Một chút tâm sự về chuyện tiền bạc và cuộc sống

đang viết rất hay, thấy vui cùng sự trưởng thành của chủ thớt cái đoạn kết như đấm vào đít, tự nhiên kím đường ra nc ngoài, hóa ra vẫn là cậu bé ngu ngơ như ngày nào????? nc ngoài tiền mọc trên cây, nc ngoài ngửa ra có ng đổ đồ ăn vào mồm, quăng cục tiền vào mặt kêu đi chơi đi à??? bó tay, chỗ méo nào mà không có áp lực, ở đây có nhà có cha có mẹ tiếng tăm quan hệ còn mệt mỏi vầy ra nc ngoài như mù giở câm điếc bắt đầu lại từ đầu mà nghĩ không áp lực, lớn lên cháu ôiiiiiiiiiiiiiiiii
vàng quan điểm
 
Nãy đi chạy bộ về, thấy có thằng cu tầm 16-17 tuổi được mẹ mua cho cốc trà sữa tocotoco, nhìn thằng nhóc hớn hở cầm cốc trà sữa mà lại nhớ lại chính bản thân mình của ngày xưa.

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng thuộc dạng nghèo khó ở cái đất thủ đô này, nên từ bé đã ý thức được cách tiêu tiền. Ngay cả từ những cái nhỏ bé như gói ô mai, con pokemon, cái xúc xích mà cũng đã là xa xỉ, là quý báu, thì mọi thứ khác đối với tôi dường như luôn là quá xa vời. Nhớ nhất có hôm sinh nhật tầm 5 6 tuổi gì đó, được bố mẹ đèo ra đầu Lương Văn Can mua cho bộ lego xịn, khoảng 200k, mà vui sướng không thể diễn tả nổi, chứ đâu có ngờ rằng bố mẹ cũng phải chắt chiu rất nhiều mới có tiền mua cho được. Tuổi thơ mà, biết gì đâu, có đồ chơi mới là vui rồi.

Lớn hơn 1 tí, hồi đi học đại học thì có đi làm thêm này nọ, cũng kiếm được mấy triệu mỗi tháng, cũng tự mua được cốc trà sữa cho mình mỗi khi thèm, chứ cũng không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ như thằng cu 16-17 tuổi kia nữa. Hồi đó vẫn còn là ngu ngơ, tiền kiếm được thì cứ tiêu thoải mái thôi, ăn uống với bạn bè, mua sắm quần áo này nọ, còn lại ăn học đã có bố mẹ nuôi, chả phải lo nghĩ gì.

Lớn hơn chút nữa, ra trường đi làm công việc chính thức đầu đời, lương 10tr mỗi tháng. Nhớ lại lúc đó cũng tự hào lắm, trẻ người non dạ, nghĩ mình kiếm vậy là nhiều rồi. Hồi đó hay dậy sớm buổi sáng trước giờ làm tranh thủ mua cái bánh mì, ngồi quán trà đá gần công ty, vừa ngồi ăn vừa nhìn mọi người xung quanh rồi thầm nghĩ "chắc chắn mình kiếm nhiều tiền hơn họ, mình lương 10tr mà, họ đi làm cả tháng kiếm được 4, 5tr là cùng", nghĩ xong lại tự mãn rồi ngồi gặm nốt cái bánh mì cho kịp giờ làm. Đúng là ranh con, ếch ngồi đáy giếng, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

Đến bây giờ trưởng thành hơn rồi mới thấy mình nhỏ bé nhường nào. Nhà thì giờ ở ké của bố mẹ, tháng đóng tiền coi như là tiền thuê phòng với thanh toán bill điện nước internet các kiểu thôi. Vợ con thì cũng chưa có, cứ tàng tàng như vậy mà sống 1 mình. Khác cái là giờ một tháng cũng kiếm được gấp vài lần hồi trước, nãy đi chạy bộ về có ghé Circle K mua ít đồ ăn uống vặt linh tinh, quẹt cái thẻ tín dụng bill hết 400k vẫn thấy bình thường, không như hồi trước mỗi lần mua đồ ăn vặt tầm 50k thôi là đã thấy lãng phí lắm rồi.

Tóm lại là giờ cũng không áp lực tiền nong gì, tuy không có nhiều tài sản nhưng cũng không vay nợ ai, cũng chưa lập gia đình nữa nên càng nhẹ gánh hơn, nhưng vẫn có cảm giác bị một cái áp lực vô hình nào đó từ xã hội nó đè nặng lên vai. Chắc áp lực nó được hình thành từ bé rồi, áp lực từ trường lớp, người quen, bạn bè, họ hàng, hàng xóm... rồi nó cứ thế lớn dần lên trong suy nghĩ. Giờ chỉ muốn cầm số tiền tiết kiệm còn lại rồi kiếm đường ra nước ngoài sinh sống, thoát khỏi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Tiền kiếm ra chỉ cần đủ tiêu là được, không cần giàu, lập gia đình rồi sinh con ở đó, cho nó có môi trường sinh sống, học tập thật tốt, còn mình chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng là được.
Ko biết vớ 9x suy nghĩ ntn là "già dặn, đúng đắn" như nào chứ mềnh 8x đọc cười phọt cơm.
Than nhà nghèo mà từ những năm 2000 đã đc mua đồ chơi 200k. Mềnh nhớ hồi 200x lương nhà nước 1 tháng mới có 300k thôi, 1 món quà sn bằng 2/3 lương tgasng ng ta, xong kêu tự ý thức đc nhà nghèo bố mẹ chắt bóp dè sẻn đồ. Wow.
Xong hiện tại sống ổn thu nhập ổn ko có định hướng j, vợ con ko, nuôi cha mẹ cũng chưa thấy, xong đòi đi nc ngoài làm lại từ đầu. Vcl làm lại từ đầu là làm cái j từ đầu? Học lại? Đi làm lại? Rồi vố mẹ già ko nuôi ko chăm luôn? Rồi vợ con ở nc ngoài tự dưng nó mọc ra từ dưới đất lên chỉ ciệc nhặt về như nhổ củ cải hay j? Wow tập 2.
Ở nhà chill muốn chết chả lo j cũng chả có trách nhiệm phải gồng j vì ai cả, xong thấy áp lực ko thở nổi. Wow tập 3.
Spoiled child. :)
 
