@Zarathustra ver 2 thím hiểu biết rộng cho em xin nhận xét về quyển sách (cách sống) Đắc Nhân Tâm ạ.
Em thấy trong voz chê nhiều hơn khen, nhưng em gặp qua 2 Giám Đốc có cuốn này gối đầu giường. Phải chăng do vị trí, vai trò trong xã hội và hiểu biết, kiến giải cá nhân nên một quyển sách hay hoặc dở.
Ô, Thread này chuyển sang tư vấn về phong cách sống à.
Giờ có 2 ông giám đốc gối đầu giường hay 100 ông giám đốc gối đầu giường thì cũng có thay đổi được việc nó giá trị hay không đâu. Ngoài ra chưa xét tới việc ông ấy gối vậy trong bao lâu và ông ấy có thực sự gối nó không ,hay cũng chỉ ôm ấp vào người "một cái gì đó" cho thời thượng và khai phóng. Quá nhiều biến số trong việc cố định tính ảnh hưởng của họ lên mệnh đề đánh giá việc hay dở của một cuốn sách. Đừng tư duy theo hiểu labelism.
Một cuốn sách viết về nghệ thuật giao tiếp mà được nâng tầm thành một dạng "tư tưởng", phong cách sống thì quả thực hơi hài hước. Dù chỉ xét nội trong việc giao tiếp thì những tư duy giả dối như Đắc Nhân Tâm chỉ cốt để lấy lòng người khác với mục đích theo đuổi lợi ích cho chính mình hơn là xây dựng một mối quan hệ bền chặt và chân thành. Nên không phải ngẫu nhiên mà những anh bán hàng rất thần tượng nó, nhưng cuối cùng chính các anh đó chỉ thoả mãn được lợi ích trong ngắn hạn mà không duy trì được một mối quan hệ về lâu dài, vì khi chiếc mặt nạ rơi xuống, lợi ích không còn song hành thì mọi thứ nó biến chuyển theo chiều hướng khác ngay.
Học hỏi để giao tiếp tốt không phải là việc khó, nhưng để cái tâm tưởng mình được vun đắp và việc giao tiếp trở thành sợi dây kéo dài của ý thức cá nhân. Chứ không chỉ đơn thuần là những thứ hào nhoáng đầy giả dối thì cần nhiều sự chiêm nghiệm hơn.
Con người là muôn hình vạn trạng, cá tính con người cũng như vậy. Cố gắng gò ép những con người trong những tồn tại xã hội và ý thức xã hội khác nhau vào trong những khuôn mẫu là rất thiếu thực tế. Bản thân nhiều người gò ép vào những nguyên tắc giao tiếp theo phong cách "cu te hột me"-"thân thiện mode" như Đắc Nhân Tâm liệu duy trì được bao lâu. Có thực sự là bản tính cá nhân của con người họ không, và liệu họ có hành phúc dưới lớp mặt nạ đó không, là những câu hỏi rất rất dài. Nên mới có chuyện có vài không bỏ voz được, họ bị đè nén trong cuộc sống hàng ngày, mang cái tâm tưởng đầy ẩn ức đó lên voz để được sống với cá tính của mình. Dù có ban hàng chục nick thì cũng không bao giờ ngăn họ quay lại được.
Chính trong văn học và triết học đã có những trào lưu của những nhà "hiện sinh", những nhà "phi lý" theo đuổi việc giải phóng con người, không chỉ ở những cái khuôn sáo thường ngày mà là giải phóng trong cả tư tưởng.
Nói như Trưởng lão Zosima trong Anh em nhà Karamazov "Cái chính là đừng tự lừa dối mình, kẻ tự dối mình và nghe những lời dối trá ấy thường đi đến chổ không phân biệt được sự thật ở bản thân mình và người khác. Một khi khôgn tôn trọng ai thì cũng không còn yêu ai nữa. Không còn tình yêu, họ dấn mình vào những đam mê và những thú vui thô lậu để khỏi trống rỗng và để giải trí, dần dần với những thói xấu của mình họ rơi xuống hàng súc vật, tất cả là vì họ luôn luôn dối người và dối mình"
Những tác phẩm kinh điển luôn đem tới những gợi ý cho những mảng màu của cuộc sống như vậy. Cuộc sống không chỉ có thành công, kiếm tiền là đích đến duy nhất. Nên càng không nên lấy những người thành công, có tiền tài,địa vị là thước đo cho cuộc đời.