Những câu chuyện kì bí của "Người Kể Chuyện"

CHUYỆN CỦA CHÚ TƯ.

Dù bận nhưng tôi cố tranh thủ viết câu chuyện này hầu bà con, nó ngắn thôi nên mới viết được chứ dài thì e hơi khó..

Câu chuyện này là một trong vô vàn những câu, mẩu chuyện lạ tôi từng nghe trên những chặng đường tôi từng đi qua, nhưng có nhiều chuyện tôi không muốn kể lại vì nghe có vẻ hoang đường và phóng đại quá, còn câu chuyện này thì có hai nhẽ mà tôi cảm thấy gần như mình là người trong cuộc, thứ nhất là tôi từng ở địa danh nơi xảy ra, từng nhìn thấy một phần câu chuyện, thứ hai là chuyện xảy ra với chú Tư, một “sếp” đáng kính và cũng là một người Cha uy tín của tôi kể lại, tôi biết tính chú nghiêm túc thế nào.
Nhiều lần những lúc chúng tôi rảnh ngồi chụm đầu “buôn chuyện” rồi kể chuyện “ma” với nhau, chú Tư chỉ ngồi im nghe, chú Tư là người từng trải, điềm đạm và hiểu biết sâu rộng nên chú không như người khác một là cấm anh em không được nói “linh tinh” linh tinh ở đây là kể “chiện ma” kiểu “tuyên truyền mê tín dị đoan”, chú chỉ im lặng gật gù ngồi rít thuốc và nghe chúng tôi kể chuyện “lạ” với nhau.

Trong một lần đi câu cá ở sông Mongkol với chú, chỉ có hai chú cháu như Cha và con, chú Tư đã chậm rãi nhỏ nhẹ kể cho tôi nghe câu chuyện của chú, có lẽ chú tin tưởng tôi vì mỗi khi nghe các anh em kể chuyện bao giờ tôi cũng nghiêm túc nghe và im lặng suy ngẫm chứ không phát biểu xàm, hay phủ nhận những câu chuyện của anh em.
Tôi thì không mê tín nhưng tôi vẫn tin vào những điều thuộc bí ẩn cõi tâm linh.

Chuyện xảy ra ở Lào.
Lúc đó chú Tư N ở Lào, còn chú Tư S đã qua Cam, chú Bảy H thì quay về VN, nhóm anh Hải anh Lễ anh Sỉn anh K, X..qua trước chúng tôi ở trung chuyển chỗ chú Tư N.
Nơi này như có bài tôi đã viết, nơi quê hương của con Phu Èng người bạn bốn chân bụi đời khốn khổ và anh dũng của tôi.
Nơi đó là gần sóc Bocum sát dòng Mekong thuộc tỉnh Champasak, ban đầu thì tưởng chỉ nghỉ lại ít ngày rồi di chuyển ngay nên anh em chúng tôi chỉ nghỉ ngơi lấy sức chứ ít khi loanh quanh ngắm nghía xung quanh.
Tới lúc nhận lệnh chờ tiếp thì anh em chúng tôi ngủ chán rồi bắt đầu loanh quanh ra khu bãi gỗ, Vực Sên, vực Vầu chơi, tắm và bắt cá.

Từ chỗ chúng tôi ở ra sông cũng khá xa, cũng phải tầm hơn trăm tới hai trăm mét .
Trên đường đi thì thấy có khá nhiều dấu tích của những căn nhà bỏ hoang còn sót lại, như cột kèo bằng gỗ tốt hay hàng rào đổ xiêu vẹo, dân ở đó tại sao lại chuyển đi và đi lâu chưa thì tôi cũng không được biết, có lẽ họ đi vì mùa lũ nước sông có thể dâng cao gây ngập lụt ảnh hưởng cuộc sống của họ thôi..sau nghe chú Tư nói đó là khu Mè Hui, khu bà hủi.
Một vài lần khi ra sông về, chúng tôi làng xàng rẽ ngang rẽ dọc vào những khu vườn hoang, hay những nhà hoang đã đổ nát, nhìn ngó, hái rau bí, trái cây hoặc bắt ong..khi về, thấy chúng tôi ôm đủ thứ trong tay, chú Tư có vẻ hơi biến sắc hỏi chúng tôi; bay lấy mấy thứ này ở đâu vậy con? Chúng tôi nói với chú tụi con lấy ở mấy vườn hoang trên đường chú ơi, không ăn trộm của dân đâu, chú khẽ gật đầu rồi nói, thôi..từ sau đi ra sông xong về đừng có làng xàng hái lượm gì loanh quanh nha con..
Thấy lạ lạ tôi rụt rè hỏi chú tại sao, chú chỉ ậm ừ nói; ừ thì quanh đó không an toàn chú dặn tụi bay vậy, mà mình ở đây thiếu gì rau cỏ đâu con.
Tôi thì hơi băn khoăn nghĩ ở đây thì có gì đâu mà không an toàn nhỉ? Nghĩ trong đầu thì vậy thôi chứ chú nói thì chúng tôi nghe mà.
Một lần mấy chú cháu xuống sông câu cá xong quay lên, tới hết bãi bồi là lên khu vực cây cối to rậm, có những hàng rào xếp bằng đá đã đổ hết và cả hàng rào cây gỗ to vẫn còn liêu xiêu vài cây.

Phía bên tay phải từ dưới sông lên có một bãi bằng khá rộng, có lẽ từng có một ngôi nhà nào đó ở đó, có một cây Chay rất to, phải cỡ gần hai người ôm, trái chín đỏ chim ăn rơi đầy gốc, trái nó bé thôi nhưng chín ăn rất ngọt.
Câu cá thì tôi là là loại bỏ đi, vì chả mấy khi câu được cá và không có “nghề” bộ môn này dù rất thích câu, câu không được cá thì tôi quẳng cần câu cho mấy anh em và lần mò chui rúc lên mấy khu bãi hoang đó xem có gì, nhân tiện hái ít trái chay ăn, cây to nên khó trèo chỉ đứng dưới nhặt đá chọi cho trái rụng thôi, cuối hè rồi nên trái chín rất ngọt. Hái trái xong thì tôi mò mẫm loanh quanh vào những lùm bụi sâu hơn xem có gì thì chợt phát hiện ra một thứ khá lạ.
Đó đúng hơn là một cái miếu hay một ngôi nhà mồ..người Lào cũng giống một vài nơi ở ta, khi đắp mộ người chết thì dựng lên một ngôi nhà chỉ có cột và mái che bên trên nấm mộ.
Nhìn nó khá chắc chắn tiến tới gần nhìn kỹ thì hình như đó là một nơi để thờ cúng gì đó thì phải, những cột gỗ nghiến to và vuông đóng xung quanh, có đá xếp lên như kiểu làm tường, bên trên là những tấm ván gỗ làm nóc, đã cong vênh vì mưa nắng, vài tấm ván có vết cháy nham nhở rơi bên cạnh, có một viên đá to và có mặt khá phẳng cạnh mặt đá có đắp một cái ụ nhỏ như bát nhang, nhưng không có cây nhang hay chân nhang nào cả, chứng tỏ khá lâu rồi chẳng có ai ghé qua đó..
Khi đang loay hoay chui rúc trong khu rậm rạp đó thì chợt nghe tiếng anh em gọi, tôi vội chui ra thì gặp chú Tư cùng anh em xách cá và cần câu từ sông lên, thấy tôi chui trong đó ra, các anh em khác thì không để ý lắm nhưng tôi thấy thái độ chú Tư rất khác, chú có vẻ hốt hoảng hỏi tôi; mày chui vô đó làm gì vậy con? Con vào nhặt trái ăn với loanh quanh nhìn ngó tý thôi chú..! Ra nhanh đi, mày có phá gì trong đó không đấy? Dạ con có làm gì đâu chú, có gì đâu mà phá chú?
Về, sau không vô chỗ đó nữa.
Chú Tư chỉ nói ngắn gọn như mệnh lệnh, tôi lạ lắm nhưng không dám hỏi gì thêm..

Sau đó thì chúng tôi rút khỏi nơi đó, phải hai năm sau khi chú cháu ngồi câu cá với nhau ở Mongkol thì tôi mới vỡ lẽ ra nhiều thứ qua lời kể của chú Tư, và sau đó tôi có biết thêm vài tình tiết qua lời kể của L, và Th hai người anh em thân thiết của tôi trong cuộc vụ này.

Lần đó nhóm anh Hải ở đó trước chúng tôi, sau nhóm anh chuyển xuống Vực Xoáy thì nhóm tôi tới.
Khi nhóm anh Hải ở đó được chùng gần chục ngày lúc đó mùa mưa, nước sông rất to, một lần anh L lùn xuống giặt đồ và vớt bí, những quả bí đỏ người Lào trồng ở trên sườn núi rất to, tôi từng thấy có quả to như cái bánh xe đạp và dẹt, nước lên bí đâu trôi xuống, anh L lùn ra giặt đồ và vớt bí buổi sáng sớm, khi vớt được một trái bí vác lên, tới gần bờ rào đá lúc đó chưa đổ hẳn thì anh Lâm bất ngờ gặp một bà già ngồi trên bờ tường đó, hơi bất ngờ vì nơi này khá xa dân mà lại thấy bà già này lúc đó mới sáng sớm mù còn chưa tan hẳn, mưa nên trời lạnh nữa.
Anh Lâm hạ quả bí xuống tính định chào bà già và hỏi han vài câu thì đột nhiên bà già cười ré lên và xoè bàn tay như đẩy thẳng vào mặt anh, theo phản xạ anh ngửa đầu tránh loạng choạng suýt ngã, chưa kịp đứng lên thì thấy cổ chân mình như bị ai nắm lấy lôi tuột xuống, người anh trượt theo con đường đất trơn anh vừa đi lên và tuột thẳng xuống mép nước, anh Lâm chỉ kịp hét lên anh em ơi..là chìm nghỉm.

Rất may là anh Ch và anh Tân đi ị bậy buổi sáng nghe thấy báo động cho mọi người và lao xuống phi xuống mép nước tìm anh Lâm, khá lâu mới thấy anh Lâm, anh Lâm bị mắc kẹt tút sâu trong một lùm cây rậm sát mép nước, bình thường nước không lên cao thì chỗ đó là một bãi thoai thoải..
Anh Lâm không nói được vì miệng toàn bùn và mặt mũi tái mét run lập cập, các anh vội khiêng về đốt lửa hơ, cho uống rượu, xoa rượu gừng, mãi mới hồi người và sau đó thì bị sốt nóng, lúc sốt nóng anh luôn miệng la hét thả tôi ra và co quắp như con tôm luộc.
Sau đó mấy hôm lại tới thằng L bị.
Thằng L kể với tôi;
Hôm đó buổi trưa em mò xuống dưới sông tắm vì nóng, lúc đó nước rút xuống thấp rồi, đang ngụp lặn thì nó thấy một cái nón đan, kiểu nón người Lào ở vùng núi hay dùng, giống nón lá của ta nhưng rộng hơn và ngắn hơn đan hơi khum khum phía vành, giống nón người Tàu thì đúng hơn, cái nón nổi lập lờ gần em, thấy lạ lạ vì xuống nước thì cái nón phải chìm chứ đâu kiểu như có người đội nón đứng dưới nước thế này, cẩn thận và cảnh giác em lùi lên phía bờ mắt vẫn nhìn cái nón, nó như trôi theo em có vẻ nhanh hơn, như kiểu có ai đang đội nón ẩn dưới nước phía dưới vì em thấy sóng nước như cuộn lên, em nhảy nhanh lên bờ và tới chỗ để bộ quần áo rút ngay hai cây dao, thằng này là truyền nhân của anh Lê, một nghệ nhân chơi dao găm, nên có hai cây dao găm trong tay nó bình tĩnh ngay, nó bắt đầu tấn thấp và cầm dao chờ..
Cái nón bỗng chìm xuống mất hút dưới làn nước đục, lạ lắm nhưng L vẫn đứng im cầm dao xem, tới cả phút đồng hồ..tới lúc nó từ từ thu dao và tính nhặt một hòn đá ném ra phía chỗ cái nón vừa chìm xem sao thì oà một cái, cái nón chợt trồi lên ngay sát mép nước, dù quá bất ngờ nhưng nó vẫn kịp nhảy lùi lại và phi dao hai con dao bay liên tiếp, một con đầu cắm phụp vào cái nón, con thứ hai bay xuống nước, từ dưới cái nón một người đàn bà nhìn khá quái đản lạ lùng, thân uốn éo như rắn trồi hẳn lên và như lao theo nó, tới tận hàng rào đá, rồi như nhảy vút qua đó rẽ phải vào phía bãi có cây chay rồi mất hút..

