Những câu chuyện kì bí của "Người Kể Chuyện"

Ngày đó lâu lắm rồi, lúc tôi ở Ansera, nơi đó cách Nongchan Thái Lan chừng mười mấy cây số, chỗ đó là một mỏ đá ong khá lớn, nơi này một thời là căn cứ của sư 519 Khme đỏ cũ.
Chúng tôi ở gần một con sông nhỏ chảy từ phía Surin xuống, nó bé thôi và tôi cũng không thể nhớ nổi tên của nó. Đi qua cây cầu sang bên kia sông là một con dốc rẽ trái là là khu phố chợ, rẽ phải là một ngôi chùa cổ to, sân chùa có những cây xoài rất to, có những cây xoài to mà tôi tuy đi khá nhiều nơi rồi nhưng chưa từng thấy cây nào to vậy, lá rất xanh và trái nhỏ thôi, khi chín có màu đỏ và ngọt lắm.

Ban đầu chúng tôi ở phía bên kia sông nơi có một cây xăng cũ bỏ hoang vì bị cháy, sau chuyển qua bên chợ, xe máy kéo thì vẫn vứt bên kia vì bên này không có chỗ đậu, lúc đó chiến tranh nên người ta bỏ khỏi khu đó lui vào trong Samui nhiều, nên nhiều dãy nhà bỏ không chẳng có ai ở cả, chó hoang nhiều vô kể cả gà nữa.
Căn nhà chúng tôi ở là một tiệm sửa chữa xe máy, ô tô khá to, hai bên là nhà xưởng đầy bụi bặm và máy móc, phía trong là ngôi nhà ba tầng rất đẹp, đằng sau ngôi nhà là một ngôi trường học cấp 1 và 2 thì phải vì bàn ghế khá nhỏ và có một khoảng sân có nhiều đu quay và những cầu trượt rồi bập bênh cho tụi nhỏ chơi mỗi khi nghỉ giữa giờ. Lúc đó ngôi trường bỏ không, buổi trưa nắng chúng tôi không đi đâu thì thường sang bên trường tìm chỗ thoáng mát trên hành lang tầng hai nằm nghỉ ngủ cho mát.

Xung quanh sân trường có khoảng năm sáu cây bàng rất to, gốc sơn màu trắng và có rào thép quây, gà hoang đậu đầy trên những cái cây đó, và chúng tôi lấy ruột xe chế thành những cái ná thun để bắn lũ gà cải thiện thêm.
Căn nhà chúng tôi ở thì đồ đạc gần như còn nguyên, không được phép động vào đồ gì của họ nên trưa nóng chỉ mò sang trường học và lấy quạt máy bên đó bật nằm ngủ cho mát thôi.
Một hôm mấy anh em đang ngủ thì trời mưa, mưa rất to nên không chạy lại bên kia nhà để nấu ăn được, ba anh em tôi ngồi chờ mưa tạnh, tới tầm 8-9 giờ tối thì đột nhiên phía bên căn nhà chúng tôi ở bỗng đèn trên lầu bật sáng, cả một dãy dài phố tối om chỉ mỗi căn nhà chúng tôi ở là sáng đèn trên lầu, ban đầu mấy anh em tôi tưởng các anh em khác đi về bật điện lên tìm vì không thấy ai ở nhà, mấy anh em ngồi thêm lúc nữa rồi đội mưa chạy về.
Lạ là khi về nhà thì chẳng có ai ở nhà cả, mọi người chưa về..
Có khi chỉ là do điện chập chờn gì đó nên vậy thôi, nên mấy anh em cũng quên ngay chuyện đó.
Tới một hôm lúc đang trong lúc kéo trái cây từ trong Samuoi ra cầu 20, lúc dừng xe ở gần cầu thì anh S mới lấy sầu riêng ăn, vừa ăn anh vừa lẩm bẩm nói, ăn này về đỡ phải ăn cơm, cơm ma vầy ăn đếch nổi ông ạ…
Tôi tò mò nên gạn hỏi anh, do anh S ở đó trước tôi. Ma ở đâu hả anh? Anh S nói, ở cái nhà mình đang ở rồi đằng sau trường học nữa bộ mấy ông ko để ý à?
Tôi thì mới qua mấy ngày nên đúng là không để ý gì thật, tới một hôm đang nửa đêm tự nhiên chiếc xe honda 50 để ngoài sân tự nổ máy ầm ĩ, mấy anh em đang ngủ bật hết dậy chạy ra, cái xe cứ nổ máy phình phịch mà chả có ai khởi động cả, dù trước đó khi đi về anh Đ đã tắt máy rồi, không thể hiểu sao nó lại nổ được máy, và đêm thì chả anh em nào ra phía ngoài một mình cả, có gì cũng phải hai người trở lên mới đi ra phía ngoài, vì khi đó lính biệt kích vẫn hay đi qua đó.

Đó là hiện tượng lạ đầu tiên mà tôi biết.
Tới mấy hôm sau thì vô tình chúng tôi phát hiện ra một phòng cho giáo viên sinh hoạt có chất rất nhiều gạo trong đó, gạo có thể là của các tổ chức nhân đạo trước phát cho dân tị nạn nhưng chưa hết họ để lại, chúng tôi lấy gạo đó ra nấu cơm ăn với nhau.
Từ hôm đó là nhiều chuyện lạ xảy ra vào ban đêm khi trời tối, có lần cả ban ngày nữa..
Một lần đêm về, tôi đạp phải thứ gì đó lép nhép dưới giày, soi đèn thì thấy đó là những nắm cơm nhỏ nhỏ, hỏi anh S và anh P ở nhà thì thấy các anh ko nói gì cả, tới lúc ngủ anh S với thì thào kể cho tôi nghe, buổi tối khi nấu cơm thì anh P quay ra phía ngoài sân giật cả mình khi thấy ngoài sân có rất nhiều những cái bóng như người lờ mờ ngồi đó, xếp hàng, có người gục đầu trên hai tay và có cả những đứa trẻ con chạy đi chạy lại như những con sóc..anh S thì thấy mấy lần rồi nhưng anh P thì mới thấy tận mắt lần đầu, nên hai anh bàn nhau xúc cơm ra thành những xêu nhỏ và rải hai bên lối đi và quanh sân..
Phía bên ngôi trường kia thì khá ghê răng, một hai lần khi nằm ở hành lang ngủ buổi trưa, chính tai tôi nghe thấy tiếng bàn ghế kéo leng keng ken két phía dưới, khi xuống tầng xem thì chẳng có ai, rồi tiếng bát đĩa bằng kim loại cứ loảng xoảng thỉnh thoảng vang lên rồi tiếng người nói chuyện lao xao và cả tiếng con nít, có lần cảm giác như chúng chạy vụt qua mặt tôi khi anh em tôi nằm ngủ dưới nền phải vùng dậy ngơ ngác với nhau.
Ở phía dưới thì bàn ghế sắt được dồn lại từng chồng han gỉ ngoài sân, còn trong những dãy phòng học để cho dân tị nạn làm chỗ chú ẩn, nền nhà đầy những nùi giẻ màu đen nát bươm và hôi hám, những vệt đen mờ do họ cởi trần ngồi tựa lưng vào tường vẫn còn cáu bẩn, mùi khai, chua mốc bốc lên rợn người.

Tôi nhớ nhất một lần thế này;
Hôm đó chiều mưa rào to tới tầm 6 giờ xẩm tối thì tạnh, trời trong veo và đêm thì trăng lên và rất sáng, tôi và anh K.s ở nhà, hai anh em nấu cơm xong và xách đèn với ná cao su sang trường học để bắn gà, anh Ks là người Cam dùng ná thun cực giỏi, thấy gà đậu là kiểu gì anh cũng hạ được vài con, ngày nào chúng tôi cũng được ăn thịt gà.
Bắn được ba con gà trống rất to tôi buộc lại khoác qua vai, lũ gà bay sang cây bàng thấp hơn phía phải từ cổng trường đi vào, chỗ đó là cái sân phía trước dãy phòng của giáo viên nơi có kho gạo, thì đột nhiên tôi thấy một đứa trẻ, chừng dưới 10 tuổi, nó chạy rất nhanh từ phía hành lang ra và leo lên cây bàng như một con khỉ, anh Ks thì vẫn mải ngắm con gà trên nóc căn nhà bảo vệ phía ngoài nên không để ý.
Tôi chạy lại gần cái gốc cây bàng to đó và khi soi đèn lên tôi thấy rõ đứa trẻ đứng trên cái cành cây thấp nhất, nó đứng im nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, tôi không yếu vía và mắt của thiện xạ nên lúc đó xin thề là không có chuyện nhìn gà hoá cuốc được. Nó là một đứa trẻ, không rõ trai hay gái vì tóc nó bờm xờm, quần áo màu đen đặc trưng của dân tị nạn K, nó gầy nhỏ thôi, ánh mắt đen thẫm nhìn tôi chằm chằm..bỗng dưng tôi nổi hết gai ốc, tôi vội thò tay vào ngực trái nơi tôi đeo khẩu súng ngắn, thì nghe anh Ks thì thào ngay bên tai, đừng bắn..ma đấy H ơi..
Gặp những chuyện kiểu đó khá nhiều lần, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi rùng mình ớn lạnh, có thể vì không gian nơi đó hoang lạnh quá và trăng lại sáng nữa, gió và lá cây xào xạc liên tục..
Tôi quay ra hỏi anh Ks, anh có thấy nó không, anh Ks gật đầu khe khẽ và run rẩy bám chặt vào vai tôi, luôn miệng giục về đi về đi..

