Người thân mất nhưng ở xa nhà , hối hận quá .

QUANG_CLEAR_MEN

Senior Member
Em đi nhật lao động cũng mới hết 3 năm , cũng suy nghĩ là tết này về chơi hay là để đến tháng 5 rồi về , cuối cùng em chọn tháng 5 về chơi , ai ngờ ngày 12/01 âm lịch ông nội em qua đời , từ hôm đấy đến nay em ngày nào cũng hối hận , dằn vặt mãi đến nay , nếu như tết này em về chơi thì có phải được gặp ông lần cuối rồi không , còn ở nhà lo hậu sự nữa , ông mất thì nỗi buồn sẽ nguôi ngoai nhưng cảm giác ân hận nó đeo bám mãi . Dù ông cũng nằm liệt giường nhiều năm do bị tai biến , ông ra đi cũng thanh thản rồi , nhưng với bản thân em không thể bỏ được suy nghĩ nếu như ra khỏi đầu , mong ước thời gian quay trở lại để sửa chữa những sai lầm của mình .
Sau chuyện này em cũng sợ cảnh sống xa nhà , muốn về việt nam sống , nhưng em đúng nghĩa loser yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần , sang bên nhật còn kiếm được ít vốn , chứ về vn lại không biết làm gì , tích góp cũng được hơn 500triệu , giờ về quê định làm gì đó để kiếm tiền qua ngày mà cũng không nghĩ ra cách nào , em mệt mỏi quá ạ .
 
mỗi lần xa nhà, người thân ở nhà đau ốm gì thì lo sốt vó. Đồng cảm với fen.
 
Mình cũng giống thím. Ông mình mất gần 1 năm rồi mà mình vẫn thấy hối hận vì không về thăm ông được lần cuối. Haizzz :too_sad:

via theNEXTvoz for iPhone
 
7938BDD7-87C7-432E-A5C1-AB4E3FB8E143.jpeg
 
thời gian là liều thuốc mất trí nhớ tốt nhất mà. Cứ từ từ thôi fen. :sweat: mình cũng vừa mất nội xong, dang thu xếp về nhìn mặt lần cuối trước khi liệm
 
thời covid bà hàng xóm mất do covid con gái bên pháp biết tin mà không về được sau giãn cách bình thường hóa mới bay về khóc ngất lên ngất xuống cả xóm ai nhìn cũng thương
oHLF3XF.png
 
Em đi nhật lao động cũng mới hết 3 năm , cũng suy nghĩ là tết này về chơi hay là để đến tháng 5 rồi về , cuối cùng em chọn tháng 5 về chơi , ai ngờ ngày 12/01 âm lịch ông nội em qua đời , từ hôm đấy đến nay em ngày nào cũng hối hận , dằn vặt mãi đến nay , nếu như tết này em về chơi thì có phải được gặp ông lần cuối rồi không , còn ở nhà lo hậu sự nữa , ông mất thì nỗi buồn sẽ nguôi ngoai nhưng cảm giác ân hận nó đeo bám mãi . Dù ông cũng nằm liệt giường nhiều năm do bị tai biến , ông ra đi cũng thanh thản rồi , nhưng với bản thân em không thể bỏ được suy nghĩ nếu như ra khỏi đầu , mong ước thời gian quay trở lại để sửa chữa những sai lầm của mình .
Sau chuyện này em cũng sợ cảnh sống xa nhà , muốn về việt nam sống , nhưng em đúng nghĩa loser yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần , sang bên nhật còn kiếm được ít vốn , chứ về vn lại không biết làm gì , tích góp cũng được hơn 500triệu , giờ về quê định làm gì đó để kiếm tiền qua ngày mà cũng không nghĩ ra cách nào , em mệt mỏi quá ạ .
đời ai biết trước đc đâu. Nên nếu có thời gian thì về thăm nhà đi. Hôm nay nói chuyện vui vẻ mai âm dương cách biệt mới thấy cái cảnh.
 
Tôi có ông anh họ bị thiếu máu cơ tim. Tôi cũng có quen bên y tế nên gia đình bên đấy nhờ tôi lên coi lo dùm vì dạo ấy đang thiếu stent để đặt. Lúc đó tôi ở quê lên SG cũng hơi xa phần cũng lười, phần cũng nghĩ ổng ko nặng lắm thôi để khi nào rảnh tôi dẫn lên luôn. Không có stent nên bv cho ổng xv, ngày ổng xuất viện, mới vừa ra khỏi cổng bv thì gục chết tại chỗ. Tới giờ tôi còn ân hận, rất nhiều chữ giá như. Cho nên còn gặp nhau thì nên nhiệt tình hết sức có thể.
 
Éo hiểu sao,mỗi lần tết tôi về thăm ai là người đó ra đi.tết năm 2019 tôi qua thăm bà 2 tháng sau bà tôi mất,tết năm kia về thăm cậu(cậu bị bệnh sẵn rồi) qua tết cũng mất,có tết cũng đi thăm bà con,bà kia cũng già về sau cũng mất trong năm đó,đi thăm ông bác trong bệnh viện,lúc đó mình cũng bận,nhưng mà tự nhiên nghĩ lâu lắm k gặp bác ,qua thăm năm ngày sau tôi đưa bác tôi về trong cơn hấp hối,mất giữa đường,chưa kịp gặp mặt mấy thằng anh.tôi kể vậy mọi người nghĩ tôi xui xẻo.k phải vậy bình thường tôi ít khi thăm bà con, nhưng những lúc tự nhiên trong đầu,hay suy nghĩ của tôi lại hiện hình ảnh người đó và có một cái gì đó mách bảo phải gặp mặt,phải nói chuyện với họ ,lúc đó tôi sẽ đi thăm.kiểu luôn có một cái gì đó nói cho tôi bết rằng có thể sẽ không gặp được họ,đây có thể là lần cuối.năm nay tôi không đi thăm ai hết.xem trong năm có gì xảy ra không.
 
thời gian là liều thuốc mất trí nhớ tốt nhất mà. Cứ từ từ thôi fen. :sweat: mình cũng vừa mất nội xong, dang thu xếp về nhìn mặt lần cuối trước khi liệm
Không mất được đâu phen,giống như đóng đinh rút ra vẫn để lại vết,lâu lâu trí nhớ sẽ lôi lại những khoảng thời gian hạnh phúc đó.
 
Back
Top