L ba chân bốn cẳng lao đầu chạy về miệng hét không ra tiếng, anh em nhào ra ứng cứu và chạy xuống phía sông, nhưng chẳng có ai ở đó cả.
Lần này anh Hải nổi điên, thét gọi mấy anh em sách đồ nghề xuống, anh Hải đạp đổ bức tường và vung cây mác đi rừng phạt cây xông vào phía cây chay, các anh Lễ, anh Sỉn theo sát phía sau, khi phát hiện ra cái ngôi nhà gỗ nhỏ mà tôi từng thấy đó, thực ra nó là cái miếu thờ thì đúng hơn, anh Sỉn là người Lào nên biết đó là miếu thờ ( sau này thì tôi nghe chú Tư nói đó là miếu thờ một người đàn bà bị bệnh phong ko có chồng con, bà này nghe nói phá ác lắm, vật nuôi rồi con nít bị dìm đuối nước liên tục, sau dân sợ phải lập miếu và dọn đi hết. Anh Sỉn thì biết thông tin này rồi do là người Lào nên anh dò hỏi người dân quanh Vực Sên từ sau vụ anh Lâm lùn bị doạ, và chính anh Sỉn nói cho chú Tư biết chuyện này) nghe anh Sỉn nói, anh Hải nổi điên đá tung nóc cái miếu và quát, chúng tôi tới đây không trêu chọc phá phách gì tại sao lại muốn giết chúng tôi.., rồi anh Hải và anh Lễ nổi lửa đốt cái miếu..
Chú Tư đi công chuyện về thấy lao xao vội chạy xuống coi sao, thấy vậy chú ngăn anh em lại và bắt anh em xin lỗi xong dập lửa gác lại những tấm ván mái ngôi miếu rồi chú quát anh em về hết.
..
Sau đó thì tới lượt chú Tư bị.
Hôm đó anh em bạn đưa chú Tư bằng xuồng máy về ghé vào bãi đó, lúc đó chỉ chừng xẩm xẩm chưa tối hẳn, chú Tư lên bờ đi theo con đường nhỏ lên trên, do nhiều muỗi nên chú dừng lại rút thuốc lá tính châm hút để xua muỗi, chưa kịp châm thuốc thì có một bà tầm trung trung tuổi bỗng đâu như mọc lên ngay trước mặt chú Tư cười và chào chú.
Chú Tư nói, lúc đó tao như u mê con ạ, khi bà đó mời chú vào nhà và chú nhớ là bà còn mời chú ăn bí nấu và món bí nấu với cá còn có mùi khai khai lạ lạ nữa, sau khi ăn xong thì bà già đó bảo chú Tư trông hộ nhà để bà ta đi xuống sông làm gì đó, ngồi trong nhà mà chú kể xung quanh như tối om, xong lại sáng ra như ban ngày, đầu óc quay cuồng và hai tai cứ ù đặc nghe ong ong..thấy có mấy cái bao gì đó dài dài vứt dưới nền nhà động đậy, chú mới thò tay mở bao ra, thì thấy anh Hải anh Lễ và cả chú..tất cả đều bị chặt rời đầu gói bên trong..kinh hãi lắm nhưng chú chỉ ú ớ và không thể kêu được..
Tới khi chú tỉnh lại thì thấy anh em đang bu quanh xoa rượu, lau nước nóng, hơ lửa..
..
L kể lại; Anh em nghe tiếng ghe máy ghé vào, nghe tiếng chú Tư chào anh em bạn, rồi chờ mãi không thấy chú lên tắm rửa ăn cơm, anh em chạy xuống phía sông tìm thì không thấy chú, chạy qua bên bạn hỏi thì họ nói chú về rồi.., vậy là báo động tìm kiếm.
Tới tận hơn 12 giờ đêm anh em mới tìm thấy chú đang quỳ phục ngay cạnh cái cây chay, miệng và mặt mũi tóc tai toàn bùn với cỏ rác, rất lạ là mấy chục người cả anh em bạn soi đèn tìm nát quanh khu đó ra tận ngoài bãi Mè mà không thấy, tới khi anh Khìn phải nhờ một người như dạng thầy mo thầy cúng gì đó tìm, ông này cho chẻ nhỏ cây lồ ô ra quấn làm hai bó đuốc, hai tay cầm hai bó vừa múa may vừa đọc chú gì đó rồi đi từ sông lên chỉ chưa tới 10 phút tìm ra chú Tư.
..
Sau khi nhóm anh Hải đi thì câu chuyện này được giữ bí mật nên anh em chúng tôi đến sau không hề hay biết gì.
Và nhóm anh Hải sau đó thì bị tổn thất khá nặng khi qua Cam, anh Hải, anh Lễ, anh Sỉn đều hy sinh.., anh Hải là một người đàn giỏi và hát rất hay, tôi từng kể về anh đã hát bài Nụ cười sơn cước.., còn anh Lễ thì bị chặt đầu và ném xác xuống giếng, anh Sỉn cũng chịu chung số phận..gần phum Ca ron sát biên giới Thái…
….
Sau khi nghe tin các anh hy sinh, chú Tư gục xuống khóc như mưa như gió, chú bỏ cơm, tới nửa đêm chú vùng dậy xách cây mác cùng can dầu gần 10 lít để chạy máy và thắp đèn, gạt anh em ra và ra lệnh tất cả ngồi tại chỗ nghe lệnh tôi, rồi chú xăm xăm đi xuống mép sông, thấy thằng Th chạy sau, chú quay lại nói nhỏ gằn từng tiếng nhưng rõ ràng; Tôi yêu cầu đồng chí quay lại, chấp hành lệnh của tôi, đây là việc của cá nhân tôi...
Đời tôi ở với chú Tư bao năm nhưng chỉ vài lần tôi thấy chú nói câu đồng chí, trừ trong những cuộc họp quan trọng và nghiêm túc, bình thường chú rất hay giỡn và chỉ gọi chúng tôi là tụi bay, hay con, hoặc mấy đứa, ghét quá thì chú chửi mấy thằng giặc…
Lính trận ở rừng thì mỗi khi xưng hô với nhau đồng chí là biết “tới công chuyện” rồi.
Th thì lỳ và cứng cũng ngang chú Tư, nó đứng nghiêm nói; Thưa, tôi là sĩ quan bảo vệ và tôi đang thi hành công vụ, sẵn sàng hy sinh tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ…
Chú Tư bật khóc, chú ôm thằng Th nói, mày đứng đây thôi con, để chú làm, để tao chơi sát ván với nó..
Rồi chú xuống ngôi miếu, Th ôm súng đứng soi đèn, chú Tư nổi điên vung mác chém tan hoang ngôi miếu đập nát mọi thứ và gom lại đổ dầu vào, cởi bộ đồ đang mặc trên người chú quăng vào và nói, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay tao là…., tao sẽ đốt hết chỗ này của mày, tao sẽ chịu trách nhiệm…
Rồi chú nổi lửa đốt sạch, mờ sáng hôm sau chú sang bên bạn xin hai dây mìn loại chuyên dùng hạ cây của công binh về quấn quanh cái gốc cây chay đó và kích hoả, cái cây cũng tan nát tanh bành…
….
Tôi đã đi khỏi nơi đó và không được chứng kiến sự việc như Th, em tôi..chỉ được nghe nó kể lại, và cả chú Tư kể lại cho nghe, chú Tư nói với tôi, chú luôn sẵn sàng chờ đón mọi kết cục mà người ta nói là sự trả thù con ạ…
Nhưng cũng như anh T từng cùng tôi phá một cái miếu, cho tới tận bây giờ hơn 30 năm, gần 40 năm rồi chú vẫn bình thường, chú thím vẫn khoẻ mạnh, con cháu nội ngoại đầy đàn..
…..
Tôi tiếc là mình không được chứng kiến tận mắt mọi việc, và cũng không được nhìn thấy “thứ gì đó” ở mảnh đất đấy, nhưng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy cái cây và ngôi miếu gỗ đó lúc chưa bị chú Tư “hoá vàng”.
Câu chuyện tôi chỉ được nghe kể từ những người trong cuộc, ngày hôm nay xin kể lại cho mọi người cùng nghe.
Truyện này đọc ghê vkl.
Khúc chú Tư khóc vì đồng đội hy sinh mà phát điên lên. Cảm giác như mình đang ở ngay đó và thấy được 1 người đàn ông điên loạn.
Chỉ thắc mắc là con ma sao nó chơi tất tay thế nhỉ. Nó theo mấy ông này nhiều lần không lẽ không thấy được súng ống và vía mấy ông này lớn thế nào nhỉ.
Miếu bị đốt 1 lần chưa chừa còn chơi luôn cả ông sếp thì đúng là dại dột. Giả sử như ông chú Tư bị chết lúc con ma dắt đi, thì đảm bảo đám lính còn lại cũng xới nát cái miếu lên.
 
Truyện này đọc ghê vkl.
Khúc chú Tư khóc vì đồng đội hy sinh mà phát điên lên. Cảm giác như mình đang ở ngay đó và thấy được 1 người đàn ông điên loạn.
Chỉ thắc mắc là con ma sao nó chơi tất tay thế nhỉ. Nó theo mấy ông này nhiều lần không lẽ không thấy được súng ống và vía mấy ông này lớn thế nào nhỉ.
Miếu bị đốt 1 lần chưa chừa còn chơi luôn cả ông sếp thì đúng là dại dột. Giả sử như ông chú Tư bị chết lúc con ma dắt đi, thì đảm bảo đám lính còn lại cũng xới nát cái miếu lên.

Um con đấy dữ thật, thành quỷ mẹ rồi
 
Um con đấy dữ thật, thành quỷ mẹ rồi
Oh khúc cuối tác giả có nói là đã cùng anh T phá một ngôi miếu. Đó là chap nào thím nhớ không?
Với lại chi tiết chú Tư bị con ma dụ đến cây chay làm mình hơi khó hiểu. Có lẽ nào ma cũng ngu thế, lạy ông tôi ở bụi này.
Nó che mắt người thường được, chứ có thầy pháp hoặc ai đó có nghề sẽ tìm ra chú Tư. Ít ra cũng phải lôi ổng đi chỗ khác để đổ thừa cho ma hàng xóm hay hà bá gì chứ. Đằng này lôi về ngay hang ổ của nó, chứng cứ rành rành khỏi cãi luôn. Ca này gọi là " ngu thì chết chứ bệnh tật gì". :ah:
 
Chuyện quá hay

CHUYỆN Ở ĐỒI ĐỨC MẸ GIANG SƠN.

Khi đó, tầm năm 2010-2011 tôi ở Đông Nam bộ sau đợt công việc dài và mệt mỏi thì tôi nghỉ xả hơi một tháng, bỏ hết mọi thứ mấy anh em lái xe đi chơi lang thang khắp nơi, xuống Mã Đà, vào Nam Cát Tiên chơi với các chiến hữu kiểm lâm rồi ra Long Khánh Đồng Nai rồi lại quay lại Mã Đà chơi rừng đêm, đang trong rừng thì cậu em ở Ban Mê tên C gọi đt rủ; Em mới báo phép xong các anh quay lên đây em dắt vào nhà cô chú em vui lắm.
Nghe nó nói thì tôi sực nhớ ra chuyện nó kể nhiều lần về một ngôi nhà của cô chú nó ở gần đồi Đức Mẹ Giang sơn.

Chúng tôi lập tức quay lên Ban Mê từ sáng sớm, dọc đường la đà ghé thăm anh em bạn bè chán thì ba bốn giờ chiều mới lên tới Ban Mê, mấy anh em đổi chiếc xe jeep mua mấy thùng bia và một can rượu, hai con cá mỗi con gần chục kg câu trong Mã Đà với một con vịt xiêm thịt sẵn to rồi bắt đầu theo cậu em vào trong căn nhà đó.
Trời vừa mưa xong, một cơn mưa lớn nước khắp nơi và bùn đất lép nhép, bỏ xe lại gần cầu Giang sơn gửi anh em ở đó và nhờ họ dùng xe honda chở vào sâu trong thung lũng vì đường vào đó xe ô tô không vào được tận nơi phần vì đường bé phần vì trơn trượt sau mưa.
Sau chừng gần tiếng thì chúng tôi vào được nơi đó.

Ngôi nhà nằm ở sườn lưng một thung lũng, có cả suối nước và những hố bom to giờ là cái ao, phía trước mặt bên trái là đồi Đức Mẹ cách chỉ chừng vài trăm mét nhưng lối lên đó thì rậm rạp và bé, lác đác xung quanh cũng có người ở nhưng thưa thớt nhiều chỗ rậm rạp cây cối âm u bà con đồng bào đi làm rẫy từng nhóm nhìn mấy thằng dân tộc kinh chúng tôi vác bia rượu với mồi cùng ba lô đi vào phía rừng thì có vẻ lạ lẫm lắm.
Tới ngôi nhà thì mới khoảng hơn bốn giờ chiều, mới mưa xong nhưng trời vẫn sáng và khá oi ả, ve từng đàn kêu ra rả đinh tai, năm thằng thì cậu em C cùng cậu nữa đi tìm chú nó để lấy chìa khoá vào nhà, hai thằng lần mò xuống phía suối nước trước mặt nhà, còn mình tôi ở lại quanh quẩn ngắm ngôi nhà.
Đó là một ngôi nhà xây cấp bốn mái lợp tôn, có cả gác xép, cơi nới chắp vá lung tung nhưng khá chắc chắn chứ không phải tạm bợ, nhìn kiểu cách thì tôi biết nó được xây dựng từ khá lâu rồi. Hiện tại thì chú của C không ở đó chỉ dùng làm nơi ở tạm mỗi khi qua thăm vườn rẫy.
Ngôi nhà đó là của chú Th, chú lấy cô bà con của C.

Chú Th sinh năm 42 là cựu lính vận tải quân nhu của sư đoàn bộ binh số 5 thuộc quân đội VNCH xưa, từng là lính nên chú cháu tôi hoà hợp và thân thiết rất nhanh.
Chú Th lên và mời anh em tôi xuống căn nhà chú đang ở phía dưới thấp hơn căn nhà này khá xa, trong bữa nhậu tối hôm đó tới tận khuya, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chú Th tửu lượng khoẻ nên vẫn như không, vẫn ngồi tâm sự với chúng tôi.
Khi biết C rủ chúng tôi tới đây là vì chúng tôi tò mò về căn nhà của chú và nó cũng có một vài lần kể về những câu chuyện từng xảy ra ở căn nhà cũ đó, nhưng C nó cũng chỉ nghe qua chú cùng các em hay bà con xung quanh kể thôi, do đang được nghỉ phép rảnh nên tôi xin phép chú cho anh em tôi qua thăm chú nghe và thực mục sở thị căn nhà của chú.., chú Th vui vẻ đồng ý ngay và còn nói giỡn, tụi bay thằng nào dám ở đó tao cho luôn đó, cho là phải ở nha..
Qua lời kể của chú Th về căn nhà thì thế này;
Sau biến cố 75 thì chú Th tan hàng trở về quê, quê gốc chú ở quận Bố Đức tỉnh lị Phước Long tức là tỉnh Bình Phước bây giờ, sau khi ra trình diện và đi cải tạo hơn một năm thì chú Th được tha về địa phương, do hoàn cảnh khó khăn nên chú phải chuyển đi vùng kinh tế mới theo chính sách lúc đó.