Đứa trẻ đó cứ từ từ nhích dần lên từng cành cây bàng, nó nhích lên tôi lại tiến gần vào nhìn và soi đèn vào nó, miệng nó há to ra rất kỳ lạ không biết nó đang cười hay khóc nữa, hai con mắt đen thẫm không bắt đèn và tôi nhìn rõ ràng là nó khá bẩn thỉu bùn đất nữa, rồi thoắt cái nó mất hút trên những tán lá. Tôi lùi ra xa hơn và lấy cả đèn của Ks soi lên những tán lá bàng, khá lâu nhưng không thấy nó đâu nữa. Thật lạ lùng.
Anh Ch cũng kể có lần đang ngủ trưa thì thấy một đứa bé đi từ trên cây xuống, nó đi như người đi trên cây cầu chứ không phải trèo hay leo, đi từ cây bàng xuống và tiến thẳng vào phía tầng trệt ngôi trường, anh Ch đã nhổm dậy thò cổ qua lan can nhìn theo nó và suýt lộn cổ xuống phía dưới sân.
Sau đó anh chạy từ trên tầng xuống tìm kiếm trong mấy dãy phòng hôi hám đó và cứ lẩm bẩm lạ nhỉ, lạ nhỉ..
Sau này khi ở đường 56 vào anlonh, tôi cũng cứu một thằng nhóc có hình hài từa tựa như đứa trẻ mà đêm đó tôi nhìn thấy, cứu nó vì nó sắp bị chết vì đói khát bên đường, nhưng cuối cùng nó đã trả ơn tôi bằng một quả lựu đạn, nuôi nó mấy ngày khi nó khoẻ thì nó đã lén lấy quả lựu đạn của anh em tôi và ném thẳng vào chúng tôi khi chúng tôi đang loay hoay thay nhau đào bới một cái hố để lấy nước cho cả nó uống.

Tôi may mắn không chết chỉ suýt mù mắt và vỡ hàm dưới vì mảnh lựu đạn trả ơn của nó..
Ở phía bên căn nhà chỗ chúng tôi ở thì tôi chỉ nghe thấy những tiếng động lách cách thỉnh thoảng phát ra chắc do chuột bọ chạy thôi, còn vài anh thì có nói thấy những bóng người màu đen đen hay ngồi ở phía ngoài sân mỗi khi họ nấu cơm, hoặc khi chúng tôi ngồi ăn cơm trong nhà.
Về sau cứ mỗi khi ăn cơm anh em tôi dù có ít cơm cũng xẻ một chút vãi ra xung quanh, nếu giả như có cái thế giới đó hay có mặt họ thì cũng là chia sẻ cho họ chút gì đó, chẳng có nhiều đâu vì lính tráng lúc đó đói khổ tàn tạ lắm, chỉ là tấm lòng chia sẻ cho họ thôi.

Chuyện cũ nay anh em gặp nhau ôn lại xin kể cho bà con nghe chơi cho vui.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ạ🍻🍻🍻🍻🍻
 
up phát nào
TRuyện này đọc chưa đã thớt à.
Mình đọc truyện của ổng giờ lên đô rồi. Phải rùng rợn bắn súng, gào thét máu me mới phê
nEFecFa.png
 
TRuyện này đọc chưa đã thớt à.
Mình đọc truyện của ổng giờ lên đô rồi. Phải rùng rợn bắn súng, gào thét máu me mới phê
nEFecFa.png

um, chuyện mới post đọc ko phê lắm bác ạ, e định ko post chuyện đó luôn đấy
 
Một buổi tối nọ tôi đang nằm lướt fb, và tôi nhìn thấy bài viết của anh trong một nhóm chuyện tâm linh, phải nói rằng đó là một trong những giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời internet của tôi, mở ra cánh cửa đến những câu chuyện chân thực nhưng rất kì bí, có lúc là tâm linh, có lúc là phiêu lưu, có lúc tôi như đang cùng anh sát cánh trong những câu chuyện ấy. Càng đọc càng say mê, càng thấy cuốn hút lạ lùng, anh chính là "Người Kể Chuyện", một cựu binh chiến trường, đã lê gót khắp Cam, Lào để đấm nhau với lũ Polpot những năm tháng chiến tranh hãi hùng. Nay tôi xin post lại những câu chuyện của anh ở đây, nếu ai thích thì đọc nhé.


Sau đây là những câu chuyện của anh, tôi copy nguyên si, hình trong bài viết là để minh họa cho đỡ nhiều chữ:
Chào cả nhà ạ!
Hôm nay xin kể cho các bạn nghe, vài mẩu chuyện nhỏ, nghe chơi đỡ buồn nhé.
Chuyện ở Lào.
Cuối 94 đầu 95 anh em tôi chuyển tới Hủa Phăn,ở được ít bữa thì di chuyển lên Na Ao, chỗ này là ngã ba đường 6, phía trái là Bản Tat, bên phải là hướng rẽ đi Mường Hôm, nơi này là khu vực biên giới giáp tỉnh Điện Biên, theo đường 6 lùi lại sau lưng là Sầm Nưa, Bản Luo…
Nơi đó là vùng núi đá, địa hình thổ nhưỡng giống hệt vùng núi ở Điện Biên, Sơn La của mình, đường đá cũ Pháp làm từ thời chiến tranh Đông dương, xuống cấp hết nên xấu kinh khủng, người dân cũng nghèo và khó khăn như vùng cao của mình. Chỗ bọn tôi ở ngay cạnh một ngôi trường, gọi là ngôi trường cho nó giống thôi chứ thực ra toàn dựng bằng tranh tre, nứa lá tạm bợ lắm, ngôi trường này tôi ko biết gọi là cấp mấy..vì từ vỡ lòng nhi đồng thối tai cho tới lớp 8, và có cả một lớp có vài học sinh học trương trình cấp 3 giống PTTH bây giờ, học sinh lớp 8 tôi thấy địu cả con, dắt cả em đi học, nhìn vừa tội vừa mắc cười, nheo nhóc vô cùng, có cả một nhà nội trú cho học sinh ở vùng sâu, xa trong núi ra học, ở lại đó. Phía dưới thung lũng có một bản khá đông dân, chừng hơn trăm nóc nhà ở tập trung dưới thung lũng và rải rác quanh sườn núi, đặc biệt là tỉnh Hủa Phăn, và huyện Sầm nưa rất nhiều người Việt sinh sống, khu này cũng vậy, ban đầu tôi không biết, vì họ phần đa là người thiểu số như Nùng, Mông, Cao lan, Mường…Khu này thì nhiều người Mông và Nùng Phàn sình ở. Ở nơi này rất nhiều các dân tộc nên “ văn hoá” có vẻ rất “đa sắc”.. tôi đã gặp những chuyện lạ ở đây, nhưng có một chuyện khiến tôi nhớ nhất và băn khoăn nhất..

Hôm đó có một lễ hội gì đó của người Lào, người địa phương cũng tổ chức tưng bừng, đứng chỗ chúng tôi soi ống nhòm xuống phía những mảnh ruộng bậc thang đã gặt, thấy rất đông bà con tụ tập vui chơi, nó hao hao giống hội Xuống đồng của các tỉnh vùng núi phía Bắc VN vậy..ban ngày bọn tôi ko được xuống đó nên đợi tà tà bọn tôi hẹn nhau tối xuống cua gái chơi
🤣
. Tôi rủ hai thằng em, thuộc dạng “cú cáo” nhất đám là thằng T, biệt danh “gái lào” và thằng N biệt danh N “cắng”… Thằng nào tôi cũng gắn biệt danh, lạ là tới giờ luôn, tôi gắn biệt danh ai là bị chết tên luôn
🤣
, thằng N cắng là vì trông nó giống con cắng, ai ở vùng núi phía bắc chắc ko lạ gì con cắng, trông nó giống con khỉ, nhưng bé và “đẹp trai”hơn con khỉ, rất khôn ranh láu lỉnh. Còn thằng T thì biệt danh của nó thì nhắc lại cả bọn lại cười rũ, “Gái Lào”.

