Cái mụ già trong ví dụ đầu tôi kể ấy, con trai cưới vợ, con dâu đến ở 1 tháng không chịu nổi phải bỏ về nhà ngoại quyết không quay lại. Anh con trai phải thuê nhà ra ở riêng để đưa vợ về cùng, để bà cụ sống một mình một căn nhà trên hồ TâyĐồng ý với thớt, hồi đi ở trọ gặp bà già lắm mồm vãi..đến mức con cái ly hôn, không ai thèm sống cùng
Chuẩn rồi đấy fen Cụ 1 nhà hồ Tây, cụ 2 nhà Kim Ngưu, cụ 3 nhà Lò Đúc. Toàn mấy cụ trên phố mới có cái kiểu thượng đẳng như thế chứ Mấy cụ giữa lòng phố cổ còn ố dề hơn cơ mà mình không lên đấy chơi nhiều nên không tiếp xúc, chỉ nghe kể.lại các cụ phố cổ à
Tôi thấy mấy cụ già ở quê gốc tôi trên Phú Thọ với Yên Bái dễ thương lắm, mà hồ hởi tốt tính thích giúp đỡ người khác, chẳng bắt nạt ai bao giờ. Con cháu, hàng xóm lúc nào cũng tụ tập đông nườm nượp, không như mấy cụ trên phố toàn bị cô lập.Tôi thấy người già thì ở đâu cũng thế cả chứ riêng gì HN
Đấy là ông chưa tiếp xúc đủ nhiều cụ ở trên phố và các cụ ở dưới quê, còn ở đâu cũng người này người kia hết, ông mới chỉ gặp trên dưới 10 cụ thôi.Tôi thấy mấy cụ già ở quê gốc tôi trên Phú Thọ với Yên Bái dễ thương lắm, mà hồ hởi tốt tính thích giúp đỡ người khác, chẳng bắt nạt ai bao giờ. Con cháu, hàng xóm lúc nào cũng tụ tập đông nườm nượp, không như mấy cụ trên phố toàn bị cô lập.
thì dân thổ đu mà, bạn còn mong chờ gì hơnEm thề với các bác, em sống ở Hà Nội 30 năm rồi, nhưng vẫn méo thể đỡ được cách hành xử thượng đẳng, mất nết của mấy cụ già ở Hà Nội.
Trường hợp 1:
Em qua nhà người yêu đón ẻm đi chơi, đỗ cách cửa nhà một bà già tầm 1 mét.
Em cẩn thận tắt máy ngồi chờ người yêu. Bả bảo em:
Lúc đấy em kiểu ??? ???. Mình lúc đấy cũng kệ, chắc bà già nghe nhầm, rồi lái xe ra chỗ khác. Lúc đi ăn với người yêu, em có hỏi về bà đấy, thì người yêu em bảo bà đấy nổi tiếng là thích đi bắt nạt người khác trong cái xóm ấy, cả xóm chả ai ưa. Bả không phải bị nghe nhầm đâu mà bả cố tình nói thế để lên mặt.
- Cháu ơi tắt máy đi không khói bụi vào nhà bác.
- Dạ cháu tắt rồi mà bác ạ - Em trả lời
- Cháu tắt máy rồi thì cháu bảo cháu tắt máy rồi việc gì phải ăn nói hỗn láo như thế?
Trường hợp 2:
Em đang đi giữa đường, ghé vào một quán rửa xe. Có một cụ già ngồi chỗ cái bình rửa xe. Em hỏi là bác ơi bác rửa xe đúng không ạ?
Em nghe xong lắc đầu tính đánh xe đi, thì anh chủ quán trong nhà chạy ra quát ông cụ:
- Đúng rồi cháu - Ông cụ nói dõng dạc
- Thế bao nhiêu tiền một xe hả ông?
- 200 nghìn một xe.
- Ông vào trong nhà nằm đi, ngồi đây làm gì thế chắn hết khách?
Hóa ra ông cụ là bố của anh chủ quán, ngồi đấy hóng gió với chắc định kiếm chác thêm.
Trường hợp 3:
Bà này là bên nhà ngoại của bác trai em luôn, chuyên đi lấy tiền của nhà bác em, xong có hôm xuống quán phở ăn sáng.
Xuống không hiểu kiểu gì hét trong quán:
- Cho tao bát phở to nhất, nhiều thịt nhất.
Xong nhân viên đem ra thì hạch họe, nói này nói nọ, xong mắng chửi là quê ở đâu đấy, rồi bảo là tao là dân Hà Nội từ nhỏ tới lớn chưa thấy thể loại nhân viên nào như mày. Xong bác em may lúc đấy đi qua, thấy phải vào xin lỗi chủ quán, trả tiền rồi đưa bà cụ về nhà.
Và còn vân vân mây mây rất nhiều câu chuyện khác nữa.
Trước kia em cứ nghĩ là mấy câu chuyện đồn nhau của sinh viên lên HN học là người Hà Nội phân biệt với người ngoại tỉnh, mà em từ nhỏ tới lớn chưa tiếp xúc được với ai HN mà lại đi phân biệt cả. Nhưng ngẫm lại mấy bạn tỉnh ngoài đi thuê trọ, tiếp xúc với bộ phận người già, toàn mấy ông bà già cổ hủ, oái oăm, thì cái nhìn của họ với người dân thủ đô ắt hẳn cũng không khá lắm.