Ko biết vớ 9x suy nghĩ ntn là "già dặn, đúng đắn" như nào chứ mềnh 8x đọc cười phọt cơm.
Than nhà nghèo mà từ những năm 2000 đã đc mua đồ chơi 200k. Mềnh nhớ hồi 200x lương nhà nước 1 tháng mới có 300k thôi, 1 món quà sn bằng 2/3 lương tgasng ng ta, xong kêu tự ý thức đc nhà nghèo bố mẹ chắt bóp dè sẻn đồ. Wow.
Xong hiện tại sống ổn thu nhập ổn ko có định hướng j, vợ con ko, nuôi cha mẹ cũng chưa thấy, xong đòi đi nc ngoài làm lại từ đầu. Vcl làm lại từ đầu là làm cái j từ đầu? Học lại? Đi làm lại? Rồi vố mẹ già ko nuôi ko chăm luôn? Rồi vợ con ở nc ngoài tự dưng nó mọc ra từ dưới đất lên chỉ ciệc nhặt về như nhổ củ cải hay j? Wow tập 2.
Ở nhà chill muốn chết chả lo j cũng chả có trách nhiệm phải gồng j vì ai cả, xong thấy áp lực ko thở nổi. Wow tập 3.
Spoiled child. :)
Chưa bao giờ bị áp lực cơm áo gạo tiền nên vẫn còn nhìn đời qua miệng giếng đấy fence :shame: . Khi nào mà nợ nần hoặc vợ con vào rồi, ngày ngủ mấy tiếng , mỗi ngày mở mắt ra là nghĩ làm sao trả nợ làm sao kiếm tiền , con thì đói sữa vợ thì càu nhàu lúc đấy mới biết thế nào là áp lực cuộc sống :doubt:
 
Con trai áp lực thật. Nếu không có tiền hoặc kiếm được ít tiền thì người đầu tiên tạo ra áp lực rồi nghĩ tiêu cực về mình lại là những người thân nhất.
 
Mới đầu nghe thớt kể cứ nghĩ lớn lên thớt biết bố mẹ khổ cực thì báo hiếu ai ngờ muốn đi nc ngoài sống cho khoẻ thân ...
 
tưởng thế nào hóa ra chưa vợ con, ở nhờ nhà bố mẹ và than áp lực vô hình là chưa tìm được lối thoát để ra khỏi cái xứ này :whistle: :whistle:
 
Đồng cảm với chủ thớt, khi nhỏ đi theo mấy anh lớn thấy tụi nó có tiền chơi game ngoài quán, mình thì chỉ dám đứng nhìn, về hỏi xin tiền chơi game thì nào dám, chỉ biết ước, ba mẹ thấy mình buồn nên mua cho cái máy game nintendo nhập Nhật đâu đó hơn một lượng vàng để con đừng tủi thân.
Sau này lớn lên đi làm, mua chiếc wave Thái 125i gần trăm triệu sáng đi cà phê dựng kế mấy chiếc tay ga mà buồn, người ta lên ga cái là chạy, mình vẫn phải lộc cộc sang số một hai.
Rồi chuyện tình cảm, dẫn gái đi nhà hàng Thái Công uống ly cà trà ăn cái bánh, tới lúc tính tiền mình mượn thẻ nó quẹt, về nó đòi bỏ mình, hỏi sao vậy nó nói tính anh hoang đàng quá trả bill mà không thèm nhìn số tiền nữa sau này làm sao mà giàu được, haiz
 
Ko biết vớ 9x suy nghĩ ntn là "già dặn, đúng đắn" như nào chứ mềnh 8x đọc cười phọt cơm.
Than nhà nghèo mà từ những năm 2000 đã đc mua đồ chơi 200k. Mềnh nhớ hồi 200x lương nhà nước 1 tháng mới có 300k thôi, 1 món quà sn bằng 2/3 lương tgasng ng ta, xong kêu tự ý thức đc nhà nghèo bố mẹ chắt bóp dè sẻn đồ. Wow.
Xong hiện tại sống ổn thu nhập ổn ko có định hướng j, vợ con ko, nuôi cha mẹ cũng chưa thấy, xong đòi đi nc ngoài làm lại từ đầu. Vcl làm lại từ đầu là làm cái j từ đầu? Học lại? Đi làm lại? Rồi vố mẹ già ko nuôi ko chăm luôn? Rồi vợ con ở nc ngoài tự dưng nó mọc ra từ dưới đất lên chỉ ciệc nhặt về như nhổ củ cải hay j? Wow tập 2.
Ở nhà chill muốn chết chả lo j cũng chả có trách nhiệm phải gồng j vì ai cả, xong thấy áp lực ko thở nổi. Wow tập 3.
Spoiled child. :)
Tôi thấy ông 8x mà soi mói quá, ông thớt chỉ kể lại cuốc sống trong quá khứ, rồi hiện tại, xong dự định của ông đấy trong tương lai.Quan điểm, cách nhìn cuộc sống mỗi ng khak nhau, chả ai giống ai mà ông bảo cười người khak phọt cơm
 
