Số báo 6
Sau kì thi ấy, tôi về quê chơi với ông bà nội một thời gian, để tận hưởng cái khí trời trong xanh của làng quê, của mùa thu bên đồng cỏ xanh mướt. Ngắm nhìn những nhánh mạ non đang rung rinh trong nắng hạ, tôi chợt cảm thấy yên bình. Ngồi giữa đồng lộng gió, khoé mắt tôi rưng rưng. Thực sự tôi rất nhớ, tôi nhớ tôi của những ngày xưa, tôi nhớ bạn, nhớ bè, nhớ nhũng ngày trèo lưng trâu thả diều, nhớ những ngày bẻ ngô tập nướng,... Nhìn lại bản thân, nhìn vào thực tại, tuy hụt hẫng, nhưng phải chấp nhận thôi. Tôi lớn rồi. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi từ một đứa nhóc ngây ngô từng khóc oà khi bước vào lớp mẫu giáo, giờ đây đã chuẩn bị là một học sinh cấp 3. Ông bà tôi cũng già đi nhiều. Nên tôi dành cả hè để tận hưởng những khoảnh khắc ấy. Lại cùng ông vác xô đi câu cá, nhưng lần này ông không thể cõng tôi như hồi còn thơ nữa. Cùng bà vào bếp thổi lửa, tôi cũng chẳng còn khóc vì cay mắt khói như xưa. Thời gian thực sự rất khắc nghiệt, tôi thì ngày một lớn, còn ông bà thì ngày một già đi. Rồi một ngày nào đấy, ông bà cũng bỏ tôi mà đi mất. Thành ra tôi cũng hay vận động ông bà dậy tập thể dục, thổi lửa, cuốc đất,... tôi đều làm thay, chỉ mong ông bà sống khoẻ cùng con cháu thêm thật nhiều năm nữa.
Hết kì nghỉ hè, tôi trở về thành phố, náo nức, nhộn nhịp, nhưng đâu đó, tôi lại cảm thấy mình trống rỗng đến lạ kì.
Kết quả thi cấp 3 cuối cùng cũng có. Tôi đỗ , đỗ vào trường chuyên. Khỏi nói, mẹ tôi tự hào lắm. Tôi cũng vui, thành quả mình bỏ ra là vô cùng xứng đáng, nhưng tôi còn vui hơn cả, là thằng Hoàng và thằng Bách đều trượt khỏi trường tôi.
Và cuộc sống của tôi, lại bước sang một trang mới. Khép lại những tháng ngày u tối cuả những ngày cuối cấp 2. Mở ra trong tôi một tương lai tươi sáng, một tương lai vui tươi bên bạn bè, và hơn cả, là một tương lai mà tôi có em.
Ngày đầu nhập học.
Tôi có một thói quen, mà theo tôi nghĩ đó là một thói quen khá là nề nếp, đó là không bao giờ đi trễ, kể cả khi đi chơi, đi họp hay đôi khi chỉ là vài cái hẹn đi nhâm nhi ly cà phê buổi sáng. Thành ra tôi tự biến mình trở thành một cái đồng hồ sinh học. Sáng nào cũng vậy, đều như vắt tranh, tôi đều mở mắt vào 6 giờ sáng. Nặng nề nhấc cái thân hình còm nhom chưa nổi 60kg ra khỏi mép giường, tôi uể oải gấp vội cái chăn, vệ sinh cá nhân rồi đóng cho mình bộ thùng sơ vin chuẩn chỉ áo trắng quần âu. Nhét vội tờ 10 nghìn mà sáng sớm, trước khi đi bàn, mẹ đều để ở bàn uống nước, đút vào túi.
Cái tiết trời đầu thu, ngồi trên chiếc xe đạp, tôi hít một hơi thật sâu để tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm. Từ hôm nay, sẽ không còn những tháng ngày học hành vất vả như những ngày ôn thi cấp ba, cũng chẳng còn những người bạn cùng lớp năm lớp 9, mà nếu cho tôi được dùng một từ để miêu tả, thì chắc chắn, đó là từ " hãm ”.
Cái trường cấp ba của tôi to lắm, rộng hơn rất nhiều so với cái trường cấp hai hay cấp một mà tôi từng theo học. Dắt chiếc xe để vào đúng ô của lớp mình, tôi chậm rãi bước, một phần tôi muốn ngắm trường, nhưng chủ yếu là tôi vẫn chưa hình dung được cái lớp của tôi nó nằm ở đâu.
Toàn bộ học sinh mới đều phải đến phòng hội trường ở nhà trung tâm. Căn bản lớp tôi cũng có đến quá nửa là học sinh trong địa bàn thành phố mà tôi quen, nên thành ra sự hồi hộp trong tôi cũng chẳng còn, có cả những đứa bạn từng học với tôi từ hồi lớp 5, rồi lên C1, rồi giờ lại học cùng cấp ba.