Khi lên vùng này thì chú được gia đình một người anh từng là chiến hữu trong đơn vị cũ cưu mang và cho ở nhờ và khai hoang làm rẫy sống qua ngày ở đây, người anh đó của chú cũng phải đi cải tạo, người anh kết nghĩa của chú Th đó tên là chú B, và đã qua Mỹ định cư sau này, trước khi về lại thành phố thì gia đình chú B đó đã bán rẻ lại cho chú Th toàn bộ vườn rẫy nhà cửa.
Căn nhà cũ đó theo chú Th thì nó được xây từ rất lâu rồi, ngày xưa nó chỉ là một cái nhà lô, kiểu như nhà trông vườn rẫy của những người làm rẫy, nhưng cũng được xây cất tử tế, sau thì cải tiến lại có đào giếng rồi cơi nới thêm ra cho rộng vì gia đình chú Th lúc đó có tới 5 người con cùng một bà mẹ vợ chú gốc Sông bé, ở Phước Long với vợ chồng chú từ lâu rồi.
Chú Th kể, chú ở đó từ cuối năm 77 cùng gia đình chú B, sau khổ quá thì gia đình chú B, chuyển về lại Sài Gòn sau khi người mẹ già của chú B mất ở đây vì bệnh tật suy kiệt thiếu thốn.., chú Th được họ vừa bán vừa cho tất cả nhà cửa vườn rẫy có hơn hai chỉ vàng lúc đó, ban đầu chỉ mình chú Th ở, sau khi cả gia đình chú B chuyển về lại SG thì chú mới đón cả gia đình chú gồm mẹ vợ, vợ cùng các con lên.
Ngày trước thì theo chú Th nói nơi đó là vùng răng lược và thường xuyên có chiến sự, càn quét qua đó, dấu vết bom đạn còn nhiều..

Chú Th kể hồi đầu những năm 80 thì những người làm rẫy cũng chết nhiều vì sốt rét rồi bệnh tật, đói khát hay rắn cắn chôn rải rác khắp nơi, chả riêng con nít mà người lớn cũng chỉ chôn đại đâu đó và đánh dấu, nhưng phần đa thất lạc hết mộ phần, các bạn không cần phải thắc mắc điều này, vì thời gian đó người ta khổ lắm người sống có khi còn không lo nổi huống hồ người đã chết.. có vài lần người đi lụm điều có gặp những “hồn ma” đó ngồi co ro ở gốc cây trong rừng hoặc lội lũm bũm dưới suối, cũng chỉ vậy thôi chứ không phá phách trêu chọc gì người sống.
Cho tới khi chú Th đưa gia đình lên ở hẳn đó, lúc đấy thì chẳng có nhà nhiều như bây giờ, có khi cả vạt rừng mới có một nhà nhà thì rách nát tạm bợ lắm..ban ngày người lớn thì phải đi làm rẫy con nít quá bé thì tự ở nhà trông nhau, năm người con chú Th thì hai người khá lớn chút thì phải đi làm cùng cha mẹ và bà, sau bà mẹ vợ chú yếu sức thì ở nhà loanh quanh trông ba người con nhỏ, nhiều lần đi làm về buổi đêm thì cô chú nghe bọn trẻ nói chiều tối thường hay có những người nào đó ra vào nhà và có lúc còn ăn cả cơm của chúng, ban đầu cô chú nghĩ người dân hay những người trốn cải tạo, hoặc những người ở những tổ chức, hội kín rút vào rừng hoạt động chống chính quyền mới, nhưng có một lần chú nghe người con lớn nhất trong ba người ở nhà lúc đó 8 tuổi có kể, con gặp một bà và hai ba chú ngồi trên bàn nhà mình, còn hai bạn nữa nằm trên nóc mùng con nhìn xuống rồi rủ con ra sân chơi.., nghe vậy cô chú giật mình hơi hoảng và nghĩ tại sao lại ngồi trên bàn với nằm trên nóc mùng??
Là người từng qua chiến trận rồi cả tù tội lưu lạc khắp nơi thì chú cứng rắn lắm, những chuyện “ma tà” chú có nghe nói nhiều nhưng thực lòng khi đó chú không tin lắm, nhưng nghe con nói mấy lần thì nghe có vẻ ma quái khiến chú cũng khá hoang mang..

Một lần mưa liền mấy ngày không đi làm được, cô chú ở nhà, bà cụ ốm bệnh nằm trên căn gác cùng hai đứa nhỏ, chú Th đêm đi bắt ếch, chú bắt được nhiều ếch lắm, chú về rủ thêm cô đi bắt tới gần sáng cô chú bắt được tới gần 2 chục ký đem về nhốt vào thùng ở phía nhà sau, chú lên nhà trước uống một ly rượu, còn cô thì làm ếch để nấu ăn, đang ngồi hút thuốc thì chú thấy cô chạy lên, mặt cô tái xanh, cô lập bập nói với chú; Anh ơi em đang ngồi làm ếch thấy bà từ trên gác đi xuống đứng sau em thò tay bắt ếch sống ăn em quay lại thì thấy đúng là bộ quần áo là của má đang mặc nhưng mặt thì không phải mặt má…
Nghe cô nói vậy chú giật mình chạy vội lên trên gác coi sao, chú lấy cây đèn chai, loại đèn là cái chai đổ dầu hôi phía trong bên trên chế cái ống nhồi cái ruột bấc chứ lúc đó làm gì có điện đóm gì, qua ánh đèn tù mù khói thì chú thấy bà má vợ mình nằm đó ôm hai đứa cháu, khi chú gọi bà thì bà quay lại, chú Th xuýt té khi đó là gương mặt của bà Năm chứ không phải là gương mặt của má vợ chú, bà nhe răng ra cười miệng vẫn ngậm phía đầu con ếch hai cái chân sau nó vẫn thò ra đạp đạp..

Quá hoảng hốt chú tuột tay rớt cả cây đèn may nó không vỡ và cháy chỉ đổ nghiêng và tắt ngấm, vội để cây đèn xuống chú lôi hai đứa nhỏ ra, cô cũng chạy lên lôi bà ra khỏi giường kéo xuống dưới gác xép, mọi người xuống tới nơi, chú Th chạy lên lấy cây đèn xuống mồi lửa lại..lúc này thì chú càng hoảng hơn khi vẫn là má vợ mình và hai đứa con nhỏ, nhưng bà cứ lơ ngơ sao đó, mặt bà dại đờ và cả người cứ run rẩy miệng thì nói lẩm nhẩm lẩm nhẩm, con ếch thì không còn thấy trên miệng bà nữa, nhưng vẫn thấy vết máu mờ mờ và mùi tanh toát ra.
Lần đầu tiên chú Th gặp chuyện lạ như vậy nên chú rất hoang mang và có phần hoảng sợ, chú là người cứng rắn và mắt mũi vẫn còn tinh tường nên khó nói là chú hoảng quá nhìn nhầm, không riêng chú mà cả cô cũng thấy, khi nãy bà má chú là gương mặt người khác…
Cô Th thì không biết bà Năm, nhưng chú Th thì quá biết bà Năm, bà Năm là mẹ của chú B, khi chú mới lên đây làm cùng gia đình chú B thì bà Năm cũng yếu rồi chỉ nằm một chỗ hoặc đi lại nhúc nhắc được tý chút, rồi trong mùa đông năm 78 thì bà cụ đã không gượng nổi nữa, bà đã mất trên căn gác đó và được gia đình đem chôn ở phía ngoài gần vườn trồng tiêu ở cạnh con đường nhỏ đi sang rẫy cà phê và điều. Sau khi gia đình chú B bán rẻ nhà và vườn cho chú và về lại thành phố thì ngôi mộ bà Năm và một đứa nhỏ là con của anh trai chú B, chú này tên là Hai S lúc đó cũng phải đi cải tạo như chú B đã bị cỏ cây rậm rạp che phủ.., chú Th kể khi mất bà cụ Năm này chỉ kêu và gọi tên hai người con trai vẫn cải tạo chưa về..

Dù biết bà Năm nhưng chú Th vẫn phải giả đò gạt đi nói với cô, chắc em nhìn lộn thôi chứ vẫn là má mà, nói cứng với cô vậy cho cô khỏi sợ nhưng chú Th lại hoang mang, đời chú lăn lóc khắp nơi chưa từng bao giờ thấy chuyện gì gọi là lạ lùng như vậy, mặt bà cụ Năm thì chú quá là nhớ rồi nên chú càng hoang mang, nhiều đêm nằm nghĩ chú tự cho rằng mình đã gặp “ma” rồi..
Sau đó thì bà má vợ chú Th quá yếu, một người anh trai vợ chú Th lúc đó ở Bình Chánh cũng không khá giả gì hơn nhưng đứng ra nhận đón bà má về cùng ba đứa con nhỏ của chú Th về lại thành phố, dù có khó khăn nhưng cũng đỡ hơn ở trên rừng rú khổ cực.
Sau khi bà má vợ về thì gia đình chú Th còn lại hai vợ chồng chú cùng hai người con lớn hơn chút, cuộc sống dần đỡ khó khăn hơn trước một chút nhưng nhiều thứ lạ lùng lại xảy ra nhiều lên bắt đầu khi cô em gái vợ của chú Th xuất hiện.
Do vượt biên bị bắt sau khi thả ra thì cô em này lên đó ở cùng vợ chồng chú Th vì nhà cửa tiền bạc chẳng còn gì bán hết gom tiền vàng trốn đi, bị bắt lại thì trắng tay mất hết.
Lúc đó vào tầm năm 87-88 gì đó khi cô em vợ lên ở thì chú Th phải cơi thêm một gian phía sau cho rộng ra sau khi sửa xong chỗ ở thì cô em này lại biến mất đi đâu đó mà không ở lại lúc này cô chú đón về nhà lại một đứa con nhỏ nhất do cô quá nhớ nó, đứa em này là con gái và xinh xắn nhất nhà (giờ đang sinh sống và làm việc ở quận 3).
Rồi hơn năm sau cô em gái vợ chú lại mò về tơ tướp tả tơi, nghe nói lại vượt biên và bị bắt lại tiếp, lúc đó thì cô chú Th cũng lạ vì không hiểu cô em này chẳng có tiền bạc thì vượt biên bằng cách gì..

Khi quay về thì cô em này tên là H lại ở căn phòng sau nhà cùng cô con gái lớn và cô con gái út chú Th lúc đó đang ở, căn phòng đó trước cô chú cơi ra cho cô em ở.
Ngay hôm đầu cô H đó về thì cô chú Th đã thấy cô em này có gì đó khác lạ, tính nết cô H đó thay đổi nhiều không còn như xưa cô hay kêu mệt và nằm lì trong phòng, khi mọi người không ở nhà chỉ có cô con gái út thì cô H này cứ loay hoay lục lạo khắp nơi mặt mũi dáng điệu lấm lét lắm.
Sau khi cô H về được chừng tháng hơn tháng thì một hôm trời mưa to, điện cúp, khi đó có điện rồi tuy tối và cắt cúp thường xuyên, mỗi nhà chỉ có một bóng đèn thôi, cô cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm xong đang nằm nhà sau, mình chú Th ngồi uống nước nhà trước hóng gió bỗng dưng trong bóng đèn tù mù một bà già lòng khòng như bất chợt mọc lên giữa nhà, bà già chắp tay sau lưng bước thẳng tới chỗ chú Th đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế cất giọng lào khào nói; trả vàng lại cho tao, biểu nó trả vàng lại cho tao..
Rất bất ngờ và như có luồng gió lạnh thổi vào người chú Th xuýt trượt rớt xuống ghế chú vội vùng dậy thì bà già đó chớp mắt đi thẳng vào nhà trong như một cơn gió mà không có tiếng động nào, chú Th vội vùng dậy xách cây đèn chạy vào trong nhà tìm xem thì loay hoay mãi chẳng thấy ai, hỏi cô và mấy đứa nhỏ với cô H ai cũng nói ko thấy ai cả.
Hoang mang vì chú Th nhớ lại, bao năm rồi nhưng giọng nói của cái bóng bà cụ kia đúng là tiếng bà Năm tuy chú không thấy mặt nhưng giọng nói thì chú chắc chắn rằng đúng là bà Năm Chi không thể lẫn đâu được…nhưng sao bà Năm lại đòi chú vàng? Vàng ở đâu, chú có nợ vàng bà đâu???

Vài đêm sau tới lượt cô Th, đêm đang ngủ bất chợt cô hét ầm lên giãy đạp muốn rớt xuống khỏi giường, cô ôm chặt lấy chú và nói ; Anh ơi, em mơ thấy có bà già nào vào doạ móc mắt em và đòi vàng..
Vàng nào cơ chứ??? Chú Th khá hoảng hốt và lo lắng khi nghe cô nói tới bị đòi vàng giống như chú từng bị.
Bắt đầu từ đó cứ vài hôm cô chú lại bị ngủ mê bị “dựng giường” có lần hai người còn ngã cả xuống đất.
Chú mơ thấy bà Năm cùng hai đứa trẻ và hai ba người đàn ông rách rưới gầy gò xông vào nhà dựng cổ cô chú dậy đòi vàng bạc gì đó.
Có lúc thì chú nói bà Năm ơi các anh chị bán đất, vườn nhà này cho con con đã trả đủ tiền rồi sao giờ bà Năm còn đòi con chi nữa?? Nhưng bà Năm trợn mắt hét lên nó ăn cắp vàng của tao, trả lại cho tao, không thì tụi bay đừng hòng ở đây!!!
Lạ là khá nhiều lần cô và chú cùng mơ thấy giấc mơ bị đòi vàng như vậy mà ko rõ ngọn nguồn ra sao cả.