Tôi thấy ông 8x mà soi mói quá, ông thớt chỉ kể lại cuốc sống trong quá khứ, rồi hiện tại, xong dự định của ông đấy trong tương lai.Quan điểm, cách nhìn cuộc sống mỗi ng khak nhau, chả ai giống ai mà ông bảo cười người khak phọt cơm
à mấy nay mềnh rảnh háng vì đang nghỉ lễ phục sinh thôi thím
mềnh thấy tâm sự của thớt này nó giống giống mềnh, cơ mà hoàn cảnh nó ngược 180 độ nên buồn cười thôi.
mềnh sn 1984, còn chưa hết bao cấp, đừng nói nghèo phải uống nc gạo, đến nước gạo cũng ko có mà uống, vì mỗi lần cho em bé uống nc gạo cũng đồng nghĩa cả nhà hôm đó ăn cơm nhạt théch ko còn vị.
lúc mềnh học cấp 1, do thiếu ăn nên suy dinh dưỡng độ 3, 6 tuổi mà chỉ nặng đúng 14kg, nhje nhất lớp.
suốt cấp 1 mềnh ko biết đến khái niệm tiền tiêu vặt luôn. ko biết csi gì gọi là mua kem, mua quà vặt, càng đừng nói tới đồ chơi. thậm chí đến sn là cái gì mềnh cũng chỉ đc biết khi bạn học nó mời đến ăn sn nó. còn mềnh đến tận cấp 2 cũng ko có khái niệm làm sn mời bạn tới ăn nha. quà đương nhiên cũng ko có chuyện luôn.
vại mà bố mẹ mềnh vẫn vui vẻ nói nhà mềnh thực ra là khá rồi, bố làm ra tiền, nhà đủ ăn, có nhà ở. chứ còn nghèo á, ra ngã tư láng, ga hàng cỏ các thứ mà xem, sáng sáng có cái chợ người, thanh niên hà tây xuân la các thứ ra đó đứng tới chiều, mong có ng gọi đi kêu gì làm nấy, ko ai gọi là hôm đó ko có gì ăn , mới gọi là nghèo. hồi đó là 1995, mềnh học lớp 5, nhìn 1 đống thanh niên 18 đôi mươi gầy nhom đội mũ cối vạ vật ở các cột đèn nhìn dáo dác từ sáng tới chiều, như mấy con khỉ trong vườn bách thú chờ mong người đến xem. đó là vì nghèo.
những năm gần 2000 thời mà thớt mua cái bộ lego 200k ý, mềnh ra chợ kim liên lúc 6h sáng thấy có bé (chắc tầm 16, 17t, hơn mềnh lúc đó 1 vài tuổi) mặc áo xanh tnxp, cầm 1 rổ chanh bán 800 đồng 1 kg, cả rổ 2k đồng, mà ngồi bày rổ đc 2 phút là các hàng cá hàng thịt hàng rau ở chợ chửi cho nát nước, đuổi như đuổi chó luôn vì dám ngồi gần hàng họ mà chưa đóng tiền, cảnh em ý bị mắng chửi và đuổi mềnh nhớ tới tận bây giờ, nhớ như in luôn, vì mềnh cảm nhận đc ng nghèo bị xh chèn ép nó tủi nhục ntn. hơn 4h-5h sáng (mềnh đoán thế) mùa đông, đi bộ từ quê lên hà nội bán rổ chanh chỉ với giá 2000 đồng bạc, mà chưa kịp bán cho ai dã bị đuổi như chó. đó mới là nghèo.

còn giờ, mềnh cũng vừa tếch ra nước ngoài, cũng vừa làm lại từ đầu theo ý thớt đây. mềnh vác vợ con qua. rồi có gì vui? mềnh tâm sự trong thớt này nè: [Tâm sự] Lần thứ 3 Tây tiến (https://voz.vn/t/tam-su-lan-thu-3-tay-tien.900827/)
nên mềnh cười phọt cơm với cái mong ước này của thớt: " Giờ chỉ muốn cầm số tiền tiết kiệm còn lại rồi kiếm đường ra nước ngoài sinh sống, thoát khỏi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Tiền kiếm ra chỉ cần đủ tiêu là được, không cần giàu, lập gia đình rồi sinh con ở đó, cho nó có môi trường sinh sống, học tập thật tốt, còn mình chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng là được"
  • bắt đầu lại từ đầu là ntn? là từ số 0, từ đi thuê nhà, mở tk bank, đóng bhyt, đk tạm trú, lên kế hoạch thi bằng lái xe (dù là xe hơi hay xe đạp điện), lo giấy tờ đk cho vợ, con, nhà thuê phải đủ diện tích tối thiểu (nếu ko vợ con qua sẽ ko đk tạm trú vào đc) v.v..
  • tiền kiếm ra đủ tiêu là đc ko cần giàu: đủ tiêu là như nào, đơn giản ở khu tp nhỏ như chỗ mềnh nhà đủ diện tích tối thiểu cho 1 gia đình nhỏ 2vc 2 em bé thì giá tố thiểu tầm gần 1000 eur, giá sưởi tính riêng. mà khu đắt đỏ đông ng hơn như Berlin, Munich các thứ thì thuê đc với giá 2000 eur đã coi như tổ tiên phù hộ độ trì hết nấc. đi ăn quán nhỏ 1 ng tốn tầm 10-15eur, nhà 4 ng cứ thế mà nhân 4, mà đây là loại imbiss nhỏ chủ tiệm ng vn, ăn món vừa đủ no ko có j xịn sò như cơm chiên gà, bún thịt heo các thứ á. 1 bữa 50-60eur. ngày 3 bữa, tháng 90 bữa nha :) ko muốn tốn kém tiền đi ăn ngoài thì tự nấu.
  • môi trng sinh sống, học tập tốt: oh, cái này mà đem ra bàn thì úi giồi ôi bàn 500 trang cũng ko hết. cơ mà nói đơn giản thôi: muốn con học trng tốt, cho dù ở cái xứ tây lông free giáo dục tốt top 10 thế giới , thì vẫn là cha mẹ phải tự thân đi tìm hiểu từng trng, đến tận nơi xin học, chén phá cửa ng ta, rình rập từng lịch hẹn, từng slot dư, đi xem mắt cô giáo, nịnh nọt gửi gắm, rồi ngày ngày đôn đốc con học hành sinh hoạt, hơi tí là phải tìm hiểu hỏi han, thì mới tốt đc. thả cho con cái nó tự bơi ở xứ người ko cha mẹ đoái hoài ko họ hàng ko bạn bè ko cung văn hóa, khả năng cao là nó sẽ đi đú đởn với đám đen, hồi, cả ngày hút shisa, hút cỏ, hút cần và orgy thâu đêm với hồi nigga thôi.
  • cố gắng làm tròn trách nhiệm ng chồng, ng cha thôi: nghe dễ vãi :) thực tế là sống như con người có tôn nghiêm có đạo đức và tuân thủ pháp luật ko ăn bám xh xứ ng ta đã phải gồng cơ đít thít cơ mông chết mẹ luôn rồi. đến lo cho bản thân còn chưa chắc xong, lấy đâu ra nói đến chuyện lo cho vợ, cho con?


