Nếu không có vụ các cụ hứa cho t 100m2 đất xong trở mặt, chắc t cũng chưa bùng ra như bây giờ đâu fen. Các cụ hứa với vc tôi như thế, nên t không mua chung cư nữa. Tại t vs chồng đều mong muốn ở ngoại thành. Lúc cụ trở mặt với tôi thì giá chung cư đã lên tới nóc, tôi không thể mua chung cư được (trừ khi mua mấy căn xập xệ ngoại thành kiểu thanh hà, xa la, kiến hưng). Thành ra cái bực mình trong tôi nó càng lớn.
Hôm trước bố t cứ nói bỏ qua đi bỏ qua đi. Tôi cũng k nói gì. Nhưng giả như chồng tôi là thằng chẳng ra gì, thì câu chuyện này sẽ là cái để nó nhiếc móc chửi mắng tôi cả đời. Nếu thương tôi, chỉ một chút nghĩ cho tôi thôi, bố mẹ đã không bao giờ làm như thế.
Tôi chăm sóc bme và gia đình bao năm, chịu đựng đủ sự thiệt thòi từ lúc chưa có lời hứa về mảnh đất kia. Tất cả là vì đạo hiếu, vì chữ làm con đó thôi.
Số tiền t cho 2 cụ từ khi t đi làm đến nay, đủ để các cụ ăn 10 năm nữa, thậm chí là 20 năm với mức chi tiêu ở quê tôi.
Cái cảm giác bị chửi mắng, xỉ nhục, vẫn nghĩ là do cha mẹ bực mình nên quá đáng vậy thôi tôi chịu gần 30 năm đấy fen.
![Smile :) :)](https://data.voz.vn/styles/next/xenforo/smilies/popo/smile.png?v=01)
Giờ bùng lên k phải vì mảnh đất đâu. Vì cay đắng nhận ra mọi sự cố gắng của mình vẫn vô hình trước thằng con trai khốn nạn của bố mẹ tôi.