Trong những lần mơ gặp ác mộng thì có một lần chú Th gặp một giấc mơ rất kinh khủng, đầu tiên là những tiếng động lộc cộc lục cục phát ra, rồi những khúc xương trên trần nhà gác chỗ phòng cô chú ngủ cứ rơi xuống từ từ thành một bà già, dáng điệu như bà Năm đứng lom khom dòm chú và miệng gầm gừ gì đó..
Lúc này thì cô H em vợ kia đã có những dấu hiệu không bình thường, cô thường không ngủ ngon giấc thỉnh thoảng lại la hét và nhất định không bước chân lên gác trên nhà, cô H này có lần kể cô mơ thấy có hai ba đứa trẻ nhỏ cứ bu lấy cô leo lên cổ cô và bóp cổ cô hoặc hét vào tai cô khiến cô hoảng sợ.
Một hôm buổi trưa, chú Th nằm nghỉ ở cái giường phía phòng trong đang nằm ngủ chú Th chợt thấy như có ai lay vào người mình, mở mắt ra chú thấy một bóng người lờ mờ đứng ngay trước giường chú, người này cao gầy mặc một bộ đồ lính rằn ri rách nát và ướt sũng nước, sau khi nhìn chú một hồi thì người này bắt đầu đi quanh giường chú nằm, dù cái giường kê sát góc tường, người này cứ đi quanh và như nhìn chú chằm chằm dù chú không thấy rõ mặt, không nói năng gì khi nhìn xuống phía dưới thì chú Th thấy người này như bị mất một chân, nhưng vẫn có vẻ đi như bình thường..

Sợ toát mồ hôi và cứng cả người mãi lúc sau chú Th mới kêu được và vùng dậy chạy ra ngoài nhà.
Sau đó ít lâu cô Th kể cho chú nghe một buổi chú đi vắng, lúc đó cơm tối xong cô nằm ở phòng nhà trên, tụi nhỏ học bài phía nhà dưới, cô đứng dậy đi xuống coi chị em chúng học bài sao, vừa đi ngang qua căn bếp chỗ nấu nướng ở ngăn giữa nhà, cô bất chợt giật mình điếng người có hai đứa trẻ nhỏ nhỏ và một người đàn ông đang như cắm mặt vào ăn nồi cơm ăn thừa của nhà cô vừa ăn xong lúc chập tối.., quá bất ngờ và sợ hãi cô Th hét ầm lên và chạy vội vào phòng sau nơi lũ trẻ đang học, cô chỉ ú ớ chứ không nói được gì, mãi sau đủ tỉnh táo thì cô mới nói với lũ nhỏ là cô vừa nhìn thấy con rắn, và nó bò ra ngoài rồi..cô phải nói vậy cho tụi nhỏ khỏi sợ.
Thời gian này, có một lần khi chú mướn người về phát cỏ cây, san đất ra tính trồng thêm tiêu, trong lúc san đất vườn tình cờ chiếc máy gạt đất ủi lên một bộ xương người phía sát con đường sang vườn điều và cà phê, chú Th hốt hoảng và nghĩ rằng đã gạt trúng mả của bà Năm xưa, nhưng lạ một điều là bộ xương này thì có vẻ đúng là bà Năm nhưng sao hơi khác, bộ xương vẫn còn nhiều lọn tóc bạc nhưng xương xếp lộn xộn như kiểu ai đó đã gom lại một đống thì đúng hơn là được chôn cất, khi khâm liệm và chôn cất bà Năm thì chú Th còn nhớ là mọi người lấy cái giát giường bà nằm cùng vài miếng gỗ ghép lại như cái quan tài và lấy mền quấn xác bà lại cẩn thận, nhưng bộ xương này khác.., hay là có một bà cụ nào đó được chôn trước ở đây, nhưng bộ xương này vẫn còn có vẻ mới chứ không phải từ quá lâu trước những năm bảy mấy khi bà Năm mất.
Chú Th đã cẩn thận mang bộ xương lên mua cái quách xếp vào cẩn thận và đưa ra phía sát bờ suối phía cuối vườn giáp bờ rừng đào hố chôn cất cẩn thận, có thắp hương và đốt mã, chú chỉ biết khấn; con vô tình gạt đất làm vườn thấy cụ nằm ở đây, không biết danh tính để làm mộ bia xin dời cụ ra đây lập mộ cẩn thận nếu sau có con cháu tới tìm thì con sẽ chỉ….
Sau đó thời gian thì cô em vợ tên H phát điên, cô này thường hét lên mỗi khi đêm về, ôm mặt co rúm vào góc phòng, miệng liên tục kêu xin gì đó rồi cô kêu đau người, ai gỏi gì cũng chỉ kêu đau lắm thôi chứ cũng không biết đau cái gì chỗ nào cả.

Sau rồi cô gái này bỏ nhà đi lang thang, ban đầu mọi người còn đi tìm, nhưng cứ tìm về đc ít bữa cô lại đi…rồi cô đi biệt hẳn, cô chú Th đã đi tìm nhiều nơi hỏi nhiều người mà không ai gặp.
Sau này có người quen chú nói hình như có gặp cô H đi lang thang rồi bị xe tải chở gỗ cán tận chợ Hoà Thành gần Cư Ê Nun…người dân và chính quyền địa phương đã đem cái xác nát bấy đi chôn rồi.
Sau đó khá lâu, có một đêm cô bé con út chú Th giờ làm việc ở quận 3 đó, bỗng nửa đêm đang ngủ chợt vùng dậy lay mẹ và nói bằng giọng của cô H, chị Tư ơi, (cô Th là thứ tư trong nhà) chị còn tiền vàng không cho em để em vượt biên qua bển sống với, ở đây cực quá em không chịu được, người ta đánh em…dù bất ngờ và rất sợ hãi nhưng cô vội gọi chú Th, chú Th chạy vào hỏi cô con gái; ai vậy? Thì cô bé này trả lời em nè anh Tư, em là H nè…, cô chú vội hỏi H hả, em chết rồi sao, anh giết em hay đánh em vậy?
Lúc này cái “vong” nhập cô con gái út nói: Anh chị dọn phòng cho em ở hồi đó, em nhặt được gói vàng của bà Năm giấu hồi xưa, em lấy rồi đi vượt biên lần nữa không được mất hết, lần sau về có lần em nghe anh có nói chuyện bà Năm xưa mất chôn hình như có chôn ít vàng theo vậy là đem tìm rồi đào cốt lên tìm vàng lấy được cái bông tai bà ngậm trong miệng em lại đi tiếp nhưng vẫn không được bị người ta gạt hết rồi..
Cô chú chỉ biết ôm mặt kêu trời.
Sau đó thì cô gái út còn bị “nhập” thêm một vài lần, chỉ kêu đau kêu đói, xin ăn và xin uống nhưng vẫn không quên xin tiền vàng..
Thấy con vậy chú Th quyết định đi nhờ thầy cúng bái gì đó, ông thầy cho mấy lá bùa và khuyên nên chuyển cô gái út đi không nên ở nơi đó, vì nơi đó không chỉ có riêng cô H mà còn rất nhiều “vong” có hai ông bà già, mấy người lính, và rất nhiều con nít nữa, chú thấy lạ là chỉ đến nhờ ông thầy và chưa kể chuyện gì về mảnh đất đó cả, chẳng hiểu sao ông thầy đó biết..
Thời gian sau lúc đó đã khá hơn nhiều rồi nên chú Th bỏ ngôi nhà chú chuyển nhà ra ngoài ở chỉ để nhà đó như nhà coi vườn, và cô chú gửi cô con gái út về Sài Gòn ở và học với người em của cô lúc đó làm buôn bán thuốc tây ở Kỳ Đồng.
Rất lâu sau thì có một lần một người chị gái chú B, là người anh chiến hữu kết nghĩa của chú Th từ Mỹ về thăm có ghé lên nơi cũ tìm chú Th, qua câu chuyện thì chú Th được biết, chú B đã ra tù sau gần 10 năm cải tạo, chú B đã qua Mỹ định cư theo diện HO..người anh hai của chú B cũng bị đi cải tạo đã vượt ngục không thành và bị chết vì đuối nước, mộ chôn ở một trại cải tạo phía Bắc nhưng cũng đã bị thất lạc không tìm được…

Sau đó chị đã thuê người đào bới tìm mộ bà cụ Năm và người cháu năm xưa, đào cả khu vực rộng nhưng vẫn không thấy, lúc đó chú Th mới thú thật là đã từng đào thấy mộ bà cụ và đem lập mộ mới phía cuối rẫy cà phê, lúc đó chú Th mới tin rằng bộ xương mà máy gạt trúng đúng là của bà cụ Năm, và cô H đã lén đào lên để tìm vàng rồi chôn lấp lại vội vàng nên mới lộn xộn vậy…
Quỳ trước ngôi mộ và trước mặt bà chị chú B, chú Th đã kể lại tất cả câu chuyện và xin bà và chị cùng gia đình ân nhân tha thứ cho người em vợ của chú..
Sau đó thì ngôi nhà đó bỏ không, mọi người chỉ vào đó khi đi rẫy hoặc thu hoạch hoa màu, người làm chỉ ở đó tới xế bóng là ra về chứ chẳng ai dám ở lại đó ban đêm.

Tôi đã đến tận ngôi nhà đó vào trong xem xét ngắm nghía và cùng anh em ngủ lại hai đêm, không gặp hiện tượng gì chỉ nóng vã mồ hôi không ngủ nổi vì không có điện..
Nhìn ngôi nhà lạnh lẽo âm u giữa rừng rẫy, nghĩ về câu chuyện cô chú Th kể lại thấy buồn…
Buồn cho một thời loạn lạc.
Buồn cho những phận người.
Buồn cho những đau khổ hôm qua đã chìm vào quá khứ.
Mong sao cho những chuyện như thế này đừng xảy ra nữa.
 
Chuyện quá hay

CHUYỆN Ở ĐỒI ĐỨC MẸ GIANG SƠN.

Khi đó, tầm năm 2010-2011 tôi ở Đông Nam bộ sau đợt công việc dài và mệt mỏi thì tôi nghỉ xả hơi một tháng, bỏ hết mọi thứ mấy anh em lái xe đi chơi lang thang khắp nơi, xuống Mã Đà, vào Nam Cát Tiên chơi với các chiến hữu kiểm lâm rồi ra Long Khánh Đồng Nai rồi lại quay lại Mã Đà chơi rừng đêm, đang trong rừng thì cậu em ở Ban Mê tên C gọi đt rủ; Em mới báo phép xong các anh quay lên đây em dắt vào nhà cô chú em vui lắm.
Nghe nó nói thì tôi sực nhớ ra chuyện nó kể nhiều lần về một ngôi nhà của cô chú nó ở gần đồi Đức Mẹ Giang sơn.

Chúng tôi lập tức quay lên Ban Mê từ sáng sớm, dọc đường la đà ghé thăm anh em bạn bè chán thì ba bốn giờ chiều mới lên tới Ban Mê, mấy anh em đổi chiếc xe jeep mua mấy thùng bia và một can rượu, hai con cá mỗi con gần chục kg câu trong Mã Đà với một con vịt xiêm thịt sẵn to rồi bắt đầu theo cậu em vào trong căn nhà đó.
Trời vừa mưa xong, một cơn mưa lớn nước khắp nơi và bùn đất lép nhép, bỏ xe lại gần cầu Giang sơn gửi anh em ở đó và nhờ họ dùng xe honda chở vào sâu trong thung lũng vì đường vào đó xe ô tô không vào được tận nơi phần vì đường bé phần vì trơn trượt sau mưa.
Sau chừng gần tiếng thì chúng tôi vào được nơi đó.

Ngôi nhà nằm ở sườn lưng một thung lũng, có cả suối nước và những hố bom to giờ là cái ao, phía trước mặt bên trái là đồi Đức Mẹ cách chỉ chừng vài trăm mét nhưng lối lên đó thì rậm rạp và bé, lác đác xung quanh cũng có người ở nhưng thưa thớt nhiều chỗ rậm rạp cây cối âm u bà con đồng bào đi làm rẫy từng nhóm nhìn mấy thằng dân tộc kinh chúng tôi vác bia rượu với mồi cùng ba lô đi vào phía rừng thì có vẻ lạ lẫm lắm.
Tới ngôi nhà thì mới khoảng hơn bốn giờ chiều, mới mưa xong nhưng trời vẫn sáng và khá oi ả, ve từng đàn kêu ra rả đinh tai, năm thằng thì cậu em C cùng cậu nữa đi tìm chú nó để lấy chìa khoá vào nhà, hai thằng lần mò xuống phía suối nước trước mặt nhà, còn mình tôi ở lại quanh quẩn ngắm ngôi nhà.
Đó là một ngôi nhà xây cấp bốn mái lợp tôn, có cả gác xép, cơi nới chắp vá lung tung nhưng khá chắc chắn chứ không phải tạm bợ, nhìn kiểu cách thì tôi biết nó được xây dựng từ khá lâu rồi. Hiện tại thì chú của C không ở đó chỉ dùng làm nơi ở tạm mỗi khi qua thăm vườn rẫy.
Ngôi nhà đó là của chú Th, chú lấy cô bà con của C.

Chú Th sinh năm 42 là cựu lính vận tải quân nhu của sư đoàn bộ binh số 5 thuộc quân đội VNCH xưa, từng là lính nên chú cháu tôi hoà hợp và thân thiết rất nhanh.
Chú Th lên và mời anh em tôi xuống căn nhà chú đang ở phía dưới thấp hơn căn nhà này khá xa, trong bữa nhậu tối hôm đó tới tận khuya, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chú Th tửu lượng khoẻ nên vẫn như không, vẫn ngồi tâm sự với chúng tôi.
Khi biết C rủ chúng tôi tới đây là vì chúng tôi tò mò về căn nhà của chú và nó cũng có một vài lần kể về những câu chuyện từng xảy ra ở căn nhà cũ đó, nhưng C nó cũng chỉ nghe qua chú cùng các em hay bà con xung quanh kể thôi, do đang được nghỉ phép rảnh nên tôi xin phép chú cho anh em tôi qua thăm chú nghe và thực mục sở thị căn nhà của chú.., chú Th vui vẻ đồng ý ngay và còn nói giỡn, tụi bay thằng nào dám ở đó tao cho luôn đó, cho là phải ở nha..
Qua lời kể của chú Th về căn nhà thì thế này;
Sau biến cố 75 thì chú Th tan hàng trở về quê, quê gốc chú ở quận Bố Đức tỉnh lị Phước Long tức là tỉnh Bình Phước bây giờ, sau khi ra trình diện và đi cải tạo hơn một năm thì chú Th được tha về địa phương, do hoàn cảnh khó khăn nên chú phải chuyển đi vùng kinh tế mới theo chính sách lúc đó.

