cat23
Senior Member
Truyện này đọc ghê vkl.CHUYỆN CỦA CHÚ TƯ.
Dù bận nhưng tôi cố tranh thủ viết câu chuyện này hầu bà con, nó ngắn thôi nên mới viết được chứ dài thì e hơi khó..
Câu chuyện này là một trong vô vàn những câu, mẩu chuyện lạ tôi từng nghe trên những chặng đường tôi từng đi qua, nhưng có nhiều chuyện tôi không muốn kể lại vì nghe có vẻ hoang đường và phóng đại quá, còn câu chuyện này thì có hai nhẽ mà tôi cảm thấy gần như mình là người trong cuộc, thứ nhất là tôi từng ở địa danh nơi xảy ra, từng nhìn thấy một phần câu chuyện, thứ hai là chuyện xảy ra với chú Tư, một “sếp” đáng kính và cũng là một người Cha uy tín của tôi kể lại, tôi biết tính chú nghiêm túc thế nào.
Nhiều lần những lúc chúng tôi rảnh ngồi chụm đầu “buôn chuyện” rồi kể chuyện “ma” với nhau, chú Tư chỉ ngồi im nghe, chú Tư là người từng trải, điềm đạm và hiểu biết sâu rộng nên chú không như người khác một là cấm anh em không được nói “linh tinh” linh tinh ở đây là kể “chiện ma” kiểu “tuyên truyền mê tín dị đoan”, chú chỉ im lặng gật gù ngồi rít thuốc và nghe chúng tôi kể chuyện “lạ” với nhau.
Trong một lần đi câu cá ở sông Mongkol với chú, chỉ có hai chú cháu như Cha và con, chú Tư đã chậm rãi nhỏ nhẹ kể cho tôi nghe câu chuyện của chú, có lẽ chú tin tưởng tôi vì mỗi khi nghe các anh em kể chuyện bao giờ tôi cũng nghiêm túc nghe và im lặng suy ngẫm chứ không phát biểu xàm, hay phủ nhận những câu chuyện của anh em.
Tôi thì không mê tín nhưng tôi vẫn tin vào những điều thuộc bí ẩn cõi tâm linh.
…
Chuyện xảy ra ở Lào.
Lúc đó chú Tư N ở Lào, còn chú Tư S đã qua Cam, chú Bảy H thì quay về VN, nhóm anh Hải anh Lễ anh Sỉn anh K, X..qua trước chúng tôi ở trung chuyển chỗ chú Tư N.
Nơi này như có bài tôi đã viết, nơi quê hương của con Phu Èng người bạn bốn chân bụi đời khốn khổ và anh dũng của tôi.
Nơi đó là gần sóc Bocum sát dòng Mekong thuộc tỉnh Champasak, ban đầu thì tưởng chỉ nghỉ lại ít ngày rồi di chuyển ngay nên anh em chúng tôi chỉ nghỉ ngơi lấy sức chứ ít khi loanh quanh ngắm nghía xung quanh.
Tới lúc nhận lệnh chờ tiếp thì anh em chúng tôi ngủ chán rồi bắt đầu loanh quanh ra khu bãi gỗ, Vực Sên, vực Vầu chơi, tắm và bắt cá.
Từ chỗ chúng tôi ở ra sông cũng khá xa, cũng phải tầm hơn trăm tới hai trăm mét .
Trên đường đi thì thấy có khá nhiều dấu tích của những căn nhà bỏ hoang còn sót lại, như cột kèo bằng gỗ tốt hay hàng rào đổ xiêu vẹo, dân ở đó tại sao lại chuyển đi và đi lâu chưa thì tôi cũng không được biết, có lẽ họ đi vì mùa lũ nước sông có thể dâng cao gây ngập lụt ảnh hưởng cuộc sống của họ thôi..sau nghe chú Tư nói đó là khu Mè Hui, khu bà hủi.
Một vài lần khi ra sông về, chúng tôi làng xàng rẽ ngang rẽ dọc vào những khu vườn hoang, hay những nhà hoang đã đổ nát, nhìn ngó, hái rau bí, trái cây hoặc bắt ong..khi về, thấy chúng tôi ôm đủ thứ trong tay, chú Tư có vẻ hơi biến sắc hỏi chúng tôi; bay lấy mấy thứ này ở đâu vậy con? Chúng tôi nói với chú tụi con lấy ở mấy vườn hoang trên đường chú ơi, không ăn trộm của dân đâu, chú khẽ gật đầu rồi nói, thôi..từ sau đi ra sông xong về đừng có làng xàng hái lượm gì loanh quanh nha con..