Thằng này rất đẹp trai, to cao thì thằng nào cũng đủ tiêu chuẩn, nhưng đẹp trai thì nó ngon hơn bọn tôi ( ko xấu như tôi), đàn thì thằng nào cũng biết tý xíu thỉnh thoảng phừng phừng đỡ buồn, nhưng thằng gái Lào đàn giỏi và hát cũng hay, rất hay là khác. Lúc mới ở gần cái trường kia, bọn tôi tia thấy rất nhiều “cô” và hình như chỉ có 1,2 thầy thôi, nhưng nhìn nhỏ con và xấu trai hơn bọn tôi, (chỉ đẹp trai hơn tôi thôi), nhà tập thể họ kế ngay gần khu bếp bọn tôi nấu ăn, bên này đông hơn vì toàn lính, bên kia các cô ít hơn..cứ chiều là lính bu xuống bếp nhòm các cô nấu cơm và tán tỉnh à ơi.. do mới tới bọn tôi ko biết gì nhưng thấy gái là mấy chú gáy nhặng xị, thằng T lấy le vác đàn ra ngồi kế cái bể nước to, hai bên dùng chung phừng phừng..” Ơi này cô gái, ơi này cô gái Lào vừa hôi nách lại vừa thối tai, bĩnh ra quần lau đ… không sạch, ko sạch,ko sạch…” xuyên tạc bài Cô gái Sầm nưa của Trần Tiến….ma xui quỷ khiến, nó ko biết các cô toàn là “du học” bên Sư phạm 1 của VN về, nói tiếng V như người Việt…nên nó đang phèng phèng thì ào… một chậu nước rửa rau bắp cải…ướt từ đầu tới chân, ôm đàn chạy..can tội tán gái ngu. Bọn tôi cười bò, thế là nó chết biệt danh “gái Lào” từ đó.
Thời tiết ở Sầm nưa thì oái oăm, sáng nắng chiều mưa, giữa trưa gió mùa đông bắc… vui, buồn bất chợt lắm, nên tối là lạnh có hôm lạnh cắt da như mùa đông VN. Tối đó lạnh, ba thằng tôi thay đồ chàm như trai “ bản địa” mò xuống bản tán gái, áo sĩ lâm, quần phẳn tảy, đũng dài tới đầu gối, lội qua suối gấu chưa ướt mà ướt đũng…chân đi giày boot der sault cao cổ nhìn như mấy thằng tâm thần sổng viện. Cứ nghĩ là nhiều gái ai dè gái hết hội chả thấy còn cô nào, chỉ có chó..chó từng đàn, giống chó của người Mông màu nhuôm nhuôm ko ra mực cũng ko ra vện, màu lông cảm giác tím tím
🤣
🤣
, ngày thì hiền đêm thì thính vô cùng, do chắc có mùi “lạ” nên nó ùa ra cả bầy lùa 3 thằng tôi chạy rẽ tóc. Thấy ko ổn, tôi rủ hai thằng ..thôi đi về đi. Cả bọn kéo nhau về, trăng suông mờ mờ..đang lóp ngóp lội lên dốc tự nhiên tôi nghe tiếng tạch tạch..phía ruộng bên. Bọn tôi sàng sang xem cái gì, soi đèn pin xuống mảnh ruộng nước lúa chắc họ mới trồng nên nhìn còn thưa lắm…quá trời cá, loại cả gì nhìn vừa giống cá chép lại tựa tựa cá diếc của mình… thấy cá hai thằng hý hửng; Anh ơi, bắt..bắt… Tôi cũng thích cá cua..nhưng ko hiểu sao lúc đó tôi tần ngần, ngập ngừng. Phần vì trời lạnh, phần vì nghĩ tay ko bắt sao đc bọn cá này, phần sợ làm nát hết lúa mới trồng của họ, tôi bảo lũ kia..; Thôi, nát hết lúa người ta đấy, về đi sắp kẻng rồi (kẻng ngủ của đơn vị ), với tay ko sao bắt đc..hai thằng kia cứ nằng nặc; Em bắt được..suýt tôi đồng ý, vì thằng N cắng rất đa hệ, thổi kèn đám ma, tung hoa đám cưới..môn gì nó cũng hay…nhưng ko biết sao tôi thấy sợ sợ, mặc dù rất xa nhà dân, mà người dân có thấy chạy lên thì đứng đó quan sát thấy ngay, chạy vẫn kịp…nhưng tôi sợ, nỗi sợ mơ hồ như có người đang chĩa súng kíp vào người…Tôi ko nghe, quyết định rút về. Lòng cũng tiếc tiếc…

Tới sáng, thấy các anh em bạn Lào (ở nhờ đơn vị bạn mà) rất hớn hở bát đũa leng keng, xôn xao…tôi mò xuống bếp ăn, thấy anh em đang bu quanh một chảo quân dụng cháo cá…tôi hỏi thằng em nhọ đít (anh nuôi) Ủa cá đâu nấu cháo vậy? Nó tên Ruôn nói tiếng Việt như người Việt..Cá chắn khe nước bắt anh ơi. Tôi nhảy số ngay, quanh đây làm gì có những thòong nước đâu( người Lào hay gọi những vũng nước lớn là thòong) mà có cá, khe kế đây thì nhỏ mùa này nước chảy nhỏ, mà cá này toàn to cỡ ba ngón tay, có con gần bằng bàn tay nữa…Tôi lôi thằng gái lào ra chớp ngay; Mẹ, đêm qua tụi mày quay lại bắt cá à? Nó cười nhăn nhở gật ngay.., N cắng nó rủ em với thằng Phọi lấy cái màn xuống lùa, nhiều lắm anh, gần chục cân đấy…Tự nhiên tôi rất lo, ko sợ chủ ruộng lên tìm, ko sợ anh em bên bạn nói, mà nỗi lo sợ mơ hồ. Tôi đi đánh răng, rồi ngồi uống nước chứ chưa vào ăn..tự nhiên thấy anh em nhốn nháo..ruột tôi nóng cồn cào rất lạ, tôi vội chạy vào..thấy rất đông anh em đang tập trung chỗ thằng N cắng, gạt anh em ra tôi tiến vào, cách đây mấy phút nó còn cười nói nhăn nhở ngồi ăn cháo..giờ nó đang nằm khóc, nó khóc rất to, khóc như bị oan ức gì, khóc như cha chết người ta bảo vậy..tôi hỏi anh em..Nó bị sao? Ko ai biết, lắc đầu ngơ ngác hết..mấy anh em ngồi ăn cùng nói, nó vừa ăn xong đang cười nói tự nhiên ôm mặt về phòng nằm khóc luôn, chả có chuyện gì, ko cãi cọ với ai…Tôi hỏi nó cũng không nói, hỏi thế nào nó cũng ko trả lời. Tôi bảo anh em ra hết, gọi thằng gái lào vào..thì anh em nói, nó đang đi cầu. Tôi dựng thằng N cắng dậy, người nó mềm như dưa, mắt nó nhìn tôi như người xa lạ, rất lạ…hỏi cả gần tiếng, rồi xoa dầu, phun rượu vào mặt..nó vẫn khóc, khóc to, khản cả giọng. Mãi ko thấy gái lào đâu, tôi hỏi anh em vẫn nói nó đi cầu, tôi điên tiết ra chỗ khu vệ sinh cách đó khá xa tìm nó, gần tới nơi, tôi thấy nó ngồi ôm bụng, mặt xám xanh, mắt long sọc, tóc tai dựng cả lên…nó gào, Anh ơi chết rồi nó giết em rồi…tôi chạy tới hỏi Ai? Ai làm gì mày..mắt nó trợn lên nó chỉ tay vào rừng, mồm cứ lắp bắp ko ra câu, ban đầu tôi giật mình nhìn quanh vì nơi đây ko hẳn là khu vực xanh, ( khu vực an toàn) nhưng chợt tôi thấy nó liếc nhìn tôi cười, tôi nổi gai ốc, vì thấy nụ cười và ánh mắt liếc của nó..Hỏng rồi ( tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt, và nụ cười hệt như này, hồi ở VN, khi thấy người bị ma gà bắt) Vẫy vội mấy anh em đang đứng ngó tôi bảo họ khênh nó về, rồi vội chạy xuống xem thằng N cắng ra sao…nó vẫn khóc, khóc rât to, giọng khản đặc như bò rống. Đang điên đầu ko biết tính sao thì thấy một cô giáo bên kia thấy um sùm chạy sang, cô hỏi chuyện gì, thấy cô nói tiếng Việt tôi mừng quá vội hỏi; Cô giáo là người VN ạ, cô nói ko, e là người Lào thơng, e học ở VN…cô kéo tôi ra hỏi riêng; E nghe thấy ầm ĩ e hỏi anh em, anh em có nói qua rồi, nhưng tìm anh, vì anh em nói a là đội trưởng…Dạ, vâng cô cứ hỏi đi. Cô gái nhìn xoáy vào mặt tôi khiến tôi giật mình, cô hỏi,anh kia mấy hôm rồi có đi đâu ko? Tôi thành thật kể vụ đêm qua có xuống bản nhưng ko trêu ai, ko lấy gì, phá gì…chỉ chọc chó rồi về. Cô gái quả quyết; Anh nói thật đi. Tôi vừa lo nhưng cũng bắt đầu bực, tôi nói xẵng, cô ạ, tôi nói thật rồi, bọn tôi ko làm gì, đi về ngủ…à thôi chết. Tôi xin lỗi cô, khi sực nhớ ra, chết rồi cô ơi, khi tôi về ngủ thì ba thằng nó rủ nhau xuống bắt trộm cá về nấu cháo, ở cái ruộng chỗ đêm bọn tôi đi qua….Cô gái gật gật đầu nói, vậy đúng rồi.., tôi vội hỏi đúng gì cô??? Cô im lặng nói nhỏ với tôi; Giờ tôi sẽ đưa một bạn ra dẫn anh xuống ngay dưới bản, anh phải đi nhanh, xuống đó người ta nói gì nghe đó, phải gặp được dó ( nguyên văn cô nói) trước 12 giờ trưa, qua chiều là bạn anh chết đấy, ko cứu được né….