túm lại ý, lúc nhỏ, cs của thớt là cs mềnh mơ cũng ko dám mơ thấy
hiện tại, ý, cs của mềnh chính là cs mà thớt đang mơ thấy. mỗi tội cảm nhận và trả nghiệm của mềnh thì nó khác với mong đợi của thớt lắm.
nên mềnh cười phọt cơm thôi :)
cs mà, nếu nó dễ dàng vui vẻ như giấc mơ của mỗi ng thì còn ai khổ nữa đâu :)
 
Last edited:
à mấy nay mềnh rảnh háng vì đang nghỉ lễ phục sinh thôi thím
mềnh thấy tâm sự của thớt này nó giống giống mềnh, cơ mà hoàn cảnh nó ngược 180 độ nên buồn cười thôi.
mềnh sn 1984, còn chưa hết bao cấp, đừng nói nghèo phải uống nc gạo, đến nước gạo cũng ko có mà uống, vì mỗi lần cho em bé uống nc gạo cũng đồng nghĩa cả nhà hôm đó ăn cơm nhạt théch ko còn vị.
lúc mềnh học cấp 1, do thiếu ăn nên suy dinh dưỡng độ 3, 6 tuổi mà chỉ nặng đúng 14kg, nhje nhất lớp.
suốt cấp 1 mềnh ko biết đến khái niệm tiền tiêu vặt luôn. ko biết csi gì gọi là mua kem, mua quà vặt, càng đừng nói tới đồ chơi. thậm chí đến sn là cái gì mềnh cũng chỉ đc biết khi bạn học nó mời đến ăn sn nó. còn mềnh đến tận cấp 2 cũng ko có khái niệm làm sn mời bạn tới ăn nha. quà đương nhiên cũng ko có chuyện luôn.
vại mà bố mẹ mềnh vẫn vui vẻ nói nhà mềnh thực ra là khá rồi, bố làm ra tiền, nhà đủ ăn, có nhà ở. chứ còn nghèo á, ra ngã tư láng, ga hàng cỏ các thứ mà xem, sáng sáng có cái chợ người, thanh niên hà tây xuân la các thứ ra đó đứng tới chiều, mong có ng gọi đi kêu gì làm nấy, ko ai gọi là hôm đó ko có gì ăn , mới gọi là nghèo. hồi đó là 1995, mềnh học lớp 5, nhìn 1 đống thanh niên 18 đôi mươi gầy nhom đội mũ cối vạ vật ở các cột đèn nhìn dáo dác từ sáng tới chiều, như mấy con khỉ trong vườn bách thú chờ mong người đến xem. đó là vì nghèo.
những năm gần 2000 thời mà thớt mua cái bộ lego 200k ý, mềnh ra chợ kim liên lúc 6h sáng thấy có bé (chắc tầm 16, 17t, hơn mềnh lúc đó 1 vài tuổi) mặc áo xanh tnxp, cầm 1 rổ chanh bán 800 đồng 1 kg, cả rổ 2k đồng, mà ngồi bày rổ đc 2 phút là các hàng cá hàng thịt hàng rau ở chợ chửi cho nát nước, đuổi như đuổi chó luôn vì dám ngồi gần hàng họ mà chưa đóng tiền, cảnh em ý bị mắng chửi và đuổi mềnh nhớ tới tận bây giờ, nhớ như in luôn, vì mềnh cảm nhận đc ng nghèo bị xh chèn ép nó tủi nhục ntn. hơn 4h-5h sáng (mềnh đoán thế) mùa đông, đi bộ từ quê lên hà nội bán rổ chanh chỉ với giá 2000 đồng bạc, mà chưa kịp bán cho ai dã bị đuổi như chó. đó mới là nghèo.

