Là người bẩn tính

Bẩn tính méo gì :big_smile: ko có điều kiện thì chịu thôi. Kệ mẹ bọn khác nói gì, chúng nó ko sống cuộc đời của mình, nhưng theo tôi thì anh nên mở rộng giao lưu ra để có khả năng những cơ hội mới hơn
 
cái này không phải bẩn tính đâu bác . Xài tiền có kỉ luật như thế là quá tốt . Chỉ là đôi khi phải bỏ 1 ít phí " giao tiếp xã hội " cho cuộc sống nhẹ hơn tí chứ k có thì cũng chả sao . Còn em thì đang tập phải từ chối 1 số cuộc nhậu " không cần thiết " đây :D
 
Mình là 1 người bẩn tính các bác ạ.
Mình nhận ra điều đó nhưng khó để sửa quá.
Mình biết gốc rễ của sự "bẩn tính" đó. Mình sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Bố mẹ bần nông nhặt cóp từng đồng, bố mẹ thuộc dạng siêu tiết kiệm (nếu không muốn nói là siêu hà tiện - mà nếu không như thế thì lấy đâu ra tiền cho mình và các anh em lớn lên). Cái văn hóa đó nó thấm vào máu mình, nuôi dưỡng mình trở thành 1 con người tính toán, chi li, keo kiệt, hay suy nghĩ.
Với gia đình thì mình có trách nhiệm, sống tình cảm, nhưng với người ngoài, với xã hội mình tính toán keo kiệt bủn xỉn cực kỳ.
Mình lại k nhậu nhẹt đc. (Mà theo mình thấy những người hay nhậu nhẹt được thì tính tình nó cũng thoáng hơn). Càng ngày càng nhận ra cách sống mình có vấn đề.
Nhưng mà sao chả sửa được. Có bác nào như mình ko?

Ví dụ đơn giản: khi mình mua 1 cái gì đó, mình cùng phải suy nghĩ xem mua loại gì, ở đâu, lục khắp mọi nơi để mua cái rẻ nhất, dù đôi khi cái quãng thời gian đó mình có thể làm những việc khác ra nhiều tiền hơn.
Ví dụ nặng hơn 1 tí: Anh em cơ quan hay hùn tiền đi nhậu, mình lười cực kỳ, vì thứ nhất mình k nhậu đc, thứ 2 mình thấy mất vài trăm ngàn cho 1 cuộc nhậu nó phí quá, mình nghĩ tới mẹ mình, với khoản tiền đó mình có thể làm đc nhiều việc khác. Vậy là mình ít nhậu với bạn bè,đồng nghiệp hơn, dần dần bị xa lánh, bị kêu là bẩn tính....
Ví dụ nặng hơn nữa: Mình đi làm vào 1 cty, nhưng lại tính toán thiệt hơn, làm nhưng lúc nào cũng nghe ngóng về job khác, lúc nào cũng trong trạng thái nhảy việc, so đo bên kia hơn bên này. Đến lúc nhảy qua bên kia thì lại suy nghĩ bên trước hay hơn sao mình lại chuyển, lại lăn tăn cắn dứt.
Mình bẩn tính thật sự
Lâu lâu cho đi để tiền curency (dòng chảy) nó được lưu thông. Tiền rốt cuộc ý nghĩa của nó là tình yêu, là sự cho đi thôi mà. Thoải mái lên.
 
Chả bẩn gì đâu anh, anh cứ sống theo pháp luật ko đâm chọt chơi xấu người là được rồi :big_smile:
Tất nhiên nếu ông hòa nhập được thì cuộc sống nó nhiều cái dễ thở hơn, khám phá được nhiều ngóc ngách hơn mà chỉ khi chịu chi chịu bỏ tiền ông mới thấy được.
 