240587462_533294781100724_2214097443976614510_n.jpg


Tôi quýnh quáng dạ vâng. Lát sau một thầy giáo dắt một thằng bé chừng 14,15 tuổi ra, tôi vội vàng theo nó chạy xuống bản, thầy giáo cũng lạch bạch chạy đằng sau, thấy phiền quá tôi bảo thầy về trường đi tôi với thằng bé đi cho nhanh. Thầy giáo vội giải thích, tôi phải đi cùng chứ anh ko biết tiếng của họ, im lặng né, từ đây xuống ko nên nói gì….tôi đã gặp việc na ná thế này rồi nên hiểu ý. Tầm chưa tới nửa tiếng chúng tôi đã tới bản Khạu bên dưới, tới nhà thằng bé, tôi ko kịp thở nói ngay cho anh thầy giáo nói với cha của nó. Đó là một người đàn ông tầm trên dưới 50 tuổi, anh im lặng nghe, rồi bảo mẹ nó hái một nắm lá gì đó, anh vò nát rồi thả vào bếp khói khắp nhà mùi ngai ngái…a ra hiệu tôi im lặng, ngồi chờ tầm 15 phút nữa thì mẹ nó về, xách theo một chiếc lồng đan bằng tre trong đó có hai con gà trống to, và mở thùng xúc một rọ gạo, ở đây họ ăn thứ gạo vẫn gọi là nếp Lào, hạt nhỏ, đựng trong một chiếc rọ giống rọ đựng gà nhưng đan như chiếc làn…rồi ra hiệu, vẫy tôi cùng thầy giáo đi. Chừng 10 phút vòng vèo, tới 1 nhà sàn, khá to chắc chắn, dưới gầm sàn có cả trâu ở…Vừa leo lên thang tôi giật mình vì nghe tiếng nói như quát vọng ra, ko biết họ nói gì. Tôi xách hai tay hai cái rọ đứng ngơ ngác..Giữa nhà có một bếp lửa, bên cạnh là một ông già nhỏ thó mặc bộ đồ chàm đen đã cũ, đội mũ nồi, ngậm ống vấu thuốc, im lặng…nghe anh giúp tôi trình bày gì đó, tôi nghe thấy tiếng Việt..Việt..khá nhiều, họ nói tiếng gì chứ ko phải tiếng Lào, tiếng Lào thì tôi còn nghe bập bõm..đằng này, tôi ko thể nghe được. Rồi chợt chủ nhà quay phắt ra nhìn tôi trừng trừng, tôi nheo mắt nhìn lại, ko hiểu sao, bình thường tôi biết như vậy vơi người hơn tuổi là thất lễ..nhưng lúc đó có cảm giác khó tả, tôi nheo mắt nhìn xoáy thẳng vào cặp mắt của chủ nhà, đó là cặp mắt nhỏ, màu nâu..lông mày dài hai đuôi chờm xuống mắt. Ông ta im lặng, nhìn nhau một lúc, tôi khẽ cúi đầu chào, ông ta cất tiếng cười rất lạ héee..héee.., rồi gật gật đầu, quay ra nhìn tôi lần nữa, rồi cất giọng bằng tiếng…Việt rành rọt; Người VN hả? Kinh phải không? Lần sau muốn, thích..thì phải nói tao nhé!!!! Tôi lắp bắp; Dạ vâng ạ, cho anh em cháu xin lỗi..rồi ko hiểu sao lúc đó tôi quỳ xuống, phần vì họ lớn tuổi bậc cha chú, phần vì lo mấy thằng kia ở nhà..Chủ nhà xua tay, thôi, về đi…Tôi lắp bắp cảm ơn, rồi lùi ra mồ hôi chảy thành giọt như mưa chỗ vừa ngồi và ướt như tắm, anh kia nói gì đó nên chỉ còn tôi và thầy giáo trở về, còn anh ngồi lại cùng chủ nhà…vừa xuống hết thang đang buộc dây giày, chợt tôi giật nảy mình khi nghe giọng chủ nhà ngay sau lưng; Này… hút thuốc hả? Rồi tay với một véo thuốc rê cỡ nắm tay người lớn, chầm chậm gói vào tấm lá bạng, một loại lá to như cái quạt nan, đưa cho tôi, tôi đưa hay tay nhận cúi đầu chào rồi lật đật về. Dọc đường tôi băn khoăn hỏi anh thầy giáo là câu chuyện họ nói gì, anh thầy giáo là người Lào nhưng học tại VN, giải thích với tôi. Chúng tôi đã lấy trộm cá của nhà này, họ nuôi dó, tương tự như ma gà, ma xó ở VN…bây giờ về đơn vị là ko sao rồi, vì họ đã nhận lời xin lỗi của tôi, nhận lễ là gà và gạo, họ ko bắt đền cá nhưng khi nào khỏi thì phải trồng lại lúa cho họ.
Lúc tôi xuống sàn, xỏ giày tiện tay nhìn đồng hồ, 2 giờ đúng. Khi về tới nơi…cả mấy thằng ùa ra bảo; Anh ơi bọn nó khỏi hết rồi ko bị sao nữa giờ nó cứ quỳ trên nền nhà anh ạ, tôi hỏi, nó khỏi lúc 2 giờ đúng ko? Mấy thằng ngơ ngác..ơ sao anh biết?. Thấy tôi về, hai thằng cứ ngơ ngơ ngáo ngáo làm sao đó…tới lúc tôi bước chân qua cửa thì cùng ngã lăn ra nhà ngơ ngác nhìn nhau, và nhìn anh em khác, một thằng ko nói nổi vì khan tiếng cả 10 ngày sau, một thằng thì chỉ uống nước ko ăn cơm hai ngày. Sau này hai thằng kể lại rằng, khi ăn xong quay ra tự nhiên trời tối sầm như bị ai quăng cái mền trùm kín đầu, và ko biết gì..
Sau đó hai ba ngày chúng nó bị đi cầu ra phân màu đen và có mùi khủng khiếp.
Tôi thì đã gặp chuyện tương tự như này một lần, nên cũng ko tới nỗi quá sợ hãi..chỉ hoang mang về những thứ vô hình xung quanh.
Chuyện nữa tôi sẽ kể sau.
Mấy ngày qua vì công việc nên ko có thời gian, mong mọi người thông cảm ạ

