn nhà này quả thật rất cũ kĩ, cũ như mấy căn nhà hoang trong các câu truyện ma hư hư thực thực, không ai đem một căn nhà mới như iphone đập hộp ra cho tôi thuê với giả rẻ mạt cả.

Rẻ thì phải chấp nhận, phận vozlit mà, ngoài chấp nhận còn làm được gì hơn. Trước khi đến thuê tôi đã nghe mấy thằng bạn, cũng sống kiếp du mục nói căn nhà ấy phảng phất như không có cửa, lại gần sông rất lạnh, để bảng cho thuê mấy năm chẳng ai rờ tới.

Tôi không tin cho lắm, thời đại nào rồi mà nhà không cửa, cho đến khi đến xem nhà, quả thật cửa có cũng như không.

Cửa trước là dạng cửa sắt nhà xưởng, là cửa dùng các thanh sắt vuông nhỏ hàn lại cách nhau tầm 10 cm, người đứng trong nhà nhìn phát là thấy rõ ngoài đường, người ở ngoài đường nhìn vào.. cũng vậy.

Cửa sau quả thật cũng không có, hình như đã từng có mà bị ai gỡ đi mất rồi, từ phòng bếp bước xuống là một khoảnh sân sau bé tí nền xi măng, vách lên cao met rưỡi, phần trên phủ lưới b40, nhìn xa ra vài chục met là bờ sông lộng gió.

Nền nhà lót gạch men xanh xanh giả cỏ, tường sơn màu da trời nhạt đã loang lổ bóc ra từng mảng lớn, la phông được ghép từ nhiều miếng nhưng chỗ có chỗ không, để lộ ra trần nhà đen đen tối tối.

Sau này thỉnh thoảng mỗi đêm khi ngủ, tôi thường nhìn trân trân lên chỗ trần nhà ấy, nhìn đến xuất thần. Tưởng tượng có một cái đầu thò ra, rồi một con ma nữ nhảy xuống, tóc dài bay lất phất trong gió, làn da trắng ngần như trong suốt, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Đè tôi ra cưỡng bức, rồi cười ha há bay đi mất để lại tôi hoảng sợ ngồi nép vào góc tường trùm mền khóc nức nở..

Cho đến vài năm sau thì hiện tượng đó vẫn không xảy ra, chỉ có 2 tháng đầu tiên là đêm nào cũng bị bóng đè, làm tôi phải di chuyển chỗ ngủ liên tục từ phòng khách đến leo lên mặt bếp lạnh lẽo, từ căn gác bỏ hoang đến cái sân sau lộng gió..

Tôi đi khảo sát một dạo, đường điện trong nhà hầu như đã hư gần hết, chuột cắn nham nhở, ổ điện cháy đen xì. Các ống nước cũng vỡ nứt tan tành, thỉnh thoảng vài con gián thò mặt ra từ chỗ vỡ ấy nhìn tôi cười nham nhở.

Mất hai ngày để tự xử phục chế lại điện nước, sắm ít đồ dùng bếp, mua cái võng treo ngoài sân sau để thưởng gió, cột một cọng dây thép giăng ngang để phơi quần áo, lại sắm thêm cái nệm gấp 3 khúc chỉ 320k của mấy ông bán dạo. Đóng cái bàn gỗ nhỏ làm bàn trà, làm thêm cái hồ cá xi măng bằng thùng xốp. Trồng vài cây ớt, ít củ khoai tây găm đất, vài nhánh mười giờ.

Vậy là tạm đủ cho kiếp sống du mục.

Chap 2

Vị khách đầu tiên


Những tưởng sẽ được tận hưởng một kiếp sống nghèo mà yên yên bình bình. Nhưng chỉ một tuần sau đó lại xuất hiện trộm, trộm ở đây không phải là người, trộm ở đây không cướp tài vật hay mỹ sắc, trộm ở đây là một con mèo, cướp lương thực.

