Lần đầu tiên mời họp gia đình

huhong1992

Member
Còn vài ngày nữa là tết rồi mà buồn thật.
Cơ bản thì mình là con trai duy nhất trong nhà, dưới còn 2 đứa em gái, 1 đứa đã lấy chồng, 1 đứa thì chưa, hiện tại thì nhà mình ở chung gồm bố mẹ mình, vợ chồng mình (1 con nhỏ 3 tuổi) và đứa em út chưa chồng. Nhà rộng thoải mái mỗi người 1 phòng và vẫn còn thừa vài phòng chứ ko phải chật chội gì nên riêng vợ chồng mình sử dụng toàn bộ tầng 2, cô em kia 1 mình 1 tầng 3, bố mẹ mình tầng 1. Nấu ăn chung.
Nay nghỉ ở nhà, sáng ngủ hơn 8h dậy, rồi mở TV mình xem và chơi với con, vợ chắc lúc đó đang giặt rũ hoặc bận gì đó, mình thấy con em gọi điện bảo xuống nhà giúp bố việc gì đó, thế là xuống thì thấy bố đã mặt hằm hằm càu nhàu là ngày nghỉ vợ chồng cứ ru rú trong nhà gọi đéo đứa nào thưa, mình cũng cãi là con đang trông cháu và mở TV phòng thì cách âm làm sao nghe được, ông già thì kệ cứ mắng nhiếc, mình cũng tức nên cũng to tiếng cãi.
Sau thì cũng thôi, nhưng khoảng tầm từ 10h đến 12h mình yên tĩnh ngồi ngẫm nghĩ, từ trước đến giờ, 1 là mình là con trai nên 2 đứa em lúc nào cũng có cái tư tưởng bố mẹ thiên vị mình, thực tế thì ko phải thế, bố mẹ mình rất công bằng, riêng bố mình có khi còn rất nghiêm khắc với mình hơn 2 đứa em, lúc bé nhà còn làm ruộng, chở hàng đi giao, vì mình là con trai nên bố mẹ giao mình các việc của con trai kiểu đi theo xe phụ bố khiêng vác đồ hoặc ra đồng cuốc đất, làm ruộng, còn đứa em thứ 2 thì giao ở nhà trông nhà, nấu ăn rửa bát... Phân công công việc kiểu như vậy, mình chả ý kiến gì, nhưng chả hiểu đứa em nó ko được chứng kiến việc mình làm hay thế nào mà từ bé nó cứ luôn tư tưởng tị nạnh là mình được bố mẹ chiều còn nó thì chịu vất vả, cho đến lớn đi lấy chồng rồi vê chơi vẫn nói bóng nói gió việc đó, rồi đến lượt đứa em út cũng thế, nó sinh sau đẻ muộn lúc gia đình đã khá giả chả phải làm việc gì vất vả, ấy thế mà nó cũng tị nạnh với mình, có những buổi liên hoan gia đình, xong xuôi 2 đứa còn hùa vào nói bóng gió, thậm chí tị nạnh với mình hoặc vợ mình cả cái việc rửa bát... (Thấy ngại với cả thằng em rể)
Ngay việc sáng nay, việc bố mình gọi, đứa em út nó đang ở ngay tầng 1, nó có thể ra giúp bố ngay, nhưng nó biết bố gọi mình nó kệ, mãi sau mới gọi điện thoại để mình xuống, vì bố gọi lâu nên bực dẫn đến mình và bố to tiếng.
Sau nghĩ đến bao việc từ trước đến nay mà thấy buồn chán, nghĩ sống chung thế này mãi cũng ko ổn, nên lúc trưa mới đứng ra nghiêm túc thông báo với gia đình là vợ chồng mình ra tết sẽ ra ở riêng, mẹ mình nghe vậy thì lo lắng tưởng vì bố con to tiếng lúc sáng, rồi mình trình bày nào là quy luật, trai lớn dựng vợ rồi ra ở riêng là điều tất yếu, giờ mỗi người cũng đều có công việc riêng, đi sớm về muộn khác nhau thế nọ thế kia 1 hồi, mình xin tạm thời sẽ ra ở căn nhà cũ (nhà 1 tầng 40m2 vốn định cho thuê nhưng chưa có ai thuê), sau dồn tiền và tìm được căn chung cư nào hợp lý thì sẽ đi, mẹ mình thấy cuối năm rồi tự dưng gia đình có chuyện nên buồn rồi khóc bảo ko đồng ý, mình cũng chả biết làm sao, vì ý mình đã quyết rồi, mình bảo nếu bố mẹ ko đồng ý thì mình thuê chỗ khác, nên bố mẹ mình chẳng thể làm gì khác được, chuyện to tiếng với bố chỉ là 1 phần nhỏ, mà cái chính là tự dưng bao nhiêu sự tức giận về thái độ và những lời nói của 2 đứa em, nay tự dưng nó bộc phát làm mình đi đến quyết định này.
Vậy là bước sang tuổi 30 ( cả tuổi mụ) chính thức mới được ở riêng.
 