Mình là 1 người bẩn tính các bác ạ.
Mình nhận ra điều đó nhưng khó để sửa quá.
Mình biết gốc rễ của sự "bẩn tính" đó. Mình sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Bố mẹ bần nông nhặt cóp từng đồng, bố mẹ thuộc dạng siêu tiết kiệm (nếu không muốn nói là siêu hà tiện - mà nếu không như thế thì lấy đâu ra tiền cho mình và các anh em lớn lên). Cái văn hóa đó nó thấm vào máu mình, nuôi dưỡng mình trở thành 1 con người tính toán, chi li, keo kiệt, hay suy nghĩ.
Với gia đình thì mình có trách nhiệm, sống tình cảm, nhưng với người ngoài, với xã hội mình tính toán keo kiệt bủn xỉn cực kỳ.
Mình lại k nhậu nhẹt đc. (Mà theo mình thấy những người hay nhậu nhẹt được thì tính tình nó cũng thoáng hơn). Càng ngày càng nhận ra cách sống mình có vấn đề.
Nhưng mà sao chả sửa được. Có bác nào như mình ko?

Ví dụ đơn giản: khi mình mua 1 cái gì đó, mình cùng phải suy nghĩ xem mua loại gì, ở đâu, lục khắp mọi nơi để mua cái rẻ nhất, dù đôi khi cái quãng thời gian đó mình có thể làm những việc khác ra nhiều tiền hơn.
Ví dụ nặng hơn 1 tí: Anh em cơ quan hay hùn tiền đi nhậu, mình lười cực kỳ, vì thứ nhất mình k nhậu đc, thứ 2 mình thấy mất vài trăm ngàn cho 1 cuộc nhậu nó phí quá, mình nghĩ tới mẹ mình, với khoản tiền đó mình có thể làm đc nhiều việc khác. Vậy là mình ít nhậu với bạn bè,đồng nghiệp hơn, dần dần bị xa lánh, bị kêu là bẩn tính....
Ví dụ nặng hơn nữa: Mình đi làm vào 1 cty, nhưng lại tính toán thiệt hơn, làm nhưng lúc nào cũng nghe ngóng về job khác, lúc nào cũng trong trạng thái nhảy việc, so đo bên kia hơn bên này. Đến lúc nhảy qua bên kia thì lại suy nghĩ bên trước hay hơn sao mình lại chuyển, lại lăn tăn cắn dứt.
Mình bẩn tính thật sự
Cái vd cuối cùng chắc thấy cũng hơi rãnh á, làm ở đâu lo ở đó đi, khi nào cãi lộn vs sếp hay bị chèn ép k chịu đc thì dứt áo ra đi chứ ngồi ngóng làm gì? Còn đi nhậu lâu lâu thím đi 1 lần cũng đc, mình cũng bị rủ qài mà mình k đi, chắc tụi nó cũng chưởi mình lắm nhưng trên công ty mình sống cũng hòa đồng, ai kêu giúp đỡ gì mình cũng giúp hết, mình sống thì chan hòa k đâm bị thóc chọc bị gạo, r mình cũng k có tranh giành bẩn thỉu chụp giật ham quyền lợi, mà lâu lâu mình rãnh lên mình cũng đi 1 lần, nhưng k đi thường xuyên như tụi nó, có đứa còn nói khích mình k đi nhậu thế này thế kia r đi đồn lum la nói mình bẩn tính, thế là thằng đó bị xa lánh mình cũng đéo hiểu tại sao.
Nhiều khi do cách ăn ở nữa chứ mấy chuyện thím kể nghe vụn vặt quá! :smile::smile:
 
Chả bẩn gì đâu anh, anh cứ sống theo pháp luật ko đâm chọt chơi xấu người là được rồi :big_smile:
Tất nhiên nếu ông hòa nhập được thì cuộc sống nó nhiều cái dễ thở hơn, khám phá được nhiều ngóc ngách hơn mà chỉ khi chịu chi chịu bỏ tiền ông mới thấy được.
đúng r fen mình cũng nhiều người rủ lắm mà mình cũng ít đi, nhưng người ta biết tính mình k thích đi chứ k phải mình k hòa đồng hay gì, vì mình đi làm ra xã hội ai có khó khăn mình đều sẵn sàng giúp hết, và đặc biệt mình k chơi mấy bộ môn thể thao thọc gậy bánh xe. Nên mình cũng chẳng sợ ai nói gì mình, có thằng nó đâm chọt nói mình thế này thế kia thì tự nhiên mai nó bị tẩy chay ngồi thu lu trong góc ngay, đéo hiểu tại sao!
 