còn giờ, mềnh cũng vừa tếch ra nước ngoài, cũng vừa làm lại từ đầu theo ý thớt đây. mềnh vác vợ con qua. rồi có gì vui? mềnh tâm sự trong thớt này nè: [Tâm sự] Lần thứ 3 Tây tiến (https://voz.vn/t/tam-su-lan-thu-3-tay-tien.900827/)
nên mềnh cười phọt cơm với cái mong ước này của thớt: " Giờ chỉ muốn cầm số tiền tiết kiệm còn lại rồi kiếm đường ra nước ngoài sinh sống, thoát khỏi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Tiền kiếm ra chỉ cần đủ tiêu là được, không cần giàu, lập gia đình rồi sinh con ở đó, cho nó có môi trường sinh sống, học tập thật tốt, còn mình chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng là được"
  • bắt đầu lại từ đầu là ntn? là từ số 0, từ đi thuê nhà, mở tk bank, đóng bhyt, đk tạm trú, lên kế hoạch thi bằng lái xe (dù là xe hơi hay xe đạp điện), lo giấy tờ đk cho vợ, con, nhà thuê phải đủ diện tích tối thiểu (nếu ko vợ con qua sẽ ko đk tạm trú vào đc) v.v..
  • tiền kiếm ra đủ tiêu là đc ko cần giàu: đủ tiêu là như nào, đơn giản ở khu tp nhỏ như chỗ mềnh nhà đủ diện tích tối thiểu cho 1 gia đình nhỏ 2vc 2 em bé thì giá tố thiểu tầm gần 1000 eur, giá sưởi tính riêng. mà khu đắt đỏ đông ng hơn như Berlin, Munich các thứ thì thuê đc với giá 2000 eur đã coi như tổ tiên phù hộ độ trì hết nấc. đi ăn quán nhỏ 1 ng tốn tầm 10-15eur, nhà 4 ng cứ thế mà nhân 4, mà đây là loại imbiss nhỏ chủ tiệm ng vn, ăn món vừa đủ no ko có j xịn sò như cơm chiên gà, bún thịt heo các thứ á. 1 bữa 50-60eur. ngày 3 bữa, tháng 90 bữa nha :) ko muốn tốn kém tiền đi ăn ngoài thì tự nấu.
  • môi trng sinh sống, học tập tốt: oh, cái này mà đem ra bàn thì úi giồi ôi bàn 500 trang cũng ko hết. cơ mà nói đơn giản thôi: muốn con học trng tốt, cho dù ở cái xứ tây lông free giáo dục tốt top 10 thế giới , thì vẫn là cha mẹ phải tự thân đi tìm hiểu từng trng, đến tận nơi xin học, chén phá cửa ng ta, rình rập từng lịch hẹn, từng slot dư, đi xem mắt cô giáo, nịnh nọt gửi gắm, rồi ngày ngày đôn đốc con học hành sinh hoạt, hơi tí là phải tìm hiểu hỏi han, thì mới tốt đc. thả cho con cái nó tự bơi ở xứ người ko cha mẹ đoái hoài ko họ hàng ko bạn bè ko cung văn hóa, khả năng cao là nó sẽ đi đú đởn với đám đen, hồi, cả ngày hút shisa, hút cỏ, hút cần và orgy thâu đêm với hồi nigga thôi.
  • cố gắng làm tròn trách nhiệm ng chồng, ng cha thôi: nghe dễ vãi :) thực tế là sống như con người có tôn nghiêm có đạo đức và tuân thủ pháp luật ko ăn bám xh xứ ng ta đã phải gồng cơ đít thít cơ mông chết mẹ luôn rồi. đến lo cho bản thân còn chưa chắc xong, lấy đâu ra nói đến chuyện lo cho vợ, cho con?


túm lại ý, lúc nhỏ, cs của thớt là cs mềnh mơ cũng ko dám mơ thấy
hiện tại, ý, cs của mềnh chính là cs mà thớt đang mơ thấy. mỗi tội cảm nhận và trả nghiệm của mềnh thì nó khác với mong đợi của thớt lắm.
nên mềnh cười phọt cơm thôi :)
cs mà, nếu nó dễ dàng vui vẻ như giấc mơ của mỗi ng thì còn ai khổ nữa đâu :)
Vâng, e chưa đọc thớt tây tiến của a, nhưng qua cách a nc e thấy a là ng trải đời và h chak cũng đã có thành tựu. Chính vì thế nên suy nghĩ của a bị áp đặt với thớt kiểu "ông thì biết mẹ gì về khổ, tôi đây mới gọi là khổ này". Còn ý cuối thớt chỉ nói mong muốn thoát khỏi cs hàng ngày, sau này có lập gđ cố gắng làm tròn trách nhiệm với gđ là điều bình thường, ai chả thế, thực hiện đc hay ko là việc của ông thớt. Chỉ nghĩ thế thôi mà đã bị dè bỉu theo kiểu thái công, ông chưa có trải nghiệm thì đừng nên nói ra là gì ah. Em thấy a hơi tự mãn rồi
 
Còn gì sướng hơn là được tung tăng trải nghiệm. Tôi trước khi lấy vợ cũng xách đít đi trải nghiệm chán chê. Giờ nghĩ lại thấy phê vãi. :sleep:
 