Thấy lạ lạ tôi rụt rè hỏi chú tại sao, chú chỉ ậm ừ nói; ừ thì quanh đó không an toàn chú dặn tụi bay vậy, mà mình ở đây thiếu gì rau cỏ đâu con.
Tôi thì hơi băn khoăn nghĩ ở đây thì có gì đâu mà không an toàn nhỉ? Nghĩ trong đầu thì vậy thôi chứ chú nói thì chúng tôi nghe mà.
Một lần mấy chú cháu xuống sông câu cá xong quay lên, tới hết bãi bồi là lên khu vực cây cối to rậm, có những hàng rào xếp bằng đá đã đổ hết và cả hàng rào cây gỗ to vẫn còn liêu xiêu vài cây.
Phía bên tay phải từ dưới sông lên có một bãi bằng khá rộng, có lẽ từng có một ngôi nhà nào đó ở đó, có một cây Chay rất to, phải cỡ gần hai người ôm, trái chín đỏ chim ăn rơi đầy gốc, trái nó bé thôi nhưng chín ăn rất ngọt.
Câu cá thì tôi là là loại bỏ đi, vì chả mấy khi câu được cá và không có “nghề” bộ môn này dù rất thích câu, câu không được cá thì tôi quẳng cần câu cho mấy anh em và lần mò chui rúc lên mấy khu bãi hoang đó xem có gì, nhân tiện hái ít trái chay ăn, cây to nên khó trèo chỉ đứng dưới nhặt đá chọi cho trái rụng thôi, cuối hè rồi nên trái chín rất ngọt. Hái trái xong thì tôi mò mẫm loanh quanh vào những lùm bụi sâu hơn xem có gì thì chợt phát hiện ra một thứ khá lạ.
Đó đúng hơn là một cái miếu hay một ngôi nhà mồ..người Lào cũng giống một vài nơi ở ta, khi đắp mộ người chết thì dựng lên một ngôi nhà chỉ có cột và mái che bên trên nấm mộ.
Nhìn nó khá chắc chắn tiến tới gần nhìn kỹ thì hình như đó là một nơi để thờ cúng gì đó thì phải, những cột gỗ nghiến to và vuông đóng xung quanh, có đá xếp lên như kiểu làm tường, bên trên là những tấm ván gỗ làm nóc, đã cong vênh vì mưa nắng, vài tấm ván có vết cháy nham nhở rơi bên cạnh, có một viên đá to và có mặt khá phẳng cạnh mặt đá có đắp một cái ụ nhỏ như bát nhang, nhưng không có cây nhang hay chân nhang nào cả, chứng tỏ khá lâu rồi chẳng có ai ghé qua đó..
Khi đang loay hoay chui rúc trong khu rậm rạp đó thì chợt nghe tiếng anh em gọi, tôi vội chui ra thì gặp chú Tư cùng anh em xách cá và cần câu từ sông lên, thấy tôi chui trong đó ra, các anh em khác thì không để ý lắm nhưng tôi thấy thái độ chú Tư rất khác, chú có vẻ hốt hoảng hỏi tôi; mày chui vô đó làm gì vậy con? Con vào nhặt trái ăn với loanh quanh nhìn ngó tý thôi chú..! Ra nhanh đi, mày có phá gì trong đó không đấy? Dạ con có làm gì đâu chú, có gì đâu mà phá chú?
Về, sau không vô chỗ đó nữa.
Chú Tư chỉ nói ngắn gọn như mệnh lệnh, tôi lạ lắm nhưng không dám hỏi gì thêm..
…
Sau đó thì chúng tôi rút khỏi nơi đó, phải hai năm sau khi chú cháu ngồi câu cá với nhau ở Mongkol thì tôi mới vỡ lẽ ra nhiều thứ qua lời kể của chú Tư, và sau đó tôi có biết thêm vài tình tiết qua lời kể của L, và Th hai người anh em thân thiết của tôi trong cuộc vụ này.
…
Lần đó nhóm anh Hải ở đó trước chúng tôi, sau nhóm anh chuyển xuống Vực Xoáy thì nhóm tôi tới.