đây là sống tối giản mà
kI4a9lH.jpg
 
hồi sv tôi còn chấp nhận đi bộ gần 3km để đỡ tiền xe bus, mua đồ là phải suy nghĩ cả tuần cả tháng. Biết làm sao đc, điều kiện không có thì phải chịu thôi, sau đi làm thì đỡ hơn nhưng cũng cố gắng dành dụm này kia. Nhờ đó mà cũng vừa mua đc cho mẹ con đt samsung 7 củ. Cảm thấy vui lắm,vì sau bao năm cũng có 1 món quà giá trị cho mẹ
 
Mình là 1 người bẩn tính các bác ạ.
Mình nhận ra điều đó nhưng khó để sửa quá.
Mình biết gốc rễ của sự "bẩn tính" đó. Mình sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Bố mẹ bần nông nhặt cóp từng đồng, bố mẹ thuộc dạng siêu tiết kiệm (nếu không muốn nói là siêu hà tiện - mà nếu không như thế thì lấy đâu ra tiền cho mình và các anh em lớn lên). Cái văn hóa đó nó thấm vào máu mình, nuôi dưỡng mình trở thành 1 con người tính toán, chi li, keo kiệt, hay suy nghĩ.
Với gia đình thì mình có trách nhiệm, sống tình cảm, nhưng với người ngoài, với xã hội mình tính toán keo kiệt bủn xỉn cực kỳ.
Mình lại k nhậu nhẹt đc. (Mà theo mình thấy những người hay nhậu nhẹt được thì tính tình nó cũng thoáng hơn). Càng ngày càng nhận ra cách sống mình có vấn đề.
Nhưng mà sao chả sửa được. Có bác nào như mình ko?

Ví dụ đơn giản: khi mình mua 1 cái gì đó, mình cùng phải suy nghĩ xem mua loại gì, ở đâu, lục khắp mọi nơi để mua cái rẻ nhất, dù đôi khi cái quãng thời gian đó mình có thể làm những việc khác ra nhiều tiền hơn.
Ví dụ nặng hơn 1 tí: Anh em cơ quan hay hùn tiền đi nhậu, mình lười cực kỳ, vì thứ nhất mình k nhậu đc, thứ 2 mình thấy mất vài trăm ngàn cho 1 cuộc nhậu nó phí quá, mình nghĩ tới mẹ mình, với khoản tiền đó mình có thể làm đc nhiều việc khác. Vậy là mình ít nhậu với bạn bè,đồng nghiệp hơn, dần dần bị xa lánh, bị kêu là bẩn tính....
Ví dụ nặng hơn nữa: Mình đi làm vào 1 cty, nhưng lại tính toán thiệt hơn, làm nhưng lúc nào cũng nghe ngóng về job khác, lúc nào cũng trong trạng thái nhảy việc, so đo bên kia hơn bên này. Đến lúc nhảy qua bên kia thì lại suy nghĩ bên trước hay hơn sao mình lại chuyển, lại lăn tăn cắn dứt.
Mình bẩn tính thật sự
Nghe kiểu bẩn tính này không ảnh hưởng tới người khác. Thế là chấp nhận được, vừa đỡ tốn kém, vừa đỡ đần được gia đình. Nhưng chắc chắn ông không có bạn bè giúp đỡ lúc khó khăn hoạn nạn đâu.
MkCbZ5p.png
 
Tiền a làm ra thích tiêu gì kệ anh. Làm sao ko ảnh hưởng tới người khác là dc. A k hoà đồng thì người ta cũng ko cần. Cứ sống sao a thấy thoải mái, chăm lo vợ con gia đình OK là ổn, vì đó là trách nhiệm của a. Ngoài kia bạn bè ae đồng nghiệp rồi dc vài hôm lại thay như thay áo, đắn đo làm gì.

p/s Nhưng chắc chắn là lúc cần nhờ vả này nọ thì sẽ khá khoai, k phải ngẫu nhiên mà người ta chấp nhận chén chú chén anh trên bàn nhậu, cúi đầu trước người này người kia, vừa mệt, vừa hại sức khoẻ, vừa k có tgian chăm sóc gia đình vợ con. Đó cũng là sự cố gắng của họ để đổi lại những thứ có giá trị khác.
 