Con mèo hoang gầy ốm mình đầy vết sẹo, nó thường xuất hiện lúc nửa đêm, khi phố phường đã ngủ yên, khi ánh trăng bàng bạc phủ chiếu xuống khoảng sân sau, khi tôi còn đang mãi bật tool 1111 tìm vài idol yêu thích của mình.

Nó từ góc tối mò ra, như quỷ mỵ như ninja, ánh mắt rất cộc cằn dè dặt biểu thị cuộc đời vô tình đã hành hạ chà đạp nó từ lúc sinh ra.

Cước bộ của nó thoan thoắt, chỉ vài cú nhảy nhót đã nhẹ nhàng đáp xuống cái mặt bàn bếp. Tôi nằm gần đó, lẩn khuất trong bóng tối, mở mắt thao láo nhìn nó, nó là vị khách đầu tiên của tôi trong căn nhà này.

Nó thò tay hất cái nắp chảo ra, nhanh chóng ngậm một con cá chiên vào miệng phóng như bay mất hút vào màn đêm. Dĩ nhiên đó là đồ ăn thừa nên tôi cũng không để tâm lắm, rồi ngày nào cũng vậy, khuya nào cũng vậy, có đêm hết đồ ăn tôi còn cố tình đặt một cây xúc xích vào chảo cho nó trộm.

Một tháng sau nó chính thức nhập khẩu, đêm nào cũng chui lên cái tấm nệm rẻ tiền ấy và giành cái mền rách với tôi. Cũng có khi nó bỏ đi bụi nửa tháng mới về, đành chịu thôi, nó là mèo đực mà, đến tuổi cũng nên đi tìm tình nhân, để cùng nhau ngồi ngắm trăng trên mái nhà nào đó, cùng nhau làm vài trận sex public cho mấy thằng mèo hàng xóm thèm chơi, nghĩ đến điều đó làm tôi cảm thấy rất thoả mãn, không thể để nó FA truyền kiếp như mình được.



Chap 3 Thêm một miệng ăn

Chap 4 Mini xuất hiện

Chap 5 Vấn đề lương thực

Chap 6 Chuột và gián

Chap 7 Khắc tinh của Mini

Chap 8 Đêm giáng sinh
 
Last edited:
Giờ tôi tin những người có tâm hồn bay bổng văn thơ thường nghèo rồi đó. Mấy người này chỉ có thời chiến mới phát huy được thôi.
 
Ngủ một giấc dậy tự nhiên cái đầu nhức quá..

Chỉ muốn say sưa một trận để quên đi hiện thực, để quên đi cái màu xám xám bám lấy cuộc đời, tiếc là chẳng uống được bia rượu.

Đặt tay xuống bàn phím muốn viết gì ?

Viết về những tháng ngày đầy màu xanh lá cây đã qua, viết về màu vệt nắng loang trên biển chiều Sơn Hải..

Viết về cô em gái da trắng như bạch ngọc,đôi mắt sắc lạnh tựa tuyết vô tình trên núi cao..

Hay viết về thằng bạn mỗi lần chuyển trọ như cái sở thú di động, nào chim nào thỏ, nào chuột lang nào chó mèo. Cái đoàn người thú ấy đã không biết bao lần đổi nhà, từ vùng gió cát Ninh Hải lên đến chốn lạnh lùng hư ảo Sông Pha, hay vùng thôn dã Du Long tách biệt với thế giới bên ngoài, hay xứ sở của người Chăm, nơi nhà cửa tầng tầng lớp lớp như mê cung, ai đã một lần vào đó mà chưa từng lạc..

Ở trọ vùng tỉnh lẻ khác ở trọ thành thị sầm uất, ở trọ vùng tỉnh lẻ tùy thời tùy lúc chỉ cần hết hợp đồng là đổi view, tối nay mở mắt ra chỉ toàn sao trời với dế gáy thê lương, sáng mai đã có thể đổi view hít một hơi toàn mùi gió biển.

