NGÀY Ở PAILIN
Hôm nay, tôi gặp lại một người bạn cũ, anh tên là Phai một người bạn đặc biệt của tôi, một cựu lính Polpot, thuộc đại đội 21 trung đoàn cận vệ Nông Pênh khét lẹt ngày Khơmer Đỏ còn nắm quyền, sau trận thua Sambua năm 88 thì anh Phai rút ra trà trộn vào dân ở làm công tác quân báo, điều nghiên mọi hoạt động của đối phương nắm tình hình và nhiều khi anh dẫn những nhóm tiền sát thâm nhập sâu thậm chí tập kích lén vào những đơn vị bạn hay những nhóm lính tuần tra của bạn, bắt cóc và khai thác tù binh xong thì thủ tiêu.
Đích thân tôi cùng mấy anh em phối hợp với bạn, đấu trí, đấu mưu rồi đấu cả võ mồm lẫn đấu súng mới tóm được anh, rồi tương kế tựu kế dùng “gậy ông đập lưng ông”..
Gặp lại bạn cũ cùng nhau nhớ lại bao chuyện xưa, anh cứ nhắc địa danh nào tôi lại nhớ ra đủ chuyện nơi đó..
Lúc đó thì mọi thứ phức tạp hơn nhiều so với những năm trước vì khu vực biên và cửa khẩu quá nhiều dân từ Thái chạy về cũng có, từ Xiêm Riệp hay Sisophon, Batdambang, Kampongcham..vv kéo lên buôn bán hàng hoá, đào tìm đá quý, rồi cả dân Việt ta vượt biên qua Thái cũng có, mặc kệ súng đạn đì đùng bom mìn đầy rẫy bà con vẫn đi buôn, làm ăn, cờ bạc, lễ hội rồi vượt biên.. tùm lum cả, ai đánh nhau cứ đánh, dân làm gì vẫn làm.
Lúc đấy ở khu vực biên này thì đám du thủ du thực Para ( một lực lượng vũ trang tham chiến chống lại cả Khơmer Đỏ lẫn quân tình nguyện VN) rất lộng hành, cướp bóc giết hiếp đủ cả, bên bạn mở truy quét liên miên, đánh lớn như trước thì không có nhưng đánh nhỏ thì gần như ngày nào cũng có đì đùng.
Dân tứ xứ đổ về nơi này đào tìm đá quý, Pailin, Poipet thì giáp với Trat của Thái nơi nổi tiếng nhiều đá quý và sốt rét, tôi cũng sốt rét sống dở chết dở từ cái “lò” này ra, rừng thiêng nước độc kinh khủng 100 người thì dính tới 99 người, còn một người ủ bệnh..
Tasanh nhiều nơi rừng rậm rịt, đặc biệt là cây nào hình như cũng có gai nhọn, thú rừng nhiều, hổ nghe nói còn nhưng tôi chưa gặp, còn gấu thì gặp nhiều, tôi từng hạ được một con đen thui lông bết bùn đỏ quánh, tầm 60-70kg, thấy anh em tôi nó lao tới rượt luôn, chạy không nổi nữa tôi điên tiết quay lại cho nó nửa băng AK, kéo xuống suối mổ thịt, thịt gấu đỏ như thịt cá ngừ thớ to như thớ thịt trâu bò, ăn tàm tạm chứ tôi cũng không thấy ngon, cái mật to như quả trứng gà mấy anh em buộc lại đem phơi xong cắt ra ngâm rượu.
Mật gấu rừng cũng khác với gấu nuôi nhà bây giờ, khi phơi khô lại nó có màu vàng ánh ánh như hổ phách và đắng lắm, người Lào vẫn thử mật gấu giả hay thật bằng cách lấy cái tăm chấm một chút vào lòng bàn tay rồi liếm phía mu bàn tay, mật gấu thật nó chạy rất nhanh, chấm phía dưới nhưng liếm phía mu bàn tay thấy đắng ngay. Mật gấu rừng ngâm rượu thì tôi chỉ dám dùng xoa bóp nếu bị bầm tím chứ ko dám uống, vì nghe họ nói uống mật gấu vào hay bị đổi tính, người nóng tính thì trầm lại, người nền tính uống vào có khi nóng tính lên dễ hung bạo..
Ở đây nhiều lần anh em tôi nhặt được đá quý, chúng tôi ko tìm tòi gì những thứ đó mà chỉ vô tình lại lụm được, đá xanh đá đỏ, trắng đủ cả, anh Lê với thằng Thịnh có lần còn nhặt được ba viên to bằng nửa hột đậu phộng.