Vâng, e chưa đọc thớt tây tiến của a, nhưng qua cách a nc e thấy a là ng trải đời và h chak cũng đã có thành tựu. Chính vì thế nên suy nghĩ của a bị áp đặt với thớt kiểu "ông thì biết mẹ gì về khổ, tôi đây mới gọi là khổ này". Còn ý cuối thớt chỉ nói mong muốn thoát khỏi cs hàng ngày, sau này có lập gđ cố gắng làm tròn trách nhiệm với gđ là điều bình thường, ai chả thế, thực hiện đc hay ko là việc của ông thớt. Chỉ nghĩ thế thôi mà đã bị dè bỉu theo kiểu thái công, ông chưa có trải nghiệm thì đừng nên nói ra là gì ah. Em thấy a hơi tự mãn rồi
tại e chưa đọc thớt kia nên e tưởng a đang tự mãn thôi
đọc thử sẽ biết đó là thớt than nghèo kể khổ :)
chả có j tự với cả mãn cả, để q địhn qua đây a nghĩ bạc cả tóc, bao nhiêu đêm mất ngủ lo đc lo mất xem có nên đi ko
ch bị mấy tháng qua tới nơi vẫn khốn khổ khốn nạn, đi làm cả tháng rồi nhà vẫn chưq có phải ở trọ airbnb giá ks cắt cổ, ngày ngày nấu cơm nc trong 1 cái hốc 100cmx60cm tức là 0,6m2 vừa bếp vừa tủ đựng chén vừa sink rửa rau kiêm rửa bát ở dưới là tủ lạnh, 1 bên rửa chén 1 bên rửa rau trong khi cách đó 10cm thì luộc mì và hâm thịt.
vì ko có nhà nên giấy tờ ko có, thẻ cư trú ko nhận đc, bank cả tháng thẻ và PIN cũng ko về vì ko có hòm thư, bảo hiểm sai số vì tên tiếng việt nv cp nó ko biết viết sao cho đúng, v.v..
sao e lại nghĩ a kể ch như thế đó là thể hiện sự tự mãn? :)
thớt tháng kiếm đc cũng 4,5 chục tr, chả ai chê thớt chưa trải nghiệm hay kém cỏi hay gì cả.
chỉ là thớt đang sống ở 1 hoàn cảnh phải gọi là sướng vcđ ra xong mwor mồm ra than áp lực, trong khi méo có cái áp lực j bố mẹ gánh cho còng lưng, xong đòi bỏ xứ bỏ bố mẹ mà đi làm lại từ đầu, chắc nghĩ ở tây lông thế giới thứ 1 cs nó thiên đàng hay gì?
thớt mà ước mơ làm tròn trách nhiệm với gđ thì ai chê thớt đâu, ai cười thớt đâu. thế nhưng trách nhiệm gì cơ, thớt có kể ra chăng? đến bố mẹ còn chưa nuôi, bồ còn chưa cua thì trách nhiệm gì với ai cơ?
cs thớt đang sướng như vua thế rồi thì đi đâu xa đc khỏi sự bảo bọc của cha mẹ mà gồng gánh trách nhiệm cho ai?

mềnh ko hiểu trong lời kể chuyện của mềnh có chỗ nào hành văn ko đúng ko mà lại có ng nghĩ mềnh đang tự mãn. vcl, mềnh ngày ngày tâm sự than vãn với vọ nó còn chửi cho bảo a chịu sức ép hoàn cảnh kém quá hơi tí là down mood rồi cơ ý, mềnh cũng thấy nếu ko có vợ động viên tinh thần thì mềnh bỏ gánh lâu rồi ý. thế quái nào mềnh trong mắt ng khác lại thành tự mãn? :D

ps: nói về khoe khổ, nói thật, đám 8x mềnh ch đó qua cũng lâu rồi, chỉ là kỉ niệm thời thơ bé, bt cũng ít nhớ lại. đương nhiên có đám 9x nào dám mở mồm ra than nghèo kể khổ thì 8x nào cũng sẽ cười nhẹ và bảo đơn giản là chú mài còn trẻ con quá, chứ biết nhân gian ấm lạnh.
cơ mà ch đó ko phải là ch đáng buồn cười, vì đám 8x bọn mềnh nghe 9x than khổ mòn cả tai rồi, ko có ý j mới cả, ko đáng để cười.
cái buồn cười phọt cơm là cái ý cuối của thớt ý, cứ nghĩ đi tây sống "làm lại từ đầu" nó sướng hơn, ít áp lực hơn ở nhà bố mẹ chăm.
thật, mềnh nghĩ nói cái này ra ai tự mình bươn chải ra nc ngoài cũng đều cười phọt cơm hết á! :)
 
Last edited:
Em đầu 2x, nhà cũng nghèo, bố mẹ fuho, nhà cửa chẳng có gì quý giá. Cảm thấy bản thân mình là đứa biết điều, chưa bao h đòi hỏi gì mua cái này cái kia, xin tiền này nọ rất ngại, chưa dc tổ chức sn bao h. Chỉ muốn con có công ăn vc làm ổn định, câu cửa miệng luôn. Giờ chỉ mong obz khoẻ mạnh để mình còn kịp báo hiếu

via theNEXTvoz for iPhone
 
Nãy đi chạy bộ về, thấy có thằng cu tầm 16-17 tuổi được mẹ mua cho cốc trà sữa tocotoco, nhìn thằng nhóc hớn hở cầm cốc trà sữa mà lại nhớ lại chính bản thân mình của ngày xưa.

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng thuộc dạng nghèo khó ở cái đất thủ đô này, nên từ bé đã ý thức được cách tiêu tiền. Ngay cả từ những cái nhỏ bé như gói ô mai, con pokemon, cái xúc xích mà cũng đã là xa xỉ, là quý báu, thì mọi thứ khác đối với tôi dường như luôn là quá xa vời. Nhớ nhất có hôm sinh nhật tầm 5 6 tuổi gì đó, được bố mẹ đèo ra đầu Lương Văn Can mua cho bộ lego xịn, khoảng 200k, mà vui sướng không thể diễn tả nổi, chứ đâu có ngờ rằng bố mẹ cũng phải chắt chiu rất nhiều mới có tiền mua cho được. Tuổi thơ mà, biết gì đâu, có đồ chơi mới là vui rồi.

