Những câu nói, đoạn text buồn nhất mà bạn từng đọc

câu nào cũng buồn hết nên k nhớ nữa
3sTLE7j.gif
 
Mẹ tôi chỉ xem lịch âm, chẳng mấy khi xem lịch dương. Tôi vẫn thường trêu mẹ tôi là người âm lịch. Vậy mà, khi cúng sang canh năm mới, mẹ tôi quay sang hỏi tôi: "Năm nay là năm con gì hả con?" - Câu này là sao nhỉ? Mình đọc nãy giờ vẫn chưa hiểu
ghXpJrI.png
Mẹ già rồi bị lẫn chứ sao , cũng có nghĩa là thời gian ko còn nhiều nữa :doubt:
 
Cho dù em có chia tay với người yêu hiện tại em cũng không muốn quay lại với anh. Anh đừng hi vọng nữa.
 
Ở thành phố này cứ phải cố gắng gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ, ra ngoài mặt lúc nào cũng đầy những nụ cười thật tươi để rồi người ta còn hỏi “sao mày lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng cười được” nhưng đâu ai biết rằng trong lòng mình chằng chịt những vết xước. Nơi này, ngoài mạnh mẽ ra ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
 
Ở cái tuổi 22 23 lớn cũng chẳng lớn . Nhỏ cũng chẳng nhỏ ...
Chưa bao giờ con trách con buồn ba mẹ vì chuyện nhà mình nghèo hơn nhà người khác...
Cũng chưa bao giờ con buồn con trách tiền con đưa ba mẹ đâu hết rồi ...
Con chỉ buồn khi năng lực của con vận may của con chỉ đến thế thôi...
Con chỉ buồn khi ba nói :" nó sắp mua oto rồi!"
🙂

Con chỉ buồn khi mẹ nói :" mẹ già rồi con cũng liệu đi !"
Con chỉ buồn khi Em con cần tiền mà con không có gì để cho nó bằng bạn bằng bè...
Con chỉ buồn khi nhìn thanh niên đồng tuổi phát đạt hơn con trong khi con đã cố gắng rất nhiều..
Con chỉ buồn khi cái " Chí" của ba mẹ lớn hơn những năng lực, nỗ lực của con đang cố gắng mà không đủ nổi để vươn tới...
Con trách rằng con " Sau bao nỗ lực cố gắng con cũng chỉ đến giới hạn thế thôi" ...
Liệu ba mẹ có hiểu cái cảm giác bạn bè lâu không gặp rủ đi đâu đó mà mình tự cho phép từ chối không đi ... tiền thì có nhưng dù ít dù nhiều cũng đưa mẹ đưa em ...
Cũng muốn có người yêu đấy nhưng cái cảm giác "Tiền mình làm ra như này còn chưa lo cho đủ cho em cho gia đình thì người yêu cái nỗi gì?"...
Cái cảm giác cô đơn, buồn , tủi mỗi tối vây quanh không sao xua đuổi hết...
Ba trách con sao mày không được như người ta ...
Mẹ nhìn con trong sự im lặng...
Còn con chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất...
Bước đi trong sự lặng lẽ vốn có...
Nhìn trời nhìn đất , gió thổi nhẹ , man mác trong lòng ... con thật sự không hiểu con nên sống nên làm gì tiếp trong cái xã hội này để không cảm thấy hổ thẹn với lòng,hổ thẹn khi nhìn ba nhìn mẹ...
Hay mãi chỉ là 1 thằng nhóc yếu ớt trong vỏ bọc 1 thằng đàn ông đẹp mã ra sức gồng gánh mọi thứ như bao người...
 