Chuyện 2: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666521
Chuyện 3: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666612
Chuyện 4: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666656
Chuyện 5: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666686
Chuyện 6: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666717
Chuyện 7: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666844
Chuyện 8: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666929
Chuyện 9: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19666985
Chuyện 10: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19667034
Chuyện 11: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19684321
Chuyện 12: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19684535
Chuyện 13: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19684716
Chuyện 14: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19684859
Chuyện 15: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19684990
Chuyện 16: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19690826
Chuyện 17: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19690862
Chuyện 18: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19690966
Chuyện 19: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19691051
Chuyện 20: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19691172
Chuyện 21: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19706173
Chuyện 22: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19706243
Chuyện 23: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19706342
Chuyện 24: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19706453
Chuyện 25: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19706578
Chuyện 26: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19710893
Chuyện 27: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19710958
Chuyện 28: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19711011
Chuyện 29: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19711050
Chuyện 30: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19711089
Chuyện 31: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19723042
Chuyện 32: Xóa vì bị trùng
Chuyện 33: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19723147
Chuyện 34: Xóa vì bị trùng
Chuyện 35: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19723290
Chuyện 36: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19725272
Chuyện 37: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19725330
Chuyện 38: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19739570
Chuyện 39: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19739582
Chuyện 40: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19739614
Chuyện 41: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19749627
Chuyện 42: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19749670
Chuyện 43: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19749760
Chuyện 44: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19749799
Chuyện 45: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19749953
Chuyện 46: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19767767
Chuyện 47: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19973174
Chuyện 48: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20016961
Chuyện 49: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20204824
Chuyện 50: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20265171
Chuyện 51: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20289276
Chuyện 52: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20347408
Chuyện 53: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20682380
Chuyện 54: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-20933720
Chuyện 55: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21080973
Chuyện 56: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21284764
Chuyện 57: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21312432
Chuyện 58: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21370922
Chuyện 59: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21664907
Chuyện 60: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21672762
Chuyện 61: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-21950098
Chuyện 62: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-22192180
Chuyện 63: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-22453724
Chuyện 64: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-22724892
Chuyện 65: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-23027958
Chuyện 66: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-23162964
Chuyện 67: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-23747220
Chuyện 68: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-24141100
Chuyện 69: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-24203544
Chuyện 70: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-24605756
Chuyện 71: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-25104340
Chuyện 72: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-25300151
Chuyện 73: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-25382021
Chuyện 74: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-25535373
Chuyện 75: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-25573058
Chuyện 76: https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-26018425


Bonus chuyện của "Lính Bắn Tỉa": https://voz.vn/t/nhung-cau-chuyen-ki-bi-cua-nguoi-ke-chuyen.605693/post-19862867

Link tổng hợp trên google doc của bạn @Mr.Vethe2 đọc rất tiện
https://docs.google.com/document/d/106w3aOEaOvsHhgB3LaE0LsG59P3YEf7T78ADvrfGj9U/edit?usp=sharing
Chấm phát

via theNEXTvoz for iPhone
 
CHUYỆN VỀ CHIẾC GƯƠNG KÌ LẠ

Vào tầm những năm 80, khi tôi lang thang bên Thái Lan, một lần ở Ansera tôi đã trông thấy những nhà sư lập đàn tràng, chất củi khô và đốt..một chiếc gương.
Họ vừa cúng lễ, đọc kinh, niệm thuật và đổ dầu rái vào đống lửa và rung những cái chuông nhỏ trên tay, một người châm lửa, cả đống củi khô cháy dữ dội. Gió ù ù tàn tro bay khắp nơi..
Thấy lạ nên tôi tò mò nán lại xem dù việc đó diễn ra tới chừng hai ba giờ đồng hồ. Đống củi đó cháy đùng đùng, và chính là tai của tôi nghe thấy những tiếng rít rất to phù phù, eo éo phát ra, những người dân không hiểu sao không chịu nổi tiếng ngọn lửa reo đó, họ bưng đầu ôm tai lùi ra rất xa và miệng thì liên tục đọc kinh, và mặt lộ rõ vẻ thảng thốt ghê sợ.

Khi đống lửa cháy xong các nhà sư tiến lại gần làm “phép” thêm nữa, rồi người ta cùng xúm vào xúc đất hất vào đống than vẫn đang hồng rừng rực cho tới khi nó tắt hẳn.
Khá lạ lùng là như một sự trùng lặp ngẫu nhiên, khi những nhà sư đang chất củi và làm lễ thì trời tối sầm và vần vũ mây đen, chớp nhoay nhoáy và sấm rền vang nhưng không mưa, mà chỉ khi người ta kết thúc mọi thứ và kéo nhau đi khỏi cái bãi đất trống đó thì mưa đổ xuống như trút.
Ban đầu thì tôi không biết họ đang làm gì, vì ở những nơi này thường hay xảy ra những việc làm lạ lùng vậy của người dân kiểu như vậy lắm, giống có lần tôi thấy họ xúm vào nổi lửa đốt cháy tan hoang ngôi nhà được cho là của một “thầy bùa” gì đó sau khi người này chết, ngôi nhà nằm ngay bờ sông chanle và ở một nơi um tùm cây, nó đã cháy to tới mức rất nhiều cây cối xung quanh chết úa vàng theo sau đó.
Lúc mới xem thì tôi tưởng họ chôn người, tới khi thấy họ mang ra hai cái cây được buộc song song nhau như cái cáng và trên đó có thứ gì đó được quấn bằng một miếng vải bẩn thỉu màu nâu rồi cẩn thận đặt lên đống củi..
Tới sau khi mò mẫm về thông tin thì tôi mới được biết đó là một chiếc gương. Một chiếc gương soi bình thường bà con ạ, nó hình tròn khung bằng gỗ.
Một nhà sư nữ già kể cho tôi nghe về câu chuyện kỳ lạ từ chiếc gương đó.
Một chủ điền cao su chuyển về từ Băng Cốc đã mang nó theo đồ đạc của mình cùng vợ con, có hai người giúp việc đi cùng và một bà mẹ già chừng bảy mấy tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh.
Sau đó người chủ điền này cùng vợ và gần như cả gia đình đã bị chết cháy, hoặc chết đuối, mãi sau khi tai nạn xảy ra liên tiếp thì bà mẹ già là người mất sau cùng mới đi xem bói toán gì đó và được những thầy bói chỉ cho và bà về tìm thì mới biết sự hiện diện của cái gương đó trong nhà, chứ trước đó thì bà cũng không biết nó từ đâu ra hay là ở ngôi nhà cũ do em chồng bà là chủ điền cũ để lại nữa.

..
Khi ông chủ điền cao su đầu đi Mỹ định cư thì có bán và cho lại tài sản cho người cháu là anh R.s.n, ( tôi sẽ gọi là anh R cho ngắn gọn nhé) anh R là cháu gọi ông chủ điền cũ là chú ruột, anh R theo chú và cha làm ăn ở nơi đó từ khi còn trẻ, rồi cha anh mất, anh R được chia một nửa số tài sản của cha và chú đã chung với nhau gây dựng, rồi sau khi chú anh đi Mỹ thì anh đã mua lại hết cả điền và làm chủ.
Anh R lấy vợ con và có nhà ở Băng Cốc, khi tới làm ở đó thì anh hình như cũng có thêm một hay hai cô vợ nhỏ ở đó thì phải, và có người nói cũng do chuyện này mà dẫn tới chuyện những người đàn bà quanh anh R này ghen tuông và xảy ra cơ sự tan nát tang thương cho anh R sau này.
Khi cô vợ cả từ BC do biết anh R có phòng nhì ở đó nên đã bực tức đòi chuyển cả nhà về nơi đó để quản lý anh chồng. Gia đình anh đã chuyển về ở ngôi biệt thự cũ, căn nhà này cũng chú anh R mua của một cặp vợ chồng người Pháp lấy vợ Hoa từ xưa từng ở đó rồi khi chú chuyển đi thì đã bán lại cho anh, trước đó anh R cũng ở đó khá nhiều năm thời thanh niên khi cùng cha và chú gây dựng lên cái đồn điền cao su Ramaywong đó.. cũng có người nói chiếc gương có từ khi nào đó trong ngôi biệt thự này, vì nó có khá nhiều phòng và có cả hầm bên dưới, tôi từng mò mẫm tới tận nơi ngó nghiêng khu nhà, dù không được vào trong vì có hàng rào và chính quyền đã giao cho một người anh em bà con xa của anh R quản lý và điều hành công việc, trả lương cho công nhân vv.