Khi nhóm anh Hải ở đó được chùng gần chục ngày lúc đó mùa mưa, nước sông rất to, một lần anh L lùn xuống giặt đồ và vớt bí, những quả bí đỏ người Lào trồng ở trên sườn núi rất to, tôi từng thấy có quả to như cái bánh xe đạp và dẹt, nước lên bí đâu trôi xuống, anh L lùn ra giặt đồ và vớt bí buổi sáng sớm, khi vớt được một trái bí vác lên, tới gần bờ rào đá lúc đó chưa đổ hẳn thì anh Lâm bất ngờ gặp một bà già ngồi trên bờ tường đó, hơi bất ngờ vì nơi này khá xa dân mà lại thấy bà già này lúc đó mới sáng sớm mù còn chưa tan hẳn, mưa nên trời lạnh nữa.
Anh Lâm hạ quả bí xuống tính định chào bà già và hỏi han vài câu thì đột nhiên bà già cười ré lên và xoè bàn tay như đẩy thẳng vào mặt anh, theo phản xạ anh ngửa đầu tránh loạng choạng suýt ngã, chưa kịp đứng lên thì thấy cổ chân mình như bị ai nắm lấy lôi tuột xuống, người anh trượt theo con đường đất trơn anh vừa đi lên và tuột thẳng xuống mép nước, anh Lâm chỉ kịp hét lên anh em ơi..là chìm nghỉm.
Rất may là anh Ch và anh Tân đi ị bậy buổi sáng nghe thấy báo động cho mọi người và lao xuống phi xuống mép nước tìm anh Lâm, khá lâu mới thấy anh Lâm, anh Lâm bị mắc kẹt tút sâu trong một lùm cây rậm sát mép nước, bình thường nước không lên cao thì chỗ đó là một bãi thoai thoải..
Anh Lâm không nói được vì miệng toàn bùn và mặt mũi tái mét run lập cập, các anh vội khiêng về đốt lửa hơ, cho uống rượu, xoa rượu gừng, mãi mới hồi người và sau đó thì bị sốt nóng, lúc sốt nóng anh luôn miệng la hét thả tôi ra và co quắp như con tôm luộc.
Sau đó mấy hôm lại tới thằng L bị.
Thằng L kể với tôi;
Hôm đó buổi trưa em mò xuống dưới sông tắm vì nóng, lúc đó nước rút xuống thấp rồi, đang ngụp lặn thì nó thấy một cái nón đan, kiểu nón người Lào ở vùng núi hay dùng, giống nón lá của ta nhưng rộng hơn và ngắn hơn đan hơi khum khum phía vành, giống nón người Tàu thì đúng hơn, cái nón nổi lập lờ gần em, thấy lạ lạ vì xuống nước thì cái nón phải chìm chứ đâu kiểu như có người đội nón đứng dưới nước thế này, cẩn thận và cảnh giác em lùi lên phía bờ mắt vẫn nhìn cái nón, nó như trôi theo em có vẻ nhanh hơn, như kiểu có ai đang đội nón ẩn dưới nước phía dưới vì em thấy sóng nước như cuộn lên, em nhảy nhanh lên bờ và tới chỗ để bộ quần áo rút ngay hai cây dao, thằng này là truyền nhân của anh Lê, một nghệ nhân chơi dao găm, nên có hai cây dao găm trong tay nó bình tĩnh ngay, nó bắt đầu tấn thấp và cầm dao chờ..
Cái nón bỗng chìm xuống mất hút dưới làn nước đục, lạ lắm nhưng L vẫn đứng im cầm dao xem, tới cả phút đồng hồ..tới lúc nó từ từ thu dao và tính nhặt một hòn đá ném ra phía chỗ cái nón vừa chìm xem sao thì oà một cái, cái nón chợt trồi lên ngay sát mép nước, dù quá bất ngờ nhưng nó vẫn kịp nhảy lùi lại và phi dao hai con dao bay liên tiếp, một con đầu cắm phụp vào cái nón, con thứ hai bay xuống nước, từ dưới cái nón một người đàn bà nhìn khá quái đản lạ lùng, thân uốn éo như rắn trồi hẳn lên và như lao theo nó, tới tận hàng rào đá, rồi như nhảy vút qua đó rẽ phải vào phía bãi có cây chay rồi mất hút..
L ba chân bốn cẳng lao đầu chạy về miệng hét không ra tiếng, anh em nhào ra ứng cứu và chạy xuống phía sông, nhưng chẳng có ai ở đó cả.