Còn vài ngày nữa là tết rồi mà buồn thật.
Cơ bản thì mình là con trai duy nhất trong nhà, dưới còn 2 đứa em gái, 1 đứa đã lấy chồng, 1 đứa thì chưa, hiện tại thì nhà mình ở chung gồm bố mẹ mình, vợ chồng mình (1 con nhỏ 3 tuổi) và đứa em út chưa chồng. Nhà rộng thoải mái mỗi người 1 phòng và vẫn còn thừa vài phòng chứ ko phải chật chội gì nên riêng vợ chồng mình sử dụng toàn bộ tầng 2, cô em kia 1 mình 1 tầng 3, bố mẹ mình tầng 1. Nấu ăn chung.
Nay nghỉ ở nhà, sáng ngủ hơn 8h dậy, rồi mở TV mình xem và chơi với con, vợ chắc lúc đó đang giặt rũ hoặc bận gì đó, mình thấy con em gọi điện bảo xuống nhà giúp bố việc gì đó, thế là xuống thì thấy bố đã mặt hằm hằm càu nhàu là ngày nghỉ vợ chồng cứ ru rú trong nhà gọi đéo đứa nào thưa, mình cũng cãi là con đang trông cháu và mở TV phòng thì cách âm làm sao nghe được, ông già thì kệ cứ mắng nhiếc, mình cũng tức nên cũng to tiếng cãi.
Sau thì cũng thôi, nhưng khoảng tầm từ 10h đến 12h mình yên tĩnh ngồi ngẫm nghĩ, từ trước đến giờ, 1 là mình là con trai nên 2 đứa em lúc nào cũng có cái tư tưởng bố mẹ thiên vị mình, thực tế thì ko phải thế, bố mẹ mình rất công bằng, riêng bố mình có khi còn rất nghiêm khắc với mình hơn 2 đứa em, lúc bé nhà còn làm ruộng, chở hàng đi giao, vì mình là con trai nên bố mẹ giao mình các việc của con trai kiểu đi theo xe phụ bố khiêng vác đồ hoặc ra đồng cuốc đất, làm ruộng, còn đứa em thứ 2 thì giao ở nhà trông nhà, nấu ăn rửa bát... Phân công công việc kiểu như vậy, mình chả ý kiến gì, nhưng chả hiểu đứa em nó ko được chứng kiến việc mình làm hay thế nào mà từ bé nó cứ luôn tư tưởng tị nạnh là mình được bố mẹ chiều còn nó thì chịu vất vả, cho đến lớn đi lấy chồng rồi vê chơi vẫn nói bóng nói gió việc đó, rồi đến lượt đứa em út cũng thế, nó sinh sau đẻ muộn lúc gia đình đã khá giả chả phải làm việc gì vất vả, ấy thế mà nó cũng tị nạnh với mình, có những buổi liên hoan gia đình, xong xuôi 2 đứa còn hùa vào nói bóng gió, thậm chí tị nạnh với mình hoặc vợ mình cả cái việc rửa bát... (Thấy ngại với cả thằng em rể)
Ngay việc sáng nay, việc bố mình gọi, đứa em út nó đang ở ngay tầng 1, nó có thể ra giúp bố ngay, nhưng nó biết bố gọi mình nó kệ, mãi sau mới gọi điện thoại để mình xuống, vì bố gọi lâu nên bực dẫn đến mình và bố to tiếng.
Sau nghĩ đến bao việc từ trước đến nay mà thấy buồn chán, nghĩ sống chung thế này mãi cũng ko ổn, nên lúc trưa mới đứng ra nghiêm túc thông báo với gia đình là vợ chồng mình ra tết sẽ ra ở riêng, mẹ mình nghe vậy thì lo lắng tưởng vì bố con to tiếng lúc sáng, rồi mình trình bày nào là quy luật, trai lớn dựng vợ rồi ra ở riêng là điều tất yếu, giờ mỗi người cũng đều có công việc riêng, đi sớm về muộn khác nhau thế nọ thế kia 1 hồi, mình xin tạm thời sẽ ra ở căn nhà cũ (nhà 1 tầng 40m2 vốn định cho thuê nhưng chưa có ai thuê), sau dồn tiền và tìm được căn chung cư nào hợp lý thì sẽ đi, mẹ mình thấy cuối năm rồi tự dưng gia đình có chuyện nên buồn rồi khóc bảo ko đồng ý, mình cũng chả biết làm sao, vì ý mình đã quyết rồi, mình bảo nếu bố mẹ ko đồng ý thì mình thuê chỗ khác, nên bố mẹ mình chẳng thể làm gì khác được, chuyện to tiếng với bố chỉ là 1 phần nhỏ, mà cái chính là tự dưng bao nhiêu sự tức giận về thái độ và những lời nói của 2 đứa em, nay tự dưng nó bộc phát làm mình đi đến quyết định này.
Vậy là bước sang tuổi 30 ( cả tuổi mụ) chính thức mới được ở riêng.
1 nhà mà có đến 2 gia đình và 1 cô em độc thân ở chung?
eDmLMZm.png

