Về quê thôi bạn ạ. Đời người khi còn trẻ thì chạy theo vòng danh lợi tiền bạc. Nhưng khi 30 tuổi đời. Tôi mới nhận ra tiền bạc tất nhiên cũng quan trọng. Nhưng chỉ cần đủ. Ko cần quá dư thừa. Tiền bạc đủ cho gia đình vừa làm vừa có ăn là chuẩn qui luật nhân sinh. Cha mẹ cũng ko cần ở nhà lầu cao cửa rộng bằng ở cạnh con cháu, Còn cha mẹ tuy ko bao giờ nói con ơi con vê quê ở với ba mẹ. Nhưng trong thâm tâm ba mẹ rất muốn cùng con ăn chung mâm cơm. Và hạnh phúc nhất là Đc gắp bỏ cho con miếng thịt miếng rau nào ngon ngon. Cười vui trong lòng, tối ngủ có con trong nhà ngủ tự nhiên yên tâm hơn. Gia đình xây ra xích mích với làng xóm láng giềng có chuyện j có con cái trong nhà cũng an tâm hơn và họ ít quấy rầy hơn. Ví dụ xưa tôi còn nhỏ sáng đi chạy tâp thể dục biết gia đình này có 2 ông bà ở nhưng nhiều mận và chanh. Tôi với lũ bạn vô hái mà ko lo là bị dí đuổi băt.... Nhiều chuyện lắm. Về bên bố mẹ ăn miếng cơm dù nước mắm cũng vui bạn ạ. kẻo sau này mẹ mất bạn lại hối hận khi nhìn lại đó
Nhưng 1 khi đã vê quê. Bạn nên ghi nhớ 1 điều trong lòng. Ko hơn thua với đời nữa. Ai giàu ai nghèo kệ ai. Tối ngủ chăc j ngon giấc được như bạn. Để tâm hồn luôn thong dong cảnh trần mà sống