Lần này anh Hải nổi điên, thét gọi mấy anh em sách đồ nghề xuống, anh Hải đạp đổ bức tường và vung cây mác đi rừng phạt cây xông vào phía cây chay, các anh Lễ, anh Sỉn theo sát phía sau, khi phát hiện ra cái ngôi nhà gỗ nhỏ mà tôi từng thấy đó, thực ra nó là cái miếu thờ thì đúng hơn, anh Sỉn là người Lào nên biết đó là miếu thờ ( sau này thì tôi nghe chú Tư nói đó là miếu thờ một người đàn bà bị bệnh phong ko có chồng con, bà này nghe nói phá ác lắm, vật nuôi rồi con nít bị dìm đuối nước liên tục, sau dân sợ phải lập miếu và dọn đi hết. Anh Sỉn thì biết thông tin này rồi do là người Lào nên anh dò hỏi người dân quanh Vực Sên từ sau vụ anh Lâm lùn bị doạ, và chính anh Sỉn nói cho chú Tư biết chuyện này) nghe anh Sỉn nói, anh Hải nổi điên đá tung nóc cái miếu và quát, chúng tôi tới đây không trêu chọc phá phách gì tại sao lại muốn giết chúng tôi.., rồi anh Hải và anh Lễ nổi lửa đốt cái miếu..
Chú Tư đi công chuyện về thấy lao xao vội chạy xuống coi sao, thấy vậy chú ngăn anh em lại và bắt anh em xin lỗi xong dập lửa gác lại những tấm ván mái ngôi miếu rồi chú quát anh em về hết.
..
Sau đó thì tới lượt chú Tư bị.
Hôm đó anh em bạn đưa chú Tư bằng xuồng máy về ghé vào bãi đó, lúc đó chỉ chừng xẩm xẩm chưa tối hẳn, chú Tư lên bờ đi theo con đường nhỏ lên trên, do nhiều muỗi nên chú dừng lại rút thuốc lá tính châm hút để xua muỗi, chưa kịp châm thuốc thì có một bà tầm trung trung tuổi bỗng đâu như mọc lên ngay trước mặt chú Tư cười và chào chú.
Chú Tư nói, lúc đó tao như u mê con ạ, khi bà đó mời chú vào nhà và chú nhớ là bà còn mời chú ăn bí nấu và món bí nấu với cá còn có mùi khai khai lạ lạ nữa, sau khi ăn xong thì bà già đó bảo chú Tư trông hộ nhà để bà ta đi xuống sông làm gì đó, ngồi trong nhà mà chú kể xung quanh như tối om, xong lại sáng ra như ban ngày, đầu óc quay cuồng và hai tai cứ ù đặc nghe ong ong..thấy có mấy cái bao gì đó dài dài vứt dưới nền nhà động đậy, chú mới thò tay mở bao ra, thì thấy anh Hải anh Lễ và cả chú..tất cả đều bị chặt rời đầu gói bên trong..kinh hãi lắm nhưng chú chỉ ú ớ và không thể kêu được..
Tới khi chú tỉnh lại thì thấy anh em đang bu quanh xoa rượu, lau nước nóng, hơ lửa..
..
L kể lại; Anh em nghe tiếng ghe máy ghé vào, nghe tiếng chú Tư chào anh em bạn, rồi chờ mãi không thấy chú lên tắm rửa ăn cơm, anh em chạy xuống phía sông tìm thì không thấy chú, chạy qua bên bạn hỏi thì họ nói chú về rồi.., vậy là báo động tìm kiếm.
Tới tận hơn 12 giờ đêm anh em mới tìm thấy chú đang quỳ phục ngay cạnh cái cây chay, miệng và mặt mũi tóc tai toàn bùn với cỏ rác, rất lạ là mấy chục người cả anh em bạn soi đèn tìm nát quanh khu đó ra tận ngoài bãi Mè mà không thấy, tới khi anh Khìn phải nhờ một người như dạng thầy mo thầy cúng gì đó tìm, ông này cho chẻ nhỏ cây lồ ô ra quấn làm hai bó đuốc, hai tay cầm hai bó vừa múa may vừa đọc chú gì đó rồi đi từ sông lên chỉ chưa tới 10 phút tìm ra chú Tư.
..
Sau khi nhóm anh Hải đi thì câu chuyện này được giữ bí mật nên anh em chúng tôi đến sau không hề hay biết gì.