Khi lên vùng này thì chú được gia đình một người anh từng là chiến hữu trong đơn vị cũ cưu mang và cho ở nhờ và khai hoang làm rẫy sống qua ngày ở đây, người anh đó của chú cũng phải đi cải tạo, người anh kết nghĩa của chú Th đó tên là chú B, và đã qua Mỹ định cư sau này, trước khi về lại thành phố thì gia đình chú B đó đã bán rẻ lại cho chú Th toàn bộ vườn rẫy nhà cửa.
Căn nhà cũ đó theo chú Th thì nó được xây từ rất lâu rồi, ngày xưa nó chỉ là một cái nhà lô, kiểu như nhà trông vườn rẫy của những người làm rẫy, nhưng cũng được xây cất tử tế, sau thì cải tiến lại có đào giếng rồi cơi nới thêm ra cho rộng vì gia đình chú Th lúc đó có tới 5 người con cùng một bà mẹ vợ chú gốc Sông bé, ở Phước Long với vợ chồng chú từ lâu rồi.
Chú Th kể, chú ở đó từ cuối năm 77 cùng gia đình chú B, sau khổ quá thì gia đình chú B, chuyển về lại Sài Gòn sau khi người mẹ già của chú B mất ở đây vì bệnh tật suy kiệt thiếu thốn.., chú Th được họ vừa bán vừa cho tất cả nhà cửa vườn rẫy có hơn hai chỉ vàng lúc đó, ban đầu chỉ mình chú Th ở, sau khi cả gia đình chú B chuyển về lại SG thì chú mới đón cả gia đình chú gồm mẹ vợ, vợ cùng các con lên.
Ngày trước thì theo chú Th nói nơi đó là vùng răng lược và thường xuyên có chiến sự, càn quét qua đó, dấu vết bom đạn còn nhiều..

Chú Th kể hồi đầu những năm 80 thì những người làm rẫy cũng chết nhiều vì sốt rét rồi bệnh tật, đói khát hay rắn cắn chôn rải rác khắp nơi, chả riêng con nít mà người lớn cũng chỉ chôn đại đâu đó và đánh dấu, nhưng phần đa thất lạc hết mộ phần, các bạn không cần phải thắc mắc điều này, vì thời gian đó người ta khổ lắm người sống có khi còn không lo nổi huống hồ người đã chết.. có vài lần người đi lụm điều có gặp những “hồn ma” đó ngồi co ro ở gốc cây trong rừng hoặc lội lũm bũm dưới suối, cũng chỉ vậy thôi chứ không phá phách trêu chọc gì người sống.
Cho tới khi chú Th đưa gia đình lên ở hẳn đó, lúc đấy thì chẳng có nhà nhiều như bây giờ, có khi cả vạt rừng mới có một nhà nhà thì rách nát tạm bợ lắm..ban ngày người lớn thì phải đi làm rẫy con nít quá bé thì tự ở nhà trông nhau, năm người con chú Th thì hai người khá lớn chút thì phải đi làm cùng cha mẹ và bà, sau bà mẹ vợ chú yếu sức thì ở nhà loanh quanh trông ba người con nhỏ, nhiều lần đi làm về buổi đêm thì cô chú nghe bọn trẻ nói chiều tối thường hay có những người nào đó ra vào nhà và có lúc còn ăn cả cơm của chúng, ban đầu cô chú nghĩ người dân hay những người trốn cải tạo, hoặc những người ở những tổ chức, hội kín rút vào rừng hoạt động chống chính quyền mới, nhưng có một lần chú nghe người con lớn nhất trong ba người ở nhà lúc đó 8 tuổi có kể, con gặp một bà và hai ba chú ngồi trên bàn nhà mình, còn hai bạn nữa nằm trên nóc mùng con nhìn xuống rồi rủ con ra sân chơi.., nghe vậy cô chú giật mình hơi hoảng và nghĩ tại sao lại ngồi trên bàn với nằm trên nóc mùng??
Là người từng qua chiến trận rồi cả tù tội lưu lạc khắp nơi thì chú cứng rắn lắm, những chuyện “ma tà” chú có nghe nói nhiều nhưng thực lòng khi đó chú không tin lắm, nhưng nghe con nói mấy lần thì nghe có vẻ ma quái khiến chú cũng khá hoang mang..

Một lần mưa liền mấy ngày không đi làm được, cô chú ở nhà, bà cụ ốm bệnh nằm trên căn gác cùng hai đứa nhỏ, chú Th đêm đi bắt ếch, chú bắt được nhiều ếch lắm, chú về rủ thêm cô đi bắt tới gần sáng cô chú bắt được tới gần 2 chục ký đem về nhốt vào thùng ở phía nhà sau, chú lên nhà trước uống một ly rượu, còn cô thì làm ếch để nấu ăn, đang ngồi hút thuốc thì chú thấy cô chạy lên, mặt cô tái xanh, cô lập bập nói với chú; Anh ơi em đang ngồi làm ếch thấy bà từ trên gác đi xuống đứng sau em thò tay bắt ếch sống ăn em quay lại thì thấy đúng là bộ quần áo là của má đang mặc nhưng mặt thì không phải mặt má…
Nghe cô nói vậy chú giật mình chạy vội lên trên gác coi sao, chú lấy cây đèn chai, loại đèn là cái chai đổ dầu hôi phía trong bên trên chế cái ống nhồi cái ruột bấc chứ lúc đó làm gì có điện đóm gì, qua ánh đèn tù mù khói thì chú thấy bà má vợ mình nằm đó ôm hai đứa cháu, khi chú gọi bà thì bà quay lại, chú Th xuýt té khi đó là gương mặt của bà Năm chứ không phải là gương mặt của má vợ chú, bà nhe răng ra cười miệng vẫn ngậm phía đầu con ếch hai cái chân sau nó vẫn thò ra đạp đạp..

Quá hoảng hốt chú tuột tay rớt cả cây đèn may nó không vỡ và cháy chỉ đổ nghiêng và tắt ngấm, vội để cây đèn xuống chú lôi hai đứa nhỏ ra, cô cũng chạy lên lôi bà ra khỏi giường kéo xuống dưới gác xép, mọi người xuống tới nơi, chú Th chạy lên lấy cây đèn xuống mồi lửa lại..lúc này thì chú càng hoảng hơn khi vẫn là má vợ mình và hai đứa con nhỏ, nhưng bà cứ lơ ngơ sao đó, mặt bà dại đờ và cả người cứ run rẩy miệng thì nói lẩm nhẩm lẩm nhẩm, con ếch thì không còn thấy trên miệng bà nữa, nhưng vẫn thấy vết máu mờ mờ và mùi tanh toát ra.
Lần đầu tiên chú Th gặp chuyện lạ như vậy nên chú rất hoang mang và có phần hoảng sợ, chú là người cứng rắn và mắt mũi vẫn còn tinh tường nên khó nói là chú hoảng quá nhìn nhầm, không riêng chú mà cả cô cũng thấy, khi nãy bà má chú là gương mặt người khác…
Cô Th thì không biết bà Năm, nhưng chú Th thì quá biết bà Năm, bà Năm là mẹ của chú B, khi chú mới lên đây làm cùng gia đình chú B thì bà Năm cũng yếu rồi chỉ nằm một chỗ hoặc đi lại nhúc nhắc được tý chút, rồi trong mùa đông năm 78 thì bà cụ đã không gượng nổi nữa, bà đã mất trên căn gác đó và được gia đình đem chôn ở phía ngoài gần vườn trồng tiêu ở cạnh con đường nhỏ đi sang rẫy cà phê và điều. Sau khi gia đình chú B bán rẻ nhà và vườn cho chú và về lại thành phố thì ngôi mộ bà Năm và một đứa nhỏ là con của anh trai chú B, chú này tên là Hai S lúc đó cũng phải đi cải tạo như chú B đã bị cỏ cây rậm rạp che phủ.., chú Th kể khi mất bà cụ Năm này chỉ kêu và gọi tên hai người con trai vẫn cải tạo chưa về..

Dù biết bà Năm nhưng chú Th vẫn phải giả đò gạt đi nói với cô, chắc em nhìn lộn thôi chứ vẫn là má mà, nói cứng với cô vậy cho cô khỏi sợ nhưng chú Th lại hoang mang, đời chú lăn lóc khắp nơi chưa từng bao giờ thấy chuyện gì gọi là lạ lùng như vậy, mặt bà cụ Năm thì chú quá là nhớ rồi nên chú càng hoang mang, nhiều đêm nằm nghĩ chú tự cho rằng mình đã gặp “ma” rồi..
Sau đó thì bà má vợ chú Th quá yếu, một người anh trai vợ chú Th lúc đó ở Bình Chánh cũng không khá giả gì hơn nhưng đứng ra nhận đón bà má về cùng ba đứa con nhỏ của chú Th về lại thành phố, dù có khó khăn nhưng cũng đỡ hơn ở trên rừng rú khổ cực.
Sau khi bà má vợ về thì gia đình chú Th còn lại hai vợ chồng chú cùng hai người con lớn hơn chút, cuộc sống dần đỡ khó khăn hơn trước một chút nhưng nhiều thứ lạ lùng lại xảy ra nhiều lên bắt đầu khi cô em gái vợ của chú Th xuất hiện.
Do vượt biên bị bắt sau khi thả ra thì cô em này lên đó ở cùng vợ chồng chú Th vì nhà cửa tiền bạc chẳng còn gì bán hết gom tiền vàng trốn đi, bị bắt lại thì trắng tay mất hết.
Lúc đó vào tầm năm 87-88 gì đó khi cô em vợ lên ở thì chú Th phải cơi thêm một gian phía sau cho rộng ra sau khi sửa xong chỗ ở thì cô em này lại biến mất đi đâu đó mà không ở lại lúc này cô chú đón về nhà lại một đứa con nhỏ nhất do cô quá nhớ nó, đứa em này là con gái và xinh xắn nhất nhà (giờ đang sinh sống và làm việc ở quận 3).
Rồi hơn năm sau cô em gái vợ chú lại mò về tơ tướp tả tơi, nghe nói lại vượt biên và bị bắt lại tiếp, lúc đó thì cô chú Th cũng lạ vì không hiểu cô em này chẳng có tiền bạc thì vượt biên bằng cách gì..

Khi quay về thì cô em này tên là H lại ở căn phòng sau nhà cùng cô con gái lớn và cô con gái út chú Th lúc đó đang ở, căn phòng đó trước cô chú cơi ra cho cô em ở.
Ngay hôm đầu cô H đó về thì cô chú Th đã thấy cô em này có gì đó khác lạ, tính nết cô H đó thay đổi nhiều không còn như xưa cô hay kêu mệt và nằm lì trong phòng, khi mọi người không ở nhà chỉ có cô con gái út thì cô H này cứ loay hoay lục lạo khắp nơi mặt mũi dáng điệu lấm lét lắm.
Sau khi cô H về được chừng tháng hơn tháng thì một hôm trời mưa to, điện cúp, khi đó có điện rồi tuy tối và cắt cúp thường xuyên, mỗi nhà chỉ có một bóng đèn thôi, cô cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm xong đang nằm nhà sau, mình chú Th ngồi uống nước nhà trước hóng gió bỗng dưng trong bóng đèn tù mù một bà già lòng khòng như bất chợt mọc lên giữa nhà, bà già chắp tay sau lưng bước thẳng tới chỗ chú Th đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế cất giọng lào khào nói; trả vàng lại cho tao, biểu nó trả vàng lại cho tao..
Rất bất ngờ và như có luồng gió lạnh thổi vào người chú Th xuýt trượt rớt xuống ghế chú vội vùng dậy thì bà già đó chớp mắt đi thẳng vào nhà trong như một cơn gió mà không có tiếng động nào, chú Th vội vùng dậy xách cây đèn chạy vào trong nhà tìm xem thì loay hoay mãi chẳng thấy ai, hỏi cô và mấy đứa nhỏ với cô H ai cũng nói ko thấy ai cả.
Hoang mang vì chú Th nhớ lại, bao năm rồi nhưng giọng nói của cái bóng bà cụ kia đúng là tiếng bà Năm tuy chú không thấy mặt nhưng giọng nói thì chú chắc chắn rằng đúng là bà Năm Chi không thể lẫn đâu được…nhưng sao bà Năm lại đòi chú vàng? Vàng ở đâu, chú có nợ vàng bà đâu???

Vài đêm sau tới lượt cô Th, đêm đang ngủ bất chợt cô hét ầm lên giãy đạp muốn rớt xuống khỏi giường, cô ôm chặt lấy chú và nói ; Anh ơi, em mơ thấy có bà già nào vào doạ móc mắt em và đòi vàng..
Vàng nào cơ chứ??? Chú Th khá hoảng hốt và lo lắng khi nghe cô nói tới bị đòi vàng giống như chú từng bị.
Bắt đầu từ đó cứ vài hôm cô chú lại bị ngủ mê bị “dựng giường” có lần hai người còn ngã cả xuống đất.
Chú mơ thấy bà Năm cùng hai đứa trẻ và hai ba người đàn ông rách rưới gầy gò xông vào nhà dựng cổ cô chú dậy đòi vàng bạc gì đó.
Có lúc thì chú nói bà Năm ơi các anh chị bán đất, vườn nhà này cho con con đã trả đủ tiền rồi sao giờ bà Năm còn đòi con chi nữa?? Nhưng bà Năm trợn mắt hét lên nó ăn cắp vàng của tao, trả lại cho tao, không thì tụi bay đừng hòng ở đây!!!
Lạ là khá nhiều lần cô và chú cùng mơ thấy giấc mơ bị đòi vàng như vậy mà ko rõ ngọn nguồn ra sao cả.