Nhất là ở cái tỉnh nhỏ vùng ven biển này, có núi đá khô cằn, có đồi cát vàng gió thổi quanh năm, có sông sâu, có suối nước trong vắt, có những khu rừng tịch mịch phủ sương, có vùng bán sa mạc hoang vu đi mãi không thấy dấu chân người..
 
Last edited:
Thêm một miệng ăn

Con mèo hoang ấy từ ngày về đây dường như đã đánh mất đi phần nào bản chất hoang đàng lãng tử của mình, nó không còn chịu mò ra đường kiếm ăn nữa, cứ nốc xúc xích cho mập bụng rồi lăn ra ngủ khò, lại sinh ra kén ăn, không thèm cá chiên nữa, chỉ khoái khẩu món xúc xích.

Kỳ thực tôi cũng rất kén ăn, lại rước thêm một con mèo kén ăn xấu tính, có những ngày mưa rơi lất phất, tôi ngồi trên ghế ôm nó vào trong lòng, hai đứa nhìn nhau rồi nhìn ra màn mưa chiều ảm đạm với cái bụng trống rỗng.

Dịch hoành hành, giãn cách, cuộc sống càng thêm phần khó khăn. Trời sinh voi sinh cỏ chứ không sinh ra gạo cho tôi, không tự nhiên sinh ra xúc xích cho nó, vậy nên tôi quyết định phải kiếm việc làm thêm buổi tối..

.............................

Tạm gác vấn đề việc làm thêm, lại nói tiếp về con mèo lãng tử ấy.

Sau khi nhập khẩu vào căn nhà nhỏ nhỏ bên bờ sông, suốt ngày nó cứ bám đuôi theo con sen để đòi ăn, một con sen nghèo cùng cực.

Cuộc đời vốn dĩ là những mảnh ghép, có những mảnh ghép hoàn hảo, cũng có những mảnh hơi lệch lệch, suy cho cùng ghép kiểu gì thì cũng nương vào nhau mà sống, mà bổ túc cho nhau.

Khi một con mèo giang hồ ghép với một con sen nghèo thì chỉ có một kết cuộc, là đói.

Một con mèo thường thường nhịn đói rất là giỏi, con sen này cũng không kém, hắn thường thường có thể nhịn đói vài ngày chỉ uống nước cầm hơi, cơ thể suy nhược, ánh mắt đờ đẫn ngồi nhìn mưa rơi, hắn cũng quen rồi. Nhưng hắn dù có hơi kỳ kỳ, hắn vẫn là con người, hắn có tình cảm, cái thứ tình cảm của hắn còn nhiều hơn bất kỳ ai, dạt dào hơn bất kỳ ai mà bạn từng biết.

Vậy nên hắn đói, hắn chịu được, nhưng hắn không thể nhìn con mèo ấy đói, hay bất quá hắn không thể chịu được cái tiếng "ngheo ngheo ngheo" phát ra từ cái máy sưởi ấm di động ấy.

Hắn ngồi đó suy nghĩ, cách gì đây, hay là bán cái loa cmn đi, có nghe bao giờ đâu mà giữ làm gì.

Cái loa ấy cũng như bao cái loa khác, đều dùng để phát ra âm thanh. Nhưng loa hắn làm thường thường cũng như con người hắn, cái loa cũng kỳ kỳ.

Kỳ kỳ nên hiếm, chính xác là khó có cái thứ 2, vậy nên có người thích, có người ra giá 3 triệu cho cái loa ấy, 3 triệu trong lúc hắn rỗng túi, 3 triệu trong lúc hắn đã mấy ngày nhai mì tôm sống cầm hơi, 3 triệu ấy quả thật quá lớn, nếu bạn là hắn thì bạn có bán không ?

Nhưng hắn chỉ cười cười, hắn không bán, có người hỏi lý do tại sao không bán lấy tiền ăn, hắn không trả lời được, chỉ là hắn không thích vậy thôi.