Và nhóm anh Hải sau đó thì bị tổn thất khá nặng khi qua Cam, anh Hải, anh Lễ, anh Sỉn đều hy sinh.., anh Hải là một người đàn giỏi và hát rất hay, tôi từng kể về anh đã hát bài Nụ cười sơn cước.., còn anh Lễ thì bị chặt đầu và ném xác xuống giếng, anh Sỉn cũng chịu chung số phận..gần phum Ca ron sát biên giới Thái…
….
Sau khi nghe tin các anh hy sinh, chú Tư gục xuống khóc như mưa như gió, chú bỏ cơm, tới nửa đêm chú vùng dậy xách cây mác cùng can dầu gần 10 lít để chạy máy và thắp đèn, gạt anh em ra và ra lệnh tất cả ngồi tại chỗ nghe lệnh tôi, rồi chú xăm xăm đi xuống mép sông, thấy thằng Th chạy sau, chú quay lại nói nhỏ gằn từng tiếng nhưng rõ ràng; Tôi yêu cầu đồng chí quay lại, chấp hành lệnh của tôi, đây là việc của cá nhân tôi...
Đời tôi ở với chú Tư bao năm nhưng chỉ vài lần tôi thấy chú nói câu đồng chí, trừ trong những cuộc họp quan trọng và nghiêm túc, bình thường chú rất hay giỡn và chỉ gọi chúng tôi là tụi bay, hay con, hoặc mấy đứa, ghét quá thì chú chửi mấy thằng giặc…
Lính trận ở rừng thì mỗi khi xưng hô với nhau đồng chí là biết “tới công chuyện” rồi.
Th thì lỳ và cứng cũng ngang chú Tư, nó đứng nghiêm nói; Thưa, tôi là sĩ quan bảo vệ và tôi đang thi hành công vụ, sẵn sàng hy sinh tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ…
Chú Tư bật khóc, chú ôm thằng Th nói, mày đứng đây thôi con, để chú làm, để tao chơi sát ván với nó..
Rồi chú xuống ngôi miếu, Th ôm súng đứng soi đèn, chú Tư nổi điên vung mác chém tan hoang ngôi miếu đập nát mọi thứ và gom lại đổ dầu vào, cởi bộ đồ đang mặc trên người chú quăng vào và nói, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay tao là…., tao sẽ đốt hết chỗ này của mày, tao sẽ chịu trách nhiệm…
Rồi chú nổi lửa đốt sạch, mờ sáng hôm sau chú sang bên bạn xin hai dây mìn loại chuyên dùng hạ cây của công binh về quấn quanh cái gốc cây chay đó và kích hoả, cái cây cũng tan nát tanh bành…
….
Tôi đã đi khỏi nơi đó và không được chứng kiến sự việc như Th, em tôi..chỉ được nghe nó kể lại, và cả chú Tư kể lại cho nghe, chú Tư nói với tôi, chú luôn sẵn sàng chờ đón mọi kết cục mà người ta nói là sự trả thù con ạ…
Nhưng cũng như anh T từng cùng tôi phá một cái miếu, cho tới tận bây giờ hơn 30 năm, gần 40 năm rồi chú vẫn bình thường, chú thím vẫn khoẻ mạnh, con cháu nội ngoại đầy đàn..
…..
Tôi tiếc là mình không được chứng kiến tận mắt mọi việc, và cũng không được nhìn thấy “thứ gì đó” ở mảnh đất đấy, nhưng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy cái cây và ngôi miếu gỗ đó lúc chưa bị chú Tư “hoá vàng”.
Câu chuyện tôi chỉ được nghe kể từ những người trong cuộc, ngày hôm nay xin kể lại cho mọi người cùng nghe.
Khúc chú Tư khóc vì đồng đội hy sinh mà phát điên lên. Cảm giác như mình đang ở ngay đó và thấy được 1 người đàn ông điên loạn.
Chỉ thắc mắc là con ma sao nó chơi tất tay thế nhỉ. Nó theo mấy ông này nhiều lần không lẽ không thấy được súng ống và vía mấy ông này lớn thế nào nhỉ.
Miếu bị đốt 1 lần chưa chừa còn chơi luôn cả ông sếp thì đúng là dại dột. Giả sử như ông chú Tư bị chết lúc con ma dắt đi, thì đảm bảo đám lính còn lại cũng xới nát cái miếu lên.