Trong những lần mơ gặp ác mộng thì có một lần chú Th gặp một giấc mơ rất kinh khủng, đầu tiên là những tiếng động lộc cộc lục cục phát ra, rồi những khúc xương trên trần nhà gác chỗ phòng cô chú ngủ cứ rơi xuống từ từ thành một bà già, dáng điệu như bà Năm đứng lom khom dòm chú và miệng gầm gừ gì đó..
Lúc này thì cô H em vợ kia đã có những dấu hiệu không bình thường, cô thường không ngủ ngon giấc thỉnh thoảng lại la hét và nhất định không bước chân lên gác trên nhà, cô H này có lần kể cô mơ thấy có hai ba đứa trẻ nhỏ cứ bu lấy cô leo lên cổ cô và bóp cổ cô hoặc hét vào tai cô khiến cô hoảng sợ.
Một hôm buổi trưa, chú Th nằm nghỉ ở cái giường phía phòng trong đang nằm ngủ chú Th chợt thấy như có ai lay vào người mình, mở mắt ra chú thấy một bóng người lờ mờ đứng ngay trước giường chú, người này cao gầy mặc một bộ đồ lính rằn ri rách nát và ướt sũng nước, sau khi nhìn chú một hồi thì người này bắt đầu đi quanh giường chú nằm, dù cái giường kê sát góc tường, người này cứ đi quanh và như nhìn chú chằm chằm dù chú không thấy rõ mặt, không nói năng gì khi nhìn xuống phía dưới thì chú Th thấy người này như bị mất một chân, nhưng vẫn có vẻ đi như bình thường..

Sợ toát mồ hôi và cứng cả người mãi lúc sau chú Th mới kêu được và vùng dậy chạy ra ngoài nhà.
Sau đó ít lâu cô Th kể cho chú nghe một buổi chú đi vắng, lúc đó cơm tối xong cô nằm ở phòng nhà trên, tụi nhỏ học bài phía nhà dưới, cô đứng dậy đi xuống coi chị em chúng học bài sao, vừa đi ngang qua căn bếp chỗ nấu nướng ở ngăn giữa nhà, cô bất chợt giật mình điếng người có hai đứa trẻ nhỏ nhỏ và một người đàn ông đang như cắm mặt vào ăn nồi cơm ăn thừa của nhà cô vừa ăn xong lúc chập tối.., quá bất ngờ và sợ hãi cô Th hét ầm lên và chạy vội vào phòng sau nơi lũ trẻ đang học, cô chỉ ú ớ chứ không nói được gì, mãi sau đủ tỉnh táo thì cô mới nói với lũ nhỏ là cô vừa nhìn thấy con rắn, và nó bò ra ngoài rồi..cô phải nói vậy cho tụi nhỏ khỏi sợ.
Thời gian này, có một lần khi chú mướn người về phát cỏ cây, san đất ra tính trồng thêm tiêu, trong lúc san đất vườn tình cờ chiếc máy gạt đất ủi lên một bộ xương người phía sát con đường sang vườn điều và cà phê, chú Th hốt hoảng và nghĩ rằng đã gạt trúng mả của bà Năm xưa, nhưng lạ một điều là bộ xương này thì có vẻ đúng là bà Năm nhưng sao hơi khác, bộ xương vẫn còn nhiều lọn tóc bạc nhưng xương xếp lộn xộn như kiểu ai đó đã gom lại một đống thì đúng hơn là được chôn cất, khi khâm liệm và chôn cất bà Năm thì chú Th còn nhớ là mọi người lấy cái giát giường bà nằm cùng vài miếng gỗ ghép lại như cái quan tài và lấy mền quấn xác bà lại cẩn thận, nhưng bộ xương này khác.., hay là có một bà cụ nào đó được chôn trước ở đây, nhưng bộ xương này vẫn còn có vẻ mới chứ không phải từ quá lâu trước những năm bảy mấy khi bà Năm mất.
Chú Th đã cẩn thận mang bộ xương lên mua cái quách xếp vào cẩn thận và đưa ra phía sát bờ suối phía cuối vườn giáp bờ rừng đào hố chôn cất cẩn thận, có thắp hương và đốt mã, chú chỉ biết khấn; con vô tình gạt đất làm vườn thấy cụ nằm ở đây, không biết danh tính để làm mộ bia xin dời cụ ra đây lập mộ cẩn thận nếu sau có con cháu tới tìm thì con sẽ chỉ….
Sau đó thời gian thì cô em vợ tên H phát điên, cô này thường hét lên mỗi khi đêm về, ôm mặt co rúm vào góc phòng, miệng liên tục kêu xin gì đó rồi cô kêu đau người, ai gỏi gì cũng chỉ kêu đau lắm thôi chứ cũng không biết đau cái gì chỗ nào cả.

Sau rồi cô gái này bỏ nhà đi lang thang, ban đầu mọi người còn đi tìm, nhưng cứ tìm về đc ít bữa cô lại đi…rồi cô đi biệt hẳn, cô chú Th đã đi tìm nhiều nơi hỏi nhiều người mà không ai gặp.
Sau này có người quen chú nói hình như có gặp cô H đi lang thang rồi bị xe tải chở gỗ cán tận chợ Hoà Thành gần Cư Ê Nun…người dân và chính quyền địa phương đã đem cái xác nát bấy đi chôn rồi.
Sau đó khá lâu, có một đêm cô bé con út chú Th giờ làm việc ở quận 3 đó, bỗng nửa đêm đang ngủ chợt vùng dậy lay mẹ và nói bằng giọng của cô H, chị Tư ơi, (cô Th là thứ tư trong nhà) chị còn tiền vàng không cho em để em vượt biên qua bển sống với, ở đây cực quá em không chịu được, người ta đánh em…dù bất ngờ và rất sợ hãi nhưng cô vội gọi chú Th, chú Th chạy vào hỏi cô con gái; ai vậy? Thì cô bé này trả lời em nè anh Tư, em là H nè…, cô chú vội hỏi H hả, em chết rồi sao, anh giết em hay đánh em vậy?
Lúc này cái “vong” nhập cô con gái út nói: Anh chị dọn phòng cho em ở hồi đó, em nhặt được gói vàng của bà Năm giấu hồi xưa, em lấy rồi đi vượt biên lần nữa không được mất hết, lần sau về có lần em nghe anh có nói chuyện bà Năm xưa mất chôn hình như có chôn ít vàng theo vậy là đem tìm rồi đào cốt lên tìm vàng lấy được cái bông tai bà ngậm trong miệng em lại đi tiếp nhưng vẫn không được bị người ta gạt hết rồi..
Cô chú chỉ biết ôm mặt kêu trời.
Sau đó thì cô gái út còn bị “nhập” thêm một vài lần, chỉ kêu đau kêu đói, xin ăn và xin uống nhưng vẫn không quên xin tiền vàng..
Thấy con vậy chú Th quyết định đi nhờ thầy cúng bái gì đó, ông thầy cho mấy lá bùa và khuyên nên chuyển cô gái út đi không nên ở nơi đó, vì nơi đó không chỉ có riêng cô H mà còn rất nhiều “vong” có hai ông bà già, mấy người lính, và rất nhiều con nít nữa, chú thấy lạ là chỉ đến nhờ ông thầy và chưa kể chuyện gì về mảnh đất đó cả, chẳng hiểu sao ông thầy đó biết..
Thời gian sau lúc đó đã khá hơn nhiều rồi nên chú Th bỏ ngôi nhà chú chuyển nhà ra ngoài ở chỉ để nhà đó như nhà coi vườn, và cô chú gửi cô con gái út về Sài Gòn ở và học với người em của cô lúc đó làm buôn bán thuốc tây ở Kỳ Đồng.
Rất lâu sau thì có một lần một người chị gái chú B, là người anh chiến hữu kết nghĩa của chú Th từ Mỹ về thăm có ghé lên nơi cũ tìm chú Th, qua câu chuyện thì chú Th được biết, chú B đã ra tù sau gần 10 năm cải tạo, chú B đã qua Mỹ định cư theo diện HO..người anh hai của chú B cũng bị đi cải tạo đã vượt ngục không thành và bị chết vì đuối nước, mộ chôn ở một trại cải tạo phía Bắc nhưng cũng đã bị thất lạc không tìm được…

Sau đó chị đã thuê người đào bới tìm mộ bà cụ Năm và người cháu năm xưa, đào cả khu vực rộng nhưng vẫn không thấy, lúc đó chú Th mới thú thật là đã từng đào thấy mộ bà cụ và đem lập mộ mới phía cuối rẫy cà phê, lúc đó chú Th mới tin rằng bộ xương mà máy gạt trúng đúng là của bà cụ Năm, và cô H đã lén đào lên để tìm vàng rồi chôn lấp lại vội vàng nên mới lộn xộn vậy…
Quỳ trước ngôi mộ và trước mặt bà chị chú B, chú Th đã kể lại tất cả câu chuyện và xin bà và chị cùng gia đình ân nhân tha thứ cho người em vợ của chú..
Sau đó thì ngôi nhà đó bỏ không, mọi người chỉ vào đó khi đi rẫy hoặc thu hoạch hoa màu, người làm chỉ ở đó tới xế bóng là ra về chứ chẳng ai dám ở lại đó ban đêm.

Tôi đã đến tận ngôi nhà đó vào trong xem xét ngắm nghía và cùng anh em ngủ lại hai đêm, không gặp hiện tượng gì chỉ nóng vã mồ hôi không ngủ nổi vì không có điện..
Nhìn ngôi nhà lạnh lẽo âm u giữa rừng rẫy, nghĩ về câu chuyện cô chú Th kể lại thấy buồn…
Buồn cho một thời loạn lạc.
Buồn cho những phận người.
Buồn cho những đau khổ hôm qua đã chìm vào quá khứ.
Mong sao cho những chuyện như thế này đừng xảy ra nữa.
Up nào, thớt hay quá.
Bà Năm này chấp niệm ghê thật. Chết rồi mà còn đòi vàng. Tài sản hữu hình có mang theo được đâu.
À mà không biết chủ thớt suy nghĩ sao về việc rải tiền giấy khi đưa tang và đốt vàng mã ?
Theo tôi thì nên bỏ tập tục này đi, vừa có hại môi trường vừa tốn tiền chứ làm được gì đâu. Nhiều khi thấy người ta mua xe, điện thoại, ngựa, nhà lầu máy bay các kiểu mà buồn cười. Có nơi còn làm cả con người mẫu giấy đốt xuống hầu người đã mất.
 
Up nào, thớt hay quá.
Bà Năm này chấp niệm ghê thật. Chết rồi mà còn đòi vàng. Tài sản hữu hình có mang theo được đâu.
À mà không biết chủ thớt suy nghĩ sao về việc rải tiền giấy khi đưa tang và đốt vàng mã ?
Theo tôi thì nên bỏ tập tục này đi, vừa có hại môi trường vừa tốn tiền chứ làm được gì đâu. Nhiều khi thấy người ta mua xe, điện thoại, ngựa, nhà lầu máy bay các kiểu mà buồn cười. Có nơi còn làm cả con người mẫu giấy đốt xuống hầu người đã mất.
Người ta quan niệm đốt để người chết có cái mà xài, thương người thân, họ ko bỏ đâu.
 
Người ta quan niệm đốt để người chết có cái mà xài, thương người thân, họ ko bỏ đâu.
Nhà tôi bỏ 50% rồi. Giờ cúng tiền thật đó chứ. Còn đốt cũng ít lắm vì ô nhiễm môi trường.
Tôi nghĩ nếu nhà nước ra luật cấm sản xuất và đốt giấy vàng mã thì mọi người sẽ phải làm theo
 
Nhà tôi bỏ 50% rồi. Giờ cúng tiền thật đó chứ. Còn đốt cũng ít lắm vì ô nhiễm môi trường.
Tôi nghĩ nếu nhà nước ra luật cấm sản xuất và đốt giấy vàng mã thì mọi người sẽ phải làm theo
nếu cấm thì phải theo rồi
 
Chuyện quá hay

CHUYỆN Ở ĐỒI ĐỨC MẸ GIANG SƠN.

Khi đó, tầm năm 2010-2011 tôi ở Đông Nam bộ sau đợt công việc dài và mệt mỏi thì tôi nghỉ xả hơi một tháng, bỏ hết mọi thứ mấy anh em lái xe đi chơi lang thang khắp nơi, xuống Mã Đà, vào Nam Cát Tiên chơi với các chiến hữu kiểm lâm rồi ra Long Khánh Đồng Nai rồi lại quay lại Mã Đà chơi rừng đêm, đang trong rừng thì cậu em ở Ban Mê tên C gọi đt rủ; Em mới báo phép xong các anh quay lên đây em dắt vào nhà cô chú em vui lắm.
Nghe nó nói thì tôi sực nhớ ra chuyện nó kể nhiều lần về một ngôi nhà của cô chú nó ở gần đồi Đức Mẹ Giang sơn.

Chúng tôi lập tức quay lên Ban Mê từ sáng sớm, dọc đường la đà ghé thăm anh em bạn bè chán thì ba bốn giờ chiều mới lên tới Ban Mê, mấy anh em đổi chiếc xe jeep mua mấy thùng bia và một can rượu, hai con cá mỗi con gần chục kg câu trong Mã Đà với một con vịt xiêm thịt sẵn to rồi bắt đầu theo cậu em vào trong căn nhà đó.
Trời vừa mưa xong, một cơn mưa lớn nước khắp nơi và bùn đất lép nhép, bỏ xe lại gần cầu Giang sơn gửi anh em ở đó và nhờ họ dùng xe honda chở vào sâu trong thung lũng vì đường vào đó xe ô tô không vào được tận nơi phần vì đường bé phần vì trơn trượt sau mưa.
Sau chừng gần tiếng thì chúng tôi vào được nơi đó.