Vậy nên hắn nghèo, có muôn ngàn lí do để nghèo, để bao biện cho cái nghèo, nhân loại tranh đấu không phải là để thoát khỏi khổ đau, để đạt được hạnh phúc sao, để khỏi phải nghèo sao..

Hắn tự gạt mình ra khỏi nhân loại, hắn vẫn sống đó, vẫn yêu đời hơn bất cứ ai, vẫn yêu màu xanh của lá, yêu màu vàng của tia nắng sớm mai, chìm đắm trong tịch mịch cùng ánh trăng rồi nhỏ giọt lệ thầm lặng trong đêm mưa tỉnh lẻ.

Nghĩ đến cái loa, hắn vẫn không nghĩ đến chuyện bán, lúc đói cùng cực đến mức đó nhưng hắn vẫn không nghĩ đến chuyện nhờ cậy ai dù là người thân nhất.

Hắn ngồi đó lục lại cái bộ nhớ 128mb của mình, hắn nhớ ra còn sót lại 50k trong cái túi quần jean cũ lâu ngày không mặc do đợt dính mưa ngoài đường ướt như chuột, vừa về nhà là hắn vứt cái quần vào một góc rồi hắn quên luôn.

Moi tờ 50k ám mùi mốc mốc từ cái quần ra, ánh mắt u nhược bỗng lóe sáng như tinh quang, cái mùi mốc mốc ấy vào thời điểm ấy chừng như là cái mùi thơm nhất trần đời mà hắn từng được thưởng thức.

Sốc lại tinh thần, đeo cái khẩu trang vải đã giặt hàng trăm lần lên, rồi hắn thẳng lưng đội mưa bước sang cái tiệm tạp hóa kế bên nhà, như trạng nguyên vinh quy về làng.

Nhìn bộ dạng ấy, phong thái ấy, không ai nghĩ là hắn nghèo đến như vậy, nhưng riêng bản thân hắn, cầm 50k trong tay, hắn tự nghĩ mình giàu lắm rồi, giàu hơn bất cứ ai trên đời này, còn ngày mai có nghèo có đói, kệ, hắn không quan tâm.

Hắn ra đường rất kiệm lời, nhất là đối với bà chủ quán tạp hóa trẻ trung này thì hắn càng kiệm lời hơn. Đã hơn 1 năm ở đây, ghé qua mua đồ biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chỉ mở miệng ra nói vài câu với chủ tiệm, mà đó là khi chủ tiệm hỏi han chứ bình thường hắn tuyệt không hé môi. Nếu muốn mua gói thuốc, hắn chỉ cần móc đúng ra số tiền đó là bà chủ tự hiểu, phần vì lịch mua hàng của hắn tại cái tạp hóa này rất cứng nhắc, mỗi ngày hắn đều qua mua 2k đá dù trời nắng hay trời mưa, thêm một gói thuốc Cotab là đủ cho một ngày.

Lần này thì khác, hắn thích làm loa nhưng tuyệt không thích cái máy sưởi di động kiêm loa ấy phát ra thứ âm thanh "ngheo ngheo ngheo" cả ngày như vậy, nên hắn qua mua xúc xích cho con mèo và một gói mì cho riêng mình.

- Chị lấy em 3 bịch xúc xích, 1 gói thuốc...thêm 1 gói mì.

Nói xong tay phải hắn móc tờ 50k mốc mốc ra đưa bà chủ, rồi tay trái cầm lấy xúc xích, thuốc và gói mì. Sau đó hắn nhanh chóng trở về căn nhà trọ, nơi còn 2 tờ bill điện nước và con mèo lười đang quanh quẩn trong nhà chờ hắn..

Vừa vào đến cửa nhà, đã thấy con mèo chờ sẵn, nó vẫn ngồi lì trên cái ghế trước hiên chờ hắn, như nữ nhân chờ nam nhân của mình đến chở đi dạo phố, như người vợ chờ chồng ngoài biên ải gian lao 3 năm chưa về.