Anh R đang làm ăn khấm khá êm đẹp thì bắt đầu xảy ra chuyện, đầu tiên là người con gái đầu của anh năm đó mười mấy tuổi bỗng bị phát điên, cô bé này cứ đêm xuống là trốn khỏi phòng ra bờ sông hay vào rừng cao su lang thang cả đêm, nhiều lần phải huy động công nhân đi tìm trong đêm. Cô bé này trước khi phát điên hẳn thường có biểu khá lạ là đêm xuống cô thường nói chuyện một mình, cười nói và ngửa cổ nhìn trăng, hoặc ngồi trên lan can tầng hai căn nhà rồi nhìn vào rừng cao su trước mặt, hoặc chui xuống tầng hầm và nói chuyện một mình trước gương, chiếc gương gỗ gì đó tôi quên tên nó rồi, chỉ nghe nói là từ cầu thang đi xuống thì nó được treo trên tường và đối diện cầu thang, đó là tôi nghe những người công nhân làm cao su ở đó kể lại chứ chưa được nhìn cái gương đó.
Rồi cô bé này mất vì đêm ra ngoài sông rồi đuối nước chết trôi, người ta không thể tìm thấy xác dù thuê cả dân mò xác về rà câu, cho tới khi phải lấy chiếc gối đầu mà cô bé này hay dùng ra thả xuống sông, chiếc gối trôi đi tới mấy cây số thì nó dạt vào bờ, người ta tìm quanh đó thì thấy xác cô bé này đã sình rất to và ở trong một lùm cây kín ngay gần bờ sông.
Những người giúp việc và bảo vệ trong ngôi nhà đó kể lại, trước khi cô bé đó mất người ta rất sợ chiếc gương đó, dù nó có vẻ vô hại, rất nhiều lần họ thấy khi đi qua cái gương dường như có một gương mặt thoáng qua ở trong gương, hoặc có lúc nó bỗng tối đen xì như không phải là chiếc gương, rồi khi đi trên cầu thang xuống dưới hầm thì một vài lần họ thấy cái bóng của chính mình trong gương như đi ngược lại với họ, rồi thỉnh thoảng những cánh cửa thường tự đóng sập lại rất mạnh dù không hề có gió ở dưới căn hầm đó.
Anh R có tất cả 4 đứa con, cô con đầu mất xong thì tới lượt mấy đứa nhỏ kế tiếp có những biểu hiện lạ, chúng thường kéo nhau xuống căn hầm chơi và hay ngồi ở cái cầu thang đi xuống và ngắm chiếc gương đó, chơi đùa cùng bóng mình trong gương, một đôi lần những người giúp việc khi xuống gọi chúng lên ăn thì chúng có những biểu hiện lạ là nhe răng ra và gương mặt cùng thái độ rất giận dữ.

Chị vợ anh R cũng có cảm giác những đứa con mình bỗng trở nên khác lạ, chúng thường gầm thét lên hay phá phách như điên dại mỗi khi không đồng ý điều gì đó, và cảm giác bất an từ chiếc gương đem tới. Rất nhiều lần chị ta có kể lại một giấc mơ lạ mà cả những người giúp việc ở nhà cũng vài lần mơ thấy, đó là một thứ gì đó như một tấm vải đen to rộng chui ra từ chiếc gương và nó bao phủ cả phòng ngủ của chị ta khiến cho chị sợ hãi tới nghẹt thở.
Những người giúp việc ban đầu ngủ dưới tầng hầm và cũng vì những hiện tượng và những giấc mơ quái đản mà họ không dám ngủ và cũng ít dám xuống đó vào ban đêm.
Người ta sợ chiếc gương vì có một cảm giác bất an khác lạ khi nhìn vào gương, nhưng chẳng ai dám đụng vào nó hay rời nó đi chỗ khác cả.
Một đêm mưa rất to căn phòng ngủ phía bên trái toà nhà nơi cả gia đình anh ngủ bỗng dưng bốc cháy dữ dội, cả mấy người trong đó đều chết vì ngọn lửa, chỉ một cô con gái thứ ba thoát chết vì ngủ ở phòng khác cùng với người bà. Có một điều lạ là những cái xác khi công nhân tới dập được ngọn lửa thì họ thấy gần như tất cả đều như đang nằm ngủ và không có vẻ gì là đã chết vì lửa, mà có vẻ như họ đã chết từ trước khi vụ cháy xảy ra.
Cảnh sát đã điều tra cẩn thận vì đó là một gia đình có thế lực và giàu có, họ có quyền nghi ngờ là án mạng, nhưng mọi thứ dường như đều hợp lý là do chập điện, chứ không có dấu vết gì của án mạng, cái họ đau đầu là tại sao khi cháy thì những người đó lại nằm yên như đang ngủ mà không có dấu hiệu của sự chạy trốn hay ẩn nấp hoặc tìm cách thoát ra. Họ không phải là đã chết từ trước như hiện trường vì trong phổi vẫn có khói và không có sự tác động của ngoại lực cũng như dấu vết gì..chỉ có những đôi tay như giơ lên vẻ như cố đẩy thứ gì đó ra khỏi cơ thể mình.
Chỉ còn lại người bà và một cô con gái thứ ba sống sót, sau đó người bà đã gửi cô con gái thứ ba ra nước ngoài ở và học cho nó quên đi quá khứ kinh hoàng đã xảy ra khi nó bắt đầu có những biểu hiện lạ như bị trầm cảm.

Sau đó thì có vài lần những vụ cháy nhỏ lại xảy ra ở ngôi biệt thự đó và nghe lời khuyên từ nhiều người, người bà đó đã đi coi thầy bói, một thầy bói trẻ cách đó tới mấy trăm cây số đã nói rành rọt về ngôi nhà cũng như những việc đã xảy ra trong căn nhà của bà và gia đình người con, họ còn hé lộ cho bà biết là phải mời thầy pháp tới phủ gương lại và đem nó thiêu đi, và không được để chiếc gương đó vỡ ra..
Rồi việc đem thiêu chiếc gương đó cũng được tiến hành, dù đó là một chiếc gương to chỉ chừng hơn một vòng tay người lớn với một cái khung gỗ hình vòng nguyệt quế xung quanh nhưng nó rất nặng và liên tục nghiêng ngả như muốn úp xuống đất, người ta đã rất vất vả khi “trói” nó vào chiếc giá buộc lại bằng cành cây và khiêng nó ra ngoài trời đem thiêu nó.
Sau đó ít lâu thì bà mẹ cũng mất một cách bí ẩn trong ngôi nhà đó khi bà nằm ngủ trên chiếc ghế bố và xem tivi lúc mới chỉ chập tối, tới đêm khi những người giúp việc vào phòng mời bà đi ngủ thì thấy bà đã chết cứng từ khi nào và một điểm kỳ lạ là đôi tay bà cũng như giơ ra phía trước và gương mặt lộ vẻ kinh hoàng thảng thốt với đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Người ta để ngôi nhà đó làm văn phòng làm việc, chỗ nghỉ ngơi cho công nhân khá lâu rồi một người bà con của anh R mới chuyển về ở, sau đó có còn xảy ra chuyện gì nữa không thì tôi không được biết nữa.


Một lần khi ghé Xiemriep thăm người anh tôi, tôi cũng được anh cho cho xem một cái gương cổ, nó được mang về từ Hongkong qua tay khá nhiều người chuyên cổ lậu rồi mới tới tay của anh. Đó là một món đồ cổ có giá trị rất cao nhưng sau đó thì nó ẩn chứa một thứ gì đó khó có thể diễn tả được.
Chiếc gương đó theo anh tôi nói nó là của một vị công chúa từ đời nhà Thanh, có thể là những kẻ chuyên trộm mộ đã moi nó lên từ hầm mộ người chết và đem bán nó như một món hàng, người ta phải bỏ rất nhiều tiền để bán mua nó vì nó được làm rất tinh xảo với khung bằng vàng có hoa văn và khảm xà cừ, ngọc trai với nhiều hoa văn rất đẹp, mặt gương là một miếng kim loại gì đó màu vàng được đánh bóng loáng có thể soi gương được, chứ không phải bằng kính, nó rất nặng và lạnh, khi cầm vào thứ đó tôi thấy thoáng rùng mình, có thể vì nó đắt tiền và cảm giác lạnh của kim loại.
Anh tôi để chiếc gương đó ở dưới căn hầm chìm dưới nền nhà cùng với nhiều thứ cổ vật khác.
Theo lời anh kể lại, chiếc gương đó đã mang lại cái chết, sự tàn tật, lụn bại cho một vài người đã từng mua bán sở hữu nó, không có sát khí như cây kiếm Nhật Bản, nhưng nó có sự lạnh lẽo âm u nặng nề khi nhìn vào, những người trước có nói lại là một vài lần họ có thấy một gương mặt với đôi môi rất đỏ rõ mồn một trong gương, hoặc một đôi mắt sắc lạnh nhìn họ trừng trừng.
Trong lúc la cà xem xét, ngắm nghía mọi thứ ở căn hầm của anh, tôi cũng nhiều lần kín đáo liếc qua cái gương đó..nhưng tôi không may mắn được thấy hình ảnh nào lạ lùng từ cái mặt gương đó cả.
Anh tôi thường che mặt tấm gương đó lại bằng một tấm lụa màu vàng và để nó ngay ngắn cẩn thận trên một kệ gỗ cao. Anh nói rằng anh sở hữu nó và may mắn không bị điều gì xui xẻo có lẽ là một mối duyên nào đó, vì anh luôn trân trọng mọi thứ cổ vật bằng một sự kính trọng thiêng liêng chứ không phải vì giá trị vật chất của những món đồ đó.
….
Tôi từng nghe nhiều chuyện về những chiếc gương cũ, thấy và sờ bằng tay lên những cái gương đó cả đồ cổ cũng như đồ mới, quả là ở những chiếc gương lâu năm không ai dùng hay trong những căn nhà hoang, nhà cổ…khi nhìn vào đó thường có cảm giác thoáng giật mình, không biết mọi người có bị vậy không nữa.
 