Có cái khe suối mùa nước thì nước chảy trong vắt và lạnh buốt, anh em hay xuống tắm và lấy nước ăn, rồi sau tới mùa khô thì nó cạn nhăn trơ ra cả đống xương người bên dưới có tới cả gần chục cái sọ người cái vỡ cái lành, gạt xương ra gạn lấy nước uống thì lại nhặt được đá quý, tôi còn nhặt được viên xanh to như hạt ngô nhỏ, nghe nói đá ở đây đá xanh đắt hơn đá đỏ, không như ở ta đá đỏ đắt hơn đá xanh, anh em bỏ vào cóc ba lô cả chục viên bàn nhau hôm nào ra Sisophon bán lấy tiền uống bia mua thuốc lá, mua dép Lào…cuối cùng loanh quanh rơi tiệt chả còn viên nào, cũng ở Tasanh này, ở một cái khe chúng tôi đụng ba bộ xương chưa phân huỷ hết cạnh một ba lô dễ tới cả hơn chục kg vàng các loại, từ thỏi răng bừa tới vòng, nhẫn cả tiền đô la Mỹ được quận tròn như những khúc cây nhỏ nữa, không ai dám lấy thứ vàng đó mà trả cho bạn hết, chỉ lấy một quận nhỏ tiền đô tính ra mua thuốc thang, hay tấm áo manh quần..rồi cũng rơi mất, chưa thằng nào kịp tiêu tiền đô la xem nó thế nào.
Lúc đó thì chợ của họ cái gì cũng tiêu được, vàng với đá quý đổ ra cái đĩa hay cái vung nồi, hoặc tấm vải nhỏ, có miếng gỗ nhỏ với con dao để đó người mua đưa cái nhẫn hay miếng vàng lên rồi kê dao vào lấy cái cục gỗ đập lên cho đứt xong đưa vào cái cân tiểu ly cổ, trông như cái cân các bà các cô xưa hay bán thịt heo ở chợ, nhưng nó bé hơn nhiều với cái đĩa cân bằng đồng và quả cân hình một con rùa nhỏ như cái cúc áo, cân kẹo xong quy ra sản phẩm, đơn giản vậy thôi, đá quý cũng mua “vo” kiểu đó, nhặt viên đá lên nhổ tý nước bọt vào rồi cho vào tà áo vê vê một hồi xong đưa lên ánh mặt trời nheo mắt ngắm ngắm, định giá rồi giải ngân luôn, tiền gì cũng tiêu được từ tiền Cam tiền Thái, tiền Việt tiền Mỹ bà con thẩu hết..
Nói tới chuyện tiền vàng lại nhớ chuyện tôi nhặt được sợi dây chuyền vàng ở ga Bomnak, hai anh em tôi với thằng T đi bộ lếch thếch theo đường tàu về, đang đi thì tôi thấy sợi dây chuyền dưới đường tàu hoả, nhặt lên xem thằng nọ bảo thằng kia hình như là vàng đấy, rồi lấy hòn đá đập thử thấy nó có màu vàng cả bên trong thật, bỏ thì tiếc tiếc, mà cầm thì sợ xui, anh em bàn nhau thôi cầm về vứt đó lúc nào tiện thì đem bán.
Rồi mấy hôm sau cô Mai làm đám cưới, thế là chúng tôi đem tặng làm quà luôn, chơi thế mới sang chảnh chứ
Phải rì viu vụ cô Mai này cho bà con nghe thêm.
Cô Mai này xưa là lính pot, nghe nói bị giết cả nhà chỉ còn mình cô sau cô ra hàng và theo chính quyền mới, cô là C trưởng một C công binh quản lý tới 4-50 chị em toàn là nữ, trong chiến dịch K5 thì đơn vị cô chuyên về gỡ mìn và gài mìn theo hành lang an toàn vùng biên Thái, sau cô chuyển về huyện đội cưới một anh công an cũng là cựu lính pot ra hàng.
Cái vụ biết và quen cô Mai này tới bây giờ nghĩ lại viết lại tôi vẫn còn buồn cười và cả ái ngại nữa..