Thớt nghe có vẻ chưa bao giờ ở riêng?
o0jRUqa.png

Vkl sống được đến 30 cũng ghê đấy. Tôi cỡ 18 đã té khỏi nhà đến giờ vẫn chưa quay lại. Sống chung đông đúc thế nghe không đã thấy nản rồi
yyGhRVo.png
 
1 nhà mà có đến 2 gia đình và 1 cô em độc thân ở chung?
eDmLMZm.png

Thớt nghe có vẻ chưa bao giờ ở riêng?
o0jRUqa.png

Vkl sống được đến 30 cũng ghê đấy. Tôi cỡ 18 đã té khỏi nhà đến giờ vẫn chưa quay lại. Sống chung đông đúc thế nghe không đã thấy nản rồi
yyGhRVo.png
Công nhận bác, tôi từ bé đến giờ nay mới quyết ra riêng đây.
 
Làm anh mà ko dạy được em là dở rồi. Chỉ sợ mấy thằng em rể mất dạy xúi em bác về phá thôi

Sent from iPhone via nextVOZ
2 đứa em mình, đặc biệt đứa út thì đến bố mẹ mình cũng thua, chính vì thế mà biết nó đang ở ngay tầng 1 mà bố mình cần giúp cũng ko gọi nó mà lại gọi mình đấy.
Thôi thì trời ko chịu đất thì đất phải chịu trời.
 
Con trai cả thì đằng nào chẳng về với gia đình, còn hương khói các cụ chứ. Bị em gái tị nạnh như thế từ bé thì chắc anh em thím ít chơi với nhau từ nhỏ. Chứ thân thiết mà tị nạnh thì chắc có phân biệt đối xử thật mà thím không nhận ra chăng
 
Nhà có điều kiện mà ko dọn sớm ra ở riêng đi,30t có vợ con rồi mà anh còn ở chung với bố mẹ vậy thì sao mà đòi có tiếng nói với 2 đứa em được nó lại còn khinh cho thì phải rồi
 
Ôg già nói thì kệ đi chứ còn cãi nhau làm j.đứa e nó chả nghĩ là bố mẹ chiều quá nên mới hay cãi
 