Nhưng bất quá lần này chỉ là một con mèo chờ xúc xích, việc đầu tiên hắn làm khi vào nhà là nhanh chóng tháo 1 cây xúc xích dâng đến tận họng ngài mèo, sau đó hắn bật bếp lên nấu nước chế mì.

Dù bạn có là IT lương ngàn đô hay chỉ là một anh phụ hồ nghèo thì một tô mì lúc trời mưa lạnh giá đều trân quý như nhau. Khói từ tô mì bốc ra thơm phức, hắn ngồi thưởng thức tô mì trên cái bàn trà, ăn rất chậm rãi, ăn như đây là một tô mì giống như trong quảng cáo đầy đủ thịt tôm với rau sống vậy.

Sau khi nhai hết tô mì, húp sạch nước mì, hắn liền rửa sạch sẽ rồi úp vào khay đựng chén, đấy là tập tính của hắn, dù quần áo hắn mặc có rách bao nhiêu, nhưng đụng đến vấn đề ăn uống là hắn tuyệt rất sạch sẽ, hắn không thích bụi bẩn mặc dù đang ở trong một cái nhà cũ kĩ.

Hắn đi quanh quẩn tìm con mèo rồi xách nó bên hông, châm một điếu thuốc, lại đi ra cái ghế trước hiên nhà, trời vẫn còn mưa, con mèo ngồi trên đùi hắn, hắn nhìn con mèo, hai đứa nhìn nhau, bất quá lần này con mèo đã rúc đầu vào bụng hắn ngủ vùi, không kêu đói nữa. Còn hắn lại nhìn ra màn mưa, màn mưa ảm đạm như cuộc đời hắn.

Nhưng có phải sau cơn mưa trời lại sáng ?..
 
Last edited:
Tạm gác vấn đề việc làm thêm, lại nói tiếp về con mèo lãng tử ấy.

Sau khi nhập khẩu vào căn nhà nhỏ nhỏ bên bờ sông, suốt ngày nó cứ bám đuôi theo con sen để đòi ăn, một con sen nghèo cùng cực.

Cuộc đời vốn dĩ là những mảnh ghép, có những mảnh ghép hoàn hảo, cũng có những mảnh hơi lệch lệch, suy cho cùng ghép kiểu gì thì cũng nương vào nhau mà sống, mà bổ túc cho nhau.

Khi một con mèo giang hồ ghép với một con sen nghèo thì chỉ có một kết cuộc, là đói.

Một con mèo thường thường nhịn đói rất là giỏi, con sen này cũng không kém, hắn thường thường có thể nhịn đói vài ngày chỉ uống nước cầm hơi, cơ thể suy nhược, ánh mắt đờ đẫn ngồi nhìn mưa rơi, hắn cũng quen rồi. Nhưng hắn dù có hơi kỳ kỳ, hắn vẫn là con người, hắn có tình cảm, cái thứ tình cảm của hắn còn nhiều hơn bất kỳ ai, dạt dào hơn bất kỳ ai mà bạn từng biết.

Vậy nên hắn đói, hắn chịu được, nhưng hắn không thể nhìn con mèo ấy đói được, hay bất quá hắn không thể chịu được cái tiếng "ngheo ngheo ngheo" phát ra từ cái máy sưởi ấm di động ấy.

Hắn ngồi đó suy nghĩ, cách gì đây, hay là bán cái loa cmn đi, có nghe bao giờ đâu mà giữ làm gì.

Cái loa ấy cũng như bao cái loa khác, đều dùng để phát ra âm thanh. Nhưng loa hắn làm thường thường cũng như con người hắn, cái loa cũng kỳ kỳ.

Kỳ kỳ nên hiếm, chính xác là khó có cái thứ 2, vậy nên có người thích, có người ra giá 3 triệu cho cái loa ấy, 3 triệu trong lúc hắn rỗng túi, 3 triệu trong lúc hắn đã mấy ngày nhai mì tôm sống cầm hơi, 3 triệu ấy quả thật quá lớn, nếu bạn là hắn thì bạn có bán không ?