Nếu bẩn tính theo cách nghĩ của ông là tiết kiệm với lại ko đi nhậu thì tôi nghĩ là ông đúng
Còn tôi. Điều kiện vãi nồi. Xe có nhà riêng có. Tôi vẫn tiết kiệm và ko thích nhậu. Nhưng lại chả ai kêu tôi bẩn tính cả :unsure::unsure:

Gửi từ LGE LGM-V300L bằng vozFApp
Có ai nói xấu trước mặt bao giờ

via theNEXTvoz for iPhone
 
ông thớt cần học cách mở lòng, cho đi là nhận lại nhé.

Ví dụ nhé: ông mất vài trăm tiền nhậu, nhận lại được tình cảm của các đồng nghiệp, đồng nghiệp thích ông, không nghỉ chơi thì đương nhiên đáng giá hơn vài trăm nghìn ông tiết kiệm đúng không.

Ông lựa kèo thơm khi mua sắm thì nhiều người cũng thế thôi, chả sao, ví dụ đó bỏ.
 
Đúng là có thắc mắc sống như chủ thớt rồi ngộ nhỡ như thớt ốm đau bệnh tật hay tai nạn nhập viện bất thình lình nó ập tới thì có ai tới thăm không nhỉ? :surrender:
 
Mình là 1 người bẩn tính các bác ạ.
Mình nhận ra điều đó nhưng khó để sửa quá.
Mình biết gốc rễ của sự "bẩn tính" đó. Mình sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Bố mẹ bần nông nhặt cóp từng đồng, bố mẹ thuộc dạng siêu tiết kiệm (nếu không muốn nói là siêu hà tiện - mà nếu không như thế thì lấy đâu ra tiền cho mình và các anh em lớn lên). Cái văn hóa đó nó thấm vào máu mình, nuôi dưỡng mình trở thành 1 con người tính toán, chi li, keo kiệt, hay suy nghĩ.
Với gia đình thì mình có trách nhiệm, sống tình cảm, nhưng với người ngoài, với xã hội mình tính toán keo kiệt bủn xỉn cực kỳ.
Mình lại k nhậu nhẹt đc. (Mà theo mình thấy những người hay nhậu nhẹt được thì tính tình nó cũng thoáng hơn). Càng ngày càng nhận ra cách sống mình có vấn đề.
Nhưng mà sao chả sửa được. Có bác nào như mình ko?

Ví dụ đơn giản: khi mình mua 1 cái gì đó, mình cùng phải suy nghĩ xem mua loại gì, ở đâu, lục khắp mọi nơi để mua cái rẻ nhất, dù đôi khi cái quãng thời gian đó mình có thể làm những việc khác ra nhiều tiền hơn.
Ví dụ nặng hơn 1 tí: Anh em cơ quan hay hùn tiền đi nhậu, mình lười cực kỳ, vì thứ nhất mình k nhậu đc, thứ 2 mình thấy mất vài trăm ngàn cho 1 cuộc nhậu nó phí quá, mình nghĩ tới mẹ mình, với khoản tiền đó mình có thể làm đc nhiều việc khác. Vậy là mình ít nhậu với bạn bè,đồng nghiệp hơn, dần dần bị xa lánh, bị kêu là bẩn tính....
Ví dụ nặng hơn nữa: Mình đi làm vào 1 cty, nhưng lại tính toán thiệt hơn, làm nhưng lúc nào cũng nghe ngóng về job khác, lúc nào cũng trong trạng thái nhảy việc, so đo bên kia hơn bên này. Đến lúc nhảy qua bên kia thì lại suy nghĩ bên trước hay hơn sao mình lại chuyển, lại lăn tăn cắn dứt.
Mình bẩn tính thật sự
dùng gia cảnh đổ thừa cho bẩn tính????
qZV215Z.png
qZV215Z.png
 