Một lần trong Mohol ra chốt xe đổ phía ngoài ga tàu, bốn anh em tôi cùng ba lính bạn, tầm 4 năm giờ chiều nắng đỡ chút rồi nhưng vẫn nóng như cái lò, anh em lê lết dưới bụi và nắng biết sắp tới suối nước phía trước chuẩn bị được dừng nghỉ tắm gội ai cũng vội cắm cúi bước ko chuyện trò gì nữa, gần tới suối thì bỗng nghe có tiếng chí choé, hai lính Cam đi trước bỗng cúi người xuống ra hiệu, mấy anh phía sau vội tản ra hai bên đường đồ nghề lăm lăm trên tay mở khoá an toàn..nằm im nghe ngóng một hồi thì hình như có tiếng con gái chí choé dưới suối, thấy gái là mấy anh em mắt sáng ngời nháy nhau, bò lại bò lại coi sao.., nói là “coi sao” vậy thôi chứ tất cả mấy anh em đều biết quả kèo này rồi, vì từng nghe lính bạn nói vài lần đi càn về qua gặp các cô tắm suối..
Mấy anh em không ai bảo ai nhanh chóng bò thật nhanh qua những lùm bụi hướng về phía suối nơi có tiếng chí choé vọng lên.
Tới gần suối he hé nhẹ nhàng lú đầu lên coi, ui cha mẹ ơi nguyên một bầy tầm hơn chục cô đang tắm súng đạn, mìn trái gỡ được về vứt ngổn ngang chả có ai canh gác, chúng tôi nháy nhau im để coi cho đã đã, cấm thằng nào được gây động
..
Bọn tôi lần mò khắp nơi bao phen gặp chị em tắm suối rồi nhưng phần đa là chỉ thất vọng tràn trề khi các cô tắm mà vẫn quấn sà rông, rồi thay sà rông thậm chí ngay trước mặt chúng tôi mà chẳng thằng nào nhìn thấy “cái gì” cả, lần này thì vớ bẫm, gặp kèo cả chục cô lính chỉ có quân phục chứ không có sà rông, mà quân phục thì cởi tuốt ra thi nhau giặt giũ, thôi thì đủ mọi tư thế, đủ mọi mẫu mã tưng bừng hết, xả láng 100% luôn…, ngoài anh L anh Th lúc đó là có gia đình vợ con còn lại tất cả bọn tôi với mấy ông lính bạn toàn chai chưa mở nút trăm phần trăm luôn, lần đầu được ăn quả tiệc búp phê quá hớp này ông nào cũng phừng phừng mặt đỏ tía tai, chân tay run rẩy mồ hôi toát ra, thằng anh cũng như “thằng em” nhộn củ kiệu hết với nhau, gọi là bấn loạn
..
Đang căng thẳng “ăn búp phê” thì một tiếng quát sau lưng, lếch đay lơn..( giơ tay lên) dõng dạc, lại của đàn bà nữa mới nhục, mấy anh em bật nghiêng tính gương súng vả lại thì ôi thôi, sau lưng mấy anh em tôi là chừng 6 -7 cô nữa cô nào cũng mặt mũi lem luốc tay lăm lăm súng, định thần lại thì chết cha, không phải lính pot mà là lính Cam, chết rồi..phen này chết nhục rồi.
Các cô nhanh chóng người kè súng người xông vào tước vũ khí của bọn tôi, may phúc tổ cho tôi là lúc mới nghe tiếng léo nhéo dưới suối thì bọn tôi tản ra hai bên đường rồi chia làm hai mũi bò về phía bờ suối, tôi cùng T với một lính Cam bò một bên, anh Th anh L bò một bên cùng hai lính Cam, bên anh L bị tóm, bên tôi chưa bị lộ ( không bị bắt quả tang đỡ nhục một tý) nên chúng tôi vội nhào sang giải vây cho bên kia, chưa kịp giải vây thì những “món búp phê” dưới suối kia định thần lại lao lên bờ vồ vũ khí ùa lại vây chúng tôi, tình cảnh thật nhốn nháo và khóc dở mếu dở, cô nào cũng tồng ngồng quắc mắt mặt tái dại tay lăm lăm súng, chúng tôi cũng súng lớn súng nhỏ lăm lăm ngượng chín mặt, ba lính Cam vội bai bải phân bua, các cô xông vào đè hai anh Th, L tính trói lại thấy các anh lắp bắp phân bua các cô vội dừng tay lại, rồi nghe ba lính Cam kia nói nữa.. cô chỉ huy bấy giờ mới lộ mặt, một cô to, cao, đen..chắc là hôi nữa, tướng tá dữ dằn tay to như cái phích gạt các cô kia ra tiến vào hỏi anh L mấy câu gì đó, rồi các cô xung quanh vừa khum người che chỗ muốn che, vừa ôm súng chĩa về phía chúng tôi, mặt vừa cay vừa ngượng, tôi thì vừa buồn cười vừa xấu hổ lắp bắp phân bua, một cô bé lách chách như cái kẹo mút dở hùng hổ xông vào chĩa súng bắt tôi giơ tay, rồi lăng xăng lấy súng của chúng tôi vẫn tồng ngồng nhưng trông có vẻ không ngượng ngùng như mấy cô kia, bị tước súng nhưng tôi vẫn cố nhìn trộm cô này thêm tý nữa buồn cười mà ko dám cười.