"Anh ơi, em xin lỗi.. Anh hứa với em là anh sẽ chờ em nhé, chỉ 1 thời gian nữa thôi...!"
Vẫn là cô ấy...
"Anh ơi, em lại phải xin lỗi rồi. Lời hứa anh chờ em, coi như a rút lại được không??? Anh đừng chờ em nữa...!"
:cry: :cry:
H ơi. Hix. Mấy hnay giao mùa, hôm nắng to, hôm mưa gió về, em đi ra ngoài nhớ phải đề phòng mang áo mưa hay ô đấy nhé, người ngợm yếu hở ra cái là ốm thôi. Đi đường nhớ đeo kín khẩu trang vào, thời tiết khó chịu, lại còn viêm mũi dị ứng đấy. Đi làm chỗ mới r, nếu môi trường áp lực, làm việc không thoải mái thì nghỉ, đời còn trẻ cơ hội còn nhiều em...
Không còn cơ hội được ở cạnh nghe e than thở, nhắc nhở e rồi. Tự dưng chiều hôm nay anh lại nhớ em thật nhiều rồi... :too_sad::too_sad:
 
Đã đọc câu chuyện này rất lâu rồi, rất lâu rồi...và mãi luôn nhớ nó:
============

Nắng tháng ba​


– Em sẽ nhớ anh chứ?

– Không biết nữa.

– Tại sao?

– Vì em vẫn chưa tìm được vị trí nào để thả anh vào nỗi nhớ của em.

Giữa cơn mưa chiều, những câu thoại thưa dần rồi theo những bong bóng nước chìm vào im lặng.

Ngày mai anh đi.

Ừ!

Ngày mai anh đi.

***

Chắc chắn là họ còn rất nhiều điều để nói. Chắc chắn là họ cần nhiều hơn một cái khẽ chạm tay. Nhưng rồi họ im lặng. Chẳng ai muốn làm đau nhau bằng những lời hứa. Anh sẽ về? Cô sẽ chờ?

Không!

Ngày mai anh đi.

25535994.jpg

***

Tháng 3, những con phố dài chói chang nắng. Nắng xanh trên tàn cây. Nắng vàng trên bóng điệp. Nắng tím trên cánh bằng lăng.

Ngày mai anh đi.

Con phố vẫn dài.

Nắng vẫn chói chang.

Và cô. Và anh. Và con đường đã có ngả rẽ.

***

Cô hát. Một khúc hát có nhiều kỷ niệm về những buổi chiều đầy nắng, đầy mưa. Cô nhớ, đoạn đường ấy, lần đầu tiên cô và anh gặp nhau. Cô nhớ, mùi âm ẩm mốc của những tiệm sách cũ. Cô nhớ, mùi cà phê cháy khét. Cô nhớ, tiếng ghita buồn buồn. Cô nhớ, vòng khói thuốc ngai ngái. Có chút gì đó như luyến tiếc.

– Buồn cười nhỉ?

– Sao?

– Không có gì… Mai anh đi rồi. Em sẽ không tiễn đâu.

– Ừ!

– Nhưng em muốn anh hứa với em một điều.

– …

– Hãy hứa rằng anh sẽ… không nhớ em.

– Tại sao?

– Vì em không muốn chờ đợi và hy vọng về… một điều gì đó… xa vời.

***

Vậy là anh đi. Phi trường đầy bóng người. Chẳng ai đến chào anh cho một chuyến đi dài đằng đẵng. Anh bấm điện thoại.

Không ai nghe máy.

Một tin nhắn.

“Vào trong đi anh. Chỉnh tay áo lại và đeo kiếng đen vào. Sẽ không thấy em đâu. Đừng tìm”.

***

Máy bay cất cánh. Cô đeo kiếng đen vào. Sẽ không ai thấy đôi mắt cô hoe đỏ.

Phố tháng 3.

Nắng vẫn chói chang, phượng vẫn đỏ, điệp vẫn vàng và bằng lăng vẫn tím.

Và cô – đã biết đặt anh ở đâu trong nỗi nhớ của mình.

Nhưng anh đi rồi.

Phố tháng 3…

Không ai muốn làm đau nhau bằng những lời hứa. Dù ra đi hay trốn chạy thì cũng là chia ly. Tháng 3, từ nay cho đến nhiều năm về sau, sẽ có một người băng qua ký ức và tìm thấy mình trong tiếng thở dài của thời gian…
Thích những câu chuyện ntn, buồn man mác
 
Như sig :)
Không phải tình đầu, cũng chẳng phải tình cuối, có chăng chỉ là mối tình duy nhất tôi thật sự yêu.
 
Back
Top