CHUYỆN VỀ CHIẾC GƯƠNG KÌ LẠ

Vào tầm những năm 80, khi tôi lang thang bên Thái Lan, một lần ở Ansera tôi đã trông thấy những nhà sư lập đàn tràng, chất củi khô và đốt..một chiếc gương.
Họ vừa cúng lễ, đọc kinh, niệm thuật và đổ dầu rái vào đống lửa và rung những cái chuông nhỏ trên tay, một người châm lửa, cả đống củi khô cháy dữ dội. Gió ù ù tàn tro bay khắp nơi..
Thấy lạ nên tôi tò mò nán lại xem dù việc đó diễn ra tới chừng hai ba giờ đồng hồ. Đống củi đó cháy đùng đùng, và chính là tai của tôi nghe thấy những tiếng rít rất to phù phù, eo éo phát ra, những người dân không hiểu sao không chịu nổi tiếng ngọn lửa reo đó, họ bưng đầu ôm tai lùi ra rất xa và miệng thì liên tục đọc kinh, và mặt lộ rõ vẻ thảng thốt ghê sợ.

Khi đống lửa cháy xong các nhà sư tiến lại gần làm “phép” thêm nữa, rồi người ta cùng xúm vào xúc đất hất vào đống than vẫn đang hồng rừng rực cho tới khi nó tắt hẳn.
Khá lạ lùng là như một sự trùng lặp ngẫu nhiên, khi những nhà sư đang chất củi và làm lễ thì trời tối sầm và vần vũ mây đen, chớp nhoay nhoáy và sấm rền vang nhưng không mưa, mà chỉ khi người ta kết thúc mọi thứ và kéo nhau đi khỏi cái bãi đất trống đó thì mưa đổ xuống như trút.
Ban đầu thì tôi không biết họ đang làm gì, vì ở những nơi này thường hay xảy ra những việc làm lạ lùng vậy của người dân kiểu như vậy lắm, giống có lần tôi thấy họ xúm vào nổi lửa đốt cháy tan hoang ngôi nhà được cho là của một “thầy bùa” gì đó sau khi người này chết, ngôi nhà nằm ngay bờ sông chanle và ở một nơi um tùm cây, nó đã cháy to tới mức rất nhiều cây cối xung quanh chết úa vàng theo sau đó.
Lúc mới xem thì tôi tưởng họ chôn người, tới khi thấy họ mang ra hai cái cây được buộc song song nhau như cái cáng và trên đó có thứ gì đó được quấn bằng một miếng vải bẩn thỉu màu nâu rồi cẩn thận đặt lên đống củi..
Tới sau khi mò mẫm về thông tin thì tôi mới được biết đó là một chiếc gương. Một chiếc gương soi bình thường bà con ạ, nó hình tròn khung bằng gỗ.
Một nhà sư nữ già kể cho tôi nghe về câu chuyện kỳ lạ từ chiếc gương đó.
Một chủ điền cao su chuyển về từ Băng Cốc đã mang nó theo đồ đạc của mình cùng vợ con, có hai người giúp việc đi cùng và một bà mẹ già chừng bảy mấy tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh.
Sau đó người chủ điền này cùng vợ và gần như cả gia đình đã bị chết cháy, hoặc chết đuối, mãi sau khi tai nạn xảy ra liên tiếp thì bà mẹ già là người mất sau cùng mới đi xem bói toán gì đó và được những thầy bói chỉ cho và bà về tìm thì mới biết sự hiện diện của cái gương đó trong nhà, chứ trước đó thì bà cũng không biết nó từ đâu ra hay là ở ngôi nhà cũ do em chồng bà là chủ điền cũ để lại nữa.

..
Khi ông chủ điền cao su đầu đi Mỹ định cư thì có bán và cho lại tài sản cho người cháu là anh R.s.n, ( tôi sẽ gọi là anh R cho ngắn gọn nhé) anh R là cháu gọi ông chủ điền cũ là chú ruột, anh R theo chú và cha làm ăn ở nơi đó từ khi còn trẻ, rồi cha anh mất, anh R được chia một nửa số tài sản của cha và chú đã chung với nhau gây dựng, rồi sau khi chú anh đi Mỹ thì anh đã mua lại hết cả điền và làm chủ.
Anh R lấy vợ con và có nhà ở Băng Cốc, khi tới làm ở đó thì anh hình như cũng có thêm một hay hai cô vợ nhỏ ở đó thì phải, và có người nói cũng do chuyện này mà dẫn tới chuyện những người đàn bà quanh anh R này ghen tuông và xảy ra cơ sự tan nát tang thương cho anh R sau này.
Khi cô vợ cả từ BC do biết anh R có phòng nhì ở đó nên đã bực tức đòi chuyển cả nhà về nơi đó để quản lý anh chồng. Gia đình anh đã chuyển về ở ngôi biệt thự cũ, căn nhà này cũng chú anh R mua của một cặp vợ chồng người Pháp lấy vợ Hoa từ xưa từng ở đó rồi khi chú chuyển đi thì đã bán lại cho anh, trước đó anh R cũng ở đó khá nhiều năm thời thanh niên khi cùng cha và chú gây dựng lên cái đồn điền cao su Ramaywong đó.. cũng có người nói chiếc gương có từ khi nào đó trong ngôi biệt thự này, vì nó có khá nhiều phòng và có cả hầm bên dưới, tôi từng mò mẫm tới tận nơi ngó nghiêng khu nhà, dù không được vào trong vì có hàng rào và chính quyền đã giao cho một người anh em bà con xa của anh R quản lý và điều hành công việc, trả lương cho công nhân vv.


Anh R đang làm ăn khấm khá êm đẹp thì bắt đầu xảy ra chuyện, đầu tiên là người con gái đầu của anh năm đó mười mấy tuổi bỗng bị phát điên, cô bé này cứ đêm xuống là trốn khỏi phòng ra bờ sông hay vào rừng cao su lang thang cả đêm, nhiều lần phải huy động công nhân đi tìm trong đêm. Cô bé này trước khi phát điên hẳn thường có biểu khá lạ là đêm xuống cô thường nói chuyện một mình, cười nói và ngửa cổ nhìn trăng, hoặc ngồi trên lan can tầng hai căn nhà rồi nhìn vào rừng cao su trước mặt, hoặc chui xuống tầng hầm và nói chuyện một mình trước gương, chiếc gương gỗ gì đó tôi quên tên nó rồi, chỉ nghe nói là từ cầu thang đi xuống thì nó được treo trên tường và đối diện cầu thang, đó là tôi nghe những người công nhân làm cao su ở đó kể lại chứ chưa được nhìn cái gương đó.
Rồi cô bé này mất vì đêm ra ngoài sông rồi đuối nước chết trôi, người ta không thể tìm thấy xác dù thuê cả dân mò xác về rà câu, cho tới khi phải lấy chiếc gối đầu mà cô bé này hay dùng ra thả xuống sông, chiếc gối trôi đi tới mấy cây số thì nó dạt vào bờ, người ta tìm quanh đó thì thấy xác cô bé này đã sình rất to và ở trong một lùm cây kín ngay gần bờ sông.
Những người giúp việc và bảo vệ trong ngôi nhà đó kể lại, trước khi cô bé đó mất người ta rất sợ chiếc gương đó, dù nó có vẻ vô hại, rất nhiều lần họ thấy khi đi qua cái gương dường như có một gương mặt thoáng qua ở trong gương, hoặc có lúc nó bỗng tối đen xì như không phải là chiếc gương, rồi khi đi trên cầu thang xuống dưới hầm thì một vài lần họ thấy cái bóng của chính mình trong gương như đi ngược lại với họ, rồi thỉnh thoảng những cánh cửa thường tự đóng sập lại rất mạnh dù không hề có gió ở dưới căn hầm đó.
Anh R có tất cả 4 đứa con, cô con đầu mất xong thì tới lượt mấy đứa nhỏ kế tiếp có những biểu hiện lạ, chúng thường kéo nhau xuống căn hầm chơi và hay ngồi ở cái cầu thang đi xuống và ngắm chiếc gương đó, chơi đùa cùng bóng mình trong gương, một đôi lần những người giúp việc khi xuống gọi chúng lên ăn thì chúng có những biểu hiện lạ là nhe răng ra và gương mặt cùng thái độ rất giận dữ.