Bỗng cô chỉ huy ra lệnh thôi, trả vũ khí cho chúng tôi và các cô kia bấy giờ mới vội chạy xuống bãi đá bỏ súng nhặt quần áo ướt đang phơi đó mặc lại, mặc gì nữa chúng tôi nhìn thấy hết trơn rồi còn gì
…
Rồi lát sau như có phép lạ, các cô này cùng cả cô chỉ huy bỗng dưng quay lại nữ tính ngọt ngào nhẹ nhàng với chúng tôi, thậm chí trong ánh mắt các cô còn có cả sự ngưỡng mộ nữa, cô kẹo mút dở đã mặc xong quần áo và đưa cho tôi khẩu súng ngắn bằng hai tay mặt thì đỏ bừng thái độ lúng túng lắm, trông cô kẹo này cũng khá xinh xắn..
Lúc sau xong xuôi các cô mau chóng rút đi thì anh em tôi xúm lại hỏi ba ông trinh sát Cam, các ông nói gì mà họ lại thế? Thì em nói các anh là lục thum cấp cao đi thị sát..( có mà thị sát búp phê) rồi tới đây nghe tiếng léo nhéo tưởng lính pot nên phải bò lên quan sát xem sao.
Ừ, các chú mày khá đấy, chứ không hôm nay ngu luôn.
Mấy anh em hể hả vừa đi vừa tả cô này cô kia ra sao quên cả mệt nhọc, mặt mũi hớn hở liếm mép nuốt nước miếng liên tục.
Sau đấy chừng hơn tháng, một hôm ra huyện đội họp mấy anh em tôi lại gặp cô chỉ huy kia lúc này chúng tôi mới biết cô tên là Mai, C trưởng công binh cũ, giờ chuyển qua huyện đội, và cả cô lách chách kẹo mút dở đi cùng, hoá ra cô bé xíu kia là trợ lý cho cô Mai, tên cô kẹo mút dở kia là Riu.
Hai cô này trái ngược nhau, cô xếp thì to cao đen hôi, cô lính thì như con mèo hen cảm tưởng cô Mai mà hít một phát thì cô Riu bay lên dính ngang mũi mất, hôm gặp lại cô Riu vẫn lúng túng ngượng ngập đỏ bừng mặt với tôi, tôi thì cũng cố cười xã giao vờ không nhớ chuyện cũ chứ thực ra tôi nhớ như in
, nhớ cả cô có cái nốt ruồi ở mông nữa, tại cô lăng xăng xông vào tước súng tôi rồi đi qua đi lại mấy vòng trước mặt tôi nữa chứ, lúc về cô Riu còn biếu tôi túi cam to cam ngon lắm, chắc cô muốn anh em tôi ăn cam và quên đi chuyện hôm nọ hay cứ nhớ trong đầu mãi cũng được, tôi thì ngồi gặm trái cam mà đầu vẫn nhớ cái nốt ruồi mới lạ.
…
Rồi cô Mai làm đám cưới, tất cả anh em tôi đóng bộ chỉnh tề tới dự, kể cả mấy ông không được mời cũng đòi đi theo, xem đám cưới thì ít mà xem mặt mấy cô “búp phê” kia thì nhiều, vì về các ông ở nhà nghe anh em tôi về kể lại ông nào cũng xuýt xoa tiếc hùi hụi vì ko được “ăn tiệc búp phê”, may quá có món quà mừng, tôi lấy cái kìm bóp lại chỗ cái mắt dây chuyền vàng hôm chúng tôi lấy đá đập nó xem có phải vàng không, rồi kéo nhau đến ăn đám cưới uống rượu la đà, nhảy rom cứ thấy cô nào đỏ mặt khi gặp bọn tôi là đảm bảo cô đó hôm lâu tắm truồng dưới suối trong Mohol.
Cô Mai bây giờ đã nghỉ hưu rồi, sau cô làm sếp to lắm và có bốn người con. Cô Riu thì năm 2005 tôi gặp lại lúc sang Xiêm Riệp cũng có chồng con rồi, và dĩ nhiên là gặp tôi vẫn đỏ mặt vì tôi vẫn nhớ cái nốt ruồi mà.