Lớn hơn 1 tí, hồi đi học đại học thì có đi làm thêm này nọ, cũng kiếm được mấy triệu mỗi tháng, cũng tự mua được cốc trà sữa cho mình mỗi khi thèm, chứ cũng không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ như thằng cu 16-17 tuổi kia nữa. Hồi đó vẫn còn là ngu ngơ, tiền kiếm được thì cứ tiêu thoải mái thôi, ăn uống với bạn bè, mua sắm quần áo này nọ, còn lại ăn học đã có bố mẹ nuôi, chả phải lo nghĩ gì.

Lớn hơn chút nữa, ra trường đi làm công việc chính thức đầu đời, lương 10tr mỗi tháng. Nhớ lại lúc đó cũng tự hào lắm, trẻ người non dạ, nghĩ mình kiếm vậy là nhiều rồi. Hồi đó hay dậy sớm buổi sáng trước giờ làm tranh thủ mua cái bánh mì, ngồi quán trà đá gần công ty, vừa ngồi ăn vừa nhìn mọi người xung quanh rồi thầm nghĩ "chắc chắn mình kiếm nhiều tiền hơn họ, mình lương 10tr mà, họ đi làm cả tháng kiếm được 4, 5tr là cùng", nghĩ xong lại tự mãn rồi ngồi gặm nốt cái bánh mì cho kịp giờ làm. Đúng là ranh con, ếch ngồi đáy giếng, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

Đến bây giờ trưởng thành hơn rồi mới thấy mình nhỏ bé nhường nào. Nhà thì giờ ở ké của bố mẹ, tháng đóng tiền coi như là tiền thuê phòng với thanh toán bill điện nước internet các kiểu thôi. Vợ con thì cũng chưa có, cứ tàng tàng như vậy mà sống 1 mình. Khác cái là giờ một tháng cũng kiếm được gấp vài lần hồi trước, nãy đi chạy bộ về có ghé Circle K mua ít đồ ăn uống vặt linh tinh, quẹt cái thẻ tín dụng bill hết 400k vẫn thấy bình thường, không như hồi trước mỗi lần mua đồ ăn vặt tầm 50k thôi là đã thấy lãng phí lắm rồi.

Tóm lại là giờ cũng không áp lực tiền nong gì, tuy không có nhiều tài sản nhưng cũng không vay nợ ai, cũng chưa lập gia đình nữa nên càng nhẹ gánh hơn, nhưng vẫn có cảm giác bị một cái áp lực vô hình nào đó từ xã hội nó đè nặng lên vai. Chắc áp lực nó được hình thành từ bé rồi, áp lực từ trường lớp, người quen, bạn bè, họ hàng, hàng xóm... rồi nó cứ thế lớn dần lên trong suy nghĩ. Giờ chỉ muốn cầm số tiền tiết kiệm còn lại rồi kiếm đường ra nước ngoài sinh sống, thoát khỏi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Tiền kiếm ra chỉ cần đủ tiêu là được, không cần giàu, lập gia đình rồi sinh con ở đó, cho nó có môi trường sinh sống, học tập thật tốt, còn mình chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng là được.
Phải chi Fen đọc được thớt này khi vừa đi làm thêm thì cuộc đời fen đã khác
 
Tôi cũng như chủ thớt, thế hệ đầu 9x, lớn lên tuy cũng qua cái thời khổ cực, kinh tế bắt đầu đi lên dần nhưng vẫn còn khó khăn, thời ấy 10k đã là to lắm rồi, rồi cái tính tiết kiệm cũng dần ăn vào máu.

Giờ đây vợ con, nhà cửa đủ cả rồi, tối tối ngồi cf trước nhà, hôm nay hứng chí làm lon bia nghe nhạc, cũng cảm thấy bình yên với cuộc sống bộn bề hằng ngày.View attachment 2403602
Chúc mừng winner
 
Bình thường mà, tự lập ra ngoài còn khổ hơn, ở với ba mẹ mà áp lực 1 thì 1 mình ra ngoài áp lực nhiều hơn.
 
Từ hồi đặt chân lên sg là mình đã sống tiết kiệm rồi, và chi phí ngày càng cao mình càng tằn tiện hơn, đến nỗi mà ba má toàn phải gửi tiền trước khi mình tiêu hết.
Đi làm cũng nhận được lời khuyên từ ng đi trc là hãy dành dụm đi, lúc đó thoải mái hơn xíu nhưng tinh thần vẫn là dành dụm để đi học, để tự lập cả.
Đến bây giờ khi có vợ rồi, vẫn cảm thấy những tk xưa kia là chưa đủ
 
