queen
Senior Member
Không biết các bác có thấy tiếc vì chưa làm được gì không, như em kể về em - 1 FA chính hiệu chuẩn VOzer
Những đợt giãn cách, ngày nào cũng đi làm ban ngày, tối về nấu cơm xong nằm 1 mình trong phòng trọ. Không có giao tiếp với ai hết. Cũng gần như không về quê. Bây giờ nghĩ lại sao thấy hồi đó mình siêu thế, có thể chịu được cảnh đơn độc ấy.
Khi bây giờ xã hội bình thường hóa lại rồi, nhìn lại xung quanh mới thấy bạn bè tranh thủ được khoảng thời gian đó như thế nào: (mà mình ko làm được hoặc không làm)
Có 1 thứ mình được tăng nữa, đó là độ cận loạn mắt đã tăng lên đáng kể sau thời gian WFH
- 2 năm covid vừa rồi, công việc vẫn đều đều, không có thăng tiến gì. Lương có được tăng, không bị cắt giảm
- Đi làm đều đều bất chấp dãn cách xã hội (do bản chất công việc thiết yếu). Thi thoảng vẫn có đổi ca WFH ở nhà
Những đợt giãn cách, ngày nào cũng đi làm ban ngày, tối về nấu cơm xong nằm 1 mình trong phòng trọ. Không có giao tiếp với ai hết. Cũng gần như không về quê. Bây giờ nghĩ lại sao thấy hồi đó mình siêu thế, có thể chịu được cảnh đơn độc ấy.
Khi bây giờ xã hội bình thường hóa lại rồi, nhìn lại xung quanh mới thấy bạn bè tranh thủ được khoảng thời gian đó như thế nào: (mà mình ko làm được hoặc không làm)
- Người thì đầu tư chứng, coin - giàu lên trông thấy
- Người thì đầu tư buôn bán online các thứ liên quan đến covid: thuốc, khẩu trang, cồn, que test,.... - giàu lên trông thấy
- Người thì tranh thủ 2 năm học được cái bằng thạc sĩ, bằng tiếng anh,.... Đợt đó chỉ học online, quá tiện đỡ mất công đi lại.
- Người thì tranh thủ cưới được vợ. Covid nên không cần tổ chức gì cả, đỡ mất công - đỡ ngại nữa
- Người tranh thủ quẹt tinder tán gái khắp nơi
Có 1 thứ mình được tăng nữa, đó là độ cận loạn mắt đã tăng lên đáng kể sau thời gian WFH