Nhưng hắn chỉ cười cười, hắn không bán, có người hỏi lý do tại sao không bán lấy tiền ăn, hắn không trả lời được, chỉ là hắn không thích vậy thôi.

Vậy nên hắn nghèo, có muôn ngàn lí do để nghèo, để bao biện cho cái nghèo, nhân loại tranh đấu không phải là để thoát khỏi khổ đau, để đạt được hạnh phúc sao, để khỏi phải nghèo sao..

Hắn tự gạt mình ra khỏi nhân loại, hắn vẫn sống đó, vẫn yêu đời hơn bất cứ ai, vẫn yêu màu xanh của lá, yêu màu vàng của tia nắng sớm mai, chìm đắm trong tịch mịch cùng ánh trăng rồi nhỏ giọt lệ thầm lặng trong đêm mưa tỉnh lẻ.

Nghĩ đến cái loa, hắn vẫn không nghĩ đến chuyện bán, lúc đói cùng cực đến mức đó nhưng hắn vẫn không nghĩ đến chuyện nhờ cậy ai dù là người thân nhất.

Hắn ngồi đó lục lại trí nhớ, hắn nhớ ra mình còn sót lại 50k trong cái túi quần jean cũ lâu ngày không mặc do đợt dính mưa ngoài đường ướt như chuột, vừa về nhà là hắn vứt cái quần vào một góc rồi hắn quên luôn.

Moi tờ 50k ám mùi mốc mốc từ cái quần ra, ánh mắt u nhược bỗng lóe sáng như tinh quang, cái mùi mốc mốc ấy vào thời điểm ấy chừng là cái mùi thơm nhất trần đời mà hắn từng được thưởng thức.

Sốc lại tinh thần, đeo cái khẩu trang vải đã giặt hàng trăm lần lên rồi hắn thẳng lưng đội mưa bước sang cái tiệm tạp hóa kế bên nhà, như trạng nguyên vinh quy về làng.

Nhìn bộ dạng ấy, phong thái ấy, không ai nghĩ là hắn nghèo đến như vậy, nhưng riêng bản thân hắn, cầm 50k trong tay, hắn tự nghĩ mình giàu lắm rồi, giàu hơn bất cứ ai trên đời này, còn ngày mai có nghèo có đói, kệ, hắn không quan tâm.

Hắn ra đường rất kiệm lời, nhất là đối với bà chủ quán tạp hóa trẻ trung này thì hắn càng kiệm lời hơn. Đã hơn 1 năm ở đây, ghé qua mua đồ biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chỉ mở miệng ra nói vài câu với chủ tiệm, mà đó là khi chủ tiệm hỏi han chứ bình thường hắn tuyệt không hé môi. Nếu muốn mua gói thuốc, hắn chỉ cần móc đúng ra số tiền đó là bà chủ tự hiểu, phần vì lịch mua hàng của hắn tại cái tạp hóa này rất cứng nhắc, mỗi ngày hắn đều qua mua 2k đá dù trời nắng hay trời mưa, thêm một gói thuốc Cotab là đủ cho một ngày.

Lần này thì khác, hắn thích làm loa nhưng tuyệt không thích cái máy sưởi di động kiêm loa ấy phát ra thứ âm thanh "ngheo ngheo ngheo" cả ngày như vậy, nên hắn qua mua xúc xích cho con mèo và một gói mì cho riêng mình.

- Chị lấy em 3 bịch xúc xích, 1 gói thuốc.

Nói xong tay phải hắn móc tờ 50k mốc mốc ra đưa bà chủ, rồi tay trái cầm lấy xúc xích, thuốc và gói mì. Sau đó hắn nhanh chóng trở về căn nhà trọ, nơi còn 2 tờ bill điện nước và con mèo lười đang quanh quẩn trong nhà chờ hắn..