tại e chưa đọc thớt kia nên e tưởng a đang tự mãn thôi
đọc thử sẽ biết đó là thớt than nghèo kể khổ :)
chả có j tự với cả mãn cả, để q địhn qua đây a nghĩ bạc cả tóc, bao nhiêu đêm mất ngủ lo đc lo mất xem có nên đi ko
ch bị mấy tháng qua tới nơi vẫn khốn khổ khốn nạn, đi làm cả tháng rồi nhà vẫn chưq có phải ở trọ airbnb giá ks cắt cổ, ngày ngày nấu cơm nc trong 1 cái hốc 100cmx60cm tức là 0,6m2 vừa bếp vừa tủ đựng chén vừa sink rửa rau kiêm rửa bát ở dưới là tủ lạnh, 1 bên rửa chén 1 bên rửa rau trong khi cách đó 10cm thì luộc mì và hâm thịt.
vì ko có nhà nên giấy tờ ko có, thẻ cư trú ko nhận đc, bank cả tháng thẻ và PIN cũng ko về vì ko có hòm thư, bảo hiểm sai số vì tên tiếng việt nv cp nó ko biết viết sao cho đúng, v.v..
sao e lại nghĩ a kể ch như thế đó là thể hiện sự tự mãn? :)
thớt tháng kiếm đc cũng 4,5 chục tr, chả ai chê thớt chưa trải nghiệm hay kém cỏi hay gì cả.
chỉ là thớt đang sống ở 1 hoàn cảnh phải gọi là sướng vcđ ra xong mwor mồm ra than áp lực, trong khi méo có cái áp lực j bố mẹ gánh cho còng lưng, xong đòi bỏ xứ bỏ bố mẹ mà đi làm lại từ đầu, chắc nghĩ ở tây lông thế giới thứ 1 cs nó thiên đàng hay gì?
thớt mà ước mơ làm tròn trách nhiệm với gđ thì ai chê thớt đâu, ai cười thớt đâu. thế nhưng trách nhiệm gì cơ, thớt có kể ra chăng? đến bố mẹ còn chưa nuôi, bồ còn chưa cua thì trách nhiệm gì với ai cơ?
cs thớt đang sướng như vua thế rồi thì đi đâu xa đc khỏi sự bảo bọc của cha mẹ mà gồng gánh trách nhiệm cho ai?

mềnh ko hiểu trong lời kể chuyện của mềnh có chỗ nào hành văn ko đúng ko mà lại có ng nghĩ mềnh đang tự mãn. vcl, mềnh ngày ngày tâm sự than vãn với vọ nó còn chửi cho bảo a chịu sức ép hoàn cảnh kém quá hơi tí là down mood rồi cơ ý, mềnh cũng thấy nếu ko có vợ động viên tinh thần thì mềnh bỏ gánh lâu rồi ý. thế quái nào mềnh trong mắt ng khác lại thành tự mãn? :D

ps: nói về khoe khổ, nói thật, đám 8x mềnh ch đó qua cũng lâu rồi, chỉ là kỉ niệm thời thơ bé, bt cũng ít nhớ lại. đương nhiên có đám 9x nào dám mở mồm ra than nghèo kể khổ thì 8x nào cũng sẽ cười nhẹ và bảo đơn giản là chú mài còn trẻ con quá, chứ biết nhân gian ấm lạnh.
cơ mà ch đó ko phải là ch đáng buồn cười, vì đám 8x bọn mềnh nghe 9x than khổ mòn cả tai rồi, ko có ý j mới cả, ko đáng để cười.
cái buồn cười phọt cơm là cái ý cuối của thớt ý, cứ nghĩ đi tây sống "làm lại từ đầu" nó sướng hơn, ít áp lực hơn ở nhà bố mẹ chăm.
thật, mềnh nghĩ nói cái này ra ai tự mình bươn chải ra nc ngoài cũng đều cười phọt cơm hết á! :)
E nói tự mãn là do a mang cái khổ của a ra so với cái khổ của người khak thôi, vdu như thế hệ trước nữa đi qua chiến tranh, họ bảo a sướng vl chưa bao h phải chạy máy bay, phải chui xuống hầm ko biết sống chết khi nào, có vất vả thế mà cũng than khổ thì a nghĩ sao.Hay như sau này con a kể buồn kể khổ với a , a động viên vỗ về con a hay là a bảo có thế cũng kêu ngày xưa t 1 thân 1 mình bôn ba nơi đấ khách quê ng ko khổ thì thôi. Cuộc sống càng hiện đại , tinh thần càng dễ tổn thươngm . Đa phần người kể khổ kể buồn là họ muốn có sự đồng cảm, sẻ chia hơn là so sánh và chỉ trích.
 
E nói tự mãn là do a mang cái khổ của a ra so với cái khổ của người khak thôi, vdu như thế hệ trước nữa đi qua chiến tranh, họ bảo a sướng vl chưa bao h phải chạy máy bay, phải chui xuống hầm ko biết sống chết khi nào, có vất vả thế mà cũng than khổ thì a nghĩ sao.Hay như sau này con a kể buồn kể khổ với a , a động viên vỗ về con a hay là a bảo có thế cũng kêu ngày xưa t 1 thân 1 mình bôn ba nơi đấ khách quê ng ko khổ thì thôi. Cuộc sống càng hiện đại , tinh thần càng dễ tổn thươngm . Đa phần người kể khổ kể buồn là họ muốn có sự đồng cảm, sẻ chia hơn là so sánh và chỉ trích.
mềnh nghĩ mềnh với thím đang ông nói gà bà nói vịt
nói thật, mềnh thậm chí ko tin lắm thớt nó đang kể khổ, vì mềnh chả thấy nó khổ chỗ nào
mềnh chỉ xoáy vào trọng tâm là chuyện thớt nó đang sướng hiện tại, nhưng lại bảo áp lực quá muốn bỏ xứ đi làm lại từ đầu cho đỡ áp lực.
với mềnh thì chuyện bỏ xứ mà đi nó khổ vcl ra, vì chính mềnh đang nếm trải luôn đây.
rồi tạ trách nhiệm với vợ con ở nơi xa xứ nó còn x lên cái áp lực gấp mấy lần.
thớt thì đang trách nhiệm phải gánh = 0, lo toan =0, sống an nhàn êm ấm, mà vẫn thấy áp lực?!? xong đòi đâm đàu vào con đng áp lực thật sự "cho nó sướng".
mềnh thấy quá buồn cười.
còn thím thấy khác này chắc do phương thức tư duy nó khác nhau xa rồi ko đi cùng 1 con đng đc.
vậy nha, stop tranh luận vụ này.
cuối tuần vui vẻ! :)
 
Back
Top