Các bác chia sẻ câu chuyện gặp mấy cụ già dẩm dớ đó, với cho em kinh nghiệm đối phó thế nào với. Có nên cương lại với mấy ông bà cụ dẩm dớ đấy không nhở?
trước lúc về bác lại bảo: cô ơi nhà cô chắc đông vui vẻ nhộn nhịp lắm cô nhỉ, cô nói cả ngày thế cơ mà, như gắn động cơ vào mồm. Xong té luôn bácTôi ghét mấy con mụ nói dai.
Bữa đi ăn có con mụ rửa bát(tầm 6x), cãi nhau cái gì đó trong cv với bà khác(bà này nói 3-4 câu gì thôi) ko vừa ý con mụ này là bả làm 1 tăng càm ràm, tự nói 1 mình suốt cả tiếng, ngồi gần thôi ăn mất ngon.
Lát sau có có đứa cháu nhỏ chạy qua đợi bả làm xong về, bả hỏi đứa nhỏ trả lời vài câu xonng lại bị càm ràm suốt cả tiếng nữa, thằng ngỏ ngồi im chịu trận luôn.
Thiệt chứ ếu hiểu nổi, đàn bà nhiều người có cái mồm lạ thật.
cố gắng chịu đựng thêm 10-20 năm nữa, lứa thế hệ tiếp theo sẽ đỡ hơn nhiềuEm thề với các bác, em sống ở Hà Nội 30 năm rồi, nhưng vẫn méo thể đỡ được cách hành xử thượng đẳng, mất nết của mấy cụ già ở Hà Nội.
Trường hợp 1:
Em qua nhà người yêu đón ẻm đi chơi, đỗ cách cửa nhà một bà già tầm 1 mét.
Em cẩn thận tắt máy ngồi chờ người yêu. Bả bảo em:
Lúc đấy em kiểu ??? ???. Mình lúc đấy cũng kệ, chắc bà già nghe nhầm, rồi lái xe ra chỗ khác. Lúc đi ăn với người yêu, em có hỏi về bà đấy, thì người yêu em bảo bà đấy nổi tiếng là thích đi bắt nạt người khác trong cái xóm ấy, cả xóm chả ai ưa. Bả không phải bị nghe nhầm đâu mà bả cố tình nói thế để lên mặt.
- Cháu ơi tắt máy đi không khói bụi vào nhà bác.
- Dạ cháu tắt rồi mà bác ạ - Em trả lời
- Cháu tắt máy rồi thì cháu bảo cháu tắt máy rồi việc gì phải ăn nói hỗn láo như thế?
Trường hợp 2:
Em đang đi giữa đường, ghé vào một quán rửa xe. Có một cụ già ngồi chỗ cái bình rửa xe. Em hỏi là bác ơi bác rửa xe đúng không ạ?
Em nghe xong lắc đầu tính đánh xe đi, thì anh chủ quán trong nhà chạy ra quát ông cụ:
- Đúng rồi cháu - Ông cụ nói dõng dạc
- Thế bao nhiêu tiền một xe hả ông?
- 200 nghìn một xe.
- Ông vào trong nhà nằm đi, ngồi đây làm gì thế chắn hết khách?
Hóa ra ông cụ là bố của anh chủ quán, ngồi đấy hóng gió với chắc định kiếm chác thêm.
Trường hợp 3:
Bà này là bên nhà ngoại của bác trai em luôn, chuyên đi lấy tiền của nhà bác em, xong có hôm xuống quán phở ăn sáng.
Xuống không hiểu kiểu gì hét trong quán:
- Cho tao bát phở to nhất, nhiều thịt nhất.
Xong nhân viên đem ra thì hạch họe, nói này nói nọ, xong mắng chửi là quê ở đâu đấy, rồi bảo là tao là dân Hà Nội từ nhỏ tới lớn chưa thấy thể loại nhân viên nào như mày. Xong bác em may lúc đấy đi qua, thấy phải vào xin lỗi chủ quán, trả tiền rồi đưa bà cụ về nhà.
Và còn vân vân mây mây rất nhiều câu chuyện khác nữa.
Trước kia em cứ nghĩ là mấy câu chuyện đồn nhau của sinh viên lên HN học là người Hà Nội phân biệt với người ngoại tỉnh, mà em từ nhỏ tới lớn chưa tiếp xúc được với ai HN mà lại đi phân biệt cả. Nhưng ngẫm lại mấy bạn tỉnh ngoài đi thuê trọ, tiếp xúc với bộ phận người già, toàn mấy ông bà già cổ hủ, oái oăm, thì cái nhìn của họ với người dân thủ đô ắt hẳn cũng không khá lắm.
Các bác chia sẻ câu chuyện gặp mấy cụ già dẩm dớ đó, với cho em kinh nghiệm đối phó thế nào với. Có nên cương lại với mấy ông bà cụ dẩm dớ đấy không nhở?
Như ý này thôi. Tôi ở Hà Nội đây.Người già sinh ra ở Hà Nội mà dân ngoại tỉnh ca ngợi là thanh lịch, tất nhiên là có nhưng bản thân họ hội tụ 2 điều kiện:
1- Sinh ra ở tầng lớp trung lưu, được học hành đầy đủ, làm những công việc tri thức: giáo viên, kỹ sư, bác sỹ, báo chí, luật sư, chuyên viên...
2- Khi về hưu họ có lương hưu cao, tài sản tích lũy nhiều
Khi hội tụ 2 đk trên thì đó là những ông bà già gốc HN lúc nào cũng vui vẻ, khoáng đạt, nho nhã, thanh lịch. Còn cũng đẻ ở HN nhưng k đủ 2 đk trên thì là những ô bà như thớt gặp.˜