Ngôi nhà nằm ở sườn lưng một thung lũng, có cả suối nước và những hố bom to giờ là cái ao, phía trước mặt bên trái là đồi Đức Mẹ cách chỉ chừng vài trăm mét nhưng lối lên đó thì rậm rạp và bé, lác đác xung quanh cũng có người ở nhưng thưa thớt nhiều chỗ rậm rạp cây cối âm u bà con đồng bào đi làm rẫy từng nhóm nhìn mấy thằng dân tộc kinh chúng tôi vác bia rượu với mồi cùng ba lô đi vào phía rừng thì có vẻ lạ lẫm lắm.
Tới ngôi nhà thì mới khoảng hơn bốn giờ chiều, mới mưa xong nhưng trời vẫn sáng và khá oi ả, ve từng đàn kêu ra rả đinh tai, năm thằng thì cậu em C cùng cậu nữa đi tìm chú nó để lấy chìa khoá vào nhà, hai thằng lần mò xuống phía suối nước trước mặt nhà, còn mình tôi ở lại quanh quẩn ngắm ngôi nhà.
Đó là một ngôi nhà xây cấp bốn mái lợp tôn, có cả gác xép, cơi nới chắp vá lung tung nhưng khá chắc chắn chứ không phải tạm bợ, nhìn kiểu cách thì tôi biết nó được xây dựng từ khá lâu rồi. Hiện tại thì chú của C không ở đó chỉ dùng làm nơi ở tạm mỗi khi qua thăm vườn rẫy.
Ngôi nhà đó là của chú Th, chú lấy cô bà con của C.

Chú Th sinh năm 42 là cựu lính vận tải quân nhu của sư đoàn bộ binh số 5 thuộc quân đội VNCH xưa, từng là lính nên chú cháu tôi hoà hợp và thân thiết rất nhanh.
Chú Th lên và mời anh em tôi xuống căn nhà chú đang ở phía dưới thấp hơn căn nhà này khá xa, trong bữa nhậu tối hôm đó tới tận khuya, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chú Th tửu lượng khoẻ nên vẫn như không, vẫn ngồi tâm sự với chúng tôi.
Khi biết C rủ chúng tôi tới đây là vì chúng tôi tò mò về căn nhà của chú và nó cũng có một vài lần kể về những câu chuyện từng xảy ra ở căn nhà cũ đó, nhưng C nó cũng chỉ nghe qua chú cùng các em hay bà con xung quanh kể thôi, do đang được nghỉ phép rảnh nên tôi xin phép chú cho anh em tôi qua thăm chú nghe và thực mục sở thị căn nhà của chú.., chú Th vui vẻ đồng ý ngay và còn nói giỡn, tụi bay thằng nào dám ở đó tao cho luôn đó, cho là phải ở nha..
Qua lời kể của chú Th về căn nhà thì thế này;
Sau biến cố 75 thì chú Th tan hàng trở về quê, quê gốc chú ở quận Bố Đức tỉnh lị Phước Long tức là tỉnh Bình Phước bây giờ, sau khi ra trình diện và đi cải tạo hơn một năm thì chú Th được tha về địa phương, do hoàn cảnh khó khăn nên chú phải chuyển đi vùng kinh tế mới theo chính sách lúc đó.

Khi lên vùng này thì chú được gia đình một người anh từng là chiến hữu trong đơn vị cũ cưu mang và cho ở nhờ và khai hoang làm rẫy sống qua ngày ở đây, người anh đó của chú cũng phải đi cải tạo, người anh kết nghĩa của chú Th đó tên là chú B, và đã qua Mỹ định cư sau này, trước khi về lại thành phố thì gia đình chú B đó đã bán rẻ lại cho chú Th toàn bộ vườn rẫy nhà cửa.
Căn nhà cũ đó theo chú Th thì nó được xây từ rất lâu rồi, ngày xưa nó chỉ là một cái nhà lô, kiểu như nhà trông vườn rẫy của những người làm rẫy, nhưng cũng được xây cất tử tế, sau thì cải tiến lại có đào giếng rồi cơi nới thêm ra cho rộng vì gia đình chú Th lúc đó có tới 5 người con cùng một bà mẹ vợ chú gốc Sông bé, ở Phước Long với vợ chồng chú từ lâu rồi.
Chú Th kể, chú ở đó từ cuối năm 77 cùng gia đình chú B, sau khổ quá thì gia đình chú B, chuyển về lại Sài Gòn sau khi người mẹ già của chú B mất ở đây vì bệnh tật suy kiệt thiếu thốn.., chú Th được họ vừa bán vừa cho tất cả nhà cửa vườn rẫy có hơn hai chỉ vàng lúc đó, ban đầu chỉ mình chú Th ở, sau khi cả gia đình chú B chuyển về lại SG thì chú mới đón cả gia đình chú gồm mẹ vợ, vợ cùng các con lên.
Ngày trước thì theo chú Th nói nơi đó là vùng răng lược và thường xuyên có chiến sự, càn quét qua đó, dấu vết bom đạn còn nhiều..

Chú Th kể hồi đầu những năm 80 thì những người làm rẫy cũng chết nhiều vì sốt rét rồi bệnh tật, đói khát hay rắn cắn chôn rải rác khắp nơi, chả riêng con nít mà người lớn cũng chỉ chôn đại đâu đó và đánh dấu, nhưng phần đa thất lạc hết mộ phần, các bạn không cần phải thắc mắc điều này, vì thời gian đó người ta khổ lắm người sống có khi còn không lo nổi huống hồ người đã chết.. có vài lần người đi lụm điều có gặp những “hồn ma” đó ngồi co ro ở gốc cây trong rừng hoặc lội lũm bũm dưới suối, cũng chỉ vậy thôi chứ không phá phách trêu chọc gì người sống.
Cho tới khi chú Th đưa gia đình lên ở hẳn đó, lúc đấy thì chẳng có nhà nhiều như bây giờ, có khi cả vạt rừng mới có một nhà nhà thì rách nát tạm bợ lắm..ban ngày người lớn thì phải đi làm rẫy con nít quá bé thì tự ở nhà trông nhau, năm người con chú Th thì hai người khá lớn chút thì phải đi làm cùng cha mẹ và bà, sau bà mẹ vợ chú yếu sức thì ở nhà loanh quanh trông ba người con nhỏ, nhiều lần đi làm về buổi đêm thì cô chú nghe bọn trẻ nói chiều tối thường hay có những người nào đó ra vào nhà và có lúc còn ăn cả cơm của chúng, ban đầu cô chú nghĩ người dân hay những người trốn cải tạo, hoặc những người ở những tổ chức, hội kín rút vào rừng hoạt động chống chính quyền mới, nhưng có một lần chú nghe người con lớn nhất trong ba người ở nhà lúc đó 8 tuổi có kể, con gặp một bà và hai ba chú ngồi trên bàn nhà mình, còn hai bạn nữa nằm trên nóc mùng con nhìn xuống rồi rủ con ra sân chơi.., nghe vậy cô chú giật mình hơi hoảng và nghĩ tại sao lại ngồi trên bàn với nằm trên nóc mùng??
Là người từng qua chiến trận rồi cả tù tội lưu lạc khắp nơi thì chú cứng rắn lắm, những chuyện “ma tà” chú có nghe nói nhiều nhưng thực lòng khi đó chú không tin lắm, nhưng nghe con nói mấy lần thì nghe có vẻ ma quái khiến chú cũng khá hoang mang..

Một lần mưa liền mấy ngày không đi làm được, cô chú ở nhà, bà cụ ốm bệnh nằm trên căn gác cùng hai đứa nhỏ, chú Th đêm đi bắt ếch, chú bắt được nhiều ếch lắm, chú về rủ thêm cô đi bắt tới gần sáng cô chú bắt được tới gần 2 chục ký đem về nhốt vào thùng ở phía nhà sau, chú lên nhà trước uống một ly rượu, còn cô thì làm ếch để nấu ăn, đang ngồi hút thuốc thì chú thấy cô chạy lên, mặt cô tái xanh, cô lập bập nói với chú; Anh ơi em đang ngồi làm ếch thấy bà từ trên gác đi xuống đứng sau em thò tay bắt ếch sống ăn em quay lại thì thấy đúng là bộ quần áo là của má đang mặc nhưng mặt thì không phải mặt má…
Nghe cô nói vậy chú giật mình chạy vội lên trên gác coi sao, chú lấy cây đèn chai, loại đèn là cái chai đổ dầu hôi phía trong bên trên chế cái ống nhồi cái ruột bấc chứ lúc đó làm gì có điện đóm gì, qua ánh đèn tù mù khói thì chú thấy bà má vợ mình nằm đó ôm hai đứa cháu, khi chú gọi bà thì bà quay lại, chú Th xuýt té khi đó là gương mặt của bà Năm chứ không phải là gương mặt của má vợ chú, bà nhe răng ra cười miệng vẫn ngậm phía đầu con ếch hai cái chân sau nó vẫn thò ra đạp đạp..

Quá hoảng hốt chú tuột tay rớt cả cây đèn may nó không vỡ và cháy chỉ đổ nghiêng và tắt ngấm, vội để cây đèn xuống chú lôi hai đứa nhỏ ra, cô cũng chạy lên lôi bà ra khỏi giường kéo xuống dưới gác xép, mọi người xuống tới nơi, chú Th chạy lên lấy cây đèn xuống mồi lửa lại..lúc này thì chú càng hoảng hơn khi vẫn là má vợ mình và hai đứa con nhỏ, nhưng bà cứ lơ ngơ sao đó, mặt bà dại đờ và cả người cứ run rẩy miệng thì nói lẩm nhẩm lẩm nhẩm, con ếch thì không còn thấy trên miệng bà nữa, nhưng vẫn thấy vết máu mờ mờ và mùi tanh toát ra.
Lần đầu tiên chú Th gặp chuyện lạ như vậy nên chú rất hoang mang và có phần hoảng sợ, chú là người cứng rắn và mắt mũi vẫn còn tinh tường nên khó nói là chú hoảng quá nhìn nhầm, không riêng chú mà cả cô cũng thấy, khi nãy bà má chú là gương mặt người khác…
Cô Th thì không biết bà Năm, nhưng chú Th thì quá biết bà Năm, bà Năm là mẹ của chú B, khi chú mới lên đây làm cùng gia đình chú B thì bà Năm cũng yếu rồi chỉ nằm một chỗ hoặc đi lại nhúc nhắc được tý chút, rồi trong mùa đông năm 78 thì bà cụ đã không gượng nổi nữa, bà đã mất trên căn gác đó và được gia đình đem chôn ở phía ngoài gần vườn trồng tiêu ở cạnh con đường nhỏ đi sang rẫy cà phê và điều. Sau khi gia đình chú B bán rẻ nhà và vườn cho chú và về lại thành phố thì ngôi mộ bà Năm và một đứa nhỏ là con của anh trai chú B, chú này tên là Hai S lúc đó cũng phải đi cải tạo như chú B đã bị cỏ cây rậm rạp che phủ.., chú Th kể khi mất bà cụ Năm này chỉ kêu và gọi tên hai người con trai vẫn cải tạo chưa về..

Dù biết bà Năm nhưng chú Th vẫn phải giả đò gạt đi nói với cô, chắc em nhìn lộn thôi chứ vẫn là má mà, nói cứng với cô vậy cho cô khỏi sợ nhưng chú Th lại hoang mang, đời chú lăn lóc khắp nơi chưa từng bao giờ thấy chuyện gì gọi là lạ lùng như vậy, mặt bà cụ Năm thì chú quá là nhớ rồi nên chú càng hoang mang, nhiều đêm nằm nghĩ chú tự cho rằng mình đã gặp “ma” rồi..
Sau đó thì bà má vợ chú Th quá yếu, một người anh trai vợ chú Th lúc đó ở Bình Chánh cũng không khá giả gì hơn nhưng đứng ra nhận đón bà má về cùng ba đứa con nhỏ của chú Th về lại thành phố, dù có khó khăn nhưng cũng đỡ hơn ở trên rừng rú khổ cực.
Sau khi bà má vợ về thì gia đình chú Th còn lại hai vợ chồng chú cùng hai người con lớn hơn chút, cuộc sống dần đỡ khó khăn hơn trước một chút nhưng nhiều thứ lạ lùng lại xảy ra nhiều lên bắt đầu khi cô em gái vợ của chú Th xuất hiện.
Do vượt biên bị bắt sau khi thả ra thì cô em này lên đó ở cùng vợ chồng chú Th vì nhà cửa tiền bạc chẳng còn gì bán hết gom tiền vàng trốn đi, bị bắt lại thì trắng tay mất hết.
Lúc đó vào tầm năm 87-88 gì đó khi cô em vợ lên ở thì chú Th phải cơi thêm một gian phía sau cho rộng ra sau khi sửa xong chỗ ở thì cô em này lại biến mất đi đâu đó mà không ở lại lúc này cô chú đón về nhà lại một đứa con nhỏ nhất do cô quá nhớ nó, đứa em này là con gái và xinh xắn nhất nhà (giờ đang sinh sống và làm việc ở quận 3).
Rồi hơn năm sau cô em gái vợ chú lại mò về tơ tướp tả tơi, nghe nói lại vượt biên và bị bắt lại tiếp, lúc đó thì cô chú Th cũng lạ vì không hiểu cô em này chẳng có tiền bạc thì vượt biên bằng cách gì..