Sau khi cả hội trường ổn định vị trí, là một vài tiết mục văn nghệ, rồi thầy hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời. Kết thúc buổi lễ bằng một tràng pháo tay, 35 học sinh lớp 10 Toán,theo chân cô chủ nhiệm, bước vào lớp, bắt đầu bài học đầu tiên.
Lúc mới vào thì ai cũng như ai thôi, đều có một cảm giác lạ lẫm. Nên ngay chiều hôm đó, cô Hiền chủ nhiệm tổ chức cho chúng tôi một buổi liên hoan nho nhỏ, để chúng tôi có thể làm quen và hiểu nhau hơn.
Ngày hôm sau.
Sau khi vứt cái cặp vào giữa chỗ ngồi mà tôi chọn hôm qua, tôi chạy xuống bàn cuối để tám xàm với mấy thằng bạn học. Thấy tôi, Mạnh kéo tôi lại, đề xuất.
- Ê Trung Anh , lát tan học làm tí điện tử giao lưu đê, lớp mới bạn mới, đánh ván cho quen anh quen em.
- Ừ đấy, mẹ chứ bạn bè muốn quen một là kèo nhậu, hai là kèo bóng, ba là kèo điện tử, thôi thì cứ làm kèo điện tử đã cho đỡ chán. Chứ cả hè tao có đánh ván nào đâu, chai mẹ hết trình độ rồi. - Tuấn nói
Thằng Tuấn này học thì trâu bò, nhưng đi chơi thì toàn mõm, nên mặc dù nó nổ to nhưng anh em gần như chẳng ai tin, vì gần như 100% là nó sẽ bùng. Nên thằng Đoàn chen ngay lời:
- Đ* mẹ cái thằng bạc rách, đánh thì non, trình thấp vc rồi mà cứ như thách đấu, gạ kèo nhưng có bao giờ thấy đánh đâu. Bao giờ lết xác được ra cái quán net thì hẵng gạ.
Mấy đứa này học chung với tôi từ lớp 5 tới giờ, tốt xấu gì cũng hiểu hết, với lại cũng chán, nên tôi xin thay luôn chân của thằng Tuấn:
- Tính thằng Tuấn như thế nào thì anh em cũng phải hiểu chứ, nói đi 10 buổi thì 9 buổi bùng. Quen lắm rồi, chửi làm gì cho mệt. Để tao thay nó cho, đủ 10 thằng làm 2 team rồi chứ.
- Ờ, còn mỗi mày là đủ, chứ tin thằng Tuấn thì lát ra quán Đức Thảo 9 thằng nhìn nhau mà cười à.
Sờ vào túi, có mỗi 10 nghìn ăn sáng mẹ cho.
" Thôi hôm nay lại nuốt nước bọt tạm cho đỡ đói vậy, chơi game vẫn vui hơn”- tôi nghĩ.
Hôm nay là tiết đầu tiên của môn vật lý. Căn bản bọn tôi học chuyên, lại còn chuyên Toán,, nên thành ra cũng xác định sẵn tư tưởng là học sẽ là học nâng cao hơn so với bình thường. Ấy nhưng không, khi thầy Long, giáo viên dạy lý đặt phấn viết những nét đầu tiên lên bảng, tôi mới cảm thấy sốc:
- Bài đầu tiên chúng ta học hôm nay là đạo hàm, nếu có gì không hiểu, các em có thể thắc mắc hoặc về tham khảo sách giáo khoa toán 11 và 12.
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau. Tuấn mạnh dạn hỏi:
- Thưa thầy, bọn em chưa học bài nào của lớp 10, sao lại học kiến thức lớp 11 và 12 ạ? Hay thầy dạy nhầm giáo án khối trên.
Thầy Long cười, nói:
- Kiến thức các em học là kiến thức chuyên, chủ yếu lấy từ vật lý đại cương của đại học xuống, muốn học được thì phải học những cái cơ bản này trước. Nên cảm thấy học được thì giở vở ra ghi bài, còn không thì ngồi trật tự, tôi không bắt các em học. Cơ mà nếu không học thì không thi học kì được đâu nhé, vì đề học kì là trường tự ra, điểm thấp các em tự chịu.
Chưa gì mà tôi đã cảm thấy vỡ mộng với bài học đầu tiên của cấp ba rồi. Thế mà tôi cứ tin mấy anh chị bảo lên cấp ba là nhàn, là thoải mái. Buổi đầu tiên học môn chuyên, tôi ghi kín 15 trang vở, tay tôi như muốn gãy đến nơi. Ấy thế mà lúc tan học đi đánh điện tử, 10 ngón của tôi lướt trên bàn phím nhẹ nhàng như gảy đàn tranh, kể ra cũng tài. Học thì mệt thật, nhưng cảm giác hoà đồng, cảm giác được học, được chơi mà không bị ai kì thị, không bị ai ghét bỏ hay đánh giá, là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.