Chị vợ anh R cũng có cảm giác những đứa con mình bỗng trở nên khác lạ, chúng thường gầm thét lên hay phá phách như điên dại mỗi khi không đồng ý điều gì đó, và cảm giác bất an từ chiếc gương đem tới. Rất nhiều lần chị ta có kể lại một giấc mơ lạ mà cả những người giúp việc ở nhà cũng vài lần mơ thấy, đó là một thứ gì đó như một tấm vải đen to rộng chui ra từ chiếc gương và nó bao phủ cả phòng ngủ của chị ta khiến cho chị sợ hãi tới nghẹt thở.
Những người giúp việc ban đầu ngủ dưới tầng hầm và cũng vì những hiện tượng và những giấc mơ quái đản mà họ không dám ngủ và cũng ít dám xuống đó vào ban đêm.
Người ta sợ chiếc gương vì có một cảm giác bất an khác lạ khi nhìn vào gương, nhưng chẳng ai dám đụng vào nó hay rời nó đi chỗ khác cả.
Một đêm mưa rất to căn phòng ngủ phía bên trái toà nhà nơi cả gia đình anh ngủ bỗng dưng bốc cháy dữ dội, cả mấy người trong đó đều chết vì ngọn lửa, chỉ một cô con gái thứ ba thoát chết vì ngủ ở phòng khác cùng với người bà. Có một điều lạ là những cái xác khi công nhân tới dập được ngọn lửa thì họ thấy gần như tất cả đều như đang nằm ngủ và không có vẻ gì là đã chết vì lửa, mà có vẻ như họ đã chết từ trước khi vụ cháy xảy ra.
Cảnh sát đã điều tra cẩn thận vì đó là một gia đình có thế lực và giàu có, họ có quyền nghi ngờ là án mạng, nhưng mọi thứ dường như đều hợp lý là do chập điện, chứ không có dấu vết gì của án mạng, cái họ đau đầu là tại sao khi cháy thì những người đó lại nằm yên như đang ngủ mà không có dấu hiệu của sự chạy trốn hay ẩn nấp hoặc tìm cách thoát ra. Họ không phải là đã chết từ trước như hiện trường vì trong phổi vẫn có khói và không có sự tác động của ngoại lực cũng như dấu vết gì..chỉ có những đôi tay như giơ lên vẻ như cố đẩy thứ gì đó ra khỏi cơ thể mình.
Chỉ còn lại người bà và một cô con gái thứ ba sống sót, sau đó người bà đã gửi cô con gái thứ ba ra nước ngoài ở và học cho nó quên đi quá khứ kinh hoàng đã xảy ra khi nó bắt đầu có những biểu hiện lạ như bị trầm cảm.

Sau đó thì có vài lần những vụ cháy nhỏ lại xảy ra ở ngôi biệt thự đó và nghe lời khuyên từ nhiều người, người bà đó đã đi coi thầy bói, một thầy bói trẻ cách đó tới mấy trăm cây số đã nói rành rọt về ngôi nhà cũng như những việc đã xảy ra trong căn nhà của bà và gia đình người con, họ còn hé lộ cho bà biết là phải mời thầy pháp tới phủ gương lại và đem nó thiêu đi, và không được để chiếc gương đó vỡ ra..
Rồi việc đem thiêu chiếc gương đó cũng được tiến hành, dù đó là một chiếc gương to chỉ chừng hơn một vòng tay người lớn với một cái khung gỗ hình vòng nguyệt quế xung quanh nhưng nó rất nặng và liên tục nghiêng ngả như muốn úp xuống đất, người ta đã rất vất vả khi “trói” nó vào chiếc giá buộc lại bằng cành cây và khiêng nó ra ngoài trời đem thiêu nó.
Sau đó ít lâu thì bà mẹ cũng mất một cách bí ẩn trong ngôi nhà đó khi bà nằm ngủ trên chiếc ghế bố và xem tivi lúc mới chỉ chập tối, tới đêm khi những người giúp việc vào phòng mời bà đi ngủ thì thấy bà đã chết cứng từ khi nào và một điểm kỳ lạ là đôi tay bà cũng như giơ ra phía trước và gương mặt lộ vẻ kinh hoàng thảng thốt với đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Người ta để ngôi nhà đó làm văn phòng làm việc, chỗ nghỉ ngơi cho công nhân khá lâu rồi một người bà con của anh R mới chuyển về ở, sau đó có còn xảy ra chuyện gì nữa không thì tôi không được biết nữa.


Một lần khi ghé Xiemriep thăm người anh tôi, tôi cũng được anh cho cho xem một cái gương cổ, nó được mang về từ Hongkong qua tay khá nhiều người chuyên cổ lậu rồi mới tới tay của anh. Đó là một món đồ cổ có giá trị rất cao nhưng sau đó thì nó ẩn chứa một thứ gì đó khó có thể diễn tả được.
Chiếc gương đó theo anh tôi nói nó là của một vị công chúa từ đời nhà Thanh, có thể là những kẻ chuyên trộm mộ đã moi nó lên từ hầm mộ người chết và đem bán nó như một món hàng, người ta phải bỏ rất nhiều tiền để bán mua nó vì nó được làm rất tinh xảo với khung bằng vàng có hoa văn và khảm xà cừ, ngọc trai với nhiều hoa văn rất đẹp, mặt gương là một miếng kim loại gì đó màu vàng được đánh bóng loáng có thể soi gương được, chứ không phải bằng kính, nó rất nặng và lạnh, khi cầm vào thứ đó tôi thấy thoáng rùng mình, có thể vì nó đắt tiền và cảm giác lạnh của kim loại.
Anh tôi để chiếc gương đó ở dưới căn hầm chìm dưới nền nhà cùng với nhiều thứ cổ vật khác.
Theo lời anh kể lại, chiếc gương đó đã mang lại cái chết, sự tàn tật, lụn bại cho một vài người đã từng mua bán sở hữu nó, không có sát khí như cây kiếm Nhật Bản, nhưng nó có sự lạnh lẽo âm u nặng nề khi nhìn vào, những người trước có nói lại là một vài lần họ có thấy một gương mặt với đôi môi rất đỏ rõ mồn một trong gương, hoặc một đôi mắt sắc lạnh nhìn họ trừng trừng.
Trong lúc la cà xem xét, ngắm nghía mọi thứ ở căn hầm của anh, tôi cũng nhiều lần kín đáo liếc qua cái gương đó..nhưng tôi không may mắn được thấy hình ảnh nào lạ lùng từ cái mặt gương đó cả.
Anh tôi thường che mặt tấm gương đó lại bằng một tấm lụa màu vàng và để nó ngay ngắn cẩn thận trên một kệ gỗ cao. Anh nói rằng anh sở hữu nó và may mắn không bị điều gì xui xẻo có lẽ là một mối duyên nào đó, vì anh luôn trân trọng mọi thứ cổ vật bằng một sự kính trọng thiêng liêng chứ không phải vì giá trị vật chất của những món đồ đó.
….
Tôi từng nghe nhiều chuyện về những chiếc gương cũ, thấy và sờ bằng tay lên những cái gương đó cả đồ cổ cũng như đồ mới, quả là ở những chiếc gương lâu năm không ai dùng hay trong những căn nhà hoang, nhà cổ…khi nhìn vào đó thường có cảm giác thoáng giật mình, không biết mọi người có bị vậy không nữa.
Truyện này creepy ghê vkl.
Nhớ trước ở voz cũ có thớt nào post chuyện tâm linh trong gia đình. Nhà thím đó có bà bác (không nhớ rõ) làm nghề thầy bói. Nhà đó được làm bùa bốn phía chống tà nhưng vẫn bị 1 vong lẻn vào nhà.
Và cái vong đó âm thầm ẩn nấp trong tấm gương. Sau này vô tình phát hiện ra và đuổi đi được. Bà bác dặn là gương phải luôn phủ rèm che lại.
Nhà mình có cái gương từ trước giải phóng. Nghe bà bảo là của chủ cũ xưa lắm rồi. Mặc dù không có chuyện gì lạ (hoặc là không biết vì lúc đó còn nhỏ), bà và mẹ vẫn không thích rồi vứt đi .
Thằng bạn mình thì có 1 cặp kiếm xưa. Bố nó bảo là của ông thám tử hay công an gì đó chế độ cũ. Chắc thanh gươm cũng dính máu người rồi. Nó bảo đêm khuya hay nghe tiếng cọc cạch vỏ gươm cũng ớn.
Rồi một ngày thằng sinh viên của mẹ nó đến chúc Tết. Chả hiểu say xỉn thế nào rút gươm ra múa, tập chém vèo vèo trong nhà. Sau khi đàn bà con gái trốn hết vào phòng thì bố con nó lựa cách tóm thằng kia rồi giấu mẹ thanh gươm vào kho, niêm phong luôn.
 
Back
Top