Khi quay về thì cô em này tên là H lại ở căn phòng sau nhà cùng cô con gái lớn và cô con gái út chú Th lúc đó đang ở, căn phòng đó trước cô chú cơi ra cho cô em ở.
Ngay hôm đầu cô H đó về thì cô chú Th đã thấy cô em này có gì đó khác lạ, tính nết cô H đó thay đổi nhiều không còn như xưa cô hay kêu mệt và nằm lì trong phòng, khi mọi người không ở nhà chỉ có cô con gái út thì cô H này cứ loay hoay lục lạo khắp nơi mặt mũi dáng điệu lấm lét lắm.
Sau khi cô H về được chừng tháng hơn tháng thì một hôm trời mưa to, điện cúp, khi đó có điện rồi tuy tối và cắt cúp thường xuyên, mỗi nhà chỉ có một bóng đèn thôi, cô cùng mấy đứa nhỏ ăn cơm xong đang nằm nhà sau, mình chú Th ngồi uống nước nhà trước hóng gió bỗng dưng trong bóng đèn tù mù một bà già lòng khòng như bất chợt mọc lên giữa nhà, bà già chắp tay sau lưng bước thẳng tới chỗ chú Th đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế cất giọng lào khào nói; trả vàng lại cho tao, biểu nó trả vàng lại cho tao..
Rất bất ngờ và như có luồng gió lạnh thổi vào người chú Th xuýt trượt rớt xuống ghế chú vội vùng dậy thì bà già đó chớp mắt đi thẳng vào nhà trong như một cơn gió mà không có tiếng động nào, chú Th vội vùng dậy xách cây đèn chạy vào trong nhà tìm xem thì loay hoay mãi chẳng thấy ai, hỏi cô và mấy đứa nhỏ với cô H ai cũng nói ko thấy ai cả.
Hoang mang vì chú Th nhớ lại, bao năm rồi nhưng giọng nói của cái bóng bà cụ kia đúng là tiếng bà Năm tuy chú không thấy mặt nhưng giọng nói thì chú chắc chắn rằng đúng là bà Năm Chi không thể lẫn đâu được…nhưng sao bà Năm lại đòi chú vàng? Vàng ở đâu, chú có nợ vàng bà đâu???

Vài đêm sau tới lượt cô Th, đêm đang ngủ bất chợt cô hét ầm lên giãy đạp muốn rớt xuống khỏi giường, cô ôm chặt lấy chú và nói ; Anh ơi, em mơ thấy có bà già nào vào doạ móc mắt em và đòi vàng..
Vàng nào cơ chứ??? Chú Th khá hoảng hốt và lo lắng khi nghe cô nói tới bị đòi vàng giống như chú từng bị.
Bắt đầu từ đó cứ vài hôm cô chú lại bị ngủ mê bị “dựng giường” có lần hai người còn ngã cả xuống đất.
Chú mơ thấy bà Năm cùng hai đứa trẻ và hai ba người đàn ông rách rưới gầy gò xông vào nhà dựng cổ cô chú dậy đòi vàng bạc gì đó.
Có lúc thì chú nói bà Năm ơi các anh chị bán đất, vườn nhà này cho con con đã trả đủ tiền rồi sao giờ bà Năm còn đòi con chi nữa?? Nhưng bà Năm trợn mắt hét lên nó ăn cắp vàng của tao, trả lại cho tao, không thì tụi bay đừng hòng ở đây!!!
Lạ là khá nhiều lần cô và chú cùng mơ thấy giấc mơ bị đòi vàng như vậy mà ko rõ ngọn nguồn ra sao cả.

Trong những lần mơ gặp ác mộng thì có một lần chú Th gặp một giấc mơ rất kinh khủng, đầu tiên là những tiếng động lộc cộc lục cục phát ra, rồi những khúc xương trên trần nhà gác chỗ phòng cô chú ngủ cứ rơi xuống từ từ thành một bà già, dáng điệu như bà Năm đứng lom khom dòm chú và miệng gầm gừ gì đó..
Lúc này thì cô H em vợ kia đã có những dấu hiệu không bình thường, cô thường không ngủ ngon giấc thỉnh thoảng lại la hét và nhất định không bước chân lên gác trên nhà, cô H này có lần kể cô mơ thấy có hai ba đứa trẻ nhỏ cứ bu lấy cô leo lên cổ cô và bóp cổ cô hoặc hét vào tai cô khiến cô hoảng sợ.
Một hôm buổi trưa, chú Th nằm nghỉ ở cái giường phía phòng trong đang nằm ngủ chú Th chợt thấy như có ai lay vào người mình, mở mắt ra chú thấy một bóng người lờ mờ đứng ngay trước giường chú, người này cao gầy mặc một bộ đồ lính rằn ri rách nát và ướt sũng nước, sau khi nhìn chú một hồi thì người này bắt đầu đi quanh giường chú nằm, dù cái giường kê sát góc tường, người này cứ đi quanh và như nhìn chú chằm chằm dù chú không thấy rõ mặt, không nói năng gì khi nhìn xuống phía dưới thì chú Th thấy người này như bị mất một chân, nhưng vẫn có vẻ đi như bình thường..

Sợ toát mồ hôi và cứng cả người mãi lúc sau chú Th mới kêu được và vùng dậy chạy ra ngoài nhà.
Sau đó ít lâu cô Th kể cho chú nghe một buổi chú đi vắng, lúc đó cơm tối xong cô nằm ở phòng nhà trên, tụi nhỏ học bài phía nhà dưới, cô đứng dậy đi xuống coi chị em chúng học bài sao, vừa đi ngang qua căn bếp chỗ nấu nướng ở ngăn giữa nhà, cô bất chợt giật mình điếng người có hai đứa trẻ nhỏ nhỏ và một người đàn ông đang như cắm mặt vào ăn nồi cơm ăn thừa của nhà cô vừa ăn xong lúc chập tối.., quá bất ngờ và sợ hãi cô Th hét ầm lên và chạy vội vào phòng sau nơi lũ trẻ đang học, cô chỉ ú ớ chứ không nói được gì, mãi sau đủ tỉnh táo thì cô mới nói với lũ nhỏ là cô vừa nhìn thấy con rắn, và nó bò ra ngoài rồi..cô phải nói vậy cho tụi nhỏ khỏi sợ.
Thời gian này, có một lần khi chú mướn người về phát cỏ cây, san đất ra tính trồng thêm tiêu, trong lúc san đất vườn tình cờ chiếc máy gạt đất ủi lên một bộ xương người phía sát con đường sang vườn điều và cà phê, chú Th hốt hoảng và nghĩ rằng đã gạt trúng mả của bà Năm xưa, nhưng lạ một điều là bộ xương này thì có vẻ đúng là bà Năm nhưng sao hơi khác, bộ xương vẫn còn nhiều lọn tóc bạc nhưng xương xếp lộn xộn như kiểu ai đó đã gom lại một đống thì đúng hơn là được chôn cất, khi khâm liệm và chôn cất bà Năm thì chú Th còn nhớ là mọi người lấy cái giát giường bà nằm cùng vài miếng gỗ ghép lại như cái quan tài và lấy mền quấn xác bà lại cẩn thận, nhưng bộ xương này khác.., hay là có một bà cụ nào đó được chôn trước ở đây, nhưng bộ xương này vẫn còn có vẻ mới chứ không phải từ quá lâu trước những năm bảy mấy khi bà Năm mất.
Chú Th đã cẩn thận mang bộ xương lên mua cái quách xếp vào cẩn thận và đưa ra phía sát bờ suối phía cuối vườn giáp bờ rừng đào hố chôn cất cẩn thận, có thắp hương và đốt mã, chú chỉ biết khấn; con vô tình gạt đất làm vườn thấy cụ nằm ở đây, không biết danh tính để làm mộ bia xin dời cụ ra đây lập mộ cẩn thận nếu sau có con cháu tới tìm thì con sẽ chỉ….
Sau đó thời gian thì cô em vợ tên H phát điên, cô này thường hét lên mỗi khi đêm về, ôm mặt co rúm vào góc phòng, miệng liên tục kêu xin gì đó rồi cô kêu đau người, ai gỏi gì cũng chỉ kêu đau lắm thôi chứ cũng không biết đau cái gì chỗ nào cả.

Sau rồi cô gái này bỏ nhà đi lang thang, ban đầu mọi người còn đi tìm, nhưng cứ tìm về đc ít bữa cô lại đi…rồi cô đi biệt hẳn, cô chú Th đã đi tìm nhiều nơi hỏi nhiều người mà không ai gặp.
Sau này có người quen chú nói hình như có gặp cô H đi lang thang rồi bị xe tải chở gỗ cán tận chợ Hoà Thành gần Cư Ê Nun…người dân và chính quyền địa phương đã đem cái xác nát bấy đi chôn rồi.
Sau đó khá lâu, có một đêm cô bé con út chú Th giờ làm việc ở quận 3 đó, bỗng nửa đêm đang ngủ chợt vùng dậy lay mẹ và nói bằng giọng của cô H, chị Tư ơi, (cô Th là thứ tư trong nhà) chị còn tiền vàng không cho em để em vượt biên qua bển sống với, ở đây cực quá em không chịu được, người ta đánh em…dù bất ngờ và rất sợ hãi nhưng cô vội gọi chú Th, chú Th chạy vào hỏi cô con gái; ai vậy? Thì cô bé này trả lời em nè anh Tư, em là H nè…, cô chú vội hỏi H hả, em chết rồi sao, anh giết em hay đánh em vậy?
Lúc này cái “vong” nhập cô con gái út nói: Anh chị dọn phòng cho em ở hồi đó, em nhặt được gói vàng của bà Năm giấu hồi xưa, em lấy rồi đi vượt biên lần nữa không được mất hết, lần sau về có lần em nghe anh có nói chuyện bà Năm xưa mất chôn hình như có chôn ít vàng theo vậy là đem tìm rồi đào cốt lên tìm vàng lấy được cái bông tai bà ngậm trong miệng em lại đi tiếp nhưng vẫn không được bị người ta gạt hết rồi..
Cô chú chỉ biết ôm mặt kêu trời.
Sau đó thì cô gái út còn bị “nhập” thêm một vài lần, chỉ kêu đau kêu đói, xin ăn và xin uống nhưng vẫn không quên xin tiền vàng..
Thấy con vậy chú Th quyết định đi nhờ thầy cúng bái gì đó, ông thầy cho mấy lá bùa và khuyên nên chuyển cô gái út đi không nên ở nơi đó, vì nơi đó không chỉ có riêng cô H mà còn rất nhiều “vong” có hai ông bà già, mấy người lính, và rất nhiều con nít nữa, chú thấy lạ là chỉ đến nhờ ông thầy và chưa kể chuyện gì về mảnh đất đó cả, chẳng hiểu sao ông thầy đó biết..
Thời gian sau lúc đó đã khá hơn nhiều rồi nên chú Th bỏ ngôi nhà chú chuyển nhà ra ngoài ở chỉ để nhà đó như nhà coi vườn, và cô chú gửi cô con gái út về Sài Gòn ở và học với người em của cô lúc đó làm buôn bán thuốc tây ở Kỳ Đồng.
Rất lâu sau thì có một lần một người chị gái chú B, là người anh chiến hữu kết nghĩa của chú Th từ Mỹ về thăm có ghé lên nơi cũ tìm chú Th, qua câu chuyện thì chú Th được biết, chú B đã ra tù sau gần 10 năm cải tạo, chú B đã qua Mỹ định cư theo diện HO..người anh hai của chú B cũng bị đi cải tạo đã vượt ngục không thành và bị chết vì đuối nước, mộ chôn ở một trại cải tạo phía Bắc nhưng cũng đã bị thất lạc không tìm được…

Sau đó chị đã thuê người đào bới tìm mộ bà cụ Năm và người cháu năm xưa, đào cả khu vực rộng nhưng vẫn không thấy, lúc đó chú Th mới thú thật là đã từng đào thấy mộ bà cụ và đem lập mộ mới phía cuối rẫy cà phê, lúc đó chú Th mới tin rằng bộ xương mà máy gạt trúng đúng là của bà cụ Năm, và cô H đã lén đào lên để tìm vàng rồi chôn lấp lại vội vàng nên mới lộn xộn vậy…
Quỳ trước ngôi mộ và trước mặt bà chị chú B, chú Th đã kể lại tất cả câu chuyện và xin bà và chị cùng gia đình ân nhân tha thứ cho người em vợ của chú..
Sau đó thì ngôi nhà đó bỏ không, mọi người chỉ vào đó khi đi rẫy hoặc thu hoạch hoa màu, người làm chỉ ở đó tới xế bóng là ra về chứ chẳng ai dám ở lại đó ban đêm.

Tôi đã đến tận ngôi nhà đó vào trong xem xét ngắm nghía và cùng anh em ngủ lại hai đêm, không gặp hiện tượng gì chỉ nóng vã mồ hôi không ngủ nổi vì không có điện..
Nhìn ngôi nhà lạnh lẽo âm u giữa rừng rẫy, nghĩ về câu chuyện cô chú Th kể lại thấy buồn…
Buồn cho một thời loạn lạc.
Buồn cho những phận người.
Buồn cho những đau khổ hôm qua đã chìm vào quá khứ.
Mong sao cho những chuyện như thế này đừng xảy ra nữa.
Cảm ơn fen, giờ đọc từ chap 1 tới 108 chắc phê :tire:
 
Oh khúc cuối tác giả có nói là đã cùng anh T phá một ngôi miếu. Đó là chap nào thím nhớ không?
Với lại chi tiết chú Tư bị con ma dụ đến cây chay làm mình hơi khó hiểu. Có lẽ nào ma cũng ngu thế, lạy ông tôi ở bụi này.
Nó che mắt người thường được, chứ có thầy pháp hoặc ai đó có nghề sẽ tìm ra chú Tư. Ít ra cũng phải lôi ổng đi chỗ khác để đổ thừa cho ma hàng xóm hay hà bá gì chứ. Đằng này lôi về ngay hang ổ của nó, chứng cứ rành rành khỏi cãi luôn. Ca này gọi là " ngu thì chết chứ bệnh tật gì". :ah:
Truyện ma phim ma mà xem theo kiểu sao đám này ngu thế nhỉ thì còn gì hấp dẫn nữa, nếu thế xem phim của bọn tây chắc tức hộc máu vì đám nhân vật não tàn.

Bộ đội được rèn luyện cả trên chiến trường sinh tử thì dăm ba con ma doạ thế méo nào được, nếu ma quỷ mà doạ được thì éo ai còn dám giết địch nữa.
 
Truyện ma phim ma mà xem theo kiểu sao đám này ngu thế nhỉ thì còn gì hấp dẫn nữa, nếu thế xem phim của bọn tây chắc tức hộc máu vì đám nhân vật não tàn.

Bộ đội được rèn luyện cả trên chiến trường sinh tử thì dăm ba con ma doạ thế méo nào được, nếu ma quỷ mà doạ được thì éo ai còn dám giết địch nữa.
Mày biến giùm, chả hiểu sao vẫn mò vào đây nhể
 
Back
Top