Mình là 1 người bẩn tính các bác ạ.
Mình nhận ra điều đó nhưng khó để sửa quá.
Mình biết gốc rễ của sự "bẩn tính" đó. Mình sinh ra trong gia đình nghèo khổ. Bố mẹ bần nông nhặt cóp từng đồng, bố mẹ thuộc dạng siêu tiết kiệm (nếu không muốn nói là siêu hà tiện - mà nếu không như thế thì lấy đâu ra tiền cho mình và các anh em lớn lên). Cái văn hóa đó nó thấm vào máu mình, nuôi dưỡng mình trở thành 1 con người tính toán, chi li, keo kiệt, hay suy nghĩ.
Với gia đình thì mình có trách nhiệm, sống tình cảm, nhưng với người ngoài, với xã hội mình tính toán keo kiệt bủn xỉn cực kỳ.
Mình lại k nhậu nhẹt đc. (Mà theo mình thấy những người hay nhậu nhẹt được thì tính tình nó cũng thoáng hơn). Càng ngày càng nhận ra cách sống mình có vấn đề.
Nhưng mà sao chả sửa được. Có bác nào như mình ko?

Ví dụ đơn giản: khi mình mua 1 cái gì đó, mình cùng phải suy nghĩ xem mua loại gì, ở đâu, lục khắp mọi nơi để mua cái rẻ nhất, dù đôi khi cái quãng thời gian đó mình có thể làm những việc khác ra nhiều tiền hơn.
Ví dụ nặng hơn 1 tí: Anh em cơ quan hay hùn tiền đi nhậu, mình lười cực kỳ, vì thứ nhất mình k nhậu đc, thứ 2 mình thấy mất vài trăm ngàn cho 1 cuộc nhậu nó phí quá, mình nghĩ tới mẹ mình, với khoản tiền đó mình có thể làm đc nhiều việc khác. Vậy là mình ít nhậu với bạn bè,đồng nghiệp hơn, dần dần bị xa lánh, bị kêu là bẩn tính....
Ví dụ nặng hơn nữa: Mình đi làm vào 1 cty, nhưng lại tính toán thiệt hơn, làm nhưng lúc nào cũng nghe ngóng về job khác, lúc nào cũng trong trạng thái nhảy việc, so đo bên kia hơn bên này. Đến lúc nhảy qua bên kia thì lại suy nghĩ bên trước hay hơn sao mình lại chuyển, lại lăn tăn cắn dứt.
Mình bẩn tính thật sự
quan điểm của tớ nhé
  • cái ví dụ đơn giản của chủ thớt thì quan điểm của tớ thế này: ít tiền chưa chắc đã là rẻ, nhiều tiền chưa phải đã là đắt. việc mua sắm nên có sự cân nhắc hợp lý: mua đúng đủ nhu cầu, cũng nên chọn loại tốt để mua 1 lần, hạn chế phải mua lại.
  • ví dụ nặng hơn 1 tí: tớ đã nói ở trên, chủ thớt làm thế cũng là bình thường, cứ sống thật với bản thân là được. chi tiêu cho phù hợp hoàn cảnh, ko nợ nần ai thì mặc kệ người ta nói thôi. bạn bè trên bàn nhậu cũng ko ở cạnh mình lúc mình ốm đau đâu, chỉ có gia đình thôi.
  • vấn đề cuối cùng thì chủ thớt cũng nên điều chỉnh. trước khi quyết định thì phân tích rủi ro, chi phí cơ hội - còn khi ra quyết định rồi thì phải quyết đoán -> đã hối hận thì ko làm, đã làm thì ko hối hận. đã lựa chọn thì thay vì sợ nó sai hãy cố gắng sửa cho nó thành đúng, còn ko sửa được thì phải tiếp tục thay đổi.
 
Back
Top