Thế là mất nhà, đợi khi nào con út nó lấy chồng rồi thằng chồng tỉ tê với con vợ, con vợ lại tỉ tê với mẹ, mẹ thương con gái, thế là mất cái nhà.
Tất nhiên, thớt lúc đó kinh tế ổn định, chắc cũng chẳng cần nhà ấy nữa, ... :surrender:
 
Thế là mất nhà, đợi khi nào con út nó lấy chồng rồi thằng chồng tỉ tê với con vợ, con vợ lại tỉ tê với mẹ, mẹ thương con gái, thế là mất cái nhà.
Tất nhiên, thớt lúc đó kinh tế ổn định, chắc cũng chẳng cần nhà ấy nữa, ... :surrender:
Không biết cá nhân em ngu hay sao nhưng trước h em cảm thấy cái việc anh em ruột thịt giành giật tài sản nhau trong nhà nó không hay thế nào ấy.

Nếu em là thớt sau này có điều kiện mà con em muốn giành cái nhà thì vứt cho nó luôn. Nhưng 1 khi nó đã có ý định mất dạy tranh của ấy rồi thì sau này sống chết gì mặc kệ, không anh em gì nữa.
 
Không biết cá nhân em ngu hay sao nhưng trước h em cảm thấy cái việc anh em ruột thịt giành giật tài sản nhau trong nhà nó không hay thế nào ấy.

Nếu em là thớt sau này có điều kiện mà con em muốn giành cái nhà thì vứt cho nó luôn. Nhưng 1 khi nó đã có ý định mất dạy tranh của ấy rồi thì sau này sống chết gì mặc kệ, không anh em gì nữa.
Bạn không ngu đâu, nhưng cái gì cho đi dễ dàng quá thì người ta sẽ nhận với tâm thế "hiển nhiên" đáng được nhận mà quên đi lòng biết ơn.
 
Thế là mất nhà, đợi khi nào con út nó lấy chồng rồi thằng chồng tỉ tê với con vợ, con vợ lại tỉ tê với mẹ, mẹ thương con gái, thế là mất cái nhà.
Tất nhiên, thớt lúc đó kinh tế ổn định, chắc cũng chẳng cần nhà ấy nữa, ... :surrender:
Mình thấy 2 đứa em mình nó thuộc dạng ngu và cứng đầu thôi, chứ ko phải loại anh em tranh giành đất cát.
 
Con trai cả thì đằng nào chẳng về với gia đình, còn hương khói các cụ chứ. Bị em gái tị nạnh như thế từ bé thì chắc anh em thím ít chơi với nhau từ nhỏ. Chứ thân thiết mà tị nạnh thì chắc có phân biệt đối xử thật mà thím không nhận ra chăng
Nó là do tính cách và lòng dạ hẹp hòi đấy thím.
Giống như bên ngoài xã hội cũng vậy, nhiều người có xu hướng luôn nghĩ xã hội bất công với mình.
 
Đấy là tác hại của việc ko có cái uy của ng làm anh đấy. Cãi nhau với bố chỉ là giọt nước làm tràn ly thôi. Nếu gia đình thím dư giả thì ra ở riêng là hợp lý
 
Bạn không ngu đâu, nhưng cái gì cho đi dễ dàng quá thì người ta sẽ nhận với tâm thế "hiển nhiên" đáng được nhận mà quên đi lòng biết ơn.
Đúng vậy, thời con em út còn đi học, thi thoảng mình vẫn cho tiền, lên đại học lại mua cho laptop, thế mà có lúc cãi nhau nó nói ông cho tôi được cái gì?
 
bằng tuổi thớt và tự nhìn vào trường hợp của bản thân, rút ra kinh nghiệm sau này có con cái thì tốt nhất 24 25 tuổi tổ chức cho ra ở riêng, làm ăn riêng, tự chịu trách nhiệm việc mình làm

ở chung thì đủ thứ khác biệt, va chạm với nhau kiểu gì cũng ra chuyện lằng nhằng, thà rằng dứt khoát ngay từ đầu thì bố mẹ và con ai cũng thoải mái
 
Back
Top