Vừa tra chìa vào ổ khóa, đã thấy con mèo chờ sẵn, nó vẫn ngồi lì trên cái ghế trước hiên nhà chờ hắn, như nữ nhân chờ nam nhân của mình đến chở đi dạo phố, như người vợ chờ chồng ngoài biên ải gian lao 3 năm chưa về.

Nhưng bất quá lần này chỉ là một con mèo chờ xúc xích, việc đầu tiên hắn làm khi vào nhà là nhanh chóng tháo 1 cây xúc xích dâng đến tận họng ngài mèo, sau đó hắn bật bếp lên nấu nước chế mì.

Dù bạn có là IT lương ngàn đô hay chỉ là một anh phụ hồ nghèo thì mộtt tô mì lúc trời mưa lạnh giá đều trân quý như nhau. Khói từ tô mì bốc ra thơm phức, hắn ngồi thưởng thức tô mì trên cái bàn trà, ăn rất chậm rãi, ăn như đây là một tô mì giống như trong quảng cáo đầy đủ thịt tôm với rau sống vậy.

Sau khi nhai hết tô mì, húp sạch nước mì, hắn liền rửa sạch sẽ rồi úp vào khay đựng chén, đấy là tập tính của hắn, dù quần áo hắn mặc có rách bao nhiêu, nhưng đụng đến vấn đề ăn uống là hắn tuyệt rất sạch sẽ, hắn không thích bụi bẩn mặc dù đang ở trong một cái nhà cũ kĩ.

Hắn đi quanh quẩn tìm con mèo rồi xách nó bên hông, châm một điếu thuốc, lại đi ra cái ghế trước hiên nhà, trời vẫn còn mưa, con mèo ngồi trên đùi hắn, hắn nhìn con mèo, hai đứa nhìn nhau, bất quá lần này con mèo đã rúc đầu vào bụng hắn ngủ vùi chứ không kêu đói nữa. Còn hắn lại nhìn ra màn mưa, màn mưa ảm đạm như cuộc đời hắn vậy.

Nhưng có phải sau cơn mưa trời lại sáng ?..

Miệng ăn thứ hai

Sau một thời gian lười biếng quanh quẩn trong nhà, con mèo lãng tử lại bỏ nhà đi.

Lần này nó đi lâu hơn bình thường, dạo trước thường là một tuần hay nửa tháng. Nhưng lần này nó đi 2 tháng chưa về.

Hắn lo lắng nghĩ ngợi, mặc dù từ ngày nó đi, hắn đỡ bớt một miệng ăn, đỡ phải nghe nó "ngheo ngheo ngheo" suốt ngày. Nhưng thiếu nó hắn lại nhớ, hắn chỉ có duy nhất nó là bạn ở ngôi nhà này, những đêm mưa lạnh không còn hơi ấm của nó rúc trong mền nữa.

Đến bữa sáng hôm ấy, một bữa sáng đẹp trời, hắn đã dậy từ sớm để tận hưởng ngày đẹp trời.

Hắn đang cắm đầu súc miệng ở sân sau, bỗng nghe tiếng "ngheo ngheo ngheo" quen thuộc. Hắn tự hỏi không biết một con mèo ở nhà giàu có kêu "giau giau giau" không mà con đũy mèo này cứ "ngheo ngheo ngheo" như trêu ngươi hắn thế, rốt cuộc nó đã về.

Nhưng nó đứng trên mái nhà hàng xóm nhìn qua, ánh mắt rén rút, có vẻ như 2 tháng hoang đàn đã phục hồi phần nào bản tánh hoang dã của nó.

Những lần độc hành vãng du trước, có lúc nó về mình toàn vết thương rỉ máu, có lúc người đầy gai nhọn tua tủa, có lúc nó tha về một con cá khô rồi giấu vào hốc nhai ngấu nghiến như sợ con sen giành đồ ăn với nó.

Nhưng lần này nó lại tha về một con mèo con..
tiếp nào đang chán đời quá :sweet_kiss:
 
Back
Top